Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Chương 514: Ngươi quản cái này gọi là chị em ?

Chương 514: Ngươi gọi đây là chị em?
Ngày 9 tháng 6, buổi sáng.
Cũng không biết là do ăn ý kiểu gì, sau khi kết thúc buổi chạy bộ sáng sớm, Ứng Thiện Khê đã trở về phòng ngủ để ngủ bù.
Nhan Trúc Sanh cũng chạy vào phòng dương cầm để luyện đàn.
Cả hai đều không có ý định quấn lấy Lý Lạc.
Vì vậy Lý Lạc rất thuận lợi đi vào phòng của Từ Hữu Ngư, cứu nàng ra khỏi chiếc chăn tà ác.
"A, để cho ta ngủ thêm một lát đi mà ~" Giọng Từ Hữu Ngư lẩm bẩm, bị Lý Lạc túm nửa người trên dậy khỏi gối đầu, nhưng rất nhanh lại mềm oặt rơi xuống.
"Lúc trước đã nói xong rồi, phải dẫn ngươi đến quán trải nghiệm thủ công kia." Lý Lạc nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, "Nung đất sét rất tốn thời gian, nếu buổi sáng ngươi không đi sớm một chút, hôm nay cơ bản là không lấy được thành phẩm đâu."
Tuy nói là như vậy, nhưng tiệm trải nghiệm thủ công cũng có thể cung cấp trực tiếp bán thành phẩm, khách hàng chỉ cần vẽ hoa văn màu sắc lên là được, ngược lại cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Nhưng việc này chắc chắn không thể có được cảm giác thành công và thỏa mãn bằng việc tự tay mình làm lại từ đầu.
Từ Hữu Ngư tự nhiên biết đạo lý này, hiếm hoi lắm mới có dịp được hẹn hò riêng với Lý Lạc, nàng vùng vẫy trong chăn một lúc lâu, cuối cùng cũng thoát ra được, híp mắt xỏ dép lê, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
"Ta dự định ngày mai sẽ đi đăng ký học lái xe." Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Từ Hữu Ngư đi theo Lý Lạc ra ngoài, lúc đi thang máy thì nói, "Tranh thủ nghỉ hè lấy được bằng lái, sau đó ta có thể mua một chiếc xe rồi!"
"Đã nghĩ xong muốn mua xe gì chưa?" Lý Lạc hỏi.
"Ta muốn mua một chiếc xe việt dã được không?" Trong mắt Từ Hữu Ngư ánh lên những ngôi sao nhỏ, "Cái loại có gầm thật cao ấy, ta thích cảm giác ở trên cao."
Lý Lạc cười một tiếng, chỉ có thể nói lựa chọn của Từ Hữu Ngư không nằm ngoài dự đoán của hắn, mặc dù tuổi tác cách biệt không ít so với kiếp trước, nhưng sở thích về món đồ này quả thực rất giống nhau.
"Được thôi." Lý Lạc gật đầu nói, "Tầm giá bốn năm mươi vạn, vẫn có không ít lựa chọn thích hợp."
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi xuống lầu, bắt taxi ở cổng tiểu khu, rồi đi về hướng tòa nhà bách hóa Ngân Thái.
Quán trải nghiệm tự làm đồ gốm DIY.
Đàm Tuệ Lâm đang dọn dẹp cửa hàng của mình, bày biện bàn ghế sẵn sàng chờ đợi khách hàng hôm nay ghé thăm.
Nàng khẽ ngân nga, lại đi kiểm tra máy móc nung đất sét, sau khi xác nhận mọi thứ bình thường, tiện thể xem qua tình hình trên cửa hàng Taobao, xử lý lại một vài đơn đặt hàng.
Hôm nay tâm trạng nàng không tệ, vì lại có một vị khách quen cũ sắp ghé quán.
Với nghề của nàng, nếu không có con đường bán hàng online qua Taobao, có lẽ đã sớm chết đói rồi.
Nhưng việc dạy người khác làm đồ gốm trực tiếp tại cửa hàng, đối với nàng mà nói lại mang ý nghĩa tinh thần và cảm giác thỏa mãn nhiều hơn.
Dù có khi mấy ngày mới có một hai khách ghé qua, nàng cũng làm việc không biết mệt.
Nếu có thể gặp lại khách quen cũ lần nữa ghé qua, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Mặc dù cách lần trước đã gần ba tháng, nhưng đối với Đàm Tuệ Lâm mà nói, Lý Lạc và Ứng Thiện Khê vẫn là những người nàng nhớ rất rõ.
Một mặt, khách trong tiệm vốn đã ít, mặt khác, hai người trẻ tuổi kia ngoại hình cũng khá ưa nhìn, thật sự rất khó khiến người ta quên.
Đàm Tuệ Lâm vừa ngân nga bài hát, vừa suy tính, lần này nên đề cử bọn họ làm gì đây.
Suy cho cùng hai người họ đã có kinh nghiệm lần trước, cũng xem như có chút nền tảng, lần này có thể thử một vài thứ tương đối khó hơn được rồi nhỉ?
Nghĩ như vậy, lòng Đàm Tuệ Lâm liền vui vẻ, đã có mấy lựa chọn mà nàng cảm thấy rất ổn.
Nhưng khi nàng nghe thấy tiếng mở cửa, vui vẻ quay người lại đón, lúc nhìn thấy hai người bước vào, sắc mặt liền nhất thời cứng đờ, thoáng sửng sốt.
Lý Lạc.
Chàng trai này nàng rất quen, cả hai lần ghé quán đều là hắn gọi điện thoại hẹn trước.
Nhưng cô nương bên cạnh này...
Đàm Tuệ Lâm theo bản năng liếc nhìn ngực đối phương, sau đó mới dời tầm mắt lên khuôn mặt nàng, rơi vào trầm tư ngắn ngủi.
Mặc dù nàng vẫn cảm thấy trí nhớ của mình thỉnh thoảng không quá đáng tin, nhưng hình ảnh của Ứng Thiện Khê nàng vẫn còn chút ấn tượng.
Ít nhất không thể liên hệ chút nào với cô gái xinh đẹp tương tự trước mắt này.
"Chào ngươi, chào các ngươi ~" Trên mặt Đàm Tuệ Lâm lại hiện lên vẻ vui mừng, "Đến ngồi bên này đi."
Mặc dù nàng rất lấy làm lạ, tại sao lần này Lý Lạc lại dẫn đến một cô gái khác, nhưng nàng đã mở tiệm nhiều năm, EQ cơ bản vẫn có, không thể nào hỏi thẳng ra lời.
Nhưng trong lòng, Đàm Tuệ Lâm vẫn nảy sinh không ít tâm tư hóng chuyện.
Chẳng lẽ Lý Lạc đã chia tay với cô bé lần trước?
Rồi lại tìm một bạn gái mới?
Không lẽ nào lại là tên cặn bã bắt cá hai tay chứ?
Dù sao nơi này hắn từng dẫn cô gái khác đến rồi, nếu là cặn bã thì cũng quá không chuyên nghiệp, không sợ mình lỡ lời sao?
Chỉ trong vài mét ngắn ngủi đi từ cửa đến bàn thủ công, trong đầu Đàm Tuệ Lâm đã lướt qua bao nhiêu ý nghĩ, thiếu chút nữa là tưởng tượng ra cả một câu chuyện phim truyền hình máu chó.
Lý Lạc không quá chú ý vẻ mặt của bà chủ.
Dù sao cũng đã gần ba tháng kể từ lần trước đến, hắn theo bản năng cho rằng đối phương hẳn là không nhớ rõ mình, hoặc không có ấn tượng gì nhiều.
Nhưng Từ Hữu Ngư lại nhìn ra điều gì đó, chờ sau khi ngồi vào ghế, liền cười tủm tỉm hỏi Đàm Tuệ Lâm: "Lần trước có phải hắn còn dẫn cô gái khác đến không?"
"À?" Đàm Tuệ Lâm đột nhiên bị cô bé này hỏi vấn đề như vậy, cả người cũng sửng sốt, có chút không biết trả lời thế nào, vô cùng khó xử nhìn sang Lý Lạc bên cạnh.
Suy cho cùng nàng chỉ là người kinh doanh, cũng không muốn nhìn khách hàng cãi nhau.
Lỡ như lát nữa cãi vã, làm loạn hết cả cửa tiệm của nàng lên, vậy thì đúng là gặp đại họa.
Nhưng Lý Lạc nghe câu hỏi của Từ Hữu Ngư xong, nhất thời không nói nên lời.
"Khê Khê lần trước đã đến, ngươi không phải không biết, cố ý đúng không?"
"Ha ha ~" Từ Hữu Ngư cười rất vui vẻ, sau đó nhìn về phía Đàm Tuệ Lâm đối diện, vỗ vỗ vai Lý Lạc cười nói, "Ta là tỷ tỷ của hắn mà, cô bé lần trước tới có xinh đẹp không?"
Đàm Tuệ Lâm nghe Từ Hữu Ngư nói xong, trong lòng ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là chị em à, làm ta hết hồn.
Sau khi thả lỏng, Đàm Tuệ Lâm cũng cười theo, vừa đưa dụng cụ làm gốm cho hai người họ, vừa nói: "Tiểu cô nương kia xinh đẹp lắm, hai người trông rất xứng đôi."
"Vậy so với ta thì sao?" Từ Hữu Ngư nhíu mày.
"Về tướng mạo thì mỗi người một vẻ." Đàm Tuệ Lâm cười ha hả nói, câu này quả là không chê vào đâu được, thuận tiện chuyển chủ đề, "Để ta giới thiệu cho ngươi một chút về dụng cụ nhé."
Từ Hữu Ngư không làm khó nữa, bắt đầu ngoan ngoãn lắng nghe.
Mà ở dưới gầm bàn, tay nàng lại bị Lý Lạc nắm chặt trong lòng bàn tay, nhéo mạnh, dường như đang trừng phạt nàng vậy.
Hành động nhỏ bí mật của hai người, Đàm Tuệ Lâm đang nghiêm túc giảng giải đương nhiên là không phát hiện ra.
Chờ giảng giải xong, Đàm Tuệ Lâm liền đưa cho mỗi người một khối đất sét, để họ tự tay thử nghiệm.
"Vậy chúng ta làm gì đây?" Lý Lạc hỏi.
"Làm cái ly đi." Từ Hữu Ngư cười hì hì nói, "Vừa hay ta đang muốn đổi một cái ly uống nước."
Lý Lạc: "..."
Làm gì cũng được thôi, dù sao chủ yếu là đến để trải nghiệm một chút...
Lý Lạc vì lần trước đã tới một lần, lại có Ký Ức Cung Điện trong tay, chỉ cần làm quen lại cảm giác một chút là rất nhanh chóng bắt tay vào làm, hoàn thành xong phần phôi thô của chiếc ly.
So sánh thì Từ Hữu Ngư chậm hơn nhiều.
Thất bại không ít lần, liền kéo tay Lý Lạc đến giúp mình.
Tranh thủ lúc Lý Lạc giúp đỡ, còn lén dùng bàn tay đầy đất sét quẹt hai vệt lên mặt Lý Lạc.
Đàm Tuệ Lâm ban đầu còn tưởng hai người họ thật sự là quan hệ chị em.
Nhưng nhìn một lúc, lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Coi như thật sự là chị em, thì hành động của các ngươi cũng có hơi quá thân mật rồi đấy!
Sắc mặt Đàm Tuệ Lâm có chút cổ quái, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chờ đến gần trưa, dưới sự giúp đỡ của Lý Lạc, Từ Hữu Ngư cuối cùng cũng coi như làm xong chiếc ly của mình, hai phần phôi thô liền được giao cho Đàm Tuệ Lâm.
"Vậy chiều chúng ta quay lại nhé."
"Ừ, ta sẽ gọi điện thoại báo cho ngươi." Đàm Tuệ Lâm cười gật đầu, nhìn theo hai người rời đi, lắc lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ hóng chuyện trong lòng, đang định đi vào phòng nung đất sét thì nhìn thấy trên bàn có một chiếc điện thoại di động.
"Ồ? Họ quên cầm sao?" Đàm Tuệ Lâm sửng sốt một chút, rồi vội vàng đặt đồ vật trong tay xuống, cầm điện thoại di động chạy ra cửa tiệm, gọi về phía hai người còn chưa đi xa, "Này, ngươi..."
Lời vừa mới ra khỏi miệng.
Đàm Tuệ Lâm liền sững sờ.
Bởi vì sau khi ra khỏi cửa tiệm, Từ Hữu Ngư đã vội vàng nắm lấy tay Lý Lạc.
Vào lúc này, hình ảnh đó liền đập vào mắt Đàm Tuệ Lâm.
"Sao vậy?" Từ Hữu Ngư nghe thấy tiếng gọi, nghiêng đầu nhìn về phía Đàm Tuệ Lâm, thấy nàng đang giơ điện thoại trong tay, mới nhận ra mình quên lấy, vội vàng buông tay Lý Lạc ra, chạy nhỏ tới, nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, "Cảm ơn nha."
"Không có gì, không sao..." Sau khi Đàm Tuệ Lâm đưa điện thoại di động cho đối phương, liền tạm biệt nàng lần nữa, chờ trở lại trong tiệm, sắc mặt càng thêm cổ quái.
Chị em nhà ai ra đường lại còn nắm tay nhau chứ!
Cũng không phải kiểu chị em chênh lệch tuổi tác rất lớn, các ngươi thế này cũng quá kỳ quặc rồi!
Nếu hai người họ không phải chị em, vậy vị khách tên Lý Lạc kia, chẳng lẽ thật sự bắt cá hai tay?
Nếu đây là quan hệ chị em ruột, vậy thì còn kinh khủng hơn nữa có được không!
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, Đàm Tuệ Lâm cảm thấy tam quan của mình bị thách thức nghiêm trọng, cả người thần kinh đều có chút hỗn loạn.
"Vừa rồi bà chủ có nhìn thấy không?" Lý Lạc cảm nhận bàn tay nhỏ của Từ Hữu Ngư lần nữa nhét vào lòng bàn tay mình, không nhịn được thấp giọng hỏi.
"Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi." Từ Hữu Ngư cười hì hì áp sát vào Lý Lạc, "Điều này không phải chứng tỏ quan hệ chị em hai ta rất tốt sao."
"Chị em nhà ai lớn thế này rồi còn nắm tay?"
"Nhà chúng ta chứ sao." Từ Hữu Ngư từ đầu đến cuối lắc lắc cánh tay Lý Lạc, nói giọng chẳng hề để ý, "Ánh mắt người ngoài chỉ là trở ngại hư vô thôi, tiểu tử nhà ngươi còn phải rèn luyện nhiều."
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, cuối cùng đến cổng lớn của khu tắm hơi Kim Sắc Ven Hồ.
Từ Hữu Ngư tò mò quan sát một hồi ở cổng, rồi mới đi theo Lý Lạc vào trong.
Theo sự sắp xếp của nhân viên phục vụ, sau khi mỗi người nhận thẻ số của mình, hai người liền tách ra đi vào khu tắm nam và tắm nữ, đợi sau khi tắm xong, lại gặp nhau ở khu giải trí công cộng trên lầu.
Lúc này Từ Hữu Ngư đã búi tóc lên, vấn một búi tròn sau gáy, cả người trông có thêm chút cảm giác người vợ dịu dàng, quả thực khiến ánh mắt Lý Lạc có chút ngẩn ngơ.
"Sao thế?" Từ Hữu Ngư mặc đồ tắm, cười nhẹ chắp tay với hắn, sau đó lại tinh nghịch nháy mắt mấy cái, "Đẹp không?"
"Đẹp." Lý Lạc hoàn hồn, gật gật đầu, liền nắm tay Từ Hữu Ngư, kéo nàng vào lòng, "Hình như chưa từng thấy ngươi búi tóc tròn bao giờ."
"Vừa rồi chợt nảy ra ý tưởng nên thử một chút." Từ Hữu Ngư giơ tay sờ búi tóc tròn của mình, cười nói, "Xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm."
"Đi thôi." Lý Lạc buông nàng ra, tiếp tục nắm tay đi về phía nhà ăn, "Đi ăn cơm trước đã."
Từ Hữu Ngư đi theo bên cạnh hắn, tò mò nhìn cách bài trí trên lầu, sau đó không nhịn được cười nói: "Nếu vừa rồi có thể tắm chung thì nơi này quả là hoàn hảo."
"Ta cũng không muốn Hữu Ngư tỷ bị đàn ông khác nhìn."
"Ta nói là hai chúng ta riêng tư cơ." Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái, "Chỗ này không thể thêm một phòng tắm riêng sao?"
"Lần sau dẫn ngươi đến khách sạn suối nước nóng là được rồi." Lý Lạc nói, "Giống như khách sạn lần trước ở thành phố Quỳnh Châu ấy."
"Ai đó đang muốn làm chuyện xấu phải không?" Từ Hữu Ngư cười gian hắc hắc, ngón tay vẽ một vòng tròn trên ngực hắn, "Cũng không phải là không được."
"Không phải ta muốn làm chuyện xấu." Lý Lạc cúi đầu nhìn nàng, "Rõ ràng là Hữu Ngư tỷ tự mình nghĩ."
"Ta làm đều là chuyện tốt đẹp cả." Từ Hữu Ngư nghiêm mặt nói, "Ngươi dám nói là chuyện xấu sao?"
Lý Lạc: "..."
Hai người ăn cơm trưa trên lầu xong thì đi đánh bi-a, mệt rồi lại chơi game tay cầm, lười biếng vùi mình trên ghế lười, Từ Hữu Ngư dựa vào lòng Lý Lạc nhìn hắn chơi, thỉnh thoảng lại nhúng tay vào phá rối một chút...
Giữa chừng Lý Lạc lấy điện thoại di động ra, gọi cho chủ nhiệm lớp Khổng Quân Tường để xin nghỉ, tối nay không đi tự học buổi tối.
"Buổi chiều còn phải tô màu cho ly, sau đó lại phải nung thêm một lần nữa, phải đến tối mới lấy được thành phẩm." Lý Lạc nói với Từ Hữu Ngư trong lòng, "Dứt khoát xin nghỉ với ngươi luôn vậy."
"Thật ngưỡng mộ ngươi còn có thể xin nghỉ nha ~" Từ Hữu Ngư cười hì hì nói, "Ta thi đại học xong rồi cũng đâu thể xin nghỉ."
"Ngữ khí của ngươi đây mà là ngưỡng mộ sao?"
"Thế không phải thì là gì?" Từ Hữu Ngư nghiêng người trong lòng hắn, mím môi cười, hai tay ôm lấy cổ hắn, rồi đưa đôi môi mềm mại tới.
Hai người chìm đắm vào đó, một lúc lâu sau, Lý Lạc nhận được điện thoại của Đàm Tuệ Lâm, mới dẫn Từ Hữu Ngư rời khỏi khu tắm hơi.
"Vậy lần trước ngươi cũng dẫn Khê Khê đến đây chơi sao?" Từ Hữu Ngư nghiêng đầu nhìn cổng lớn khu tắm hơi lần cuối, rồi nhìn sang Lý Lạc hỏi.
"Đúng vậy." Lý Lạc gật gật đầu, "Không phải ngươi nói muốn giống như lần trước của nàng sao?"
"Vậy buổi tối còn có tiết mục gì nữa?"
"Đến lớp tự học buổi tối ở trường khoe khoang chiến tích à?"
"Ha ha ~" Từ Hữu Ngư không nhịn được bật cười, "Ta cảm giác trong đầu ta đã hiện lên hình ảnh Khê Khê cầm cái ly rồi."
Hai người quay lại quán trải nghiệm thủ công, tự mình vẽ hình và viết chữ lên ly, rồi lại giao cho Đàm Tuệ Lâm đi nung.
Đợi đến khi ăn tối xong, hai người lần thứ ba quay lại quán trải nghiệm thủ công, nhận được chiếc ly đã được đặt trong hộp quà, liền cáo từ rời đi.
Đàm Tuệ Lâm cuối cùng cũng không hỏi ra được nỗi nghi hoặc trong lòng mình, cũng không biết tiểu cô nương lần trước bây giờ có quan hệ thế nào với Lý Lạc.
Lý Lạc đương nhiên không biết bà chủ đang nghĩ gì trong lòng.
Sau khi dẫn Từ Hữu Ngư rời đi, thấy thời gian còn sớm, liền bị Từ Hữu Ngư kéo đi xem một bộ phim điện ảnh nữa.
Mãi đến hơn chín giờ tối mới về đến nhà.
Lúc này, Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh đều đã đi tự học buổi tối về đến nhà.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, liền từ trong phòng đi ra.
Từ Hữu Ngư cũng không kiêng kỵ gì, lấy chiếc ly ra khỏi hộp quà, vào bồn rửa trong bếp tráng qua đơn giản, rồi rót cho mình một ly nước trái cây, ngay trước mặt Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh, nhẹ nhàng nhấp hai ngụm.
Ứng Thiện Khê thấy vậy, cũng không chịu kém cạnh, lấy ra chiếc ly Lý Lạc tặng nàng.
Chỉ có Nhan Trúc Sanh đứng ở cửa phòng dương cầm, mặt không biểu cảm nhìn hai chiếc ly trong tay hai người kia, vẻ mặt trông rất không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận