Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 30: Bại lộ (length: 8389)

Thật ra Lý Lạc căn bản không nghe thấy hai nữ sinh đang nói chuyện gì.
Hắn tại chỗ sửng sốt nguyên nhân, vẻn vẹn chỉ là bởi vì, trước mắt Ứng Thiện Khê bên người cô nương này, hắn nhận biết.
Đương nhiên, là ở đời trước thời điểm.
Khi đó hắn mới vừa tốt nghiệp đại học, lấy được chứng chỉ đầu bếp sau đó, bị ba mẹ sắp xếp vào một tiệm cơm làm bếp.
Sau đó từ chức đi viết tiểu thuyết, có một tiền bối trên mạng giúp hắn rất nhiều.
Ừ người đó chính là Từ Hữu Ngư.
Ngay từ đầu, Lý Lạc vẫn cho là đối phương là nam.
Dù là độc giả bình thường gọi người tác giả này là "Ngủ sớm tỷ" nhưng chung quy còn có xưng hô "Mực nương" như vậy, Lý Lạc tự nhiên lơ là, chỉ coi là độc giả cưng chiều.
Hội trưởng Ngủ sớm cũng chưa từng chính diện trả lời về giới tính của mình.
Lý Lạc lúc ban đầu vào nghề viết truyện đô thị ngây ngô, may mà có hội trưởng Ngủ sớm chỉ đạo, mới có thể thuận lợi vượt qua ngưỡng cửa ký hợp đồng.
Sau đó Lý Lạc viết có thành tích, tìm sư phụ Ngủ sớm báo tin vui, trò chuyện nhiều hơn mới phát hiện đều là người ở thành phố Ngọc Hàng.
Vì vậy hẹn gặp mặt ở ngoài đời, Lý Lạc mới biết hội trưởng Ngủ sớm thật là nữ, hơn nữa còn rất đẹp.
Sau đó hai người thường xuyên hẹn nhau đi ăn cơm.
Bởi vì đều là những tác giả non trẻ, còn có thể cùng nhau xem đủ loại phim, chia sẻ phim truyền hình, ca khúc, chê bai đủ loại tin tức bát quái giới giải trí, đặt tên, lấy tài liệu.
Đáng tiếc Lý Lạc không có số làm việc gõ chữ vất vả, liên tục thất bại mấy lần, liền đi làm quay phim ngắn.
Cũng chính là cùng năm đó, sách mới của hội trưởng Ngủ sớm đạt thành tích cực tốt, nhận được danh hiệu mười hai ngày vương hằng năm, năm sau lại đạt vị trí đại thần, một bước lên trời.
Nghe nói Lý Lạc đi quay phim ngắn, Từ Hữu Ngư còn hào hứng chạy tới xem náo nhiệt, cho Lý Lạc một khoản tiền, đầu tư cho hắn quay phim ngắn.
Kết quả Lý Lạc làm hỏng, thua lỗ rất nhiều.
Mặc dù Từ Hữu Ngư không để ý, nhưng Lý Lạc vẫn ngại ngùng, sau đó liền rút lui về phía sau hậu trường chuyên chú vào viết kịch bản phim ngắn, kiếm tiền rồi mỗi tháng trả lại Từ Hữu Ngư một chút.
Nhưng cũng bởi vậy, quan hệ hai người lại càng xa, cuối cùng thì không còn liên lạc nữa.
Cho đến sau này Lâm Tú Hồng bệnh nặng, Lý Lạc thật sự không kiếm được nhiều tiền hơn, mới mặt dày tìm tới Từ Hữu Ngư, hỏi nàng có thể cho mượn một ít không.
Từ Hữu Ngư hỏi hắn cần bao nhiêu.
Lý Lạc nói năm chục ngàn, hoặc ba chục ngàn cũng được.
Từ Hữu Ngư không nói hai lời, chuyển cho hắn tám chục ngàn.
Số tiền này cho đến khi sống lại, vẫn chưa kịp trả hết.
Không ngờ sau khi sống lại, vậy mà lại gặp mặt như vậy... Lý Lạc không sao nghĩ ra được, Từ Hữu Ngư thời cấp ba, lại là khách trọ nhà ông nội Tam của hắn?
Lý thuyết sáu độ cách xa thật là không sai mà.
"Không phải nói phải đi mua thức ăn sao? Đi thôi."
Từ Hữu Ngư là một cô gái rất hoạt bát tươi sáng, dù ở đây ba người nàng là người xa lạ nhất, cũng hoàn toàn không mất bình tĩnh.
"Ta là Từ Hữu Ngư, hai người ta đều biết á... lúc nãy Khê Khê đã nói với ta rồi."
"Sớm Từ học tỷ, tỷ khỏe." Lý Lạc lúc này mới hồi phục tinh thần, thiếu chút nữa buột miệng, sau đó gật đầu nói: "Chúng ta đi mua thức ăn thôi."
"Ta có một vấn đề." Triệu Vinh Quân không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta mua thức ăn về, ai nấu cơm vậy? Ứng Thiện Khê biết làm hả?"
"Hả?" Ứng Thiện Khê chớp mắt mấy cái, lắc đầu liên tục: "Ta không biết, Lý Lạc biết làm."
"À?" Triệu Vinh Quân vẻ mặt kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Lạc, sau đó theo bản năng lùi về sau nửa bước, "Ngươi biết nấu cơm?"
"Ánh mắt nghi ngờ của ngươi là sao?" Lý Lạc bất mãn nói: "Có phải là huynh đệ tốt hay không?"
"Cái này có liên quan gì tới việc có phải huynh đệ tốt hay không?" Triệu Vinh Quân lại lùi về sau nửa bước, "Nếu không ta về nhà ông nội ăn cơm đi."
"Chạy đi đâu?!" Lý Lạc một tay tóm lấy cổ hắn, nhướng mày nói: "Ngươi còn chưa hưởng qua tay nghề của ta chứ? Tối nay sẽ cho ngươi mở mang kiến thức, bảo đảm ăn ngon đến kêu ba."
Lời này vừa ra, Triệu Vinh Quân còn chưa nói gì thì Ứng Thiện Khê đã đạp Lý Lạc một phát.
"Không phải, ngươi đá ta làm gì?"
"Ngươi tự mình biết."
Từ chợ rau thắng lợi trở về, cả nhóm về đến Bích Hải Lan Đình.
Lý Lạc vào bếp, chuẩn bị nấu cơm.
Ba người kia ngồi xuống ghế salon phòng khách tán gẫu.
Đương nhiên, cơ bản đều là Ứng Thiện Khê và Từ Hữu Ngư nói chuyện.
Triệu Vinh Quân một khi vào hoàn cảnh xung quanh toàn nữ sinh, lập tức thì câm như hến, chỉ ngồi trên ghế salon nhìn điện thoại, trên thực tế là bấm vào QQ, tắt đi, sau đó lại bấm vào, căn bản không biết đang nhìn gì.
"Các ngươi ngày mai còn phải đi học phải không?" Từ Hữu Ngư ngồi khoanh chân trên ghế salon, hai tay chống ở mắt cá chân, hỏi hai người, "Ta nhớ nghỉ hè hàng năm thường có bốn tuần học sớm, sau đó là khai giảng và học quân sự."
"Đúng." Ứng Thiện Khê gật đầu, hai chân khép lại, tư thế ngồi thập phần ngoan ngoãn, "Ngày mai còn phải đi học, sau đó thì chính thức nhập học trình diện."
"Báo danh rồi thì quân huấn cũng thú vị." Từ Hữu Ngư cười hì hì nói, "Mấy ngày đầu sẽ ở trường học làm quen cường độ quân huấn, mấy ngày sau sẽ kéo đến đơn vị bộ đội gần đó để huấn luyện, có nhiều hoạt động rất vui."
"Còn có thể đi bộ đội à?" Ứng Thiện Khê ngạc nhiên, "Có phải là rất mệt không?"
"Quân huấn mà, đương nhiên là mệt." Từ Hữu Ngư vỗ mặt mình một cái, "Quan trọng vẫn là chống nắng, nhớ chuẩn bị kem chống nắng."
"À đúng rồi." Trò chuyện xong đề tài quân huấn, Từ Hữu Ngư đột nhiên nghĩ đến điều gì, lấy điện thoại ra hỏi hai người: "Số QQ của các ngươi là bao nhiêu? Để ta thêm vào."
Nói như vậy, Từ Hữu Ngư đã mở giao diện QQ trên điện thoại.
Liếc nhìn trang bạn bè đang chờ duyệt, phát hiện cái tên xin kết bạn còn đang sáng lên kia vẫn chưa được thông qua, Từ Hữu Ngư không khỏi tặc lưỡi một tiếng.
Người này không phải đang khinh thường nàng, trực tiếp bỏ qua đơn xin kết bạn của nàng đấy chứ?
Nghĩ như vậy, Từ Hữu Ngư bấm vào trang thêm bạn bè, nhìn về phía Ứng Thiện Khê và Triệu Vinh Quân.
Thế là hai người lần lượt đọc số QQ của mình.
Đợi thêm bạn xong, Ứng Thiện Khê nói: "Ta trực tiếp gửi số QQ của Lý Lạc cho ngươi."
Vừa nói, nàng đã sao chép số QQ rồi dán, trực tiếp gửi cho Từ Hữu Ngư.
Từ Hữu Ngư nhìn lướt qua, khi sao chép luôn cảm thấy con số này nhìn quen quen.
Kết quả tìm thử... "Sao vậy?" Ứng Thiện Khê thấy vẻ mặt nàng hơi lạ, không khỏi quan tâm hỏi.
"Không có gì." Từ Hữu Ngư lặng lẽ cất điện thoại, khóe mắt liếc sang Lý Lạc đang bận rộn trong bếp, ha ha cười, "Khê Khê, Lý Lạc học văn có phải rất tốt không?"
"Ừm, rất tốt." Ứng Thiện Khê gật gù: "Lần này thi vào cấp ba hắn được 110 điểm, thứ ba toàn trường đó, bài luận thì được điểm tối đa."
"Bài luận được điểm tối đa?" Từ Hữu Ngư nhíu mày, hơi ngạc nhiên, sau đó lại thấy hợp lý, lập tức tiếp nhận cái cài đặt này, "Thật lợi hại."
"Nhưng chắc chắn không lợi hại bằng học tỷ." Ứng Thiện Khê lắc đầu cười nói, "Học tỷ lấy được nhiều giải thưởng thi luận văn lớn như vậy, Lý Lạc cũng chỉ có một bài luận điểm tối đa có thể khoe ra thôi."
"Ừ." Từ Hữu Ngư miễn cưỡng gật đầu.
Mình so với Lý Lạc lợi hại sao?
Nhưng "Ta Thật Không Phải Minh Tinh" của Lý Lạc đồng thời lọt bảng truyện mới đứng thứ năm, trước mặt không phải đại thần thì cũng là những tác giả kỳ cựu lv 5.
Còn mình thì xếp thứ 31, hoàn toàn bị đàn áp... Không ngờ tên vừa sống lại đúng là bạn đồng lứa!
Mà còn là một thằng em trai!
Từ Hữu Ngư thầm nghiến răng, lại liếc nhìn trang bạn bè trong điện thoại.
Phía trên không có Lý Lạc.
Chỉ có một tên "Một lần nữa cháy lên" vẫn đang trong giai đoạn chờ duyệt bạn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận