Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 480: Sinh nhật vui vẻ (length: 14553)

(Ứng Thiện Khê:) (Thời điểm ngươi nhận được tin, nếu như chuyển phát nhanh không bị chậm trễ thêm thì hẳn là vừa đúng ngày sinh nhật của ngươi đấy.) (Thời gian đặc biệt, vẫn nên gọi điện thoại hỏi thăm một cách nghiêm chỉnh.) (Khi viết phong thư này, trong bưu cục tình yêu có rất nhiều bưu thiếp để lựa chọn.) (Khi ta nhìn thấy tấm hình mặt trời mọc trên biển, đã cảm thấy nó rất thích hợp để làm quà tặng cho ngươi.) (Người từ trong nước đến, tuổi thơ tựa như buổi sáng sớm ở Thiên Trung, giống như ánh mặt trời ban sơ từ biển cả, cũng giống như hai ta từ nhỏ đến lớn cùng nhau lớn lên vậy.) (Chuyến đi Quỳnh Châu lần này, đã trải nghiệm rất nhiều điều, chắc chắn sẽ trở thành một ký ức tốt đẹp khó quên trong cuộc đời ta.) (Mà vào ngày sinh nhật của ngươi, ta cũng hy vọng lúc này ta sẽ không làm ngươi quá thất vọng, giúp ngươi có một ngày sinh nhật khó quên.) (Nếu như ngươi cảm thấy sinh nhật rất vui vẻ, không ngại đáp lại ta một chút, ví dụ như ngay lúc đang đọc lá thư này, không nói gì cả, chỉ cần cho ta một nụ cười là được rồi.)
Đọc đến đây, trong lòng Ứng Thiện Khê ấm áp, trên mặt không kìm được nở một nụ cười, không nhịn được nghiêng đầu qua, muốn cười với Lý Lạc một cái.
Kết quả vừa mới quay mặt sang, đã thấy Lý Lạc cùng Nhan Trúc Sanh đang lén lút chuyền giấy cho nhau trong giờ tự học sớm, nhất thời Ứng Thiện Khê sắc mặt đông lại, sau đó lặng lẽ quay đầu lại, hừ một tiếng.
(Đương nhiên, nếu như sinh nhật làm tâm trạng của ngươi không tốt, cũng có thể đấm ta một cái.) Đọc đến câu tiếp theo, chân mày Ứng Thiện Khê nhíu lại, thiếu chút nữa đã muốn quay đầu lại lần nữa, đấm cho Lý Lạc một cái.
Bất quá cân nhắc đến vẫn còn giờ tự học sớm, Ứng Thiện Khê cũng liền thu lại ý định này, tạm thời tha cho hắn một lần.
Thư của Lý Lạc vẫn còn tiếp tục.
(Nếu như may mắn, lá thư này có lẽ sẽ được giao đến nhà vào buổi sáng sớm.) (Bất quá theo tính cách của ngươi, chắc là sẽ để dành đến trường xem, dù sao buổi sáng còn phải chạy bộ sớm mà.) (Khê Khê ngoan như vậy, chắc sẽ không xem trong giờ tự học sớm chứ?) (Đoán chừng là sẽ tranh thủ xem xong trước giờ tự học sớm, không biết ta đoán có đúng không?) Đến lúc này, Ứng Thiện Khê lẩm bẩm một tiếng.
Nói như thể cô không ngoan ngoãn lắm vậy, chẳng phải do hắn viết cái câu đó trong bưu thiếp sao, làm hại mình cứ đọc đi đọc lại rất lâu, mới không xem xong trước giờ tự học sớm.
Ứng Thiện Khê nghĩ như vậy trong lòng, tiếp tục đọc thư.
(Đương nhiên, nếu như không may mắn một chút, lá thư này buổi tối mới đến thì Khê Khê của chúng ta, chắc là sẽ ôm thư, chạy về phòng ngủ của mình, chui vào chăn xem trộm.)
Hừ.
Mới không trốn trong chăn xem đâu!
Nhiều nhất là về phòng, ngồi trước bàn đọc sách xem mà thôi!
(Nếu như ngày sinh nhật không đến, cũng không sao, ta nhất định sẽ viết một lá khác vào cùng ngày, rồi lén nhờ người giả vờ giao đến tận cửa.) (Tiện thể nhờ Lưu quản gia cho bưu cục tình yêu ở đỉnh núi đánh giá kém luôn.) (Trở lại chuyện chính.) (Hôm nay là sinh nhật của ngươi, chỉ mong mọi việc như ý, tâm tình vui vẻ.) (Đây không phải là lần đầu tiên ta chúc mừng sinh nhật ngươi, chắc chắn cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.) (Hy vọng mỗi năm về sau, cũng có thể chúc phúc ngươi như vậy.) (Hiện tại đã là lớp mười một rồi, thoáng chốc sẽ lên lớp mười hai, dường như đại học đã ở ngay trước mắt.) (Nếu có thể, hy vọng thời gian cứ kéo dài mãi như thế.) (Cuối cùng, sinh nhật vui vẻ.) (—— Lý Lạc)
Suốt buổi tự học sớm, Ứng Thiện Khê chẳng làm gì khác, chỉ lén lút đọc thư Lý Lạc viết cho mình.
Chờ đến khi kết thúc tự học sớm, Kiều Tân Yến từ trên bục giảng đi xuống, về đến chỗ ngồi thì bật cười nói: “Cậu cũng không biết khiêm tốn một chút, vừa rồi Khổng lão sư nhìn cậu mấy lần rồi đấy.”
“Hả?” Ứng Thiện Khê ngẩn người một chút, có chút không phản ứng kịp, sau đó ấp úng nói, “Khổng lão sư nhìn tớ làm gì?”
“Còn có thể là làm gì?” Kiều Tân Yến vừa nói vừa trợn mắt, liền đưa tay chọc chọc quyển sách giáo khoa ngữ văn trên bàn cô, “Cậu kẹp thư trong sách, thật coi người khác không nhìn ra à?”
“Thế, rõ ràng vậy sao?” Ứng Thiện Khê nhất thời mặt đầy xấu hổ, có chút lúng túng gãi gãi mặt, không nhịn được hỏi, “Khổng lão sư đều thấy rồi?”
“Khê Khê cậu học giỏi, nhưng về phương diện này, kinh nghiệm còn kém xa đấy.” Kiều Tân Yến lắc lắc ngón tay, cười nói, “Đứng trên bục giảng nhìn xuống, ai đang chăm chỉ đọc sớm, ai đang lén lút làm việc riêng, nhìn thoáng qua là biết ngay, chỉ là Khổng lão sư lười nói cậu thôi.”
“Vậy sao cậu không nhắc tớ một tiếng?” Mặt Ứng Thiện Khê đỏ lên, lặng lẽ cất lá thư của Lý Lạc đi.
“Tớ chớp mắt với cậu mấy cái cũng có được gì đâu.” Kiều Tân Yến trợn tròn mắt, cười ha ha nói, “Kết quả người nào đó vẫn cứ nhìn chằm chằm vào quyển sách giáo khoa ngữ văn, nhìn cẩn thận lắm nha, vẻ mặt đặc biệt phong phú, cảm giác cả người đều đắm chìm trong tâm tình của văn chương, đúng là đệ nhất niên cấp chúng ta mà.”
Ứng Thiện Khê bị cô nói đến gò má đỏ bừng, ấp úng không nói nên lời, cuối cùng dứt khoát quay người, giơ tay đấm Lý Lạc một cái: “Đều tại cậu hết.”
Lý Lạc một mặt mờ mịt nhìn cô, trong đầu nghĩ xem mình đã làm gì, tự dưng lại bị đánh?
Đúng là con gái là một sinh vật khó hiểu, luôn khiến người không thể tìm ra manh mối.
Ngày 14 tháng 3 là sinh nhật của Ứng Thiện Khê, mặc dù vào cuối tuần Lý Lạc và những người khác đã tổ chức sinh nhật cho cô rồi, nhưng trong trường vẫn có một số bạn học khác chuẩn bị quà cho Ứng Thiện Khê.
Bất quá đối với Ứng Thiện Khê mà nói, có lẽ không có món quà nào trân quý hơn lá thư này của Lý Lạc.
Buổi tự học sớm đã xem đi xem lại nhiều lần rồi, kết quả buổi trưa lại xem một lần nữa, đến buổi tối tự học, làm xong hết việc, Ứng Thiện Khê lại xem mấy lần nữa, không biết có gì đáng xem, khiến Kiều Tân Yến khó hiểu, chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng, con bé này hết cứu rồi.
Kết thúc buổi tự học tối, Ứng Thiện Khê cùng Lý Lạc và mọi người về nhà, sau khi tắm xong, cô lại lấy lá thư ra, ngồi trước bàn đọc lại một lần.
Sau đó cô cất lá thư vào hộp riêng, cùng tất cả thư từ trước kia của Lý Lạc đặt chung một chỗ, toàn bộ đều được bảo quản cẩn thận.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Ứng Thiện Khê vang lên, cô nhìn vào màn hình, phát hiện là ba gọi điện tới, vì thế liền lập tức nhấc máy kết nối.
Hai cha con nói chuyện một hồi, Ứng Chí Thành hiển nhiên nhớ kỹ hôm nay là sinh nhật con gái, sau khi chúc cô sinh nhật vui vẻ liền nhắc nhở: "Trên thẻ ba đã chuyển cho con 1 vạn tệ, dạo này đang vào xuân, nhớ mua thêm quần áo mới."
"Dạ dạ, con biết rồi." Ứng Thiện Khê ngoan ngoãn gật đầu, "Thật ra con có đủ tiền dùng rồi."
Hơn nữa nếu như là mua quần áo thì bình thường cô đi dạo phố xem quần áo với Lý Lạc, rất nhiều khi đều là Lý Lạc trực tiếp trả tiền.
Ứng Thiện Khê ngược lại không có cơ hội tiêu tiền gì, chỉ có thể khi ở trong trường cà thẻ ăn cơm thì cà cho Lý Lạc nhiều hơn một chút thôi.
Ứng Chí Thành cũng không nghĩ nhiều, ngược lại nói tiếp: "Lý Lạc có ở bên cạnh con không? Ba có chuyện muốn nói với hắn, nếu có thì ba không gọi lại nữa."
“Chắc là hắn đang gõ chữ đó ba, ba đừng cúp máy, con qua tìm hắn là được rồi.” Ứng Thiện Khê vội vàng đứng dậy, xỏ dép lạch cạch đi về phía phòng ngủ của Lý Lạc.
Đi tới cửa phòng Lý Lạc gõ cửa một cái, Ứng Thiện Khê liền đẩy cửa vào, kết quả nhìn thấy Nhan Trúc Sanh đang nằm trên giường Lý Lạc, giơ một đôi chân nhỏ lên đung đưa, đang cầm điện thoại xem tiểu thuyết.
Ứng Thiện Khê thấy cảnh này thì khẽ bĩu môi, nhưng vẫn biết chuyện chính quan trọng hơn, vì vậy lập tức đi đến bên cạnh Lý Lạc, đưa điện thoại cho hắn.
"Sao vậy?" Lý Lạc nghi ngờ hỏi.
"Ba tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu nghe máy đi."
"Ồ à." Lý Lạc kịp phản ứng, vội vàng nhận lấy điện thoại, hỏi thăm phía bên kia, "Ứng Thúc, chú tìm cháu ạ?"
"Ừ." Ứng Chí Thành gật đầu một cái, nói ngay vào chuyện chính, "Bản quyền phim truyền hình 《niềm vui nhỏ》 của con nói chuyện gần xong rồi, chi tiết hợp đồng cơ bản đã quyết định xong, phần sau có lẽ cần con bên đó xác nhận lại một chút, tình hình cụ thể có thể hỏi luật sư của con."
“Nếu không có vấn đề gì thì sớm giải quyết đi, sắp xếp thời gian ký hợp đồng một chuyến.”
"Xác nhận sớm, bên ba cũng sớm bắt đầu làm việc, bên đạo diễn cũng đã chuẩn bị khởi động lập hạng rồi."
“À, được không thành vấn đề.” Lý Lạc gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, tay phải cầm chuột, liếc mắt nhìn tin nhắn vừa nhận được, “Luật sư Điền mới vừa nói chuyện với con xong, cụ thể chắc không có vấn đề gì lớn, nếu được thì cuối tuần này con có thể ký hợp đồng.”
"Ừ, không có vấn đề là tốt rồi." Ứng Chí Thành cười gật đầu, "Đạo diễn Uông Tuấn rất coi trọng con, lần này ngoài một biên kịch mà hắn quen dùng ra còn có một biên kịch phụ giúp con, cụ thể về kịch bản sẽ không can thiệp quá nhiều."
"Nhưng dù sao con cũng là lần đầu tiếp xúc với việc sáng tác phim truyền hình, cái này và logic trên mạng có chút khác nhau."
"Cho nên nếu như người ta có ý kiến hoặc đề nghị gì, ngươi cũng có thể thích hợp nghe một hồi."
"Trong này không chỉ là vấn đề kịch bản, mà còn là vấn đề hợp tác giữa một đoàn đội, cái này khác hoàn toàn với việc tác giả trên văn đàn Internet có thể một mình đơn thương độc mã."
"Thật nếu có chuyện gì ngươi cảm thấy xử lý không được, liền trực tiếp âm thầm nói với ta."
Ứng Chí Thành nói chuyện hơi uyển chuyển một chút, bất quá Lý Lạc vẫn đại khái hiểu ý, liền gật đầu nói: "Yêu cầu của ta thật ra rất đơn giản, cố gắng đừng sửa đổi nội dung cốt truyện chính là được."
"Một điểm này sao?" Ứng Chí Thành trầm ngâm một lát, ngược lại hỏi, "Ngươi còn nhớ hay không, hồi cuối năm ngươi có đề cập tới một chuyện."
"Chuyện gì?" Lý Lạc nhớ lại một hồi, nhờ sự giúp đỡ của Ký Ức Cung Điện, rất nhanh phản ứng lại, "Chuyện đầu tư sao?"
"Đúng." Ứng Chí Thành ngữ khí có chút trầm xuống, "Hội đồng quản trị có vài người không quá coi trọng dự án của ngươi."
"Bên Hoa Việt truyền hình, cùng thời điểm còn có một phim truyền hình khác được phê duyệt, là tác phẩm của một nữ tác giả trước kia từng hợp tác, bất kể là chất lượng hay quá trình sửa đổi, số điểm bên hội đồng quản trị đều cao hơn ngươi một chút."
"Mà hình thức đầu tư của công ty chúng ta, bản thân công ty chỉ bỏ ra nhân lực là chính, phần tài chính chiếm tỷ lệ tương đối ít, phần đầu tư của phim truyền hình đều là người trong ban giám đốc."
"Lần này ngoại trừ bản quyền truyền hình, 《 niềm vui nhỏ 》 đại khái còn có khoảng mười lăm triệu tài chính."
"Đương nhiên, bên hội đồng quản trị vẫn còn vài người chưa tỏ thái độ, phần sau có thể sẽ tăng thêm đầu tư tùy theo tình hình."
"Nếu như ngươi, người viết bản gốc này, cũng dám đầu một khoản tiền vào, nói không chừng sẽ làm thay đổi suy nghĩ của một số người, đến lúc đó tài chính cũng có thể dư dả hơn một chút."
"Và ở một phương diện khác, trong đoàn kịch, ngươi sẽ không đơn thuần chỉ là một biên kịch, hay là người viết bản gốc, mà là một trong những nhà đầu tư chính của toàn bộ dự án."
"Từ đầu đến cuối quyền phát biểu sẽ khác biệt rất lớn."
"Bất quá ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ rồi nói, dù ngươi có tin tưởng vào sách của mình đến đâu, văn đàn Internet và phim truyền hình cũng không phải là chuyện giống nhau."
"Chú của ngươi ta nói thẳng cũng chỉ là một người đi làm, tiền đầu tư đều là tiền của công ty, coi như lỗ vốn rồi, nhiều nhất cũng chỉ ảnh hưởng đến vị trí của ta."
"Nhưng nếu ngươi thật sự muốn đầu tư, thì đây coi như là tiền thật bạc thật rồi."
Dù sao cũng là con trai của bạn thân từ nhỏ, hơn nữa Lý Lạc và con gái của mình lại có quan hệ không tệ, khi nói chuyện Ứng Chí Thành rất chân thành, cơ bản là cân nhắc mọi mặt cho hắn.
Lý Lạc sau khi nghe xong suy nghĩ một chút, ánh mắt lại nhìn nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của mình với luật sư Điền, sau đó xác nhận lại: "Vậy thì, Ứng thúc, lần này giá cuối cùng của bản quyền xác định là 12 triệu rồi sao?"
"Đương nhiên." Ứng Chí Thành cười nói, "Dù sao cũng là sách của ngươi, cho nên bên ta cũng không cò kè bớt một đồng nào."
Đều là người nhà, có mấy lời Ứng Chí Thành nói thẳng, không cần giấu giếm.
Bình thường thì tập đoàn văn duyệt ra giá 15 triệu, cố gắng một chút thì Ứng Chí Thành có thể ép giá xuống còn 10 triệu là không thành vấn đề.
Nhưng một mặt, dự án này cũng không còn nhiều thời gian nữa, mặt khác đây dù sao cũng là sách của Lý Lạc, nên hắn không tính toán chi li ở đây.
Theo lời của Ứng Chí Thành thì dù sao hoa cũng không phải tiền của hắn.
Sau khi Lý Lạc nhận được câu trả lời chắc chắn, liền cười, gật đầu nói với đầu dây bên kia: "Vậy thì bên ta xác định, đến lúc đó sẽ đầu tư 5 triệu thử xem."
Ừ, như vậy là không sai biệt lắm số tiền anh có thể cầm về sau khi bán bản quyền.
Có thể tiền nộp thuế sẽ ít hơn một chút, cùng lắm thì nộp thêm, dù sao anh cũng không thiếu chút tiền này.
Nếu không dùng, đến lúc đó công ty còn phải nộp thuế đây, không bằng cứ cầm đầu tư như thế này.
Ít nhất ở dự án 《 niềm vui nhỏ 》 này, chỉ cần đạo diễn Uông Tuấn đừng cho anh cái trò quỷ gì thì Lý Lạc vẫn đủ tự tin.
"Được, vậy trước tiên như vậy đi." Ứng Chí Thành gật đầu nói, "Chuyện cụ thể, chờ cuối tuần gặp mặt lại nói kỹ hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận