Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 429: Thôi Tố Linh: À? ! (length: 19111)
Trên tài khoản blog chính thức của Khải Điểm, chỉ đăng năm mươi, sáu mươi tấm ảnh chụp chung tại bức tường ký tên.
Lượng người chú ý tài khoản chính thức này vốn đã ít, tổng cộng chỉ có mấy chục ngàn người.
Huống chi đây lại là bài đăng duy nhất có nhiều hình ảnh như vậy, nên cơ bản không ai chú ý tới bài blog này.
Cũng chỉ có Lý Quốc Nho về hưu, cuộc sống nhàn rỗi buồn chán, hiện tại tinh lực và hứng thú đều đặt vào Trọng Nhiên văn hóa, mới cố ý chú ý đến tin tức trên blog của Khải Điểm.
Nếu không phải hắn, Lâm Tú Hồng và Lý Quốc Hồng thậm chí còn chẳng biết tin tức họp hàng năm của Văn Duyệt có phát trực tiếp, nói gì đến việc xem được tấm ảnh này trên tài khoản blog của Khải Điểm.
Trong phòng làm việc.
Lâm Tú Hồng và Lý Quốc Hồng chen chúc trước máy tính, phóng to tấm hình này, xác nhận đây đúng thật là Từ Hữu Ngư.
"Hữu Ngư sao lại ở bên họp hàng năm?" Lâm Tú Hồng cả người đều hơi mơ hồ, không hiểu logic trong này, "Không phải đã nói mùng 1 chúng ta mới đi sao? Sao nàng lại qua đó sớm như vậy."
"Khụ khụ, các ngươi nhìn trên ngực nàng kìa." Đứng phía sau, Lý Quốc Nho ho khan một tiếng, nhắc nhở: "Có thẻ ghi danh phận đó, hình như tác giả nào cũng có."
"À?" Lý Quốc Hồng sửng sốt một chút, dí sát lại nhìn một chút, sau khi thấy rõ liền đọc lên, "Ngủ Sớm Hội Trưởng Cao? Đây là bút hiệu à?"
"Hữu Ngư còn viết tiểu thuyết nữa ư?" Lâm Tú Hồng mặt đầy kinh ngạc nói.
"Không biết a." Lý Quốc Hồng vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra mở APP Khải Điểm, tìm kiếm bút hiệu này một hồi, rất nhanh, tên sách 《 Văn Nghệ Niên Đại 》 liền đập vào mắt, "Là quyển này phải không? Đã hơn hai triệu chữ rồi."
"Ta xem nào." Lâm Tú Hồng ghé qua nhìn một cái, phát hiện đúng là bút hiệu này, "Vậy nên quyển sách này là Hữu Ngư viết à?"
"Mà còn bắt đầu viết từ tháng Sáu năm ngoái đấy." Lý Quốc Hồng liếc nhìn thời gian phát hành, không khỏi nói, "Gần như cùng lúc với Lý Lạc."
"Chẳng trách bình thường thấy nàng cứ ru rú trong phòng không ra ngoài." Lâm Tú Hồng bừng tỉnh nói, "Ta còn tưởng con bé này sao lại ngủ nhiều như vậy, hóa ra là đang lén viết tiểu thuyết à?"
"Hơn nữa thành tích còn không tệ đâu." Lý Quốc Hồng nói, "Có thể đi tham gia họp hàng năm, cho dù kém hơn Lý Lạc một chút, cũng sẽ không thấp đi đâu được."
"Phân loại đô thị, top 10 bảng xếp hạng bán chạy." Một bên Lý Quốc Nho cũng lấy điện thoại di động ra tra cứu một hồi, sau đó nói, "Đây là do gần đây nàng cập nhật không được tốt lắm, số liệu sau khi xin nghỉ ngày hôm qua, bình thường chắc sẽ cao hơn thế này, được mời tham gia họp hàng năm cũng bình thường."
"Vậy sao nàng còn nói muốn cùng chúng ta đến thành phố Quỳnh Châu vào mùng 1?" Lâm Tú Hồng có chút nghĩ không thông, "Thế tại sao lại cứ phải giấu chúng ta chứ?"
"Chắc là không muốn để người khác biết." Lý Quốc Hồng nói, "Chỉ là không biết ba mẹ nàng có biết không."
"Chắc chắn biết chứ." Lâm Tú Hồng nói, "Bọn họ chưa thành niên muốn ký hợp đồng, chẳng phải cũng cần phụ huynh đồng ý sao?"
"Cũng đúng." Lý Quốc Hồng gật đầu nói, "Vậy chính là tiểu cô nương người ta không muốn để người khác biết thôi, cũng rất bình thường."
"Ta hỏi Tố Linh một chút." Lâm Tú Hồng lấy điện thoại di động của mình ra, lập tức gọi điện đi.
Vào giờ phút này, Thôi Tố Linh vừa mới phơi quần áo đã giặt xong lên ban công, đang định trở về phòng ngủ thì nhận được điện thoại của Lâm Tú Hồng, nhất thời khiến nàng kinh ngạc một hồi.
"A lô? Tú Hồng à." Thôi Tố Linh bắt máy, nói vào điện thoại, "Sao giờ này lại gọi điện tới?"
"Có chuyện muốn hỏi ngươi một chút." Lâm Tú Hồng cười nói, "Chuyện của Hữu Ngư nhà ngươi."
"Ừm? Hữu Ngư làm sao?" Thôi Tố Linh hơi nghi hoặc, tò mò hỏi.
"Ngươi có biết chuyện Hữu Ngư nhà ngươi đang viết tiểu thuyết không?"
Lời này vừa nói ra, trực tiếp khiến Thôi Tố Linh ngẩn người, có chút không phản ứng kịp: "Cái, cái gì tiểu thuyết?"
"Ngươi không biết à?" Nghe phản ứng này của Thôi Tố Linh, Lâm Tú Hồng cũng có chút kinh ngạc, "Chính là loại truyện mạng mà Lý Lạc viết đó, Hữu Ngư nhà ngươi cũng đang viết."
"Làm sao có thể?" Thôi Tố Linh mặt đầy kinh ngạc và nghi ngờ, bị Lâm Tú Hồng nói cho có chút bối rối, "Nàng viết thứ đó từ lúc nào vậy? Ta không biết a."
"Vậy sao lại không biết?" Lâm Tú Hồng hỏi lại, "Ký hợp đồng với trang web cũng phải cần phụ huynh đồng ý mà, nếu ngươi không biết, vậy lão Từ nhà các ngươi chắc chắn biết."
"Chờ một chút, ngươi nói rõ cho ta trước đã." Thôi Tố Linh vội cắt lời Lâm Tú Hồng, hỏi ngược lại, "Các ngươi biết chuyện Hữu Ngư viết tiểu thuyết từ đâu?"
"Chuyện này nói ra thì dài lắm." Lâm Tú Hồng vừa nói, liền nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nghe xong lời Lâm Tú Hồng, Thôi Tố Linh nhất thời rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Cúp máy trước nhé, ta hỏi lão Từ nhà ta đã, lát nữa gọi lại cho ngươi."
Một giây tiếp theo.
Thôi Tố Linh cúp điện thoại, trực tiếp đi tới phòng ngủ, đẩy cửa ra, nhíu mày, chất vấn Từ Dung Sinh đang nằm trên giường đọc sách: "Chuyện Hữu Ngư viết tiểu thuyết, ngươi có biết không?"
Họp hàng năm vẫn đang tiếp tục.
Nhưng cũng không còn liên quan nhiều đến Lý Lạc và Từ Hữu Ngư nữa.
Mãi đến hơn mười giờ đêm, họp hàng năm mới tuyên bố kết thúc.
Lý Lạc và Từ Hữu Ngư đi theo đám đông, rời khỏi phòng hội nghị.
Trên đường, Thiên Châu tìm đến hai người họ, thấp giọng nói: "Lúc nãy bộ phận vận hành tài khoản blog của Khải Điểm đã đăng ảnh chụp chung ở tường ký tên lúc vào cửa lên trên blog rồi."
"Có vài tác giả không muốn lộ diện, nên đã liên lạc biên tập hỏi xem có thể xóa ảnh không."
"Ta nghĩ bên Ngủ Sớm hình như cũng không muốn lộ mặt, nên đã giúp các ngươi báo lên luôn rồi, bây giờ ảnh chắc là đã xóa hết."
Nghe vậy, Từ Hữu Ngư nhất thời kinh hãi, sống lưng lạnh toát, vội vàng hỏi: "Ảnh gì? Ảnh chụp ở cửa lúc vào?"
"Đúng vậy." Thiên Châu gật đầu nói, "Bên vận hành đã thiếu cân nhắc, chưa được sự đồng ý của các ngươi đã đăng thẳng lên, bây giờ ảnh đã gỡ xuống hết rồi, chỉ đăng ảnh của một số tác giả đã đồng ý thôi."
"Ảnh trông thế nào?" Lý Lạc hỏi.
"Ta gửi cho các ngươi." Thiên Châu vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, "Tuy đã gỡ rồi, nhưng các ngươi có thể tự mình lưu lại, trông cũng đẹp lắm."
Từ Hữu Ngư bây giờ cũng không quan tâm ảnh có đẹp hay không, nàng vội vàng mở điện thoại di động, xem qua khu bình luận của 《 Văn Nghệ Niên Đại 》.
Sau khi xác nhận không có độc giả nào đăng ảnh trong khu bình luận, nàng mới thở phào một hơi dài.
Suy cho cùng, blog của Khải Điểm đúng là không có mấy người chú ý, hơn nữa tất cả hình ảnh đều dồn vào một bài đăng.
Muốn lật đến ảnh chụp chung của Lý Lạc và Từ Hữu Ngư, còn phải đặc biệt nhấn vào xem từng tấm một.
Hơn nữa Thiên Châu đã kịp thời gỡ xuống, nên thực ra không có bao nhiêu người xem được bộ ảnh chụp chung ở tường ký tên này.
Nghĩ đến đây, Từ Hữu Ngư mới tạm yên lòng.
"Hết hồn." Từ Hữu Ngư vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, "Ta còn tưởng là toi rồi chứ."
"Không sao là tốt rồi." Lý Lạc vừa nói, cũng tranh thủ mở khu bình luận của mình ra xem một chút, đột nhiên sắc mặt đen lại, "Chết tiệt!"
"Sao thế?" Từ Hữu Ngư tò mò lại gần xem, sau đó lập tức cười khúc khích, "Sao nhiều ảnh chụp màn hình livestream thế này?"
Rõ ràng là, mặc dù cả Lý Lạc và Từ Hữu Ngư đều được mời tham gia họp hàng năm, nhưng cấp bậc số lượng độc giả lại không cùng đẳng cấp.
Xem như tác phẩm có lượt đặt mua trung bình vượt qua năm mươi ngàn, lưu lượng truy cập bùng nổ, là món bánh ngọt được các trang web truyện lậu yêu thích nhất mấy tháng gần đây, cộng thêm lần liên kết với ca khúc gốc của Viên Uyển Thanh trước đó, độc giả thực sự của 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》, nói ít cũng phải có mấy triệu.
Trong số này chỉ cần vài độc giả phát hiện ra livestream họp hàng năm, rồi cứ thế lan truyền đi, hiệu quả liền hoàn toàn khác biệt.
Nhưng may là Từ Hữu Ngư che mặt suốt quá trình, sự chú ý của độc giả cũng đều tập trung vào Lý Lạc.
Cho nên ảnh chụp màn hình của mọi người cơ bản đều là phần Lý Lạc phát biểu trên sân khấu.
Chỉ là đủ loại ảnh chụp màn hình của Lý Lạc bị các độc giả thân ái làm thành meme, lan truyền nhanh chóng trong khu bình luận, khiến Lý Lạc có chút khó đỡ.
Ngược lại Từ Hữu Ngư xem rất hứng thú, vô cùng vui vẻ, cười ha hả, tiện tay lại lật xem các bình luận mới trong khu bình luận của Lý Lạc.
(Chết tiệt thật mà! Viết tiểu thuyết kiếm nhiều tiền như vậy thì thôi đi, tuổi còn trẻ chỉ là học sinh cấp hai thì thôi đi, ngồi cùng bàn với con gái Viên Uyển Thanh thì thôi đi, kết quả còn đẹp trai như vậy nữa chứ! Còn cho người ta sống không hả?) (Mặc dù ngươi rất đẹp trai, nhưng meme của ngươi cũng hài hước lắm.) (Biết ngươi còn trẻ, nhưng thế này cũng trẻ quá rồi! Thật khó tưởng tượng sách này lại do một tiểu quỷ như vậy viết ra!) (Mặc vest trông cũng đẹp trai nha, chết tiệt!) (Mấy tác giả khác ai cũng béo như vậy, chỉ có một mình ngươi hoàn toàn khác biệt, cười chết ta.) (Ta thấy có đạn mạc hỏi đây là minh tinh nào, ta nghĩ ngươi cũng đẹp trai đấy, nhưng cũng không đến mức như minh tinh chứ? Nói! Có phải chính ngươi tự đăng đạn mạc không!) (Mà nói đây là Ngủ Sớm phải không? (ảnh chụp màn hình) Vậy mà đúng là nữ thật à?)
Nhìn thấy bình luận cuối cùng này, Từ Hữu Ngư nhất thời mặt cứng đờ, sau đó mở ảnh chụp màn hình kia ra xem, lại hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ảnh chụp màn hình này là lúc Lý Lạc đứng dậy, ống kính lia tới khán đài, vừa vặn chiếu cả Từ Hữu Ngư ngồi bên cạnh vào.
Nhưng Từ Hữu Ngư che mặt suốt, căn bản không thấy rõ mặt mũi nàng ra sao, chỉ có thể nhận ra nàng qua tấm biển ghi bút hiệu trên bàn nhỏ.
Nhưng cái này chỉ có thể nhìn ra nàng là một cô gái, cũng sẽ không làm lộ thân phận thật sự của nàng, Từ Hữu Ngư cũng không quá để ý.
Xem xong các bình luận trong khu bình luận, Từ Hữu Ngư và Lý Lạc tạm biệt Thiên Châu trong thang máy, quay lại căn phòng trên tầng năm của khách sạn.
Từ Hữu Ngư vào phòng, vươn vai một cái, thở dài nói: "Đúng là một ngày kinh tâm động phách, cũng may là hữu kinh vô hiểm."
"Nếu thật sự bị lộ thì làm sao?" Lý Lạc đi vào phòng, đóng cửa lại, bật cười nói, "Học tỷ, ngươi thà sớm chấp nhận số phận còn hơn là lo lắng sợ hãi như bây giờ, ngươi xem ta này, đã hoàn toàn không để tâm rồi."
"Hừ, ta không có mặt dày như ngươi." Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái, "Thật sự bị lộ, ta nghỉ học luôn, mỗi ngày ru rú trong phòng, đâu cũng không đi nữa!"
"Vậy cũng không đến mức khoa trương như vậy." Lý Lạc tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ghé vào tai nàng trấn an, "Thật ra cũng chỉ là chuyện như vậy thôi, ngươi càng muốn giấu, sau khi bị người khác biết, người ta lại càng muốn trêu chọc ngươi."
"Nhưng nếu chính ngươi không để tâm, thì thật ra người khác cũng cảm thấy chẳng có gì thú vị."
"Cho nên ta cảm thấy không cần phải để ý chuyện này như vậy, biết thì biết thôi, đau dài không bằng đau ngắn."
"Biến đi!" Từ Hữu Ngư tức giận đẩy hắn ra, "Không cần đâu! Có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu!"
Nhìn thái độ này của Từ Hữu Ngư, Lý Lạc cũng không khuyên nữa.
Dù sao dựa theo thành tích của Từ Hữu Ngư, chờ quyển sách mới thành công, khẳng định cũng có thể thuận lợi lên Đại thần.
Đến lúc đó kiểu gì cũng sẽ bị lộ.
Từ xã chết đến chấp nhận thực tế, rồi đến tận hưởng hiện tại, Lý Lạc đã hoàn thành sự thăng hoa về tinh thần.
Chỉ tiếc Từ Hữu Ngư không thể đồng cảm, nếu không cũng sẽ không kháng cự chuyện này như vậy.
Dù sao Lý Lạc hiện tại cảm thấy cũng khá ổn, dù bạn học trong lớp có nhắc đến quyển sách 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 ngay trước mặt hắn, Lý Lạc cũng đã có thể thản nhiên đối mặt, không chút dao động nào.
Vậy có lẽ chính là trưởng thành chăng?
"Được rồi được rồi! Họp hàng năm đã kết thúc! Cũng không cần quan tâm mấy chuyện này nữa ~" Từ Hữu Ngư cởi giày, đi chân trần trên tấm thảm trong phòng, đi tới bàn sách ngồi xuống, cầm lên tờ thực đơn trên bàn, "Ta nhớ ở đây có thể gọi đồ ăn tới."
"Ngươi ăn tiệc tối chưa no sao?" Lý Lạc nghe nàng muốn gọi đồ ăn, nhất thời bật cười nói, "Hơn nữa buổi tối ngươi không gõ chữ à? Hôm qua đã xin nghỉ một ngày rồi."
"Hôm nay lại xin nghỉ một ngày nữa chứ." Từ Hữu Ngư thản nhiên nói, "Tham gia họp hàng năm cũng mệt lắm, đến lúc đó lại đăng một thông báo xin nghỉ là được rồi, ngươi bên này có bản thảo lưu trữ cũng không sợ, còn gõ chữ gì nữa?"
"Vậy cũng không đến nỗi hơn mười giờ đã ăn khuya chứ?"
"Dĩ nhiên không phải ăn khuya rồi." Từ Hữu Ngư lật menu nói, "Để ta xem nào, có!"
Lý Lạc đi tới sau lưng Từ Hữu Ngư, tò mò nhìn, mới phát hiện Từ Hữu Ngư lật đến phần đồ uống có cồn, loại Cocktail.
"Chúng ta gọi mấy ly Cocktail nhé? Lâu lắm rồi không uống rượu nha." Từ Hữu Ngư mặt đầy mong đợi ngẩng đầu nhìn Lý Lạc, mắt chớp chớp.
Lý Lạc không chịu nổi thế công làm nũng bằng ánh mắt của nàng, đành phải gật đầu nói: "Đừng gọi nhiều quá, tiện thể gọi hai món đồ nhắm đi, đừng chỉ uống rượu."
"Đậu phộng, dưa leo đập dập, thịt bò kho tương?"
"Được."
"Vậy ta gọi đây." Từ Hữu Ngư nói xong, liền cầm điện thoại bàn trong phòng lên, gọi đến số đặt đồ ăn của khách sạn, đặt mấy phần đồ nhắm, lại gọi bốn ly Cocktail.
"Họ giao đến phòng chắc cũng cần chút thời gian." Lý Lạc nói xong, liền định cởi áo khoác vest, ngồi vào bàn sách, chuẩn bị gõ chữ một lát.
Nhưng Từ Hữu Ngư thấy vậy, lại kéo hắn lại, cười nói: "Này, ngươi đừng có quá mất hứng như vậy chứ, mai ta phải về rồi, thế mà ngươi còn muốn gõ chữ à?"
"Ngày kia không phải lại quay lại sao?"
"Đó là đi cùng Khê Khê, Trúc Sanh các nàng mà." Từ Hữu Ngư tiến sát người hắn, ngón tay vuốt ve bộ vest của Lý Lạc, nhẹ giọng nói, "Thời gian riêng của hai chúng ta, coi như chỉ còn lại ít như vậy thôi."
"Vậy..." Lý Lạc lại dễ dàng bị Từ Hữu Ngư trêu chọc nổi lên tình ý, thoáng cái liền quên mất chuyện gõ chữ, rất tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ của người đẹp trước mặt, cúi đầu định hôn lên.
Nhưng Từ Hữu Ngư lại nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay hắn, cười hì hì chạy tới bàn sách bên kia, vừa lấy điện thoại di động của mình ra, vừa nói: "Một số người a, thật đúng là thiếu cảm giác tình thú đấy."
Nhìn mỹ vị trước mắt chạy đi mất, Lý Lạc nghiêng đầu nhìn về phía đối diện bàn sách, bất đắc dĩ nói: "Vậy học tỷ muốn làm gì?"
"Đừng vội mà." Từ Hữu Ngư nháy mắt với hắn một cái, quyến rũ cười một tiếng, sau đó liền mở QQ Music trên điện thoại, tìm vài bài hát tiếng Anh tiết tấu chậm thích hợp để khiêu vũ, nhấn nút phát.
Sau đó nàng lại chạy đến đầu giường, tắt hết đèn trong phòng đi, chỉ mở một chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.
Ánh sáng vàng ấm nhàn nhạt sáng lên ở đầu giường, miễn cưỡng chiếu sáng khu vực gần đó.
Mà những nơi xa hơn thì đều chìm vào bóng tối mông lung mờ ảo.
Từ Hữu Ngư ở trong bóng tối, cất bước đi về phía Lý Lạc.
Trên người nàng vẫn mặc chiếc váy dạ hội màu lam hồng tôn dáng đó, nhưng lại đi chân trần, mang đến một hương vị vừa thuần khiết lại vừa mơ hồ sa ngã, dần dần đi tới trước mặt Lý Lạc.
Trong bóng tối mờ ảo, Từ Hữu Ngư lại đi ngược sáng về phía Lý Lạc, nên thực ra Lý Lạc không nhìn quá rõ khuôn mặt nàng.
Nhưng dưới ánh sáng yếu ớt lúc này, một bầu không khí mập mờ nào đó lại giống như rêu ẩm ướt lan tràn, sinh trưởng từ đáy lòng.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt Từ Hữu Ngư lúc này, nhưng vẫn khiến Lý Lạc cảm thấy nàng đẹp không tả xiết, tựa như tỏa ra một lực hút nào đó, dẫn dắt ánh mắt và thân thể hắn không ngừng tiến lại gần nàng.
Từ Hữu Ngư đi chân trần tới trước mặt Lý Lạc, hai tay từ ngực Lý Lạc vuốt ve lên trên, cuối cùng khoác lên vai hắn.
Cả người nàng hoàn toàn dán sát vào, tựa vào lồng ngực Lý Lạc.
Lý Lạc chỉ cảm thấy ngực bị ép chặt, tay trái liền thuận thế ôm lấy eo nhỏ của nàng.
Một giây tiếp theo, tay trái của Từ Hữu Ngư lại trượt xuống, nắm lấy tay phải của Lý Lạc, sau đó đưa sang một bên.
Tay kia thì vẫn khoác trên vai Lý Lạc.
Theo tiếng nhạc nền vang lên từ điện thoại di động của Từ Hữu Ngư trên bàn sách, Từ Hữu Ngư nửa người tựa vào Lý Lạc.
Sau đó hai người liền giống như đêm sinh nhật trước đó của Từ Hữu Ngư, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, nhẹ nhàng khiêu vũ.
Bước nhảy nhẹ nhàng chậm rãi, âm nhạc êm dịu, mỹ nhân trong lòng rực rỡ động lòng người, liếc mắt đưa tình.
Hai người không ôm hôn mãnh liệt như buổi chiều, chỉ dựa vào nhau thế này nhẹ nhàng khiêu vũ, tâm tình rung động nào đó liền giống như một chiếc lông vũ, khẽ cào nhẹ trong tim.
Cho đến khi một bài hát kết thúc, khúc nhạc dạo của bài tiếp theo vang lên, Từ Hữu Ngư mới tạm dừng bước, hơi nhón chân lên, hôn nhẹ lên môi Lý Lạc một cái, sau đó tựa vào ngực hắn khẽ cười nói: "Như vậy có phải gợi cảm hơn một chút không?"
"Ừm..." Lý Lạc đáp lại nụ hôn phong tình này, kiềm chế chút xao động trong lòng, chỉ là cánh tay trái ôm Từ Hữu Ngư lại dùng sức thêm một chút, hận không thể khảm nàng vào trong thân thể mình.
Hai người ở trong phòng hưởng thụ bầu không khí lúc này, cho đến khi nhân viên phục vụ khách sạn mang Cocktail tới, hai người mới tạm tách ra.
Từ Hữu Ngư cầm lên một ly Cocktail, nhẹ nhàng cụng ly với Lý Lạc.
Hai người uống chút rượu, lại ôm nhau, theo nhịp điệu âm nhạc di chuyển bước nhảy, thỉnh thoảng nhìn nhau rồi hôn môi, thưởng thức hương vị rượu nhàn nhạt trong miệng đối phương.
Chờ đến khi một ly Cocktail đã cạn, người cũng ngà ngà say, ánh mắt Từ Hữu Ngư rơi vào bồn tắm lộ thiên trên ban công, sau đó nhẹ giọng cười nói: "Có muốn thêm chút kích thích không?"
"Kích thích gì?"
"Ừm... ngươi làm thế này trước đi."
Vừa nói, Từ Hữu Ngư nắm tay Lý Lạc, đặt lên khóa kéo sau lưng chiếc váy dạ hội của nàng, bảo hắn nhẹ nhàng kéo xuống.
Cùng lúc đó, ghé vào tai hắn nhẹ giọng thì thầm: "Phong cảnh ở bồn tắm ban công đẹp lắm đó... Ta muốn ngươi đi xem cùng ta một chút."
Lượng người chú ý tài khoản chính thức này vốn đã ít, tổng cộng chỉ có mấy chục ngàn người.
Huống chi đây lại là bài đăng duy nhất có nhiều hình ảnh như vậy, nên cơ bản không ai chú ý tới bài blog này.
Cũng chỉ có Lý Quốc Nho về hưu, cuộc sống nhàn rỗi buồn chán, hiện tại tinh lực và hứng thú đều đặt vào Trọng Nhiên văn hóa, mới cố ý chú ý đến tin tức trên blog của Khải Điểm.
Nếu không phải hắn, Lâm Tú Hồng và Lý Quốc Hồng thậm chí còn chẳng biết tin tức họp hàng năm của Văn Duyệt có phát trực tiếp, nói gì đến việc xem được tấm ảnh này trên tài khoản blog của Khải Điểm.
Trong phòng làm việc.
Lâm Tú Hồng và Lý Quốc Hồng chen chúc trước máy tính, phóng to tấm hình này, xác nhận đây đúng thật là Từ Hữu Ngư.
"Hữu Ngư sao lại ở bên họp hàng năm?" Lâm Tú Hồng cả người đều hơi mơ hồ, không hiểu logic trong này, "Không phải đã nói mùng 1 chúng ta mới đi sao? Sao nàng lại qua đó sớm như vậy."
"Khụ khụ, các ngươi nhìn trên ngực nàng kìa." Đứng phía sau, Lý Quốc Nho ho khan một tiếng, nhắc nhở: "Có thẻ ghi danh phận đó, hình như tác giả nào cũng có."
"À?" Lý Quốc Hồng sửng sốt một chút, dí sát lại nhìn một chút, sau khi thấy rõ liền đọc lên, "Ngủ Sớm Hội Trưởng Cao? Đây là bút hiệu à?"
"Hữu Ngư còn viết tiểu thuyết nữa ư?" Lâm Tú Hồng mặt đầy kinh ngạc nói.
"Không biết a." Lý Quốc Hồng vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra mở APP Khải Điểm, tìm kiếm bút hiệu này một hồi, rất nhanh, tên sách 《 Văn Nghệ Niên Đại 》 liền đập vào mắt, "Là quyển này phải không? Đã hơn hai triệu chữ rồi."
"Ta xem nào." Lâm Tú Hồng ghé qua nhìn một cái, phát hiện đúng là bút hiệu này, "Vậy nên quyển sách này là Hữu Ngư viết à?"
"Mà còn bắt đầu viết từ tháng Sáu năm ngoái đấy." Lý Quốc Hồng liếc nhìn thời gian phát hành, không khỏi nói, "Gần như cùng lúc với Lý Lạc."
"Chẳng trách bình thường thấy nàng cứ ru rú trong phòng không ra ngoài." Lâm Tú Hồng bừng tỉnh nói, "Ta còn tưởng con bé này sao lại ngủ nhiều như vậy, hóa ra là đang lén viết tiểu thuyết à?"
"Hơn nữa thành tích còn không tệ đâu." Lý Quốc Hồng nói, "Có thể đi tham gia họp hàng năm, cho dù kém hơn Lý Lạc một chút, cũng sẽ không thấp đi đâu được."
"Phân loại đô thị, top 10 bảng xếp hạng bán chạy." Một bên Lý Quốc Nho cũng lấy điện thoại di động ra tra cứu một hồi, sau đó nói, "Đây là do gần đây nàng cập nhật không được tốt lắm, số liệu sau khi xin nghỉ ngày hôm qua, bình thường chắc sẽ cao hơn thế này, được mời tham gia họp hàng năm cũng bình thường."
"Vậy sao nàng còn nói muốn cùng chúng ta đến thành phố Quỳnh Châu vào mùng 1?" Lâm Tú Hồng có chút nghĩ không thông, "Thế tại sao lại cứ phải giấu chúng ta chứ?"
"Chắc là không muốn để người khác biết." Lý Quốc Hồng nói, "Chỉ là không biết ba mẹ nàng có biết không."
"Chắc chắn biết chứ." Lâm Tú Hồng nói, "Bọn họ chưa thành niên muốn ký hợp đồng, chẳng phải cũng cần phụ huynh đồng ý sao?"
"Cũng đúng." Lý Quốc Hồng gật đầu nói, "Vậy chính là tiểu cô nương người ta không muốn để người khác biết thôi, cũng rất bình thường."
"Ta hỏi Tố Linh một chút." Lâm Tú Hồng lấy điện thoại di động của mình ra, lập tức gọi điện đi.
Vào giờ phút này, Thôi Tố Linh vừa mới phơi quần áo đã giặt xong lên ban công, đang định trở về phòng ngủ thì nhận được điện thoại của Lâm Tú Hồng, nhất thời khiến nàng kinh ngạc một hồi.
"A lô? Tú Hồng à." Thôi Tố Linh bắt máy, nói vào điện thoại, "Sao giờ này lại gọi điện tới?"
"Có chuyện muốn hỏi ngươi một chút." Lâm Tú Hồng cười nói, "Chuyện của Hữu Ngư nhà ngươi."
"Ừm? Hữu Ngư làm sao?" Thôi Tố Linh hơi nghi hoặc, tò mò hỏi.
"Ngươi có biết chuyện Hữu Ngư nhà ngươi đang viết tiểu thuyết không?"
Lời này vừa nói ra, trực tiếp khiến Thôi Tố Linh ngẩn người, có chút không phản ứng kịp: "Cái, cái gì tiểu thuyết?"
"Ngươi không biết à?" Nghe phản ứng này của Thôi Tố Linh, Lâm Tú Hồng cũng có chút kinh ngạc, "Chính là loại truyện mạng mà Lý Lạc viết đó, Hữu Ngư nhà ngươi cũng đang viết."
"Làm sao có thể?" Thôi Tố Linh mặt đầy kinh ngạc và nghi ngờ, bị Lâm Tú Hồng nói cho có chút bối rối, "Nàng viết thứ đó từ lúc nào vậy? Ta không biết a."
"Vậy sao lại không biết?" Lâm Tú Hồng hỏi lại, "Ký hợp đồng với trang web cũng phải cần phụ huynh đồng ý mà, nếu ngươi không biết, vậy lão Từ nhà các ngươi chắc chắn biết."
"Chờ một chút, ngươi nói rõ cho ta trước đã." Thôi Tố Linh vội cắt lời Lâm Tú Hồng, hỏi ngược lại, "Các ngươi biết chuyện Hữu Ngư viết tiểu thuyết từ đâu?"
"Chuyện này nói ra thì dài lắm." Lâm Tú Hồng vừa nói, liền nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nghe xong lời Lâm Tú Hồng, Thôi Tố Linh nhất thời rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Cúp máy trước nhé, ta hỏi lão Từ nhà ta đã, lát nữa gọi lại cho ngươi."
Một giây tiếp theo.
Thôi Tố Linh cúp điện thoại, trực tiếp đi tới phòng ngủ, đẩy cửa ra, nhíu mày, chất vấn Từ Dung Sinh đang nằm trên giường đọc sách: "Chuyện Hữu Ngư viết tiểu thuyết, ngươi có biết không?"
Họp hàng năm vẫn đang tiếp tục.
Nhưng cũng không còn liên quan nhiều đến Lý Lạc và Từ Hữu Ngư nữa.
Mãi đến hơn mười giờ đêm, họp hàng năm mới tuyên bố kết thúc.
Lý Lạc và Từ Hữu Ngư đi theo đám đông, rời khỏi phòng hội nghị.
Trên đường, Thiên Châu tìm đến hai người họ, thấp giọng nói: "Lúc nãy bộ phận vận hành tài khoản blog của Khải Điểm đã đăng ảnh chụp chung ở tường ký tên lúc vào cửa lên trên blog rồi."
"Có vài tác giả không muốn lộ diện, nên đã liên lạc biên tập hỏi xem có thể xóa ảnh không."
"Ta nghĩ bên Ngủ Sớm hình như cũng không muốn lộ mặt, nên đã giúp các ngươi báo lên luôn rồi, bây giờ ảnh chắc là đã xóa hết."
Nghe vậy, Từ Hữu Ngư nhất thời kinh hãi, sống lưng lạnh toát, vội vàng hỏi: "Ảnh gì? Ảnh chụp ở cửa lúc vào?"
"Đúng vậy." Thiên Châu gật đầu nói, "Bên vận hành đã thiếu cân nhắc, chưa được sự đồng ý của các ngươi đã đăng thẳng lên, bây giờ ảnh đã gỡ xuống hết rồi, chỉ đăng ảnh của một số tác giả đã đồng ý thôi."
"Ảnh trông thế nào?" Lý Lạc hỏi.
"Ta gửi cho các ngươi." Thiên Châu vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, "Tuy đã gỡ rồi, nhưng các ngươi có thể tự mình lưu lại, trông cũng đẹp lắm."
Từ Hữu Ngư bây giờ cũng không quan tâm ảnh có đẹp hay không, nàng vội vàng mở điện thoại di động, xem qua khu bình luận của 《 Văn Nghệ Niên Đại 》.
Sau khi xác nhận không có độc giả nào đăng ảnh trong khu bình luận, nàng mới thở phào một hơi dài.
Suy cho cùng, blog của Khải Điểm đúng là không có mấy người chú ý, hơn nữa tất cả hình ảnh đều dồn vào một bài đăng.
Muốn lật đến ảnh chụp chung của Lý Lạc và Từ Hữu Ngư, còn phải đặc biệt nhấn vào xem từng tấm một.
Hơn nữa Thiên Châu đã kịp thời gỡ xuống, nên thực ra không có bao nhiêu người xem được bộ ảnh chụp chung ở tường ký tên này.
Nghĩ đến đây, Từ Hữu Ngư mới tạm yên lòng.
"Hết hồn." Từ Hữu Ngư vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, "Ta còn tưởng là toi rồi chứ."
"Không sao là tốt rồi." Lý Lạc vừa nói, cũng tranh thủ mở khu bình luận của mình ra xem một chút, đột nhiên sắc mặt đen lại, "Chết tiệt!"
"Sao thế?" Từ Hữu Ngư tò mò lại gần xem, sau đó lập tức cười khúc khích, "Sao nhiều ảnh chụp màn hình livestream thế này?"
Rõ ràng là, mặc dù cả Lý Lạc và Từ Hữu Ngư đều được mời tham gia họp hàng năm, nhưng cấp bậc số lượng độc giả lại không cùng đẳng cấp.
Xem như tác phẩm có lượt đặt mua trung bình vượt qua năm mươi ngàn, lưu lượng truy cập bùng nổ, là món bánh ngọt được các trang web truyện lậu yêu thích nhất mấy tháng gần đây, cộng thêm lần liên kết với ca khúc gốc của Viên Uyển Thanh trước đó, độc giả thực sự của 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》, nói ít cũng phải có mấy triệu.
Trong số này chỉ cần vài độc giả phát hiện ra livestream họp hàng năm, rồi cứ thế lan truyền đi, hiệu quả liền hoàn toàn khác biệt.
Nhưng may là Từ Hữu Ngư che mặt suốt quá trình, sự chú ý của độc giả cũng đều tập trung vào Lý Lạc.
Cho nên ảnh chụp màn hình của mọi người cơ bản đều là phần Lý Lạc phát biểu trên sân khấu.
Chỉ là đủ loại ảnh chụp màn hình của Lý Lạc bị các độc giả thân ái làm thành meme, lan truyền nhanh chóng trong khu bình luận, khiến Lý Lạc có chút khó đỡ.
Ngược lại Từ Hữu Ngư xem rất hứng thú, vô cùng vui vẻ, cười ha hả, tiện tay lại lật xem các bình luận mới trong khu bình luận của Lý Lạc.
(Chết tiệt thật mà! Viết tiểu thuyết kiếm nhiều tiền như vậy thì thôi đi, tuổi còn trẻ chỉ là học sinh cấp hai thì thôi đi, ngồi cùng bàn với con gái Viên Uyển Thanh thì thôi đi, kết quả còn đẹp trai như vậy nữa chứ! Còn cho người ta sống không hả?) (Mặc dù ngươi rất đẹp trai, nhưng meme của ngươi cũng hài hước lắm.) (Biết ngươi còn trẻ, nhưng thế này cũng trẻ quá rồi! Thật khó tưởng tượng sách này lại do một tiểu quỷ như vậy viết ra!) (Mặc vest trông cũng đẹp trai nha, chết tiệt!) (Mấy tác giả khác ai cũng béo như vậy, chỉ có một mình ngươi hoàn toàn khác biệt, cười chết ta.) (Ta thấy có đạn mạc hỏi đây là minh tinh nào, ta nghĩ ngươi cũng đẹp trai đấy, nhưng cũng không đến mức như minh tinh chứ? Nói! Có phải chính ngươi tự đăng đạn mạc không!) (Mà nói đây là Ngủ Sớm phải không? (ảnh chụp màn hình) Vậy mà đúng là nữ thật à?)
Nhìn thấy bình luận cuối cùng này, Từ Hữu Ngư nhất thời mặt cứng đờ, sau đó mở ảnh chụp màn hình kia ra xem, lại hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ảnh chụp màn hình này là lúc Lý Lạc đứng dậy, ống kính lia tới khán đài, vừa vặn chiếu cả Từ Hữu Ngư ngồi bên cạnh vào.
Nhưng Từ Hữu Ngư che mặt suốt, căn bản không thấy rõ mặt mũi nàng ra sao, chỉ có thể nhận ra nàng qua tấm biển ghi bút hiệu trên bàn nhỏ.
Nhưng cái này chỉ có thể nhìn ra nàng là một cô gái, cũng sẽ không làm lộ thân phận thật sự của nàng, Từ Hữu Ngư cũng không quá để ý.
Xem xong các bình luận trong khu bình luận, Từ Hữu Ngư và Lý Lạc tạm biệt Thiên Châu trong thang máy, quay lại căn phòng trên tầng năm của khách sạn.
Từ Hữu Ngư vào phòng, vươn vai một cái, thở dài nói: "Đúng là một ngày kinh tâm động phách, cũng may là hữu kinh vô hiểm."
"Nếu thật sự bị lộ thì làm sao?" Lý Lạc đi vào phòng, đóng cửa lại, bật cười nói, "Học tỷ, ngươi thà sớm chấp nhận số phận còn hơn là lo lắng sợ hãi như bây giờ, ngươi xem ta này, đã hoàn toàn không để tâm rồi."
"Hừ, ta không có mặt dày như ngươi." Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái, "Thật sự bị lộ, ta nghỉ học luôn, mỗi ngày ru rú trong phòng, đâu cũng không đi nữa!"
"Vậy cũng không đến mức khoa trương như vậy." Lý Lạc tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ghé vào tai nàng trấn an, "Thật ra cũng chỉ là chuyện như vậy thôi, ngươi càng muốn giấu, sau khi bị người khác biết, người ta lại càng muốn trêu chọc ngươi."
"Nhưng nếu chính ngươi không để tâm, thì thật ra người khác cũng cảm thấy chẳng có gì thú vị."
"Cho nên ta cảm thấy không cần phải để ý chuyện này như vậy, biết thì biết thôi, đau dài không bằng đau ngắn."
"Biến đi!" Từ Hữu Ngư tức giận đẩy hắn ra, "Không cần đâu! Có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu!"
Nhìn thái độ này của Từ Hữu Ngư, Lý Lạc cũng không khuyên nữa.
Dù sao dựa theo thành tích của Từ Hữu Ngư, chờ quyển sách mới thành công, khẳng định cũng có thể thuận lợi lên Đại thần.
Đến lúc đó kiểu gì cũng sẽ bị lộ.
Từ xã chết đến chấp nhận thực tế, rồi đến tận hưởng hiện tại, Lý Lạc đã hoàn thành sự thăng hoa về tinh thần.
Chỉ tiếc Từ Hữu Ngư không thể đồng cảm, nếu không cũng sẽ không kháng cự chuyện này như vậy.
Dù sao Lý Lạc hiện tại cảm thấy cũng khá ổn, dù bạn học trong lớp có nhắc đến quyển sách 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 ngay trước mặt hắn, Lý Lạc cũng đã có thể thản nhiên đối mặt, không chút dao động nào.
Vậy có lẽ chính là trưởng thành chăng?
"Được rồi được rồi! Họp hàng năm đã kết thúc! Cũng không cần quan tâm mấy chuyện này nữa ~" Từ Hữu Ngư cởi giày, đi chân trần trên tấm thảm trong phòng, đi tới bàn sách ngồi xuống, cầm lên tờ thực đơn trên bàn, "Ta nhớ ở đây có thể gọi đồ ăn tới."
"Ngươi ăn tiệc tối chưa no sao?" Lý Lạc nghe nàng muốn gọi đồ ăn, nhất thời bật cười nói, "Hơn nữa buổi tối ngươi không gõ chữ à? Hôm qua đã xin nghỉ một ngày rồi."
"Hôm nay lại xin nghỉ một ngày nữa chứ." Từ Hữu Ngư thản nhiên nói, "Tham gia họp hàng năm cũng mệt lắm, đến lúc đó lại đăng một thông báo xin nghỉ là được rồi, ngươi bên này có bản thảo lưu trữ cũng không sợ, còn gõ chữ gì nữa?"
"Vậy cũng không đến nỗi hơn mười giờ đã ăn khuya chứ?"
"Dĩ nhiên không phải ăn khuya rồi." Từ Hữu Ngư lật menu nói, "Để ta xem nào, có!"
Lý Lạc đi tới sau lưng Từ Hữu Ngư, tò mò nhìn, mới phát hiện Từ Hữu Ngư lật đến phần đồ uống có cồn, loại Cocktail.
"Chúng ta gọi mấy ly Cocktail nhé? Lâu lắm rồi không uống rượu nha." Từ Hữu Ngư mặt đầy mong đợi ngẩng đầu nhìn Lý Lạc, mắt chớp chớp.
Lý Lạc không chịu nổi thế công làm nũng bằng ánh mắt của nàng, đành phải gật đầu nói: "Đừng gọi nhiều quá, tiện thể gọi hai món đồ nhắm đi, đừng chỉ uống rượu."
"Đậu phộng, dưa leo đập dập, thịt bò kho tương?"
"Được."
"Vậy ta gọi đây." Từ Hữu Ngư nói xong, liền cầm điện thoại bàn trong phòng lên, gọi đến số đặt đồ ăn của khách sạn, đặt mấy phần đồ nhắm, lại gọi bốn ly Cocktail.
"Họ giao đến phòng chắc cũng cần chút thời gian." Lý Lạc nói xong, liền định cởi áo khoác vest, ngồi vào bàn sách, chuẩn bị gõ chữ một lát.
Nhưng Từ Hữu Ngư thấy vậy, lại kéo hắn lại, cười nói: "Này, ngươi đừng có quá mất hứng như vậy chứ, mai ta phải về rồi, thế mà ngươi còn muốn gõ chữ à?"
"Ngày kia không phải lại quay lại sao?"
"Đó là đi cùng Khê Khê, Trúc Sanh các nàng mà." Từ Hữu Ngư tiến sát người hắn, ngón tay vuốt ve bộ vest của Lý Lạc, nhẹ giọng nói, "Thời gian riêng của hai chúng ta, coi như chỉ còn lại ít như vậy thôi."
"Vậy..." Lý Lạc lại dễ dàng bị Từ Hữu Ngư trêu chọc nổi lên tình ý, thoáng cái liền quên mất chuyện gõ chữ, rất tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ của người đẹp trước mặt, cúi đầu định hôn lên.
Nhưng Từ Hữu Ngư lại nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay hắn, cười hì hì chạy tới bàn sách bên kia, vừa lấy điện thoại di động của mình ra, vừa nói: "Một số người a, thật đúng là thiếu cảm giác tình thú đấy."
Nhìn mỹ vị trước mắt chạy đi mất, Lý Lạc nghiêng đầu nhìn về phía đối diện bàn sách, bất đắc dĩ nói: "Vậy học tỷ muốn làm gì?"
"Đừng vội mà." Từ Hữu Ngư nháy mắt với hắn một cái, quyến rũ cười một tiếng, sau đó liền mở QQ Music trên điện thoại, tìm vài bài hát tiếng Anh tiết tấu chậm thích hợp để khiêu vũ, nhấn nút phát.
Sau đó nàng lại chạy đến đầu giường, tắt hết đèn trong phòng đi, chỉ mở một chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.
Ánh sáng vàng ấm nhàn nhạt sáng lên ở đầu giường, miễn cưỡng chiếu sáng khu vực gần đó.
Mà những nơi xa hơn thì đều chìm vào bóng tối mông lung mờ ảo.
Từ Hữu Ngư ở trong bóng tối, cất bước đi về phía Lý Lạc.
Trên người nàng vẫn mặc chiếc váy dạ hội màu lam hồng tôn dáng đó, nhưng lại đi chân trần, mang đến một hương vị vừa thuần khiết lại vừa mơ hồ sa ngã, dần dần đi tới trước mặt Lý Lạc.
Trong bóng tối mờ ảo, Từ Hữu Ngư lại đi ngược sáng về phía Lý Lạc, nên thực ra Lý Lạc không nhìn quá rõ khuôn mặt nàng.
Nhưng dưới ánh sáng yếu ớt lúc này, một bầu không khí mập mờ nào đó lại giống như rêu ẩm ướt lan tràn, sinh trưởng từ đáy lòng.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt Từ Hữu Ngư lúc này, nhưng vẫn khiến Lý Lạc cảm thấy nàng đẹp không tả xiết, tựa như tỏa ra một lực hút nào đó, dẫn dắt ánh mắt và thân thể hắn không ngừng tiến lại gần nàng.
Từ Hữu Ngư đi chân trần tới trước mặt Lý Lạc, hai tay từ ngực Lý Lạc vuốt ve lên trên, cuối cùng khoác lên vai hắn.
Cả người nàng hoàn toàn dán sát vào, tựa vào lồng ngực Lý Lạc.
Lý Lạc chỉ cảm thấy ngực bị ép chặt, tay trái liền thuận thế ôm lấy eo nhỏ của nàng.
Một giây tiếp theo, tay trái của Từ Hữu Ngư lại trượt xuống, nắm lấy tay phải của Lý Lạc, sau đó đưa sang một bên.
Tay kia thì vẫn khoác trên vai Lý Lạc.
Theo tiếng nhạc nền vang lên từ điện thoại di động của Từ Hữu Ngư trên bàn sách, Từ Hữu Ngư nửa người tựa vào Lý Lạc.
Sau đó hai người liền giống như đêm sinh nhật trước đó của Từ Hữu Ngư, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, nhẹ nhàng khiêu vũ.
Bước nhảy nhẹ nhàng chậm rãi, âm nhạc êm dịu, mỹ nhân trong lòng rực rỡ động lòng người, liếc mắt đưa tình.
Hai người không ôm hôn mãnh liệt như buổi chiều, chỉ dựa vào nhau thế này nhẹ nhàng khiêu vũ, tâm tình rung động nào đó liền giống như một chiếc lông vũ, khẽ cào nhẹ trong tim.
Cho đến khi một bài hát kết thúc, khúc nhạc dạo của bài tiếp theo vang lên, Từ Hữu Ngư mới tạm dừng bước, hơi nhón chân lên, hôn nhẹ lên môi Lý Lạc một cái, sau đó tựa vào ngực hắn khẽ cười nói: "Như vậy có phải gợi cảm hơn một chút không?"
"Ừm..." Lý Lạc đáp lại nụ hôn phong tình này, kiềm chế chút xao động trong lòng, chỉ là cánh tay trái ôm Từ Hữu Ngư lại dùng sức thêm một chút, hận không thể khảm nàng vào trong thân thể mình.
Hai người ở trong phòng hưởng thụ bầu không khí lúc này, cho đến khi nhân viên phục vụ khách sạn mang Cocktail tới, hai người mới tạm tách ra.
Từ Hữu Ngư cầm lên một ly Cocktail, nhẹ nhàng cụng ly với Lý Lạc.
Hai người uống chút rượu, lại ôm nhau, theo nhịp điệu âm nhạc di chuyển bước nhảy, thỉnh thoảng nhìn nhau rồi hôn môi, thưởng thức hương vị rượu nhàn nhạt trong miệng đối phương.
Chờ đến khi một ly Cocktail đã cạn, người cũng ngà ngà say, ánh mắt Từ Hữu Ngư rơi vào bồn tắm lộ thiên trên ban công, sau đó nhẹ giọng cười nói: "Có muốn thêm chút kích thích không?"
"Kích thích gì?"
"Ừm... ngươi làm thế này trước đi."
Vừa nói, Từ Hữu Ngư nắm tay Lý Lạc, đặt lên khóa kéo sau lưng chiếc váy dạ hội của nàng, bảo hắn nhẹ nhàng kéo xuống.
Cùng lúc đó, ghé vào tai hắn nhẹ giọng thì thầm: "Phong cảnh ở bồn tắm ban công đẹp lắm đó... Ta muốn ngươi đi xem cùng ta một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận