Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 229: Từ thúc thúc, ngươi nghe ta giải thích (length: 18721)
Buổi chiều nghi thức trao giải, ngoại trừ chỗ Lý Lạc tham gia cái toàn xưng là hoạt động "Giải trí một giấc mộng, đô thị xuân thu" thì còn có hai giải thưởng khác.
Một là Mười tác phẩm xuất sắc mạng lưới văn học hằng năm của tỉnh Tiền Giang năm 2014.
Một cái khác chính là cuộc thi viết chủ đề thực tế "Câu chuyện hay, đồng hành cùng thời đại".
Bình chọn mười tác phẩm xuất sắc hằng năm chủ yếu là nhắm vào những tác phẩm nổi tiếng, về cơ bản chỉ cần xướng tên là xong, nhưng phàm là những độc giả thường đọc truyện trên mạng một chút đều sẽ biết đến.
So sánh thì, hoạt động thi viết đô thị xuân thu mà Lý Lạc tham gia chỉ giới hạn trong phạm vi các tác phẩm đô thị trên trang mạng, nên về mặt giá trị khẳng định không cùng đẳng cấp.
Còn cuộc thi viết chủ đề thực tế giống như là trang web mạng văn học hàng năm làm để đủ chỉ tiêu, cho có lệ mà thôi.
Bản thân mức độ nóng còn không bằng cuộc thi viết phân loại đô thị xuân thu.
Nhưng với Lý Lạc thì những thứ này không đáng kể.
Dù sao thì những cuộc thi viết loại này chủ yếu dùng để mạ vàng cho tác giả và tác phẩm mà thôi.
Một vài tác phẩm đã nổi tiếng, thì bản quyền có thể bán được giá hơn.
Bao gồm vé tháng đứng đầu bảng của trạm, đứng đầu bảng hằng năm, số một phân loại, mở ra một con đường mới cho một đề tài nào đó, lượng xem của ta phá ức vân vân... những con số này đều giống nhau.
Chính là vì có thể bán được giá tốt.
Nhưng những tác phẩm như Lý Lạc viết lại thuộc loại sao chép thì chắc chắn khó bán bản quyền.
Nhất là bản quyền truyền hình, cơ bản không cần nghĩ.
Vậy nên Lý Lạc chỉ muốn có thể lĩnh được năm chục ngàn tiền thưởng, sau đó về nhà là được rồi.
Chỉ là cái buổi lễ trao giải này quá chán, hơn nữa chương trình sắp xếp lại dài dòng dở tệ.
Lý Lạc đến phòng họp lúc một giờ rưỡi chiều, nghe chủ tịch Lý của Hội Nhà văn thành phố diễn thuyết hơn nửa tiếng đồng hồ về ý nghĩa của chủ đề thực tế.
Sau đó mới đến nghi thức trao giải cuộc thi viết chủ đề thực tế.
Hơn chục tác giả trúng thưởng lần lượt lên sân khấu, lãnh đạo lên trao giải rồi chụp ảnh chung.
Sau đó lại một lãnh đạo khác lên sân khấu phát biểu, diễn giải về nhận thức của bản thân đối với chủ đề đô thị, nhấn mạnh việc định hướng và cảnh tỉnh giới giải trí, trong mắt Lý Lạc chẳng khác gì bài hát ru.
Đến khi người dẫn chương trình gọi tên mình, Lý Lạc mới bừng tỉnh.
"Tác phẩm đạt giải nhất cuộc thi viết giải trí một giấc mộng, đô thị xuân thu lần này, tác phẩm 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》, tác giả Trọng Nhiên, xin mời Trọng Nhiên lên sân khấu."
Dưới ánh mắt của mọi người, Lý Lạc ngơ ngác nhìn, hơi tỉnh táo lại, đứng dậy đi lên sân khấu.
Không thể không nói, một cái lợi ích khác khi hắn đến tham gia cuộc họp lần này là tăng thêm danh tiếng rất lớn cho bút danh Trọng Nhiên.
Buổi sáng sau khi đi ngang hàng với Trữ Thịnh, tác giả tại chỗ, căn bản không ai không nhận biết hắn.
Với tuổi đời như vậy mà thành tựu như vậy, chỉ cần là người viết truyện trên mạng, cũng không có ai là không ngưỡng mộ hắn.
Dù là người có thành tích tốt hơn hắn cũng sẽ ngưỡng mộ sự trẻ trung của Lý Lạc.
Thành tích kém một chút thì đúng là cái gì cũng hâm mộ rồi.
"Tác phẩm đạt giải nhì, tác phẩm 《Văn Nghệ Niên Đại》, tác giả ngủ sớm hội trưởng cao, xin mời."
Khi Lý Lạc lên sân khấu thì người dẫn chương trình đọc luôn tên tác phẩm và bút danh của Từ Hữu Ngư.
Thiên Châu đã chuẩn bị sẵn đứng dậy, cất bước lên sân khấu, đứng bên cạnh Lý Lạc.
Cũng may mọi người không có ấn tượng gì về Từ Hữu Ngư, chỉ biết là bên cạnh Lý Lạc hai ngày này luôn có một cô gái xinh đẹp đi theo, mà cho dù là những người từng nghe qua bút danh Từ Hữu Ngư, có lẽ quay đầu đã quên.
Nên khi mọi người thấy Thiên Châu lên sân khấu, cũng không thấy gì khác thường.
Dù sao cũng là tác phẩm của phân loại nam tần, nếu như Từ Hữu Ngư thật sự lên sân khấu nhận giải thì mới gây ra một trận ồn ào náo động.
Dù sao thì tác giả nữ ở nam tần vốn đã là phượng mao lân giác, huống chi lại còn trẻ và xinh đẹp.
Mà lúc này ở dưới khán đài, người tiếc nuối nhất tự nhiên là Từ Dung Sinh.
Dù sao thì cũng là cơ hội hiếm hoi có thể trao giải cho con gái mình, kết quả cô bé vì trốn ông, thế mà lại khai bệnh, để biên tập lên lãnh thay rồi.
"Lời phát biểu của ngươi buổi sáng, ta cảm thấy nói rất hay."
Trong lúc trao giải, phó bí thư Tào Khải Vấn của Hội Nhà văn tỉnh Tiền Giang trao bằng khen giải nhất cho Lý Lạc, cười ha hả vỗ vai hắn.
"Bên Hội Nhà văn gần đây cũng đang cân nhắc việc thu nạp những tác giả văn học mạng, ta thấy ngươi rất có triển vọng đấy."
"Hội nhà văn mấy năm nay ít có người mới, càng ít người trẻ tuổi như ngươi, đến lúc đó có thể thử làm đơn xin gia nhập"
"Cám ơn bí thư." Lý Lạc khẽ nói cảm ơn, theo nguyên tắc ít nói sai ít, không nói gì thêm.
Thực tế, đối với hội nhà văn mà nói, về sau phát triển thì càng cần thêm tác giả mạng gia nhập.
Nghề tác giả, theo cấp độ quốc gia thì phải cạnh tranh về ảnh hưởng.
Một nhà văn càng có ảnh hưởng lớn trong dân gian, thì càng được thu nạp và thu hút.
Lúc trước những người này hầu hết đều xuất thân từ giới văn học truyền thống.
Nhưng theo sự phát triển và biến đổi của thời đại, sự trỗi dậy của Internet và sự phát triển nhanh chóng của văn học mạng, kèm theo sự suy sụp của văn học truyền thống, nhiều chuyện đều đang thay đổi.
Theo góc độ của bí thư Tào thì cứ lấy chuyện của Trữ Thịnh xảy ra sáng nay.
Một vụ đối đầu hai phe như vậy, nếu như từ những nhà văn truyền thống của hội nhà văn truyền ra thì sức ảnh hưởng chỉ có trong một phạm vi nhỏ.
Nhưng nếu để những tác giả văn học mạng đang có mặt ở đây truyền ra, ở sau truyện đăng tải một đoạn đơn chương thì trong một ngày ngắn ngủi, có thể truyền bá đến mắt của mấy triệu thậm chí hơn mười triệu độc giả.
Sức ảnh hưởng đáng sợ như vậy, đã đạt đến trình độ không thể coi thường.
Vì thế, chỉ mở Hội Nhà văn mạng là không đủ.
Hội nhà văn đang xem xét việc kết nối với Hội Nhà văn mạng, sẽ trực tiếp thu nạp những tác giả mạng có ảnh hưởng vào nội bộ hội nhà văn để tiến hành bước sáp nhập tiếp theo.
Mà những tác giả trẻ có tiềm năng như Lý Lạc, đương nhiên càng là đối tượng lôi kéo.
Nhưng Lý Lạc không mấy hứng thú với chuyện này, trả lời qua loa vài câu, cầm lấy bằng khen và tiền thưởng vào tay, cùng các lãnh đạo chụp chung rồi đi xuống sân khấu cùng Thiên Châu.
"Có thể đi trước được không?" Lý Lạc về chỗ ngồi, nhỏ giọng hỏi Thiên Châu.
"Người khác thì có thể đi trước, còn ngươi, rõ ràng là người nhận giải, đi trước thì khó coi lắm." Thiên Châu nói nhỏ, "Ngồi thêm lát đi, tối đa còn khoảng một tiếng nữa."
"Còn phải một tiếng?" Lý Lạc có chút cạn lời.
Đã hơn ba giờ rồi.
Vốn cho rằng trao giải nhanh thôi nhưng Lý Lạc vẫn đánh giá thấp sở thích thao thao bất tuyệt của lãnh đạo.
Trao giải chỉ mất có hơn mười phút, diễn thuyết mất đến mấy chục phút.
"Ừm, cái này cho ngủ sớm mang về đi." Thiên Châu lén lút đưa bằng khen và tiền thưởng, nói với Lý Lạc.
"Thôi đừng, ngươi giữ đi." Lý Lạc khẽ nói, "Trưa nay ngươi cũng thấy rồi đấy, học tỷ còn định lừa ba nàng, hai thứ này cứ để chỗ ngươi, lúc nào rảnh ta qua lấy."
"Nhưng mà tối nay ta ăn cơm xong là đi bay rồi." Thiên Châu vội nói, "Hai ngươi cũng đừng quên."
"Tối nay ăn cơm xong ngươi đưa cho ta là được rồi." Lý Lạc nghĩ ngợi, sau đó nói, "Nàng và ba nàng muốn đi ăn riêng, hai ta đi dự tiệc, vừa hay trước khi đi ngươi đưa đồ cho ta."
"Được rồi." Thiên Châu nhận lại bằng khen và tiền thưởng, gật đầu nói, "Hai người cũng thật là, ngủ sớm đâu thể cứ giấu gia đình mãi được chứ? Thế nào cũng phải biết thôi, còn không bằng sớm nói sớm cho thoải mái."
"Lời này ngươi cứ nói trực tiếp với nàng đi." Lý Lạc bật cười.
"Thôi, như vậy đi." Thiên Châu liên tục lắc đầu, "Đây là việc của nàng, ta không có nhúng tay vào."
Lý Lạc ngồi ở chỗ, tán gẫu với biên tập, thời gian trôi qua cũng không chậm.
Chịu đựng đến tầm bốn giờ rưỡi chiều thì nghi thức trao giải mười tác phẩm xuất sắc thường niên cũng kết thúc.
Nhìn những tác giả nghe tên quen thuộc trên sân khấu, Lý Lạc cũng có chút cảm thán.
Nhưng ngay khi hắn còn đang cảm khái thì người dẫn chương trình tuyên bố nghi thức trao giải buổi chiều đã kết thúc tốt đẹp, mọi người liền rục rịch đứng dậy chuẩn bị đi tham gia tiệc tối.
Không ít tác giả đi ngang qua bên cạnh Lý Lạc thì sẽ cười chào hỏi hắn, không ít người trong đó là những đại lão vừa mới lĩnh giải trên sân khấu.
Nếu như Lý Lạc không còn nhỏ tuổi như vậy thì chắc đã bị mấy lão ca ôm cổ mang đi chơi rồi.
"Đi thôi." Thiên Châu đứng dậy vươn vai, mang theo bằng khen và tiền thưởng của Từ Hữu Ngư cùng Lý Lạc đi ra cửa.
Ngay lúc đó, Từ Dung Sinh đi đến bên cạnh Lý Lạc, vỗ vai hắn một cái: "Về lại quán rượu thôi."
Bị Từ Dung Sinh tóm một phát, Lý Lạc ít nhiều có chút chột dạ.
Trên đường về quán rượu thì ngược lại Từ Dung Sinh là người bắt chuyện với hắn.
"Chờ sau khi trở về, ta định dành thời gian đọc kỹ cuốn 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 của ngươi."
Từ Dung Sinh cười ha hả nói, "Có thể đoạt được giải nhất, chắc là viết rất tốt."
Nghe lời này, Lý Lạc lập tức cả người run lên, nhớ tới trưa nay Từ Hữu Ngư trên bàn ăn nói những lời kia, bỗng dưng liền rùng mình một cái.
Mùa đông thế này, thời tiết thực sự Lạnh a. "Từ thúc, sách của con cũng chỉ đến thế thôi, bác cứ xem mấy quyển đoạt giải hàng năm đi? Chắc chắn hay hơn con viết." Lý Lạc cười mỉa nói, "Hoặc là những đề tài thực tế kia đi? Chắc hợp khẩu vị của bác hơn chứ?"
"Sao lại nói vậy?" Từ Dung Sinh cười lắc đầu, "Buổi sáng tranh cãi với người ta khí thế đó đâu rồi? Ta thấy con rất tự tin vào tác phẩm của mình mà, ta cảm thấy rất thích hợp để ta nghiên cứu điểm xuất phát của văn đàn mạng."
"Hả?" Lý Lạc ngẩn người một chút, "Nghiên cứu văn đàn mạng?"
"Thế nào? Con không thấy đây là một hướng nghiên cứu không tệ sao?" Từ Dung Sinh mỉm cười nói, "Lớp người cũ nghiên cứu văn học hiện đại đương đại, những gì nên nghiên cứu đều đã xong xuôi rồi, nhưng xu hướng hấp dẫn nhất bây giờ là văn đàn mạng, thật sự đi nghiên cứu cơ lý bên trong, thì lại càng ít."
"Lần này ta cũng nói chuyện rất nhiều với vị biên tập Hạ Liệp kia, anh ta từng phỏng vấn rất nhiều tác giả văn đàn mạng, phát hiện ra rất nhiều khác biệt và điểm chung giữa văn đàn mạng và tiểu thuyết truyền thống."
"Ta cảm thấy những thứ này đều là những điều rất đáng để nghiên cứu, hoàn toàn có thể xem như một môn phân chia tỉ mỉ mới để nghiên cứu."
Nghe Từ Dung Sinh nói ra một tràng như vậy, Lý Lạc cũng có chút kinh ngạc.
Nói thật, đời trước Từ Dung Sinh sau này cũng thực sự chuyển hướng đi sâu nghiên cứu về lĩnh vực văn đàn mạng.
Nhưng đó là sau khi Từ Hữu Ngư tốt nghiệp đại học, bởi vì đạt được danh hiệu mười hai ngày vương năm đó, lại được bình chọn là đại thần nổi trội, thật sự có chút không che giấu được, sau khi ngửa bài với gia đình, Từ Dung Sinh mới bắt đầu tìm hiểu sâu về văn đàn mạng dưới ảnh hưởng của con gái.
Mà đời này lại đi theo hướng khác.
Từ Dung Sinh vậy mà đã quyết định như vậy sớm hơn sáu, bảy năm.
Điều này ít nhiều có chút vượt ngoài dự liệu của Lý Lạc.
Dù sao đời trước, ít nhất cũng là vì ảnh hưởng từ chính con gái của Từ Dung Sinh.
Đời này chẳng lẽ chỉ vì ảnh hưởng của bạn học này của con gái hắn mà Từ Dung Sinh đã đưa ra quyết định chuyển hướng này sao?
Lý Lạc gãi đầu, có chút không hiểu.
Có lẽ Từ Dung Sinh thật sự chỉ là cảm thấy mảng văn đàn mạng này rất đáng để nghiên cứu sâu một chút mà thôi.
"À đúng rồi." Lúc này Từ Dung Sinh đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi Lý Lạc, "Phòng của Hữu Ngư, có phải sát vách con không?"
"Vâng." Lý Lạc gật đầu, bổ sung thêm, "Con ở 9105, nàng ở 9106."
"Ta biết rồi." Từ Dung Sinh gật gật đầu, rồi cùng Lý Lạc và Thiên Châu đi vào thang máy của quán rượu.
Thiên Châu bấm nút tầng 8, Lý Lạc vừa định bấm tầng 9 thì bên cạnh Từ Dung Sinh nhanh tay bấm trước.
Lý Lạc còn tưởng rằng Từ Dung Sinh bấm hộ mình, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.
Kết quả đợi thang máy đến tầng 8, Thiên Châu chào hỏi rồi đi ra, Lý Lạc lại phát hiện Từ Dung Sinh cũng không có ý định ra khỏi thang máy.
Điều này làm Lý Lạc có chút sững sờ, vội vàng nhắc nhở: "Từ thúc, tầng 8 đến rồi."
"Ừ? Ta biết mà." Từ Dung Sinh bật cười nói, "Chẳng phải ta muốn đi tìm Hữu Ngư sao, buổi trưa đã nói là cùng nhau ăn tối rồi."
Lời này vừa ra, mặt Lý Lạc liền biến sắc, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Trước khi xuống lầu tham gia lễ trao giải, Từ Hữu Ngư còn đang ngủ trên giường của hắn mà!
Không biết nàng tỉnh chưa.
Mẹ nó, nếu mà nàng vẫn còn nằm trên giường hắn, bị Từ Dung Sinh phát hiện ra thì đúng là nhảy xuống sông Ân cũng không rửa sạch được!
Nghĩ đến đây, Lý Lạc vội vàng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn QQ cho Từ Hữu Ngư, nhắc nhở nàng là Từ Dung Sinh đang lên lầu.
Nhưng sau khi tin nhắn được gửi đi, lại không ai trả lời.
Điều này khiến tim Lý Lạc như ngừng đập một nhịp, sau đó lại đập thình thịch dữ dội.
Mà lúc này, thang máy đã dừng ở tầng 9, Từ Dung Sinh dẫn đầu đi ra thang máy, đi thẳng tới phòng 9106, giơ tay lên gõ cửa một cái.
Kết quả không có ai trả lời.
Từ Dung Sinh nhíu mày: "Con bé này có khi nào chạy ra ngoài chơi rồi không? Hay là còn đang ngủ say?"
Vừa lẩm bẩm như vậy, ông lại gõ mạnh lên cửa vài cái, trong phòng vẫn không có phản hồi.
Lúc này, Từ Dung Sinh nghiêng đầu nhìn sang phòng bên cạnh, mới phát hiện Lý Lạc còn chưa đi tới, đang cầm điện thoại lóng ngóng không biết đang xem gì.
"Lý Lạc, Hữu Ngư hình như không có ở phòng, con bé trước có nói buổi chiều muốn đi đâu không?"
"À, à ừ, cái này ấy à..." Lý Lạc lúng túng đi đến cửa phòng mình, cười gượng giải thích với Từ Dung Sinh, "Học tỷ, giờ này chắc là đang ở phòng của con."
Từ Dung Sinh: "?"
Nghe Lý Lạc nói những lời này, cả người Từ Dung Sinh như đứng hình. Mặc dù ông trước đó cũng đã có suy đoán, dù sao con gái mình cũng thuê chung phòng với Lý Lạc.
Hai người sống chung lâu ngày, lại cùng viết tiểu thuyết, đoán chừng là có rất nhiều điểm chung.
Lần này lại kết bạn cùng đi tham gia hội nghị, mối quan hệ quá tốt.
Cho nên dù biết rõ hai người bọn họ ở hai phòng khác nhau, Từ Dung Sinh vẫn hơi có chút lo lắng.
Nhưng ông không ngờ rằng, Lý Lạc lại gan to đến vậy, lại còn dám thừa nhận trước mặt ông!
"Là như vậy." Lý Lạc vội vàng giải thích, "Buổi trưa học tỷ về phòng xong, không cẩn thận làm ướt ga giường, gọi cho quầy lễ tân đổi ga, bên kia bảo nhân viên phục vụ còn đang ăn cơm, chắc phải đợi nửa tiếng."
"Lúc đó học tỷ khá mệt, nên dứt khoát mượn giường bên con để ngủ trưa."
"Cho nên nếu như học tỷ sau đó không về phòng mình thì chắc là đang đợi trong phòng của con."
Vừa nói như vậy, Lý Lạc đã giơ tay lên, gõ cửa phòng mình một cái.
Một bên Từ Dung Sinh nhìn động tác của hắn, không khỏi hỏi: "Thẻ phòng của con đâu? Quẹt thẻ vào không phải tốt hơn sao."
"Thẻ phòng chỉ có một cái, trong phòng còn phải cắm thẻ bật điều hòa, con không có mang theo." Lý Lạc nói, rồi lại gõ cửa phòng vài cái.
Đây không phải hắn đang kéo dài thời gian, sự thật đúng là như thế.
Dù sao mùa đông thế này mà không bật điều hòa thì đúng là không ngủ được.
Chỉ là Lý Lạc gõ mấy lần, bên trong đều không có phản ứng.
Từ Dung Sinh nhíu mày, ở bên cạnh giơ tay ra, gõ mạnh mấy cái.
Lần này, cuối cùng cũng có chút động tĩnh ở bên trong.
Một loạt tiếng bước chân, cửa phòng 9105 được hé ra một khe nhỏ.
Từ Hữu Ngư khoác áo choàng tắm, mắt nhắm mắt mở dụi mắt, xuyên qua khe cửa hẹp nhìn ra ngoài, xác nhận là Lý Lạc, nhất thời cười một tiếng, mang theo vẻ hồn nhiên ngái ngủ, dịu dàng nói với Lý Lạc:
"Anh ơi~ anh về rồi à?"
Lời còn chưa dứt, Lý Lạc đã bị dọa cho giật mình, theo bản năng lùi lại nửa bước, tay điên cuồng chỉ về phía Từ Dung Sinh bên cạnh, ra sức nháy mắt ám chỉ cho Từ Hữu Ngư.
Mà lúc này Từ Dung Sinh đã nheo mắt lại, nhìn con gái mình đang mặc áo choàng tắm, chân trần, mái tóc dài hơi rối bù, trong thoáng chốc rơi vào im lặng.
Lúc này.
Nhận ra phản ứng của Lý Lạc có chút không đúng, Từ Hữu Ngư mới chú ý tới hành động nhỏ mà Lý Lạc ám chỉ.
Theo hướng ngón tay của hắn, Từ Hữu Ngư nghi ngờ nhìn sang bên cạnh, liền thấy một gương mặt nghiêm nghị trầm tĩnh như nước.
"A!!!"
Rầm một tiếng.
Cửa phòng bị đóng sầm lại.
Trên hành lang, chỉ còn lại Lý Lạc và Từ Dung Sinh hai người, trong chốc lát tĩnh lặng như tờ.
Lý Lạc cứng cổ, miễn cưỡng nhìn sang Từ Dung Sinh, gượng gạo liếc nhau một cái, sau đó cười hề hề, giơ hai tay lên, ra hiệu trấn an.
"Từ thúc thúc, bác nghe con giải thích."
"Nhiều khi, nghe tai là giả, mắt thấy cũng chưa chắc là thật."
"Sự tình tuyệt đối không phải như bác đang nghĩ đâu!"
Một là Mười tác phẩm xuất sắc mạng lưới văn học hằng năm của tỉnh Tiền Giang năm 2014.
Một cái khác chính là cuộc thi viết chủ đề thực tế "Câu chuyện hay, đồng hành cùng thời đại".
Bình chọn mười tác phẩm xuất sắc hằng năm chủ yếu là nhắm vào những tác phẩm nổi tiếng, về cơ bản chỉ cần xướng tên là xong, nhưng phàm là những độc giả thường đọc truyện trên mạng một chút đều sẽ biết đến.
So sánh thì, hoạt động thi viết đô thị xuân thu mà Lý Lạc tham gia chỉ giới hạn trong phạm vi các tác phẩm đô thị trên trang mạng, nên về mặt giá trị khẳng định không cùng đẳng cấp.
Còn cuộc thi viết chủ đề thực tế giống như là trang web mạng văn học hàng năm làm để đủ chỉ tiêu, cho có lệ mà thôi.
Bản thân mức độ nóng còn không bằng cuộc thi viết phân loại đô thị xuân thu.
Nhưng với Lý Lạc thì những thứ này không đáng kể.
Dù sao thì những cuộc thi viết loại này chủ yếu dùng để mạ vàng cho tác giả và tác phẩm mà thôi.
Một vài tác phẩm đã nổi tiếng, thì bản quyền có thể bán được giá hơn.
Bao gồm vé tháng đứng đầu bảng của trạm, đứng đầu bảng hằng năm, số một phân loại, mở ra một con đường mới cho một đề tài nào đó, lượng xem của ta phá ức vân vân... những con số này đều giống nhau.
Chính là vì có thể bán được giá tốt.
Nhưng những tác phẩm như Lý Lạc viết lại thuộc loại sao chép thì chắc chắn khó bán bản quyền.
Nhất là bản quyền truyền hình, cơ bản không cần nghĩ.
Vậy nên Lý Lạc chỉ muốn có thể lĩnh được năm chục ngàn tiền thưởng, sau đó về nhà là được rồi.
Chỉ là cái buổi lễ trao giải này quá chán, hơn nữa chương trình sắp xếp lại dài dòng dở tệ.
Lý Lạc đến phòng họp lúc một giờ rưỡi chiều, nghe chủ tịch Lý của Hội Nhà văn thành phố diễn thuyết hơn nửa tiếng đồng hồ về ý nghĩa của chủ đề thực tế.
Sau đó mới đến nghi thức trao giải cuộc thi viết chủ đề thực tế.
Hơn chục tác giả trúng thưởng lần lượt lên sân khấu, lãnh đạo lên trao giải rồi chụp ảnh chung.
Sau đó lại một lãnh đạo khác lên sân khấu phát biểu, diễn giải về nhận thức của bản thân đối với chủ đề đô thị, nhấn mạnh việc định hướng và cảnh tỉnh giới giải trí, trong mắt Lý Lạc chẳng khác gì bài hát ru.
Đến khi người dẫn chương trình gọi tên mình, Lý Lạc mới bừng tỉnh.
"Tác phẩm đạt giải nhất cuộc thi viết giải trí một giấc mộng, đô thị xuân thu lần này, tác phẩm 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》, tác giả Trọng Nhiên, xin mời Trọng Nhiên lên sân khấu."
Dưới ánh mắt của mọi người, Lý Lạc ngơ ngác nhìn, hơi tỉnh táo lại, đứng dậy đi lên sân khấu.
Không thể không nói, một cái lợi ích khác khi hắn đến tham gia cuộc họp lần này là tăng thêm danh tiếng rất lớn cho bút danh Trọng Nhiên.
Buổi sáng sau khi đi ngang hàng với Trữ Thịnh, tác giả tại chỗ, căn bản không ai không nhận biết hắn.
Với tuổi đời như vậy mà thành tựu như vậy, chỉ cần là người viết truyện trên mạng, cũng không có ai là không ngưỡng mộ hắn.
Dù là người có thành tích tốt hơn hắn cũng sẽ ngưỡng mộ sự trẻ trung của Lý Lạc.
Thành tích kém một chút thì đúng là cái gì cũng hâm mộ rồi.
"Tác phẩm đạt giải nhì, tác phẩm 《Văn Nghệ Niên Đại》, tác giả ngủ sớm hội trưởng cao, xin mời."
Khi Lý Lạc lên sân khấu thì người dẫn chương trình đọc luôn tên tác phẩm và bút danh của Từ Hữu Ngư.
Thiên Châu đã chuẩn bị sẵn đứng dậy, cất bước lên sân khấu, đứng bên cạnh Lý Lạc.
Cũng may mọi người không có ấn tượng gì về Từ Hữu Ngư, chỉ biết là bên cạnh Lý Lạc hai ngày này luôn có một cô gái xinh đẹp đi theo, mà cho dù là những người từng nghe qua bút danh Từ Hữu Ngư, có lẽ quay đầu đã quên.
Nên khi mọi người thấy Thiên Châu lên sân khấu, cũng không thấy gì khác thường.
Dù sao cũng là tác phẩm của phân loại nam tần, nếu như Từ Hữu Ngư thật sự lên sân khấu nhận giải thì mới gây ra một trận ồn ào náo động.
Dù sao thì tác giả nữ ở nam tần vốn đã là phượng mao lân giác, huống chi lại còn trẻ và xinh đẹp.
Mà lúc này ở dưới khán đài, người tiếc nuối nhất tự nhiên là Từ Dung Sinh.
Dù sao thì cũng là cơ hội hiếm hoi có thể trao giải cho con gái mình, kết quả cô bé vì trốn ông, thế mà lại khai bệnh, để biên tập lên lãnh thay rồi.
"Lời phát biểu của ngươi buổi sáng, ta cảm thấy nói rất hay."
Trong lúc trao giải, phó bí thư Tào Khải Vấn của Hội Nhà văn tỉnh Tiền Giang trao bằng khen giải nhất cho Lý Lạc, cười ha hả vỗ vai hắn.
"Bên Hội Nhà văn gần đây cũng đang cân nhắc việc thu nạp những tác giả văn học mạng, ta thấy ngươi rất có triển vọng đấy."
"Hội nhà văn mấy năm nay ít có người mới, càng ít người trẻ tuổi như ngươi, đến lúc đó có thể thử làm đơn xin gia nhập"
"Cám ơn bí thư." Lý Lạc khẽ nói cảm ơn, theo nguyên tắc ít nói sai ít, không nói gì thêm.
Thực tế, đối với hội nhà văn mà nói, về sau phát triển thì càng cần thêm tác giả mạng gia nhập.
Nghề tác giả, theo cấp độ quốc gia thì phải cạnh tranh về ảnh hưởng.
Một nhà văn càng có ảnh hưởng lớn trong dân gian, thì càng được thu nạp và thu hút.
Lúc trước những người này hầu hết đều xuất thân từ giới văn học truyền thống.
Nhưng theo sự phát triển và biến đổi của thời đại, sự trỗi dậy của Internet và sự phát triển nhanh chóng của văn học mạng, kèm theo sự suy sụp của văn học truyền thống, nhiều chuyện đều đang thay đổi.
Theo góc độ của bí thư Tào thì cứ lấy chuyện của Trữ Thịnh xảy ra sáng nay.
Một vụ đối đầu hai phe như vậy, nếu như từ những nhà văn truyền thống của hội nhà văn truyền ra thì sức ảnh hưởng chỉ có trong một phạm vi nhỏ.
Nhưng nếu để những tác giả văn học mạng đang có mặt ở đây truyền ra, ở sau truyện đăng tải một đoạn đơn chương thì trong một ngày ngắn ngủi, có thể truyền bá đến mắt của mấy triệu thậm chí hơn mười triệu độc giả.
Sức ảnh hưởng đáng sợ như vậy, đã đạt đến trình độ không thể coi thường.
Vì thế, chỉ mở Hội Nhà văn mạng là không đủ.
Hội nhà văn đang xem xét việc kết nối với Hội Nhà văn mạng, sẽ trực tiếp thu nạp những tác giả mạng có ảnh hưởng vào nội bộ hội nhà văn để tiến hành bước sáp nhập tiếp theo.
Mà những tác giả trẻ có tiềm năng như Lý Lạc, đương nhiên càng là đối tượng lôi kéo.
Nhưng Lý Lạc không mấy hứng thú với chuyện này, trả lời qua loa vài câu, cầm lấy bằng khen và tiền thưởng vào tay, cùng các lãnh đạo chụp chung rồi đi xuống sân khấu cùng Thiên Châu.
"Có thể đi trước được không?" Lý Lạc về chỗ ngồi, nhỏ giọng hỏi Thiên Châu.
"Người khác thì có thể đi trước, còn ngươi, rõ ràng là người nhận giải, đi trước thì khó coi lắm." Thiên Châu nói nhỏ, "Ngồi thêm lát đi, tối đa còn khoảng một tiếng nữa."
"Còn phải một tiếng?" Lý Lạc có chút cạn lời.
Đã hơn ba giờ rồi.
Vốn cho rằng trao giải nhanh thôi nhưng Lý Lạc vẫn đánh giá thấp sở thích thao thao bất tuyệt của lãnh đạo.
Trao giải chỉ mất có hơn mười phút, diễn thuyết mất đến mấy chục phút.
"Ừm, cái này cho ngủ sớm mang về đi." Thiên Châu lén lút đưa bằng khen và tiền thưởng, nói với Lý Lạc.
"Thôi đừng, ngươi giữ đi." Lý Lạc khẽ nói, "Trưa nay ngươi cũng thấy rồi đấy, học tỷ còn định lừa ba nàng, hai thứ này cứ để chỗ ngươi, lúc nào rảnh ta qua lấy."
"Nhưng mà tối nay ta ăn cơm xong là đi bay rồi." Thiên Châu vội nói, "Hai ngươi cũng đừng quên."
"Tối nay ăn cơm xong ngươi đưa cho ta là được rồi." Lý Lạc nghĩ ngợi, sau đó nói, "Nàng và ba nàng muốn đi ăn riêng, hai ta đi dự tiệc, vừa hay trước khi đi ngươi đưa đồ cho ta."
"Được rồi." Thiên Châu nhận lại bằng khen và tiền thưởng, gật đầu nói, "Hai người cũng thật là, ngủ sớm đâu thể cứ giấu gia đình mãi được chứ? Thế nào cũng phải biết thôi, còn không bằng sớm nói sớm cho thoải mái."
"Lời này ngươi cứ nói trực tiếp với nàng đi." Lý Lạc bật cười.
"Thôi, như vậy đi." Thiên Châu liên tục lắc đầu, "Đây là việc của nàng, ta không có nhúng tay vào."
Lý Lạc ngồi ở chỗ, tán gẫu với biên tập, thời gian trôi qua cũng không chậm.
Chịu đựng đến tầm bốn giờ rưỡi chiều thì nghi thức trao giải mười tác phẩm xuất sắc thường niên cũng kết thúc.
Nhìn những tác giả nghe tên quen thuộc trên sân khấu, Lý Lạc cũng có chút cảm thán.
Nhưng ngay khi hắn còn đang cảm khái thì người dẫn chương trình tuyên bố nghi thức trao giải buổi chiều đã kết thúc tốt đẹp, mọi người liền rục rịch đứng dậy chuẩn bị đi tham gia tiệc tối.
Không ít tác giả đi ngang qua bên cạnh Lý Lạc thì sẽ cười chào hỏi hắn, không ít người trong đó là những đại lão vừa mới lĩnh giải trên sân khấu.
Nếu như Lý Lạc không còn nhỏ tuổi như vậy thì chắc đã bị mấy lão ca ôm cổ mang đi chơi rồi.
"Đi thôi." Thiên Châu đứng dậy vươn vai, mang theo bằng khen và tiền thưởng của Từ Hữu Ngư cùng Lý Lạc đi ra cửa.
Ngay lúc đó, Từ Dung Sinh đi đến bên cạnh Lý Lạc, vỗ vai hắn một cái: "Về lại quán rượu thôi."
Bị Từ Dung Sinh tóm một phát, Lý Lạc ít nhiều có chút chột dạ.
Trên đường về quán rượu thì ngược lại Từ Dung Sinh là người bắt chuyện với hắn.
"Chờ sau khi trở về, ta định dành thời gian đọc kỹ cuốn 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 của ngươi."
Từ Dung Sinh cười ha hả nói, "Có thể đoạt được giải nhất, chắc là viết rất tốt."
Nghe lời này, Lý Lạc lập tức cả người run lên, nhớ tới trưa nay Từ Hữu Ngư trên bàn ăn nói những lời kia, bỗng dưng liền rùng mình một cái.
Mùa đông thế này, thời tiết thực sự Lạnh a. "Từ thúc, sách của con cũng chỉ đến thế thôi, bác cứ xem mấy quyển đoạt giải hàng năm đi? Chắc chắn hay hơn con viết." Lý Lạc cười mỉa nói, "Hoặc là những đề tài thực tế kia đi? Chắc hợp khẩu vị của bác hơn chứ?"
"Sao lại nói vậy?" Từ Dung Sinh cười lắc đầu, "Buổi sáng tranh cãi với người ta khí thế đó đâu rồi? Ta thấy con rất tự tin vào tác phẩm của mình mà, ta cảm thấy rất thích hợp để ta nghiên cứu điểm xuất phát của văn đàn mạng."
"Hả?" Lý Lạc ngẩn người một chút, "Nghiên cứu văn đàn mạng?"
"Thế nào? Con không thấy đây là một hướng nghiên cứu không tệ sao?" Từ Dung Sinh mỉm cười nói, "Lớp người cũ nghiên cứu văn học hiện đại đương đại, những gì nên nghiên cứu đều đã xong xuôi rồi, nhưng xu hướng hấp dẫn nhất bây giờ là văn đàn mạng, thật sự đi nghiên cứu cơ lý bên trong, thì lại càng ít."
"Lần này ta cũng nói chuyện rất nhiều với vị biên tập Hạ Liệp kia, anh ta từng phỏng vấn rất nhiều tác giả văn đàn mạng, phát hiện ra rất nhiều khác biệt và điểm chung giữa văn đàn mạng và tiểu thuyết truyền thống."
"Ta cảm thấy những thứ này đều là những điều rất đáng để nghiên cứu, hoàn toàn có thể xem như một môn phân chia tỉ mỉ mới để nghiên cứu."
Nghe Từ Dung Sinh nói ra một tràng như vậy, Lý Lạc cũng có chút kinh ngạc.
Nói thật, đời trước Từ Dung Sinh sau này cũng thực sự chuyển hướng đi sâu nghiên cứu về lĩnh vực văn đàn mạng.
Nhưng đó là sau khi Từ Hữu Ngư tốt nghiệp đại học, bởi vì đạt được danh hiệu mười hai ngày vương năm đó, lại được bình chọn là đại thần nổi trội, thật sự có chút không che giấu được, sau khi ngửa bài với gia đình, Từ Dung Sinh mới bắt đầu tìm hiểu sâu về văn đàn mạng dưới ảnh hưởng của con gái.
Mà đời này lại đi theo hướng khác.
Từ Dung Sinh vậy mà đã quyết định như vậy sớm hơn sáu, bảy năm.
Điều này ít nhiều có chút vượt ngoài dự liệu của Lý Lạc.
Dù sao đời trước, ít nhất cũng là vì ảnh hưởng từ chính con gái của Từ Dung Sinh.
Đời này chẳng lẽ chỉ vì ảnh hưởng của bạn học này của con gái hắn mà Từ Dung Sinh đã đưa ra quyết định chuyển hướng này sao?
Lý Lạc gãi đầu, có chút không hiểu.
Có lẽ Từ Dung Sinh thật sự chỉ là cảm thấy mảng văn đàn mạng này rất đáng để nghiên cứu sâu một chút mà thôi.
"À đúng rồi." Lúc này Từ Dung Sinh đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi Lý Lạc, "Phòng của Hữu Ngư, có phải sát vách con không?"
"Vâng." Lý Lạc gật đầu, bổ sung thêm, "Con ở 9105, nàng ở 9106."
"Ta biết rồi." Từ Dung Sinh gật gật đầu, rồi cùng Lý Lạc và Thiên Châu đi vào thang máy của quán rượu.
Thiên Châu bấm nút tầng 8, Lý Lạc vừa định bấm tầng 9 thì bên cạnh Từ Dung Sinh nhanh tay bấm trước.
Lý Lạc còn tưởng rằng Từ Dung Sinh bấm hộ mình, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.
Kết quả đợi thang máy đến tầng 8, Thiên Châu chào hỏi rồi đi ra, Lý Lạc lại phát hiện Từ Dung Sinh cũng không có ý định ra khỏi thang máy.
Điều này làm Lý Lạc có chút sững sờ, vội vàng nhắc nhở: "Từ thúc, tầng 8 đến rồi."
"Ừ? Ta biết mà." Từ Dung Sinh bật cười nói, "Chẳng phải ta muốn đi tìm Hữu Ngư sao, buổi trưa đã nói là cùng nhau ăn tối rồi."
Lời này vừa ra, mặt Lý Lạc liền biến sắc, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Trước khi xuống lầu tham gia lễ trao giải, Từ Hữu Ngư còn đang ngủ trên giường của hắn mà!
Không biết nàng tỉnh chưa.
Mẹ nó, nếu mà nàng vẫn còn nằm trên giường hắn, bị Từ Dung Sinh phát hiện ra thì đúng là nhảy xuống sông Ân cũng không rửa sạch được!
Nghĩ đến đây, Lý Lạc vội vàng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn QQ cho Từ Hữu Ngư, nhắc nhở nàng là Từ Dung Sinh đang lên lầu.
Nhưng sau khi tin nhắn được gửi đi, lại không ai trả lời.
Điều này khiến tim Lý Lạc như ngừng đập một nhịp, sau đó lại đập thình thịch dữ dội.
Mà lúc này, thang máy đã dừng ở tầng 9, Từ Dung Sinh dẫn đầu đi ra thang máy, đi thẳng tới phòng 9106, giơ tay lên gõ cửa một cái.
Kết quả không có ai trả lời.
Từ Dung Sinh nhíu mày: "Con bé này có khi nào chạy ra ngoài chơi rồi không? Hay là còn đang ngủ say?"
Vừa lẩm bẩm như vậy, ông lại gõ mạnh lên cửa vài cái, trong phòng vẫn không có phản hồi.
Lúc này, Từ Dung Sinh nghiêng đầu nhìn sang phòng bên cạnh, mới phát hiện Lý Lạc còn chưa đi tới, đang cầm điện thoại lóng ngóng không biết đang xem gì.
"Lý Lạc, Hữu Ngư hình như không có ở phòng, con bé trước có nói buổi chiều muốn đi đâu không?"
"À, à ừ, cái này ấy à..." Lý Lạc lúng túng đi đến cửa phòng mình, cười gượng giải thích với Từ Dung Sinh, "Học tỷ, giờ này chắc là đang ở phòng của con."
Từ Dung Sinh: "?"
Nghe Lý Lạc nói những lời này, cả người Từ Dung Sinh như đứng hình. Mặc dù ông trước đó cũng đã có suy đoán, dù sao con gái mình cũng thuê chung phòng với Lý Lạc.
Hai người sống chung lâu ngày, lại cùng viết tiểu thuyết, đoán chừng là có rất nhiều điểm chung.
Lần này lại kết bạn cùng đi tham gia hội nghị, mối quan hệ quá tốt.
Cho nên dù biết rõ hai người bọn họ ở hai phòng khác nhau, Từ Dung Sinh vẫn hơi có chút lo lắng.
Nhưng ông không ngờ rằng, Lý Lạc lại gan to đến vậy, lại còn dám thừa nhận trước mặt ông!
"Là như vậy." Lý Lạc vội vàng giải thích, "Buổi trưa học tỷ về phòng xong, không cẩn thận làm ướt ga giường, gọi cho quầy lễ tân đổi ga, bên kia bảo nhân viên phục vụ còn đang ăn cơm, chắc phải đợi nửa tiếng."
"Lúc đó học tỷ khá mệt, nên dứt khoát mượn giường bên con để ngủ trưa."
"Cho nên nếu như học tỷ sau đó không về phòng mình thì chắc là đang đợi trong phòng của con."
Vừa nói như vậy, Lý Lạc đã giơ tay lên, gõ cửa phòng mình một cái.
Một bên Từ Dung Sinh nhìn động tác của hắn, không khỏi hỏi: "Thẻ phòng của con đâu? Quẹt thẻ vào không phải tốt hơn sao."
"Thẻ phòng chỉ có một cái, trong phòng còn phải cắm thẻ bật điều hòa, con không có mang theo." Lý Lạc nói, rồi lại gõ cửa phòng vài cái.
Đây không phải hắn đang kéo dài thời gian, sự thật đúng là như thế.
Dù sao mùa đông thế này mà không bật điều hòa thì đúng là không ngủ được.
Chỉ là Lý Lạc gõ mấy lần, bên trong đều không có phản ứng.
Từ Dung Sinh nhíu mày, ở bên cạnh giơ tay ra, gõ mạnh mấy cái.
Lần này, cuối cùng cũng có chút động tĩnh ở bên trong.
Một loạt tiếng bước chân, cửa phòng 9105 được hé ra một khe nhỏ.
Từ Hữu Ngư khoác áo choàng tắm, mắt nhắm mắt mở dụi mắt, xuyên qua khe cửa hẹp nhìn ra ngoài, xác nhận là Lý Lạc, nhất thời cười một tiếng, mang theo vẻ hồn nhiên ngái ngủ, dịu dàng nói với Lý Lạc:
"Anh ơi~ anh về rồi à?"
Lời còn chưa dứt, Lý Lạc đã bị dọa cho giật mình, theo bản năng lùi lại nửa bước, tay điên cuồng chỉ về phía Từ Dung Sinh bên cạnh, ra sức nháy mắt ám chỉ cho Từ Hữu Ngư.
Mà lúc này Từ Dung Sinh đã nheo mắt lại, nhìn con gái mình đang mặc áo choàng tắm, chân trần, mái tóc dài hơi rối bù, trong thoáng chốc rơi vào im lặng.
Lúc này.
Nhận ra phản ứng của Lý Lạc có chút không đúng, Từ Hữu Ngư mới chú ý tới hành động nhỏ mà Lý Lạc ám chỉ.
Theo hướng ngón tay của hắn, Từ Hữu Ngư nghi ngờ nhìn sang bên cạnh, liền thấy một gương mặt nghiêm nghị trầm tĩnh như nước.
"A!!!"
Rầm một tiếng.
Cửa phòng bị đóng sầm lại.
Trên hành lang, chỉ còn lại Lý Lạc và Từ Dung Sinh hai người, trong chốc lát tĩnh lặng như tờ.
Lý Lạc cứng cổ, miễn cưỡng nhìn sang Từ Dung Sinh, gượng gạo liếc nhau một cái, sau đó cười hề hề, giơ hai tay lên, ra hiệu trấn an.
"Từ thúc thúc, bác nghe con giải thích."
"Nhiều khi, nghe tai là giả, mắt thấy cũng chưa chắc là thật."
"Sự tình tuyệt đối không phải như bác đang nghĩ đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận