Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 278: Chỉ là muốn ngươi mà thôi (length: 14132)

"Như thế cảm giác ngươi nói chuyện phiếm dục vọng không phải rất mãnh liệt à?"
Trong phòng học, Hứa Doanh Hoan nhìn về phía ngồi cùng bàn Kim Ngọc Đình, kỳ quái hỏi, "Ngươi không phải thích nhất theo ta trò chuyện Khê Khê theo Lý Lạc chuyện? Lần này hai người bọn họ đều chụp MV nữa nha."
"Ừ" Kim Ngọc Đình miễn cưỡng cười một tiếng, trong đầu còn đang suy nghĩ một chuyện khác.
Giống Triệu Vinh Quân, người nhà nàng vào cuối năm, cũng từ mấy cô của Lý Lạc nghe được chuyện về Lý Lạc.
Không chỉ có thành tích thi cuối kỳ ở trường phụ nhất rất tốt, mà còn viết tiểu thuyết giành giải thưởng lớn, riêng tiền thưởng cũng đã có khoảng năm mươi ngàn đồng.
Vốn Kim Ngọc Đình nghe xong, còn tưởng Lý Lạc viết loại truyện ngắn hơn mấy ngàn vạn chữ, cũng không để ý lắm.
Dù sao Lý Lạc ưu tú, trải qua một học kỳ rèn luyện, Kim Ngọc Đình đã có chút quen rồi.
Thành tích học tập tốt, còn là tổ trưởng tổ tám, xử lý mọi việc đâu ra đấy, nói chuyện hài hước, còn biết đánh đàn ghi-ta và hát.
Có thể nói từ khi lên cấp ba, Lý Lạc hoàn toàn là như thay da đổi thịt, khác biệt một trời một vực với cái tên nhóc hỗn láo hồi cấp hai.
Cho nên thêm một ưu điểm là biết viết tiểu thuyết, Kim Ngọc Đình cũng thấy thường, chẳng coi ra gì.
Nhưng lần này vụ MV, lại khiến Kim Ngọc Đình phát hiện một vài điều không bình thường.
Giống Triệu Vinh Quân, Kim Ngọc Đình cũng rất rõ, anh họ Lý Lạc đã kết hôn, con cái còn lớn hơn bọn họ, hơn nữa sự nghiệp thành đạt.
Đâu có thời gian rảnh mà viết cái gì văn trên mạng.
Kết hợp với những lời giải thích của các cô Lý Lạc hồi cuối năm, trong lòng Kim Ngọc Đình có một sự nghi ngờ hợp lý.
Cuốn tiểu thuyết tên là 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》, chẳng lẽ là do chính Lý Lạc viết?
Bất quá quan hệ hiện tại giữa Kim Ngọc Đình và Lý Lạc tuy có hòa hoãn, nhưng cũng chưa tính là tốt, cùng lắm chỉ còn chút tình đồng hương.
Loại chuyện riêng tư này, nếu Lý Lạc đã chủ động giấu giếm, nàng cũng không thể xông vào mà vạch trần.
Hơn nữa, dù có suy đoán này, Kim Ngọc Đình cũng không chắc lắm, nhất là buổi chiều trước khi đến trường, nàng còn cố ý đọc lại cuốn tiểu thuyết này.
Luôn cảm thấy văn phong bút pháp này thật sự rất khó liên tưởng đến Lý Lạc.
Nhưng nếu tất cả đều là Lý Lạc, thì cảm giác chuyện gì xảy ra với hắn cũng có khả năng.
Chỉ là hiện tại Kim Ngọc Đình chưa thể chứng thực mà thôi.
Bất quá, so với Kim Ngọc Đình, Trúc Vũ Phi tìm được dấu vết nhiều hơn so với người chưa từng đọc sách như nàng.
"Ngươi còn đang xem gì vậy?" Trương Quốc Hoàng trở lại chỗ ngồi, nghi hoặc nhìn Trúc Vũ Phi, thấy hắn còn đang xem bình luận, không khỏi hỏi, "Chẳng phải ngươi xem xong chương mới nhất rồi sao? Bình luận có gì hay."
"Ngươi không hiểu." Trúc Vũ Phi thần bí liếc hắn một cái, "Ta hình như phát hiện ra một bí mật kinh thiên."
"Cái gì vậy?" Trương Quốc Hoàng ngạc nhiên, tiến đến gần, nhìn vào khu bình luận trên điện thoại của hắn.
"Ngươi đừng nói với ai khác nha, ta chỉ nói cho một mình ngươi." Trúc Vũ Phi khẽ nói, "Ngươi xem nè, Sanh Sanh Bất Tức, Bạch Ngân minh."
"Ừm, đúng là từ hồi trước." Trương Quốc Hoàng gật đầu.
"Ngươi xem cái này nữa." Trúc Vũ Phi lùi ra mở app nhạc QQ, tìm bài 《 Niên Luân 》 ra mắt sớm nhất.
Trên đó hiện ca sĩ —— Sanh Sanh Bất Tức.
Còn tác từ tác khúc đều là Trọng Nhiên.
"Trước đây ta không chú ý, nhưng giờ bỗng nhiên nghĩ đến, ngươi nói cái Sanh Sanh Bất Tức này, có phải là Nhan Trúc Sanh không?" Trúc Vũ Phi nhỏ giọng nói, "Đều có chữ 'Sanh' mà, người bình thường dùng Sinh Sinh Bất Tức sẽ đổi thành chữ 'Sanh' sao? Đâu có ai làm vậy."
"Hơn nữa nghe lại giọng hát này đi." Trúc Vũ Phi mở phát, vặn nhỏ âm lượng, sau đó ghé điện thoại di động vào tai Trương Quốc Hoàng, "Lúc trước không nghe ra, giờ nghe lại có thấy giống Nhan Trúc Sanh hát không?"
"Má ơi." Trương Quốc Hoàng nghe xong giật mình, "Hình như thật là!"
"Ngươi nói xem." Trúc Vũ Phi rút điện thoại di động về, khẽ hỏi, "Nhan Trúc Sanh có lý nào lại đi đánh Bạch Ngân minh cho anh họ Lý Lạc? Cho bản thân Lý Lạc thì còn được."
Nghe Trúc Vũ Phi phân tích như vậy, Trương Quốc Hoàng lập tức tỉnh táo hẳn, bỗng chốc ngộ ra điểm mấu chốt, như thể được đả thông hai mạch nhâm đốc, trong đầu lóe lên tia chớp, mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
"Ý ngươi là, lớp trưởng chúng ta, chính là Trọng Nhiên?"
Vừa thốt ra suy đoán này, Trương Quốc Hoàng theo bản năng muốn nhìn về phía Lý Lạc.
Nhưng Trúc Vũ Phi lập tức ấn đầu hắn xuống, nhỏ giọng: "Bình tĩnh, bình tĩnh, ta còn chưa nói xong mà, ngươi đừng có nhìn sang bên tổ trưởng, kẻo bị phát hiện sớm."
"À nha, ngươi nói tiếp đi." Mặt Trương Quốc Hoàng lộ vẻ hưng phấn kích động, giống làm trinh thám vậy, có cảm giác từng bước vạch trần sự thật vụ án.
"Ngươi xem cái này nữa." Trúc Vũ Phi chỉ một tài khoản Bạch Ngân minh khác, "Khê Khê Bất Hi Hi, nhìn nickname này, ngươi nghĩ tới ai?"
"Ai?"
"Còn ai vào đây." Trúc Vũ Phi liếc hắn, "Ứng Thiện Khê đó, tổ trưởng với Nhan Trúc Sanh hay gọi nàng là Khê Khê mà."
"Ngươi xem cái MV đó, xem ai cũng nói nữ chính rất giống Thẩm Đông Đông."
"Ngươi nhìn Khê Khê Bất Hi Hi này phát bài viết đầu tiên, rõ ràng thể hiện sự ủng hộ đối với Thẩm Đông Đông."
"Đây chắc chắn là tự tay Ứng Thiện Khê làm."
Nghe Trúc Vũ Phi một tràng phân tích, Trương Quốc Hoàng lập tức bừng tỉnh, sau đó lại còn suy một ra ba, không nhịn được hỏi: "Nếu Ứng Thiện Khê rất giống Thẩm Đông Đông, vậy ngươi có thấy Nhan Trúc Sanh giống Mặc Khinh Hàm không? Đều hát hay cả."
"Đúng rồi ha." Trúc Vũ Phi vỗ đùi, hai mắt sáng lên, giơ ngón tay cái lên với Trương Quốc Hoàng, "Đúng là rất giống! Ngươi không nói ta còn chưa nghĩ ra, giờ nghĩ lại thấy cứ như đúc ra từ một khuôn vậy."
"Như vậy chẳng phải còn một Bạch Ngân nữa sao?" Trương Quốc Hoàng chỉ vào "Ngủ sớm hội trưởng cao", "Bình thường ai hay thân cận với tổ trưởng nhất thì chỉ có thể là…"
"Hội trưởng hội học sinh lớp 11?" Trúc Vũ Phi sờ cằm phán đoán, "Hình như mấy người bọn họ thường rất gần gũi nhau, quan hệ tốt."
"Nhưng cảm giác không giống lắm nhỉ?" Trương Quốc Hoàng do dự nói, "Còn một nhân vật nữ chính nữa là Khương Minh Nguyệt, tuy cũng là kiểu chị hơn tuổi, nhưng tính cách có vẻ khác nhiều nhỉ?"
"Đúng vậy." Trúc Vũ Phi gật đầu, "Hội trưởng hội học sinh thì không giống Khương Minh Nguyệt như vậy, khục khục…"
"Nhưng cũng có thể là trong lòng tổ trưởng ý dâm thôi." Trương Quốc Hoàng cười khẩy, "Thật là ác quá nha."
"Cũng có thể chúng ta suy nghĩ nhiều đấy chứ." Trúc Vũ Phi lắc đầu nói, "Nhưng mà chỉ Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh thôi, cũng đủ để ta khoanh vùng chủ của hội trưởng rồi."
"Vậy sao lúc nãy ngươi ngăn ta?" Trương Quốc Hoàng không khỏi nổi sát khí, "Lúc trước còn nhổ vào quyển sách trước mặt hắn, ai ngờ chính chủ ngay cạnh chúng ta."
"Chủ yếu là không cần thiết, có hiểu không?" Trúc Vũ Phi nhỏ giọng, "Nếu chúng ta truyền ra ngoài, thì tổ trưởng còn mặt mũi nào, nhỡ sau này hắn không ra nữa thì sao?"
"À…" Trương Quốc Hoàng nghe vậy bỗng cảm thấy có lý, "Cũng đúng."
"Cho nên chuyện này ta chỉ nói với một mình ngươi thôi." Trúc Vũ Phi nhỏ giọng nhắc nhở, "Ngươi đừng nói với ai khác, biết chưa?"
"OK, OK." Trương Quốc Hoàng làm một động tác tay, vỗ ngực bảo đảm, "Ta kín miệng lắm, ngươi biết mà."
Sóng gió MV của Ứng Thiện Khê và Lý Lạc, trong khối 10 trường phụ nhất kéo dài không được mấy ngày thì nhanh chóng bị quên lãng.
Nhưng màn ra bài hát có phong thái này, lại gây ra không ít sóng gió trong giới ca sĩ.
Viên Uyển Thanh dù chưa trở lại vị thế ca sĩ hàng đầu, nhưng xét về mức độ nổi tiếng và lưu lượng hiện tại, miễn cưỡng xem như đã đứng được ở vị trí hai ba tuyến.
Dựa vào các bài hát cũ kinh điển từ đầu thế kỷ bỗng dưng nổi lại, kết hợp với ca khúc chủ đề album mới chất lượng và hiệu ứng lớn mà 《Niên Luân》 mang lại, Viên Uyển Thanh coi như đã từng bước một đứng vững chân trong giới.
Trong vòng chưa đến nửa năm, tuy có trắc trở, nhưng coi như là thuận lợi trở lại tầm mắt công chúng.
Dù sao cũng là ca sĩ nổi tiếng đầu thế kỷ, dù đã ẩn mình hơn mười năm, một khi trở lại, vẫn có không ít người nhớ đến nàng.
Ví dụ như Lý Quốc Hồng, cha của Lý Lạc.
Nhưng với lớp trẻ hiện tại, ký ức về Viên Uyển Thanh có chút mơ hồ, nhiều lắm là chỉ có chút ấn tượng với vài bài hát cũ của nàng.
Trong tình huống đó, bài 《Niên Luân》 đã đưa nàng vào tầm mắt của người trẻ, có thể coi là một công lớn.
Người nghe hâm mộ có lẽ không quan tâm bài 《Niên Luân》 này do ai viết.
Nhưng dân trong nghề tự nhiên sẽ chú ý đôi chút.
Khi biết bài hát là của một tác giả viết truyện trên mạng vô danh sáng tác, tất cả đều có chút kinh ngạc.
Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc, chuyện đã qua hơn mấy tháng, cũng không ai sẽ đặc biệt chú ý.
Nhưng hai ngày nay đột nhiên nổi lên trên mạng một bài 《 Chờ ngươi tan lớp 》 phong cách thanh tân nhẹ nhàng, điệp khúc bắt tai cùng ca từ khiến người trẻ tuổi đồng cảm, thoắt cái đã lan truyền trên Internet.
Những ca sĩ phát bài hát mới vào tháng ba đều ngơ ngác, nhìn bài hát mới trên bảng từ ngày thứ nhất top 10, đến ngày thứ hai top 5, ngày thứ ba thì đã xông vào top 3, bài 《 Chờ ngươi tan lớp 》 này khiến mọi người đều rất buồn bực.
Dù sao giới giải trí không nhỏ cũng không lớn, gần đây có ca sĩ nào đáng chú ý phát bài hát mới, trong giới chắc chắn đều biết ít nhiều tin tức.
Kết quả bất thình lình, liền từ trong bụi cỏ nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Khiến rất nhiều người không kịp trở tay.
Kết quả tìm hiểu mới phát hiện, hóa ra lại là cái người viết truyện mạng.
Viên Uyển Thanh còn cho người ta đăng lại trên blog.
Nhưng chính là đơn thuần dựa vào một bài đăng lại, cùng với bản thân truyện mạng kia đã có một lượng độc giả, vậy mà lại đưa một bài hát mới, mạnh mẽ lọt vào top bảng xếp hạng.
Thật sự khiến người ta kinh ngạc đến rớt cằm.
Khi xem báo cáo số liệu và phân tích mà thư ký trình lên, Ứng Chí Thành cuối cùng cũng đồng ý quyết định của Viên Uyển Thanh, duyệt kế hoạch chuẩn bị và phát hành album mới tiếp theo của nàng.
"Vốn đã cho là rất coi trọng ngươi." Ứng Chí Thành nhìn báo cáo phân tích số liệu trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, "Kết quả vẫn có chút coi thường tiểu tử ngươi."
"Ứng tổng." Thư ký Vinh ở bên cạnh hỏi, "Vậy có cần họp thông báo một tiếng không?"
"Ừ, hai giờ chiều, gọi cả người bộ phận âm nhạc tới, họp đi." Ứng Chí Thành ném bản báo cáo xuống bàn, sau đó nói, "Tiện thể bảo bộ phận truyền hình bên kia cũng cử người đến nghe một chút."
"Để người bộ phận truyền hình tới, cụ thể là?" Thư ký Vinh nghi ngờ hỏi.
"Trước 《 Niên Luân 》 kết hợp với phim truyền hình để tuyên truyền có hiệu quả rất tốt, không phải sao?" Ứng Chí Thành nói, "Thời đại mới, một ca khúc hot, có thể không chỉ là chất lượng album tốt là đủ, các bộ phận không thể tách rời thực tế, nên tăng cường liên lạc."
"Bài 《 Chờ ngươi tan lớp 》 này không phải rất hay sao? Trước đây sao công ty không mua?"
"Gần đây bộ phim 《 Dư sinh có ngươi 》 của bộ phận truyền hình bên kia chẳng phải rất hợp dùng bài hát này sao?"
"Ta hiểu rồi." Thư ký Vinh gật đầu, rồi xoay người đi thông báo cho hai bộ phận.
Mà Ứng Chí Thành nhìn thư ký rời đi xong, liền lấy điện thoại di động ra xem, phía trên là tin nhắn Wechat giữa hắn và Viên Uyển Thanh.
(Viên Uyển Thanh): Bài hát mới của Lý Lạc, rất hợp với bộ phim mới của các ngươi.
Ứng Chí Thành gõ một hàng chữ, suy nghĩ một chút, lại xóa đi, sau đó gọi điện thoại cho Viên Uyển Thanh.
"Này? Sao thế?" Giọng Viên Uyển Thanh từ đầu dây bên kia truyền tới.
"Ta xem lịch trình của ngươi." Ứng Chí Thành cười nói, "Tối nay chắc về rồi chứ?"
"Ta sáng mai còn có quảng cáo muốn chụp." Viên Uyển Thanh bất đắc dĩ nói, "Ngươi còn muốn giày vò ta?"
"Chỉ là muốn gặp ngươi thôi, đi ăn cơm chung nhé." Ứng Chí Thành khẽ cười một tiếng, rồi đảm bảo, "Không làm gì khác."
"Ta sợ sau khi gặp ngươi, sẽ không nhịn được làm chút chuyện khác." Viên Uyển Thanh cười tủm tỉm trêu nói, "Buổi tối đến nhà ta đi."
"Ừ? Hôm nay thứ bảy, con gái của ngươi..."
"Đang ở với Lý Lạc và Khê Khê rồi, Khê Khê không nói với ngươi sao?" Viên Uyển Thanh nói, "Cuối tuần nhà ta không có ai khác."
"Vậy à?" Ứng Chí Thành ngẩn người một chút, đến lúc này mới biết chuyện này, "Được, vậy tối đó gặp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận