Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 366: Khê Khê dây buộc tóc, Trúc Sanh đuôi sam (length: 19366)
Lúc Nhan Trúc Sanh đi tới bên cạnh bàn của Ứng Thiện Khê, ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều tập trung lại.
Ứng Thiện Khê đang ngồi ở vị trí của Nhan Trúc Sanh, điều này mọi người đương nhiên đều biết.
Nhưng mọi người cũng không ngờ tới, Nhan Trúc Sanh ngày hôm qua vẫn còn xuất hiện trên sóng trực tiếp của đài Hồ Lam, tham gia hát trợ diễn, kết quả là hôm nay chưa tới trưa, người đã trở về rồi.
Về thì cũng thôi đi, lại còn chủ động quay về trường học.
Lẽ ra sau khi xin nghỉ, sáng thứ Bảy toàn là tiết tự học, nếu là người khác, chắc chắn sẽ nghỉ luôn.
Không ngờ Nhan Trúc Sanh lại thích học tập như vậy.
Có yêu thích học tập hay không thì không biết, nhưng những bạn học đã xem《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》và buổi trực tiếp tối qua đều có thể nhìn ra, thái độ của Nhan Trúc Sanh đối với lớp trưởng lớp bọn họ thật sự là không bình thường đâu.
Kết quả hôm nay vừa quay lại, liền thấy chỗ ngồi của mình bị lớp phó chiếm mất, cũng không biết tâm trạng lúc này thế nào.
Nhất là hai độc giả trung thành Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng, lại càng kích động vạn phần.
Suy cho cùng, Lý Lạc trong tiểu thuyết vẫn chưa viết về nội dung kiểu hai nữ chính đối đầu trực diện (PK), kết quả là tiểu thuyết chưa viết tới thì ngoài hiện thực lại diễn ra trước.
Nói không chừng tiểu đội trưởng lần này lấy tư liệu, sau đó là có thể tại trong tiểu thuyết cũng nhìn đến Mặc Khinh Hàm cùng Thẩm Đông Đông ở giữa tỷ thí đây?
Đó thật đúng là quá kích thích rồi.
Bất quá, điều khiến mọi người phải mở rộng tầm mắt là.
Nhan Trúc Sanh sau khi đi tới bên cạnh Ứng Thiện Khê, chỉ nhỏ giọng nói câu gì đó, lấy hai quyển sách từ trong ngăn kéo, rồi vỗ vỗ vai Kiều Tân Yến, bảo nàng nhường một chút chỗ.
Sau đó Nhan Trúc Sanh liền di chuyển, đi thẳng tới chỗ ngồi của Ứng Thiện Khê, vô cùng tự nhiên ngồi xuống.
Điều này tự nhiên là khiến rất nhiều người có chút thất vọng, nhưng sau khi thất vọng, lại càng kính ngưỡng tiểu đội trưởng nhà mình vạn phần.
Lý Lạc đây còn chưa nói câu nào, Nhan Trúc Sanh đã chủ động nhường chỗ, một chút tức giận nhỏ cũng không có.
Coi như không tức giận, ít nhất cũng phải đòi lại chỗ ngồi của mình chứ?
Chẳng lẽ cứ như vậy chắp tay nhường đi sao?
Tất cả mọi người không hiểu được cách suy nghĩ của Nhan Trúc Sanh.
Nhưng Ứng Thiện Khê đúng là thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở chỗ của Nhan Trúc Sanh, cảm giác cả người đều đang nóng lên, gò má đã xấu hổ đỏ ửng cả một mảng rồi.
Dù sao cũng là mình chiếm chỗ của Trúc Sanh, còn bị Trúc Sanh bắt gặp, ít nhiều có chút lúng túng.
Vốn dĩ Ứng Thiện Khê đã định trả lại chỗ ngồi, kết quả Nhan Trúc Sanh chỉ nói là để nàng lấy hai quyển sách, thật sự khiến Ứng Thiện Khê có chút không ngờ tới.
Mắt thấy bên này đừng nói là chiến tranh, có thể nói là ngay cả một trận cãi vã cũng không xảy ra, không ít người liền lần lượt thu hồi tầm mắt của mình, yên lặng bắt đầu tự học.
Nhưng đang lúc mọi người đều cảm thấy không có gì hay để xem, vốn đang ngồi ở hàng sau cách vách, Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng lại đón nhận hy vọng trong sự thất vọng.
Chỉ thấy Nhan Trúc Sanh đặt hai quyển sách lên bàn, tùy ý lật ra, sau đó liền trực tiếp dựa người vào lưng ghế.
So với Ứng Thiện Khê, tóc của Nhan Trúc Sanh dài hơn nhiều.
Theo cái vuốt nhẹ của Nhan Trúc Sanh, mái tóc dài đến eo đều được vén lên, chờ tóc lần nữa buông xuống, hơn nửa phần đuôi tóc phía sau liền rơi hết lên bàn của Lý Lạc.
Lý Lạc lúc này đã sớm làm xong hết bài tập cuối tuần, việc học đối với hắn, người nắm giữ Ký Ức Cung Điện mà nói, ý nghĩa đã không còn đặc biệt lớn nữa.
Một khi làm xong bài tập, Lý Lạc liền bắt đầu phác thảo tình tiết trong đầu, lợi dụng đặc tính của Ký Ức Cung Điện, sớm viết xong đề cương nội dung phần sau mình muốn viết.
Hoặc là dứt khoát mở ra ký ức đời trước của mình, tìm chút thứ hữu dụng hoặc thú vị, sớm dùng trí tuệ ghi lại.
Ví như bộ phim truyền hình《 Niềm vui nhỏ 》trước đó, chính là hắn đã hoàn thành trong lúc rảnh rỗi.
Ngoài ra, chính là nội dung đề thi đại học đợt này của bọn họ, Lý Lạc cũng đã sớm ghi lại.
Bất quá hắn ban đầu chỉ tham gia hai lần thi thử lớp mười hai, cùng với kỳ thi đại học môn Ngữ Văn, Toán, Anh cuối cùng, vì vậy nội dung thi thử lần này, ngược lại không giúp được gì nhiều.
Thế nhưng tin tốt là, kỳ thi thử đầu tiên sau cải cách thi đại học mới, là thi chung với kỳ thi tốt nghiệp phổ thông.
Nói đơn giản chính là, kỳ thi tốt nghiệp và kỳ thi thử là cùng một tờ đề thi, những bạn học tham gia kỳ thi tốt nghiệp, trực tiếp làm phần thi tốt nghiệp phía trước là được.
Mà những bạn học thi thử chính là làm xong phần phía trước, sau đó lại làm thêm phần đề thi nâng cao thuộc về kỳ thi thử ở phía sau.
Vì vậy, đối với lần thi thử này, Lý Lạc trong đầu thật ra là có đề mục.
Thậm chí đời trước sau khi viết xong phần thi tốt nghiệp, rảnh rỗi buồn chán, hắn còn ở phòng thi lật xem qua đề thi thử ở mặt sau.
Chỉ bất quá đối với hắn của đời trước mà nói, chỉ liếc qua như vậy, căn bản sẽ không có ấn tượng gì.
Chỉ là đời này bởi vì có Ký Ức Cung Điện trong người, ngược lại có thể cưỡng ép mượn dùng trí tuệ để ghi lại.
Cho nên sau khi rảnh rỗi, Lý Lạc không có chuyện gì làm, cũng sẽ nhét một vài đề thi thử vào bài tập của nhóm học tập thông thường để tham khảo.
Hơi sửa đổi mấy con số và điều kiện, nhưng dạng đề cơ bản là nhất trí, cũng coi như là mưu cầu phúc lợi cho những người khác trong nhóm học tập bảy người.
Chỉ là không biết, bởi vì sự trùng sinh của hắn, có ảnh hưởng đến việc thay đổi đề thi thử hay không.
Suy cho cùng hiệu ứng cánh bướm, cũng không ai biết là hành động nào, liền thay đổi một loạt sự việc.
Chẳng qua là khi Lý Lạc đang bắt đầu suy nghĩ những chuyện này, đột nhiên bị một mái tóc dài đen nhánh mượt mà chiếm cứ toàn bộ tầm mắt, cả người nhất thời không khỏi sững sờ một chút.
Nói thật.
Ứng Thiện Khê mặc dù cũng thích dựa lưng vào ghế, để Lý Lạc nghịch tóc nàng.
Nhưng khi buộc tóc đuôi ngựa cao, đuôi tóc của Ứng Thiện Khê không thể nào giống như Nhan Trúc Sanh như vậy, nửa đoạn sau hoàn toàn phủ trên bàn được.
Nhiều lắm chỉ là lúc Ứng Thiện Khê ngửa đầu ra sau, lọn tóc sẽ rơi trên mặt bàn thôi.
Lúc này nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy, Lý Lạc cũng ngẩn ra, sau đó bật cười.
Một bên, Ứng Thiện Khê thấy cảnh này, nhất thời cắn môi.
Thế nhưng Nhan Trúc Sanh đã nhường chỗ ngồi cùng bàn cho nàng, Ứng Thiện Khê cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Lạc hai tay chạm vào mái tóc dài của Nhan Trúc Sanh, buồn bực chu miệng lên.
Lúc này, Nhan Trúc Sanh lại một tay nắm lấy dây buộc tóc đuôi ngựa cao của mình, kéo sợi dây xuống.
Mái tóc đen như thác đổ xuống, trực tiếp che phủ cả mặt bàn của Lý Lạc, khiến Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng ở cách vách nhìn mà liên tục hít ngược khí lạnh, không ngừng kêu lên Mặc Khinh Hàm ngạo mạn.
Chỉ là động tác của Nhan Trúc Sanh hơi nhanh một chút, lúc tháo dây buộc tóc tay không cầm chắc, dây buộc tóc trực tiếp bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Ứng Thiện Khê nhìn dây buộc tóc bay qua trước mắt mình, rơi xuống bên chân nàng, lặng lẽ cúi người giúp Nhan Trúc Sanh nhặt lên, đưa tới.
"Cảm ơn Khê Khê." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, nhận lấy từ tay Ứng Thiện Khê, nhưng khi phát hiện dây buộc tóc đã bẩn, lại nhỏ giọng hỏi Ứng Thiện Khê, "Khê Khê, ngươi còn dây buộc tóc dự phòng không? Sợi này của ta bẩn rồi."
"A" bị hỏi đột ngột như vậy, Ứng Thiện Khê mím môi, cuối cùng vẫn chỉ vào ngăn kéo của mình, "Bên trong có, ở trong cái hộp nhỏ kia, ngươi tự lấy là được."
"À." Nhan Trúc Sanh gật đầu một cái, mái tóc dài xõa tung trên bàn cũng theo nàng lắc lư.
Nói thật, bình thường Nhan Trúc Sanh cơ bản đều tết tóc, dù là sau khi tắm xong xõa ra, Lý Lạc thường thấy cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng giống như bây giờ, hoàn toàn trải rộng trên bàn, chợt nhìn vẫn rất đồ sộ.
Tình tiết kiểu tóc dài của thiếu nữ bàn trước phủ lên bàn của bạn, đối với rất nhiều người mà nói, đại khái chỉ thấy qua trong anime.
Mà vào giờ phút này, lại vô cùng chân thật xảy ra trước mặt Lý Lạc.
"Lý Lạc." Nhan Trúc Sanh lắc đầu một cái, sau đó lấy ra một sợi dây buộc tóc sạch sẽ từ trong ngăn kéo của Ứng Thiện Khê, tay phải đưa ra sau, trực tiếp đưa tới trước mặt Lý Lạc.
Chỉ đơn thuần gọi tên Lý Lạc, ngoài ra không nói thêm một câu nào.
Nhưng Lý Lạc vẫn ăn ý nhận lấy dây buộc tóc, sau đó nghiêm túc cẩn thận giúp nàng gom lại mái tóc xõa tung.
Không thể không nói, so với Từ Hữu Ngư, mái tóc này của Nhan Trúc Sanh quả thực là có chút sum suê.
Lý Lạc nghĩ như vậy, trong lòng khẽ động, ngược lại không có đơn giản chỉ buộc cho nàng kiểu đuôi ngựa cao cho xong chuyện.
Cẩn thận chia mái tóc dài của Nhan Trúc Sanh làm ba lọn, Lý Lạc từ tốn, nhưng cực kỳ nghiêm túc, giúp nàng tết thành một bím tóc.
Khi Lý Lạc tết xong bím tóc, Nhan Trúc Sanh đưa tay sờ sờ bím tóc của mình, chớp mắt một cái, cảm giác có chút lạ lẫm.
Suy cho cùng, đây hình như là lần đầu tiên nàng tết tóc bím từ nhỏ đến lớn.
Nhìn Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu qua, Lý Lạc nhìn hình tượng nàng lúc này, ngược lại không nhịn được bật cười.
"Xấu lắm sao?"
"Đẹp lắm."
Lý Lạc cười nói.
Chỉ là thuộc tính của bím tóc đã làm giảm bớt khí chất lạnh lùng cô quạnh bề ngoài của Nhan Trúc Sanh, thật ra khiến nàng trông càng thêm gần gũi hơn một chút.
Nhìn quen kiểu tóc đuôi ngựa cao của Nhan Trúc Sanh, chợt nhìn thấy hình tượng này, cho dù là Lý Lạc, ít nhiều cũng phải hơi thích ứng một chút.
Bất quá nhìn thêm mấy lần, sẽ cảm thấy thật sự đẹp mắt.
Chỉ là dù đã hợp với bím tóc, Nhan Trúc Sanh vẫn như cũ mang đến cho người ta một loại ảo giác lạnh lùng.
Cũng chỉ khi nhìn về phía Lý Lạc, vẻ lạnh lùng ấy mới có thể biến mất, để lộ ra ngọn lửa nhỏ bên trong.
Bất quá ngay tại lúc Lý Lạc đang thưởng thức kiệt tác của mình, Ứng Thiện Khê bên cạnh thì càng thêm buồn bực không vui.
Nhưng vừa nghĩ tới trước giờ học Lý Lạc cũng đã tết tóc bím cho nàng, nỗi buồn của nàng liền thoáng dịu đi một ít.
Hơn nữa Lý Lạc mới vừa rồi tết bím cho Nhan Trúc Sanh, dùng lại là dây buộc tóc của mình, Ứng Thiện Khê nhìn sợi dây buộc tóc trên tóc Trúc Sanh lúc này, miễn cưỡng tự an ủi mình một chút trong lòng.
May mà Nhan Trúc Sanh sau khi để Lý Lạc tết tóc xong, cũng không có thêm động tác nhỏ thừa thãi nào nữa.
Rảnh rỗi buồn chán, Ứng Thiện Khê và Lý Lạc lại lén lút chơi cờ caro ở hàng sau.
Cuối cùng thua Ứng Thiện Khê, lần nữa nhận được hình phạt giúp Lý Lạc lấy đồ trong giờ Lịch sử, tâm trạng lại khá hơn một chút.
Chờ đến khi tiết tự học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, chuông tan học vang lên, các bạn học trong phòng học liền lần lượt đứng dậy, đi căn tin ăn cơm.
Sáu người bên Lý Lạc cũng kết bạn cùng nhau, sau khi hội họp với Từ Hữu Ngư trên đường Hậu Đức, nhóm bảy người liền hướng về phía căn tin.
Trên đường đi.
Hứa Doanh Hoan nhìn thấy bím tóc của Nhan Trúc Sanh, nhất thời kinh ngạc hỏi: "Trúc Sanh, ngươi đổi kiểu tóc nữa à?"
Hỏi ra câu này xong, Hứa Doanh Hoan lập tức đoán được là chuyện gì xảy ra, vì vậy lập tức xua xua tay, ha ha cười nói: "Khẳng định lại là tiểu đội trưởng làm thôi? Ta đoán là biết ngay."
"Vậy ngươi cũng thật thông minh." Lý Lạc ha ha cười nói.
"Ghen tị ghê." Từ Hữu Ngư đưa tay sờ sờ bím tóc của Nhan Trúc Sanh, sau đó lại có chút khổ não sờ sờ tóc mình, "Tóc của ta thì lại tết không được, Trúc Sanh ngươi bảo dưỡng thế nào vậy?"
"Chỉ gội đầu bình thường thôi." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái nói.
"Vấn đề gen di truyền thì đừng trách việc bảo dưỡng sau này." Lý Lạc nói, "Ta cảm giác chú Từ cũng rất cái kia."
"Lời này của ngươi nói, hôm nay ta về có thể nói cho ba ta biết đấy." Từ Hữu Ngư hừ một tiếng.
"Đúng rồi, tối nay ngươi không ăn cơm ở chỗ bọn ta đúng không?" Lý Lạc tò mò hỏi.
"Đúng vậy, chiều nay ta về nhà." Từ Hữu Ngư gật đầu một cái, "Còn không phải tại người nào đó sao, viết bài hát làm mẹ ta khóc rống lên."
"Mẹ của ta cũng cảm động đây." Kiều Tân Yến ở một bên cười nói, "Buổi tối còn gọi điện thoại cho phòng ngủ bọn ta, cố ý dặn ta hôm nay về nhà ăn cơm."
"Ôi chao?" Hứa Doanh Hoan sửng sốt một chút, "Vậy hôm nay còn đi học nhóm ở bên Lý Lạc bọn họ không?"
"Hôm nay thôi đi." Lý Lạc khoát tay nói, "Sáng mai các ngươi nhớ tới là được."
Sắp xếp như vậy xong, bảy người lấy cơm ở căn tin, tìm chỗ ngồi xuống.
"Lát nữa hoạt động câu lạc bộ buổi chiều tính sao?" Từ Hữu Ngư vừa ăn cơm, vừa hỏi Lý Lạc, "Nghỉ lễ Quốc Khánh xong, vị trí chủ tịch câu lạc bộ coi như giao cho ngươi, ta đây xem như là công thành thân thoái rồi nhé."
"Học tỷ ngươi buổi chiều lại không có việc gì, về nhà cũng là ngủ, còn không bằng tiếp tục về câu lạc bộ văn học tỏa sáng tỏa nhiệt, ta có thể cho ngươi buông rèm chấp chính, sau này ngươi chính là hoàng Thái Hậu của câu lạc bộ văn học." Lý Lạc mặt dày nói.
Từ Hữu Ngư: "... Làm người đừng quá không biết xấu hổ, ngươi cũng đừng làm vung tay chưởng quỹ cho ta đấy nhé."
"Cái gì gọi là vung tay chưởng quỹ? Câu lạc bộ văn học bình thường vốn cũng không có hoạt động gì mấy mà." Lý Lạc khoát tay nói, "Đơn giản chính là mọi người tán gẫu một chút, trao đổi thư từ của bạn qua thư này nọ, ta không ở cũng không sao."
"Hôm nay ngươi không đi câu lạc bộ văn học sao?" Ứng Thiện Khê nghi ngờ hỏi.
"Trúc Sanh mới từ chương trình ca sĩ trở về, ta vẫn phải đi cùng hắn đến câu lạc bộ rock and roll một chuyến trước đã." Lý Lạc hắng giọng một cái nói.
"Vậy ngươi đi câu lạc bộ rock and roll trước đi." Ứng Thiện Khê vô cùng thấu hiểu gật đầu nói, "Bên câu lạc bộ rock and roll xong việc, mới đến lượt câu lạc bộ văn học của ngươi bên này."
"Bọn ta muốn xếp hạng luyện tiết mục, thời gian có thể không sắp xếp được." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái nói.
"Nhưng Lý Lạc không phải đánh đàn guitar sao?" Ứng Thiện Khê hỏi ngược lại, "Ta nhớ lần này câu lạc bộ rock and roll của các ngươi tuyển ba tân sinh lớp mười biết đánh guitar đúng không? Cũng không thể cứ để Lý Lạc chiếm vị trí mãi."
"Một ban nhạc có hai tay guitar lên sân khấu cũng bình thường." Nhan Trúc Sanh nói, "Lý Lạc sau này có thể chuyển hướng sang tay guitar kiêm hát chính, giúp ta chia sẻ một chút áp lực, bất quá những thứ này đều cần luyện tập rất nhiều."
"Nhưng Lý Lạc cũng là chủ tịch câu lạc bộ văn học nha, học tỷ vừa mới rời câu lạc bộ, hắn đảm nhiệm chủ tịch chủ trì hoạt động, lần đầu tiên này lại không có mặt, có chút không ổn lắm." Ứng Thiện Khê cau mày nói, "Hôm nay hắn còn phải định ra phó chủ tịch khối mười một và mười hai nữa, người chắc chắn phải có mặt."
"Được rồi được rồi." Lý Lạc nhìn hai nàng sắp cãi nhau tới nơi, vội vàng ngắt lời, "Ta đi câu lạc bộ rock and roll một chuyến trước, giúp tập luyện một hồi, sau khi ba tay guitar kia có thể thay thế được, ta sẽ đi câu lạc bộ văn học, trước đó Khê Khê giúp ta quản lý một chút nhé..."
"À." Thấy Lý Lạc lên tiếng, Nhan Trúc Sanh lập tức ngoan ngoãn gật đầu, không tranh cãi với Ứng Thiện Khê nữa.
Ứng Thiện Khê cũng lập tức không lên tiếng, khẽ gật đầu một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bên cạnh Triệu Vinh Quân đối mặt với cảnh này, cũng không dám ngẩng đầu nhìn nhiều.
Kiều Tân Yến và Hứa Doanh Hoan nhìn nhau một cái, ngược lại cảm thấy có chút thú vị, hóng chuyện rất vui vẻ.
Nhất là Hứa Doanh Hoan, vẻ mặt có chút không nén được, thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.
Chờ sau khi ăn cơm xong, bảy người liền giải tán tại cửa căn tin.
Bởi vì là hoạt động câu lạc bộ lần đầu tiên sau Quốc Khánh, liên quan đến việc bàn giao chủ tịch và một loạt công việc của học kỳ mới.
Cô Tôn phụ trách lớp chuyên cũng phải đi đến câu lạc bộ toán học bên kia chủ trì công việc, cho nên chiều hôm nay ngược lại không có lịch học lớp chuyên.
Ứng Thiện Khê một mình đi câu lạc bộ văn học, Triệu Vinh Quân đi câu lạc bộ bóng rổ, Hứa Doanh Hoan và Kiều Tân Yến thì kết bạn đi câu lạc bộ cầu lông.
Từ Hữu Ngư đi cùng Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh tới cửa nhà thi đấu, liền cười hì hì vẫy tay chào hai người, chuẩn bị trực tiếp về nhà.
Phòng hoạt động tầng hai nhà thi đấu.
Lúc này Lâm Tùy Phong đám người đã đến đây, đang ôm nhạc cụ của mình luyện tập.
Chỉ là lúc này mọi người đều có chút mất tập trung.
Bởi vì sau khi Lâm Tùy Phong đi vào nói, hôm nay chủ tịch sẽ trở về.
Chủ tịch câu lạc bộ rock and roll là ai?
Mặc dù Nhan Trúc Sanh đã tự mình tuyên bố trong chương trình, thầy Trọng Nhiên mới là chủ tịch câu lạc bộ rock and roll của bọn họ.
Nhưng Lâm Tùy Phong đám người tự nhiên hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Vừa nghĩ tới chủ tịch của bọn họ, tối hôm qua vẫn còn tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu ca sĩ, kết quả hôm nay sẽ xuất hiện tại phòng hoạt động câu lạc bộ của mình, những học sinh mới lớp mười cũng ít nhiều có một chút tâm trạng khác thường.
Nói thế nào nhỉ.
Chính là cái loại cảm giác rõ ràng người khác chỉ có thể nhìn thấy nhân vật trên TV, còn mình lại có thể nhìn thấy trực tiếp ngoài đời.
Rất kỳ diệu.
Thậm chí khiến người ta có một chút tiểu kích động.
Vì vậy khi Nhan Trúc Sanh và Lý Lạc cùng đẩy cửa từ bên ngoài vào, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng hoạt động liền đồng loạt tập trung tới.
Trong nháy mắt, trong đầu tất cả mọi người đều lướt qua một loạt thông tin.
Bên tay trái, là con gái của ca sĩ khách mời Viên Uyển Thanh, cùng Viên Uyển Thanh song ca mạnh mẽ bài《 Là mẫu thân là con gái 》trên sân khấu trợ diễn của chương trình ca nhạc đỉnh cao, Nhan Trúc Sanh.
Bên tay phải, chính là người đã sáng tác riêng album kinh điển《 Bầu Trời Không Có Giới Hạn 》cho Viên Uyển Thanh, giúp bà một lần nữa nổi tiếng, đồng thời cũng là tác giả của tiểu thuyết mạng ăn khách《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》.
Nghĩ đến đây, bọn họ liền đột nhiên ý thức được.
Mặc dù nơi này chỉ là một câu lạc bộ rock and roll tùy tiện chơi đùa trong một trường cấp ba trọng điểm.
Thế nhưng đội hình này, thật đúng là có chút sang trọng quá nha.
Nghĩ đến đây, mặc dù mọi người ở trường cấp ba Phụ Nhất còn chưa có kinh nghiệm biểu diễn lần nào, nhưng lại lần lượt ưỡn ngực, cảm thấy vinh dự lây.
Nhìn thấy ánh mắt khâm phục thậm chí có chút ngưỡng mộ trong mắt những học sinh mới, Lý Lạc cười một tiếng, cũng không nói nhiều, liền gọi mọi người bắt đầu tập luyện.
Dưới hào quang to lớn của chủ tịch và chủ tịch tạm quyền, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn giống như từng chú mèo con, bảo làm gì thì làm nấy.
Vì vậy sau khi thuận lợi tập luyện một phen, Lý Lạc liền để ba tay guitar luyện tập thật tốt, còn mình thì chào Nhan Trúc Sanh một tiếng, chạy đi câu lạc bộ văn học tìm Ứng Thiện Khê rồi...
Ứng Thiện Khê đang ngồi ở vị trí của Nhan Trúc Sanh, điều này mọi người đương nhiên đều biết.
Nhưng mọi người cũng không ngờ tới, Nhan Trúc Sanh ngày hôm qua vẫn còn xuất hiện trên sóng trực tiếp của đài Hồ Lam, tham gia hát trợ diễn, kết quả là hôm nay chưa tới trưa, người đã trở về rồi.
Về thì cũng thôi đi, lại còn chủ động quay về trường học.
Lẽ ra sau khi xin nghỉ, sáng thứ Bảy toàn là tiết tự học, nếu là người khác, chắc chắn sẽ nghỉ luôn.
Không ngờ Nhan Trúc Sanh lại thích học tập như vậy.
Có yêu thích học tập hay không thì không biết, nhưng những bạn học đã xem《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》và buổi trực tiếp tối qua đều có thể nhìn ra, thái độ của Nhan Trúc Sanh đối với lớp trưởng lớp bọn họ thật sự là không bình thường đâu.
Kết quả hôm nay vừa quay lại, liền thấy chỗ ngồi của mình bị lớp phó chiếm mất, cũng không biết tâm trạng lúc này thế nào.
Nhất là hai độc giả trung thành Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng, lại càng kích động vạn phần.
Suy cho cùng, Lý Lạc trong tiểu thuyết vẫn chưa viết về nội dung kiểu hai nữ chính đối đầu trực diện (PK), kết quả là tiểu thuyết chưa viết tới thì ngoài hiện thực lại diễn ra trước.
Nói không chừng tiểu đội trưởng lần này lấy tư liệu, sau đó là có thể tại trong tiểu thuyết cũng nhìn đến Mặc Khinh Hàm cùng Thẩm Đông Đông ở giữa tỷ thí đây?
Đó thật đúng là quá kích thích rồi.
Bất quá, điều khiến mọi người phải mở rộng tầm mắt là.
Nhan Trúc Sanh sau khi đi tới bên cạnh Ứng Thiện Khê, chỉ nhỏ giọng nói câu gì đó, lấy hai quyển sách từ trong ngăn kéo, rồi vỗ vỗ vai Kiều Tân Yến, bảo nàng nhường một chút chỗ.
Sau đó Nhan Trúc Sanh liền di chuyển, đi thẳng tới chỗ ngồi của Ứng Thiện Khê, vô cùng tự nhiên ngồi xuống.
Điều này tự nhiên là khiến rất nhiều người có chút thất vọng, nhưng sau khi thất vọng, lại càng kính ngưỡng tiểu đội trưởng nhà mình vạn phần.
Lý Lạc đây còn chưa nói câu nào, Nhan Trúc Sanh đã chủ động nhường chỗ, một chút tức giận nhỏ cũng không có.
Coi như không tức giận, ít nhất cũng phải đòi lại chỗ ngồi của mình chứ?
Chẳng lẽ cứ như vậy chắp tay nhường đi sao?
Tất cả mọi người không hiểu được cách suy nghĩ của Nhan Trúc Sanh.
Nhưng Ứng Thiện Khê đúng là thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở chỗ của Nhan Trúc Sanh, cảm giác cả người đều đang nóng lên, gò má đã xấu hổ đỏ ửng cả một mảng rồi.
Dù sao cũng là mình chiếm chỗ của Trúc Sanh, còn bị Trúc Sanh bắt gặp, ít nhiều có chút lúng túng.
Vốn dĩ Ứng Thiện Khê đã định trả lại chỗ ngồi, kết quả Nhan Trúc Sanh chỉ nói là để nàng lấy hai quyển sách, thật sự khiến Ứng Thiện Khê có chút không ngờ tới.
Mắt thấy bên này đừng nói là chiến tranh, có thể nói là ngay cả một trận cãi vã cũng không xảy ra, không ít người liền lần lượt thu hồi tầm mắt của mình, yên lặng bắt đầu tự học.
Nhưng đang lúc mọi người đều cảm thấy không có gì hay để xem, vốn đang ngồi ở hàng sau cách vách, Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng lại đón nhận hy vọng trong sự thất vọng.
Chỉ thấy Nhan Trúc Sanh đặt hai quyển sách lên bàn, tùy ý lật ra, sau đó liền trực tiếp dựa người vào lưng ghế.
So với Ứng Thiện Khê, tóc của Nhan Trúc Sanh dài hơn nhiều.
Theo cái vuốt nhẹ của Nhan Trúc Sanh, mái tóc dài đến eo đều được vén lên, chờ tóc lần nữa buông xuống, hơn nửa phần đuôi tóc phía sau liền rơi hết lên bàn của Lý Lạc.
Lý Lạc lúc này đã sớm làm xong hết bài tập cuối tuần, việc học đối với hắn, người nắm giữ Ký Ức Cung Điện mà nói, ý nghĩa đã không còn đặc biệt lớn nữa.
Một khi làm xong bài tập, Lý Lạc liền bắt đầu phác thảo tình tiết trong đầu, lợi dụng đặc tính của Ký Ức Cung Điện, sớm viết xong đề cương nội dung phần sau mình muốn viết.
Hoặc là dứt khoát mở ra ký ức đời trước của mình, tìm chút thứ hữu dụng hoặc thú vị, sớm dùng trí tuệ ghi lại.
Ví như bộ phim truyền hình《 Niềm vui nhỏ 》trước đó, chính là hắn đã hoàn thành trong lúc rảnh rỗi.
Ngoài ra, chính là nội dung đề thi đại học đợt này của bọn họ, Lý Lạc cũng đã sớm ghi lại.
Bất quá hắn ban đầu chỉ tham gia hai lần thi thử lớp mười hai, cùng với kỳ thi đại học môn Ngữ Văn, Toán, Anh cuối cùng, vì vậy nội dung thi thử lần này, ngược lại không giúp được gì nhiều.
Thế nhưng tin tốt là, kỳ thi thử đầu tiên sau cải cách thi đại học mới, là thi chung với kỳ thi tốt nghiệp phổ thông.
Nói đơn giản chính là, kỳ thi tốt nghiệp và kỳ thi thử là cùng một tờ đề thi, những bạn học tham gia kỳ thi tốt nghiệp, trực tiếp làm phần thi tốt nghiệp phía trước là được.
Mà những bạn học thi thử chính là làm xong phần phía trước, sau đó lại làm thêm phần đề thi nâng cao thuộc về kỳ thi thử ở phía sau.
Vì vậy, đối với lần thi thử này, Lý Lạc trong đầu thật ra là có đề mục.
Thậm chí đời trước sau khi viết xong phần thi tốt nghiệp, rảnh rỗi buồn chán, hắn còn ở phòng thi lật xem qua đề thi thử ở mặt sau.
Chỉ bất quá đối với hắn của đời trước mà nói, chỉ liếc qua như vậy, căn bản sẽ không có ấn tượng gì.
Chỉ là đời này bởi vì có Ký Ức Cung Điện trong người, ngược lại có thể cưỡng ép mượn dùng trí tuệ để ghi lại.
Cho nên sau khi rảnh rỗi, Lý Lạc không có chuyện gì làm, cũng sẽ nhét một vài đề thi thử vào bài tập của nhóm học tập thông thường để tham khảo.
Hơi sửa đổi mấy con số và điều kiện, nhưng dạng đề cơ bản là nhất trí, cũng coi như là mưu cầu phúc lợi cho những người khác trong nhóm học tập bảy người.
Chỉ là không biết, bởi vì sự trùng sinh của hắn, có ảnh hưởng đến việc thay đổi đề thi thử hay không.
Suy cho cùng hiệu ứng cánh bướm, cũng không ai biết là hành động nào, liền thay đổi một loạt sự việc.
Chẳng qua là khi Lý Lạc đang bắt đầu suy nghĩ những chuyện này, đột nhiên bị một mái tóc dài đen nhánh mượt mà chiếm cứ toàn bộ tầm mắt, cả người nhất thời không khỏi sững sờ một chút.
Nói thật.
Ứng Thiện Khê mặc dù cũng thích dựa lưng vào ghế, để Lý Lạc nghịch tóc nàng.
Nhưng khi buộc tóc đuôi ngựa cao, đuôi tóc của Ứng Thiện Khê không thể nào giống như Nhan Trúc Sanh như vậy, nửa đoạn sau hoàn toàn phủ trên bàn được.
Nhiều lắm chỉ là lúc Ứng Thiện Khê ngửa đầu ra sau, lọn tóc sẽ rơi trên mặt bàn thôi.
Lúc này nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy, Lý Lạc cũng ngẩn ra, sau đó bật cười.
Một bên, Ứng Thiện Khê thấy cảnh này, nhất thời cắn môi.
Thế nhưng Nhan Trúc Sanh đã nhường chỗ ngồi cùng bàn cho nàng, Ứng Thiện Khê cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Lạc hai tay chạm vào mái tóc dài của Nhan Trúc Sanh, buồn bực chu miệng lên.
Lúc này, Nhan Trúc Sanh lại một tay nắm lấy dây buộc tóc đuôi ngựa cao của mình, kéo sợi dây xuống.
Mái tóc đen như thác đổ xuống, trực tiếp che phủ cả mặt bàn của Lý Lạc, khiến Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng ở cách vách nhìn mà liên tục hít ngược khí lạnh, không ngừng kêu lên Mặc Khinh Hàm ngạo mạn.
Chỉ là động tác của Nhan Trúc Sanh hơi nhanh một chút, lúc tháo dây buộc tóc tay không cầm chắc, dây buộc tóc trực tiếp bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Ứng Thiện Khê nhìn dây buộc tóc bay qua trước mắt mình, rơi xuống bên chân nàng, lặng lẽ cúi người giúp Nhan Trúc Sanh nhặt lên, đưa tới.
"Cảm ơn Khê Khê." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, nhận lấy từ tay Ứng Thiện Khê, nhưng khi phát hiện dây buộc tóc đã bẩn, lại nhỏ giọng hỏi Ứng Thiện Khê, "Khê Khê, ngươi còn dây buộc tóc dự phòng không? Sợi này của ta bẩn rồi."
"A" bị hỏi đột ngột như vậy, Ứng Thiện Khê mím môi, cuối cùng vẫn chỉ vào ngăn kéo của mình, "Bên trong có, ở trong cái hộp nhỏ kia, ngươi tự lấy là được."
"À." Nhan Trúc Sanh gật đầu một cái, mái tóc dài xõa tung trên bàn cũng theo nàng lắc lư.
Nói thật, bình thường Nhan Trúc Sanh cơ bản đều tết tóc, dù là sau khi tắm xong xõa ra, Lý Lạc thường thấy cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng giống như bây giờ, hoàn toàn trải rộng trên bàn, chợt nhìn vẫn rất đồ sộ.
Tình tiết kiểu tóc dài của thiếu nữ bàn trước phủ lên bàn của bạn, đối với rất nhiều người mà nói, đại khái chỉ thấy qua trong anime.
Mà vào giờ phút này, lại vô cùng chân thật xảy ra trước mặt Lý Lạc.
"Lý Lạc." Nhan Trúc Sanh lắc đầu một cái, sau đó lấy ra một sợi dây buộc tóc sạch sẽ từ trong ngăn kéo của Ứng Thiện Khê, tay phải đưa ra sau, trực tiếp đưa tới trước mặt Lý Lạc.
Chỉ đơn thuần gọi tên Lý Lạc, ngoài ra không nói thêm một câu nào.
Nhưng Lý Lạc vẫn ăn ý nhận lấy dây buộc tóc, sau đó nghiêm túc cẩn thận giúp nàng gom lại mái tóc xõa tung.
Không thể không nói, so với Từ Hữu Ngư, mái tóc này của Nhan Trúc Sanh quả thực là có chút sum suê.
Lý Lạc nghĩ như vậy, trong lòng khẽ động, ngược lại không có đơn giản chỉ buộc cho nàng kiểu đuôi ngựa cao cho xong chuyện.
Cẩn thận chia mái tóc dài của Nhan Trúc Sanh làm ba lọn, Lý Lạc từ tốn, nhưng cực kỳ nghiêm túc, giúp nàng tết thành một bím tóc.
Khi Lý Lạc tết xong bím tóc, Nhan Trúc Sanh đưa tay sờ sờ bím tóc của mình, chớp mắt một cái, cảm giác có chút lạ lẫm.
Suy cho cùng, đây hình như là lần đầu tiên nàng tết tóc bím từ nhỏ đến lớn.
Nhìn Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu qua, Lý Lạc nhìn hình tượng nàng lúc này, ngược lại không nhịn được bật cười.
"Xấu lắm sao?"
"Đẹp lắm."
Lý Lạc cười nói.
Chỉ là thuộc tính của bím tóc đã làm giảm bớt khí chất lạnh lùng cô quạnh bề ngoài của Nhan Trúc Sanh, thật ra khiến nàng trông càng thêm gần gũi hơn một chút.
Nhìn quen kiểu tóc đuôi ngựa cao của Nhan Trúc Sanh, chợt nhìn thấy hình tượng này, cho dù là Lý Lạc, ít nhiều cũng phải hơi thích ứng một chút.
Bất quá nhìn thêm mấy lần, sẽ cảm thấy thật sự đẹp mắt.
Chỉ là dù đã hợp với bím tóc, Nhan Trúc Sanh vẫn như cũ mang đến cho người ta một loại ảo giác lạnh lùng.
Cũng chỉ khi nhìn về phía Lý Lạc, vẻ lạnh lùng ấy mới có thể biến mất, để lộ ra ngọn lửa nhỏ bên trong.
Bất quá ngay tại lúc Lý Lạc đang thưởng thức kiệt tác của mình, Ứng Thiện Khê bên cạnh thì càng thêm buồn bực không vui.
Nhưng vừa nghĩ tới trước giờ học Lý Lạc cũng đã tết tóc bím cho nàng, nỗi buồn của nàng liền thoáng dịu đi một ít.
Hơn nữa Lý Lạc mới vừa rồi tết bím cho Nhan Trúc Sanh, dùng lại là dây buộc tóc của mình, Ứng Thiện Khê nhìn sợi dây buộc tóc trên tóc Trúc Sanh lúc này, miễn cưỡng tự an ủi mình một chút trong lòng.
May mà Nhan Trúc Sanh sau khi để Lý Lạc tết tóc xong, cũng không có thêm động tác nhỏ thừa thãi nào nữa.
Rảnh rỗi buồn chán, Ứng Thiện Khê và Lý Lạc lại lén lút chơi cờ caro ở hàng sau.
Cuối cùng thua Ứng Thiện Khê, lần nữa nhận được hình phạt giúp Lý Lạc lấy đồ trong giờ Lịch sử, tâm trạng lại khá hơn một chút.
Chờ đến khi tiết tự học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, chuông tan học vang lên, các bạn học trong phòng học liền lần lượt đứng dậy, đi căn tin ăn cơm.
Sáu người bên Lý Lạc cũng kết bạn cùng nhau, sau khi hội họp với Từ Hữu Ngư trên đường Hậu Đức, nhóm bảy người liền hướng về phía căn tin.
Trên đường đi.
Hứa Doanh Hoan nhìn thấy bím tóc của Nhan Trúc Sanh, nhất thời kinh ngạc hỏi: "Trúc Sanh, ngươi đổi kiểu tóc nữa à?"
Hỏi ra câu này xong, Hứa Doanh Hoan lập tức đoán được là chuyện gì xảy ra, vì vậy lập tức xua xua tay, ha ha cười nói: "Khẳng định lại là tiểu đội trưởng làm thôi? Ta đoán là biết ngay."
"Vậy ngươi cũng thật thông minh." Lý Lạc ha ha cười nói.
"Ghen tị ghê." Từ Hữu Ngư đưa tay sờ sờ bím tóc của Nhan Trúc Sanh, sau đó lại có chút khổ não sờ sờ tóc mình, "Tóc của ta thì lại tết không được, Trúc Sanh ngươi bảo dưỡng thế nào vậy?"
"Chỉ gội đầu bình thường thôi." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái nói.
"Vấn đề gen di truyền thì đừng trách việc bảo dưỡng sau này." Lý Lạc nói, "Ta cảm giác chú Từ cũng rất cái kia."
"Lời này của ngươi nói, hôm nay ta về có thể nói cho ba ta biết đấy." Từ Hữu Ngư hừ một tiếng.
"Đúng rồi, tối nay ngươi không ăn cơm ở chỗ bọn ta đúng không?" Lý Lạc tò mò hỏi.
"Đúng vậy, chiều nay ta về nhà." Từ Hữu Ngư gật đầu một cái, "Còn không phải tại người nào đó sao, viết bài hát làm mẹ ta khóc rống lên."
"Mẹ của ta cũng cảm động đây." Kiều Tân Yến ở một bên cười nói, "Buổi tối còn gọi điện thoại cho phòng ngủ bọn ta, cố ý dặn ta hôm nay về nhà ăn cơm."
"Ôi chao?" Hứa Doanh Hoan sửng sốt một chút, "Vậy hôm nay còn đi học nhóm ở bên Lý Lạc bọn họ không?"
"Hôm nay thôi đi." Lý Lạc khoát tay nói, "Sáng mai các ngươi nhớ tới là được."
Sắp xếp như vậy xong, bảy người lấy cơm ở căn tin, tìm chỗ ngồi xuống.
"Lát nữa hoạt động câu lạc bộ buổi chiều tính sao?" Từ Hữu Ngư vừa ăn cơm, vừa hỏi Lý Lạc, "Nghỉ lễ Quốc Khánh xong, vị trí chủ tịch câu lạc bộ coi như giao cho ngươi, ta đây xem như là công thành thân thoái rồi nhé."
"Học tỷ ngươi buổi chiều lại không có việc gì, về nhà cũng là ngủ, còn không bằng tiếp tục về câu lạc bộ văn học tỏa sáng tỏa nhiệt, ta có thể cho ngươi buông rèm chấp chính, sau này ngươi chính là hoàng Thái Hậu của câu lạc bộ văn học." Lý Lạc mặt dày nói.
Từ Hữu Ngư: "... Làm người đừng quá không biết xấu hổ, ngươi cũng đừng làm vung tay chưởng quỹ cho ta đấy nhé."
"Cái gì gọi là vung tay chưởng quỹ? Câu lạc bộ văn học bình thường vốn cũng không có hoạt động gì mấy mà." Lý Lạc khoát tay nói, "Đơn giản chính là mọi người tán gẫu một chút, trao đổi thư từ của bạn qua thư này nọ, ta không ở cũng không sao."
"Hôm nay ngươi không đi câu lạc bộ văn học sao?" Ứng Thiện Khê nghi ngờ hỏi.
"Trúc Sanh mới từ chương trình ca sĩ trở về, ta vẫn phải đi cùng hắn đến câu lạc bộ rock and roll một chuyến trước đã." Lý Lạc hắng giọng một cái nói.
"Vậy ngươi đi câu lạc bộ rock and roll trước đi." Ứng Thiện Khê vô cùng thấu hiểu gật đầu nói, "Bên câu lạc bộ rock and roll xong việc, mới đến lượt câu lạc bộ văn học của ngươi bên này."
"Bọn ta muốn xếp hạng luyện tiết mục, thời gian có thể không sắp xếp được." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái nói.
"Nhưng Lý Lạc không phải đánh đàn guitar sao?" Ứng Thiện Khê hỏi ngược lại, "Ta nhớ lần này câu lạc bộ rock and roll của các ngươi tuyển ba tân sinh lớp mười biết đánh guitar đúng không? Cũng không thể cứ để Lý Lạc chiếm vị trí mãi."
"Một ban nhạc có hai tay guitar lên sân khấu cũng bình thường." Nhan Trúc Sanh nói, "Lý Lạc sau này có thể chuyển hướng sang tay guitar kiêm hát chính, giúp ta chia sẻ một chút áp lực, bất quá những thứ này đều cần luyện tập rất nhiều."
"Nhưng Lý Lạc cũng là chủ tịch câu lạc bộ văn học nha, học tỷ vừa mới rời câu lạc bộ, hắn đảm nhiệm chủ tịch chủ trì hoạt động, lần đầu tiên này lại không có mặt, có chút không ổn lắm." Ứng Thiện Khê cau mày nói, "Hôm nay hắn còn phải định ra phó chủ tịch khối mười một và mười hai nữa, người chắc chắn phải có mặt."
"Được rồi được rồi." Lý Lạc nhìn hai nàng sắp cãi nhau tới nơi, vội vàng ngắt lời, "Ta đi câu lạc bộ rock and roll một chuyến trước, giúp tập luyện một hồi, sau khi ba tay guitar kia có thể thay thế được, ta sẽ đi câu lạc bộ văn học, trước đó Khê Khê giúp ta quản lý một chút nhé..."
"À." Thấy Lý Lạc lên tiếng, Nhan Trúc Sanh lập tức ngoan ngoãn gật đầu, không tranh cãi với Ứng Thiện Khê nữa.
Ứng Thiện Khê cũng lập tức không lên tiếng, khẽ gật đầu một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bên cạnh Triệu Vinh Quân đối mặt với cảnh này, cũng không dám ngẩng đầu nhìn nhiều.
Kiều Tân Yến và Hứa Doanh Hoan nhìn nhau một cái, ngược lại cảm thấy có chút thú vị, hóng chuyện rất vui vẻ.
Nhất là Hứa Doanh Hoan, vẻ mặt có chút không nén được, thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.
Chờ sau khi ăn cơm xong, bảy người liền giải tán tại cửa căn tin.
Bởi vì là hoạt động câu lạc bộ lần đầu tiên sau Quốc Khánh, liên quan đến việc bàn giao chủ tịch và một loạt công việc của học kỳ mới.
Cô Tôn phụ trách lớp chuyên cũng phải đi đến câu lạc bộ toán học bên kia chủ trì công việc, cho nên chiều hôm nay ngược lại không có lịch học lớp chuyên.
Ứng Thiện Khê một mình đi câu lạc bộ văn học, Triệu Vinh Quân đi câu lạc bộ bóng rổ, Hứa Doanh Hoan và Kiều Tân Yến thì kết bạn đi câu lạc bộ cầu lông.
Từ Hữu Ngư đi cùng Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh tới cửa nhà thi đấu, liền cười hì hì vẫy tay chào hai người, chuẩn bị trực tiếp về nhà.
Phòng hoạt động tầng hai nhà thi đấu.
Lúc này Lâm Tùy Phong đám người đã đến đây, đang ôm nhạc cụ của mình luyện tập.
Chỉ là lúc này mọi người đều có chút mất tập trung.
Bởi vì sau khi Lâm Tùy Phong đi vào nói, hôm nay chủ tịch sẽ trở về.
Chủ tịch câu lạc bộ rock and roll là ai?
Mặc dù Nhan Trúc Sanh đã tự mình tuyên bố trong chương trình, thầy Trọng Nhiên mới là chủ tịch câu lạc bộ rock and roll của bọn họ.
Nhưng Lâm Tùy Phong đám người tự nhiên hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Vừa nghĩ tới chủ tịch của bọn họ, tối hôm qua vẫn còn tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu ca sĩ, kết quả hôm nay sẽ xuất hiện tại phòng hoạt động câu lạc bộ của mình, những học sinh mới lớp mười cũng ít nhiều có một chút tâm trạng khác thường.
Nói thế nào nhỉ.
Chính là cái loại cảm giác rõ ràng người khác chỉ có thể nhìn thấy nhân vật trên TV, còn mình lại có thể nhìn thấy trực tiếp ngoài đời.
Rất kỳ diệu.
Thậm chí khiến người ta có một chút tiểu kích động.
Vì vậy khi Nhan Trúc Sanh và Lý Lạc cùng đẩy cửa từ bên ngoài vào, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng hoạt động liền đồng loạt tập trung tới.
Trong nháy mắt, trong đầu tất cả mọi người đều lướt qua một loạt thông tin.
Bên tay trái, là con gái của ca sĩ khách mời Viên Uyển Thanh, cùng Viên Uyển Thanh song ca mạnh mẽ bài《 Là mẫu thân là con gái 》trên sân khấu trợ diễn của chương trình ca nhạc đỉnh cao, Nhan Trúc Sanh.
Bên tay phải, chính là người đã sáng tác riêng album kinh điển《 Bầu Trời Không Có Giới Hạn 》cho Viên Uyển Thanh, giúp bà một lần nữa nổi tiếng, đồng thời cũng là tác giả của tiểu thuyết mạng ăn khách《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》.
Nghĩ đến đây, bọn họ liền đột nhiên ý thức được.
Mặc dù nơi này chỉ là một câu lạc bộ rock and roll tùy tiện chơi đùa trong một trường cấp ba trọng điểm.
Thế nhưng đội hình này, thật đúng là có chút sang trọng quá nha.
Nghĩ đến đây, mặc dù mọi người ở trường cấp ba Phụ Nhất còn chưa có kinh nghiệm biểu diễn lần nào, nhưng lại lần lượt ưỡn ngực, cảm thấy vinh dự lây.
Nhìn thấy ánh mắt khâm phục thậm chí có chút ngưỡng mộ trong mắt những học sinh mới, Lý Lạc cười một tiếng, cũng không nói nhiều, liền gọi mọi người bắt đầu tập luyện.
Dưới hào quang to lớn của chủ tịch và chủ tịch tạm quyền, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn giống như từng chú mèo con, bảo làm gì thì làm nấy.
Vì vậy sau khi thuận lợi tập luyện một phen, Lý Lạc liền để ba tay guitar luyện tập thật tốt, còn mình thì chào Nhan Trúc Sanh một tiếng, chạy đi câu lạc bộ văn học tìm Ứng Thiện Khê rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận