Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 455: Phải học hưởng thụ xã chết (length: 14899)

Trong nhà, trong ngực ôm nhào vào anh anh anh Từ Hữu Ngư, Lý Lạc vỗ vỗ nàng sau lưng, cảm thụ ngực đầy đặn, vừa nghĩ tới vừa mới phát sinh sự tình, trên mặt hắn ngược lại mang theo chút ít không che giấu được nụ cười.
Nhưng trong ánh mắt Lý Lạc thoáng qua, còn có một chút ghen tị.
Nói thật ra, Lý Lạc mặc dù rất yêu ba mẹ mình, nhưng nếu nói đến chân chính nền giáo dục gia đình tốt đẹp, thì so ra kém Từ Dung Sinh và Thôi Tố Linh.
Đừng xem Thôi Tố Linh ngày thường đối Từ Hữu Ngư lười biếng vẫn luôn quát tháo ầm ĩ, nhưng thật đến khi liên quan đến chuyện trọng yếu, ngược lại rất có thể cân nhắc, biết cái gì có thể nói, gì đó không thể nói.
Phải nói bị con gái mình giấu chuyện tận một năm rưỡi, Thôi Tố Linh có thể không tức giận sao?
Hơn nữa còn là lén lút viết Internet văn đàn, loại chuyện có thể ảnh hưởng đến việc học này.
Thế nhưng Thôi Tố Linh nhìn như tức giận, lại phối hợp ăn ý cùng Từ Dung Sinh, một người đóng vai phản diện, một người đóng vai chính diện, để cho Từ Hữu Ngư ý thức được vấn đề đồng thời, cũng không mở rộng ảnh hưởng.
Từ Dung Sinh làm cha, luôn luôn xử lý với trạng thái lòng bao dung cởi mở, đối với Từ Hữu Ngư quản lý rất rộng rãi thoải mái.
Về vấn đề giáo dục con gái, liên quan đến việc quan trọng, phần lớn đều do hắn quyết định.
Còn những chuyện nhỏ nhặt như mỗi ngày dậy sớm, chính là Thôi Tố Linh quản.
Thật gặp phải đại sự như việc Từ Hữu Ngư giấu giếm chuyện viết tiểu thuyết ở nhà, Thôi Tố Linh tuy tức giận, nhưng khi vừa rồi cùng Từ Hữu Ngư trò chuyện, thật sự có nổi giận không?
Thật ra cũng không có.
Những điều nhắc nhở mang tính ẩn ý bên trong, quả đúng là Thôi Tố Linh nói phải.
Về phương diện giáo dục gia đình này, cho dù là ở nhà Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh, đều có nhiều thiếu sót.
Đừng thấy Ứng Thiện Khê thành tích rất tốt, Nhan Trúc Sanh tài năng âm nhạc rất mạnh, nhưng kỳ thực hai nàng về tính cách ít nhiều đều có một vài vấn đề.
Lý Lạc mình cũng vậy.
Trước khi sống lại, ít nhiều gì hắn sẽ có vài thiếu sót trong tính cách, hơn nữa sau khi thành hình thì rất khó thay đổi được.
Dù là sau khi sống lại có thêm một phần năng lực đầy đủ, nhưng một số tính cách bẩm sinh, ít nhiều vẫn giữ lấy, ngấm ngầm ảnh hưởng đến các loại quyết định.
So sánh lại, tính cách của Từ Hữu Ngư lại đối lập khỏe mạnh hơn, đối diện các loại sự việc thì vô cùng lạc quan sáng sủa, thật giống như nhìn chuyện gì cũng có thể nghĩ thoáng.
Bất quá, về chuyện xã chết, Từ Hữu Ngư cũng không thể ngoại lệ được.
"Lần đầu tiên xã chết là như vậy đấy." Lý Lạc vỗ vai Từ Hữu Ngư, cố nín cười an ủi nói, "Đợi sau này nhiều thêm mấy lần, ngươi cũng sẽ thành quen."
"Còn muốn ta nhiều thêm mấy lần?" Từ Hữu Ngư ngẩng đầu trong ngực Lý Lạc, mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm, hậm hực nói, "Ngươi cứ muốn ta chết à?"
"Đâu có khoa trương đến vậy, về sau ngươi thử nhiều một chút sẽ biết." Lý Lạc giống như ác ma thì thầm, bên tai Từ Hữu Ngư dụ dỗ nói, "Chỉ cần ngươi xã chết đủ nhiều, sau khi chết lặng, vậy thì có sao đâu dù nhiều người biết hơn hay không?"
"Một mực hao tâm tổn sức giấu giếm nhiều mệt mỏi lắm."
"Đường đường chính chính bày tỏ tác phẩm của mình mà không cảm thấy ngượng ngùng, đó mới là tư chất tâm lý một tác giả Internet văn đàn thành thục nên có!"
Từ Hữu Ngư ngẩng đầu trong ngực hắn, nhìn hắn bộ dáng nói lời chính nghĩa, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, rất muốn đập lên đầu hắn, để mình xả giận.
Nhưng Lý Lạc cúi đầu nhìn dáng vẻ tức giận của Từ Hữu Ngư, lại cảm thấy lúc này Hữu Ngư tỷ vô cùng đáng yêu, không nhịn được hôn lên môi nàng một cái.
Lúc này, Từ Hữu Ngư nhất thời ngây người ra vì nụ hôn của hắn.
Đại khái là bị Lý Lạc khơi dậy ham muốn, Từ Hữu Ngư thế mà lập tức ôm cổ Lý Lạc, ra sức hôn, thậm chí còn trực tiếp đẩy Lý Lạc lên giường.
"Chờ một chút Hữu Ngư tỷ đây là phòng của thúc thúc a di..."
"Hai người họ đi ngâm chân rồi, trong chốc lát không về được đâu, không cho ngươi động đậy."
"Mới vừa rồi không còn xã chết nữa à?"
"Ngươi còn nói nữa! Mau ngậm miệng!" Từ Hữu Ngư tàn bạo nói, kết quả không được mấy giây, lại nhỏ giọng nói, "Không phải kêu ngươi câm miệng thật, há miệng ra."
Trải qua một hồi "an ủi" cố gắng của Lý Lạc, cuối cùng Từ Hữu Ngư cũng thoát khỏi loại tâm tình xấu hổ kia, dần dần chấp nhận hiện thực này.
Chỉ là khi Lý Lạc kéo nàng ra khỏi phòng, dự định đi xem phòng mạt chược, Từ Hữu Ngư vẫn lộ vẻ mặt kinh hoảng lắc đầu liên tục kháng cự.
Rốt cuộc Lâm Tú Hồng và Lý Quốc Hồng đang ở bên kia.
Vừa nghĩ tới việc thúc thúc a di đều biết chuyện nàng viết tiểu thuyết, Từ Hữu Ngư đã xấu hổ một phen, còn dám gặp mặt bọn họ nữa sao?
Nhưng Lý Lạc cười nói: "Coi như giờ ngươi không gặp, ngày mai khi lên máy bay về nhà ngươi vẫn chắc chắn sẽ phải gặp thôi."
"Huống hồ ba mẹ ta hiện giờ còn không có xem ta viết tiểu thuyết như thế nào, nói chi là sách của ngươi?"
"Ngòi bút của ngươi, đối với người có trình độ văn hóa như bọn họ mà nói, đọc vào quá mệt, phỏng chừng tối đa cũng chỉ xem mở đầu thôi, sẽ không xem đến nội dung phía sau."
Nghe Lý Lạc vừa nói như vậy, Từ Hữu Ngư ngược lại dễ dàng chấp nhận hơn, cuối cùng không kháng cự việc xuống lầu nữa, nhưng trên mặt vẫn có chút bất đắc dĩ.
Chính là bị Lý Lạc kéo một đường, mới từ tầng bốn xuống tới tầng hai.
Chỉ là đến trước cửa phòng mạt chược, thấy Lý Lạc định vặn tay nắm cửa, Từ Hữu Ngư vẫn nắm tay hắn, ngăn lại một chút nói: "Ngươi đợi một chút."
Nói xong, nàng nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó lại chậm rãi thở ra.
Hô hấp sâu như vậy ba lần, mới rốt cuộc mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Lạc, mặt trịnh trọng gật đầu với hắn, một bộ dáng như chuẩn bị lao vào chiến trường anh dũng hi sinh.
Khiến Lý Lạc một trận buồn cười.
Lý Lạc lại đưa tay ra, vặn mở tay nắm cửa phòng mạt chược.
Bốn người đang đánh mạt chược nghe tiếng cửa động, nhao nhao nghiêng đầu nhìn qua bên này, thấy là Lý Lạc và Từ Hữu Ngư thì liền xoay lại đánh tiếp.
Dường như không ai biết chuyện Từ Hữu Ngư viết tiểu thuyết đã bại lộ.
Nhưng Từ Hữu Ngư cũng rất rõ ràng, Lý Quốc Hồng và Lâm Tú Hồng đã biết rồi.
Chỉ là ở đây còn có Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh, Lâm Tú Hồng và Lý Quốc Hồng biết muốn cho cô bé chút mặt mũi, cho nên sẽ không nhắc đến chuyện này.
Có thể Từ Hữu Ngư đại khái không thể ngờ được, trong căn phòng này có sáu người, nàng là một người thường, năm người còn lại tất cả đều là người sói.
Chỉ có ba con sói đã lộ diện, còn hai con chó sói ẩn nấp trong bóng tối, vẫn chưa bị phát hiện mà thôi.
"Hai người vừa rồi đi làm gì đó vậy?" Ứng Thiện Khê thấy Lý Lạc đi tới, vừa sờ bài vừa hiếu kỳ hỏi.
"Cùng Từ thúc thúc và Thôi a di hàn huyên một lát, sau đó hai người họ đi ngâm chân xoa bóp, hai ta liền đến xem sao." Lý Lạc đi tới bên bàn mạt chược, dời cái ghế băng ngồi vào vị trí góc bàn giữa Ứng Thiện Khê và Lâm Tú Hồng.
Từ Hữu Ngư thấy thế, liền dời ghế băng ngồi qua chỗ Nhan Trúc Sanh và Lý Quốc Hồng.
"Trò chuyện gì đó?" Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu hỏi.
"Trò chuyện về sách á." Lý Lạc cười ha hả nói, ánh mắt lại nhìn về phía Từ Hữu Ngư đối diện.
Hắn cũng không nói dối, nhưng cũng không có tiết lộ chuyện của Từ Hữu Ngư.
Có khi nói thật cũng là một loại nghệ thuật.
Bất quá lời nói này của hắn, ngược lại khiến Lâm Tú Hồng bên cạnh phải nhịn cười một trận. May là Lâm Tú Hồng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, vội vàng ngừng lại nụ cười.
Có điều hành động này, vẫn khiến cho Từ Hữu Ngư đối diện gặp phải đả kích.
Rất hiển nhiên, việc Thôi Tố Linh gọi nàng đến để lộ chuyện vừa rồi, Lâm Tú Hồng cũng đã hoàn toàn biết rõ.
Vừa nghĩ đến đây, Từ Hữu Ngư nhất thời như đứng trên đống lửa, khó chịu muốn chết, khóe mắt liếc nhìn Lý thúc thúc bên cạnh.
Mặc dù Lý Quốc Hồng sắc mặt bình tĩnh, nhưng không hiểu tại sao, Từ Hữu Ngư luôn cảm giác khóe miệng Lý thúc thúc hình như đang treo một nụ cười nhạt nhẽo như có như không.
Đối diện ánh mắt tình cờ liếc tới của thúc thúc a di, dù cho Từ Hữu Ngư trước khi bước vào đã chuẩn bị đủ tâm lý, lúc này vẫn cảm thấy thời gian trôi qua thật khó chịu.
Vì vậy nàng chỉ còn cách nháy mắt với Lý Lạc mấy cái, khiến hắn mau chóng tìm một lý do kéo mình ra ngoài.
Lý Lạc thấy buồn cười, bóc cho mẹ mình một quả quýt, rồi lại bóp cho Ứng Thiện Khê mấy viên nho.
Sau đó cuối cùng hắn đứng dậy, đút cho Nhan Trúc Sanh mấy miếng dưa hấu, rồi vỗ vỗ vai Từ Hữu Ngư: "Hữu Ngư tỷ, để bọn họ đánh tiếp đi, hai ta ra ngoài chơi bi-a."
"Được!" Từ Hữu Ngư nghe vậy, trong nháy mắt đứng dậy, còn nhanh hơn Lý Lạc một bước, vội vã đi ra cửa.
Lý Lạc theo sau nín cười, cuối cùng khi ra khỏi phòng mạt chược, liền thấy Từ Hữu Ngư đang thở dài một hơi trên hành lang, tựa như vừa trải qua một trận đại chiến kinh thiên động địa vậy.
"Có khoa trương vậy không?" Lý Lạc đóng cửa phòng mạt chược, không nhịn được hỏi.
"Ngươi biết gì?" Từ Hữu Ngư tức giận lườm hắn một cái.
"Ta sao không hiểu? Ta đây là người từng trải." Lý Lạc đi tới cạnh Từ Hữu Ngư, vỗ vỗ vai nàng an ủi nói, "Đây của ngươi vẫn chỉ là triệu chứng xã chết sơ cấp thôi, chờ đến thời kỳ xã chết rồi, sẽ tốt hơn nhiều."
"Có ý gì?"
"Tâm đã chết, người cũng chết lặng, đối mặt với xã chết tựa như cái xác không hồn, cảm giác xấu hổ không phải là mình vậy." Lý Lạc nói đầy bí ẩn, "Đến thời kỳ cuối xã chết, thì đối diện với tình huống này lại như gió xuân hiu hiu, không hề đổi sắc, lạnh nhạt mà đối mặt."
"Hữu Ngư tỷ, ngươi bây giờ vẫn còn non lắm."
"Chờ ngươi đến giai đoạn như ta, dĩ nhiên là không sợ cái gọi là 'xã chết', thậm chí còn có thể hưởng thụ nó."
"Ta hưởng thụ cái rắm!" Từ Hữu Ngư một mặt cạn lời nhổ toẹt, "Ngươi đúng là có chút biến thái."
"Dù sao chuyện này đã không cách nào ngăn cản, tại sao không thể chính diện đối mặt nó đây?" Lý Lạc hết lòng khuyên bảo.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, hiện tại cũng chỉ có ba mẹ ta và ba mẹ ngươi biết thôi mà." Từ Hữu Ngư khoát tay, "Ta nghĩ kỹ rồi, đây đều là người lớn trong nhà, trừ cha ta, những người khác cũng không xem ta ra gì, cho nên cũng tạm được."
"Chỉ cần chuyện ta viết sách này đừng truyền đến trường học cho bạn học biết, ta cảm thấy vẫn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận."
"Nếu không cái mặt mũi của cựu hội trưởng hội học sinh này ta biết để đâu?"
"Ta đề nghị là ngươi bớt cãi đi." Lý Lạc, người từng trải, liếc nhìn nàng, sau đó nhắc nhở, "Trước kia ta cũng nghĩ vậy, nhưng càng nghĩ vậy, lại càng nhanh bị lộ, Hữu Ngư tỷ cô nên nghĩ lại đi."
"Ngươi nói cái gì vậy! Đừng có nói gở!" Từ Hữu Ngư nghe vậy liền vội đưa tay bịt miệng Lý Lạc, hung tợn nói, "Mau đem xui xẻo trong miệng ngươi cho ta nuốt hết!"
Hai người ở phòng khách tầng hai ầm ĩ một trận, vừa tán gẫu vừa cầm cây cơ lên chơi bi-a.
Buổi tối ngày thứ ba, cứ thế nhanh chóng trôi qua.
Đến sáng ngày 4 tháng 2.
Lý Lạc từ trên giường tỉnh lại, đẩy cánh tay trắng nõn của mình qua một bên, rồi gạt đôi chân dài thon của mình sang một bên, từ từ ngồi dậy trên giường.
Bên tay trái là Nhan Trúc Sanh, bên tay phải là Ứng Thiện Khê và Từ Hữu Ngư, Lý Lạc ngáp một cái, vươn vai, vỗ vỗ ba khuôn mặt các nàng, rồi nói: "Dậy đi, dọn dẹp một chút, sáng nay về nhà bằng máy bay."
Nhan Trúc Sanh và Ứng Thiện Khê khá ngoan ngoãn, vâng lời bò xuống giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Từ Hữu Ngư thì không khách khí ôm lấy Lý Lạc ngủ tiếp.
Mãi đến khi Lý Lạc nhận chiếc khăn lông ướt từ Nhan Trúc Sanh, trực tiếp lau mặt cho Từ Hữu Ngư, Từ Hữu Ngư mới oán hận bò xuống giường.
Ăn bữa sáng cuối cùng tại biệt thự tư nhân, Lý Lạc cùng mọi người liền kéo hành lý ra cổng biệt thự, bỏ hành lý vào xe buýt.
Quản gia Lưu làm tài xế, lái xe buýt, đưa bọn họ một mạch đến sân bay, dừng lại ở lối vào, tự tay giúp bọn họ lấy hành lý xuống.
"Quản gia Lưu, lần này làm phiền ông rồi." Lý Lạc bắt tay quản gia Lưu, cảm ơn, "Chúng tôi chơi rất vui."
"Các vị hài lòng là tốt rồi, đều là việc tôi nên làm." Quản gia Lưu mỉm cười nói, "Tôi chỉ đưa đến đây thôi, các vị trên đường chú ý an toàn, đi đường cẩn thận."
Sau khi cáo biệt quản gia Lưu ở cửa sân bay, tám người liền kéo hành lý vào sân bay, nhận vé máy bay rồi qua kiểm tra an ninh.
Một mạch lên máy bay.
Lần này hai bên trái phải Lý Lạc khó được không có mỹ nữ nào ngồi cạnh, mà là ngồi ba mẹ hắn.
Lâm Tú Hồng ngồi ở bên cửa sổ, Lý Quốc Hồng ngồi ở phía bên lối đi, Lý Lạc kẹp ở giữa.
"Ngồi máy bay cảm giác thế nào?" Lý Lạc hỏi mẹ mình.
"Còn có thể thế nào, vẫn vậy thôi." Lâm Tú Hồng dù sao cũng đã ngồi máy bay lần hai, không còn là dân quê lần đầu đi máy bay nữa, lúc này cố giữ vẻ bình tĩnh, "Con cũng đâu phải mới lần thứ hai ngồi, lại còn hỏi mẹ cái này?"
"Người già tiếp nhận cái mới hơi chậm mà, chẳng phải con quan tâm mẹ sao?"
"Ai là người già? Nói chuyện chả biết lựa lời." Lâm Tú Hồng liếc hắn một cái, "Không thì con đổi chỗ với Khê Khê đi, so với con, Khê Khê vẫn thân thiết hơn nhiều."
"Mẹ nói vậy hơi bị tổn thương người ta đấy ạ."
"Mẹ toàn nói thật mà."
Hai mẹ con cãi nhau vài câu, máy bay đã vào đường băng, rầm rầm rầm chạy về phía trước, rất nhanh liền cất cánh lên không trung.
Lâm Tú Hồng dán mặt vào cửa sổ, nhìn sân bay dần dần rời xa, thay vào đó là biển cả mênh mông, nhất thời không khỏi cảm thán.
Nhìn mẹ mang dáng vẻ Bảo Bảo hiếu kỳ ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, Lý Lạc cũng mỉm cười đầy ẩn ý.
Đại khái đây chính là ý nghĩa của những chuyến đi có người nhà đi cùng.
"Mẹ."
"Sao?"
"Đợi đến hè sang, chúng ta lại tìm dịp nào đó đi du lịch tiếp nhé?"
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật." Lý Lạc gật đầu, "Tìm nơi nào xa Ngọc Hàng một chút."
"Được đó, đến lúc đó hỏi xem Chí Thành với Uyển Thanh, rủ cả hai đứa nó đi nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận