Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 363: Là mẫu thân là con gái (length: 19701)
Trọng Nhiên là học sinh trung học đệ nhị cấp.
Còn là bạn tốt với con gái của Viên Uyển Thanh?
Các khán giả khi nhìn thấy đáp án này, rõ ràng đã sửng sốt một chút.
Dù sao cũng không phải ai cũng chú ý đến blog, cũng không phải ai cũng nghiền mạng xem mấy chuyện tầm phào kiểu này.
Thậm chí nếu không xem chương trình, nhiều người căn bản không biết khách mời trợ hát của Viên Uyển Thanh chính là con gái mình.
Mà khi biết Nhan Trúc Sanh là con gái của Viên Uyển Thanh, nhiều người cũng chỉ kinh ngạc một lát, không nghĩ ngợi gì thêm.
Thậm chí cũng không quá quan tâm Viên Uyển Thanh kết hôn sinh con khi nào.
Lúc này đột nhiên biết tin Trọng Nhiên cũng là học sinh trung học đệ nhị cấp, mọi người đều có chút ngơ ngác.
Người đứng sau sáng tác cho Viên Uyển Thanh nhiều ca khúc hot như vậy, lại còn chỉ là một học sinh trung học ư?
Trước đây trên mạng suy cho cùng chỉ là đồn đoán, bây giờ lại được Viên Uyển Thanh và Nhan Trúc Sanh đích thân xác nhận, tính chân thực này đã hoàn toàn khác biệt.
(Học sinh trung học đệ nhị cấp?) (Không phải chứ, hồi cấp ba ta còn đang nghịch bùn, ngươi đã biết viết nhạc rồi à?) (Ta vừa tan học về nhà xem chương trình, còn đang bấm ngón tay tính xem bao giờ được nghỉ đông đây, sao chênh lệch giữa người với người lớn thế nhỉ?) (Hay, hay lắm, vừa biết viết nhạc, vừa biết viết tiểu thuyết, lại còn là học sinh trung học đệ nhị cấp, ngươi sắp nghịch thiên rồi à?) Đạn mạc từng lớp từng lớp lướt qua, còn có những dấu hỏi liên tiếp trôi qua, thể hiện sự kinh sợ của khán giả và cư dân mạng.
"Lần này ngươi thật sự sắp nổi tiếng rồi đấy." Từ Hữu Ngư cười ha ha nói, người run lên vì cười trong chăn.
Bên kia Ứng Thiện Khê thì nghi ngờ hỏi: "Trúc Sanh nói thẳng ra như vậy, chẳng phải ngươi sẽ bị lộ sáng ngay lập tức sao?"
"Không sao, trước khi chương trình bắt đầu, nàng có gọi điện hỏi ta rồi." Lý Lạc thở dài, "Bên tổ chương trình đã hỏi ý dì Viên, rằng trong trận chung kết có thể nói chuyện về Trọng Nhiên không, nên Trúc Sanh mới gọi điện hỏi một tiếng."
"Ta nghĩ dù sao người trong trường cũng biết cả rồi, nói thì nói thôi."
"Một vài tin tức đã lan truyền trên mạng rồi, xác nhận một chút cũng không sao, cũng có thể cho Trúc Sanh có một chủ đề để tận dụng trong chương trình, không đến nỗi giống như người ngoài cuộc."
Về phương diện này, Lý Lạc xem như đã cân nhắc chu đáo.
Dù sao đối với Viên Uyển Thanh mà nói, chủ đề hôn nhân của nàng, hiển nhiên không thích hợp để đưa ra bàn luận trên một sân khấu dành cho ca sĩ như vậy.
Trong tình huống như vậy, Nhan Trúc Sanh xem như người ngoài ngành, độ hot hiển nhiên kém xa mấy vị khách mời trợ hát cực kỳ nổi tiếng khác.
Nhưng sự tò mò của mọi người đối với "Trọng Nhiên", trong hai tháng nay đã lên đến đỉnh điểm.
Vì vậy, thông qua Nhan Trúc Sanh làm người trung gian, nhắc đến chuyện của Trọng Nhiên, một cách tự nhiên có thể chuyển sự chú ý của mọi người đối với Trọng Nhiên sang cho Nhan Trúc Sanh.
Không đến nỗi khiến thời lượng lên hình và phân bổ nội dung trong chương trình của nàng bị cắt giảm quá nhiều.
Chương trình âm nhạc tống nghệ như《Ca Sĩ》này ngược lại còn dễ nói, giống như một số chương trình tống nghệ khác đời sau, chỉ cần biên tập một hồi, đừng nói là Nhất Tiễn Mai, lời người nói cũng có thể cắt thành chuyện ma quỷ cho ngươi.
Dù chỉ là một chương trình tống nghệ, nó cũng có khái niệm "vai diễn".
Nếu không, một chương trình tổng thời lượng chỉ có vậy, ngươi nói nhiều hơn hai câu, người khác sẽ bớt đi một chút, cứ kéo dài như thế, thời gian chiếm dụng dĩ nhiên là khác biệt.
Nổi bật đến trận chung kết, dù chỉ là nói chuyện phiếm đơn giản trong phòng nghỉ, cũng có khả năng ảnh hưởng đến suy nghĩ của công chúng đối với ca sĩ, nhất cử nhất động đều bị chú ý từng khoảnh khắc.
"Thật ra không chỉ mình tôi đâu, những người khác cũng rất tò mò." Người dẫn chương trình ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, vừa trò chuyện như tán gẫu với Nhan Trúc Sanh, vừa không quên những người khác, cười nói: "Cô Hàn Hồng ở hậu trường còn nói mà, khen lời bài hát này viết rất hay, đúng không."
"Đúng vậy, rất tò mò." Hàn Hồng cười ha hả nói.
"Vậy nên, bên Trúc Sanh có thể tiết lộ một chút, thân phận cụ thể của Trọng Nhiên rốt cuộc là ai không?" Người dẫn chương trình từng bước dẫn dắt hỏi.
Nhưng Nhan Trúc Sanh không mắc bẫy, lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cái này không thể nói được."
"Hắn nói phải học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày, tạm thời không muốn bị làm phiền."
"Cho nên mọi người cứ yên tâm nghe nhạc là được rồi."
Lời này khiến người dẫn chương trình cũng phải bật cười: "Học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày, đúng thật, đúng thật, ở tuổi các em thì nên học hành chăm chỉ. Vậy thành tích học tập của các em thế nào? Trọng Nhiên đây vừa viết nhạc lại vừa viết tiểu thuyết, việc học bình thường có thể để tâm được không?"
"Thành tích của hắn rất tốt nha." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, "Bình thường toàn đứng trong top 40 toàn trường, em chỉ thi được hạng hơn một trăm thôi."
"Lợi hại vậy sao?" Người dẫn chương trình hơi kinh ngạc, không nhịn được hỏi tiếp, "Nghe em nói vậy, hai em hẳn là học cùng trường phải không?"
"Vâng." Nhan Trúc Sanh gật đầu, "Hai ta là bạn cùng bàn nha, hắn còn dạy kèm ta học bài nữa."
"À?" Người dẫn chương trình nghe vậy cũng sững sờ một chút, sau đó hỏi: "Vậy những bài hát Trọng Nhiên viết, đều là sáng tác trong thời gian ở trường học à?"
"Đúng vậy." Nhan Trúc Sanh thừa nhận, "《 Quang 》, 《 Truy Quang Giả 》, 《 Bầu Trời Không Giới Hạn 》 mấy bài này đều được viết từ năm ngoái, còn được hát ở trường học của chúng ta nữa. Ta thấy hay nên mới giới thiệu cho mẹ."
(? ) (Ngọa Tào! Vừa biết viết nhạc, vừa biết viết tiểu thuyết, còn là bạn cùng bàn với con gái của đại minh tinh, thành tích học tập lại còn tốt như vậy, đây mẹ nó là cái mô bản chủ giác gì vậy?) (Quá bá đạo, vốn đã thấy đủ vô lý rồi, không ngờ còn có chuyện kỳ quái hơn.) (Hắn lấy đâu ra lắm tinh lực thế? Thật không phải người mà, Ngọa Tào!) (Người ta mời bài hát đều thông qua giới trong nghề, Viên Uyển Thanh mời bài hát hoàn toàn dựa vào con gái à?) (Các ca sĩ khác: Thì ra là mời bài hát như vậy sao?) (Những người khác: Đến lúc sinh một cô con gái xinh đẹp rồi!) (Trọng Nhiên này mẹ nó may mắn cả đời à! Thật đáng chết!) (Chờ đã! Chẳng lẽ Mặc Khinh Hàm chính là Nhan Trúc Sanh à? Ta thấy đúng là có nét giống nhau nha, giọng nói cũng gần như nhau.) (Ngọa Tào! Chẳng lẽ tiểu thuyết hắn viết cũng tham khảo từ thực tế à?) (Tiểu thuyết gì cơ?) (Trọng Nhiên viết tiểu thuyết mạng đó, mãnh liệt đề cử đi xem thử.) Nhìn thấy loạt đạn mạc này, Lý Lạc nhất thời sa sầm mặt: "Xem chương trình thì xem chương trình đi, bàn chuyện tiểu thuyết làm gì chứ."
"Ha ha ha ~" Từ Hữu Ngư nhìn những dòng đạn mạc này cũng thấy hơi ngứa tay, liền chen thẳng vào lòng Lý Lạc, đưa tay gõ chữ bình luận trên chương trình đang livestream của Mango TV.
(Nói không chừng hai nữ chính còn lại, Thẩm Đông Đông và Khương Minh Nguyệt cũng đều có nguyên mẫu thực tế đấy?) (Tên cẩu tặc đó thật đáng chết mà! Sống cuộc đời thần tiên gì thế?) (Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!) (Tiểu thuyết không phải đều là tưởng tượng ra sao? Thật sự có người lấy nó ra viết nhật ký à?) (Ta biết Trọng Nhiên, ta làm chứng! Hắn đúng là đang viết nhật ký thật đấy!) (Ta là bạn học của Trọng Nhiên! Hắn ở trường bắt cá ba tay!) (Ta làm chứng! Ngay cả giáo viên hắn cũng không tha!) (Còn ở chung với nhau nữa đấy!) Lý Lạc: "?"
"Ủa đám người này thật hay giả vậy? Giáo viên là cái quái gì?!"
"Ha ha ~" Từ Hữu Ngư xem mà vui quá, cười run cả người trong chăn, "Phần lớn nói đều là thật đấy chứ."
"Ta bắt cá ba tay chỗ nào? Ngươi đừng có nói bậy." Lý Lạc nghiêm mặt phủ nhận.
"Đều ngủ qua rồi, ngươi còn không chịu thừa nhận?" Từ Hữu Ngư tủi thân nói, "Khê Khê, ngươi xem người này, xấu thật, lừa được thân thể tỷ muội chúng ta rồi thì liền trở mặt không nhận nợ."
Bị Từ Hữu Ngư nói như vậy, Ứng Thiện Khê ở bên cạnh nhất thời đỏ bừng cả mặt.
Nàng không dạn dĩ như Từ Hữu Ngư, nhất thời bị nói cho xấu hổ đến lắp bắp, không nói nên lời.
Nhưng nàng cũng biết Từ Hữu Ngư chỉ đang đùa thôi, cũng không để ý lắm, chỉ là trong sự xấu hổ lại xen lẫn chút cảm giác thú vị hay hay, lặng lẽ liếc nhìn phản ứng của Lý Lạc.
Lý Lạc cũng sa sầm mặt, vội vàng phản bác: "Lúc chúng ta ngủ chung, ta có táy máy tay chân đâu, đường đường chính nhân quân tử, sao có thể bị ngươi bôi đen như vậy?"
"Cái gì gọi là bôi đen, bôi đen chỗ nào, để ta xem nào?" Từ Hữu Ngư hừ hừ hai tiếng, trực tiếp ra tay, sờ loạn một trận lên ngực Lý Lạc, dọa Lý Lạc vội vàng kéo tay nàng ra.
Ứng Thiện Khê nhìn cảnh này, không nhịn được há miệng, nhưng lại không biết nên nói gì, biết rõ Từ Hữu Ngư chỉ đang đùa giỡn, nhưng nàng vẫn có chút hâm mộ.
Nếu mình cũng bạo dạn hơn một chút, có phải cũng có thể thân mật tiếp xúc với Lý Lạc như vậy không?
Ba người nằm trên giường nô đùa một trận, chương trình trên màn hình cũng đang tiếp diễn ổn định.
Dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình, không khí trong phòng nghỉ rất tốt, còn có ca sĩ cười chào hỏi Nhan Trúc Sanh, hỏi nàng có thể tìm Trọng Nhiên mời bài hát được không.
Nhan Trúc Sanh ở nhà là một tiểu quỷ hẹp hòi, bài hát của Lý Lạc đều muốn tự mình nhúng tay một lần, nhưng ở bên ngoài vẫn rất ngoan ngoãn, lập tức gật đầu biểu thị có thể.
Rất nhanh, sau khi trò chuyện tán gẫu một hồi, người dẫn chương trình liền lấy ra hộp rút thăm, đưa cho các ca sĩ đến rút thăm.
"Quy tắc về thứ tự biểu diễn tối nay của chúng ta rất đơn giản." Người dẫn chương trình nói, "Phần trợ hát vẫn là chọn theo hình thức rút thăm, còn phần biểu diễn cá nhân trong trận chung kết thì sẽ quyết định dựa vào thứ hạng của phần trợ hát. Ai xếp hạng càng cao thì phần biểu diễn cá nhân càng được ưu tiên lựa chọn thứ tự xuất trận."
"Nói đơn giản là, nếu phần trợ hát của các vị giành được hạng nhất, thì phần biểu diễn cuối cùng có thể chọn ra sân cuối cùng."
"Như vậy, chúng ta hãy bắt đầu rút thăm nào, vị nào muốn rút đầu tiên ạ?"
Mọi người rối rít khiêm nhường, bảo rằng Nhan Trúc Sanh nhỏ tuổi nhất, nên để nàng ưu tiên rút trước.
Vì vậy, dưới sự gật đầu đồng ý của Viên Uyển Thanh, Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn đi tới hộp rút thăm, đưa tay rút ra một tờ giấy.
"Là số 1 ạ." Người dẫn chương trình nhận lấy tờ giấy, đưa ra trước ống kính, "Cô Viên, khá là đáng tiếc nha, hôm nay là người đầu tiên lên sân khấu."
"Khởi đầu thuận lợi mà, cũng rất tốt." Viên Uyển Thanh cười nói.
Rất nhanh, sau khi kết quả rút thăm của mọi người được xác định, Viên Uyển Thanh liền dẫn Nhan Trúc Sanh về hậu trường chuẩn bị.
Mà người dẫn chương trình sau một hồi thông báo, xác nhận bên hậu trường đã chuẩn bị xong, liền đi ra giữa sân khấu, cười tuyên bố:
"Vậy thì tiếp theo, xin mời cặp đôi trợ hát đầu tiên của tối nay, tổ hợp mẹ con Viên Uyển Thanh và Nhan Trúc Sanh, mang đến cho chúng ta bài hát mới —— 《 Là Mẫu Thân Là Con Gái 》!"
"Tới rồi tới rồi!" Thôi Tố Linh vừa đi vệ sinh xong, chỉ nghe thấy Từ Dung Sinh đang thúc giục trong phòng khách, vội vã rửa tay, còn chưa kịp lau khô đã vội vàng chạy tới, ngồi xuống ghế sô pha, "Bắt đầu chưa? Bắt đầu rồi hả?"
"Sắp bắt đầu rồi." Từ Dung Sinh chỉ vào màn hình TV, "Chuẩn bị hát rồi."
"Bài hát gì thế?"
"《 Là Mẫu Thân Là Con Gái 》." Từ Dung Sinh nói, "Xem chừng là nói về gia đình đấy, bà nghe kỹ một chút đi."
"Ông cũng nghe cho kỹ vào." Thôi Tố Linh liếc hắn một cái, "Tự ngẫm lại xem tại sao không gọi là 《 Là Ba Là Con Trai 》 đi."
"Bà nói hay nhỉ." Từ Dung Sinh nhất thời bật cười lắc đầu, "Cậu Lý Lạc kia viết cho Viên Uyển Thanh và Nhan Trúc Sanh, thì đương nhiên gọi tên này rồi."
"Được rồi được rồi, ông im đi." Thôi Tố Linh khoát tay nói, "Sắp hát rồi kìa."
"Cũng không biết là ai cứ nói mãi." Từ Dung Sinh lẩm bẩm một câu, sau đó liền im bặt, bắt đầu nghiêm túc xem chương trình.
Trên TV.
Khi ánh đèn sân khấu dần tắt.
Trước màn hình chìm vào bóng tối.
Rất nhanh, sân khấu đã được sắp đặt xong.
Một bóng người chậm rãi đi tới.
Ánh sáng từ yếu đến mạnh dần cũng chiếu rọi lên người nàng.
Viên Uyển Thanh đi tới phía sau chiếc ghế bài trí ở bên trái sân khấu, tai đeo microphone, hai tay vịn vào lưng ghế, sau đó đi tới bên ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Ban nhạc hai bên sân khấu cũng theo động tác của Viên Uyển Thanh, tấu lên khúc nhạc thư giãn, nhẹ nhàng mang theo chút quyến luyến và ấm áp.
Khác với trang phục trong phòng nghỉ lúc nãy, lúc này Viên Uyển Thanh đã thay một bộ đồ mặc ở nhà màu nâu nhạt, lớp trang điểm trên mặt cũng không rực rỡ, trông rất dịu dàng.
Trang phục này cùng với tên bài hát tối nay, thoáng chốc khiến người ta kéo nàng từ thân phận một ca sĩ ngôi sao về với thân phận người mẹ.
Mà ngay khi khán giả đang thắc mắc tại sao Nhan Trúc Sanh chưa lên sân khấu, theo tiếng nhạc dần vang lên, Viên Uyển Thanh một tay vuốt ve mặt bàn, một tay đặt trước miệng, nhẹ nhàng, chậm rãi, dịu dàng cất tiếng hát:
"Con gái của ta ơi ~"
"Ta không biết mình đã làm đủ tốt chưa?"
"Ta là lần đầu tiên làm mẹ ~"
Giọng hát này dịu dàng mà chân thành, nhất là câu cuối cùng, "lần đầu tiên làm mẹ" vừa cất lên, Thôi Tố Linh ngồi trước TV đột nhiên thấy lồng ngực thắt lại, phảng phất như bị một cây kim nhỏ nhẹ nhàng đâm trúng tim, một rung động nhàn nhạt cứ thế tự dưng nảy sinh.
"Rồi sau này mỗi lần con rời nhà ~ vẫy tay nói đi nhé ~"
"Lời tạm biệt đã trở nên dễ dàng ~"
"Nhưng lòng ta liệu còn có thể không ~"
Mấy câu sau đó, càng như đâm thẳng vào trái tim Thôi Tố Linh.
Nàng nghe lời bài hát này, liền nghĩ đến Từ Hữu Ngư bây giờ, mỗi lần về nhà chẳng ở được bao lâu lại muốn chạy biến đến chỗ Bích Hải Lan Đình kia.
Trước khi đi vẫy tay từ biệt, dễ dàng là thế, nhưng nhìn trong nhà thiếu một người, phòng khách trống trải, phòng ngủ nhỏ không người ở, Thôi Tố Linh liền cảm thấy trống vắng vô cùng.
Nhưng mà, không đợi Thôi Tố Linh buồn bã, một giọng nói hơi non nớt nhưng rõ ràng đã vang lên trên sân khấu.
"Mẹ thân yêu ~"
"Con không biết mình đã làm đủ tốt chưa?"
"Con là lần đầu tiên làm con gái ~"
"Nhưng cũng là lần đầu tiên làm chính con ~"
Theo lời ca cất lên, một bóng người cũng từ phía sau sân khấu chậm rãi đi ra.
Khác với bộ thường phục trong phòng nghỉ trước đó, lúc này Nhan Trúc Sanh mặc bộ đồng phục học sinh màu lam trắng, tươi cười rạng rỡ đi từ phía sau ra một cách chân thật.
Nàng đeo cặp sách, đi tới phía bên phải sân khấu, quay đầu nhìn về phía Viên Uyển Thanh, cất tiếng hát.
Nhìn cô bé mặc đồng phục học sinh này trên TV, rất nhiều người thoáng chốc bị kéo về sân trường ngày xưa, ký ức liền trở nên vừa mờ nhạt lại vừa rõ ràng.
"Con trẻ sẽ vượt qua mưa lớn ~ để biết đạo lý nhân gian ~"
"Mẹ chỉ có thể lải nhải vì mẹ đã không giúp được con nữa rồi ~"
Viên Uyển Thanh từ trên ghế đứng dậy, hai tay đặt trước ngực, mấy câu hát đầu hướng về khán giả, sau đó lại quay người nhìn về phía Nhan Trúc Sanh ở xa, đưa ra một tay, muốn đến gần, nhưng lại dừng bước.
"Mẹ sẽ ở lại tuổi thơ ~ gọi cho con rất nhiều điện thoại ~"
"Nói sân nhà hoa nở, con cúp máy trước đây, tàu điện ngầm đến rồi ~"
Nhan Trúc Sanh lúc này lại sớm đã quay đầu đi, đeo cặp sách, quay lưng về phía Viên Uyển Thanh, giơ tay phải lên tai, sau đó lại hạ xuống.
"Buổi sáng ăn cơm chưa? Đúng hạn ngủ sao?"
"Thứ lỗi cho mẹ chỉ biết tham gia vào cuộc sống của con như vậy ~"
—— "Nhưng con đều không làm được ~ cho nên không nói lời nào ~"
"Ăn cơm chưa?"
—— "Không muốn nói dối mẹ đâu ~ lại sợ mẹ buồn ~"
"Có mệt không?"
—— "Vội vã cúp điện thoại rồi mới phát hiện ~"
Cuộc đối thoại dồn dập mà mâu thuẫn của hai mẹ con, Viên Uyển Thanh từng bước đến gần, Nhan Trúc Sanh từng chút một xoay người lại.
Cho đến cuối cùng, hai người nắm chặt tay nhau —— "Ta nhớ người biết bao ~"
Trong khoảnh khắc này, Thôi Tố Linh ngồi trước TV cả người tê dại, phảng phất có dòng điện liên tiếp chạy dọc sống lưng, xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Lại phảng phất như có một chiếc bàn chải nhỏ, không ngừng cào vào nơi mềm mại nhất trong lòng nàng, từng chút một, cào đến mức nước mắt nàng tuôn rơi.
Vừa nghĩ đến con gái ngoan của mình không ở bên cạnh, Thôi Tố Linh nhất thời lại thấy nghẹn lòng, hai tay ôm ngực, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Mà lúc này, trên sân khấu, Viên Uyển Thanh và Nhan Trúc Sanh quay người về phía ống kính, tay vẫn nắm chặt.
Đoạn hát thứ hai vang lên, Viên Uyển Thanh dịu dàng hát:
"Con gái của ta ơi ~"
"Ta không biết mình đã làm đủ tốt chưa?"
"Buông tay nếu quả là một môn học ~"
"Thì mẹ cả đời này vẫn chưa thi đậu ~"
Nhan Trúc Sanh buông tay nàng ra, bước sang bên cạnh một bước, ngữ khí bắt đầu mang theo chút tùy hứng và bướng bỉnh nho nhỏ.
"Không ăn cơm đúng giờ ~ bận rộn không phải lỗi của con ~"
"Nếu để mẹ biết ~ lại khiến con rất áy náy ~"
"Mẹ ân cần hỏi han ~ con biết là vì tốt cho con ~"
"Nhưng lại khiến con cảm thấy ~ con chưa bao giờ được tin tưởng ~"
Viên Uyển Thanh vội vàng tiến lên, níu lấy tay Nhan Trúc Sanh, hát tiếp:
"Người không lo lắng a ~ nhất định không phải là mẹ ~"
"Mẹ biết ~ biết hết cả ~ nhưng lòng mẹ đau mà ~"
Nhan Trúc Sanh dùng sức lắc đầu, lần nữa hất tay Viên Uyển Thanh ra, sau đó quay người lại, dùng sức hát:
"Xin yên tâm để con đi ~ con đường đời thuộc về con đi ~"
"Mẹ dũng cảm và hiền lành như vậy ~ con rất giống mẹ sẽ không sợ hãi ~"
Viên Uyển Thanh chậm rãi tiến lên, kéo hai tay con gái, dịu dàng thắm thiết hát: "Có một ngày ~ con cũng sẽ ~ trở thành một người mẹ ~"
Nhan Trúc Sanh mím môi, cúi đầu hát: "Ngày hôm đó ~ chúng ta sẽ ~ ôm nhau thật chặt chứ?"
Sau đó, hai người cuối cùng ôm chặt lấy nhau, rồi lại xoay người về phía khán giả, xúc động hát:
"Giống như dòng suối ~ đi một vòng thế giới ~ lại ôm về dòng sông nơi nó sinh ra ~"
"Mẹ hy vọng con được yêu thương ~"
"Mẹ hy vọng con luôn vui vẻ ~"
"Mẹ hy vọng đôi tay mẹ có thể che gió chắn mưa cho con ~"
"Nơi có con là nơi mẹ có đường về ~ về nhà đi ~"
Phần điệp khúc cuối cùng, màn biểu diễn đầy cảm xúc cao trào của hai mẹ con, mang theo lời ca chân thật, giản dị nhưng lại lay động lòng người, từng chữ từng chữ khắc sâu vào trái tim khán giả.
Lúc này Thôi Tố Linh mắt đã nhòe đi, khóc không thành tiếng.
Từ Dung Sinh lúc này mới nhận ra lão bà mình khóc thành lệ nhân, đầu tiên là sững sờ một chút, chợt lại nghĩ ra điều gì, trên mặt nở nụ cười, vội vàng lấy khăn giấy từ bàn trà đưa cho nàng lau.
Mà lúc này, hai người trên sân khấu trở lại yên lặng.
Viên Uyển Thanh kéo tay Nhan Trúc Sanh, đối mặt với con gái mình, trong mắt mơ hồ ngấn lệ, giơ tay lên xoa đầu con gái.
"Con gái của ta ơi ~"
"Ta không biết mình đã làm đủ tốt chưa ~"
"Nhưng có một chuyện ta vô cùng chắc chắn ~"
"Con là người con gái tốt nhất ~"
"Xin hãy tin tưởng ~ vào chính mình..."
Còn là bạn tốt với con gái của Viên Uyển Thanh?
Các khán giả khi nhìn thấy đáp án này, rõ ràng đã sửng sốt một chút.
Dù sao cũng không phải ai cũng chú ý đến blog, cũng không phải ai cũng nghiền mạng xem mấy chuyện tầm phào kiểu này.
Thậm chí nếu không xem chương trình, nhiều người căn bản không biết khách mời trợ hát của Viên Uyển Thanh chính là con gái mình.
Mà khi biết Nhan Trúc Sanh là con gái của Viên Uyển Thanh, nhiều người cũng chỉ kinh ngạc một lát, không nghĩ ngợi gì thêm.
Thậm chí cũng không quá quan tâm Viên Uyển Thanh kết hôn sinh con khi nào.
Lúc này đột nhiên biết tin Trọng Nhiên cũng là học sinh trung học đệ nhị cấp, mọi người đều có chút ngơ ngác.
Người đứng sau sáng tác cho Viên Uyển Thanh nhiều ca khúc hot như vậy, lại còn chỉ là một học sinh trung học ư?
Trước đây trên mạng suy cho cùng chỉ là đồn đoán, bây giờ lại được Viên Uyển Thanh và Nhan Trúc Sanh đích thân xác nhận, tính chân thực này đã hoàn toàn khác biệt.
(Học sinh trung học đệ nhị cấp?) (Không phải chứ, hồi cấp ba ta còn đang nghịch bùn, ngươi đã biết viết nhạc rồi à?) (Ta vừa tan học về nhà xem chương trình, còn đang bấm ngón tay tính xem bao giờ được nghỉ đông đây, sao chênh lệch giữa người với người lớn thế nhỉ?) (Hay, hay lắm, vừa biết viết nhạc, vừa biết viết tiểu thuyết, lại còn là học sinh trung học đệ nhị cấp, ngươi sắp nghịch thiên rồi à?) Đạn mạc từng lớp từng lớp lướt qua, còn có những dấu hỏi liên tiếp trôi qua, thể hiện sự kinh sợ của khán giả và cư dân mạng.
"Lần này ngươi thật sự sắp nổi tiếng rồi đấy." Từ Hữu Ngư cười ha ha nói, người run lên vì cười trong chăn.
Bên kia Ứng Thiện Khê thì nghi ngờ hỏi: "Trúc Sanh nói thẳng ra như vậy, chẳng phải ngươi sẽ bị lộ sáng ngay lập tức sao?"
"Không sao, trước khi chương trình bắt đầu, nàng có gọi điện hỏi ta rồi." Lý Lạc thở dài, "Bên tổ chương trình đã hỏi ý dì Viên, rằng trong trận chung kết có thể nói chuyện về Trọng Nhiên không, nên Trúc Sanh mới gọi điện hỏi một tiếng."
"Ta nghĩ dù sao người trong trường cũng biết cả rồi, nói thì nói thôi."
"Một vài tin tức đã lan truyền trên mạng rồi, xác nhận một chút cũng không sao, cũng có thể cho Trúc Sanh có một chủ đề để tận dụng trong chương trình, không đến nỗi giống như người ngoài cuộc."
Về phương diện này, Lý Lạc xem như đã cân nhắc chu đáo.
Dù sao đối với Viên Uyển Thanh mà nói, chủ đề hôn nhân của nàng, hiển nhiên không thích hợp để đưa ra bàn luận trên một sân khấu dành cho ca sĩ như vậy.
Trong tình huống như vậy, Nhan Trúc Sanh xem như người ngoài ngành, độ hot hiển nhiên kém xa mấy vị khách mời trợ hát cực kỳ nổi tiếng khác.
Nhưng sự tò mò của mọi người đối với "Trọng Nhiên", trong hai tháng nay đã lên đến đỉnh điểm.
Vì vậy, thông qua Nhan Trúc Sanh làm người trung gian, nhắc đến chuyện của Trọng Nhiên, một cách tự nhiên có thể chuyển sự chú ý của mọi người đối với Trọng Nhiên sang cho Nhan Trúc Sanh.
Không đến nỗi khiến thời lượng lên hình và phân bổ nội dung trong chương trình của nàng bị cắt giảm quá nhiều.
Chương trình âm nhạc tống nghệ như《Ca Sĩ》này ngược lại còn dễ nói, giống như một số chương trình tống nghệ khác đời sau, chỉ cần biên tập một hồi, đừng nói là Nhất Tiễn Mai, lời người nói cũng có thể cắt thành chuyện ma quỷ cho ngươi.
Dù chỉ là một chương trình tống nghệ, nó cũng có khái niệm "vai diễn".
Nếu không, một chương trình tổng thời lượng chỉ có vậy, ngươi nói nhiều hơn hai câu, người khác sẽ bớt đi một chút, cứ kéo dài như thế, thời gian chiếm dụng dĩ nhiên là khác biệt.
Nổi bật đến trận chung kết, dù chỉ là nói chuyện phiếm đơn giản trong phòng nghỉ, cũng có khả năng ảnh hưởng đến suy nghĩ của công chúng đối với ca sĩ, nhất cử nhất động đều bị chú ý từng khoảnh khắc.
"Thật ra không chỉ mình tôi đâu, những người khác cũng rất tò mò." Người dẫn chương trình ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, vừa trò chuyện như tán gẫu với Nhan Trúc Sanh, vừa không quên những người khác, cười nói: "Cô Hàn Hồng ở hậu trường còn nói mà, khen lời bài hát này viết rất hay, đúng không."
"Đúng vậy, rất tò mò." Hàn Hồng cười ha hả nói.
"Vậy nên, bên Trúc Sanh có thể tiết lộ một chút, thân phận cụ thể của Trọng Nhiên rốt cuộc là ai không?" Người dẫn chương trình từng bước dẫn dắt hỏi.
Nhưng Nhan Trúc Sanh không mắc bẫy, lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cái này không thể nói được."
"Hắn nói phải học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày, tạm thời không muốn bị làm phiền."
"Cho nên mọi người cứ yên tâm nghe nhạc là được rồi."
Lời này khiến người dẫn chương trình cũng phải bật cười: "Học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày, đúng thật, đúng thật, ở tuổi các em thì nên học hành chăm chỉ. Vậy thành tích học tập của các em thế nào? Trọng Nhiên đây vừa viết nhạc lại vừa viết tiểu thuyết, việc học bình thường có thể để tâm được không?"
"Thành tích của hắn rất tốt nha." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, "Bình thường toàn đứng trong top 40 toàn trường, em chỉ thi được hạng hơn một trăm thôi."
"Lợi hại vậy sao?" Người dẫn chương trình hơi kinh ngạc, không nhịn được hỏi tiếp, "Nghe em nói vậy, hai em hẳn là học cùng trường phải không?"
"Vâng." Nhan Trúc Sanh gật đầu, "Hai ta là bạn cùng bàn nha, hắn còn dạy kèm ta học bài nữa."
"À?" Người dẫn chương trình nghe vậy cũng sững sờ một chút, sau đó hỏi: "Vậy những bài hát Trọng Nhiên viết, đều là sáng tác trong thời gian ở trường học à?"
"Đúng vậy." Nhan Trúc Sanh thừa nhận, "《 Quang 》, 《 Truy Quang Giả 》, 《 Bầu Trời Không Giới Hạn 》 mấy bài này đều được viết từ năm ngoái, còn được hát ở trường học của chúng ta nữa. Ta thấy hay nên mới giới thiệu cho mẹ."
(? ) (Ngọa Tào! Vừa biết viết nhạc, vừa biết viết tiểu thuyết, còn là bạn cùng bàn với con gái của đại minh tinh, thành tích học tập lại còn tốt như vậy, đây mẹ nó là cái mô bản chủ giác gì vậy?) (Quá bá đạo, vốn đã thấy đủ vô lý rồi, không ngờ còn có chuyện kỳ quái hơn.) (Hắn lấy đâu ra lắm tinh lực thế? Thật không phải người mà, Ngọa Tào!) (Người ta mời bài hát đều thông qua giới trong nghề, Viên Uyển Thanh mời bài hát hoàn toàn dựa vào con gái à?) (Các ca sĩ khác: Thì ra là mời bài hát như vậy sao?) (Những người khác: Đến lúc sinh một cô con gái xinh đẹp rồi!) (Trọng Nhiên này mẹ nó may mắn cả đời à! Thật đáng chết!) (Chờ đã! Chẳng lẽ Mặc Khinh Hàm chính là Nhan Trúc Sanh à? Ta thấy đúng là có nét giống nhau nha, giọng nói cũng gần như nhau.) (Ngọa Tào! Chẳng lẽ tiểu thuyết hắn viết cũng tham khảo từ thực tế à?) (Tiểu thuyết gì cơ?) (Trọng Nhiên viết tiểu thuyết mạng đó, mãnh liệt đề cử đi xem thử.) Nhìn thấy loạt đạn mạc này, Lý Lạc nhất thời sa sầm mặt: "Xem chương trình thì xem chương trình đi, bàn chuyện tiểu thuyết làm gì chứ."
"Ha ha ha ~" Từ Hữu Ngư nhìn những dòng đạn mạc này cũng thấy hơi ngứa tay, liền chen thẳng vào lòng Lý Lạc, đưa tay gõ chữ bình luận trên chương trình đang livestream của Mango TV.
(Nói không chừng hai nữ chính còn lại, Thẩm Đông Đông và Khương Minh Nguyệt cũng đều có nguyên mẫu thực tế đấy?) (Tên cẩu tặc đó thật đáng chết mà! Sống cuộc đời thần tiên gì thế?) (Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!) (Tiểu thuyết không phải đều là tưởng tượng ra sao? Thật sự có người lấy nó ra viết nhật ký à?) (Ta biết Trọng Nhiên, ta làm chứng! Hắn đúng là đang viết nhật ký thật đấy!) (Ta là bạn học của Trọng Nhiên! Hắn ở trường bắt cá ba tay!) (Ta làm chứng! Ngay cả giáo viên hắn cũng không tha!) (Còn ở chung với nhau nữa đấy!) Lý Lạc: "?"
"Ủa đám người này thật hay giả vậy? Giáo viên là cái quái gì?!"
"Ha ha ~" Từ Hữu Ngư xem mà vui quá, cười run cả người trong chăn, "Phần lớn nói đều là thật đấy chứ."
"Ta bắt cá ba tay chỗ nào? Ngươi đừng có nói bậy." Lý Lạc nghiêm mặt phủ nhận.
"Đều ngủ qua rồi, ngươi còn không chịu thừa nhận?" Từ Hữu Ngư tủi thân nói, "Khê Khê, ngươi xem người này, xấu thật, lừa được thân thể tỷ muội chúng ta rồi thì liền trở mặt không nhận nợ."
Bị Từ Hữu Ngư nói như vậy, Ứng Thiện Khê ở bên cạnh nhất thời đỏ bừng cả mặt.
Nàng không dạn dĩ như Từ Hữu Ngư, nhất thời bị nói cho xấu hổ đến lắp bắp, không nói nên lời.
Nhưng nàng cũng biết Từ Hữu Ngư chỉ đang đùa thôi, cũng không để ý lắm, chỉ là trong sự xấu hổ lại xen lẫn chút cảm giác thú vị hay hay, lặng lẽ liếc nhìn phản ứng của Lý Lạc.
Lý Lạc cũng sa sầm mặt, vội vàng phản bác: "Lúc chúng ta ngủ chung, ta có táy máy tay chân đâu, đường đường chính nhân quân tử, sao có thể bị ngươi bôi đen như vậy?"
"Cái gì gọi là bôi đen, bôi đen chỗ nào, để ta xem nào?" Từ Hữu Ngư hừ hừ hai tiếng, trực tiếp ra tay, sờ loạn một trận lên ngực Lý Lạc, dọa Lý Lạc vội vàng kéo tay nàng ra.
Ứng Thiện Khê nhìn cảnh này, không nhịn được há miệng, nhưng lại không biết nên nói gì, biết rõ Từ Hữu Ngư chỉ đang đùa giỡn, nhưng nàng vẫn có chút hâm mộ.
Nếu mình cũng bạo dạn hơn một chút, có phải cũng có thể thân mật tiếp xúc với Lý Lạc như vậy không?
Ba người nằm trên giường nô đùa một trận, chương trình trên màn hình cũng đang tiếp diễn ổn định.
Dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình, không khí trong phòng nghỉ rất tốt, còn có ca sĩ cười chào hỏi Nhan Trúc Sanh, hỏi nàng có thể tìm Trọng Nhiên mời bài hát được không.
Nhan Trúc Sanh ở nhà là một tiểu quỷ hẹp hòi, bài hát của Lý Lạc đều muốn tự mình nhúng tay một lần, nhưng ở bên ngoài vẫn rất ngoan ngoãn, lập tức gật đầu biểu thị có thể.
Rất nhanh, sau khi trò chuyện tán gẫu một hồi, người dẫn chương trình liền lấy ra hộp rút thăm, đưa cho các ca sĩ đến rút thăm.
"Quy tắc về thứ tự biểu diễn tối nay của chúng ta rất đơn giản." Người dẫn chương trình nói, "Phần trợ hát vẫn là chọn theo hình thức rút thăm, còn phần biểu diễn cá nhân trong trận chung kết thì sẽ quyết định dựa vào thứ hạng của phần trợ hát. Ai xếp hạng càng cao thì phần biểu diễn cá nhân càng được ưu tiên lựa chọn thứ tự xuất trận."
"Nói đơn giản là, nếu phần trợ hát của các vị giành được hạng nhất, thì phần biểu diễn cuối cùng có thể chọn ra sân cuối cùng."
"Như vậy, chúng ta hãy bắt đầu rút thăm nào, vị nào muốn rút đầu tiên ạ?"
Mọi người rối rít khiêm nhường, bảo rằng Nhan Trúc Sanh nhỏ tuổi nhất, nên để nàng ưu tiên rút trước.
Vì vậy, dưới sự gật đầu đồng ý của Viên Uyển Thanh, Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn đi tới hộp rút thăm, đưa tay rút ra một tờ giấy.
"Là số 1 ạ." Người dẫn chương trình nhận lấy tờ giấy, đưa ra trước ống kính, "Cô Viên, khá là đáng tiếc nha, hôm nay là người đầu tiên lên sân khấu."
"Khởi đầu thuận lợi mà, cũng rất tốt." Viên Uyển Thanh cười nói.
Rất nhanh, sau khi kết quả rút thăm của mọi người được xác định, Viên Uyển Thanh liền dẫn Nhan Trúc Sanh về hậu trường chuẩn bị.
Mà người dẫn chương trình sau một hồi thông báo, xác nhận bên hậu trường đã chuẩn bị xong, liền đi ra giữa sân khấu, cười tuyên bố:
"Vậy thì tiếp theo, xin mời cặp đôi trợ hát đầu tiên của tối nay, tổ hợp mẹ con Viên Uyển Thanh và Nhan Trúc Sanh, mang đến cho chúng ta bài hát mới —— 《 Là Mẫu Thân Là Con Gái 》!"
"Tới rồi tới rồi!" Thôi Tố Linh vừa đi vệ sinh xong, chỉ nghe thấy Từ Dung Sinh đang thúc giục trong phòng khách, vội vã rửa tay, còn chưa kịp lau khô đã vội vàng chạy tới, ngồi xuống ghế sô pha, "Bắt đầu chưa? Bắt đầu rồi hả?"
"Sắp bắt đầu rồi." Từ Dung Sinh chỉ vào màn hình TV, "Chuẩn bị hát rồi."
"Bài hát gì thế?"
"《 Là Mẫu Thân Là Con Gái 》." Từ Dung Sinh nói, "Xem chừng là nói về gia đình đấy, bà nghe kỹ một chút đi."
"Ông cũng nghe cho kỹ vào." Thôi Tố Linh liếc hắn một cái, "Tự ngẫm lại xem tại sao không gọi là 《 Là Ba Là Con Trai 》 đi."
"Bà nói hay nhỉ." Từ Dung Sinh nhất thời bật cười lắc đầu, "Cậu Lý Lạc kia viết cho Viên Uyển Thanh và Nhan Trúc Sanh, thì đương nhiên gọi tên này rồi."
"Được rồi được rồi, ông im đi." Thôi Tố Linh khoát tay nói, "Sắp hát rồi kìa."
"Cũng không biết là ai cứ nói mãi." Từ Dung Sinh lẩm bẩm một câu, sau đó liền im bặt, bắt đầu nghiêm túc xem chương trình.
Trên TV.
Khi ánh đèn sân khấu dần tắt.
Trước màn hình chìm vào bóng tối.
Rất nhanh, sân khấu đã được sắp đặt xong.
Một bóng người chậm rãi đi tới.
Ánh sáng từ yếu đến mạnh dần cũng chiếu rọi lên người nàng.
Viên Uyển Thanh đi tới phía sau chiếc ghế bài trí ở bên trái sân khấu, tai đeo microphone, hai tay vịn vào lưng ghế, sau đó đi tới bên ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Ban nhạc hai bên sân khấu cũng theo động tác của Viên Uyển Thanh, tấu lên khúc nhạc thư giãn, nhẹ nhàng mang theo chút quyến luyến và ấm áp.
Khác với trang phục trong phòng nghỉ lúc nãy, lúc này Viên Uyển Thanh đã thay một bộ đồ mặc ở nhà màu nâu nhạt, lớp trang điểm trên mặt cũng không rực rỡ, trông rất dịu dàng.
Trang phục này cùng với tên bài hát tối nay, thoáng chốc khiến người ta kéo nàng từ thân phận một ca sĩ ngôi sao về với thân phận người mẹ.
Mà ngay khi khán giả đang thắc mắc tại sao Nhan Trúc Sanh chưa lên sân khấu, theo tiếng nhạc dần vang lên, Viên Uyển Thanh một tay vuốt ve mặt bàn, một tay đặt trước miệng, nhẹ nhàng, chậm rãi, dịu dàng cất tiếng hát:
"Con gái của ta ơi ~"
"Ta không biết mình đã làm đủ tốt chưa?"
"Ta là lần đầu tiên làm mẹ ~"
Giọng hát này dịu dàng mà chân thành, nhất là câu cuối cùng, "lần đầu tiên làm mẹ" vừa cất lên, Thôi Tố Linh ngồi trước TV đột nhiên thấy lồng ngực thắt lại, phảng phất như bị một cây kim nhỏ nhẹ nhàng đâm trúng tim, một rung động nhàn nhạt cứ thế tự dưng nảy sinh.
"Rồi sau này mỗi lần con rời nhà ~ vẫy tay nói đi nhé ~"
"Lời tạm biệt đã trở nên dễ dàng ~"
"Nhưng lòng ta liệu còn có thể không ~"
Mấy câu sau đó, càng như đâm thẳng vào trái tim Thôi Tố Linh.
Nàng nghe lời bài hát này, liền nghĩ đến Từ Hữu Ngư bây giờ, mỗi lần về nhà chẳng ở được bao lâu lại muốn chạy biến đến chỗ Bích Hải Lan Đình kia.
Trước khi đi vẫy tay từ biệt, dễ dàng là thế, nhưng nhìn trong nhà thiếu một người, phòng khách trống trải, phòng ngủ nhỏ không người ở, Thôi Tố Linh liền cảm thấy trống vắng vô cùng.
Nhưng mà, không đợi Thôi Tố Linh buồn bã, một giọng nói hơi non nớt nhưng rõ ràng đã vang lên trên sân khấu.
"Mẹ thân yêu ~"
"Con không biết mình đã làm đủ tốt chưa?"
"Con là lần đầu tiên làm con gái ~"
"Nhưng cũng là lần đầu tiên làm chính con ~"
Theo lời ca cất lên, một bóng người cũng từ phía sau sân khấu chậm rãi đi ra.
Khác với bộ thường phục trong phòng nghỉ trước đó, lúc này Nhan Trúc Sanh mặc bộ đồng phục học sinh màu lam trắng, tươi cười rạng rỡ đi từ phía sau ra một cách chân thật.
Nàng đeo cặp sách, đi tới phía bên phải sân khấu, quay đầu nhìn về phía Viên Uyển Thanh, cất tiếng hát.
Nhìn cô bé mặc đồng phục học sinh này trên TV, rất nhiều người thoáng chốc bị kéo về sân trường ngày xưa, ký ức liền trở nên vừa mờ nhạt lại vừa rõ ràng.
"Con trẻ sẽ vượt qua mưa lớn ~ để biết đạo lý nhân gian ~"
"Mẹ chỉ có thể lải nhải vì mẹ đã không giúp được con nữa rồi ~"
Viên Uyển Thanh từ trên ghế đứng dậy, hai tay đặt trước ngực, mấy câu hát đầu hướng về khán giả, sau đó lại quay người nhìn về phía Nhan Trúc Sanh ở xa, đưa ra một tay, muốn đến gần, nhưng lại dừng bước.
"Mẹ sẽ ở lại tuổi thơ ~ gọi cho con rất nhiều điện thoại ~"
"Nói sân nhà hoa nở, con cúp máy trước đây, tàu điện ngầm đến rồi ~"
Nhan Trúc Sanh lúc này lại sớm đã quay đầu đi, đeo cặp sách, quay lưng về phía Viên Uyển Thanh, giơ tay phải lên tai, sau đó lại hạ xuống.
"Buổi sáng ăn cơm chưa? Đúng hạn ngủ sao?"
"Thứ lỗi cho mẹ chỉ biết tham gia vào cuộc sống của con như vậy ~"
—— "Nhưng con đều không làm được ~ cho nên không nói lời nào ~"
"Ăn cơm chưa?"
—— "Không muốn nói dối mẹ đâu ~ lại sợ mẹ buồn ~"
"Có mệt không?"
—— "Vội vã cúp điện thoại rồi mới phát hiện ~"
Cuộc đối thoại dồn dập mà mâu thuẫn của hai mẹ con, Viên Uyển Thanh từng bước đến gần, Nhan Trúc Sanh từng chút một xoay người lại.
Cho đến cuối cùng, hai người nắm chặt tay nhau —— "Ta nhớ người biết bao ~"
Trong khoảnh khắc này, Thôi Tố Linh ngồi trước TV cả người tê dại, phảng phất có dòng điện liên tiếp chạy dọc sống lưng, xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Lại phảng phất như có một chiếc bàn chải nhỏ, không ngừng cào vào nơi mềm mại nhất trong lòng nàng, từng chút một, cào đến mức nước mắt nàng tuôn rơi.
Vừa nghĩ đến con gái ngoan của mình không ở bên cạnh, Thôi Tố Linh nhất thời lại thấy nghẹn lòng, hai tay ôm ngực, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Mà lúc này, trên sân khấu, Viên Uyển Thanh và Nhan Trúc Sanh quay người về phía ống kính, tay vẫn nắm chặt.
Đoạn hát thứ hai vang lên, Viên Uyển Thanh dịu dàng hát:
"Con gái của ta ơi ~"
"Ta không biết mình đã làm đủ tốt chưa?"
"Buông tay nếu quả là một môn học ~"
"Thì mẹ cả đời này vẫn chưa thi đậu ~"
Nhan Trúc Sanh buông tay nàng ra, bước sang bên cạnh một bước, ngữ khí bắt đầu mang theo chút tùy hứng và bướng bỉnh nho nhỏ.
"Không ăn cơm đúng giờ ~ bận rộn không phải lỗi của con ~"
"Nếu để mẹ biết ~ lại khiến con rất áy náy ~"
"Mẹ ân cần hỏi han ~ con biết là vì tốt cho con ~"
"Nhưng lại khiến con cảm thấy ~ con chưa bao giờ được tin tưởng ~"
Viên Uyển Thanh vội vàng tiến lên, níu lấy tay Nhan Trúc Sanh, hát tiếp:
"Người không lo lắng a ~ nhất định không phải là mẹ ~"
"Mẹ biết ~ biết hết cả ~ nhưng lòng mẹ đau mà ~"
Nhan Trúc Sanh dùng sức lắc đầu, lần nữa hất tay Viên Uyển Thanh ra, sau đó quay người lại, dùng sức hát:
"Xin yên tâm để con đi ~ con đường đời thuộc về con đi ~"
"Mẹ dũng cảm và hiền lành như vậy ~ con rất giống mẹ sẽ không sợ hãi ~"
Viên Uyển Thanh chậm rãi tiến lên, kéo hai tay con gái, dịu dàng thắm thiết hát: "Có một ngày ~ con cũng sẽ ~ trở thành một người mẹ ~"
Nhan Trúc Sanh mím môi, cúi đầu hát: "Ngày hôm đó ~ chúng ta sẽ ~ ôm nhau thật chặt chứ?"
Sau đó, hai người cuối cùng ôm chặt lấy nhau, rồi lại xoay người về phía khán giả, xúc động hát:
"Giống như dòng suối ~ đi một vòng thế giới ~ lại ôm về dòng sông nơi nó sinh ra ~"
"Mẹ hy vọng con được yêu thương ~"
"Mẹ hy vọng con luôn vui vẻ ~"
"Mẹ hy vọng đôi tay mẹ có thể che gió chắn mưa cho con ~"
"Nơi có con là nơi mẹ có đường về ~ về nhà đi ~"
Phần điệp khúc cuối cùng, màn biểu diễn đầy cảm xúc cao trào của hai mẹ con, mang theo lời ca chân thật, giản dị nhưng lại lay động lòng người, từng chữ từng chữ khắc sâu vào trái tim khán giả.
Lúc này Thôi Tố Linh mắt đã nhòe đi, khóc không thành tiếng.
Từ Dung Sinh lúc này mới nhận ra lão bà mình khóc thành lệ nhân, đầu tiên là sững sờ một chút, chợt lại nghĩ ra điều gì, trên mặt nở nụ cười, vội vàng lấy khăn giấy từ bàn trà đưa cho nàng lau.
Mà lúc này, hai người trên sân khấu trở lại yên lặng.
Viên Uyển Thanh kéo tay Nhan Trúc Sanh, đối mặt với con gái mình, trong mắt mơ hồ ngấn lệ, giơ tay lên xoa đầu con gái.
"Con gái của ta ơi ~"
"Ta không biết mình đã làm đủ tốt chưa ~"
"Nhưng có một chuyện ta vô cùng chắc chắn ~"
"Con là người con gái tốt nhất ~"
"Xin hãy tin tưởng ~ vào chính mình..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận