Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 251: Địch quân sắp đến chiến trường (length: 13043)

Hai ngày trước, cảnh đêm tuyết đã khác.
Đêm giao thừa, tuyết rơi rất lớn.
Tuy rằng đến rạng sáng thì ngừng một chốc, nhưng đến sáng sớm, tuyết lại bắt đầu lả tả rơi xuống.
Lúc Lý Lạc cùng Ứng Thiện Khê vội vàng rời giường, sau đó rón rén xuống lầu thì bên ngoài đã là một trời tuyết lớn.
Trên mặt đất cũng đã đọng lại một lớp tuyết mỏng manh.
Trần Lộc chỉ đi qua đi lại một chuyến từ phòng bên, trên đầu đã có thêm một lớp bông tuyết.
"Các ngươi có thấy Khê Khê không?" Trần Lộc kỳ lạ hỏi mọi người trong nhà, "Ta không thấy nàng trong phòng ngủ."
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, ba của Ứng Chí Thành lập tức nhíu mày: "Không có ở đó sao? Ta dậy từ hơn mười giờ, sau đó không thấy nàng xuống dưới."
"Có khi nào dậy sớm, chạy ra ngoài chơi rồi không?" Lý Tuyết Tiên hỏi, "Gọi điện thoại đi."
Lúc này, Lý Tưởng đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, ha ha kéo khóe miệng, một lời cũng không nói.
Ứng Chí Thành lấy điện thoại ra, gọi cho con gái.
Kết quả điện thoại còn chưa kết nối, thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ giữa cầu thang.
Thế là, mọi người nhìn sang bên đó, thì thấy Lý Lạc và Ứng Thiện Khê đi ra từ đó.
"Ba, sao ba gọi điện thoại cho con?"
"Hươu hươu vào phòng ngủ của ngươi không thấy ngươi." Ứng Chí Thành nhìn con gái theo Lý Lạc xuống lầu, liền hỏi, "Khi nào thì con chạy sang tìm Lý Lạc?"
"Thì, thì sáng nay thôi." Ứng Thiện Khê chột dạ nháy mắt.
"Vừa rồi ngươi không phải đi trên lầu gọi Lý Lạc à? Sao lại không thấy Khê Khê?" Bà thím hỏi cháu trai.
"Ta chưa vào." Lý Tưởng gãi đầu, "Chỉ gõ cửa một cái, nói một tiếng, nghe hắn trả lời một tiếng là ta xuống."
Thấy Lý Tưởng nói vậy, mọi người cũng không để ý chuyện này nữa, Lâm Tú Hồng liền gọi mọi người ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Sau bữa trưa, Ứng Thiện Khê thấy bên ngoài một màu trắng tuyết, liền phấn khởi kéo Lý Lạc ra ngoài, tranh thủ nốt chút thời gian riêng tư này.
Lý Lạc đi theo nàng khắp hang cùng ngõ hẻm, trên đầu, trên khăn quàng, trên áo, đều đầy bông tuyết.
Ứng Thiện Khê thỉnh thoảng hái bông tuyết từ lùm cây ven đường, nắm trong lòng bàn tay, rồi ném lên đầu Lý Lạc.
Lý Lạc bị nàng đánh lén mấy lần, cuối cùng không nhịn nữa, trực tiếp vơ một nắm đầy tuyết, túm lấy cổ áo Ứng Thiện Khê, nhét vào trong áo nàng.
"A a a! Lý Lạc!"
Ứng Thiện Khê vội vàng giãy giụa, rũ tuyết ra khỏi áo, rồi tức giận đỏ mặt, đuổi theo Lý Lạc đánh.
Nhờ luyện tập quyền pháp gần nửa năm, nàng đánh Lý Lạc liên tục bại lui, không ngừng xin tha.
Chỉ tiếc thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi.
Ngày đầu tiên của mùa xuân, nhanh chóng trôi qua trong những trò đùa như vậy.
Đến sáng mùng hai, Lý Lạc liền cùng bố mẹ lên xe, về nhà ông bà ngoại.
Ứng Thiện Khê chỉ có thể cô đơn một mình ở nhà, tiếp tục cầm điện thoại xem tiểu thuyết của Lý Lạc, tìm kiếm những đoạn có Thẩm Đông Đông để trò chuyện cho khuây khỏa.
Bất quá, lúc xem khu bình luận, Ứng Thiện Khê phát hiện một độc giả trước kia rất ủng hộ Khương Minh Nguyệt, hôm qua lại đăng bài phản bội, nói thẳng thanh mai mới là nhất.
Điều này cũng làm Ứng Thiện Khê vui vẻ hơn chút, còn cố ý nhớ kỹ biệt danh của người này, hy vọng phần sau có thể thấy hắn tiếp tục ủng hộ Thẩm Đông Đông.
Mà ở nhà ông bà ngoại, Lý Lạc vừa xuống xe, Lâm Tú Phong đã cười ha hả ra đón.
Vừa rút tay trong túi quần, đã có một bao lì xì nhét thẳng vào ngực Lý Lạc.
Lý Lạc sờ sờ độ dày, hơi ngạc nhiên: "Cậu, sao hôm nay hào phóng vậy?"
"Nhờ cả vào ngươi đấy." Lâm Tú Phong thân mật ôm cổ Lý Lạc, vỗ vỗ ngực hắn, ghé tai thì thầm, "Bán cơm chiên hơn nửa tháng, kiếm được gần một vạn rồi."
"Ghê thật." Lý Lạc khen một tiếng, yên tâm thoải mái nhận lì xì của cậu, rồi cười ha ha nói, "Vậy cậu tìm được chưa? Ông bà ngoại giục cậu đấy."
"Trước mặt ta còn nói vậy à?" Lâm Tú Phong trừng mắt nhìn hắn một cái, "Đã lì xì cho ngươi rồi, mà còn không bịt được miệng ngươi? Lúc ăn cơm tối nay, nhớ nói giúp cậu vài câu ngon ngọt vào."
"Biết rồi."
Sau khi Lý Lạc và người nhà đến, Lâm Tú Phong thở phào một hơi, vì đề tài trên bàn cơm hôm nay, hiển nhiên đều tập trung vào Lý Lạc.
Nhất là Lâm Tú Hồng, chắc là ở bên nhà họ Lý nghẹn lắm rồi, vừa đến nhà mẹ, đã không thể chờ đợi chia sẻ chuyện tốt với ba mẹ.
Nào là Lý Lạc thi giữa kỳ đứng thứ 27 toàn trường, kiểm tra hàng tháng thì thứ 15, thi cuối kỳ lại đứng 17, chắc chắn vào được Đại học Tiền Giang, nhà ta sắp có sinh viên 985 rồi.
Rồi thì Lý Lạc viết tiểu thuyết, được giải lớn trong cuộc thi sáng tác, tiền thưởng hơn 50 nghìn đồng.
Còn nhắc tới tiền nhuận bút tháng trước của Lý Lạc lên đến 37 vạn!
Còn viết ca khúc cho ca sĩ đang nổi, ba bài hát bán được mấy trăm nghìn đồng.
Bên này không giống như nhà họ Lý, người đông lắm mồm, Lâm Tú Hồng lo sợ truyền ra ngoài sẽ bị người ta ghen ghét, không dám nói những chuyện khoa trương.
Nhưng khi trở về nhà mẹ, trên bàn ăn ngoài ba mẹ ra thì chỉ có mỗi em trai, Lâm Tú Hồng đương nhiên là không nhịn được mở toang cái miệng của mình, mọi sự kín đáo đều rũ bỏ hết.
Nghe vậy ông bà ngoại và cậu của Lý Lạc đều sững sờ một hồi, còn tưởng rằng Lâm Tú Hồng nói lung tung.
Nhưng khi thấy Lý Quốc Hồng bên cạnh gật đầu xác nhận đều là thật, thì bọn họ lại lâm vào trầm tư một hồi lâu, trong chốc lát không thể nào phản ứng kịp.
Lâm Tú Phong vẫn nhớ, hồi nghỉ hè chị gái còn đang do dự mãi chuyện có nên mua nhà không.
Khi giúp Lý Lạc chuyển nhà, chính Lâm Tú Phong là người tự mình giúp.
Mới có hơn nửa năm mà đã xảy ra một sự thay đổi long trời lở đất như vậy?
Lý Lạc bụm mặt thở dài, trong lòng nghĩ chuyện này cũng không phải lần đầu, cứ để cho mẹ thoải mái một chút, nếu không nghẹn chết cũng không hay.
Dù sao ông bà ngoại nhất định sẽ không đi xem tiểu thuyết của hắn.
Cậu thì cứ tự nhiên đi, muốn xem thì cứ xem.
Với mối quan hệ của hai cậu cháu, tin là cậu có thể hiểu mình.
May mà sau khi ăn cơm xong, Lâm Tú Hồng lại dặn dò một phen, bảo bọn họ đừng mang những chuyện này ra ngoài nói, làm Lý Lạc cũng hơi an tâm một chút.
Nhưng Lâm Tú Phong đã hùng hổ đi đến bên Lý Lạc, dùng sức vỗ vai thằng nhóc, cười ha hả nói: "Hay là ngươi trả lại cái lì xì vừa rồi cho ta đi?"
"Cậu, lì xì đã cho đi rồi, còn đòi lại được à?" Lý Lạc bất đắc dĩ nhìn cậu, "Không sợ mất mặt sao?"
"Ngươi một tháng tận 37 vạn!" Lâm Tú Phong nghiến răng nói, "Ta kiếm 1 vạn tệ này dễ dàng lắm sao, mỗi ngày buổi tối vất vả lắm, mà còn không kiếm được bằng ngươi động động ngón tay."
Đương nhiên, chuyện đòi lì xì chỉ là nói đùa.
Nhưng cũng đủ nói lên tâm trạng của Lâm Tú Phong lúc này, ít nhiều vẫn có chút hoảng hốt.
Ban đầu, hắn cứ nghĩ Lý Lạc chỉ là thông minh hơn người, hơn nữa vừa mang hắn đi bán đồ thắt lưng, lại vừa dạy hắn bán cơm chiên ở căng tin ký túc xá, làm hắn kiếm được không ít tiền.
Nhưng so với mấy trăm nghìn nhuận bút của Lý Lạc, thì quả thực chẳng là gì cả.
Cũng chẳng trách thằng nhóc này xem thường cái tiền cơm chiên ít ỏi đó.
Lâm Tú Phong tặc lưỡi, nhớ lại thì mới biết, Lý Lạc sau khi bán cơm chiên kiếm được tiền thì vì sao có thể dừng tay kịp thời như vậy.
Thì ra là còn có những việc kiếm được nhiều tiền hơn để làm!
So với quan hệ cậu cháu thân mật đang rộn ràng bên kia, buổi chiều Lý Lạc đã bị bà ngoại lén la lén lút kéo vào cầu thang, thần bí lấy ra một cái lì xì siêu dày, nhét vào ngực Lý Lạc.
Lý Lạc nắn một cái, ít nhất cũng phải dày nửa gang tay, nhất thời cả kinh, vội nhét lì xì trở lại: "Bà ơi cái này nhiều quá rồi! Ai lại lì xì năm mới cả chục nghìn như này?"
"Đừng có nói linh tinh, đâu có đến chục nghìn." Bà ngoại nhỏ giọng nói, "Cho con 8888 đấy, con mau cầm lấy đi, đừng cho mẹ con thấy."
Lý Lạc thấy thế, nhất thời dở khóc dở cười.
"Bà ơi, bà vừa rồi không nghe mẹ con nói sao? Con đây một tháng kiếm được mấy triệu đấy, tiền này bà cứ cất đi, bình thường mua cho mình chút đồ tốt."
"Kiếm mấy trăm nghìn thì sao? Con kiếm được bao nhiêu cũng không ảnh hưởng đến việc bà lì xì năm mới cho con." Bà ngoại cau mày nói, "Hơn nữa tiền chắc đều do mẹ con giữ đúng không? Cái lì xì này con cầm lấy, muốn mua gì thì mua."
Lý Lạc đẩy qua đẩy lại vài lần, nhưng bà khách sáo đến mức bướng bỉnh, cũng chỉ đành bất đắc dĩ nhận lấy.
Thấy Lý Lạc giấu kỹ cái lì xì vào trong áo lông, bà ngoại mới hài lòng cười lên, vỗ vỗ ngực hắn rồi nói: "Thành tích của con như vậy, sau này mà đỗ Đại học Tiền Giang, thì bà với ông ngoại đều mừng lắm, cứ học hành cho giỏi, có tiền hay không cũng không quan trọng."
Người Tiền Giang, ít nhiều gì cũng có sự khao khát mãnh liệt với đại học.
Đặc biệt là Đại học Tiền Giang nổi tiếng trong tỉnh, nếu như trong nhà có đứa nào thi đậu thì nhà đấy cũng rộn ràng mở tiệc ăn mừng, loa đài cũng phải vang cả xóm.
Ông bà ngoại cũng vui mừng, lì xì cho cháu trai 8888, cầu may lấy hên thôi.
Lý Lạc buổi tối mở lì xì ra xem, phát hiện bên trong toàn là tiền mới, chắc là cố tình đi ngân hàng đổi từ trước.
Điều này làm cho Lý Lạc đặc biệt nhớ lại một phen trong Ký Ức Cung Điện, mới nhớ ra thời điểm đời trước, bà ngoại cũng là nhét cho hắn 888 tệ tiền mừng tuổi.
Nhưng lý do thì là, biết rõ ba mẹ hắn thanh toán cho hắn không ít tiền học phí, bình thường khẳng định không có cho hắn nhiều tiền tiêu vặt như thế, cho nên để hắn tự giữ lấy, bình thường mua chút quà vặt hay gì đó.
So sánh với kiếp trước và giờ phút này, sự quan tâm từ trưởng bối thật sự không hề suy giảm một chút nào.
Cũng chưa từng có sự thay đổi nào bởi vì hắn ưu tú hay kém cỏi.
Chỉ cần ông bà ngoại muốn, luôn có thể tìm ra lý do, để Lý Lạc ngoan ngoãn nhận lấy cái hồng bao này.
Còn lý do bản thân là gì, ngược lại không quan trọng.
Lý Lạc nằm trên giường trong phòng ngủ mà nhà bà ngoại đã chuẩn bị, trong lòng cảm thán một phen, lại cùng Ứng Thiện Khê gọi điện thoại hàn huyên một hồi, liền ngủ say giấc.
Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, Lý Lạc bị tiếng rung điện thoại đánh thức, trong lúc mơ mơ màng màng mò lấy điện thoại, vừa bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Lý Lạc."
"Ừ, sao thế?" Lý Lạc vẫn còn buồn ngủ, mắt nhắm hờ nằm trên giường, nghe giọng của Nhan Trúc Sanh hỏi.
"Ta với học tỷ đang đi đường, nửa tiếng nữa là đến."
"Cái gì?!" Lý Lạc bật dậy khỏi giường, cả người trong nháy mắt tỉnh táo, "Không phải ta còn đang ở nhà ngoại, các ngươi sao lại xuất phát sớm thế?"
"Ta còn muốn nói ấy chứ" đầu dây bên kia truyền đến tiếng ngáp của Từ Hữu Ngư, "Sáng sớm ta đã bị Trúc Sanh tìm đến tận cửa, mẹ ta mời nàng ăn sáng ở nhà rồi mới đi."
"Đã mùng ba rồi mà." Nhan Trúc Sanh nghiêm túc nói, "Không phải đã nói mùng ba đến sao?"
"Sao ngươi không đến vào rạng sáng luôn?" Lý Lạc không nhịn được mà nói móc.
"Rạng sáng không bắt được xe." Nhan Trúc Sanh thành thật đáp, "Hơn nữa không an toàn."
"Vậy ngươi tính cũng khôn đấy." Lý Lạc cười ha hả hai tiếng, "Nhưng bên ta không thể về sớm thế được, ít nhất phải tầm tám chín giờ mới đi được."
"Nếu các ngươi đến sớm thì gọi điện cho Khê Khê trước, để nàng tiếp đón các ngươi nhé."
"Đến lúc đó phòng ngủ cạnh phòng ta nhường cho học tỷ, Trúc Sanh ngươi ở phòng trống nhà Khê Khê."
Đầu dây bên kia nghe xong lời của Lý Lạc, Nhan Trúc Sanh nhất thời không nhịn được hỏi: "Không thể tự chọn phòng được sao?"
"Không thể, khách tùy theo chủ." Lý Lạc phủ quyết ngay, "Đều do Khê Khê sắp xếp cho các ngươi, đến nơi thì cứ nghe nàng ấy là được."
"À" Tâm tình của Nhan Trúc Sanh rõ ràng thấp hơn, có chút không vui.
Ngược lại Từ Hữu Ngư bên cạnh thì hết sức hài lòng với sự sắp xếp này: "Được, biết rồi, vậy bọn ta gọi điện cho Khê Khê trước đây, ngươi nhớ về sớm chút nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận