Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 232: Trúc Sanh: Ta nhớ ngươi (length: 20048)
Chập tối hơn sáu giờ.
Dù sao bên này chuẩn bị tiệc tối, hội vẫn cung cấp bữa ăn đến bảy giờ tối, nhưng lúc này, ăn uống no đủ các tác giả cũng đã kết bạn đi ra ngoài chơi rồi.
Các tác giả nam thì đi đến nơi nào đó, các tác giả nữ thì tay trong tay ra ngoài đi dạo phố ngắm các cửa hàng.
Chỉ có Lý Lạc người chưa thành niên này, bị bỏ quên ở trong tiệc tối.
Đương nhiên, hắn cũng vui vẻ với điều đó.
Dựa vào lợi thế tuổi còn nhỏ, Lý Lạc nhờ vả cô nhân viên phục vụ bên cạnh, giúp hắn gói một xấp trứng rán cùng cánh gà nướng, lại mang đi mấy chai đồ uống, còn tiện tay lấy mấy lon bia rượu.
Chuyện này nếu đặt lên người các đại lão tác giả khác, ít nhiều có chút khó coi.
Nhưng đặt lên người đứa trẻ 16 tuổi như Lý Lạc, vậy thì hoàn toàn có thể hiểu được.
Cô nhân viên phục vụ còn rất sợ hắn thấy chưa đủ, hỏi hắn có muốn thêm gì khác không.
Nhưng Lý Lạc vốn đã ăn rất no rồi, cũng không muốn nhiều hơn, khoát tay liên tục, sau đó lễ phép cảm ơn, liền cùng Thiên Châu ra khỏi phòng ăn.
"Ngươi thật đúng là không khách khí nhỉ." Thiên Châu liếc nhìn xấp trứng rán hắn cầm trên tay, không khỏi bật cười lắc đầu, "Dù sao cũng là đại tác giả thu nhập một tháng 37 vạn rồi, mà vẫn tham mấy món đồ rẻ này."
"Ta chỉ là cảm thấy lãng phí đồ ăn tương đối đáng tiếc, không nỡ lòng nào để những thứ này bị bỏ phí." Lý Lạc mặt dày nói.
"Vậy ngươi đúng là lo hão rồi." Thiên Châu nói, "Tiệc buffet không ăn hết đồ, nhất định sẽ chia cho nhân viên phục vụ, họ chỉ mong ngươi ăn ít đi đấy."
"Biên tập có ăn không?" Lý Lạc đưa một quả trứng rán tới.
Thiên Châu nhìn một chút, lại sờ bụng, dù sao hắn cũng là biên tập, vừa rồi cố mặt dày trò chuyện với không ít tác giả.
Nhờ chủ bút Hồng Đậu mà quen được không ít nhà văn bạn bè, nửa đường chỉ ăn qua loa mấy miếng, lúc này ngược lại thấy có hơi đói.
Vì vậy, hắn đưa tay nhận lấy trứng rán, cắn một miếng.
Mấy tác giả bạn bè của hắn, đương nhiên không phải là vì đào góc tường của các biên tập khác.
Nhưng đôi khi, tác giả cũng có vòng tròn của riêng mình, có thể thỉnh thoảng sẽ có tác giả quen biết bạn bè cũng muốn viết sách, sẽ giới thiệu mấy biên tập đáng tin cậy.
Dù sao bất kể có hữu dụng hay không, cứ kết bạn trước đã.
Những đại lão nổi bật, nếu sách mới liên tục thất bại, có lẽ sẽ ngại tiếp tục làm việc dưới tay biên tập cũ.
Nếu muốn thay áo lót mở sách mới, có lẽ sẽ tìm đến những biên tập mới như hắn.
Trước đó Thiên Châu lại một lần nữa vớt Trọng Nhiên lên bờ, vốn đã nghi ngờ liệu Trọng Nhiên có phải là một đại lão chuyển sinh hay không.
Cho nên xác suất này cũng không phải là không có.
"Ngươi đi với ta lên tầng 8 trước đi." Bước vào thang máy, Thiên Châu ấn nút tầng 8, rồi nói, "Bằng khen và tiền thưởng của Ngủ Sớm vẫn ở chỗ ta, ngươi theo ta lên lấy một chút, rồi ta sẽ thu dọn hành lý ra sân bay."
"OK." Lý Lạc gật đầu, vừa ăn trứng rán, vừa đi theo Thiên Châu đến phòng hắn, lấy bằng khen và tiền thưởng thuộc về Từ Hữu Ngư.
Nhưng sau khi cầm vào tay, hắn cũng không ngây ngốc rời đi ngay, mà nán lại trong phòng Thiên Châu, giúp hắn thu dọn hành lý, rồi đưa hắn xuống lầu, tại cửa khách sạn tạm biệt.
"Hẹn gặp lại lần sau, hy vọng là ở hội nghị thường niên của tập đoàn Văn Duyệt." Thiên Châu ngồi vào taxi, vẫy tay cười nói với hắn, "Đến lúc đó, sẽ công bố ngươi trở thành đại thần."
"Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của ngươi." Lý Lạc vẫy tay, chào tạm biệt biên tập.
Nhìn Thiên Châu lên taxi rời đi, Lý Lạc mới quay lại khách sạn, về phòng mình.
Sau khi tắm qua loa, hắn liền nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài phòng tắm.
"Đến đây."
Lý Lạc khoác áo choàng tắm, thắt đai lưng, ra mở cửa, kết quả nhìn thấy một cái xác biết đi, không có chút sức sống nào lảo đảo, từ ngoài cửa đi vào, cũng không nhìn hắn một cái, đi thẳng tới mép giường, "ùm" một tiếng nằm xuống.
Lý Lạc chớp mắt mấy cái, có chút không kịp phản ứng.
Đi ăn bữa tối về, sao lại thành ra thế này?
Đóng cửa phòng lại, Lý Lạc đi tới mép giường, nghi ngờ cúi người, nhìn vào mặt Từ Hữu Ngư từ bên cạnh.
Kết quả thấy Từ Hữu Ngư một bộ mặt không thiết sống, ngơ ngác không có tiêu điểm nhìn về phía trước.
"Sao thế này?" Lý Lạc giơ tay vẫy vẫy trước mắt nàng, "Không lẽ chuyện ngươi viết tiểu thuyết bị bại lộ rồi à?"
Có lẽ mấy lời này đã kích động thần kinh nhạy cảm của Từ Hữu Ngư, mắt nàng liền động đậy một chút.
Miệng hơi nhúc nhích, buồn bã đáp lại: "Không có bại lộ, nhưng rất tệ."
"Không bại lộ thì tốt rồi, còn có chuyện gì tệ hơn chứ." Lý Lạc nói, cầm lên bằng khen giải nhì cuộc thi "Giải trí một giấc mộng, đô thị xuân thu", đặt trước mặt Từ Hữu Ngư, trang trọng tuyên bố: "Tác phẩm đạt giải nhì lần này, 《Văn Nghệ Niên Đại》 và tác giả Ngủ Sớm Hội Trưởng Cao, xin mời lên nhận thưởng!"
Nói xong, Lý Lạc hai tay dâng bằng khen, cung kính đưa đến trước mặt Từ Hữu Ngư.
Từ Hữu Ngư nhìn hắn bắt chước một cách ra vẻ, khóe miệng liền giật giật.
Lý Lạc thấy nàng vẫn không có phản ứng, bèn lấy ra cả phong bao tiền thưởng, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, rồi mở bao lì xì ra, lấy ra một trăm tờ tiền giấy đỏ rực.
"Bằng khen thì coi như bỏ đi, tiền thưởng cũng không cần sao? Nếu không muốn thì cho ta nhé."
Liếc một hồi, Lý Lạc cũng không thấy rõ rốt cuộc tay nàng thò ra kiểu gì.
Dù sao khi hắn kịp phản ứng, tiền giấy trong tay đã không cánh mà bay, bị Từ Hữu Ngư nhét dưới bụng, giữ chặt.
"Vậy là vẫn còn sống đấy thôi." Lý Lạc nhất thời không nói gì, "Nếu ngươi không nói rõ tình hình, ta sẽ đi hỏi chú Từ đấy."
"Không được!" Nghe đến đây, Từ Hữu Ngư liền phản ứng như thể bị giật mình, hét lớn, rồi bật dậy ôm chặt lấy Lý Lạc, sợ hắn một giây nữa sẽ ra cửa tìm ba cô.
Lý Lạc bị nàng ôm, nhất thời luống cuống một hồi: "Ta chỉ nói một chút thôi, ngươi phản ứng mạnh vậy làm gì?"
"Ai biết ngươi có nói thật hay không." Giọng nói buồn bã của Từ Hữu Ngư mang theo một chút nức nở, "Bây giờ ta thật muốn chết quách cho xong... cảm giác chẳng khác nào chết rồi."
"Vậy rốt cuộc là thế nào?"
"Còn không phải tại ba ta." Từ Hữu Ngư tựa đầu vào vai Lý Lạc khóc thút thít, "Sau bữa tối, ông ấy đột nhiên nói, lúc nghỉ đông phải xem kỹ mấy diễn đàn mạng, còn cố tình mở sách của ta ra xem, còn chỉ đích danh nói sẽ đọc quyển này."
Nói đến đây, Từ Hữu Ngư càng thêm bi thương, buông Lý Lạc ra, lần nữa ngã xuống giường, a a a lặp đi lặp lại.
Lý Lạc nhìn dáng vẻ này của nàng, nhất thời thấy buồn cười.
Nhưng hắn vẫn đứng dậy ra mép giường, lấy trứng rán và cánh gà trên bàn ra, tiện thể mở hai lon bia rượu, an ủi Từ Hữu Ngư đang nằm trên giường: "Ăn chút gì đi, tiện uống chút rượu, ta uống cùng ngươi."
"Ta không đói lắm." Từ Hữu Ngư sờ bụng, nhưng nhìn thấy bia rượu trong tay Lý Lạc, lại không chút khách khí cầm lấy, ừng ực uống hết hơn nửa lon.
Đến lon thứ hai, một lon bia đã bị nàng giải quyết xong.
Với một chút kích thích của cồn, Từ Hữu Ngư cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lý Lạc đúng lúc đưa cho nàng một quả trứng rán, thấy nàng nhận lấy cắn một miếng nhỏ, liền tiếp tục trấn an: "Chuyện này, như lời biên tập nói, luôn sẽ có ngày bố mẹ ngươi biết thôi."
"Nếu chú Từ bây giờ có thái độ không tệ với các diễn đàn mạng, coi như thật sự biết rồi, chắc cũng sẽ không cấm ngươi tiếp tục viết tiểu thuyết đâu."
"Dù sao ngươi cũng luôn đứng đầu lớp, thi đại học không phải là vấn đề lớn, chuyện viết tiểu thuyết, cũng không có lý gì mà ngăn cấm."
Từ Hữu Ngư kẹp quả trứng rán, nghe Lý Lạc nói vậy, nhất thời nhăn mày bất mãn: "Ngươi nghĩ cái ta lo lắng chỉ là chuyện đó sao?"
"Ta hiểu." Lý Lạc gật đầu, "Chẳng qua là do ngươi lái xe trong truyện quá nhiều, cảnh tượng trụy lạc hết tên này đến tên khác, còn hơn cả lão tài xế, nếu như bị bố mẹ phát hiện ra bản chất thật của ngươi, chắc chắn sẽ rất ngại."
"Đừng nói nữa!" Từ Hữu Ngư "a!" một tiếng, nhét quả trứng rán vào miệng, ôm đầu than thở, "Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy không chịu nổi rồi! Thật muốn chết!"
"Nhưng chú Từ đâu có biết 《Văn Nghệ Niên Đại》 là do ngươi viết đâu, ngươi cứ coi như chuyện này chưa xảy ra là được."
"Đó chẳng phải là tự lừa mình sao." Từ Hữu Ngư nuốt quả trứng rán, nói.
"Nhưng sau này rồi cũng phải đối mặt thôi." Lý Lạc bất lực buông tay, "Viết tiểu thuyết mạng mà, vốn là đem những cái gọi là dơ bẩn, u ám, xấu xí trong lòng mình phơi bày ra, sau đó dùng mọi thủ đoạn để thỏa mãn nó."
"Muốn sức mạnh tuyệt đối, địa vị cao cả, người đẹp xe sang, tiền tài châu báu, những thứ này đều là mong muốn nhân tính hết sức bình thường."
"Học tỷ, khi viết tiểu thuyết mạng càng vui vẻ, đến lúc chân thật xuất hiện trước mặt người quen càng bối rối, đó chính là sự thật mà tác giả tiểu thuyết mạng phải đối mặt."
"Có lúc có thể trốn tránh, nhưng khi không thể trốn tránh được, vẫn nên sớm học cách đối mặt sẽ tốt hơn."
Từ Hữu Ngư lật người, ngửa mặt lên, liếc Lý Lạc: "Đây là cảm ngộ của ngươi sau nhiều lần xã chết đấy hả?"
Lý Lạc nhếch mép một cái: "Coi như vậy đi."
"Đã như vậy, ta đây cũng sẽ không giấu diếm ngươi." Từ Hữu Ngư gật gật đầu, ngoài cười nhưng trong không cười chia sẻ, "Cha ta mặc dù nói sẽ xem sách của ta, nhưng hiện tại hắn đang đọc cuốn đầu tiên của văn đàn mạng, chính là 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 của ngươi."
"Hắn hiện tại mới xem hai ba chục chương, lúc ăn cơm xong đã có thể phân tích rõ ràng mạch lạc rồi."
"Ta phỏng chừng chờ hắn xem xong, nói không chừng thật sẽ lấy sách của ngươi làm luận cứ chính, viết một bài luận văn coi như kết quả nghiên cứu."
"Hả?" Lý Lạc nghe Từ Hữu Ngư nói xong, cả người nhất thời bối rối, "Không phải ngươi vừa mới vào nhà sao không nói chứ?!"
Từ Hữu Ngư nháy mắt mấy cái: "Ngươi cũng không hỏi mà, ta thấy hiện tại tâm trạng ngươi rất tốt, mới quyết định nói cho ngươi biết."
"Mẹ nó ngươi còn không bằng không nói cho ta!" Lý Lạc tức giậm chân, "Ta tốt bụng an ủi ngươi, ngươi lại báo đáp ta như này?"
"Ha ha ~" Từ Hữu Ngư nhìn hắn tức đến nổ phổi, nhất thời không nhịn được bật cười, sau đó nàng học lại ngữ khí vừa rồi của Lý Lạc, vẻ mặt thành thật nói, "Có lúc có thể trốn tránh, nhưng khi không trốn tránh được, vẫn nên sớm học cách đối mặt thì tốt hơn."
"Ngươi cút!"
Hai người ở trong phòng làm ầm ĩ một hồi, lẫn nhau xả giận xong, tâm tình ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.
Sự đã rồi, cũng không còn gì có thể quay đầu lại.
Sau khi chấp nhận thực tế, Lý Lạc và Từ Hữu Ngư liền thu xếp tâm trạng, ngồi ngay ngắn vào bàn bắt đầu gõ chữ đêm nay, tiếng ba ba ba lập tức vang lên không ngừng trong phòng.
Bất quá, ngay khi Lý Lạc gõ một hồi, hình đầu QQ dưới màn hình máy tính liền nhấp nháy.
Lý Lạc còn tưởng lại là Ứng Thiện Khê gửi tin đến, mở ra xem mới phát hiện là Nhan Trúc Sanh gửi.
(Nhan Trúc Sanh): Ngươi đang gõ chữ à?
(Lý Lạc): Đang gõ.
(Nhan Trúc Sanh): Vậy ta có thể làm phiền ngươi không?
(Lý Lạc): Có thể.
(Nhan Trúc Sanh): Buổi nói chuyện thú vị không?
(Lý Lạc): Cũng được, vừa cãi nhau một trận.
(Nhan Trúc Sanh): À? Thắng à?
(Lý Lạc): Vậy đương nhiên là thắng rồi.
(Nhan Trúc Sanh): Vậy ngươi có nhớ ta không?
Lý Lạc liếc nhìn Từ Hữu Ngư bên cạnh, lặng lẽ đổi góc độ màn hình máy tính một chút.
(Lý Lạc): Nếu ngươi nghĩ đến ta thì ta miễn cưỡng nghĩ ngươi một chút.
(Nhan Trúc Sanh): Ta nhớ ngươi mới tìm ngươi nói chuyện.
(Lý Lạc): Vậy xem ra cũng không nhớ lắm, cách mấy ngày mới tìm ta một lần.
(Nhan Trúc Sanh): Thế mỗi lần nhớ ngươi đều có thể tìm ngươi nói chuyện được không?
(Lý Lạc): Nếu như ta rảnh.
(Nhan Trúc Sanh): À.
(Lý Lạc): Em kiểm tra sức khỏe thế nào?
(Nhan Trúc Sanh): Rồi.
(Nhan Trúc Sanh): Bác sĩ nói trừ chỉ số huyết áp hơi cao, cái khác đều bình thường, bảo em duy trì sinh hoạt điều độ, ăn uống tốt, rồi kiên trì vận động vừa phải là được.
(Nhan Trúc Sanh): Nếu thực sự không yên tâm thì có thể đi bệnh viện kiểm tra định kỳ.
(Lý Lạc): Vậy thì tốt.
(Nhan Trúc Sanh): Anh đang lo cho em à?
(Lý Lạc): Rõ ràng.
(Nhan Trúc Sanh): (hài lòng.jp g) (Nhan Trúc Sanh): Tay anh ấm quá, em thích lắm.
(Lý Lạc): Thích là tốt rồi, bao giờ em về?
(Nhan Trúc Sanh): Mẹ nói ngày 9 có người bạn đến thăm bà ấy, hẹn với bạn rồi, ngày 15 tháng này cùng về nước.
(Lý Lạc): Về nước xong, định ăn Tết thế nào?
(Nhan Trúc Sanh): Không biết, mẹ không nói, chắc là ở nhà ăn bữa cơm thôi.
(Nhan Trúc Sanh): Còn anh thì sao?
(Lý Lạc): Ta theo ba mẹ về quê ăn Tết.
(Nhan Trúc Sanh): Ăn Tết xong thì sao? Có về sớm không?
(Lý Lạc): Cái này khó nói lắm, phải xem ý ba mẹ ta, có khi về sớm, có khi sẽ ở lại lâu hơn.
(Nhan Trúc Sanh): Được rồi.
(Lý Lạc): Nếu em muốn thì cũng có thể đến quê anh chơi mà.
(Lý Lạc): Chỗ anh nói là nông thôn, nhưng mấy năm nay theo thành thị phát triển, cũng đã thành khu vực kết hợp thành thị với nông thôn rồi, bắt xe cũng chỉ mất 30~40 phút thôi.
(Nhan Trúc Sanh): Em có thể đi à?
(Lý Lạc): Chắc chắn là được.
(Nhan Trúc Sanh): Tốt, em nhớ rồi.
"Máy tính của anh bày kỳ cục vậy, gõ chữ được à?" Lúc này Từ Hữu Ngư đang bí từ, nghiêng đầu liền thấy Lý Lạc kỳ lạ, cứ phải tách màn hình máy tính ra một chút, nhất thời nghi ngờ hỏi.
"Ngươi quản nhiều làm gì? Gõ chữ đi."
"Có phải đang nói chuyện với Khê Khê không?" Từ Hữu Ngư ngó đầu liếc xem, kết quả bị Lý Lạc ôm máy tính xách tay di chuyển, không cho nàng thấy, "Thần thần bí bí, chẳng lẽ là nói chuyện gì người khác không biết à?"
"Đây là chuyện riêng tư bình thường, mời ngươi tôn trọng một chút." Lý Lạc nghiêm trang nói.
"Ai" Từ Hữu Ngư nghe câu này liền che mặt khóc rưng rức, "Cuối cùng vẫn là hoa dại thơm hơn hoa nhà, ta không biết làm sao vãn hồi chút tình cảm này, chỉ muốn hỏi anh một câu, anh, còn thích ta không?"
Lý Lạc: "Ngươi đang diễn cái kiểu kịch tình máu chó khổ sở gì đấy?"
"Bí từ mà... chán quá." Từ Hữu Ngư thu lại vẻ mặt, đá đá đôi chân trần của mình, tựa lưng vào ghế thở dài, "Tìm anh mượn chút cảm hứng."
"Cảm hứng là ngươi mượn như vậy à?"
"Ôi anh không hiểu đâu." Từ Hữu Ngư chỉ vào màn hình gõ chữ của mình, "Ta mới viết một bộ phim, nhân vật chính trong lúc quay phim đóng vai một người đàn ông ngoại tình, giằng xé giữa vợ và tình yêu, ta đang tìm cái cảm giác đó, nên miêu tả từ góc độ nào để hợp lý."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó sau đó hay lắm!"
Từ Hữu Ngư đột nhiên nhảy khỏi ghế, không quan tâm Lý Lạc, trực tiếp lao tới trước máy tính gõ bàn phím, rõ ràng là đã đột nhiên có cảm hứng.
Lý Lạc nhìn dáng vẻ nhập ma của nàng, nhất thời không nói gì, thấy nàng không có ý định nói tiếp, liền cúi đầu nhìn máy tính xách tay trong ngực.
(Nhan Trúc Sanh): Dạo này anh có bản thảo mới không? Lần trước xem xong ngắn quá.
(Lý Lạc): Mấy hôm nay cũng được ba bốn vạn chữ, em chắc muốn xem luôn giờ à?
(Nhan Trúc Sanh): À vậy thôi để lúc khác đi, đợi Tết anh gửi cho em bản mới.
(Lý Lạc): Lần trước là do anh cầm máy tính của em cho người khác xem phim, vậy lần sau đây? Còn lý do gì nữa?
(Nhan Trúc Sanh): Quà năm mới à?
(Lý Lạc): Được thôi. (Nhan Trúc Sanh): Vậy anh gõ chữ đi, em không làm phiền nữa.
(Lý Lạc): Tốt.
Sau khi nói chuyện xong với Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc lại tiếp tục gõ chữ.
Còn Từ Hữu Ngư bên cạnh thì gõ bàn phím rất nhanh, cảm hứng tuôn trào như suối chảy.
Cứ như vậy hơn nửa giờ, Từ Hữu Ngư mới như vừa vận động mạnh xong, xụi lơ trên ghế dựa, thở dài nhẹ nhõm, trên mặt tràn đầy vẻ hài lòng.
"Lý Lạc, anh tuyệt vời quá."
Lý Lạc: "Ta rốt cuộc có chỗ nào đáng khen?"
"May mà anh cho ta cảm hứng." Từ Hữu Ngư cười đùa nói, "Không phải vừa nãy ta nói đấy à, ta thiếu một chỗ miêu tả diễn xuất lúc nhân vật chính bị rơi vào vòng xoáy ngoại tình."
"Nhưng vừa rồi ta đột nhiên nghĩ ra, phải miêu tả khía cạnh một người đàn ông ngoại tình như thế nào."
"Ví dụ như, bên ngoài... người đàn ông rõ ràng đang sống cùng phòng với vợ, hai người chuyện nhà chuyện cửa nói chuyện phiếm, nhưng anh ta vẫn đang viết thư ở bàn."
"Bức thư này là viết cho tình nhân ở bên ngoài của anh ta."
"Hơn nữa ngay bên cạnh tay anh ta, còn có một lá thư tình nhân gửi."
"Trong đó có rất nhiều chi tiết miêu tả, từ góc độ khác để miêu tả lúc người đàn ông đối diện với sự quan tâm của vợ, cái sự chột dạ, cố tình ứng phó, thái độ qua loa lấy lệ, cùng với thỉnh thoảng xuất hiện sự áy náy."
"Quá hoàn hảo rồi, quá hoàn hảo rồi!" Từ Hữu Ngư nói đến đây thì không nhịn được nhảy khỏi ghế, vẻ mặt hưng phấn đi vòng quanh Lý Lạc, xả hết niềm vui vì vừa viết ra được cốt truyện hay.
Từ Hữu Ngư viết về giới điện ảnh đầu thế kỷ, khi đó quay phim điện ảnh khá thịnh hành, sau đó ra nước ngoài đoạt giải.
Không ít phim có tình tiết tương tự.
Nhưng khi Từ Hữu Ngư sao chép lại các tình tiết trong phim, cô không thích sao y nguyên mà rất thích sửa đổi những chỗ mà cô cảm thấy có thể cải thiện, rồi dùng đủ loại cách để miêu tả diễn xuất tinh diệu mà nhân vật chính đã thay đổi.
Dùng cái này làm nổi bật tính chân thực và hợp lý khi nhân vật chính đoạt được giải thưởng ảnh đế lớn ở sau.
Cũng vì sự sửa đổi của nàng mỗi lần đều hay, những độc giả đã đọc tác phẩm của cô thường trở thành người hâm mộ trung thành, say mê, thích thú mà vỗ bàn khen hay.
Dù sao thì đây cũng là thứ mà Lý Lạc dù có nghĩ cũng không thể viết ra.
Nhưng.
"Sao ta cứ có cảm giác ngươi đang mượn gió bẻ măng vậy?" Lý Lạc nheo mắt lại bực tức nói, "Thì ra ngươi còn có thể tìm cảm hứng về một người đàn ông ngoại tình từ ta à?"
"Ôi, mượn tài liệu mà." Từ Hữu Ngư vỗ vai hắn, cười tủm tỉm trấn an, "Hy sinh một chút cũng là cần thiết, lần sau anh có yêu cầu gì, ta cũng có thể giúp anh diễn một vai."
"Ngươi đúng là người giỏi lấp liếm."
Dù sao bên này chuẩn bị tiệc tối, hội vẫn cung cấp bữa ăn đến bảy giờ tối, nhưng lúc này, ăn uống no đủ các tác giả cũng đã kết bạn đi ra ngoài chơi rồi.
Các tác giả nam thì đi đến nơi nào đó, các tác giả nữ thì tay trong tay ra ngoài đi dạo phố ngắm các cửa hàng.
Chỉ có Lý Lạc người chưa thành niên này, bị bỏ quên ở trong tiệc tối.
Đương nhiên, hắn cũng vui vẻ với điều đó.
Dựa vào lợi thế tuổi còn nhỏ, Lý Lạc nhờ vả cô nhân viên phục vụ bên cạnh, giúp hắn gói một xấp trứng rán cùng cánh gà nướng, lại mang đi mấy chai đồ uống, còn tiện tay lấy mấy lon bia rượu.
Chuyện này nếu đặt lên người các đại lão tác giả khác, ít nhiều có chút khó coi.
Nhưng đặt lên người đứa trẻ 16 tuổi như Lý Lạc, vậy thì hoàn toàn có thể hiểu được.
Cô nhân viên phục vụ còn rất sợ hắn thấy chưa đủ, hỏi hắn có muốn thêm gì khác không.
Nhưng Lý Lạc vốn đã ăn rất no rồi, cũng không muốn nhiều hơn, khoát tay liên tục, sau đó lễ phép cảm ơn, liền cùng Thiên Châu ra khỏi phòng ăn.
"Ngươi thật đúng là không khách khí nhỉ." Thiên Châu liếc nhìn xấp trứng rán hắn cầm trên tay, không khỏi bật cười lắc đầu, "Dù sao cũng là đại tác giả thu nhập một tháng 37 vạn rồi, mà vẫn tham mấy món đồ rẻ này."
"Ta chỉ là cảm thấy lãng phí đồ ăn tương đối đáng tiếc, không nỡ lòng nào để những thứ này bị bỏ phí." Lý Lạc mặt dày nói.
"Vậy ngươi đúng là lo hão rồi." Thiên Châu nói, "Tiệc buffet không ăn hết đồ, nhất định sẽ chia cho nhân viên phục vụ, họ chỉ mong ngươi ăn ít đi đấy."
"Biên tập có ăn không?" Lý Lạc đưa một quả trứng rán tới.
Thiên Châu nhìn một chút, lại sờ bụng, dù sao hắn cũng là biên tập, vừa rồi cố mặt dày trò chuyện với không ít tác giả.
Nhờ chủ bút Hồng Đậu mà quen được không ít nhà văn bạn bè, nửa đường chỉ ăn qua loa mấy miếng, lúc này ngược lại thấy có hơi đói.
Vì vậy, hắn đưa tay nhận lấy trứng rán, cắn một miếng.
Mấy tác giả bạn bè của hắn, đương nhiên không phải là vì đào góc tường của các biên tập khác.
Nhưng đôi khi, tác giả cũng có vòng tròn của riêng mình, có thể thỉnh thoảng sẽ có tác giả quen biết bạn bè cũng muốn viết sách, sẽ giới thiệu mấy biên tập đáng tin cậy.
Dù sao bất kể có hữu dụng hay không, cứ kết bạn trước đã.
Những đại lão nổi bật, nếu sách mới liên tục thất bại, có lẽ sẽ ngại tiếp tục làm việc dưới tay biên tập cũ.
Nếu muốn thay áo lót mở sách mới, có lẽ sẽ tìm đến những biên tập mới như hắn.
Trước đó Thiên Châu lại một lần nữa vớt Trọng Nhiên lên bờ, vốn đã nghi ngờ liệu Trọng Nhiên có phải là một đại lão chuyển sinh hay không.
Cho nên xác suất này cũng không phải là không có.
"Ngươi đi với ta lên tầng 8 trước đi." Bước vào thang máy, Thiên Châu ấn nút tầng 8, rồi nói, "Bằng khen và tiền thưởng của Ngủ Sớm vẫn ở chỗ ta, ngươi theo ta lên lấy một chút, rồi ta sẽ thu dọn hành lý ra sân bay."
"OK." Lý Lạc gật đầu, vừa ăn trứng rán, vừa đi theo Thiên Châu đến phòng hắn, lấy bằng khen và tiền thưởng thuộc về Từ Hữu Ngư.
Nhưng sau khi cầm vào tay, hắn cũng không ngây ngốc rời đi ngay, mà nán lại trong phòng Thiên Châu, giúp hắn thu dọn hành lý, rồi đưa hắn xuống lầu, tại cửa khách sạn tạm biệt.
"Hẹn gặp lại lần sau, hy vọng là ở hội nghị thường niên của tập đoàn Văn Duyệt." Thiên Châu ngồi vào taxi, vẫy tay cười nói với hắn, "Đến lúc đó, sẽ công bố ngươi trở thành đại thần."
"Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của ngươi." Lý Lạc vẫy tay, chào tạm biệt biên tập.
Nhìn Thiên Châu lên taxi rời đi, Lý Lạc mới quay lại khách sạn, về phòng mình.
Sau khi tắm qua loa, hắn liền nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài phòng tắm.
"Đến đây."
Lý Lạc khoác áo choàng tắm, thắt đai lưng, ra mở cửa, kết quả nhìn thấy một cái xác biết đi, không có chút sức sống nào lảo đảo, từ ngoài cửa đi vào, cũng không nhìn hắn một cái, đi thẳng tới mép giường, "ùm" một tiếng nằm xuống.
Lý Lạc chớp mắt mấy cái, có chút không kịp phản ứng.
Đi ăn bữa tối về, sao lại thành ra thế này?
Đóng cửa phòng lại, Lý Lạc đi tới mép giường, nghi ngờ cúi người, nhìn vào mặt Từ Hữu Ngư từ bên cạnh.
Kết quả thấy Từ Hữu Ngư một bộ mặt không thiết sống, ngơ ngác không có tiêu điểm nhìn về phía trước.
"Sao thế này?" Lý Lạc giơ tay vẫy vẫy trước mắt nàng, "Không lẽ chuyện ngươi viết tiểu thuyết bị bại lộ rồi à?"
Có lẽ mấy lời này đã kích động thần kinh nhạy cảm của Từ Hữu Ngư, mắt nàng liền động đậy một chút.
Miệng hơi nhúc nhích, buồn bã đáp lại: "Không có bại lộ, nhưng rất tệ."
"Không bại lộ thì tốt rồi, còn có chuyện gì tệ hơn chứ." Lý Lạc nói, cầm lên bằng khen giải nhì cuộc thi "Giải trí một giấc mộng, đô thị xuân thu", đặt trước mặt Từ Hữu Ngư, trang trọng tuyên bố: "Tác phẩm đạt giải nhì lần này, 《Văn Nghệ Niên Đại》 và tác giả Ngủ Sớm Hội Trưởng Cao, xin mời lên nhận thưởng!"
Nói xong, Lý Lạc hai tay dâng bằng khen, cung kính đưa đến trước mặt Từ Hữu Ngư.
Từ Hữu Ngư nhìn hắn bắt chước một cách ra vẻ, khóe miệng liền giật giật.
Lý Lạc thấy nàng vẫn không có phản ứng, bèn lấy ra cả phong bao tiền thưởng, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, rồi mở bao lì xì ra, lấy ra một trăm tờ tiền giấy đỏ rực.
"Bằng khen thì coi như bỏ đi, tiền thưởng cũng không cần sao? Nếu không muốn thì cho ta nhé."
Liếc một hồi, Lý Lạc cũng không thấy rõ rốt cuộc tay nàng thò ra kiểu gì.
Dù sao khi hắn kịp phản ứng, tiền giấy trong tay đã không cánh mà bay, bị Từ Hữu Ngư nhét dưới bụng, giữ chặt.
"Vậy là vẫn còn sống đấy thôi." Lý Lạc nhất thời không nói gì, "Nếu ngươi không nói rõ tình hình, ta sẽ đi hỏi chú Từ đấy."
"Không được!" Nghe đến đây, Từ Hữu Ngư liền phản ứng như thể bị giật mình, hét lớn, rồi bật dậy ôm chặt lấy Lý Lạc, sợ hắn một giây nữa sẽ ra cửa tìm ba cô.
Lý Lạc bị nàng ôm, nhất thời luống cuống một hồi: "Ta chỉ nói một chút thôi, ngươi phản ứng mạnh vậy làm gì?"
"Ai biết ngươi có nói thật hay không." Giọng nói buồn bã của Từ Hữu Ngư mang theo một chút nức nở, "Bây giờ ta thật muốn chết quách cho xong... cảm giác chẳng khác nào chết rồi."
"Vậy rốt cuộc là thế nào?"
"Còn không phải tại ba ta." Từ Hữu Ngư tựa đầu vào vai Lý Lạc khóc thút thít, "Sau bữa tối, ông ấy đột nhiên nói, lúc nghỉ đông phải xem kỹ mấy diễn đàn mạng, còn cố tình mở sách của ta ra xem, còn chỉ đích danh nói sẽ đọc quyển này."
Nói đến đây, Từ Hữu Ngư càng thêm bi thương, buông Lý Lạc ra, lần nữa ngã xuống giường, a a a lặp đi lặp lại.
Lý Lạc nhìn dáng vẻ này của nàng, nhất thời thấy buồn cười.
Nhưng hắn vẫn đứng dậy ra mép giường, lấy trứng rán và cánh gà trên bàn ra, tiện thể mở hai lon bia rượu, an ủi Từ Hữu Ngư đang nằm trên giường: "Ăn chút gì đi, tiện uống chút rượu, ta uống cùng ngươi."
"Ta không đói lắm." Từ Hữu Ngư sờ bụng, nhưng nhìn thấy bia rượu trong tay Lý Lạc, lại không chút khách khí cầm lấy, ừng ực uống hết hơn nửa lon.
Đến lon thứ hai, một lon bia đã bị nàng giải quyết xong.
Với một chút kích thích của cồn, Từ Hữu Ngư cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lý Lạc đúng lúc đưa cho nàng một quả trứng rán, thấy nàng nhận lấy cắn một miếng nhỏ, liền tiếp tục trấn an: "Chuyện này, như lời biên tập nói, luôn sẽ có ngày bố mẹ ngươi biết thôi."
"Nếu chú Từ bây giờ có thái độ không tệ với các diễn đàn mạng, coi như thật sự biết rồi, chắc cũng sẽ không cấm ngươi tiếp tục viết tiểu thuyết đâu."
"Dù sao ngươi cũng luôn đứng đầu lớp, thi đại học không phải là vấn đề lớn, chuyện viết tiểu thuyết, cũng không có lý gì mà ngăn cấm."
Từ Hữu Ngư kẹp quả trứng rán, nghe Lý Lạc nói vậy, nhất thời nhăn mày bất mãn: "Ngươi nghĩ cái ta lo lắng chỉ là chuyện đó sao?"
"Ta hiểu." Lý Lạc gật đầu, "Chẳng qua là do ngươi lái xe trong truyện quá nhiều, cảnh tượng trụy lạc hết tên này đến tên khác, còn hơn cả lão tài xế, nếu như bị bố mẹ phát hiện ra bản chất thật của ngươi, chắc chắn sẽ rất ngại."
"Đừng nói nữa!" Từ Hữu Ngư "a!" một tiếng, nhét quả trứng rán vào miệng, ôm đầu than thở, "Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy không chịu nổi rồi! Thật muốn chết!"
"Nhưng chú Từ đâu có biết 《Văn Nghệ Niên Đại》 là do ngươi viết đâu, ngươi cứ coi như chuyện này chưa xảy ra là được."
"Đó chẳng phải là tự lừa mình sao." Từ Hữu Ngư nuốt quả trứng rán, nói.
"Nhưng sau này rồi cũng phải đối mặt thôi." Lý Lạc bất lực buông tay, "Viết tiểu thuyết mạng mà, vốn là đem những cái gọi là dơ bẩn, u ám, xấu xí trong lòng mình phơi bày ra, sau đó dùng mọi thủ đoạn để thỏa mãn nó."
"Muốn sức mạnh tuyệt đối, địa vị cao cả, người đẹp xe sang, tiền tài châu báu, những thứ này đều là mong muốn nhân tính hết sức bình thường."
"Học tỷ, khi viết tiểu thuyết mạng càng vui vẻ, đến lúc chân thật xuất hiện trước mặt người quen càng bối rối, đó chính là sự thật mà tác giả tiểu thuyết mạng phải đối mặt."
"Có lúc có thể trốn tránh, nhưng khi không thể trốn tránh được, vẫn nên sớm học cách đối mặt sẽ tốt hơn."
Từ Hữu Ngư lật người, ngửa mặt lên, liếc Lý Lạc: "Đây là cảm ngộ của ngươi sau nhiều lần xã chết đấy hả?"
Lý Lạc nhếch mép một cái: "Coi như vậy đi."
"Đã như vậy, ta đây cũng sẽ không giấu diếm ngươi." Từ Hữu Ngư gật gật đầu, ngoài cười nhưng trong không cười chia sẻ, "Cha ta mặc dù nói sẽ xem sách của ta, nhưng hiện tại hắn đang đọc cuốn đầu tiên của văn đàn mạng, chính là 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 của ngươi."
"Hắn hiện tại mới xem hai ba chục chương, lúc ăn cơm xong đã có thể phân tích rõ ràng mạch lạc rồi."
"Ta phỏng chừng chờ hắn xem xong, nói không chừng thật sẽ lấy sách của ngươi làm luận cứ chính, viết một bài luận văn coi như kết quả nghiên cứu."
"Hả?" Lý Lạc nghe Từ Hữu Ngư nói xong, cả người nhất thời bối rối, "Không phải ngươi vừa mới vào nhà sao không nói chứ?!"
Từ Hữu Ngư nháy mắt mấy cái: "Ngươi cũng không hỏi mà, ta thấy hiện tại tâm trạng ngươi rất tốt, mới quyết định nói cho ngươi biết."
"Mẹ nó ngươi còn không bằng không nói cho ta!" Lý Lạc tức giậm chân, "Ta tốt bụng an ủi ngươi, ngươi lại báo đáp ta như này?"
"Ha ha ~" Từ Hữu Ngư nhìn hắn tức đến nổ phổi, nhất thời không nhịn được bật cười, sau đó nàng học lại ngữ khí vừa rồi của Lý Lạc, vẻ mặt thành thật nói, "Có lúc có thể trốn tránh, nhưng khi không trốn tránh được, vẫn nên sớm học cách đối mặt thì tốt hơn."
"Ngươi cút!"
Hai người ở trong phòng làm ầm ĩ một hồi, lẫn nhau xả giận xong, tâm tình ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.
Sự đã rồi, cũng không còn gì có thể quay đầu lại.
Sau khi chấp nhận thực tế, Lý Lạc và Từ Hữu Ngư liền thu xếp tâm trạng, ngồi ngay ngắn vào bàn bắt đầu gõ chữ đêm nay, tiếng ba ba ba lập tức vang lên không ngừng trong phòng.
Bất quá, ngay khi Lý Lạc gõ một hồi, hình đầu QQ dưới màn hình máy tính liền nhấp nháy.
Lý Lạc còn tưởng lại là Ứng Thiện Khê gửi tin đến, mở ra xem mới phát hiện là Nhan Trúc Sanh gửi.
(Nhan Trúc Sanh): Ngươi đang gõ chữ à?
(Lý Lạc): Đang gõ.
(Nhan Trúc Sanh): Vậy ta có thể làm phiền ngươi không?
(Lý Lạc): Có thể.
(Nhan Trúc Sanh): Buổi nói chuyện thú vị không?
(Lý Lạc): Cũng được, vừa cãi nhau một trận.
(Nhan Trúc Sanh): À? Thắng à?
(Lý Lạc): Vậy đương nhiên là thắng rồi.
(Nhan Trúc Sanh): Vậy ngươi có nhớ ta không?
Lý Lạc liếc nhìn Từ Hữu Ngư bên cạnh, lặng lẽ đổi góc độ màn hình máy tính một chút.
(Lý Lạc): Nếu ngươi nghĩ đến ta thì ta miễn cưỡng nghĩ ngươi một chút.
(Nhan Trúc Sanh): Ta nhớ ngươi mới tìm ngươi nói chuyện.
(Lý Lạc): Vậy xem ra cũng không nhớ lắm, cách mấy ngày mới tìm ta một lần.
(Nhan Trúc Sanh): Thế mỗi lần nhớ ngươi đều có thể tìm ngươi nói chuyện được không?
(Lý Lạc): Nếu như ta rảnh.
(Nhan Trúc Sanh): À.
(Lý Lạc): Em kiểm tra sức khỏe thế nào?
(Nhan Trúc Sanh): Rồi.
(Nhan Trúc Sanh): Bác sĩ nói trừ chỉ số huyết áp hơi cao, cái khác đều bình thường, bảo em duy trì sinh hoạt điều độ, ăn uống tốt, rồi kiên trì vận động vừa phải là được.
(Nhan Trúc Sanh): Nếu thực sự không yên tâm thì có thể đi bệnh viện kiểm tra định kỳ.
(Lý Lạc): Vậy thì tốt.
(Nhan Trúc Sanh): Anh đang lo cho em à?
(Lý Lạc): Rõ ràng.
(Nhan Trúc Sanh): (hài lòng.jp g) (Nhan Trúc Sanh): Tay anh ấm quá, em thích lắm.
(Lý Lạc): Thích là tốt rồi, bao giờ em về?
(Nhan Trúc Sanh): Mẹ nói ngày 9 có người bạn đến thăm bà ấy, hẹn với bạn rồi, ngày 15 tháng này cùng về nước.
(Lý Lạc): Về nước xong, định ăn Tết thế nào?
(Nhan Trúc Sanh): Không biết, mẹ không nói, chắc là ở nhà ăn bữa cơm thôi.
(Nhan Trúc Sanh): Còn anh thì sao?
(Lý Lạc): Ta theo ba mẹ về quê ăn Tết.
(Nhan Trúc Sanh): Ăn Tết xong thì sao? Có về sớm không?
(Lý Lạc): Cái này khó nói lắm, phải xem ý ba mẹ ta, có khi về sớm, có khi sẽ ở lại lâu hơn.
(Nhan Trúc Sanh): Được rồi.
(Lý Lạc): Nếu em muốn thì cũng có thể đến quê anh chơi mà.
(Lý Lạc): Chỗ anh nói là nông thôn, nhưng mấy năm nay theo thành thị phát triển, cũng đã thành khu vực kết hợp thành thị với nông thôn rồi, bắt xe cũng chỉ mất 30~40 phút thôi.
(Nhan Trúc Sanh): Em có thể đi à?
(Lý Lạc): Chắc chắn là được.
(Nhan Trúc Sanh): Tốt, em nhớ rồi.
"Máy tính của anh bày kỳ cục vậy, gõ chữ được à?" Lúc này Từ Hữu Ngư đang bí từ, nghiêng đầu liền thấy Lý Lạc kỳ lạ, cứ phải tách màn hình máy tính ra một chút, nhất thời nghi ngờ hỏi.
"Ngươi quản nhiều làm gì? Gõ chữ đi."
"Có phải đang nói chuyện với Khê Khê không?" Từ Hữu Ngư ngó đầu liếc xem, kết quả bị Lý Lạc ôm máy tính xách tay di chuyển, không cho nàng thấy, "Thần thần bí bí, chẳng lẽ là nói chuyện gì người khác không biết à?"
"Đây là chuyện riêng tư bình thường, mời ngươi tôn trọng một chút." Lý Lạc nghiêm trang nói.
"Ai" Từ Hữu Ngư nghe câu này liền che mặt khóc rưng rức, "Cuối cùng vẫn là hoa dại thơm hơn hoa nhà, ta không biết làm sao vãn hồi chút tình cảm này, chỉ muốn hỏi anh một câu, anh, còn thích ta không?"
Lý Lạc: "Ngươi đang diễn cái kiểu kịch tình máu chó khổ sở gì đấy?"
"Bí từ mà... chán quá." Từ Hữu Ngư thu lại vẻ mặt, đá đá đôi chân trần của mình, tựa lưng vào ghế thở dài, "Tìm anh mượn chút cảm hứng."
"Cảm hứng là ngươi mượn như vậy à?"
"Ôi anh không hiểu đâu." Từ Hữu Ngư chỉ vào màn hình gõ chữ của mình, "Ta mới viết một bộ phim, nhân vật chính trong lúc quay phim đóng vai một người đàn ông ngoại tình, giằng xé giữa vợ và tình yêu, ta đang tìm cái cảm giác đó, nên miêu tả từ góc độ nào để hợp lý."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó sau đó hay lắm!"
Từ Hữu Ngư đột nhiên nhảy khỏi ghế, không quan tâm Lý Lạc, trực tiếp lao tới trước máy tính gõ bàn phím, rõ ràng là đã đột nhiên có cảm hứng.
Lý Lạc nhìn dáng vẻ nhập ma của nàng, nhất thời không nói gì, thấy nàng không có ý định nói tiếp, liền cúi đầu nhìn máy tính xách tay trong ngực.
(Nhan Trúc Sanh): Dạo này anh có bản thảo mới không? Lần trước xem xong ngắn quá.
(Lý Lạc): Mấy hôm nay cũng được ba bốn vạn chữ, em chắc muốn xem luôn giờ à?
(Nhan Trúc Sanh): À vậy thôi để lúc khác đi, đợi Tết anh gửi cho em bản mới.
(Lý Lạc): Lần trước là do anh cầm máy tính của em cho người khác xem phim, vậy lần sau đây? Còn lý do gì nữa?
(Nhan Trúc Sanh): Quà năm mới à?
(Lý Lạc): Được thôi. (Nhan Trúc Sanh): Vậy anh gõ chữ đi, em không làm phiền nữa.
(Lý Lạc): Tốt.
Sau khi nói chuyện xong với Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc lại tiếp tục gõ chữ.
Còn Từ Hữu Ngư bên cạnh thì gõ bàn phím rất nhanh, cảm hứng tuôn trào như suối chảy.
Cứ như vậy hơn nửa giờ, Từ Hữu Ngư mới như vừa vận động mạnh xong, xụi lơ trên ghế dựa, thở dài nhẹ nhõm, trên mặt tràn đầy vẻ hài lòng.
"Lý Lạc, anh tuyệt vời quá."
Lý Lạc: "Ta rốt cuộc có chỗ nào đáng khen?"
"May mà anh cho ta cảm hứng." Từ Hữu Ngư cười đùa nói, "Không phải vừa nãy ta nói đấy à, ta thiếu một chỗ miêu tả diễn xuất lúc nhân vật chính bị rơi vào vòng xoáy ngoại tình."
"Nhưng vừa rồi ta đột nhiên nghĩ ra, phải miêu tả khía cạnh một người đàn ông ngoại tình như thế nào."
"Ví dụ như, bên ngoài... người đàn ông rõ ràng đang sống cùng phòng với vợ, hai người chuyện nhà chuyện cửa nói chuyện phiếm, nhưng anh ta vẫn đang viết thư ở bàn."
"Bức thư này là viết cho tình nhân ở bên ngoài của anh ta."
"Hơn nữa ngay bên cạnh tay anh ta, còn có một lá thư tình nhân gửi."
"Trong đó có rất nhiều chi tiết miêu tả, từ góc độ khác để miêu tả lúc người đàn ông đối diện với sự quan tâm của vợ, cái sự chột dạ, cố tình ứng phó, thái độ qua loa lấy lệ, cùng với thỉnh thoảng xuất hiện sự áy náy."
"Quá hoàn hảo rồi, quá hoàn hảo rồi!" Từ Hữu Ngư nói đến đây thì không nhịn được nhảy khỏi ghế, vẻ mặt hưng phấn đi vòng quanh Lý Lạc, xả hết niềm vui vì vừa viết ra được cốt truyện hay.
Từ Hữu Ngư viết về giới điện ảnh đầu thế kỷ, khi đó quay phim điện ảnh khá thịnh hành, sau đó ra nước ngoài đoạt giải.
Không ít phim có tình tiết tương tự.
Nhưng khi Từ Hữu Ngư sao chép lại các tình tiết trong phim, cô không thích sao y nguyên mà rất thích sửa đổi những chỗ mà cô cảm thấy có thể cải thiện, rồi dùng đủ loại cách để miêu tả diễn xuất tinh diệu mà nhân vật chính đã thay đổi.
Dùng cái này làm nổi bật tính chân thực và hợp lý khi nhân vật chính đoạt được giải thưởng ảnh đế lớn ở sau.
Cũng vì sự sửa đổi của nàng mỗi lần đều hay, những độc giả đã đọc tác phẩm của cô thường trở thành người hâm mộ trung thành, say mê, thích thú mà vỗ bàn khen hay.
Dù sao thì đây cũng là thứ mà Lý Lạc dù có nghĩ cũng không thể viết ra.
Nhưng.
"Sao ta cứ có cảm giác ngươi đang mượn gió bẻ măng vậy?" Lý Lạc nheo mắt lại bực tức nói, "Thì ra ngươi còn có thể tìm cảm hứng về một người đàn ông ngoại tình từ ta à?"
"Ôi, mượn tài liệu mà." Từ Hữu Ngư vỗ vai hắn, cười tủm tỉm trấn an, "Hy sinh một chút cũng là cần thiết, lần sau anh có yêu cầu gì, ta cũng có thể giúp anh diễn một vai."
"Ngươi đúng là người giỏi lấp liếm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận