Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 312: Ta thủy, chính là ngươi thủy (length: 23413)

Xe buýt rền vang tiếng động cơ khởi động, chầm chậm lăn bánh ra đường lớn, băng qua con đường núi lớn Ân Giang khu Bắc Ninh, rất nhanh đã lên đường cao tốc, hướng huyện Ngọc Tuyền mà đi.
Trong xe, Lý Lạc cầm micro, đứng ở vị trí đầu xe, mở tờ hướng dẫn du lịch ra, vừa vặn tựa lưng vào đó, sẽ không bị lắc lư do xe buýt gây ra mà bị ngã.
“Lần này chúng ta đi du lịch trang trại vui vẻ, tổng cộng là lịch trình ba ngày hai đêm.”
“Tính từ hôm nay 17, khoảng 9 giờ 30 sáng sẽ đến nơi, đến ngày 19 bốn giờ chiều tập trung trở về.”
“Ngày 17, tức là hôm nay, sau khi đến trang trại vui vẻ, chúng ta sẽ đi đến chỗ ở để nhận phòng.”
“Sau đó chủ trang trại sẽ dẫn chúng ta đi tham quan một vòng.”
“Địa điểm ở đó rất rộng, khi tham quan mọi người nhất định phải lắng nghe kỹ, nhớ rõ những nơi nào khách có thể đi chơi, những nơi nào thì không được.”
“Trong ba ngày, trừ một vài hoạt động tập thể như leo núi, hái trái cây ở vườn thì thời gian còn lại đều nghiêm cấm rời khỏi phạm vi trang trại.”
“Đồng thời, tất cả mọi người phải mang theo điện thoại di động, ta cũng có số điện thoại của các vị và phụ huynh, trong ba ngày này, mọi người nhất định phải bật chuông điện thoại, không được để chế độ rung hoặc im lặng, hơn nữa phải giữ trạng thái mở máy, bảo đảm ta có thể liên lạc với các ngươi bất cứ lúc nào.”
“Sau khi tham quan xác nhận phạm vi hoạt động trong trang trại vào buổi sáng, chúng ta sẽ ăn cơm trưa.”
“Buổi chiều là thời gian tự do hoạt động của mọi người, dựa vào mức độ hứng thú khi tham quan, tự lựa chọn hạng mục muốn chơi.”
“Đến sáu giờ chiều, chúng ta lại tập trung ở địa điểm đã xác định để chuẩn bị ăn tối.”
“Sau đó, vì lý do an toàn, buổi tối sẽ là thời gian hoạt động tập thể, mọi người tụ tập tại một chỗ, cùng nhau tán gẫu, chơi những trò chơi nhỏ, ví dụ như Trúc Vũ Phi có mang bộ tam quốc sát đúng không? Đến lúc đó có thể chơi.”
“Khoảng 10 giờ tối, chúng ta sẽ về phòng nghỉ ngơi.”
“Sáng ngày thứ hai, bảy giờ đúng dậy, vệ sinh cá nhân, ăn điểm tâm, sau đó tám giờ chúng ta sẽ có hoạt động leo núi tập thể.”
“Buổi chiều vẫn là thời gian tự do, muốn chơi gì thì tùy ý quyết định.”
“Buổi tối thì có hoạt động lửa trại tập thể, đến lúc đó còn có các loại đồ nướng.”
“Chơi đến 10 giờ tối thì ngủ, sáng ngày thứ ba phải đi hái táo ở vườn trái cây, mọi người có thể mang táo đã hái về nhà, nhưng phần táo này là có thu phí ha, có muốn mang hay không thì tùy mọi người, giá cả chắc chắn sẽ rẻ hơn ở sạp trái cây một chút.”
“Ngày 19, ăn trưa xong thì buổi chiều hoạt động tự do đến ba giờ, sau đó chúng ta về phòng thu dọn hành lý, đến chỗ xe buýt ở cổng trang trại để tập trung, bốn giờ đúng sẽ về nhà.”
Nói rõ toàn bộ lịch trình xong, Lý Lạc không để cho bọn hắn kịp phản ứng, lập tức chỉ đích danh: “Lâm Uyên!”
“Dạ!” Lâm Uyên vẫn còn đang suy nghĩ xem lúc tự do hoạt động nên làm gì, đột nhiên bị gọi tên, nhất thời hoảng sợ phản xạ có điều kiện đứng lên.
“Chúng ta không phải là đang huấn luyện quân sự, gọi đích danh chỉ điểm danh qua thôi, ngươi đừng có gì mà dạ.” Lý Lạc bật cười nói.
Mọi người cười ồ lên, sắc mặt Lâm Uyên hơi ửng đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi làm ta giật mình.”
“Đến đến, ta kiểm tra ngươi.” Lý Lạc nói, “Ngươi cảm thấy trong nội dung ta vừa giảng, điều gì là quan trọng nhất đối với ngươi?”
“Ờ” Lâm Uyên rối bời một lúc, trong đầu nghĩ tại sao ngươi không thể hỏi câu gì đó đơn giản thôi, vừa lên là hỏi ngay cái gì duy tâm này vậy, nên theo bản năng trả lời, “Thời gian tự do hoạt động đối với ta rất quan trọng.”
“Sai.” Lý Lạc lạnh nhạt nói, “Lấy điện thoại của ngươi ra.”
“Hả?” Lâm Uyên lại sửng sốt, sau đó lấy điện thoại ra, Lý Lạc đi đến trước mặt hắn, cũng lấy điện thoại ra, bấm một số.
Rất nhanh, màn hình điện thoại của Lâm Uyên sáng lên, nhưng không hề có rung, khi có cuộc gọi đến, vẫn duy trì im lặng.
Dù sao đây cũng là giai đoạn đấu trí so dũng cảm với cha mẹ, điện thoại di động ai nấy đều dùng ở trạng thái im lặng để không bị phát hiện khi chơi điện thoại bình thường.
“Cái này mới là chuyện quan trọng hàng đầu với các ngươi.” Lý Lạc chỉ vào điện thoại của hắn, nghiêm túc nói, “Không chỉ Lâm Uyên, những người khác cũng vậy, bây giờ liền lấy điện thoại di động ra, tất cả đều chuyển từ chế độ rung hoặc im lặng sang chế độ chuông.”
Vừa dứt lời, mọi người nghe theo lời lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh một hồi. Lý Lạc gật đầu xác nhận, sau đó một lần nữa trở lại vị trí hướng dẫn viên, cười nhìn về phía hàng ghế phụ huynh: “Các cô chú hay thầy cô cũng nên chỉnh điện thoại về chế độ chuông nhé, tuy rằng đều là người lớn, sẽ không tự ý bỏ đi đâu, nhưng chúng ta vẫn nên đề phòng trước.”
Khổng Quân Tường nhìn các bậc phụ huynh, thấy họ cơ bản không ai lấy điện thoại ra, chắc là bình thường đều để chuông, vì thế cười nói: “Ngươi nghĩ chúng ta giống mấy đứa nhỏ à?”
“Bình thường lén la lén lút chơi điện thoại còn phải để chế độ im lặng mới yên tâm.”
“Chúng ta bình thường chắc chắn là để chuông rồi.”
“Ta chỉ nói vậy thôi.” Lý Lạc cười ha ha, sau đó nói với Đinh Hương, “Vậy thầy Đinh, thầy Khổng bắt nạt em, em sẽ kiểm tra thầy một chút.”
“Ấy ấy ấy, ý của cậu là sao?” Khổng Quân Tường trợn mắt nhìn hắn, “Cái gì mà tôi bắt nạt cậu nên cậu đi kiểm tra cô Đinh? Sao không kiểm tra tôi đi?”
Các bạn học phía sau thấy cảnh tượng này, lập tức cười trộm.
Lý Lạc cũng rất thản nhiên nói: “Vợ chồng đồng lòng, đâu có phân biệt.”
“Cậu hỏi đi.” Đinh Hương cười khúc khích nói.
“Xin hỏi, nếu giả sử chiều nay cô thấy Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng đánh nhau, cô phải làm gì?”
“Cậu hỏi câu này là lật kèo à.” Đinh Hương bật cười nói, “Vừa nãy cậu đâu có nói gì về cái này.”
“Khi chúng ta kiểm tra, đề thi bình thường cũng đâu thấy mấy người cho chúng em làm thử trước đâu.” Lý Lạc vô tội nói.
Đinh Hương lắc đầu cười một tiếng, sau đó suy nghĩ một lát nói: “Vậy chắc chắn tôi phải tiến lên ngăn bọn họ rồi.”
“Ừ, nhưng tốt nhất là vẫn nên gọi cho em, hoặc bố em.” Lý Lạc nói, “Thầy Đinh là nữ, nhỡ Trúc Vũ Phi với Trương Quốc Hoàng đang nổi nóng, một mình cô tiến lên ngăn lại, rất dễ bị ngộ thương.”
“Đội trưởng nhỏ, cậu xem người khác là thế hả?” Trúc Vũ Phi ở phía sau hàng ghế tức giận nói, “Sao tôi có thể đánh nhau với người đó chứ?”
“Sao không thể?” Trương Quốc Hoàng giơ tay báo cáo, “Người này cả ngày trong phòng ngủ bá Lăng tôi, thầy Khổng à a a, thầy xem này! Chính là cái người này này!”
Vừa nói được nửa câu, Trúc Vũ Phi tức giận che miệng Trương Quốc Hoàng lại, trực tiếp ấn cậu ta trở lại chỗ ngồi.
“Các người xem, đấy không phải là đánh nhau sao.”
Lý Lạc cười ha hả nói, sau đó đột nhiên nhìn Lâm Tú Hồng: “Này Lâm Tú Hồng, tôi cũng có một vấn đề muốn kiểm tra bà.”
“Còn hỏi tôi sao?” Lâm Tú Hồng nhíu mày, liếc mắt nhìn đứa con trai mình, nể mặt nó, “Vậy cậu hỏi đi.”
“Chiều tự do hoạt động thì nhiệm vụ của bà là gì?”
Câu hỏi này, nhất thời làm Lâm Tú Hồng lúng túng: “Còn có gì nữa? Thì là đi chơi chứ.”
“Đồng chí Lâm Tú Hồng, ý thức giác ngộ có hơi thấp ha.” Lý Lạc nhận xét phê bình.
“Cái thằng nhóc này.” Lâm Tú Hồng không nhịn được đứng lên, quơ tay tát hắn, “Tìm đánh có đúng không?”
“Ấy ấy ấy, mọi người xem kìa, mẹ nhà người ta giáo dục con như vậy đấy à?” Lý Lạc cười hì hì chạy ra phía sau, rồi nói, “Chiều dù là thời gian hoạt động tự do, nhưng nhiệm vụ chính của bà, theo cha chính là làm sao để các cô chú các dì chơi được vui vẻ.”
“Tuy là các cô chú đến đây để đi cùng con mình, nhưng mà, mọi người học chung một trường, lần này chia lớp đi chơi chủ yếu là đến chơi cùng bạn bè trong lớp.”
“Các cô chú ở đây coi như là để thư giãn, con cái của các cô chú cứ có con trông nom rồi, mọi người cứ yên tâm chơi.”
Nghe vậy, các bậc phụ huynh hiểu được ý của Lý Lạc, nhao nhao bật cười, ngược lại cũng không ghét Lý Lạc nói như vậy.
Sau khi hỏi vài câu hỏi, Lý Lạc liền về chỗ của mình, bảo Nhan Trúc Sanh đưa đàn guitar cho hắn.
Sau đó, hắn đi tới khoảng trống giữa hàng thứ tư và thứ năm, nói với ba người vừa không trả lời đúng câu hỏi: “Mời ba vị, thật đáng tiếc là không qua kiểm tra, phải chịu phạt nhé.”
“Cậu định trừng phạt như thế nào?” Lâm Tú Hồng hỏi.
“Hay là cô hát một bài đi?” Lý Lạc cười hì hì hỏi.
“Thôi thôi thôi, tôi hát không hay.” Lâm Tú Hồng xua tay liên tục, nhiều người thế này, nếu mà hát thử thì ngại chết đi được.
“Đừng mà, sợ cái gì.” Lý Lạc đưa lời bài hát cho Lâm Tú Hồng, rồi gẩy nhẹ đàn guitar, tiếng nhạc quen thuộc vang lên, “Nào, cô hát theo tôi, tôi nhớ bình thường cô thích hát bài này lắm mà.” Vừa nói, Lý Lạc liền nhẹ nhàng ngân nga: "Từ từ nhìn lại ~ từng thuộc về nhau buổi tối ~ hồng hồng vẫn là ngươi ~ tặng trong nội tâm ta mặt trời rực rỡ ~"
Đây là tiếng Quảng Đông bài hát 《Ngàn Ngàn Khuyết Ca》.
Vào thời của Lâm Tú Hồng, nhạc tiếng phổ thông vẫn chưa phát triển như bây giờ, mọi người thường nghe nhất chính là những bài hát tiếng Quảng Đông được lưu truyền đến đại lục.
Vừa nghe được giai điệu và ca từ quen thuộc này, không chỉ có Lâm Tú Hồng, mà cả những bậc phụ huynh ngồi bên cạnh cũng có chút rục rịch, miệng lưỡi đều khe khẽ hát theo.
Lâm Tú Hồng cũng là dưới ảnh hưởng của con trai mình, cầm micro lên và dần hát tiếp: "Ngày sau dù là ngàn ngàn khúc ca ~ phiêu bạt nơi xa trên đường ta ~ ngày sau dù là ngàn ngàn sao đêm ~ sáng hơn đêm nay vầng trăng ~"
Hát xong một ca khúc, Lâm Tú Hồng cũng cảm thấy vô cùng thích thú.
Âm thanh guitar của Lý Lạc kết thúc, lập tức chỉ hàng sau đồng học hô: "Mẹ ta hát khó nghe sao? Tiếng vỗ tay đâu?"
"Hay quá!" Trúc Vũ Phi là người đầu tiên cổ vũ, đứng dậy vỗ tay thật lớn.
Những người khác cũng rối rít vỗ tay, Hứa Doanh Hoan vì chơi thân với Lâm Tú Hồng nên còn đứng dậy hô: "A di hát thêm một bài nữa đi! Cháu thích quá!"
Nhan Trúc Sanh nghe vậy, lập tức nghi ngờ liếc Hứa Doanh Hoan đối diện, nhăn mày tỏ vẻ không vui, kéo Hứa Doanh Hoan đang ồn ào đứng dậy xuống.
"Này Trúc Sanh, sao vậy?" Hứa Doanh Hoan vừa ngồi xuống ghế, nhất thời ngẩn người, nghiêng đầu hỏi Nhan Trúc Sanh.
"A di hát một bài cũng mệt rồi, ngươi đừng có bắt nàng hát nhiều." Nhan Trúc Sanh nghiêm mặt nói.
Hứa Doanh Hoan: "Ngươi đúng là hết thuốc chữa."
"Đừng nóng vội, còn hai người nữa mà." Lý Lạc cầm micro từ tay Lâm Tú Hồng, rồi đưa cho Đinh Hương, "Cô Đinh, cô cũng hát một bài đi? Muốn hát gì cứ nói với ta, ta đệm nhạc cho."
"Lúm đồng tiền được không?" Đinh Hương cười khanh khách liếc nhìn Khổng Quân Tường, nháy mắt mấy cái với hắn, đặt micro vào giữa vị trí của hai người.
Lý Lạc nhíu mày, lập tức cười nói: "Xem ra còn được mua một tặng một à, đương nhiên là được rồi."
Dứt lời, hắn liền bắt đầu đệm nhạc cho Đinh Hương và Khổng Quân Tường.
Khổng Quân Tường bất đắc dĩ, đành phải phụ họa Đinh Hương hát một bài "Lúm đồng tiền", hàng ghế sau huyên náo reo hò, phía sau xe buýt gần như biến thành Hoa Quả Sơn, một đám hầu tử hầu tôn náo nhiệt.
Chờ hai "người bị hại" kết thúc màn trình diễn, Lý Lạc liền giao guitar cho Lâm Uyên.
Lâm Uyên vui vẻ nhận lấy guitar, liếc nhìn Hoa Tú Tú ngồi ở hàng ghế sau mình, hắng giọng một cái, liền bắt đầu đàn hát.
Hát lại còn là bài 《Đợi Tan Lớp》 của Lý Lạc.
Nghe được bài hát này, không ít đồng học vẻ mặt đều trở nên có chút cổ quái, rối rít nhìn về phía Lý Lạc đang ở một bên.
Nhưng Lý Lạc thì hoàn toàn không hay biết gì, đợi Lâm Uyên hát xong một bài, nhìn thấy thời gian cũng gần nửa tiếng, liền cầm micro nói: "Còn nửa tiếng nữa là đến nông trại vui vẻ rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút, giữ sức, chờ đến đó lại bung lụa nhé."
Nói xong, hắn trả micro lại, sau đó trở về chỗ ngồi của mình, thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, loại việc khống chế tình huống này, đối với hắn bây giờ mà nói, đã không còn gì khó khăn.
Hồi còn trẻ, nếu phải lên sân khấu phát biểu, chắc chắn hắn sẽ bị lắp bắp.
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện ở kiếp trước, mấy việc tạo không khí trước mặt mọi người thế này thật sự là quá đơn giản.
Bất quá, tối qua hắn bị Từ Hữu Ngư dày vò đến tận hai giờ sáng mới ngủ, sáng lại phải đi bộ sớm với Ứng Thiện Khê, vừa nãy lại đứng đầu xe nói chuyện không ngừng.
Dù bác tài lái rất vững, vẫn không thể tránh được đây là trên xe, Lý Lạc cứ nói mãi hơn nửa tiếng, đầu đã có chút choáng váng.
Về đến chỗ ngồi, liền ôm đầu nhắm mắt lại.
"Lý Lạc."
Đang muốn nhắm mắt dưỡng thần, Lý Lạc nghe thấy giọng của Nhan Trúc Sanh, mở mắt nghiêng đầu nhìn nàng, thì thấy nàng dễ dàng mở một chai nước đưa cho hắn: "Uống cho đỡ khô họng."
"Cảm ơn." Lý Lạc vừa hay cảm thấy cổ họng khô, đưa tay định nhận, rồi chợt nghi ngờ hỏi, "Chai này không phải là ngươi uống rồi chứ?"
"Không có." Nhan Trúc Sanh lắc đầu, "Mới vừa mở."
Lý Lạc gật đầu, không biết là yên tâm hay thất vọng, nhận lấy chai nước uống hai ngụm làm dịu giọng.
Thấy hắn uống xong, Nhan Trúc Sanh liền chu đáo nhận lại chai nước, vặn nắp vào.
Thấy Lý Lạc định nhắm mắt ngủ, Nhan Trúc Sanh vỗ vỗ vai hắn, rồi đưa tay ôm đầu hắn, để hắn tựa vào vai mình: "Ngươi đừng dựa vào cửa sổ, bên đó cứng quá, ngủ không thoải mái, ngươi cứ ngủ như thế này."
Lý Lạc bị nàng ép dựa đầu ngang nhiên lên, đành phải dựa vào bờ vai mềm mại của nàng.
Nhan Trúc Sanh vốn dĩ có vóc dáng cao ráo, cộng thêm nàng cố tình ưỡn thẳng lưng, Lý Lạc dựa vào cũng không cần quá lớn, thân thể hơi trượt xuống một chút là có thể thoải mái dựa vào bờ vai êm dịu của nàng.
Tuy nhiên Lý Lạc vẫn hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Như vậy không hay lắm đâu?"
"Có gì không hay?" Nhan Trúc Sanh nghi hoặc hỏi, "Ngươi yên tâm, không ai thấy đâu."
"Hứa Doanh Hoan không phải người à?"
"Nàng không phải người ngoài." Nhan Trúc Sanh vỗ vỗ đầu Lý Lạc, "Ngươi ngủ đi."
Nhan Trúc Sanh đã nói vậy, Lý Lạc cũng không khách sáo với nàng nữa, dựa vào vai nàng, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, trong tiếng rung lắc nhẹ nhàng của xe buýt, an ổn ngủ say.
Mà Nhan Trúc Sanh nghe được Lý Lạc có tiếng ngáy nho nhỏ, liền lén lấy chai nước mà Lý Lạc vừa uống.
Liếc nhìn trái phải, rồi lại nhìn Lý Lạc, xác định hắn đã ngủ say, liền lén lút vặn nắp chai ra, từng ngụm nhỏ uống.
Khi uống còn thích thú nheo mắt lại, giống như con mèo nhỏ uống trộm nước trong ly của chủ.
Sau khi uống no, Nhan Trúc Sanh cũng không ngủ được, Hứa Doanh Hoan tìm nàng nói chuyện phiếm, nàng liền lập tức giơ tay lên ngăn trước miệng, rồi chỉ vào Lý Lạc đang ngủ say, ra hiệu cho Hứa Doanh Hoan đừng làm ồn.
Hứa Doanh Hoan thấy cảnh này, bị dội cho một mặt cơm chó, nhất thời tặc lưỡi, nhưng sau đó lại không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần, cố nén mà hít hà.
Nhan Trúc Sanh thì lấy điện thoại ra, thừa lúc Lý Lạc đang ngủ, lén chụp ảnh tự sướng của hai người.
Lý Lạc dựa vào vai nàng ngủ say, gương mặt yên tĩnh trông vô cùng trầm ổn, trong giấc ngủ lại lộ ra một chút ngây thơ, làm giảm bớt nét lạnh lùng mà đường nét góc cạnh mang đến.
Thật đẹp trai.
Nhan Trúc Sanh mím môi, sau đó lại lén đổi mấy góc độ, lưu lại tất cả hình ảnh Lý Lạc đang dựa vai mình ngủ.
Sau đó, nàng lại mất mười mấy phút, vất vả lựa chọn một tấm trong số nhiều ảnh, đổi thành hình nền điện thoại của mình.
Sau đó giống như chú mèo nhỏ làm chuyện sai, liền lập tức tắt điện thoại, sợ bị người khác phát hiện ra hành động nhỏ của mình.
Khoảng 9 giờ 20, xe buýt thuận lợi dừng ở cổng nông trại vui vẻ.
Gọi là nông trại vui vẻ, nhưng thật ra không giống lắm với loại nhà quê truyền thống.
Đây là chỗ bạn của Lý Quốc Nho bỏ tiền đặc biệt xây dựng, là một trung tâm vui chơi giải trí theo mô hình nông trại, dựa vào chân núi.
Chủ yếu là người bạn kia dùng để phục vụ và tiếp đón khách hàng, đồng thời nhận thêm một số đoàn thể công ty đến tổ chức hoạt động.
Vì mới xây xong gần nửa năm nên trừ tiếp đón khách quen và khách do bạn bè giới thiệu, bên này cũng không có việc làm ăn gì nhiều.
Thế là vừa vặn bị Lý Quốc Nho tìm tới hẹn trước thời gian, thuê hết trong ba ngày này.
Xem vào mặt của Lý Quốc Nho, giá cả cũng tương đối ưu đãi, nên dù mỗi học sinh lớp tám chỉ cần nộp 200 tệ, Lý Lạc bên này cũng không cần phải bù thêm quá nhiều.
Khi xe buýt dừng lại ở bãi đậu xe của nông trại vui vẻ, dưới sự kêu gọi của Khổng Quân Tường, mọi người liền rối rít đứng dậy xuống xe.
Nhưng Lý Lạc có lẽ thật sự quá mệt, động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức được hắn.
Vì vậy Nhan Trúc Sanh cứ an nhiên ngồi đó, để các bạn học khác đi xuống trước, muốn cho Lý Lạc có thể ngủ thêm dù chỉ một lát.
Cứ thế, các bạn học ở phía sau hễ ai đi ngang qua đều không khỏi liếc nhìn Nhan Trúc Sanh và Lý Lạc.
Khi thấy lớp trưởng cứ vậy tựa vào vai Nhan Trúc Sanh ngủ, mà ba mẹ của lớp trưởng đang ở phía trước, mọi người không khỏi nảy sinh một sự kính nể.
Dám tán gái hiên ngang trước mặt cha mẹ, quả không hổ là lớp trưởng!
Chờ đến khi các bạn học ở phía sau đã xuống xe hết, Nhan Trúc Sanh mới lay Lý Lạc tỉnh dậy, khi hắn vẫn còn mơ màng nói: "Lý Lạc, đến nơi rồi, nên xuống xe."
"A ừ." Lý Lạc nhấc đầu lên khỏi vai Nhan Trúc Sanh, xoa xoa thái dương, có chút lờ mờ đứng dậy, nhìn xung quanh một vòng, nhất thời bối rối, "Người đâu hết rồi?"
"Đều ở dưới đợi rồi." Nhan Trúc Sanh chỉ xuống dưới xe.
Lý Lạc vén rèm cửa sổ lên, liền thấy mọi người đã tập trung bên ngoài dưới sự sắp xếp của Khổng Quân Tường.
Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng hai kẻ ngốc, còn cố ý đứng ở phía dưới cửa sổ xe của Lý Lạc, thấy rèm cửa sổ vừa nhấc lên, liền cười hì hì vẫy tay với hắn, rồi giơ ngón tay cái lên.
Lý Lạc thấy vậy, nhất thời sắc mặt tối sầm: "Không phải nói đến nơi rồi liền kêu tỉnh ta sao?"
"Đúng nha." Nhan Trúc Sanh gật đầu một cái, "Ta đã đánh thức ngươi."
"Nhưng bọn hắn tất cả xuống xe rồi, mới vừa rồi là không phải nhìn thấy con bà nó ở trên vai ngươi ngủ?"
"Thấy được." Nhan Trúc Sanh vui vẻ gật đầu, "Ta thấy ngươi ngủ rất say, liền muốn cho ngươi ngủ thêm một lát."
"Vậy ta còn phải cảm tạ ngươi rồi?"
"Không khách khí."
Lý Lạc liếc mắt, vội vàng thúc giục Nhan Trúc Sanh đứng dậy, sau đó hai người liền nhanh chóng xuống xe, đi tới cổng nhà nông nhạc.
Dưới sự hướng dẫn của hai vị ủy viên thể dục Trúc Vũ Phi và Nhan Trúc Sanh, nam sinh nữ sinh đều thành hai nhóm, xếp thành đội hình ở phía sau.
Lý Lạc dẫn đầu đi ở phía trước, cùng các thầy giáo, các bậc phụ huynh đồng hành.
Mà Lý Quốc Nho đã cười ha hả hướng cửa lớn nhà nông vui vẻ đi tới, cùng lão bằng hữu của mình ôm hàn huyên một trận, sau đó liền gọi Lý Lạc bọn họ đuổi theo.
Đoàn người đi theo người chủ nhà trước nhất, đi qua ba cái ao cá nhỏ sau, liền tới khu vực dừng chân sâu nhất của nhà nông vui vẻ.
Một tòa nhà sáu tầng lầu, nhìn không khác gì một khách sạn nhỏ.
Mỗi tầng mười phòng, trang bị cho đám người bọn họ chắc chắn là dư dả.
Đến trước nhà nông vui vẻ, các nam sinh nữ sinh đã sớm tìm được bạn bè của mình, cho nên lúc chia phòng cũng không hề tranh chấp.
Lần này, trừ Lý Lạc ra thì còn lại ba mươi người, mười bốn nam sinh, mười sáu nữ sinh, vừa vặn hai người một cặp.
Nam sinh ở tầng một tám phòng.
Nữ sinh ở tầng hai tám phòng.
Các bậc phụ huynh thì ở tầng ba.
Đương nhiên, phòng trống còn rất nhiều, dù là mỗi người một phòng cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng như vậy thì phải trả thêm tiền.
Lý Lạc thân là tiểu đội trưởng, việc nghĩa chẳng từ nan, chọn cho mình một mình một phòng.
Nhan Trúc Sanh ngược lại có chút dao động, nhưng vẫn bị Lý Lạc kín đáo đưa cho Hứa Doanh Hoan, khiến hai nàng lên lầu hai nghỉ ngơi.
Chờ sắp xếp xong phòng cho mọi người, đại gia đã cất xong hành lý, thời gian cũng đã gần mười giờ sáng.
Theo sự phân phó của ông chủ nhà nông vui vẻ, mấy nhân viên phục vụ dẫn mọi người đi dạo quanh nông gia nhạc, làm quen với hoàn cảnh.
Đến khoảng mười một giờ, vào giờ cơm trưa, liền tới nhà ăn lớn trung tâm của nhà nông vui vẻ ăn cơm trưa.
"Nước của ngươi sao ít đi nhiều vậy?"
Thức ăn còn chưa lên, Lý Lạc ngồi bên cạnh bàn tròn, nhìn Nhan Trúc Sanh lấy trong túi xách ra chai nước suối, nhất thời một mặt hồ nghi hỏi.
"Trên đường khát nước, ta liền đã uống vài ngụm." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, một mặt vô tội hồn nhiên nói, còn đưa bình nước tới trước mặt Lý Lạc, "Ngươi còn muốn uống không?"
Lý Lạc: "Ngươi cứ tự giữ mà uống đi."
"Ta không ngại ngươi."
"Ta cảm thấy không cần thiết."
"Lý Lạc ngươi ghét bỏ ta?"
"Không có."
"Vậy phần còn lại ngươi uống đi." Nhan Trúc Sanh nói, "Ta vừa nãy đã uống no rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận