Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 311: Ôm một hồi phù hợp lễ nghi (length: 23967)
Ngày 17 tháng 7, thứ Sáu sáng sớm.
Lý Lạc hơi nhức đầu mở mắt, bị một trận lay người làm cho tỉnh giấc.
Tối hôm qua Từ Hữu Ngư bảo là uống một ly rượu, kết quả uống qua uống lại thành ra không biết bao nhiêu ly, cứ thế uống đến tận nửa đêm về sáng mới ngủ.
Hắn đúng là tin cái tà của Từ Hữu Ngư, miệng nói một ly, sau đó căn bản không dừng lại được.
Còn nhất định bắt hắn dạy nàng pha Cocktail, tay nắm tay dạy, lại còn động một tí là khiêu khích hắn một hồi… Từ Hữu Ngư mặc bộ đồ ngủ mát lạnh, cả người tỏa ra mùi vị mê hoặc, Lý Lạc chỉ cảm thấy túi bách bảo Doraemon của mình cũng sắp bị chọc thủng.
Khiến cho hắn đến một giờ rưỡi mới đuổi được Từ Hữu Ngư ra khỏi phòng, rồi phải tới hai giờ sáng mới gần như ngủ được.
"Để ta ngủ thêm một lát nữa đi, hôm nay không chạy bộ sáng sớm nữa." Bị người lay tỉnh vào lúc này, Lý Lạc nhất thời đẩy cánh tay đối phương ra, hai mắt nhắm chặt lầm bầm nói, "Trúc Sanh ngươi ra ngoài trước đi."
Vốn thấy bộ dạng hắn có vẻ thật sự rất mệt mỏi, Ứng Thiện Khê thoáng nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ người này lại không nghe lời, tối qua gõ chữ xong chắc chắn lại thức khuya chơi game rồi.
Nhưng thấy hắn mệt như vậy, lại có chút mềm lòng, liếc nhìn thời gian, dù sao mới chưa tới sáu giờ sáng, nếu không đi chạy bộ sáng sớm, ngược lại có thể để Lý Lạc ngủ thêm một tiếng nữa.
Nhưng khi Lý Lạc cuối cùng nói ra hai chữ "Trúc Sanh", Ứng Thiện Khê đang đứng bên mép giường nhất thời híp mắt lại, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.
Sau đó hai tay tóm lấy chăn, đột ngột giật phắt lên.
"Ngọa Tào?" Lý Lạc thoáng chốc bị gió lạnh của máy điều hòa làm cho tỉnh hẳn, bật người ngồi dậy từ trên giường. Khoảnh khắc nhìn thấy Ứng Thiện Khê, hai chữ Trúc Sanh suýt nữa buột miệng ra liền bị nuốt ngược vào bụng, "Khê, Khê Khê à... hôm nay sao sớm vậy? Ừm… chào buổi sáng?"
"Hừ." Ứng Thiện Khê ném chăn lên giường, đắp lại lên người Lý Lạc, hậm hực xoay người đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu, "Ngươi muốn ngủ thì ngủ tiếp đi, ta tự đi chạy bộ sáng sớm đây."
Nghe thấy lời dỗi này, Lý Lạc đương nhiên không thể nào ngốc nghếch ngủ tiếp được.
Vội vàng vén chăn nhảy xuống giường, đuổi theo Ứng Thiện Khê ra ngoài, túm lấy cánh tay nàng: "Ta dậy giường dậy giường, cùng đi chạy bộ sáng sớm nào."
Ứng Thiện Khê vốn cũng không đi nhanh, bị Lý Lạc giữ lại liền thuận thế nói: "Vậy ngươi nhanh lên một chút, ta rửa mặt xong rồi, ngươi cũng…"
Lý Lạc lúc này mặc bộ đồ ngủ quần ngủ, ngược lại không có vấn đề gì.
Nhưng Ứng Thiện Khê vừa cúi đầu, liền thấy túi bách bảo chứa đầy bảo bối của Lý Lạc căng phồng lên, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, câu nói thiếu chút nữa không nói trọn vẹn.
"Ngươi cũng mau đi rửa mặt đi." Ứng Thiện Khê vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói, "Nhớ dùng sữa rửa mặt, dùng xong thì bỏ vào vali hành lý mang theo."
"Ừm." Lý Lạc gật đầu, làm theo lời Ứng Thiện Khê dặn, ngoan ngoãn dùng sữa rửa mặt xong thì cất nó mang theo.
Còn Ứng Thiện Khê thì ở lại phòng hắn, giúp hắn kiểm tra lại hành lý một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, liền giúp hắn kéo khóa.
Lúc này Lý Lạc vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn hành lang bên ngoài phòng ngủ chính, không nhịn được hỏi: "Trúc Sanh chưa dậy à?"
"Chưa." Ứng Thiện Khê lắc đầu, sau đó đoán nói, "Có phải là vì sắp đi du lịch, tối qua mong đợi quá nên ngủ không ngon không?"
"Có thể lắm." Lý Lạc nói vậy, liền đi về phía phòng ngủ của Nhan Trúc Sanh, "Vậy ta đi gọi nàng dậy."
"Hay là thôi đi." Ứng Thiện Khê kéo tay Lý Lạc lại, nhỏ giọng nói, "Cứ để Trúc Sanh ngủ thêm lát nữa đi."
Lý Lạc: "?"
Liếc nhìn Ứng Thiện Khê, Lý Lạc thầm nghĩ vừa rồi người nào đó đâu có nói với hắn như vậy đâu.
Nhưng nghĩ đến hai ba ngày tới sẽ không gặp được nhau, Lý Lạc cũng đồng ý với đề nghị của Ứng Thiện Khê.
Hôm nay, theo yêu cầu của Ứng Thiện Khê, Lý Lạc mặc chiếc áo T-shirt màu xanh da trời nàng mua cho hắn, trên áo không có hình vẽ mà là một dòng chữ cái tiếng Anh màu trắng.
Còn áo T-shirt của Ứng Thiện Khê thì có màu sắc hoàn toàn ngược lại, nền trắng, phối với một dòng chữ cái tiếng Anh màu xanh da trời.
Sau khi hai người sửa soạn xong, liền cùng nhau xuống lầu, chạy chậm vài vòng quanh tiểu khu Bích Hải Lan Đình, rồi ghé tiệm ăn sáng dưới lầu. Ăn xong, họ mua đồ ăn sáng mang về cho Nhan Trúc Sanh và Từ Hữu Ngư.
Mà trên lầu, Nhan Trúc Sanh đúng là vì tối qua cứ nghĩ mãi chuyện đi chơi lớp, đến rất khuya mới ngủ được, thành ra tới sáu giờ rưỡi nàng mới tỉnh dậy.
Đợi nàng bò xuống giường, xỏ dép lê đi ra khỏi phòng ngủ, lúc chạy lon ton đến cửa phòng ngủ của Lý Lạc, nhìn thấy chiếc giường trống không, nàng nhất thời im lặng.
Sau đó nàng lại đi tới cửa phòng Ứng Thiện Khê nhìn một chút, phát hiện Ứng Thiện Khê cũng không có ở đó.
Sau đó lại mở cửa phòng học tỷ liếc nhìn, thấy Từ Hữu Ngư vẫn đang ngủ say trên giường, Nhan Trúc Sanh mới thoáng có chút an ủi.
Không bao lâu sau, chờ Nhan Trúc Sanh rửa mặt xong, liền nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Đi ra nhìn, đã thấy Lý Lạc và Ứng Thiện Khê cùng nhau trở về, trong tay còn mang theo bữa sáng.
"Trúc Sanh, ngươi dậy rồi à." Ứng Thiện Khê cười với nàng, giơ túi ni lông trong tay lên, "Mang bữa sáng cho ngươi này, ngươi ăn ngay lúc còn nóng đi."
"À." Nhan Trúc Sanh cũng không nói gì nhiều, ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống bàn ăn bắt đầu ăn sáng.
Lý Lạc thì xách bữa sáng mua cho Từ Hữu Ngư, đi vào thư phòng, theo lệ thường đặt lên ghế giúp nàng, đánh thức nàng dậy rồi dặn nàng ăn lúc còn nóng.
"A…" Từ Hữu Ngư miễn cưỡng mở mắt, nhích người tới mép giường, nhìn Lý Lạc một cái, rồi kéo hắn lại.
"Sao vậy?"
"Ngươi và Trúc Sanh sắp đi rồi phải không?"
"Ừ, bảy rưỡi đi."
"Vậy à." Từ Hữu Ngư dùng sức cánh tay, liền kéo Lý Lạc đến mép giường, "Vậy ngươi đợi chút đã."
"Ngươi làm gì thế?" Lý Lạc liếc nhìn cửa phòng, may là lúc vào đã đóng lại, nên cũng mặc cho Từ Hữu Ngư kéo hắn qua, ngồi xuống mép giường, "Còn có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Từ Hữu Ngư cười tinh nghịch, đợi Lý Lạc tới mép giường liền dùng sức kéo mạnh một cái.
Lý Lạc lảo đảo một cái, cả người liền trực tiếp ngã nhào vào ngực Từ Hữu Ngư.
"Trước khi đi, ôm thêm một chút đi." Từ Hữu Ngư ôm đầu Lý Lạc, ấn hắn vào ngực mình, ghé sát tai hắn nhẹ giọng nói, "Giúp ta nạp năng lượng một lát, không thì mấy ngày nữa không gặp được rồi."
"Tối qua ngươi cũng nói như vậy…" Giọng Lý Lạc rầu rĩ vang lên, hai tay chống trên gối đầu, muốn chống người dậy.
Nhưng Từ Hữu Ngư lại 'hít' một tiếng: "Ngươi đè lên tóc ta rồi á... đau thật."
"Ách… xin lỗi, xin lỗi." Lý Lạc lập tức thả lỏng lực, cũng không cách nào đứng dậy khỏi người Từ Hữu Ngư nữa, đành phải mặc cho nàng ôm cho đủ.
Mãi cho đến khi Ứng Thiện Khê nghi ngờ đi tới cửa thư phòng gõ một cái, Từ Hữu Ngư mới cười hì hì buông hắn ra: "Được rồi, đi chơi vui vẻ nha."
Lý Lạc thoát ra được khỏi 'hang ma' của học tỷ, bước ra khỏi thư phòng dưới ánh mắt hồ nghi của Ứng Thiện Khê.
Liếc nhìn Từ Hữu Ngư đang ngồi dựa mép giường ăn sáng, Ứng Thiện Khê thu hồi tầm mắt, giúp đóng cửa thư phòng lại, rồi quay đầu đi vào phòng vệ sinh.
Mà lúc này Lý Lạc đã đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Nhan Trúc Sanh ngồi đối diện ngoan ngoãn ăn sáng, sau đó ngước mắt nhìn hắn một lát.
Không đợi Nhan Trúc Sanh lên tiếng hỏi, Lý Lạc đã nói trước: "Buổi sáng thấy ngươi mãi không dậy nổi, đoán chắc là ngươi thức khuya thiếu ngủ, nên không gọi ngươi dậy chạy bộ cùng, để ngươi ngủ thêm một lát."
"Ồ." Nhan Trúc Sanh lại liếc hắn một cái, "Là Khê Khê bảo để ta ngủ thêm một lát nữa à?"
"Ừm…"
"Không sao, ta không giận đâu." Nhan Trúc Sanh lén đặt chân lên đùi Lý Lạc, sau đó đưa đôi đũa cho Lý Lạc, "Ngươi đút ta ăn."
"Trẻ con ba tuổi à?" Lý Lạc bật cười nói, "Còn cần người đút nữa sao?"
"Vậy thì ta giận đấy." Nhan Trúc Sanh chu miệng nói.
"Há miệng ra."
"A— măm—"
Đợi Ứng Thiện Khê đi vệ sinh xong đi ra, Lý Lạc liền buông đũa xuống.
Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, liền cùng Lý Lạc từ phòng ngủ của mình kéo vali hành lý ra, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.
Có điều, Nhan Trúc Sanh vẫn đi vào phòng piano, ôm một hộp đàn ghi-ta ra, nghiêng đầu hỏi Ứng Thiện Khê: "Khê Khê, có thể để Lý Lạc mang cái này đi không? Lúc dạ tiệc lửa trại, có thể để hắn đánh đàn ghi-ta cho các bạn học nghe."
Phản ứng đầu tiên của Ứng Thiện Khê là muốn từ chối.
Vừa nghĩ tới Lý Lạc lại sắp đánh đàn ghi-ta hát cho người khác nghe, nàng liền mím môi lại.
Nhưng sau vài giây dừng lại, nàng vẫn gật đầu cười, rạng rỡ nói: "Đương nhiên là có thể rồi... có điều hai ngươi đều đang cầm hành lý, lát nữa ta giúp các ngươi cầm xuống nhé."
Vừa nói, Ứng Thiện Khê đi tới trước mặt Nhan Trúc Sanh, giúp nàng ôm lấy hộp đàn ghi-ta trong lòng, vô cùng thân thiết đi theo hai người ra cửa.
Lúc này đã gần bảy giờ rưỡi sáng.
Lâm Tú Hồng gọi điện thoại tới, sau khi Lý Lạc bắt máy, liền nghe mẹ nói ở đầu dây bên kia: "Xe buýt đến cửa tiểu khu rồi, mấy bạn học của các con đều đến sớm cả rồi, hai đứa cũng mau xuống đi."
Địa điểm tập hợp cho chuyến đi chơi lớp lần này được định tại cửa tiểu khu Bích Hải Lan Đình, chỉ cách cổng trường Phụ Nhất Trung một con đường.
Dù sao lần này đi huyện Ngọc Tuyền, nằm ở phía đông bắc khu Ân Giang, tập trung ở Bích Hải Lan Đình phía bắc khu Ân Giang này, ngược lại khá là thích hợp.
Nghe mẹ nói xong, Lý Lạc cũng gật đầu đáp lại: "Biết rồi, chúng con xuống ngay đây, mẹ với cha đến rồi ạ?"
"Đều đến rồi, cả đại bá của con cũng ở đây, các con mau lại đây đi."
"Vâng, tới ngay."
Cúp điện thoại, Lý Lạc liền gọi vào thư phòng một tiếng: "Học tỷ! Vậy chúng ta đi đây!"
"Biết rồi!" Từ Hữu Ngư đang ăn sáng đáp lại, "Thượng lộ bình an!"
Chào hỏi xong, Lý Lạc một mình kéo vali hành lý đi ra cửa.
Nhan Trúc Sanh theo ở phía sau.
Ứng Thiện Khê thì ôm hộp đàn ghi-ta, đi cuối cùng, đóng cửa nhà, rồi đi theo hai người họ vào thang máy.
Khi ra khỏi cửa tòa nhà, đi một mạch đến cổng tiểu khu, cả ba người liền thấy chiếc xe buýt đang đỗ ven đường, cửa khoang hành lý bên hông xe đang mở rộng, bên trong đã có mấy kiện hành lý.
Lúc Lý Lạc đến gần, liền nhìn thấy Lý Quốc Hồng và Lý Quốc Nho đang đứng hút thuốc cạnh xe buýt.
Khổng Quân Tường và Đinh Hương cũng đến rất sớm, đang nói chuyện phiếm với nhóm của Lý Quốc Hồng.
Ngoài ra, còn có một người đàn ông trung niên trông khí chất rất nho nhã hiền hòa, đeo một cặp kính gọng tròn viền vàng, không hút thuốc, đang đứng bên cạnh nghe mấy người họ nói chuyện phiếm.
"Chào thầy Khổng, chào cô Đinh." Lý Lạc chào trước một tiếng, sau đó lại chào hỏi Lý Quốc Nho, rồi ánh mắt dừng trên người người đàn ông trung niên kia, "Chào chú ạ, chú là ba của Lục Gia Hạo phải không ạ?"
Lý Lạc từng giúp Khổng Quân Tường chủ trì hai lần họp phụ huynh, nên tự nhiên nhận ra các vị phụ huynh đã đến trường, rất nhanh đã lục tìm trong Ký Ức Cung Điện của mình và đưa ra kết luận.
Ba của Lục Gia Hạo có chút kinh ngạc, không ngờ Lý Lạc lại nhận ra mình.
"Tôi nhớ năm ngoái mình có tham gia một lần họp phụ huynh, năm nay là mẹ thằng bé Hạo Hạo đi." Lục Chương Uyên đẩy gọng kính, hơi tò mò nói, "Vị này chính là lớp trưởng Lý Lạc của lớp ta phải không?"
"Đúng, là cậu ấy." Khổng Quân Tường đã không còn thấy lạ gì với trí nhớ của Lý Lạc nữa, cười ha hả nói, "Trừ Lục Gia Hạo nhà anh ra, thì cậu ấy là người khiến người ta yên tâm nhất rồi."
"Thầy Khổng, thầy khen con như vậy, con sẽ kiêu ngạo mất thôi." Lý Lạc cười hì hì, sau đó nhìn về phía Lý Quốc Hồng, "Ba, mẹ đâu rồi ạ?"
"Mẹ con ở trên xe hưởng điều hòa rồi." Lý Quốc Hồng rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói, "Bọn ta chỉ ra hút điếu thuốc thôi, các con cất hành lý vào trước đi... Ồ? Khê Khê sao cũng tới đây?"
Thấy Ứng Thiện Khê đi theo sau Lý Lạc, Lý Quốc Hồng không khỏi ngạc nhiên nói: "Là muốn đi cùng à? Đi thì cũng không phải không được, dù sao vẫn còn chỗ trống mà."
Nói thật, trong khoảnh khắc đó, Ứng Thiện Khê thật sự có một thoáng xúc động, muốn đáp ứng một tiếng rồi mặc kệ luôn buổi thi đua chiều nay.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn kiềm chế được ý nghĩ trong lòng, ngoan ngoãn nói: "Chào buổi sáng chú Lý, cháu chỉ giúp cậu ấy xách hộ hộp đàn ghi-ta thôi, lát nữa cháu về nhà ngay ạ."
Vừa nói, nàng giơ hộp đàn ghi-ta trong ngực lên minh họa, đợi Lý Lạc cất hành lý vào khoang chứa đồ xong thì đưa hộp đàn vào tay hắn.
"Vậy cháu lên xe ngồi chơi một lát đã." Lý Quốc Hồng nói, "Vào chào dì Lâm một tiếng rồi hãy đi."
"Vâng ạ, vâng ạ."
"Đây là học sinh hạng nhất khối 12, Ứng Thiện Khê." Khổng Quân Tường đến gần Lục Chương Uyên, nhỏ giọng giới thiệu với ông ấy, "Quan hệ với nhà Lý Lạc khá thân thiết."
"Ồ, đây chính là cô bé hạng nhất khối đó à." Lục Chương Uyên nghe vậy, lập tức nhìn Ứng Thiện Khê thêm mấy lần.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn khép nép của Ứng Thiện Khê đi theo sau lưng Lý Lạc lên xe, ông ấy thực sự thấy khó mà liên tưởng Ứng Thiện Khê với danh hiệu hạng nhất toàn khối.
Ông ấy từng nghe con trai mình nhắc qua cái tên Ứng Thiện Khê này, thuộc cái loại mà người ta đến nằm mơ cũng chỉ dám mơ mình may mắn thi được hạng nhì toàn khối thôi, chứ hạng nhất thì nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Cô gái lợi hại như vậy, xem ra quan hệ với Lý Lạc còn rất tốt?
Năm ngoái đến trường Phụ Nhất Trung tham dự họp phụ huynh, khi biết Lục Gia Hạo chỉ thi được hạng hai cả lớp, ông ấy còn có chút kinh ngạc. Sau đó biết lớp trưởng Lý Lạc thi được hạng nhất, tiến bộ vượt bậc, chỉ cho là cậu ta phát huy vượt xa thực lực bình thường.
Sau đó, khi phát hiện Lý Lạc lại là học sinh duy nhất trong lớp thường có thể ổn định trong top 40 toàn trường, ông ấy liền bắt đầu cảm thấy hứng thú với phương pháp giáo dục của nhà Lý Lạc.
Lần này đến, cũng là hy vọng có thể học hỏi được điều gì đó từ vợ chồng Lý Quốc Hồng.
"Chào buổi sáng dì Lâm ạ~" Vừa lên xe, Ứng Thiện Khê liền thấy Lâm Tú Hồng đang ngồi ở hàng ghế đầu xem điện thoại di động, lập tức đi lên phía trước ngọt ngào chào hỏi.
Nhan Trúc Sanh cũng theo ở phía sau, ngoan ngoãn chào hỏi.
Lâm Tú Hồng thấy hai cô bé lên xe, nhất thời mừng rỡ ra mặt: "Ồ, Khê Khê sao cũng tới đây?"
"Cháu chỉ phụ xách hộ hành lý một lát thôi ạ." Ứng Thiện Khê ngồi xuống cạnh Lâm Tú Hồng nói, "Dì Lâm và mọi người đi chơi vui vẻ nhé, cháu về liền đây."
"Ha ha, không sao đâu, lần tới chúng ta không phải đã hẹn đi thành phố Trường Ninh rồi sao?" Lâm Tú Hồng xoa đầu Ứng Thiện Khê nói.
Thấy Lâm Tú Hồng và Ứng Thiện Khê trò chuyện, Lý Lạc liền liếc nhìn phía sau xe buýt.
Chỗ đó đã có mấy người tới rồi.
Ngoài Lục Gia Hạo có phụ huynh đi cùng ra, còn có Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng cũng ở đó.
Hứa Doanh Hoan cũng đến báo danh trên xe từ sớm, nhìn thấy Nhan Trúc Sanh liền vui vẻ vẫy tay với nàng: "Trúc Sanh, tới ngồi bên này này."
Nhan Trúc Sanh đi theo Lý Lạc tới bên đó, liếc nhìn chỗ trống bên cạnh Hứa Doanh Hoan, rồi nghiêng đầu nhìn Lý Lạc: "Ngươi ngồi đâu?"
"Ta ngồi chỗ này được rồi." Lý Lạc chỉ vào chỗ trống đối diện chỗ Hứa Doanh Hoan nói.
"Vậy ngươi ngồi bên trong đi, ta ngồi chỗ này." Nhan Trúc Sanh chỉ vị trí cạnh cửa sổ, bảo Lý Lạc ngồi vào, còn mình thì ngồi xuống ghế phía lối đi, rồi nghiêng đầu nói với Hứa Doanh Hoan đối diện, "Hoan Hoan ngồi ghế phía lối đi cũng được."
Hứa Doanh Hoan: "…"
Trọng sắc khinh bạn!
Thầm phỉ nhổ một câu trong lòng, Hứa Doanh Hoan đành dịch mông từ ghế cạnh cửa sổ sang ghế bên cạnh.
Trương Quốc Hoàng và Trúc Vũ Phi ngồi phía sau Lý Lạc, lúc này đứng dậy, nhoài người trên lưng ghế chứng kiến cảnh này, nhất thời chậc chậc lắc đầu.
"Vậy các ngươi ngồi trước đi, ta xuống dưới đón các bạn học khác một chút."
Sau khi xác nhận xong chỗ ngồi của mình, Lý Lạc đặt đàn ghi-ta xuống, rồi đứng dậy quay lại lối đi trên xe, nói với mấy người họ: "Ta sẽ để các vị phụ huynh ngồi hết phía trước, còn học sinh lớp Tám chúng ta sẽ tập trung ngồi ở phía sau, nước giếng không phạm nước sông."
"Lát nữa đông người lên, ta không tiện nói với từng người một."
"Các ngươi thấy bạn nào lên thì cứ gọi họ ra phía sau ngồi nhé."
"OK." Trúc Vũ Phi làm một động tác tay, "Không thành vấn đề."
Lý Lạc gật đầu, rồi đi lên phía trước, cũng nói với Lâm Tú Hồng một tiếng, nhờ bà gọi các phụ huynh lên xe sau này ngồi vào những hàng ghế đầu.
Nói xong, Lý Lạc liền dẫn Ứng Thiện Khê xuống xe, đích thân tiễn nàng về tới cửa tòa nhà, giúp nàng bấm thang máy.
"Ừm…" Ứng Thiện Khê hơi nhón gót, cúi đầu nhìn mũi giày hai người, nhỏ giọng nói, "Lần này đi chơi, phải chú ý an toàn nha, nhất là những trò như chèo thuyền gì đó, phải cẩn thận một chút đó."
"Ừ, ta biết rồi."
"Vậy..." Nhìn thang máy chậm rãi đi xuống từ tầng hai mươi mấy, Ứng Thiện Khê mím môi, càng lúc càng không nỡ.
Rõ ràng cũng chỉ là không gặp mặt hai ba ngày thôi mà.
Nhưng giây tiếp theo, Lý Lạc lại dang hai tay về phía nàng, tiến lại gần một bước, thoáng chốc đã ở ngay trước mặt nàng.
Ứng Thiện Khê sững sờ một chút, rồi lập tức phản ứng lại, theo bản năng cũng dang tay ra, hơi đỏ mặt nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn một cái.
"Tiễn bạn bè đi xa, ôm một cái mới là hợp lễ nghi, đúng không?" Lý Lạc kéo nàng vào lòng, một tay ôm eo nàng, tay kia đặt trên gáy Ứng Thiện Khê, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài óng ả của nàng, "Giống như lần trước ta đưa điện thoại cho ngươi vậy."
"Ừ!" Ứng Thiện Khê ở trong lòng hắn ra sức gật đầu, vòng tay ôm càng chặt hơn một chút.
Mãi cho đến khi thang máy xuống đến tầng một, cửa thang máy tự động mở ra.
Một bà lão từ trong thang máy bước ra, nhìn thấy đôi bạn trẻ đang ôm nhau ở cửa thì cười ha hả lắc đầu bỏ đi.
Phát hiện có người đi ra từ trong thang máy, mặt Ứng Thiện Khê lập tức đỏ bừng, vội thoát khỏi lồng ngực Lý Lạc, chạy nhanh vào thang máy.
"Bye, bye bye! Ta lên trước nhé."
"Ừ, bye bye." Lý Lạc cười một tiếng, nhìn Ứng Thiện Khê chạy vào thang máy, đợi cửa thang máy chậm rãi khép lại, hắn mới từ từ quay lại chỗ xe buýt.
Lúc này đã khoảng bảy giờ bốn mươi phút.
Các bạn học lớp Tám đều lần lượt chạy tới.
Một số bạn nhà không quản nghiêm, lại ở tương đối gần, thì tự mình đến.
Cũng không ít người được phụ huynh trực tiếp đưa tới, nhìn con mình lên xe xong thì ở lại chỗ cửa xe buýt, trò chuyện một lát với thầy cô và các phụ huynh khác, sau đó mới cáo từ rời đi vì còn phải đi làm.
Dưới sự sắp xếp của Lý Lạc, chỗ ngồi bên trong chiếc xe buýt năm mươi chỗ này cũng được chia thành hai khu vực rõ rệt từ đầu đến cuối.
Một khu là ba hàng ghế đầu, ngồi ở đó bao gồm tám vị phụ huynh trong đó có Lý Quốc Hồng, cùng với đại bá của Lý Lạc là Lý Quốc Nho, còn có hai vị giáo viên là Khổng Quân Tường và Đinh Hương.
Thuộc về khu vực dành riêng cho các trưởng bối.
Còn các bạn học lớp Tám, thì sau khi bỏ trống hàng thứ tư và thứ năm, tất cả đều ngồi ở phía sau, từ hàng thứ sáu đến hàng cuối cùng thứ mười ba.
Đợi đến bảy giờ năm mươi lăm phút, bạn học cuối cùng cũng chạy tới xe buýt.
Sau khi được Lý Lạc giúp cất xong hành lý, bạn ấy liền leo lên xe.
Bác tài đóng cửa khoang hành lý lại, rồi lên xe hỏi Lý Quốc Nho: "Bây giờ xuất phát luôn ạ?"
"Lý Lạc?" Lý Quốc Nho nhìn về phía Lý Lạc.
"Chờ một chút ạ." Lý Lạc cười nói, rồi ngay trước mặt các vị phụ huynh, điểm danh lần lượt ba mươi bạn học có mặt hôm nay ngoài hắn ra.
Sau khi nghe từng tiếng "Có!" của các bạn học vang lên, Lý Lạc lại nhìn các vị phụ huynh ở hàng ghế trước, xác nhận số người lần cuối, rồi mới nói với tài xế: "Bác tài, người đã đủ, có thể lên đường rồi ạ."
"Được rồi." Bác tài đáp một tiếng, rồi nhanh chóng khởi động xe.
Ở hàng ghế trước, Khổng Quân Tường liếc nhìn các vị phụ huynh xung quanh, rồi ho khan hai tiếng, cười khẽ nói: "Lớp trưởng lớp chúng ta rất lợi hại, chuyến đi chơi lớp lần này đều do một tay cậu ấy lên kế hoạch, bình thường chuyện trong lớp giao cho cậu ấy xử lý, về cơ bản tôi cũng không cần phải bận tâm gì cả."
"Đúng vậy." Lục Chương Uyên đẩy gọng kính, gật đầu thừa nhận, "Đây cũng được coi là chỗ lợi hại của phụ huynh nhà Lý Lạc nhỉ? Có thể giao phó những việc như vậy cho con trẻ xử lý, sự trưởng thành mà cậu bé nhận được đúng là điều mà những đứa trẻ bình thường khó có thể trải nghiệm."
Lời này vừa nói ra, các vị phụ huynh khác cũng mang tâm lý học hỏi theo tới đây nhất thời rối rít gật đầu, nhưng lại lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Ánh mắt nhìn về phía Lý Quốc Hồng và Lâm Tú Hồng cũng lập tức trở nên càng thêm kính nể.
Phụ huynh có thể giáo dục ra một đứa trẻ ưu tú như Lý Lạc, quả nhiên là có chỗ hơn người.
"Ba của Lý Lạc cũng chia sẻ vài câu đi, lúc đó sao hai vị lại đồng ý với chuyện này thế? Có cần chú ý điều gì đặc biệt không?" Một vị phụ huynh tò mò hỏi, "Để chúng tôi cũng học hỏi chút kinh nghiệm…"
"Ờm..." Lý Quốc Hồng nghe câu này, trán lập tức rịn mồ hôi, thầm nghĩ trong đầu mình thì có ý kiến gì được đây?
Hiện tại ông còn đang làm việc cho công ty của chính con trai mình, chuyện trong nhà về cơ bản đều nghe theo sự sắp xếp của Lý Lạc.
Tuy rằng nhiều chuyện nhỏ nhặt vẫn là vợ chồng ông làm chủ, nhưng những việc lớn như mua cửa hàng, mua nhà cửa, thì từ lâu đã bất tri bất giác biến thành Lý Lạc là người chỉ huy đứng sau màn.
Nếu thật sự bắt Lý Quốc Hồng nói ra cho được nguyên do này khác, ông còn thật sự không biết phải nói gì cho phải.
"Thật ra cũng chỉ là thuận theo tự nhiên, để cho con trẻ tự mình quyết định nhiều hơn mà thôi." Lâm Tú Hồng ho khan hai tiếng, giúp chồng nói đỡ vài câu.
Mà lúc này Lý Lạc đã đi qua khu vực của phụ huynh, lấy được một cái micro từ chỗ bác tài, vỗ vỗ vào micro rồi nói với mọi người trên xe:
"Hoan nghênh mọi người đã có mặt trên chuyến xe buýt đi chơi lớp trong kỳ nghỉ hè lần này của chúng ta."
"Tiếp theo, ta sẽ nói một chút về kế hoạch cụ thể và những điều cần lưu ý của hoạt động lần này."
"Mọi người nghiêm túc nghe nhé, nghe xong lát nữa ta sẽ đặt câu hỏi đó."
"Ai mà không trả lời được thì lát nữa phải biểu diễn tài lẻ cho mọi người xem."
Thấy các vị phụ huynh hàng ghế trước lộ ra nụ cười hứng thú, Lý Lạc cũng cười theo, nói với khu vực phụ huynh: "Các cô chú cũng vậy nhé, đừng cười vui vẻ thế chứ ạ."
"Hay!" Trúc Vũ Phi dẫn đầu vỗ tay hưởng ứng, các bạn học khác cũng rối rít hùa theo làm náo loạn cả lên.
Bầu không khí thoáng chốc bị khuấy động lên, các vị phụ huynh cũng đều bật cười.
Sau khi thu hút được sự chú ý của mọi người, Lý Lạc liền giơ tay ra hiệu im lặng.
Trong nháy mắt, các bạn học ở hàng ghế sau liền im lặng trở lại.
"OK, vậy tiếp theo mọi người nghe ta nói đây."
Chứng kiến cảnh này, Lục Chương Uyên và các vị phụ huynh khác nhất thời lộ vẻ hơi kinh ngạc, thầm nghĩ trong đầu lớp trưởng Lý Lạc này thật đúng là có uy tín không nhỏ trong lớp học...
Lý Lạc hơi nhức đầu mở mắt, bị một trận lay người làm cho tỉnh giấc.
Tối hôm qua Từ Hữu Ngư bảo là uống một ly rượu, kết quả uống qua uống lại thành ra không biết bao nhiêu ly, cứ thế uống đến tận nửa đêm về sáng mới ngủ.
Hắn đúng là tin cái tà của Từ Hữu Ngư, miệng nói một ly, sau đó căn bản không dừng lại được.
Còn nhất định bắt hắn dạy nàng pha Cocktail, tay nắm tay dạy, lại còn động một tí là khiêu khích hắn một hồi… Từ Hữu Ngư mặc bộ đồ ngủ mát lạnh, cả người tỏa ra mùi vị mê hoặc, Lý Lạc chỉ cảm thấy túi bách bảo Doraemon của mình cũng sắp bị chọc thủng.
Khiến cho hắn đến một giờ rưỡi mới đuổi được Từ Hữu Ngư ra khỏi phòng, rồi phải tới hai giờ sáng mới gần như ngủ được.
"Để ta ngủ thêm một lát nữa đi, hôm nay không chạy bộ sáng sớm nữa." Bị người lay tỉnh vào lúc này, Lý Lạc nhất thời đẩy cánh tay đối phương ra, hai mắt nhắm chặt lầm bầm nói, "Trúc Sanh ngươi ra ngoài trước đi."
Vốn thấy bộ dạng hắn có vẻ thật sự rất mệt mỏi, Ứng Thiện Khê thoáng nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ người này lại không nghe lời, tối qua gõ chữ xong chắc chắn lại thức khuya chơi game rồi.
Nhưng thấy hắn mệt như vậy, lại có chút mềm lòng, liếc nhìn thời gian, dù sao mới chưa tới sáu giờ sáng, nếu không đi chạy bộ sáng sớm, ngược lại có thể để Lý Lạc ngủ thêm một tiếng nữa.
Nhưng khi Lý Lạc cuối cùng nói ra hai chữ "Trúc Sanh", Ứng Thiện Khê đang đứng bên mép giường nhất thời híp mắt lại, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.
Sau đó hai tay tóm lấy chăn, đột ngột giật phắt lên.
"Ngọa Tào?" Lý Lạc thoáng chốc bị gió lạnh của máy điều hòa làm cho tỉnh hẳn, bật người ngồi dậy từ trên giường. Khoảnh khắc nhìn thấy Ứng Thiện Khê, hai chữ Trúc Sanh suýt nữa buột miệng ra liền bị nuốt ngược vào bụng, "Khê, Khê Khê à... hôm nay sao sớm vậy? Ừm… chào buổi sáng?"
"Hừ." Ứng Thiện Khê ném chăn lên giường, đắp lại lên người Lý Lạc, hậm hực xoay người đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu, "Ngươi muốn ngủ thì ngủ tiếp đi, ta tự đi chạy bộ sáng sớm đây."
Nghe thấy lời dỗi này, Lý Lạc đương nhiên không thể nào ngốc nghếch ngủ tiếp được.
Vội vàng vén chăn nhảy xuống giường, đuổi theo Ứng Thiện Khê ra ngoài, túm lấy cánh tay nàng: "Ta dậy giường dậy giường, cùng đi chạy bộ sáng sớm nào."
Ứng Thiện Khê vốn cũng không đi nhanh, bị Lý Lạc giữ lại liền thuận thế nói: "Vậy ngươi nhanh lên một chút, ta rửa mặt xong rồi, ngươi cũng…"
Lý Lạc lúc này mặc bộ đồ ngủ quần ngủ, ngược lại không có vấn đề gì.
Nhưng Ứng Thiện Khê vừa cúi đầu, liền thấy túi bách bảo chứa đầy bảo bối của Lý Lạc căng phồng lên, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, câu nói thiếu chút nữa không nói trọn vẹn.
"Ngươi cũng mau đi rửa mặt đi." Ứng Thiện Khê vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói, "Nhớ dùng sữa rửa mặt, dùng xong thì bỏ vào vali hành lý mang theo."
"Ừm." Lý Lạc gật đầu, làm theo lời Ứng Thiện Khê dặn, ngoan ngoãn dùng sữa rửa mặt xong thì cất nó mang theo.
Còn Ứng Thiện Khê thì ở lại phòng hắn, giúp hắn kiểm tra lại hành lý một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, liền giúp hắn kéo khóa.
Lúc này Lý Lạc vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn hành lang bên ngoài phòng ngủ chính, không nhịn được hỏi: "Trúc Sanh chưa dậy à?"
"Chưa." Ứng Thiện Khê lắc đầu, sau đó đoán nói, "Có phải là vì sắp đi du lịch, tối qua mong đợi quá nên ngủ không ngon không?"
"Có thể lắm." Lý Lạc nói vậy, liền đi về phía phòng ngủ của Nhan Trúc Sanh, "Vậy ta đi gọi nàng dậy."
"Hay là thôi đi." Ứng Thiện Khê kéo tay Lý Lạc lại, nhỏ giọng nói, "Cứ để Trúc Sanh ngủ thêm lát nữa đi."
Lý Lạc: "?"
Liếc nhìn Ứng Thiện Khê, Lý Lạc thầm nghĩ vừa rồi người nào đó đâu có nói với hắn như vậy đâu.
Nhưng nghĩ đến hai ba ngày tới sẽ không gặp được nhau, Lý Lạc cũng đồng ý với đề nghị của Ứng Thiện Khê.
Hôm nay, theo yêu cầu của Ứng Thiện Khê, Lý Lạc mặc chiếc áo T-shirt màu xanh da trời nàng mua cho hắn, trên áo không có hình vẽ mà là một dòng chữ cái tiếng Anh màu trắng.
Còn áo T-shirt của Ứng Thiện Khê thì có màu sắc hoàn toàn ngược lại, nền trắng, phối với một dòng chữ cái tiếng Anh màu xanh da trời.
Sau khi hai người sửa soạn xong, liền cùng nhau xuống lầu, chạy chậm vài vòng quanh tiểu khu Bích Hải Lan Đình, rồi ghé tiệm ăn sáng dưới lầu. Ăn xong, họ mua đồ ăn sáng mang về cho Nhan Trúc Sanh và Từ Hữu Ngư.
Mà trên lầu, Nhan Trúc Sanh đúng là vì tối qua cứ nghĩ mãi chuyện đi chơi lớp, đến rất khuya mới ngủ được, thành ra tới sáu giờ rưỡi nàng mới tỉnh dậy.
Đợi nàng bò xuống giường, xỏ dép lê đi ra khỏi phòng ngủ, lúc chạy lon ton đến cửa phòng ngủ của Lý Lạc, nhìn thấy chiếc giường trống không, nàng nhất thời im lặng.
Sau đó nàng lại đi tới cửa phòng Ứng Thiện Khê nhìn một chút, phát hiện Ứng Thiện Khê cũng không có ở đó.
Sau đó lại mở cửa phòng học tỷ liếc nhìn, thấy Từ Hữu Ngư vẫn đang ngủ say trên giường, Nhan Trúc Sanh mới thoáng có chút an ủi.
Không bao lâu sau, chờ Nhan Trúc Sanh rửa mặt xong, liền nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Đi ra nhìn, đã thấy Lý Lạc và Ứng Thiện Khê cùng nhau trở về, trong tay còn mang theo bữa sáng.
"Trúc Sanh, ngươi dậy rồi à." Ứng Thiện Khê cười với nàng, giơ túi ni lông trong tay lên, "Mang bữa sáng cho ngươi này, ngươi ăn ngay lúc còn nóng đi."
"À." Nhan Trúc Sanh cũng không nói gì nhiều, ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống bàn ăn bắt đầu ăn sáng.
Lý Lạc thì xách bữa sáng mua cho Từ Hữu Ngư, đi vào thư phòng, theo lệ thường đặt lên ghế giúp nàng, đánh thức nàng dậy rồi dặn nàng ăn lúc còn nóng.
"A…" Từ Hữu Ngư miễn cưỡng mở mắt, nhích người tới mép giường, nhìn Lý Lạc một cái, rồi kéo hắn lại.
"Sao vậy?"
"Ngươi và Trúc Sanh sắp đi rồi phải không?"
"Ừ, bảy rưỡi đi."
"Vậy à." Từ Hữu Ngư dùng sức cánh tay, liền kéo Lý Lạc đến mép giường, "Vậy ngươi đợi chút đã."
"Ngươi làm gì thế?" Lý Lạc liếc nhìn cửa phòng, may là lúc vào đã đóng lại, nên cũng mặc cho Từ Hữu Ngư kéo hắn qua, ngồi xuống mép giường, "Còn có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Từ Hữu Ngư cười tinh nghịch, đợi Lý Lạc tới mép giường liền dùng sức kéo mạnh một cái.
Lý Lạc lảo đảo một cái, cả người liền trực tiếp ngã nhào vào ngực Từ Hữu Ngư.
"Trước khi đi, ôm thêm một chút đi." Từ Hữu Ngư ôm đầu Lý Lạc, ấn hắn vào ngực mình, ghé sát tai hắn nhẹ giọng nói, "Giúp ta nạp năng lượng một lát, không thì mấy ngày nữa không gặp được rồi."
"Tối qua ngươi cũng nói như vậy…" Giọng Lý Lạc rầu rĩ vang lên, hai tay chống trên gối đầu, muốn chống người dậy.
Nhưng Từ Hữu Ngư lại 'hít' một tiếng: "Ngươi đè lên tóc ta rồi á... đau thật."
"Ách… xin lỗi, xin lỗi." Lý Lạc lập tức thả lỏng lực, cũng không cách nào đứng dậy khỏi người Từ Hữu Ngư nữa, đành phải mặc cho nàng ôm cho đủ.
Mãi cho đến khi Ứng Thiện Khê nghi ngờ đi tới cửa thư phòng gõ một cái, Từ Hữu Ngư mới cười hì hì buông hắn ra: "Được rồi, đi chơi vui vẻ nha."
Lý Lạc thoát ra được khỏi 'hang ma' của học tỷ, bước ra khỏi thư phòng dưới ánh mắt hồ nghi của Ứng Thiện Khê.
Liếc nhìn Từ Hữu Ngư đang ngồi dựa mép giường ăn sáng, Ứng Thiện Khê thu hồi tầm mắt, giúp đóng cửa thư phòng lại, rồi quay đầu đi vào phòng vệ sinh.
Mà lúc này Lý Lạc đã đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Nhan Trúc Sanh ngồi đối diện ngoan ngoãn ăn sáng, sau đó ngước mắt nhìn hắn một lát.
Không đợi Nhan Trúc Sanh lên tiếng hỏi, Lý Lạc đã nói trước: "Buổi sáng thấy ngươi mãi không dậy nổi, đoán chắc là ngươi thức khuya thiếu ngủ, nên không gọi ngươi dậy chạy bộ cùng, để ngươi ngủ thêm một lát."
"Ồ." Nhan Trúc Sanh lại liếc hắn một cái, "Là Khê Khê bảo để ta ngủ thêm một lát nữa à?"
"Ừm…"
"Không sao, ta không giận đâu." Nhan Trúc Sanh lén đặt chân lên đùi Lý Lạc, sau đó đưa đôi đũa cho Lý Lạc, "Ngươi đút ta ăn."
"Trẻ con ba tuổi à?" Lý Lạc bật cười nói, "Còn cần người đút nữa sao?"
"Vậy thì ta giận đấy." Nhan Trúc Sanh chu miệng nói.
"Há miệng ra."
"A— măm—"
Đợi Ứng Thiện Khê đi vệ sinh xong đi ra, Lý Lạc liền buông đũa xuống.
Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, liền cùng Lý Lạc từ phòng ngủ của mình kéo vali hành lý ra, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.
Có điều, Nhan Trúc Sanh vẫn đi vào phòng piano, ôm một hộp đàn ghi-ta ra, nghiêng đầu hỏi Ứng Thiện Khê: "Khê Khê, có thể để Lý Lạc mang cái này đi không? Lúc dạ tiệc lửa trại, có thể để hắn đánh đàn ghi-ta cho các bạn học nghe."
Phản ứng đầu tiên của Ứng Thiện Khê là muốn từ chối.
Vừa nghĩ tới Lý Lạc lại sắp đánh đàn ghi-ta hát cho người khác nghe, nàng liền mím môi lại.
Nhưng sau vài giây dừng lại, nàng vẫn gật đầu cười, rạng rỡ nói: "Đương nhiên là có thể rồi... có điều hai ngươi đều đang cầm hành lý, lát nữa ta giúp các ngươi cầm xuống nhé."
Vừa nói, Ứng Thiện Khê đi tới trước mặt Nhan Trúc Sanh, giúp nàng ôm lấy hộp đàn ghi-ta trong lòng, vô cùng thân thiết đi theo hai người ra cửa.
Lúc này đã gần bảy giờ rưỡi sáng.
Lâm Tú Hồng gọi điện thoại tới, sau khi Lý Lạc bắt máy, liền nghe mẹ nói ở đầu dây bên kia: "Xe buýt đến cửa tiểu khu rồi, mấy bạn học của các con đều đến sớm cả rồi, hai đứa cũng mau xuống đi."
Địa điểm tập hợp cho chuyến đi chơi lớp lần này được định tại cửa tiểu khu Bích Hải Lan Đình, chỉ cách cổng trường Phụ Nhất Trung một con đường.
Dù sao lần này đi huyện Ngọc Tuyền, nằm ở phía đông bắc khu Ân Giang, tập trung ở Bích Hải Lan Đình phía bắc khu Ân Giang này, ngược lại khá là thích hợp.
Nghe mẹ nói xong, Lý Lạc cũng gật đầu đáp lại: "Biết rồi, chúng con xuống ngay đây, mẹ với cha đến rồi ạ?"
"Đều đến rồi, cả đại bá của con cũng ở đây, các con mau lại đây đi."
"Vâng, tới ngay."
Cúp điện thoại, Lý Lạc liền gọi vào thư phòng một tiếng: "Học tỷ! Vậy chúng ta đi đây!"
"Biết rồi!" Từ Hữu Ngư đang ăn sáng đáp lại, "Thượng lộ bình an!"
Chào hỏi xong, Lý Lạc một mình kéo vali hành lý đi ra cửa.
Nhan Trúc Sanh theo ở phía sau.
Ứng Thiện Khê thì ôm hộp đàn ghi-ta, đi cuối cùng, đóng cửa nhà, rồi đi theo hai người họ vào thang máy.
Khi ra khỏi cửa tòa nhà, đi một mạch đến cổng tiểu khu, cả ba người liền thấy chiếc xe buýt đang đỗ ven đường, cửa khoang hành lý bên hông xe đang mở rộng, bên trong đã có mấy kiện hành lý.
Lúc Lý Lạc đến gần, liền nhìn thấy Lý Quốc Hồng và Lý Quốc Nho đang đứng hút thuốc cạnh xe buýt.
Khổng Quân Tường và Đinh Hương cũng đến rất sớm, đang nói chuyện phiếm với nhóm của Lý Quốc Hồng.
Ngoài ra, còn có một người đàn ông trung niên trông khí chất rất nho nhã hiền hòa, đeo một cặp kính gọng tròn viền vàng, không hút thuốc, đang đứng bên cạnh nghe mấy người họ nói chuyện phiếm.
"Chào thầy Khổng, chào cô Đinh." Lý Lạc chào trước một tiếng, sau đó lại chào hỏi Lý Quốc Nho, rồi ánh mắt dừng trên người người đàn ông trung niên kia, "Chào chú ạ, chú là ba của Lục Gia Hạo phải không ạ?"
Lý Lạc từng giúp Khổng Quân Tường chủ trì hai lần họp phụ huynh, nên tự nhiên nhận ra các vị phụ huynh đã đến trường, rất nhanh đã lục tìm trong Ký Ức Cung Điện của mình và đưa ra kết luận.
Ba của Lục Gia Hạo có chút kinh ngạc, không ngờ Lý Lạc lại nhận ra mình.
"Tôi nhớ năm ngoái mình có tham gia một lần họp phụ huynh, năm nay là mẹ thằng bé Hạo Hạo đi." Lục Chương Uyên đẩy gọng kính, hơi tò mò nói, "Vị này chính là lớp trưởng Lý Lạc của lớp ta phải không?"
"Đúng, là cậu ấy." Khổng Quân Tường đã không còn thấy lạ gì với trí nhớ của Lý Lạc nữa, cười ha hả nói, "Trừ Lục Gia Hạo nhà anh ra, thì cậu ấy là người khiến người ta yên tâm nhất rồi."
"Thầy Khổng, thầy khen con như vậy, con sẽ kiêu ngạo mất thôi." Lý Lạc cười hì hì, sau đó nhìn về phía Lý Quốc Hồng, "Ba, mẹ đâu rồi ạ?"
"Mẹ con ở trên xe hưởng điều hòa rồi." Lý Quốc Hồng rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói, "Bọn ta chỉ ra hút điếu thuốc thôi, các con cất hành lý vào trước đi... Ồ? Khê Khê sao cũng tới đây?"
Thấy Ứng Thiện Khê đi theo sau Lý Lạc, Lý Quốc Hồng không khỏi ngạc nhiên nói: "Là muốn đi cùng à? Đi thì cũng không phải không được, dù sao vẫn còn chỗ trống mà."
Nói thật, trong khoảnh khắc đó, Ứng Thiện Khê thật sự có một thoáng xúc động, muốn đáp ứng một tiếng rồi mặc kệ luôn buổi thi đua chiều nay.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn kiềm chế được ý nghĩ trong lòng, ngoan ngoãn nói: "Chào buổi sáng chú Lý, cháu chỉ giúp cậu ấy xách hộ hộp đàn ghi-ta thôi, lát nữa cháu về nhà ngay ạ."
Vừa nói, nàng giơ hộp đàn ghi-ta trong ngực lên minh họa, đợi Lý Lạc cất hành lý vào khoang chứa đồ xong thì đưa hộp đàn vào tay hắn.
"Vậy cháu lên xe ngồi chơi một lát đã." Lý Quốc Hồng nói, "Vào chào dì Lâm một tiếng rồi hãy đi."
"Vâng ạ, vâng ạ."
"Đây là học sinh hạng nhất khối 12, Ứng Thiện Khê." Khổng Quân Tường đến gần Lục Chương Uyên, nhỏ giọng giới thiệu với ông ấy, "Quan hệ với nhà Lý Lạc khá thân thiết."
"Ồ, đây chính là cô bé hạng nhất khối đó à." Lục Chương Uyên nghe vậy, lập tức nhìn Ứng Thiện Khê thêm mấy lần.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn khép nép của Ứng Thiện Khê đi theo sau lưng Lý Lạc lên xe, ông ấy thực sự thấy khó mà liên tưởng Ứng Thiện Khê với danh hiệu hạng nhất toàn khối.
Ông ấy từng nghe con trai mình nhắc qua cái tên Ứng Thiện Khê này, thuộc cái loại mà người ta đến nằm mơ cũng chỉ dám mơ mình may mắn thi được hạng nhì toàn khối thôi, chứ hạng nhất thì nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Cô gái lợi hại như vậy, xem ra quan hệ với Lý Lạc còn rất tốt?
Năm ngoái đến trường Phụ Nhất Trung tham dự họp phụ huynh, khi biết Lục Gia Hạo chỉ thi được hạng hai cả lớp, ông ấy còn có chút kinh ngạc. Sau đó biết lớp trưởng Lý Lạc thi được hạng nhất, tiến bộ vượt bậc, chỉ cho là cậu ta phát huy vượt xa thực lực bình thường.
Sau đó, khi phát hiện Lý Lạc lại là học sinh duy nhất trong lớp thường có thể ổn định trong top 40 toàn trường, ông ấy liền bắt đầu cảm thấy hứng thú với phương pháp giáo dục của nhà Lý Lạc.
Lần này đến, cũng là hy vọng có thể học hỏi được điều gì đó từ vợ chồng Lý Quốc Hồng.
"Chào buổi sáng dì Lâm ạ~" Vừa lên xe, Ứng Thiện Khê liền thấy Lâm Tú Hồng đang ngồi ở hàng ghế đầu xem điện thoại di động, lập tức đi lên phía trước ngọt ngào chào hỏi.
Nhan Trúc Sanh cũng theo ở phía sau, ngoan ngoãn chào hỏi.
Lâm Tú Hồng thấy hai cô bé lên xe, nhất thời mừng rỡ ra mặt: "Ồ, Khê Khê sao cũng tới đây?"
"Cháu chỉ phụ xách hộ hành lý một lát thôi ạ." Ứng Thiện Khê ngồi xuống cạnh Lâm Tú Hồng nói, "Dì Lâm và mọi người đi chơi vui vẻ nhé, cháu về liền đây."
"Ha ha, không sao đâu, lần tới chúng ta không phải đã hẹn đi thành phố Trường Ninh rồi sao?" Lâm Tú Hồng xoa đầu Ứng Thiện Khê nói.
Thấy Lâm Tú Hồng và Ứng Thiện Khê trò chuyện, Lý Lạc liền liếc nhìn phía sau xe buýt.
Chỗ đó đã có mấy người tới rồi.
Ngoài Lục Gia Hạo có phụ huynh đi cùng ra, còn có Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng cũng ở đó.
Hứa Doanh Hoan cũng đến báo danh trên xe từ sớm, nhìn thấy Nhan Trúc Sanh liền vui vẻ vẫy tay với nàng: "Trúc Sanh, tới ngồi bên này này."
Nhan Trúc Sanh đi theo Lý Lạc tới bên đó, liếc nhìn chỗ trống bên cạnh Hứa Doanh Hoan, rồi nghiêng đầu nhìn Lý Lạc: "Ngươi ngồi đâu?"
"Ta ngồi chỗ này được rồi." Lý Lạc chỉ vào chỗ trống đối diện chỗ Hứa Doanh Hoan nói.
"Vậy ngươi ngồi bên trong đi, ta ngồi chỗ này." Nhan Trúc Sanh chỉ vị trí cạnh cửa sổ, bảo Lý Lạc ngồi vào, còn mình thì ngồi xuống ghế phía lối đi, rồi nghiêng đầu nói với Hứa Doanh Hoan đối diện, "Hoan Hoan ngồi ghế phía lối đi cũng được."
Hứa Doanh Hoan: "…"
Trọng sắc khinh bạn!
Thầm phỉ nhổ một câu trong lòng, Hứa Doanh Hoan đành dịch mông từ ghế cạnh cửa sổ sang ghế bên cạnh.
Trương Quốc Hoàng và Trúc Vũ Phi ngồi phía sau Lý Lạc, lúc này đứng dậy, nhoài người trên lưng ghế chứng kiến cảnh này, nhất thời chậc chậc lắc đầu.
"Vậy các ngươi ngồi trước đi, ta xuống dưới đón các bạn học khác một chút."
Sau khi xác nhận xong chỗ ngồi của mình, Lý Lạc đặt đàn ghi-ta xuống, rồi đứng dậy quay lại lối đi trên xe, nói với mấy người họ: "Ta sẽ để các vị phụ huynh ngồi hết phía trước, còn học sinh lớp Tám chúng ta sẽ tập trung ngồi ở phía sau, nước giếng không phạm nước sông."
"Lát nữa đông người lên, ta không tiện nói với từng người một."
"Các ngươi thấy bạn nào lên thì cứ gọi họ ra phía sau ngồi nhé."
"OK." Trúc Vũ Phi làm một động tác tay, "Không thành vấn đề."
Lý Lạc gật đầu, rồi đi lên phía trước, cũng nói với Lâm Tú Hồng một tiếng, nhờ bà gọi các phụ huynh lên xe sau này ngồi vào những hàng ghế đầu.
Nói xong, Lý Lạc liền dẫn Ứng Thiện Khê xuống xe, đích thân tiễn nàng về tới cửa tòa nhà, giúp nàng bấm thang máy.
"Ừm…" Ứng Thiện Khê hơi nhón gót, cúi đầu nhìn mũi giày hai người, nhỏ giọng nói, "Lần này đi chơi, phải chú ý an toàn nha, nhất là những trò như chèo thuyền gì đó, phải cẩn thận một chút đó."
"Ừ, ta biết rồi."
"Vậy..." Nhìn thang máy chậm rãi đi xuống từ tầng hai mươi mấy, Ứng Thiện Khê mím môi, càng lúc càng không nỡ.
Rõ ràng cũng chỉ là không gặp mặt hai ba ngày thôi mà.
Nhưng giây tiếp theo, Lý Lạc lại dang hai tay về phía nàng, tiến lại gần một bước, thoáng chốc đã ở ngay trước mặt nàng.
Ứng Thiện Khê sững sờ một chút, rồi lập tức phản ứng lại, theo bản năng cũng dang tay ra, hơi đỏ mặt nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn một cái.
"Tiễn bạn bè đi xa, ôm một cái mới là hợp lễ nghi, đúng không?" Lý Lạc kéo nàng vào lòng, một tay ôm eo nàng, tay kia đặt trên gáy Ứng Thiện Khê, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài óng ả của nàng, "Giống như lần trước ta đưa điện thoại cho ngươi vậy."
"Ừ!" Ứng Thiện Khê ở trong lòng hắn ra sức gật đầu, vòng tay ôm càng chặt hơn một chút.
Mãi cho đến khi thang máy xuống đến tầng một, cửa thang máy tự động mở ra.
Một bà lão từ trong thang máy bước ra, nhìn thấy đôi bạn trẻ đang ôm nhau ở cửa thì cười ha hả lắc đầu bỏ đi.
Phát hiện có người đi ra từ trong thang máy, mặt Ứng Thiện Khê lập tức đỏ bừng, vội thoát khỏi lồng ngực Lý Lạc, chạy nhanh vào thang máy.
"Bye, bye bye! Ta lên trước nhé."
"Ừ, bye bye." Lý Lạc cười một tiếng, nhìn Ứng Thiện Khê chạy vào thang máy, đợi cửa thang máy chậm rãi khép lại, hắn mới từ từ quay lại chỗ xe buýt.
Lúc này đã khoảng bảy giờ bốn mươi phút.
Các bạn học lớp Tám đều lần lượt chạy tới.
Một số bạn nhà không quản nghiêm, lại ở tương đối gần, thì tự mình đến.
Cũng không ít người được phụ huynh trực tiếp đưa tới, nhìn con mình lên xe xong thì ở lại chỗ cửa xe buýt, trò chuyện một lát với thầy cô và các phụ huynh khác, sau đó mới cáo từ rời đi vì còn phải đi làm.
Dưới sự sắp xếp của Lý Lạc, chỗ ngồi bên trong chiếc xe buýt năm mươi chỗ này cũng được chia thành hai khu vực rõ rệt từ đầu đến cuối.
Một khu là ba hàng ghế đầu, ngồi ở đó bao gồm tám vị phụ huynh trong đó có Lý Quốc Hồng, cùng với đại bá của Lý Lạc là Lý Quốc Nho, còn có hai vị giáo viên là Khổng Quân Tường và Đinh Hương.
Thuộc về khu vực dành riêng cho các trưởng bối.
Còn các bạn học lớp Tám, thì sau khi bỏ trống hàng thứ tư và thứ năm, tất cả đều ngồi ở phía sau, từ hàng thứ sáu đến hàng cuối cùng thứ mười ba.
Đợi đến bảy giờ năm mươi lăm phút, bạn học cuối cùng cũng chạy tới xe buýt.
Sau khi được Lý Lạc giúp cất xong hành lý, bạn ấy liền leo lên xe.
Bác tài đóng cửa khoang hành lý lại, rồi lên xe hỏi Lý Quốc Nho: "Bây giờ xuất phát luôn ạ?"
"Lý Lạc?" Lý Quốc Nho nhìn về phía Lý Lạc.
"Chờ một chút ạ." Lý Lạc cười nói, rồi ngay trước mặt các vị phụ huynh, điểm danh lần lượt ba mươi bạn học có mặt hôm nay ngoài hắn ra.
Sau khi nghe từng tiếng "Có!" của các bạn học vang lên, Lý Lạc lại nhìn các vị phụ huynh ở hàng ghế trước, xác nhận số người lần cuối, rồi mới nói với tài xế: "Bác tài, người đã đủ, có thể lên đường rồi ạ."
"Được rồi." Bác tài đáp một tiếng, rồi nhanh chóng khởi động xe.
Ở hàng ghế trước, Khổng Quân Tường liếc nhìn các vị phụ huynh xung quanh, rồi ho khan hai tiếng, cười khẽ nói: "Lớp trưởng lớp chúng ta rất lợi hại, chuyến đi chơi lớp lần này đều do một tay cậu ấy lên kế hoạch, bình thường chuyện trong lớp giao cho cậu ấy xử lý, về cơ bản tôi cũng không cần phải bận tâm gì cả."
"Đúng vậy." Lục Chương Uyên đẩy gọng kính, gật đầu thừa nhận, "Đây cũng được coi là chỗ lợi hại của phụ huynh nhà Lý Lạc nhỉ? Có thể giao phó những việc như vậy cho con trẻ xử lý, sự trưởng thành mà cậu bé nhận được đúng là điều mà những đứa trẻ bình thường khó có thể trải nghiệm."
Lời này vừa nói ra, các vị phụ huynh khác cũng mang tâm lý học hỏi theo tới đây nhất thời rối rít gật đầu, nhưng lại lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Ánh mắt nhìn về phía Lý Quốc Hồng và Lâm Tú Hồng cũng lập tức trở nên càng thêm kính nể.
Phụ huynh có thể giáo dục ra một đứa trẻ ưu tú như Lý Lạc, quả nhiên là có chỗ hơn người.
"Ba của Lý Lạc cũng chia sẻ vài câu đi, lúc đó sao hai vị lại đồng ý với chuyện này thế? Có cần chú ý điều gì đặc biệt không?" Một vị phụ huynh tò mò hỏi, "Để chúng tôi cũng học hỏi chút kinh nghiệm…"
"Ờm..." Lý Quốc Hồng nghe câu này, trán lập tức rịn mồ hôi, thầm nghĩ trong đầu mình thì có ý kiến gì được đây?
Hiện tại ông còn đang làm việc cho công ty của chính con trai mình, chuyện trong nhà về cơ bản đều nghe theo sự sắp xếp của Lý Lạc.
Tuy rằng nhiều chuyện nhỏ nhặt vẫn là vợ chồng ông làm chủ, nhưng những việc lớn như mua cửa hàng, mua nhà cửa, thì từ lâu đã bất tri bất giác biến thành Lý Lạc là người chỉ huy đứng sau màn.
Nếu thật sự bắt Lý Quốc Hồng nói ra cho được nguyên do này khác, ông còn thật sự không biết phải nói gì cho phải.
"Thật ra cũng chỉ là thuận theo tự nhiên, để cho con trẻ tự mình quyết định nhiều hơn mà thôi." Lâm Tú Hồng ho khan hai tiếng, giúp chồng nói đỡ vài câu.
Mà lúc này Lý Lạc đã đi qua khu vực của phụ huynh, lấy được một cái micro từ chỗ bác tài, vỗ vỗ vào micro rồi nói với mọi người trên xe:
"Hoan nghênh mọi người đã có mặt trên chuyến xe buýt đi chơi lớp trong kỳ nghỉ hè lần này của chúng ta."
"Tiếp theo, ta sẽ nói một chút về kế hoạch cụ thể và những điều cần lưu ý của hoạt động lần này."
"Mọi người nghiêm túc nghe nhé, nghe xong lát nữa ta sẽ đặt câu hỏi đó."
"Ai mà không trả lời được thì lát nữa phải biểu diễn tài lẻ cho mọi người xem."
Thấy các vị phụ huynh hàng ghế trước lộ ra nụ cười hứng thú, Lý Lạc cũng cười theo, nói với khu vực phụ huynh: "Các cô chú cũng vậy nhé, đừng cười vui vẻ thế chứ ạ."
"Hay!" Trúc Vũ Phi dẫn đầu vỗ tay hưởng ứng, các bạn học khác cũng rối rít hùa theo làm náo loạn cả lên.
Bầu không khí thoáng chốc bị khuấy động lên, các vị phụ huynh cũng đều bật cười.
Sau khi thu hút được sự chú ý của mọi người, Lý Lạc liền giơ tay ra hiệu im lặng.
Trong nháy mắt, các bạn học ở hàng ghế sau liền im lặng trở lại.
"OK, vậy tiếp theo mọi người nghe ta nói đây."
Chứng kiến cảnh này, Lục Chương Uyên và các vị phụ huynh khác nhất thời lộ vẻ hơi kinh ngạc, thầm nghĩ trong đầu lớp trưởng Lý Lạc này thật đúng là có uy tín không nhỏ trong lớp học...
Bạn cần đăng nhập để bình luận