Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 19: Khê Tỷ, uống trà (length: 14070)

"Ngươi chỉ là bình thường viết viết tiểu thuyết, cho nên luận văn thành tích mới tốt như vậy?"
"Đúng."
"Sau đó ngươi đem viết tiểu thuyết đăng lên trên nền tảng người ta, bị biên tập của họ coi trọng?"
"Đúng."
"Bây giờ người ta mời ngươi trở thành tác giả ký hợp đồng, ký hợp đồng về sau, còn có cơ hội kiếm tiền?"
"Đúng."
"Thế nhưng người chưa thành niên phải được người giám hộ đồng ý mới có thể ký hợp đồng, là ý này chứ?"
"Đúng."
"Loại hợp đồng này có vấn đề gì không? Ký rồi có ảnh hưởng đến việc học tập của ngươi sau này không?"
"Loại này đều là hợp đồng mẫu, khuôn mẫu cố định, tác giả mới đều ký như vậy." Lý Lạc giải thích, "Hơn nữa cũng không có nghĩa vụ gì rõ ràng, muốn viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, muốn lúc nào viết thì viết lúc đó, nền tảng chỉ phụ trách phân phát tuyên truyền trên mạng cho ngươi, thu hút độc giả đến đọc sách của ngươi."
"Ồ nha, ta hiểu rồi." Lâm Tú Hồng gật gật đầu, trầm tư một lát, lại nhìn Lý Lạc, "Vậy chúng ta phải ước định cẩn thận, giúp ngươi ký hợp đồng thì có thể, nhưng nếu lên cao trung mà thành tích của ngươi không thể giữ vững, thì chuyện này phải thương lượng lại."
"Không thành vấn đề!"
Nếu đúng là trước kỳ thi trung khảo, Lý Lạc chạy tới nói với Lâm Tú Hồng rằng tự viết một quyển tiểu thuyết được người ta coi trọng, muốn ký hợp đồng.
Lâm Tú Hồng phỏng chừng liếc một cái sẽ túm lấy tai Lý Lạc, bắt hắn làm việc đứng đắn một chút, đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện linh tinh.
Nhưng bây giờ, hình tượng của Lý Lạc trong mắt ba mẹ đã hoàn toàn khác.
Không chỉ thành tích trung khảo tốt ngoài sức tưởng tượng, bài luận văn ngữ văn đạt điểm tuyệt đối, mà còn bởi vì Lý Lạc trong khoảng thời gian này, cách hành xử đã chững chạc hơn rất nhiều.
Tuy thỉnh thoảng nói vài câu vẫn không nên lời, nhưng đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.
Điều này khiến Lâm Tú Hồng đối với việc Lý Lạc làm cảm thấy yên tâm và tin tưởng.
Hơn nữa, con trai bình thường viết chơi vậy mà được người ta coi trọng muốn ký hợp đồng, ít nhiều cũng khiến nàng nở mày nở mặt.
Chỉ là tiểu thuyết có thể kiếm tiền sao?
Lâm Tú Hồng dù sao cũng không trông cậy vào chuyện này, văn chương của trẻ con, kiếm chút tiền tiêu vặt cũng tốt rồi.
Vì vậy, khi đối diện với việc con trai muốn ký hợp đồng với nền tảng trên mạng, nàng chỉ hỏi kỹ một chút tình huống cụ thể, xác nhận không có vấn đề gì rồi, mới đồng ý.
Còn việc viết tiểu thuyết có thể nâng cao kỹ năng viết luận văn ư?
Những lời như vậy có lẽ có thể dùng để lừa phỉnh Lâm Tú Hồng - người mới tốt nghiệp cấp 2 thôi.
Chỉ là dù sao đi nữa, Lý Lạc bằng việc tạo dựng hình tượng ‘con hư biết quay đầu’ trong hơn nửa tháng qua, cuối cùng cũng vượt qua được cửa của mẹ, thuận lợi ký được hợp đồng đầu tiên sau khi sống lại với quyển tiểu thuyết đầu tay.
《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 trong mấy ngày tiếp theo đã thuận lợi chuyển đổi trạng thái ký hợp đồng, tiến vào quy trình đề cử thông thường.
Đến chủ nhật, tiểu thuyết của Lý Lạc được biên tập Thiên Châu sắp xếp leo lên vị trí đề cử phân loại đô thị mới trên trang web.
Bản thân Lý Lạc cũng nghênh đón buổi tiệc lên lớp mà gia đình đã sắp xếp cho hắn sau kỳ thi trung khảo.
Cái gọi là tiệc lên lớp, Lý Lạc đời trước chưa từng được trải qua.
Rốt cuộc, thi trung khảo thiếu chút nữa rơi xuống hệ nghề, toàn nhờ ba mẹ chi tiền chọn trường mới vào được phổ thông trường có chút tiếng tăm, chẳng có gì đáng ăn mừng.
Mà thành tích thi đại học của hắn cũng chẳng ra gì, vẫn là dựa vào quan hệ của ba mẹ, sắp xếp cho vào một trường đại học địa phương, học chút nghề đầu bếp, mới không đến nỗi chết đói.
Đã như vậy, cái gọi là tiệc lên lớp cũng không liên quan gì đến hắn.
"Ba của ngươi không định làm cho ngươi một buổi tiệc lên lớp sao?"
Hơn ba giờ chiều, khi đang chuẩn bị ra khỏi nhà đi đến nhà hàng, Lý Lạc vừa xuống lầu, vừa hỏi Ứng Thiện Khê.
"Ba bận quá... ta sẽ để cho ba làm tốt công việc, tiệc lên lớp gì đó, cũng không cần làm." Ứng Thiện Khê lắc đầu, đi theo bên cạnh Lý Lạc, sau đó cười tươi rói nói, "Hơn nữa đây chẳng phải là đến ăn chực tiệc lên lớp của ngươi sao? Coi như là ta cũng có rồi chứ."
"Vậy thì cũng đúng." Lý Lạc gật gật đầu, "Bất quá với thành tích của ngươi, nếu ba mẹ ta mà tổ chức tiệc lên lớp cho ngươi thì chắc phải bày đến mười mấy hai mươi mâm mới xứng với danh hiệu nhất khu của ngươi."
"Nào có khoa trương như ngươi nói." Ứng Thiện Khê liếc hắn một cái.
Hai người đi theo Lý Quốc Hồng và Lâm Tú Hồng xuống lầu, Triệu Vinh Quân được mời đến dự tiệc lên lớp đã đợi sẵn ở dưới lầu.
Trong lúc Lý Quốc Hồng đi lái xe, Lý Lạc một tay đặt lên vai Ứng Thiện Khê, một tay khác ôm cổ Triệu Vinh Quân, thở dài nói: "Nói thật, tiệc lên lớp ta điều không muốn gặp lại nhất chính là hai ngươi."
"Tại sao?" Triệu Vinh Quân vẻ mặt vô cùng khó hiểu, "Ngươi chẳng phải cũng chỉ mời hai người bạn học chúng ta thôi sao?"
"Đây chẳng phải hai đứa là quan hệ tốt nhất với ta sao?" Lý Lạc tặc lưỡi, sau đó nói, "Đến lúc đó thân thích khen ta, nói Lý Lạc à giỏi quá, trung khảo vậy mà thi được 555 điểm! Thi đỗ được cả phụ nhất trung rồi."
"Sau đó thân thích quay đầu nhìn sang hai bạn học thân yêu của ta, hỏi hai đứa thi thế nào?"
"Kết quả hai ngươi đều là quái thai được tuyển thẳng vào phụ nhất trung."
"Cái kiểu khoe khoang nửa vời này làm mất hết cả hứng rồi, ngươi nói ta có khó chịu không?"
Ứng Thiện Khê ở bên cạnh giơ tay đẩy tay hắn ra, ghét bỏ nói: "Đồ trẻ con."
"Ngươi không hiểu." Lý Lạc lắc lắc ngón tay, nói, "Bây giờ không trẻ con thì bao giờ mới được trẻ con, lớn lên rồi, cũng chẳng có môi trường và điều kiện cho ngươi trẻ con đâu."
"Đừng đứng đó tán gẫu nữa, lên xe!" Lý Quốc Hồng lái chiếc xe cũ từ nhà xe ra, gọi bọn họ lên xe.
Lâm Tú Hồng ngồi vào ghế phụ, ba đứa trẻ chui vào hàng ghế sau.
Triệu Vinh Quân rất biết điều, ngồi vào vị trí cạnh cửa, nhường vị trí giữa cho Lý Lạc.
Ứng Thiện Khê lại ngồi ở bên cạnh Lý Lạc.
Vì Triệu Vinh Quân người khá đô con, cộng thêm không gian ghế sau không lớn, Lý Lạc bị chen vào bên phía Ứng Thiện Khê, chỉ có thể sát vào ngồi chung với cậu, mới miễn cưỡng ngồi vừa.
Ứng Thiện Khê ngược lại chẳng để ý gì, chỉ hạ cửa kính xe xuống, đón gió từ bên ngoài, mới khiến hàng ghế sau bớt ngột ngạt nóng bức.
"Thật ra vị trí này của ta là vị trí nguy hiểm nhất trong xe." Lý Lạc ngồi giữa hàng ghế sau, nghiêm túc phổ cập kiến thức, "Cho nên ba phải lái xe cẩn thận chút."
"Thằng nhóc con này nhiều chuyện quá đấy." Lý Quốc Hồng cười ha ha một tiếng, sau đó lại nói, "Lần này Tam gia nhà con cũng tới, còn nhớ chuyện lần trước ba nói với con không?"
"Ừ? Chuyện gì?" Lý Lạc ngẩn người, sau đó mới hiểu ra, hơi nhíu mày, "Có phải là chuyện cái nhà của Tam gia gia không?"
"Đúng." Lý Quốc Hồng cười nói, "Lần này ngoài tổ chức tiệc lên lớp cho con, chủ yếu cũng là mời Tam gia của con đến, thương lượng chuyện mua nhà."
"Sao đột nhiên lại phải mua nhà thế?" Lý Lạc tò mò hỏi, "Vậy còn chuyện bên phía biểu thúc thì sao?"
"Bên đó cứ gác lại đã." Lý Quốc Hồng nói, "Còn về mua nhà thì quyết định vậy đi."
Tuy rằng Lý Quốc Hồng và Lâm Tú Hồng cảm động trước sự tiến bộ và trưởng thành của con trai nhờ kỳ thi của Lý Lạc đạt kết quả tốt nên mới quyết định chuyện này.
Nhưng sợ Lý Lạc nhóc này biết rồi sẽ quá đắc ý vênh váo, Lý Quốc Hồng không nói ra.
Mà sau khi Lý Quốc Hồng nói xong, Lâm Tú Hồng ở bên cạnh cũng tiếp lời: "Cái nhà đó ngay cạnh phụ nhất trung, nếu nhanh thì đến hè là có thể sang tên được."
"Căn nhà của Tam gia gia thường cho học sinh phụ nhất trung thuê ở, đồ đạc trong phòng có đầy đủ cả."
"Đến lúc đó con với Khê Khê đi học ở phụ nhất trung, không cần chen chúc trong phòng ngủ nữa, cũng không cần phải dậy sớm bắt xe buýt."
"Như vậy các con đi học cũng tiện, bình thường ngủ cũng rộng rãi thoải mái, cuối tuần mẹ sẽ sang đón qua làm cơm cho các con, quá tốt!"
Nghe Lâm Tú Hồng nói, Ứng Thiện Khê ở hàng ghế sau lập tức chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi Lâm Tú Hồng: "Lâm dì ơi, các dì mua nhà, con, con cũng có thể sang đó ở được không? Có phải là không được tốt lắm không ạ?"
"Có cái gì không tốt chứ?" Lâm Tú Hồng giọng có chút không hài lòng, "Khê Khê còn khách sáo với chúng ta à? Con nói vậy dì lại buồn."
"Không có không có! Chỉ là, chỉ là..." Ứng Thiện Khê vội vàng xua tay, không biết nên biểu đạt như thế nào.
Lúc này, Lý Quốc Hồng ngắt lời hai người, ngược lại quay sang nói với Triệu Vinh Quân: "Tiểu Quân thật ra cũng vậy, hai con giúp đỡ Lý Lạc nhiều như vậy, đến lúc đó đều có thể sang nhà bác ở, đi học cho dễ dàng."
"Dạ, cảm ơn chú ạ." Triệu Vinh Quân vội nói, "Nhưng mà nhà ông nội con gần trường học rồi, đến lúc đó con vẫn ở bên nhà ông nội con."
"Thế còn Khê Khê thì sao?" Lý Quốc Hồng lúc này mới nói với Ứng Thiện Khê, "Đến lúc đó bác sẽ nói chuyện với ba con, con sang ở đó luôn đi, vừa hay cũng giúp bác trông nom Lý Lạc."
"Dù sao để mỗi nó ở một mình bên ngoài trường học, bác với dì bình thường lại còn phải mở quán ăn sáng, không có thời gian trông chừng nó."
"Nếu lỡ nó đâu lại vào đấy lêu lổng thì bác với dì cũng không biết đâu mà lần."
"Nếu có con ở đó, nó mà dám không lo học hành thì con mách lẻo với bọn bác, bác sẽ bảo Lâm dì trừng trị nó."
Một tràng những lời vừa rồi khiến Ứng Thiện Khê bỗng có thể chấp nhận được lòng tốt này, thậm chí ánh mắt nhìn Lý Lạc còn có chút đắc ý và chờ mong nho nhỏ, khiến Lý Lạc không còn gì để nói.
"Cái gì mà lại đâu vào đấy chứ? "
"Cha ngươi học hết cấp ba còn có thể dùng loại từ này?" Lý Lạc không nhịn được nhổ nước bọt.
"Tiểu tử ngươi còn quản rộng thế? Ta bây giờ là người có bằng cấp cao nhất trong xe đó, được chứ?" Lý Quốc Hồng ha ha một tiếng.
Khóe miệng Lý Lạc giật giật: "Ba, ba như vậy có hơi chút không biết xấu hổ đấy."
"Tóm lại, lát nữa xem nhà ông Tam có thể sớm sang tên cho nhà ta không." Lý Quốc Hồng liếc mắt, "Chờ quyết định xong chuyện nhà cửa, ngươi đến bên kia ở, nhất định phải có người trông chừng ngươi mới được."
"Nói thật, ba của người ta Ứng Thiện Khê còn chưa chắc đã đồng ý đâu."
"Nhỡ đâu ngươi làm ảnh hưởng đến việc học của Khê Khê thì sao? Thành tích của Khê Khê như thế, sau này muốn thi trường đại học nào mà chẳng được? Còn hơn ngươi nhiều."
"Không có không có." Ứng Thiện Khê vội vàng khiêm tốn khoát tay, "Lý thúc nói quá rồi... Đến lúc đó giao nhiệm vụ cho Lý Lạc cho ta là được, không thành vấn đề!"
"Được được được, cứ quyết định vậy đi." Lâm Tú Hồng vui vẻ cười.
Trong xe, không khí nhất thời trở nên vui vẻ hẳn, một lát sau, Lý Quốc Hồng đã lái xe đến cửa tiệm cơm.
Lúc này vẫn là khoảng bốn giờ chiều, các khách khác vẫn chưa đến.
Sau khi Lý Quốc Hồng cùng đoàn người đến, vào phòng riêng ngồi xuống, lại xem qua một lượt thực đơn.
Bà chủ quán cơm, Lâm Thục Phân, cũng đi tới, tươi cười hớn hở nắm tay Lâm Tú Hồng trò chuyện.
"Đây là con trai cô à? Lý Lạc lâu không gặp, còn nhớ dì không?" Lâm Thục Phân cười ha ha chào hỏi Lý Lạc.
"Dì, dì khỏe." Lý Lạc thật ra không biết rõ mạng lưới quan hệ thân thích khổng lồ hai bên gia đình ba mẹ mình, lúc này chỉ có thể mở 'Ký Ức Cung Điện' ra kiểm tra một phen, sau đó đổi khách thành chủ, "Lúc nhỏ dì còn ôm cháu, sao có thể không nhớ."
"Ha ha, dì ôm cháu mà cháu vẫn còn nhớ à?" Lâm Thục Phân cười hài lòng, không nhịn được nói thêm, "Vậy cháu còn nhớ không, lúc dì ôm cháu, cháu còn tè cả lên người dì đó nha."
"Đúng đúng đúng." Lâm Tú Hồng cũng cười ha ha vỗ đùi, cùng chị họ cười vui vẻ, nhớ lại tuổi thơ của Lý Lạc, "Hồi đó nó còn mặc tã đấy, vừa tè vừa oa oa khóc lớn."
"Mẹ." Lý Lạc nghe mà mặt đen lại, nhất thời chặn lại, "Mấy chuyện này đừng nhắc lại nữa, mẹ còn không bằng trò chuyện thêm chút về chuyện thi cấp ba của con đi."
"Sao không được nhắc?" Ứng Thiện Khê lập tức chen vào nói, "Tôi thấy rất thú vị mà."
"Cả ngươi nữa, im miệng đi." Lý Lạc trợn mắt liếc Ứng Thiện Khê, tức giận nói.
Ứng Thiện Khê liếc hắn một cái, không hề sợ Lý Lạc trừng mắt, ngược lại còn lấy tay cuốn lọn tóc bên tai, ung dung nói: "Chuyện hồi tiểu học xấu hổ của ngươi, tôi còn nhớ rất nhiều, ví dụ như..."
"Khê Tỷ, uống trà, uống trà." Lý Lạc vội vàng rót trà cho Ứng Thiện Khê, "Hôm nay thời tiết đẹp thật, đúng không, Tiểu Quân?"
Triệu Vinh Quân nháy mắt mấy cái, sau đó nói: "Thật ra tôi cũng biết chuyện hồi tiểu học của cậu..."
"Quân ca! Quân ca!" Lý Lạc nghiến răng, cũng mời người này một ly trà.
"Khục khục, Lý Lạc à." Lâm Tú Hồng gõ nhẹ lên bàn nói, "Không thấy dì con cũng chưa uống trà à?"
"Không cần không cần, để tôi rót cho mọi người." Lâm Thục Phân cười đến nếp nhăn chồng chất, vui vẻ vô cùng.
Nhưng Lý Lạc đã ngoan ngoãn đứng lên, rót trà mời dì và mọi người.
Buổi tiệc lên lớp này làm hắn hết cả hồn, còn chưa bắt đầu ăn mà đã thành phục vụ bàn rồi.
Nhưng ngay khi hắn rót trà xong cho mẹ và dì, vừa ngồi lại vào chỗ thì Ứng Thiện Khê đã rót một ly trà, đưa đến trước mặt hắn.
"Nè, cậu cũng uống đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận