Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 108: Từ Hữu Ngư minh chủ (length: 11501)

Ứng Chí Thành khó có thể theo công ty trở về trong hai ngày, cho nên thứ sáu thứ bảy, Ứng Thiện Khê cùng Lý Lạc cũng không trở về Bích Hải Lan Đình.
Mãi đến chủ nhật sau khi ăn cơm trưa xong, hai người mới thu dọn cặp sách, về trước Bích Hải Lan Đình 1502, dự định nghỉ ngơi qua loa.
Ứng Thiện Khê vì gia nhập đội tuyển thi toán học, buổi chiều chủ nhật cũng phải đến trường tham gia huấn luyện thi đấu.
Cho nên vừa mới về đến Bích Hải Lan Đình, ăn một cái bánh pudding nhỏ xong, liền liếm môi đeo cặp sách lên lưng, nói với Lý Lạc một tiếng, đi ra ngoài đến trường học.
Còn Lý Lạc thì tự nhốt mình vào phòng ngủ, mở máy tính lên, vội vàng bắt đầu gõ chữ, để bù lại số bản thảo đã dùng trong hai ngày này.
Trời chạng vạng tối, viết hơn mười ngàn chữ xong, Lý Lạc tựa lưng vào ghế thở phào một hơi.
Lúc này, hình đại diện QQ bắt đầu nhấp nháy, có người tìm hắn.
(Thiên Châu): Bên Hội nhà văn mạng đã thông qua đơn đăng ký, chờ nhân viên làm việc bên đó gọi điện thoại cho ngươi, hẹn cẩn thận đi lấy các tài liệu liên quan và giấy chứng nhận hội viên, coi như là gia nhập.
(Niên Luân): Được, cảm ơn biên tập.
(Thiên Châu): Bên Hội nhà văn mạng, chủ yếu là xây dựng một cầu nối giao tiếp, bao gồm giữa các tác giả với nhau, giữa tác giả với chính phủ.
(Thiên Châu): Nếu như có cơ hội và thời gian, sau này bên Hội nhà văn mạng có hoạt động gì, ngươi có thể tùy tình hình mà tham gia một chút, làm quen nhiều người, về sau cũng có chỗ tốt.
(Niên Luân): Ta còn phải đi học, bình thường chắc không có nhiều thời gian như vậy.
(Thiên Châu): Không sao không sao, ta cũng chỉ nói vậy thôi.
(Thiên Châu): Mối quan hệ xã hội kiểu này, cuối cùng vẫn là xây dựng trên nền tảng thực lực của chính ngươi.
(Thiên Châu): Cho nên bây giờ điều quan trọng nhất của ngươi, ngoài việc đi học ra, chính là phải duy trì việc đăng chương đều đặn, viết xong quyển sách này là được.
(Thiên Châu): Tiểu thuyết thể loại văn nghệ vốn dĩ là một kênh lớn, một khi ngươi viết đến một triệu chữ, xin lên kênh rồi, tiền nhuận bút kênh cũng sẽ không thấp hơn của bên trang chính.
(Niên Luân): Ừ, ta biết rồi.
Lý Lạc hiện tại mỗi tháng, không sai biệt lắm đăng 150.000 chữ, theo tốc độ này, khi viết lên đến một triệu chữ, có lẽ đã là thời gian cuối kỳ rồi.
Bây giờ hắn đều đặt ba ngàn hơn, tốc độ tăng lên đã đình trệ, phía sau có lẽ vẫn sẽ có một ít vị trí đề cử trên trang web.
Theo kinh nghiệm của hắn ở đời trước, nhiều lắm cũng chỉ tăng lên đến tầm 4000~5000 đều đặt là hết.
Bất quá dù vậy, đối với hắn bây giờ mà nói, cũng đã là rất nhiều.
Dù sao theo số lượng đăng của hắn mà tính toán, nếu như quyển sách này có thể đạt 5000 đều đặt, một tháng tiền nhuận bút ít nhất cũng phải hơn hai chục ngàn.
Ở đời trước, giới văn đàn mạng đã từng bước bước vào thời đại chống đạo văn lớn.
Nguồn thu từ đặt mua của tác giả trên trang, chủ yếu là từ việc độc giả trang chính trả tiền để đọc.
Mà vào năm 2014, là giai đoạn kênh phát triển nóng bỏng.
Rất nhiều độc giả trên văn đàn mạng có lẽ không biết đến trang văn học chính, nhưng sẽ lên mạng tìm đủ các trang web khác để xem tiểu thuyết.
Có vài người tìm đến các trang web lậu miễn phí để đọc ké.
Nhưng cũng có người không biết sự khác biệt giữa bản lậu và bản chính, có thể cũng vì quảng cáo giới thiệu, nên đã nhấp vào trang web chính của một số kênh.
Những trang web này nhập hàng từ bên trang chính, đem một lượng lớn các tiểu thuyết mạng có nhiều chữ, thành tích khá đưa vào, sau đó dẫn người dùng trả tiền.
Nguồn thu được sẽ căn cứ theo hợp đồng, chia lợi nhuận cho trang chính và cả tác giả gốc.
Loại trang web này trong vài năm gần đây, như nấm mọc sau mưa mà xuất hiện, hình thành nên hệ thống kênh phân phối khổng lồ phía sau tập đoàn Văn duyệt.
Mà khi thời đại Internet di động đến, cảnh tượng thịnh vượng này càng được đẩy lên đến đỉnh cao.
Nếu không dựa hết vào lưu lượng và độc giả trên trang chính, trong thời kỳ này, đúng là thu nhập rất hạn chế.
Đừng thấy Lý Lạc có hơn ba nghìn đều đặt, mỗi tháng kiếm được hơn mười ngàn tiền nhuận bút có vẻ nhiều.
Nhưng thật ra bọn họ ở trong nhóm các tác giả tinh phẩm thể loại đô thị, bỏ qua mấy người biên tập, tổng cộng số người cũng chỉ khoảng hai mươi mấy người.
Đây vẫn còn là bọn họ thuộc thể loại đô thị lớn.
Giống như một số thể loại ít được chú ý hơn, số lượng tác giả có khả năng vượt qua mốc 3000 đều đặt, số lượng lại càng ít.
Toàn bộ trong trang văn học chính, số lượng tác giả thật sự viết được tiểu thuyết tinh phẩm, có lẽ cũng chỉ một trăm hai trăm người.
Mà những tác giả bình thường khác, tất cả đều là quân cờ thí dưới sự thành công của người khác.
Nếu nói, một ngành nghề mà 1% người hành nghề có thu nhập không đạt đến mười ngàn, vậy có phải là hơi quá thảm không.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc lại mở khu bình luận truyện của hắn ra.
Bài đăng của Nhan Trúc Sanh, vẫn thường xuyên bị người khác đẩy lên.
Mà ngoài điều đó ra, lại có một ID hết sức quen thuộc, xuất hiện trong khu bình luận của hắn.
(Ngủ Sớm Hội Trưởng Cao): Rất thích Khương Mính Nguyệt nha! Đại đại Niên Luân có thể viết thêm về tuyến tình cảm được không!
Lý Lạc: "?"
Xem xét kỹ một chút, Lý Lạc mới phát hiện, Từ Hữu Ngư này, không chỉ chạy vào khu bình luận của hắn để bình luận, còn tặng thêm chức minh chủ.
Chính minh chủ đứng lên đăng bài, trực tiếp tạo thành thế đối đầu với bài đăng của Nhan Trúc Sanh.
Người thích Mặc Khinh Hàm, liền đến bài của Nhan Trúc Sanh để lại bình luận đẩy bài.
Người thích Khương Mính Nguyệt, liền chạy sang bên Từ Hữu Ngư để lên tiếng ủng hộ.
Tình hình chiến đấu kịch liệt chưa từng có.
Lý Lạc gần đây nửa tháng đều không mấy để ý khu bình luận, không ngờ lại diễn biến thành như vậy, làm hắn có chút dở khóc dở cười.
Hắn suy nghĩ một chút, lại mở 《Văn Nghệ Niên Đại》 của Từ Hữu Ngư, tặng cho nàng một cái minh chủ, xem như một cách đáp lễ lại.
Tiện thể viết cho nàng một đoạn đánh giá dài, có lý có chứng cớ khen ngợi quyển sách này của nàng, đăng ở khu bình luận.
Vừa lúc Lý Lạc vừa mới đăng bình luận xong thì ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng mở cửa.
Lý Lạc đứng dậy ra khỏi phòng, liền thấy Từ Hữu Ngư đeo cặp sách đi từ ngoài cửa vào, đổi dép, hướng hắn lên tiếng chào hỏi.
"Nhé ~ ngươi về rồi." Từ Hữu Ngư vẫy tay với Lý Lạc, sau đó hỏi: "Khê Khê đâu?"
"Đến trường học tham gia luyện thi rồi."
"Đúng nha, ta quên mất." Từ Hữu Ngư có chút khổ não, giơ túi trong tay lên, "Ta mua không ít đồ ăn, có vẻ mua hơi nhiều."
"Mua nhiều hơn thì cho vào tủ lạnh."
"Cũng không phải không được." Từ Hữu Ngư nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có linh cảm, đề nghị: "Hay là ta gọi điện cho Trúc Sanh, hỏi thử cô ấy có muốn đến đây ăn tối, sau đó cùng đến trường được không."
"Ồ" Lý Lạc nhớ lại thứ sáu, dáng vẻ Nhan Trúc Sanh chủ động nói với dì nấu cơm không về nhà ăn cơm, liền gật đầu: "Vậy ngươi hỏi một chút xem."
Từ Hữu Ngư vừa nghe, liền móc điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
"Có đến ăn tối không? Lý Lạc nấu cơm."
"Ừ, được."
Sau khi cuộc điện thoại được kết nối được ba giây, Từ Hữu Ngư cúp máy, hướng Lý Lạc giơ ngón tay cái lên: "Xong rồi, cô ấy sắp đến rồi."
Lý Lạc: "Sao mà nhanh vậy?"
"Nhanh còn không tốt?" Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái: "Khê Khê không có ở đây, muốn ta giúp ngươi một tay không?"
"Vậy thì không cần đâu." Lý Lạc lắc đầu nói: "Ta sợ ngươi cắt phải tay."
"Coi thường ta hả?" Từ Hữu Ngư trợn tròn hai mắt, vốn dĩ còn muốn đi làm biếng, giờ không thể không xông vào phòng bếp, "Dù gì ta cũng có thể rửa rau được đấy!"
"Được được được." Lý Lạc vẻ mặt bất đắc dĩ, từ trên tường gỡ xuống cái tạp dề mà Ứng Thiện Khê thường mặc, nhét vào lòng Từ Hữu Ngư: "Mặc vào rồi hãy nói, nước bắn lên người."
Khác với Ứng Thiện Khê, sau khi Từ Hữu Ngư khoác tạp dề lên, váy dài cũng chỉ đến vị trí bắp đùi.
Bình thường trong tình huống đó, khi Ứng Thiện Khê mặc, váy dài đều là chạm đến đầu gối.
Lý Lạc theo bản năng nhìn chăm chú vào tình huống này thêm một cái, chợt nhớ tới trước đó Từ Hữu Ngư đã trêu chọc ngay trước mặt Nhan Trúc Sanh, nhất thời cảnh giác, theo bản năng liếc mắt nhìn ánh mắt của Từ Hữu Ngư.
Sau đó liền thấy ánh mắt nàng có vẻ như cười mà không phải cười.
"Khụ khụ" Lý Lạc chột dạ dời ánh mắt đi, đưa mấy thứ rau củ cần rửa cho Từ Hữu Ngư: "Ngươi đem mấy cái này rửa là được."
"Ồ." Từ Hữu Ngư gật đầu, một bên nghiêm túc rửa rau củ, một bên thân thiện chia sẻ kinh nghiệm với hắn: "Đối với nữ sinh mà nói, ánh mắt của nam sinh rất dễ để phán đoán."
"Nhất là người như ta, cô gái từ nhỏ đã được nhiều người thích, cơ bản chỉ cần ra ngoài, là có thể cảm nhận được ánh mắt của người khác."
"Lâu dần, thậm chí có thể theo bản năng cảm giác được có người đang nhìn mình."
Nói đến đây, Từ Hữu Ngư có lẽ cảm thấy không quá trực quan, nên cười nói: "Lần sau có thời gian rảnh, ta dẫn ngươi đi dạo phố đi."
"Đi trên đường, ngươi đừng nhìn cái gì khác, chỉ nhìn chằm chằm những người đàn ông đi ngang qua mà thôi."
"Cơ bản mười người thì hết chín người sẽ nhìn lại."
"Còn một người thì nhìn chằm chằm thôi."
"Ta quen cả rồi."
Không thể không nói, Từ Hữu Ngư trước giờ vẫn là tính cách tự nhiên phóng khoáng như vậy, nói chuyện phiếm cũng chưa bao giờ cấm kỵ những điều này.
Lý Lạc vốn cho rằng, Từ Hữu Ngư đời trước sau khi trưởng thành chín chắn hơn, mới từ từ bồi dưỡng thành loại tính cách này.
Không ngờ thời cấp ba đã như vậy rồi.
"Bản tính thôi, không có cách nào." Lý Lạc thở dài: "Nhìn thoáng qua đầu tiên là bản năng, theo bản năng liếc nhìn qua."
"Vậy còn mấy lần sau thì sao?" Từ Hữu Ngư nhướng mày.
"Mấy lần sau là lòng yêu cái đẹp, ai cũng có mà thôi."
"Còn cứ nhìn chằm chằm thì sao?"
"Là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
"Ha ha ~ miệng lưỡi trơn tru."
Từ Hữu Ngư cười rất vui vẻ, khăn choàng làm bếp đều rung lên rung lên.
Cảm giác theo Lý Lạc ở chung một chỗ, luôn có thể rất dễ dàng liền lấy được tài liệu, hơn nữa đều là một ít thứ mà những nam sinh khác rất ít nói đến.
Mới vừa rồi những lời đối thoại này, nàng phải nghĩ biện pháp ghi vào trong tiểu thuyết.
Ừ sẽ dùng trên người nam nữ chủ được rồi.
Nhân vật nam chính liếc nhiều mấy lần nữ nhân khác, bị nữ chủ níu lấy lỗ tai, hai người liếc mắt đưa tình, nhân vật nam chính cơ trí đáp lại.
Suy nghĩ một chút đã cảm thấy có ý tứ.
Từ Hữu Ngư hài lòng gật đầu một cái, rửa rau động tác đều chăm chỉ mấy phần.
Gần đây một hai tháng nay, độc giả đều khen nàng thường ngày sinh hoạt cùng nội dung cốt truyện viết càng ngày càng có ý tứ, thành tích phản hồi cũng rất tốt.
Tiểu thuyết từ lúc ban đầu đặt 1000 ra mặt dáng vẻ, một đường đi tới hiện tại hơn 1800 đều đặt, lại cố gắng một chút, nói không chừng có thể chạm tới ngưỡng cửa 2000.
Nàng tháng trước có thể có hơn năm ngàn tiền nhuận bút đây!
Tuy nói không có người bên cạnh này lợi hại được Từ Hữu Ngư liếc mắt nhìn Lý Lạc, trong lòng hừ hừ hai tiếng, âm thầm nén một mạch, mong mỏi lúc nào có thể phản siêu Lý Lạc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận