Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 229: Từ thúc thúc, ngươi nghe ta giải thích (length: 18721)
Lễ trao giải buổi chiều, ngoài hoạt động trưng văn "Giải trí một giấc mộng, đô thị xuân thu" mà Lý Lạc tham gia, còn có hai giải thưởng khác.
Một là giải Mười tác phẩm văn học mạng xuất sắc năm 2014 của tỉnh Tiền Giang.
Một giải khác là cuộc thi trưng văn đề tài thực tế "Câu chuyện hay, đồng hành cùng thời đại".
Việc bình chọn mười tác phẩm hay hàng năm chủ yếu nhắm vào những tác phẩm ăn khách bùng nổ. Về cơ bản, sau khi nêu tên, bất cứ độc giả nào thường đọc nhiều truyện trên mạng cũng đều từng nghe qua.
Nếu so sánh thì hoạt động trưng văn Đô thị xuân thu mà Lý Lạc tham gia này, phạm vi tuyển chọn chỉ giới hạn trong thể loại đô thị, giá trị giải thưởng chắc chắn không cùng đẳng cấp.
Còn cuộc thi trưng văn đề tài thực tế thì càng giống như nhiệm vụ mà các trang web văn học mạng phải hoàn thành đúng hạn, định kỳ hàng năm, xem như cho có lệ.
Độ hot của bản thân nó có lẽ còn không bằng cuộc thi trưng văn thể loại Đô thị xuân thu này.
Nhưng đối với Lý Lạc mà nói, những điều này cũng không quan trọng.
Xét cho cùng, mấy thứ như cuộc thi trưng văn này chủ yếu là dùng để đánh bóng tên tuổi cho tác giả và tác phẩm.
Một số tác phẩm có danh tiếng tốt, dễ nghe thì có khả năng bán được bản quyền với giá cao hơn một chút.
Bao gồm đứng đầu bảng vé tháng trên trang web, đứng đầu bảng xếp hạng hàng năm, top 1 thể loại, mở ra một hướng đi mới cho đề tài nào đó, các loại số liệu và cột mốc như lượt đọc phá trăm triệu, mục đích thực ra đều giống nhau.
Chính là để có thể bán được giá tốt.
Nhưng với loại đề tài viết về giới giải trí như của Lý Lạc, chắc chắn rất khó bán bản quyền.
Nhất là bản quyền chuyển thể phim truyền hình, về cơ bản là không cần nghĩ tới.
Vì vậy, Lý Lạc chỉ muốn nhận được năm mươi ngàn đồng tiền thưởng, sau đó trở về là được rồi.
Chỉ có điều Lễ trao giải này thực sự nhàm chán, hơn nữa chương trình được sắp xếp vừa dở vừa dài.
Lý Lạc đến phòng hội nghị lúc một giờ rưỡi, liền nghe chủ tịch Lý của Hội nhà văn thành phố diễn thuyết trên đài hơn nửa tiếng đồng hồ về ý nghĩa của đề tài thực tế.
Sau đó mới đến lễ trao giải cho cuộc thi trưng văn đề tài thực tế.
Mười mấy tác giả đoạt giải lần lượt lên sân khấu, các vị lãnh đạo lên trao giải, sau đó chụp ảnh chung.
Tiếp theo, lại một vị lãnh đạo khác lên phát biểu, trình bày cách hiểu về đề tài đô thị, nhấn mạnh sự dẫn dắt và cảnh tỉnh đối với giới giải trí, mà theo Lý Lạc thấy thì giống như một bài hát ru ngủ vậy.
Mãi cho đến khi người dẫn chương trình trên sân khấu gọi tên mình, Lý Lạc mới đột nhiên bừng tỉnh.
"Tác phẩm đoạt giải nhất cuộc thi trưng văn 'Giải trí một giấc mộng, đô thị xuân thu' lần này là 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 của tác giả Trọng Nhiên, xin mời Trọng Nhiên lên sân khấu."
Dưới sự chú ý của mọi người, Lý Lạc dụi mắt, tỉnh táo lại một chút, rồi đứng dậy đi về phía sân khấu.
Phải công nhận rằng, việc hắn đến tham dự hội thảo lần này có một lợi ích khác, đó là danh tiếng của bút danh Trọng Nhiên đã tăng lên đáng kể.
Sau vụ đối chất với Trữ Thịnh hồi sáng, các tác giả có mặt ở đây về cơ bản không ai là không biết hắn.
Trẻ tuổi như vậy mà đã có thành tựu thế này, bất cứ ai viết truyện trên mạng cũng đều không khỏi ngưỡng mộ hắn.
Ngay cả những người có thành tích tốt hơn hắn cũng sẽ ngưỡng mộ sự trẻ trung của Lý Lạc.
Còn người thành tích kém hơn một chút thì thật sự là ngưỡng mộ đủ mọi thứ.
"Tác phẩm đoạt giải nhì là 《 Văn Nghệ Niên Đại 》 của tác giả 'Ngủ Sớm Hội Trưởng Cao', xin mời."
Ngay sau khi Lý Lạc lên sân khấu, người dẫn chương trình liền xướng tên tác phẩm và bút danh của Từ Hữu Ngư.
Thiên Châu đã chuẩn bị sẵn từ trước liền đứng dậy đúng lúc, bước lên sân khấu, đứng bên cạnh Lý Lạc.
May mắn là mọi người đều không có ấn tượng gì về Từ Hữu Ngư, chỉ biết hai ngày nay bên cạnh Lý Lạc luôn có một tiểu cô nương rất xinh đẹp đi theo, nhưng dù có người từng nghe qua bút danh của Từ Hữu Ngư thì có lẽ quay đi cũng đã quên mất rồi.
Vì vậy, khi mọi người thấy Thiên Châu lên sân khấu thì cũng không có phản ứng gì khác thường.
Dù sao đây cũng là tác phẩm thuộc thể loại nam tần, nếu thật sự là Từ Hữu Ngư đích thân lên nhận giải thì ngược lại sẽ gây ra một trận xôn xao rồi.
Xét cho cùng, tác giả nữ viết truyện nam tần vốn đã hiếm như phượng mao lân giác, huống chi lại còn trẻ trung xinh đẹp như vậy.
Mà lúc này trong số những người ngồi dưới khán đài, người tiếc nuối nhất tự nhiên vẫn là Từ Dung Sinh.
Dù sao cũng hiếm có cơ hội được trao giải thưởng cho con gái, kết quả nha đầu kia vì muốn tránh mặt hắn mà lại viện cớ bị bệnh, để biên tập viên lên nhận thay.
"Sáng nay ngươi phát biểu, ta cảm thấy nói rất hay."
Lúc trao giải, Phó thư ký Hội nhà văn tỉnh Tiền Giang, Tào Khải Vấn, đưa bằng khen giải nhất vào tay Lý Lạc, cười ha hả vỗ vai hắn.
"Bên Hội nhà văn chúng ta gần đây cũng đang cân nhắc kết nạp thêm các tác giả văn học mạng, ta thấy ngươi rất được."
"Hội nhà văn chúng ta mấy năm nay có rất ít máu mới, những người trẻ tuổi như ngươi lại càng hiếm, đến lúc đó có thể thử nộp đơn xem sao."
"Cảm ơn bí thư." Lý Lạc thấp giọng cảm ơn, giữ vững nguyên tắc nói ít sai ít, không nói thêm nhiều.
Trên thực tế, đối với Hội nhà văn mà nói, càng phát triển về sau thì càng cần các tác giả văn học mạng tham gia.
Nghề tác giả này, xét ở cấp độ quốc gia, chính là so kè về tầm ảnh hưởng.
Một nhà văn có tầm ảnh hưởng trong dân chúng càng lớn thì càng dễ được thu nạp và quy tụ.
Đặt vào thời trước, những nhà văn như vậy phần lớn xuất thân từ lĩnh vực văn học truyền thống.
Nhưng cùng với sự phát triển và biến đổi của thời đại, sự trỗi dậy của Internet và sự phát triển nhanh chóng của văn học mạng, đồng thời đi kèm với sự suy giảm tầm ảnh hưởng của văn học truyền thống, rất nhiều chuyện đang thay đổi.
Theo góc độ của Tào bí thư, cứ lấy chuyện Trữ Thịnh xảy ra buổi sáng mà nói.
Một sự kiện hai bên đối đầu như vậy, nếu được các nhà văn truyền thống bên Hội nhà văn lan truyền ra ngoài, tầm ảnh hưởng chỉ có thể bao gồm một phạm vi rất nhỏ.
Nhưng nếu để nhóm tác giả văn học mạng đang ngồi đây hôm nay lan truyền ra ngoài, chỉ cần tùy tiện đăng một chương riêng ở cuối tiểu thuyết đang đăng nhiều kỳ của họ, thì có khả năng trong một ngày ngắn ngủi, tin tức sẽ được truyền đến mắt của mấy triệu, thậm chí hơn mười triệu độc giả.
Tầm ảnh hưởng đáng sợ như vậy đã đến mức không thể xem thường.
Cho nên, chỉ thành lập Hội nhà văn mạng thì còn xa mới đủ.
Bên Hội nhà văn, nối tiếp Hội nhà văn mạng, đã đang cân nhắc việc trực tiếp thu nạp những tác giả văn học mạng có tầm ảnh hưởng vào nội bộ Hội nhà văn, hoàn thành việc hợp nhất sâu hơn.
Mà những tác giả trẻ tuổi lại có tiền đồ xán lạn như Lý Lạc tự nhiên càng là đối tượng lôi kéo.
Nhưng Lý Lạc không mấy hứng thú với chuyện này, chỉ ậm ừ vài câu, sau khi nhận bằng khen và tiền thưởng vào tay, chụp ảnh chung với các vị lãnh đạo xong thì liền đi theo Thiên Châu xuống sân khấu.
"Có thể về sớm được không?" Lý Lạc trở lại chỗ ngồi, nói nhỏ với Thiên Châu bên cạnh.
"Người khác về sớm thì thôi đi, dù sao ngươi cũng là người đoạt giải, về sớm quá thì khó coi lắm." Thiên Châu nói nhỏ, "Ngồi thêm lúc nữa đi, nhiều nhất cũng chỉ còn khoảng một tiếng nữa thôi."
"Còn phải một tiếng nữa?" Lý Lạc có chút cạn lời.
Giờ đã hơn ba giờ rồi.
Vốn tưởng trao giải sẽ rất nhanh, nhưng Lý Lạc vẫn đánh giá thấp sở thích thao thao bất tuyệt của các vị lãnh đạo.
Trao giải chỉ tốn chừng mười phút, nhưng diễn thuyết cũng phải mất đến mấy chục phút.
"Ừm, cái này ngươi mang về cho 'Ngủ Sớm' đi." Thiên Châu lặng lẽ đưa bằng khen và tiền thưởng tới, nói với Lý Lạc.
"Khoan đã, ngươi cứ cầm trước đi." Lý Lạc nói nhỏ, "Buổi trưa ngươi cũng thấy rồi đấy, học tỷ còn đang định giấu ba nàng mà, hai thứ này cứ tạm thời để chỗ ngươi, chờ có thời gian chúng ta lại đến lấy."
"Nhưng tối ăn cơm xong là ta phải đi ra sân bay rồi đó." Thiên Châu nhắc trước, "Hai người đừng quên đấy."
"Đợi tối ăn cơm xong ngươi đưa lại cho ta." Lý Lạc suy nghĩ một chút rồi nói, "Nàng và ba nàng muốn ra ngoài ăn riêng, hai chúng ta đi dự tiệc tối, vừa hay trước khi ngươi đi thì đưa đồ cho ta."
"Được rồi." Thiên Châu cất lại bằng khen và tiền thưởng, gật đầu nói, "Hai người đúng là, 'Ngủ Sớm' không thể nào giấu người nhà mãi được chứ? Đằng nào cũng sẽ bị biết, chẳng thà nói sớm giải thoát sớm."
"Lời này ngươi nói thẳng với nàng ấy đi." Lý Lạc bật cười nói.
"Thôi vậy." Thiên Châu lắc đầu lia lịa, "Đó là chuyện riêng của nàng, ta không can thiệp lung tung đâu."
Lý Lạc ngồi tại chỗ, trò chuyện với biên tập viên, thời gian trôi qua cũng không chậm.
Cứ thế chịu đựng đến khoảng bốn rưỡi chiều, lễ trao giải Mười tác phẩm xuất sắc hàng năm cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn.
Nhìn những tác giả quen thuộc trên sân khấu, Lý Lạc cũng có chút cảm khái.
Nhưng ngay lúc hắn đang cảm khái, người dẫn chương trình trên sân khấu tuyên bố lễ trao giải buổi chiều kết thúc tốt đẹp, mọi người liền lục tục đứng dậy chuẩn bị rời đi để tham dự tiệc tối.
Không ít tác giả đi ngang qua Lý Lạc đều cười chào hỏi hắn, trong đó không thiếu mấy vị đại lão vừa mới lên nhận giải trên sân khấu.
Nếu không phải vì Lý Lạc còn nhỏ tuổi, e rằng đã bị đám lão ca này bá cổ lôi ra ngoài chơi rồi.
"Đi thôi." Thiên Châu đứng dậy vươn vai, cầm theo bằng khen và tiền thưởng của Từ Hữu Ngư, cùng Lý Lạc đi ra cửa.
Đúng lúc này, Từ Dung Sinh cũng đi tới bên cạnh Lý Lạc, vỗ vai hắn: "Về khách sạn thôi."
Bị Từ Dung Sinh vỗ vai bắt chuyện, Lý Lạc ít nhiều có chút chột dạ.
Trên đường về khách sạn, Từ Dung Sinh lại chủ động tìm đề tài nói chuyện với hắn.
"Chờ sau khi về đợt này, ta dự định dành thời gian đọc kỹ cuốn 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 kia của ngươi." Từ Dung Sinh cười nói, "Có thể đoạt giải nhất, chắc hẳn là viết rất hay."
Nghe thấy lời này, Lý Lạc nhất thời rùng mình, nhớ lại những lời Từ Hữu Ngư nói trên bàn cơm trưa nay, bất chợt lại rùng mình lần nữa.
Trời mùa đông giá rét thế này, đúng là lạnh thật a.
"Từ thúc, sách của ta cũng thường thôi, ngài xem thử mấy cuốn trong top mười tác phẩm hàng năm kia thì hơn? Chắc chắn hay hơn ta viết." Lý Lạc cười gượng nói, "Hoặc là mấy cuốn đề tài thực tế ấy? Chắc sẽ hợp khẩu vị của ngài hơn chứ?"
"Sao lại nói vậy?" Từ Dung Sinh cười lắc đầu, "Phong thái đối đầu với người ta hồi sáng đâu rồi? Ta thấy ngươi rất có lòng tin vào tác phẩm của mình mà, ta cảm thấy nó rất thích hợp để ta bắt đầu nghiên cứu về văn học mạng."
"À?" Lý Lạc sững sờ một chút, "Nghiên cứu văn học mạng?"
"Sao nào? Ngươi không thấy đây là một hướng nghiên cứu không tồi sao?" Từ Dung Sinh mỉm cười nói, "Văn học hiện đại và đương đại của thế hệ trước, những gì cần nghiên cứu đều đã nghiên cứu xong cả rồi, nhưng đối với văn học mạng đang hấp dẫn nhất hiện nay, những người thực sự đi sâu nghiên cứu cơ chế bên trong lại rất ít."
"Lần này ta cũng đã trò chuyện rất nhiều với biên tập viên Hạ Liệp kia, cậu ấy từng phỏng vấn nhiều tác giả văn học mạng, phát hiện ra rất nhiều điểm khác biệt và tương đồng giữa văn học mạng và tiểu thuyết truyền thống."
"Ta cảm thấy những điều này đều là những thứ rất đáng nghiên cứu, hoàn toàn có thể xem như một nhánh phân loại mới để đi sâu vào."
Nghe Từ Dung Sinh nói một tràng như vậy, Lý Lạc cũng có chút kinh ngạc.
Nói thật, ở đời trước, Từ Dung Sinh về sau cũng quả thực đã chuyển hướng sang nghiên cứu sâu về lĩnh vực văn học mạng.
Nhưng đó là sau khi Từ Hữu Ngư tốt nghiệp đại học, vì nhận được danh hiệu Thập Nhị Thiên Vương năm đó, lại được bình chọn là Đại thần Mở Hơi, quả thực có chút không giấu được nữa, sau khi nói thật với gia đình, Từ Dung Sinh mới dưới sự ảnh hưởng của con gái, bắt đầu tìm hiểu sâu về văn học mạng.
Mà hướng đi của đời này rõ ràng là không giống.
Từ Dung Sinh vậy mà lại đưa ra quyết định như vậy sớm hơn khoảng sáu, bảy năm.
Điều này ít nhiều có chút nằm ngoài dự liệu của Lý Lạc.
Dù sao đời trước, ít nhiều cũng là vì chịu ảnh hưởng từ chính con gái mình.
Đời này chẳng lẽ chỉ vì ảnh hưởng từ bạn học của con gái hắn mà có thể khiến Từ Dung Sinh tạo ra chuyển biến này sao?
Lý Lạc gãi đầu, có chút nghĩ không thông.
Có lẽ Từ Dung Sinh thật sự chỉ cảm thấy mảng văn học mạng này rất đáng để đi sâu nghiên cứu một chút.
"Ồ đúng rồi." Từ Dung Sinh lúc này đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi Lý Lạc, "Phòng của Hữu Ngư có phải ở ngay cạnh phòng ngươi không?"
"Đúng vậy." Lý Lạc gật đầu, nói thêm, "Ta ở 9105, nàng ở 9106."
"Ta biết rồi." Từ Dung Sinh gật đầu, rồi cùng Lý Lạc, Thiên Châu đi vào thang máy khách sạn.
Thiên Châu nhấn nút tầng 8, Lý Lạc vừa định nhấn tầng 9 thì Từ Dung Sinh bên cạnh đã nhanh hơn một bước bấm nút.
Lý Lạc còn tưởng Từ Dung Sinh bấm giúp mình, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Kết quả đợi thang máy đến tầng 8, sau khi Thiên Châu chào hỏi rồi rời đi, Lý Lạc lại phát hiện Từ Dung Sinh không có ý định đi ra khỏi thang máy.
Điều này làm Lý Lạc hơi sững sờ, vội vàng nhắc nhở: "Từ thúc, đến tầng 8 rồi."
"Ừm? Ta biết mà." Từ Dung Sinh bật cười nói, "Nhưng ta đang định đi tìm Hữu Ngư, trưa đã nói với nàng là muốn ăn tối cùng nhau rồi."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý Lạc nhất thời biến đổi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Lúc hắn xuống lầu tham dự lễ trao giải, Từ Hữu Ngư còn đang ngủ trên giường hắn!
Cũng không biết nàng đã tỉnh chưa.
Chết tiệt, nếu nàng vẫn còn nằm trên giường hắn mà bị Từ Dung Sinh phát hiện thì thật đúng là nhảy vào Ân Giang cũng không rửa sạch tội!
Nghĩ đến đây, Lý Lạc vội vàng lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn QQ cho Từ Hữu Ngư, nhắc nàng rằng Từ Dung Sinh đã đi theo lên lầu.
Nhưng tin nhắn gửi đi mà không thấy ai trả lời.
Điều này làm tim Lý Lạc nhất thời như ngừng đập, sau đó lại đập lên thình thịch.
Mà lúc này, thang máy đã dừng ở tầng 9, Từ Dung Sinh đi ra trước, đi thẳng đến phòng 9106, giơ tay gõ cửa.
Kết quả không có người trả lời.
Từ Dung Sinh nhíu mày: "Nha đầu này không phải chạy ra ngoài chơi rồi chứ? Hay là đang ngủ say?"
Vừa lẩm bẩm như vậy, hắn lại gõ mạnh thêm mấy cái lên cửa, trong phòng vẫn không có tiếng đáp lại.
Lúc này, Từ Dung Sinh nghiêng đầu nhìn sang phòng bên cạnh, mới phát hiện Lý Lạc còn chưa đi tới, đang cầm điện thoại di động loay hoay, không biết đang xem gì.
"Lý Lạc, Hữu Ngư hình như không có trong phòng, lúc trước nàng có nói buổi chiều muốn đi đâu không?"
"À, vâng vâng, cái này..." Lý Lạc cứng ngắc đi tới cửa phòng mình, cười gượng giải thích với Từ Dung Sinh, "Học tỷ ấy à, lúc này chắc là đang ở trong phòng ta."
Từ Dung Sinh: "?"
Nghe Lý Lạc nói ra lời này, Từ Dung Sinh cả người như đứng hình trong giây lát.
Mặc dù trước đó hắn đã có suy đoán, dù sao con gái mình cũng đang thuê nhà ở nhà Lý Lạc.
Hai người sống chung lâu ngày, lại đều thầm lặng viết tiểu thuyết, đoán chừng là rất có tiếng nói chung.
Lần này lại cùng nhau đến tham dự hội thảo, quan hệ quá tốt rồi.
Cho nên dù biết rõ hai người họ ở riêng hai phòng, Từ Dung Sinh cũng hơi có chút lo lắng.
Nhưng hắn không ngờ rằng, Lý Lạc lại gan to như vậy, còn dám thừa nhận ngay trước mặt hắn!
"Chuyện là thế này," Lý Lạc vội vàng giải thích, "Buổi trưa học tỷ về phòng, không cẩn thận làm ướt ga trải giường, gọi điện thoại xuống quầy lễ tân nhờ đổi ga, bên đó nói nhân viên phục vụ vẫn còn đang ăn cơm, chắc phải đợi khoảng nửa tiếng."
"Lúc đó học tỷ khá mệt, nên dứt khoát sang bên phòng ta mượn giường ngủ trưa một lát."
"Cho nên nếu sau đó học tỷ không về phòng mình thì chắc là vẫn đang ở trong phòng ta."
Vừa nói như vậy, Lý Lạc đã giơ tay lên, gõ cửa phòng mình.
Từ Dung Sinh đứng bên cạnh nhìn động tác của hắn, không khỏi hỏi: "Thẻ phòng của ngươi đâu? Quẹt thẻ trực tiếp chẳng phải được rồi sao."
"Thẻ phòng chỉ có một cái, còn phải cắm trong phòng để bật điều hòa, nên ta không mang theo." Lý Lạc nói, rồi lại gõ thêm vài cái lên cửa.
Đây không phải hắn đang cố tình kéo dài thời gian, sự thật đúng là như vậy.
Dù sao trời mùa đông giá rét mà không bật điều hòa thì chắc chắn không thể ngủ được.
Chỉ là Lý Lạc gõ mấy lần cửa mà bên trong đều không có phản ứng.
Từ Dung Sinh nhíu mày, đứng bên cạnh đưa tay ra, gõ mạnh mấy cái.
Lần này, bên trong cuối cùng cũng có chút động tĩnh.
Sau một loạt tiếng bước chân, cửa phòng 9105 hé mở một khe nhỏ.
Từ Hữu Ngư khoác áo choàng tắm trên người, mắt lim dim ngái ngủ dụi dụi, nhìn qua khe cửa chỉ hé đủ thấy nửa khuôn mặt ra bên ngoài, xác nhận là Lý Lạc xong, liền bật cười khúc khích, mang theo chút ngây thơ vừa tỉnh ngủ, ngọt ngào nói với Lý Lạc:
"Ca ca ~ ngươi về rồi sao?"
Lời còn chưa dứt, Lý Lạc đã sợ tới mức giật bắn cả người, theo bản năng lùi lại nửa bước, tay điên cuồng chỉ về phía Từ Dung Sinh đang đứng bên phải mình, liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Từ Hữu Ngư.
Mà lúc này Từ Dung Sinh đã nheo mắt lại, nhìn con gái mình đang mặc áo choàng tắm, đi chân trần, mái tóc dài hơi rối, nhất thời rơi vào im lặng.
Lúc này.
Nhận thấy phản ứng của Lý Lạc có chút không đúng, Từ Hữu Ngư lúc này mới chú ý tới những động tác nhỏ mà Lý Lạc đang ra hiệu cho nàng.
Nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, Từ Hữu Ngư nghi ngờ nhìn sang bên cạnh, liền thấy một gương mặt nghiêm nghị, lạnh như nước.
"A! ! !"
Rầm một tiếng.
Cửa phòng bị đóng sập lại.
Trên hành lang chỉ còn lại Lý Lạc và Từ Dung Sinh hai người, nhất thời im lặng như tờ.
Lý Lạc cứng đờ cổ, gượng gạo nhìn về phía Từ Dung Sinh, khó khăn liếc nhìn hắn một cái, sau đó cười khan một tiếng, giơ hai tay lên, làm động tác trấn an.
"Từ thúc thúc, ngài nghe ta giải thích."
"Rất nhiều khi, tai nghe là giả, mắt thấy cũng chưa chắc đã là thật."
"Sự việc tuyệt đối không phải như ngài đang nghĩ đâu!"
Một là giải Mười tác phẩm văn học mạng xuất sắc năm 2014 của tỉnh Tiền Giang.
Một giải khác là cuộc thi trưng văn đề tài thực tế "Câu chuyện hay, đồng hành cùng thời đại".
Việc bình chọn mười tác phẩm hay hàng năm chủ yếu nhắm vào những tác phẩm ăn khách bùng nổ. Về cơ bản, sau khi nêu tên, bất cứ độc giả nào thường đọc nhiều truyện trên mạng cũng đều từng nghe qua.
Nếu so sánh thì hoạt động trưng văn Đô thị xuân thu mà Lý Lạc tham gia này, phạm vi tuyển chọn chỉ giới hạn trong thể loại đô thị, giá trị giải thưởng chắc chắn không cùng đẳng cấp.
Còn cuộc thi trưng văn đề tài thực tế thì càng giống như nhiệm vụ mà các trang web văn học mạng phải hoàn thành đúng hạn, định kỳ hàng năm, xem như cho có lệ.
Độ hot của bản thân nó có lẽ còn không bằng cuộc thi trưng văn thể loại Đô thị xuân thu này.
Nhưng đối với Lý Lạc mà nói, những điều này cũng không quan trọng.
Xét cho cùng, mấy thứ như cuộc thi trưng văn này chủ yếu là dùng để đánh bóng tên tuổi cho tác giả và tác phẩm.
Một số tác phẩm có danh tiếng tốt, dễ nghe thì có khả năng bán được bản quyền với giá cao hơn một chút.
Bao gồm đứng đầu bảng vé tháng trên trang web, đứng đầu bảng xếp hạng hàng năm, top 1 thể loại, mở ra một hướng đi mới cho đề tài nào đó, các loại số liệu và cột mốc như lượt đọc phá trăm triệu, mục đích thực ra đều giống nhau.
Chính là để có thể bán được giá tốt.
Nhưng với loại đề tài viết về giới giải trí như của Lý Lạc, chắc chắn rất khó bán bản quyền.
Nhất là bản quyền chuyển thể phim truyền hình, về cơ bản là không cần nghĩ tới.
Vì vậy, Lý Lạc chỉ muốn nhận được năm mươi ngàn đồng tiền thưởng, sau đó trở về là được rồi.
Chỉ có điều Lễ trao giải này thực sự nhàm chán, hơn nữa chương trình được sắp xếp vừa dở vừa dài.
Lý Lạc đến phòng hội nghị lúc một giờ rưỡi, liền nghe chủ tịch Lý của Hội nhà văn thành phố diễn thuyết trên đài hơn nửa tiếng đồng hồ về ý nghĩa của đề tài thực tế.
Sau đó mới đến lễ trao giải cho cuộc thi trưng văn đề tài thực tế.
Mười mấy tác giả đoạt giải lần lượt lên sân khấu, các vị lãnh đạo lên trao giải, sau đó chụp ảnh chung.
Tiếp theo, lại một vị lãnh đạo khác lên phát biểu, trình bày cách hiểu về đề tài đô thị, nhấn mạnh sự dẫn dắt và cảnh tỉnh đối với giới giải trí, mà theo Lý Lạc thấy thì giống như một bài hát ru ngủ vậy.
Mãi cho đến khi người dẫn chương trình trên sân khấu gọi tên mình, Lý Lạc mới đột nhiên bừng tỉnh.
"Tác phẩm đoạt giải nhất cuộc thi trưng văn 'Giải trí một giấc mộng, đô thị xuân thu' lần này là 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 của tác giả Trọng Nhiên, xin mời Trọng Nhiên lên sân khấu."
Dưới sự chú ý của mọi người, Lý Lạc dụi mắt, tỉnh táo lại một chút, rồi đứng dậy đi về phía sân khấu.
Phải công nhận rằng, việc hắn đến tham dự hội thảo lần này có một lợi ích khác, đó là danh tiếng của bút danh Trọng Nhiên đã tăng lên đáng kể.
Sau vụ đối chất với Trữ Thịnh hồi sáng, các tác giả có mặt ở đây về cơ bản không ai là không biết hắn.
Trẻ tuổi như vậy mà đã có thành tựu thế này, bất cứ ai viết truyện trên mạng cũng đều không khỏi ngưỡng mộ hắn.
Ngay cả những người có thành tích tốt hơn hắn cũng sẽ ngưỡng mộ sự trẻ trung của Lý Lạc.
Còn người thành tích kém hơn một chút thì thật sự là ngưỡng mộ đủ mọi thứ.
"Tác phẩm đoạt giải nhì là 《 Văn Nghệ Niên Đại 》 của tác giả 'Ngủ Sớm Hội Trưởng Cao', xin mời."
Ngay sau khi Lý Lạc lên sân khấu, người dẫn chương trình liền xướng tên tác phẩm và bút danh của Từ Hữu Ngư.
Thiên Châu đã chuẩn bị sẵn từ trước liền đứng dậy đúng lúc, bước lên sân khấu, đứng bên cạnh Lý Lạc.
May mắn là mọi người đều không có ấn tượng gì về Từ Hữu Ngư, chỉ biết hai ngày nay bên cạnh Lý Lạc luôn có một tiểu cô nương rất xinh đẹp đi theo, nhưng dù có người từng nghe qua bút danh của Từ Hữu Ngư thì có lẽ quay đi cũng đã quên mất rồi.
Vì vậy, khi mọi người thấy Thiên Châu lên sân khấu thì cũng không có phản ứng gì khác thường.
Dù sao đây cũng là tác phẩm thuộc thể loại nam tần, nếu thật sự là Từ Hữu Ngư đích thân lên nhận giải thì ngược lại sẽ gây ra một trận xôn xao rồi.
Xét cho cùng, tác giả nữ viết truyện nam tần vốn đã hiếm như phượng mao lân giác, huống chi lại còn trẻ trung xinh đẹp như vậy.
Mà lúc này trong số những người ngồi dưới khán đài, người tiếc nuối nhất tự nhiên vẫn là Từ Dung Sinh.
Dù sao cũng hiếm có cơ hội được trao giải thưởng cho con gái, kết quả nha đầu kia vì muốn tránh mặt hắn mà lại viện cớ bị bệnh, để biên tập viên lên nhận thay.
"Sáng nay ngươi phát biểu, ta cảm thấy nói rất hay."
Lúc trao giải, Phó thư ký Hội nhà văn tỉnh Tiền Giang, Tào Khải Vấn, đưa bằng khen giải nhất vào tay Lý Lạc, cười ha hả vỗ vai hắn.
"Bên Hội nhà văn chúng ta gần đây cũng đang cân nhắc kết nạp thêm các tác giả văn học mạng, ta thấy ngươi rất được."
"Hội nhà văn chúng ta mấy năm nay có rất ít máu mới, những người trẻ tuổi như ngươi lại càng hiếm, đến lúc đó có thể thử nộp đơn xem sao."
"Cảm ơn bí thư." Lý Lạc thấp giọng cảm ơn, giữ vững nguyên tắc nói ít sai ít, không nói thêm nhiều.
Trên thực tế, đối với Hội nhà văn mà nói, càng phát triển về sau thì càng cần các tác giả văn học mạng tham gia.
Nghề tác giả này, xét ở cấp độ quốc gia, chính là so kè về tầm ảnh hưởng.
Một nhà văn có tầm ảnh hưởng trong dân chúng càng lớn thì càng dễ được thu nạp và quy tụ.
Đặt vào thời trước, những nhà văn như vậy phần lớn xuất thân từ lĩnh vực văn học truyền thống.
Nhưng cùng với sự phát triển và biến đổi của thời đại, sự trỗi dậy của Internet và sự phát triển nhanh chóng của văn học mạng, đồng thời đi kèm với sự suy giảm tầm ảnh hưởng của văn học truyền thống, rất nhiều chuyện đang thay đổi.
Theo góc độ của Tào bí thư, cứ lấy chuyện Trữ Thịnh xảy ra buổi sáng mà nói.
Một sự kiện hai bên đối đầu như vậy, nếu được các nhà văn truyền thống bên Hội nhà văn lan truyền ra ngoài, tầm ảnh hưởng chỉ có thể bao gồm một phạm vi rất nhỏ.
Nhưng nếu để nhóm tác giả văn học mạng đang ngồi đây hôm nay lan truyền ra ngoài, chỉ cần tùy tiện đăng một chương riêng ở cuối tiểu thuyết đang đăng nhiều kỳ của họ, thì có khả năng trong một ngày ngắn ngủi, tin tức sẽ được truyền đến mắt của mấy triệu, thậm chí hơn mười triệu độc giả.
Tầm ảnh hưởng đáng sợ như vậy đã đến mức không thể xem thường.
Cho nên, chỉ thành lập Hội nhà văn mạng thì còn xa mới đủ.
Bên Hội nhà văn, nối tiếp Hội nhà văn mạng, đã đang cân nhắc việc trực tiếp thu nạp những tác giả văn học mạng có tầm ảnh hưởng vào nội bộ Hội nhà văn, hoàn thành việc hợp nhất sâu hơn.
Mà những tác giả trẻ tuổi lại có tiền đồ xán lạn như Lý Lạc tự nhiên càng là đối tượng lôi kéo.
Nhưng Lý Lạc không mấy hứng thú với chuyện này, chỉ ậm ừ vài câu, sau khi nhận bằng khen và tiền thưởng vào tay, chụp ảnh chung với các vị lãnh đạo xong thì liền đi theo Thiên Châu xuống sân khấu.
"Có thể về sớm được không?" Lý Lạc trở lại chỗ ngồi, nói nhỏ với Thiên Châu bên cạnh.
"Người khác về sớm thì thôi đi, dù sao ngươi cũng là người đoạt giải, về sớm quá thì khó coi lắm." Thiên Châu nói nhỏ, "Ngồi thêm lúc nữa đi, nhiều nhất cũng chỉ còn khoảng một tiếng nữa thôi."
"Còn phải một tiếng nữa?" Lý Lạc có chút cạn lời.
Giờ đã hơn ba giờ rồi.
Vốn tưởng trao giải sẽ rất nhanh, nhưng Lý Lạc vẫn đánh giá thấp sở thích thao thao bất tuyệt của các vị lãnh đạo.
Trao giải chỉ tốn chừng mười phút, nhưng diễn thuyết cũng phải mất đến mấy chục phút.
"Ừm, cái này ngươi mang về cho 'Ngủ Sớm' đi." Thiên Châu lặng lẽ đưa bằng khen và tiền thưởng tới, nói với Lý Lạc.
"Khoan đã, ngươi cứ cầm trước đi." Lý Lạc nói nhỏ, "Buổi trưa ngươi cũng thấy rồi đấy, học tỷ còn đang định giấu ba nàng mà, hai thứ này cứ tạm thời để chỗ ngươi, chờ có thời gian chúng ta lại đến lấy."
"Nhưng tối ăn cơm xong là ta phải đi ra sân bay rồi đó." Thiên Châu nhắc trước, "Hai người đừng quên đấy."
"Đợi tối ăn cơm xong ngươi đưa lại cho ta." Lý Lạc suy nghĩ một chút rồi nói, "Nàng và ba nàng muốn ra ngoài ăn riêng, hai chúng ta đi dự tiệc tối, vừa hay trước khi ngươi đi thì đưa đồ cho ta."
"Được rồi." Thiên Châu cất lại bằng khen và tiền thưởng, gật đầu nói, "Hai người đúng là, 'Ngủ Sớm' không thể nào giấu người nhà mãi được chứ? Đằng nào cũng sẽ bị biết, chẳng thà nói sớm giải thoát sớm."
"Lời này ngươi nói thẳng với nàng ấy đi." Lý Lạc bật cười nói.
"Thôi vậy." Thiên Châu lắc đầu lia lịa, "Đó là chuyện riêng của nàng, ta không can thiệp lung tung đâu."
Lý Lạc ngồi tại chỗ, trò chuyện với biên tập viên, thời gian trôi qua cũng không chậm.
Cứ thế chịu đựng đến khoảng bốn rưỡi chiều, lễ trao giải Mười tác phẩm xuất sắc hàng năm cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn.
Nhìn những tác giả quen thuộc trên sân khấu, Lý Lạc cũng có chút cảm khái.
Nhưng ngay lúc hắn đang cảm khái, người dẫn chương trình trên sân khấu tuyên bố lễ trao giải buổi chiều kết thúc tốt đẹp, mọi người liền lục tục đứng dậy chuẩn bị rời đi để tham dự tiệc tối.
Không ít tác giả đi ngang qua Lý Lạc đều cười chào hỏi hắn, trong đó không thiếu mấy vị đại lão vừa mới lên nhận giải trên sân khấu.
Nếu không phải vì Lý Lạc còn nhỏ tuổi, e rằng đã bị đám lão ca này bá cổ lôi ra ngoài chơi rồi.
"Đi thôi." Thiên Châu đứng dậy vươn vai, cầm theo bằng khen và tiền thưởng của Từ Hữu Ngư, cùng Lý Lạc đi ra cửa.
Đúng lúc này, Từ Dung Sinh cũng đi tới bên cạnh Lý Lạc, vỗ vai hắn: "Về khách sạn thôi."
Bị Từ Dung Sinh vỗ vai bắt chuyện, Lý Lạc ít nhiều có chút chột dạ.
Trên đường về khách sạn, Từ Dung Sinh lại chủ động tìm đề tài nói chuyện với hắn.
"Chờ sau khi về đợt này, ta dự định dành thời gian đọc kỹ cuốn 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 kia của ngươi." Từ Dung Sinh cười nói, "Có thể đoạt giải nhất, chắc hẳn là viết rất hay."
Nghe thấy lời này, Lý Lạc nhất thời rùng mình, nhớ lại những lời Từ Hữu Ngư nói trên bàn cơm trưa nay, bất chợt lại rùng mình lần nữa.
Trời mùa đông giá rét thế này, đúng là lạnh thật a.
"Từ thúc, sách của ta cũng thường thôi, ngài xem thử mấy cuốn trong top mười tác phẩm hàng năm kia thì hơn? Chắc chắn hay hơn ta viết." Lý Lạc cười gượng nói, "Hoặc là mấy cuốn đề tài thực tế ấy? Chắc sẽ hợp khẩu vị của ngài hơn chứ?"
"Sao lại nói vậy?" Từ Dung Sinh cười lắc đầu, "Phong thái đối đầu với người ta hồi sáng đâu rồi? Ta thấy ngươi rất có lòng tin vào tác phẩm của mình mà, ta cảm thấy nó rất thích hợp để ta bắt đầu nghiên cứu về văn học mạng."
"À?" Lý Lạc sững sờ một chút, "Nghiên cứu văn học mạng?"
"Sao nào? Ngươi không thấy đây là một hướng nghiên cứu không tồi sao?" Từ Dung Sinh mỉm cười nói, "Văn học hiện đại và đương đại của thế hệ trước, những gì cần nghiên cứu đều đã nghiên cứu xong cả rồi, nhưng đối với văn học mạng đang hấp dẫn nhất hiện nay, những người thực sự đi sâu nghiên cứu cơ chế bên trong lại rất ít."
"Lần này ta cũng đã trò chuyện rất nhiều với biên tập viên Hạ Liệp kia, cậu ấy từng phỏng vấn nhiều tác giả văn học mạng, phát hiện ra rất nhiều điểm khác biệt và tương đồng giữa văn học mạng và tiểu thuyết truyền thống."
"Ta cảm thấy những điều này đều là những thứ rất đáng nghiên cứu, hoàn toàn có thể xem như một nhánh phân loại mới để đi sâu vào."
Nghe Từ Dung Sinh nói một tràng như vậy, Lý Lạc cũng có chút kinh ngạc.
Nói thật, ở đời trước, Từ Dung Sinh về sau cũng quả thực đã chuyển hướng sang nghiên cứu sâu về lĩnh vực văn học mạng.
Nhưng đó là sau khi Từ Hữu Ngư tốt nghiệp đại học, vì nhận được danh hiệu Thập Nhị Thiên Vương năm đó, lại được bình chọn là Đại thần Mở Hơi, quả thực có chút không giấu được nữa, sau khi nói thật với gia đình, Từ Dung Sinh mới dưới sự ảnh hưởng của con gái, bắt đầu tìm hiểu sâu về văn học mạng.
Mà hướng đi của đời này rõ ràng là không giống.
Từ Dung Sinh vậy mà lại đưa ra quyết định như vậy sớm hơn khoảng sáu, bảy năm.
Điều này ít nhiều có chút nằm ngoài dự liệu của Lý Lạc.
Dù sao đời trước, ít nhiều cũng là vì chịu ảnh hưởng từ chính con gái mình.
Đời này chẳng lẽ chỉ vì ảnh hưởng từ bạn học của con gái hắn mà có thể khiến Từ Dung Sinh tạo ra chuyển biến này sao?
Lý Lạc gãi đầu, có chút nghĩ không thông.
Có lẽ Từ Dung Sinh thật sự chỉ cảm thấy mảng văn học mạng này rất đáng để đi sâu nghiên cứu một chút.
"Ồ đúng rồi." Từ Dung Sinh lúc này đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi Lý Lạc, "Phòng của Hữu Ngư có phải ở ngay cạnh phòng ngươi không?"
"Đúng vậy." Lý Lạc gật đầu, nói thêm, "Ta ở 9105, nàng ở 9106."
"Ta biết rồi." Từ Dung Sinh gật đầu, rồi cùng Lý Lạc, Thiên Châu đi vào thang máy khách sạn.
Thiên Châu nhấn nút tầng 8, Lý Lạc vừa định nhấn tầng 9 thì Từ Dung Sinh bên cạnh đã nhanh hơn một bước bấm nút.
Lý Lạc còn tưởng Từ Dung Sinh bấm giúp mình, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Kết quả đợi thang máy đến tầng 8, sau khi Thiên Châu chào hỏi rồi rời đi, Lý Lạc lại phát hiện Từ Dung Sinh không có ý định đi ra khỏi thang máy.
Điều này làm Lý Lạc hơi sững sờ, vội vàng nhắc nhở: "Từ thúc, đến tầng 8 rồi."
"Ừm? Ta biết mà." Từ Dung Sinh bật cười nói, "Nhưng ta đang định đi tìm Hữu Ngư, trưa đã nói với nàng là muốn ăn tối cùng nhau rồi."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý Lạc nhất thời biến đổi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Lúc hắn xuống lầu tham dự lễ trao giải, Từ Hữu Ngư còn đang ngủ trên giường hắn!
Cũng không biết nàng đã tỉnh chưa.
Chết tiệt, nếu nàng vẫn còn nằm trên giường hắn mà bị Từ Dung Sinh phát hiện thì thật đúng là nhảy vào Ân Giang cũng không rửa sạch tội!
Nghĩ đến đây, Lý Lạc vội vàng lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn QQ cho Từ Hữu Ngư, nhắc nàng rằng Từ Dung Sinh đã đi theo lên lầu.
Nhưng tin nhắn gửi đi mà không thấy ai trả lời.
Điều này làm tim Lý Lạc nhất thời như ngừng đập, sau đó lại đập lên thình thịch.
Mà lúc này, thang máy đã dừng ở tầng 9, Từ Dung Sinh đi ra trước, đi thẳng đến phòng 9106, giơ tay gõ cửa.
Kết quả không có người trả lời.
Từ Dung Sinh nhíu mày: "Nha đầu này không phải chạy ra ngoài chơi rồi chứ? Hay là đang ngủ say?"
Vừa lẩm bẩm như vậy, hắn lại gõ mạnh thêm mấy cái lên cửa, trong phòng vẫn không có tiếng đáp lại.
Lúc này, Từ Dung Sinh nghiêng đầu nhìn sang phòng bên cạnh, mới phát hiện Lý Lạc còn chưa đi tới, đang cầm điện thoại di động loay hoay, không biết đang xem gì.
"Lý Lạc, Hữu Ngư hình như không có trong phòng, lúc trước nàng có nói buổi chiều muốn đi đâu không?"
"À, vâng vâng, cái này..." Lý Lạc cứng ngắc đi tới cửa phòng mình, cười gượng giải thích với Từ Dung Sinh, "Học tỷ ấy à, lúc này chắc là đang ở trong phòng ta."
Từ Dung Sinh: "?"
Nghe Lý Lạc nói ra lời này, Từ Dung Sinh cả người như đứng hình trong giây lát.
Mặc dù trước đó hắn đã có suy đoán, dù sao con gái mình cũng đang thuê nhà ở nhà Lý Lạc.
Hai người sống chung lâu ngày, lại đều thầm lặng viết tiểu thuyết, đoán chừng là rất có tiếng nói chung.
Lần này lại cùng nhau đến tham dự hội thảo, quan hệ quá tốt rồi.
Cho nên dù biết rõ hai người họ ở riêng hai phòng, Từ Dung Sinh cũng hơi có chút lo lắng.
Nhưng hắn không ngờ rằng, Lý Lạc lại gan to như vậy, còn dám thừa nhận ngay trước mặt hắn!
"Chuyện là thế này," Lý Lạc vội vàng giải thích, "Buổi trưa học tỷ về phòng, không cẩn thận làm ướt ga trải giường, gọi điện thoại xuống quầy lễ tân nhờ đổi ga, bên đó nói nhân viên phục vụ vẫn còn đang ăn cơm, chắc phải đợi khoảng nửa tiếng."
"Lúc đó học tỷ khá mệt, nên dứt khoát sang bên phòng ta mượn giường ngủ trưa một lát."
"Cho nên nếu sau đó học tỷ không về phòng mình thì chắc là vẫn đang ở trong phòng ta."
Vừa nói như vậy, Lý Lạc đã giơ tay lên, gõ cửa phòng mình.
Từ Dung Sinh đứng bên cạnh nhìn động tác của hắn, không khỏi hỏi: "Thẻ phòng của ngươi đâu? Quẹt thẻ trực tiếp chẳng phải được rồi sao."
"Thẻ phòng chỉ có một cái, còn phải cắm trong phòng để bật điều hòa, nên ta không mang theo." Lý Lạc nói, rồi lại gõ thêm vài cái lên cửa.
Đây không phải hắn đang cố tình kéo dài thời gian, sự thật đúng là như vậy.
Dù sao trời mùa đông giá rét mà không bật điều hòa thì chắc chắn không thể ngủ được.
Chỉ là Lý Lạc gõ mấy lần cửa mà bên trong đều không có phản ứng.
Từ Dung Sinh nhíu mày, đứng bên cạnh đưa tay ra, gõ mạnh mấy cái.
Lần này, bên trong cuối cùng cũng có chút động tĩnh.
Sau một loạt tiếng bước chân, cửa phòng 9105 hé mở một khe nhỏ.
Từ Hữu Ngư khoác áo choàng tắm trên người, mắt lim dim ngái ngủ dụi dụi, nhìn qua khe cửa chỉ hé đủ thấy nửa khuôn mặt ra bên ngoài, xác nhận là Lý Lạc xong, liền bật cười khúc khích, mang theo chút ngây thơ vừa tỉnh ngủ, ngọt ngào nói với Lý Lạc:
"Ca ca ~ ngươi về rồi sao?"
Lời còn chưa dứt, Lý Lạc đã sợ tới mức giật bắn cả người, theo bản năng lùi lại nửa bước, tay điên cuồng chỉ về phía Từ Dung Sinh đang đứng bên phải mình, liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Từ Hữu Ngư.
Mà lúc này Từ Dung Sinh đã nheo mắt lại, nhìn con gái mình đang mặc áo choàng tắm, đi chân trần, mái tóc dài hơi rối, nhất thời rơi vào im lặng.
Lúc này.
Nhận thấy phản ứng của Lý Lạc có chút không đúng, Từ Hữu Ngư lúc này mới chú ý tới những động tác nhỏ mà Lý Lạc đang ra hiệu cho nàng.
Nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, Từ Hữu Ngư nghi ngờ nhìn sang bên cạnh, liền thấy một gương mặt nghiêm nghị, lạnh như nước.
"A! ! !"
Rầm một tiếng.
Cửa phòng bị đóng sập lại.
Trên hành lang chỉ còn lại Lý Lạc và Từ Dung Sinh hai người, nhất thời im lặng như tờ.
Lý Lạc cứng đờ cổ, gượng gạo nhìn về phía Từ Dung Sinh, khó khăn liếc nhìn hắn một cái, sau đó cười khan một tiếng, giơ hai tay lên, làm động tác trấn an.
"Từ thúc thúc, ngài nghe ta giải thích."
"Rất nhiều khi, tai nghe là giả, mắt thấy cũng chưa chắc đã là thật."
"Sự việc tuyệt đối không phải như ngài đang nghĩ đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận