Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 158: Vì ngươi viết ca khúc (length: 10757)

"Viên a di lúc bình thường là người như thế nào?"
Sau khi ăn cơm, Lý Lạc hỏi Nhan Trúc Sanh bên cạnh.
Vì cuộc thi toán học, Ứng Thiện Khê hiện tại cơ bản không còn ăn cơm cùng bọn họ, vào giờ này vẫn còn đang học.
Cho nên trên bàn ăn chỉ có Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh.
Vì cuối tuần phải cùng Viên Uyển Thanh cùng nhau đi phỏng vấn, Lý Lạc cảm thấy vẫn là nên hiểu thêm một chút về mẹ của Nhan Trúc Sanh thì tốt hơn.
"Mẹ ta rất tốt." Nhan Trúc Sanh nháy mắt mấy cái, không hiểu vì sao Lý Lạc đột nhiên hỏi vậy.
"Ta ý là, Viên a di bình thường có điều gì kiêng kỵ? Chuyện mà người khác không thể nói đến hay đụng vào ấy."
Mặc dù đã gặp Viên Uyển Thanh vài lần, nhưng đều là với tư cách bạn học của Nhan Trúc Sanh, gặp mặt giữa phụ huynh và bạn học.
Lý Lạc tự biết, trước mặt phụ huynh, ít nhiều gì hắn cũng sẽ cố tình ngụy trang một chút, khiến bản thân có vẻ lễ phép, đơn thuần và vô hại.
Mặt khác, phụ huynh trước mặt bạn của con mình cũng thường hay khách sáo, không thể hoàn toàn bộc lộ mặt thật.
"À, vậy à..." Nhan Trúc Sanh dường như bị hỏi trúng điểm mấu chốt, bất giác trầm mặc, cầm đũa chọc tới chọc lui vào cơm.
"À... Nếu không tiện nói thì thôi vậy."
Lý Lạc thật ra cũng có chút khó đoán tình hình giữa Nhan Trúc Sanh và Viên Uyển Thanh.
Trước mắt thì thấy, Viên Uyển Thanh vẫn khá quan tâm con gái.
Thế nhưng kiếp trước, lúc Nhan Trúc Sanh hơn ba mươi tuổi sống một mình, Lý Lạc làm việc cho nàng nửa năm, căn bản chưa từng thấy mẹ nàng đến một lần.
Đương nhiên, dù sao hắn không phải ở nhà Nhan Trúc Sanh suốt ngày, cũng không thể chắc chắn, chỉ là kiếp trước hắn thực sự không thấy Viên Uyển Thanh nên có chút không biết phải làm thế nào.
"Không có gì đâu." Nhan Trúc Sanh lắc đầu, "Chỉ cần không hỏi chuyện của ba ta là được."
"Hả? Ba ngươi làm sao?"
"Ta cũng không biết, lúc ta sinh ra thì ba không có ở đây."
"Ừm, xin lỗi."
"Tại sao phải xin lỗi?" Nhan Trúc Sanh nháy mắt mấy cái, có chút không kịp phản ứng, "Chỉ là hồi nhỏ khi hỏi mẹ là ba ở đâu, mẹ luôn rất buồn nên ta mới nhắc ngươi một tiếng."
Có lẽ vì từ khi sinh ra đã không biết cảm giác có ba, từ nhỏ lại sống với Viên Uyển Thanh, thường xuyên ở nước ngoài, nên Nhan Trúc Sanh vốn thiếu thốn một phần cảm xúc này.
Đến mức nàng không cảm thấy mình thiếu thốn điều gì, nên không hiểu vì sao Lý Lạc phải xin lỗi.
"Vậy lúc ở nước ngoài, mẹ ngươi như thế nào với ngươi?"
"Ở nước ngoài sao?" Nhan Trúc Sanh hồi tưởng, "Cũng không có gì đặc biệt."
"Mẹ thường phải đi chữa bệnh, ngoài ra thì ở nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày phải đi dạo."
"Mỗi ngày có giáo viên đến nhà dạy ta học, nhưng thường chỉ phải học buổi sáng."
"Buổi chiều mẹ sẽ chơi nhạc cụ với ta, ta muốn học gì thì mẹ sẽ dạy cái đó."
Lý Lạc nghiêm túc lắng nghe, đều là chuyện hắn chưa từng nghe thấy ở kiếp trước.
Dù sao kiếp trước chỉ là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên, dù sau có quen thân cũng không thể chia sẻ chuyện thời bé.
Nhan Trúc Sanh ba mươi tuổi cuối cùng vẫn khác Nhan Trúc Sanh mười sáu tuổi.
Nghe Nhan Trúc Sanh kể xong, Lý Lạc mới nhận ra.
Thảo nào nha đầu này nói chuyện thẳng như vậy, thì ra từ nhỏ đã không tiếp xúc với xã giao nhiều.
Không biết cách nói chuyện sao cho phù hợp cũng là chuyện bình thường.
Sau khi ăn cơm tối, hai người cùng nhau ra khỏi phòng ăn, trực tiếp đi đến phòng hoạt động ở lầu hai của nhà thi đấu.
Ngưu Thanh Linh trước đó đã đưa chìa khóa cho Nhan Trúc Sanh, hai người đến phòng hoạt động, mở cửa đi vào.
Những người khác chưa tới, Lý Lạc trực tiếp đi đến góc phòng cầm một cây guitar, ngồi xuống ghế cao chân rồi nhẹ nhàng chơi.
"Đây là bài hát gì?" Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu lắng nghe, "Hình như chưa từng nghe qua."
"Chưa từng nghe qua thì hãy viết ra bàn nhạc đi." Lý Lạc cười với nàng.
"Bài hát mới à?" Mắt Nhan Trúc Sanh sáng lên, không ngờ chỉ mới hơn một tháng mà Lý Lạc đã có bài hát mới rồi.
"Cảm giác chắc là rất hợp với ngươi." Lý Lạc vừa nói vừa tiếp tục gảy đàn, nhẹ nhàng cất giọng hát.
"Bầu trời không có cực hạn ~"
"Tương lai của ta vô biên ~"
"Phá kén ta biết bay về ngày mai càng xanh thẳm ~"
Lúc Ngưu Thanh Linh cùng mọi người vào phòng hoạt động thì nghe thấy Lý Lạc hát đến đoạn điệp khúc cao trào, nhất thời ngẩn người, đứng khựng lại.
Thiệu Hữu Bằng đi theo phía sau, suýt chút nữa đâm vào: "Hội trưởng cô làm gì vậy? Đột ngột dừng lại làm tôi giật mình."
"Nghe Lý Lạc hát kìa." Ngưu Thanh Linh chỉ vào trong phòng hoạt động, "Tôi chưa từng nghe bài hát này, còn cậu thì sao?"
"Chưa từng nghe."
"Chẳng lẽ lại giống như lần hội thao trước sao?" Tạ Thụ Thần không khỏi tặc lưỡi, "Tôi nghe người lớp tám nói, lần trước Lý Lạc hát một mình trên khán đài, là bài hát do chính cậu ta viết."
"Đây cũng là một bài mới à?" Ngưu Thanh Linh có chút kinh ngạc, không nhịn được tiến đến chỗ Nhan Trúc Sanh, thấy nàng đang ghi lại bài hát.
"Ừm." Nhan Trúc Sanh gật đầu, để Lý Lạc chơi lại một lần nữa, xác nhận bản nhạc mình ghi không sai, sau đó bảo Lý Lạc viết thêm ca từ tương ứng.
"Ta nghĩ, hôm nay không phải muốn thương lượng, tiệc đêm nguyên đán diễn bài gì sao?" Lý Lạc cười, chỉ vào bản nhạc trên tay, "Hội trưởng, bài hát này được không?"
"Có thể hát lại lần nữa không?" Ngưu Thanh Linh hỏi, "Chúng ta nghe lại từ đầu một lần."
Lúc này, ngoài cửa lại có người đi vào.
Mọi người nghe thấy tiếng động, cùng nhau nhìn lại thì thấy là Tiền Tư Lượng, tay piano lớp mười một cũ.
"Vậy, hội trưởng, mọi người khỏe." Tiền Tư Lượng có chút ngượng ngùng chào hỏi.
Ngưu Thanh Linh gật đầu với hắn: "Vào đi."
"Còn biết quay lại đây à?" Thiệu Hữu Bằng cười ha ha, "Để người ta phải nhờ đàn em thay vị trí của cậu, cũng không thấy ngại."
"Lúc thi đấu bận quá." Tiền Tư Lượng bất đắc dĩ nói, "Bây giờ chẳng phải là trở về rồi sao, để tôi xin lỗi mọi người."
"Bây giờ thi đấu xong rồi?"
"Vòng loại thành tích quá kém, không qua nổi." Tiền Tư Lượng nhún vai, "Nhiều người biến thái quá, không biết ra đề kiểu gì."
"Còn Ngụy Đóa thì sao?"
"Cũng chẳng hơn gì tôi mấy đâu, dù sao cũng chẳng hơn được."
"Sao cô ta không tới?" Thiệu Hữu Bằng tò mò hỏi, "Cậu cùng lớp với cô ta mà."
"Còn chuyện gì nữa." Tiền Tư Lượng liếc Nhan Trúc Sanh, "Ngại ngùng chứ sao."
"Hiểu rồi, không có da mặt dày như cậu."
"Mẹ nó chứ."
Hai người vừa cười vừa mắng nhau vài câu, Tiền Tư Lượng xin lỗi rồi thì chuyện này cũng coi như qua.
Chỉ là mọi người đều ngầm thừa nhận, chắc là Ngụy Đóa sẽ không trở về nữa.
Việc cô ta có về hay không thực ra không quan trọng, dù sao rock and roll xã hiện tại đã có Nhan Trúc Sanh, ca sĩ hàng đầu rồi, Ngụy Đóa có về cũng không biết sắp xếp cô ta như thế nào.
Ngược lại, sau khi Tiền Tư Lượng trở về, đã có người chơi piano, Tạ Thụ Thần lại có thể quay về chơi guitar.
"Vậy là tôi có thể giải phóng rồi?" Lý Lạc nhướn mày, hài lòng hỏi.
"Có hai người chơi guitar sẽ tốt hơn." Nhan Trúc Sanh nghiêm túc nói, "Tạ Thụ Thần phụ trách nhịp chính, cậu phụ trách giai điệu hòa âm, như vậy sẽ có thêm sức lực giúp ta đệm giọng."
Lý Lạc: "Ngươi đúng là rất biết kiếm việc cho ta."
"Rất tốt." Ngưu Thanh Linh cười tươi vỗ tay, "Vậy quyết định như vậy nhé, Lý Lạc, cậu hát bài hát mới của cậu đi."
"Được."
Lý Lạc lướt vài cái lên dây đàn guitar, sau đó một lần nữa thể hiện bài hát "Bầu trời không có cực hạn".
Sau khi nghe xong, những người khác đều trầm tư.
"Bài hát thật dễ nghe, chỉ là hát luôn bài mới có phải hơi không ổn không?" Tiền Tư Lượng vuốt cằm hỏi, "Dù sao các bạn khác cũng chưa nghe qua."
"Cái này không thành vấn đề, chỉ cần giải quyết được chuyện này." Ngưu Thanh Linh nói, "Chỉ là cảm thấy hát vẫn thiếu một chút ý."
"Đó là vì vừa rồi là ta hát." Lý Lạc ho khan hai tiếng, sau đó nhìn về phía Nhan Trúc Sanh, "Điệp khúc nhớ chưa? Hát thử vài câu xem sao."
Thấy Nhan Trúc Sanh gật đầu, Lý Lạc bèn gảy đàn, trực tiếp vào đoạn điệp khúc.
Một giây sau, giọng hát cao vút của Nhan Trúc Sanh bùng nổ trong căn phòng nhỏ.
Cũng là "Bầu trời không có cực hạn", nhưng khi cất lên từ giọng của Nhan Trúc Sanh thì Tạ Thụ Thần và những người khác phảng phất như đang ở trên bầu trời, cả người từ thể xác đến linh hồn đều nhẹ bẫng, vượt ra khỏi mọi giới hạn.
So sánh như vậy mới thấy, Lý Lạc hát dù dễ nghe nhưng thật sự không thể nào so với Nhan Trúc Sanh.
Nghe Nhan Trúc Sanh hát xong trọn vẹn một đoạn điệp khúc, Ngưu Thanh Linh không do dự nữa, trực tiếp gõ nhịp: "Chọn bài này đi! Có Trúc Sanh ở đây thì hoàn toàn không có vấn đề!"
Buổi tối, sau khi câu lạc bộ kết thúc.
Lý Lạc cùng Nhan Trúc Sanh đi trên đường về phòng học.
Nhan Trúc Sanh trên tay vẫn ôm cuốn vở có bài nhạc, bên trên là lời bài hát do Lý Lạc viết.
"Làm ta hiếu kỳ đập loạn phím đàn trắng đen ~"
"Làm ta núp ở căn phòng sướng đến phát rồ biểu diễn ~"
"Ngươi chưa bao giờ từng tắt ~ ta ngây thơ hỏa diễm ~"
"Không trách ta tại lãng phí thời gian ~"
Nhan Trúc Sanh vừa hát, vừa hồi tưởng nội dung ca từ, khóe mắt liếc nhìn Lý Lạc bên cạnh, bước chân nhẹ nhàng, tâm tình vui thích.
Nàng muốn, bài hát này nhất định phải hát cho mẫu thân nghe.
Nàng cũng nhất định sẽ giống như chính mình, thích bài hát này.
"Lý Lạc, bài hát này không phải là ngươi hiện trường tạm thời nghĩ ra chứ?" Nhan Trúc Sanh hiếu kỳ hỏi.
"Dĩ nhiên không phải." Lý Lạc nói, "Là mười lăm năm sau ngươi báo mộng cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận