Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 409: Cho mướn Lý Lạc (length: 16384)

Ngày 31 tháng 12, thứ năm buổi sáng.
Cuối cùng cũng đã đến ngày hoạt động nguyên đán.
Đối với học sinh lớp mười một và lớp mười hai mà nói, đây đã là một chương trình tương đối quen thuộc rồi.
Mặc dù cũng vui mừng vì có thể nghỉ ngơi thêm một ngày, tham gia một buổi hoạt động nguyên đán, nhưng đã không còn cảm giác mới lạ, hứng thú như thời điểm lớp mười nữa.
Nếu so sánh thì học sinh lớp mười có vẻ hưng phấn hơn nhiều, dù sao khi học cấp hai thì cơ bản không tiếp xúc qua loại hoạt động trường học lớn như thế này.
Đừng nói đến hoạt động nguyên đán quy mô cỡ này của Phụ Nhất Trung, cho dù đặt vào phạm vi cả nước thì đây cũng là loại hình tương đối hiếm thấy.
Vì vậy, so với ngày thường, số lượng học sinh sáng sớm hôm nay dậy sớm đến trường học lại nhiều hơn một chút.
Đến khi Lý Lạc dẫn theo Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh đi vào cổng trường, hướng sân vận động đi đến, chuẩn bị chạy bộ buổi sáng, thì gặp không ít bạn học mà bình thường đi học không hề thấy họ.
Rất nhiều ánh mắt dừng lại trên ba người họ.
Đối với tình huống này, Lý Lạc hiện tại cơ bản đã hoàn toàn thích ứng.
"Lý Lạc, buổi sáng ngươi có rảnh không?" Nhan Trúc Sanh hỏi Lý Lạc.
"Sao vậy?"
"Buổi sáng lớp có trò chơi nhỏ." Nhan Trúc Sanh nói, "Ngươi theo ta đi thu thập con dấu."
"Ta đã hứa với Khê Khê rồi."
"Khê Khê không phải phải làm công việc tuần tra của hội học sinh sao?" Nhan Trúc Sanh nghi ngờ hỏi.
"Cùng nàng đi tuần tra."
"À." Nhan Trúc Sanh gật đầu, đành nói, "Vậy cũng được."
Nghe ngữ khí có chút thất vọng của Nhan Trúc Sanh, Ứng Thiện Khê đi bên cạnh Lý Lạc có chút áy náy.
Suy cho cùng năm ngoái, khi Nhan Trúc Sanh phụ trách trò chơi nhỏ trong lớp tám, Lý Lạc chính là đi cùng nàng thu thập con dấu.
Năm nay, chính mình lại giành mất Lý Lạc, hơn nữa còn chỉ là cùng hắn đi tuần tra, chắc hẳn sẽ hơi nhàm chán.
Nghĩ đến đây, Ứng Thiện Khê có chút ngượng ngùng.
Vì vậy, khi thời gian đã điểm 8 giờ sáng, loa phát thanh truyền đến bài diễn văn của hiệu trưởng, tuyên bố hoạt động nguyên đán chính thức bắt đầu.
Ứng Thiện Khê nhìn Lý Lạc đi ra khỏi lớp cùng mình, chủ động kéo tay hắn, đẩy đến bên cạnh Nhan Trúc Sanh, nhỏ giọng nói: "Các ngươi đi chơi đi, Lý Lạc đừng theo ta đi tuần tra, cùng Trúc Sanh đi thu thập con dấu một lát, đến lúc đó rút thưởng cho ta rút trúng một lần là được rồi."
Nói xong, Ứng Thiện Khê xoay người rời khỏi lớp học, để Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh ở lại trong lớp.
Nhìn bóng lưng Ứng Thiện Khê bước nhanh rời đi, Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh nhìn nhau, đều có chút không ngờ.
Tuy nhiên, Nhan Trúc Sanh vẫn rất vui vẻ chấp nhận món quà nhỏ mà Ứng Thiện Khê dành cho nàng, lặng lẽ mân mê lòng bàn tay Lý Lạc: "Vậy buổi sáng ngươi thuộc về ta."
"Đừng nói như thể ta là đồ vật vậy." Lý Lạc xoa đầu nàng, "Nhanh đi thôi, tranh thủ thu thập con dấu nhanh nhất có thể, để có thêm vài lần cơ hội rút thưởng."
"Được ạ ~" Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cứ nhìn Lý Lạc theo Trương Quốc Hoàng cầm con dấu trong tay, trực tiếp đóng lên sổ tích tem của hai người, khiến nàng hơi sửng sốt một chút.
"Đội trưởng, ngươi gian lận đấy." Trương Quốc Hoàng nhận lại con dấu, lập tức cằn nhằn.
"Lát nữa mời cậu uống trà sữa."
"Được được được." Trương Quốc Hoàng cười toe toét, gật đầu lia lịa, "Trò chơi của lớp mình lần này thực sự hơi chán, đóng con dấu trực tiếp vừa vặn đỡ việc."
"Trương Quốc Hoàng, sau này cậu chắc chắn sẽ rất có tiền đồ." Lý Lạc giơ ngón tay cái lên với cậu, sau đó dẫn Nhan Trúc Sanh nhanh chóng rời khỏi lớp tám.
Lớp mười một tổng cộng 16 lớp, còn lại 15 huy chương.
Lý Lạc dẫn theo Nhan Trúc Sanh, sau khi ra khỏi lớp học thì trực tiếp đi lên lầu.
Nhan Trúc Sanh ôm sổ tích tem trong ngực, hí ha hí hửng đi bên cạnh Lý Lạc, khi lên lầu còn nhỏ giọng nói: "Tớ cảm thấy Khê Khê hình như trở nên hào phóng rồi."
"Hả?" Lý Lạc nghe vậy, hơi sững người, "Nàng bình thường có nhỏ mọn đâu."
"Không phải nhỏ mọn." Nhan Trúc Sanh nói, "Nhưng nếu có chuyện liên quan đến Lý Lạc thì vẫn khá hẹp hòi đấy."
"Sau lưng Khê Khê nói xấu nàng hả?" Lý Lạc bật cười vừa nói, vừa giơ tay lên chọc má Nhan Trúc Sanh.
"Không có, tớ đang khen nàng." Nhan Trúc Sanh có chút đắc ý nói, "Nếu là trước đây, Khê Khê sẽ không nhường cậu cho tớ đâu."
"Chẳng qua chỉ là nàng cảm thấy để tớ đi tuần tra cùng thì sẽ hơi buồn chán thôi."
"Khê Khê tốt quá." Nhan Trúc Sanh nhìn trái nhìn phải, rồi lại lặng lẽ mân mê tay nhỏ trong lòng bàn tay Lý Lạc, nắm chưa được mấy giây thì lại buông ra ngay.
Lý Lạc liếc nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ở trong trường em khiêm tốn một chút, bị thầy cô thấy không hay."
"Vậy ở nhà không cần thu liễm?"
"Ở nhà có lúc nào em nghe lời anh khiêm tốn đâu?"
"Em nghe mà." Nhan Trúc Sanh gật đầu một cái, "Em rất biết điều."
"Ngoan cái rắm."
"Lý Lạc, anh mắng em, em mách dì Lâm."
"Chiêu trò của Khê Khê em học cũng giống thật đấy." Lý Lạc đi lên lầu bốn, rẽ ngoặt đến chỗ không có ai liền khẽ vỗ nhẹ vào mông nhỏ của nàng, "Đừng có luyên thuyên nữa, đi chơi trước đi."
"Dạ." Nhan Trúc Sanh sờ mông, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lý Lạc, dẫn đầu đi vào lớp học.
Trong khoảnh khắc Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh bước vào lớp học, có cảm giác lớp học bỗng chốc trở nên im ắng hơn.
Không ít người vốn không để ý, sau khi phát hiện người bên cạnh không nói chuyện thì hiếu kỳ nhìn theo hướng ánh mắt mọi người.
Khi nhìn thấy bóng dáng của Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh thì lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Thì ra là hai người này.
Lúc này, mọi người lại nhanh chóng quay ánh mắt về phía trước lớp học, dừng lại trên bóng dáng của một người đang đi tuần tra.
Ứng Thiện Khê thấy Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh chọn lớp mình đầu tiên, cũng có chút ngạc nhiên, từ cửa trước đi đến vị trí xếp hàng ở cửa sau, hỏi hai người: "Sao hai người lên nhanh vậy?"
"Lý Lạc gian lận." Nhan Trúc Sanh giơ sổ tích tem trong tay mình lên, cho Ứng Thiện Khê xem con dấu của lớp tám trên đó.
"Đừng có nói lung tung." Lý Lạc ấn chặt đầu nàng dùng sức xoa xoa, "Đoán được cậu sẽ đến lớp mình đầu tiên, nên đã đi theo lên rồi."
"Hừ." Ứng Thiện Khê chẳng thèm tin lời hắn, nói chuyện với hai người vài câu thì chuẩn bị rời đi, "Tớ đi tuần tra tiếp đây, các cậu cứ từ từ chơi nhé."
"Ừ."
Nhìn ba người bên này trao đổi thân thiện, những bạn học khác trong lớp thi thoảng nhìn về phía bên này một cái, sau đó lại lặng lẽ thì thầm to nhỏ với nhau.
Phụ Nhất Trung hiện tại không ít người đều đang đọc 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 của Lý Lạc, đặc biệt là các bạn cùng lớp mười một, quyển sách này của Lý Lạc càng thu hút vô số độc giả mới ở Phụ Nhất Trung.
Thậm chí có người trước kia không biết thân phận thật của Trọng Nhiên, hiện giờ lại đang đọc quyển sách này.
Sau khi biết được chân tướng, từng người ngay lập tức hóa thân thành Thánh kinh truyền giáo sĩ ở Phụ Nhất Trung, tiến hành hoạt động truyền giáo cho những bạn học chưa đọc quyển sách này.
Trong đó đương nhiên không thiếu nội dung giới thiệu về nữ chính có trong sách.
Khi mọi người đều lục tục đối chiếu hình tượng nữ chính với mấy cô gái trong hiện thực, nhất thời như là phát hiện ra lục địa mới.
Dù không tham gia vào nhóm những người ái mộ các nữ chính, nhưng khi thấy Lý Lạc cùng Ứng Thiện Khê chuyển động cùng nhau, vẫn sẽ tự phát nói chuyện với bạn bè, coi đó là một đề tài câu chuyện.
Điều duy nhất đáng mừng là, kể từ khi 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 trở thành thánh kinh ở Phụ Nhất Trung, số nữ sinh đến bày tỏ với Lý Lạc đã giảm đi rất nhiều.
Đa số mọi người khi đối mặt với những cô gái ưu tú như Nhan Trúc Sanh và Ứng Thiện Khê thì vẫn khá tự biết mình.
Rất nhiều người liền lặng lẽ cất tình cảm yêu mến dành cho Lý Lạc vào đáy lòng, không còn chủ động viết thư tình hoặc thổ lộ trực tiếp với hắn nữa, khiến Lý Lạc cũng đỡ lo lắng không ít.
Trò chơi của lớp Một năm nay không nhàm chán như năm ngoái, đó là một trò chơi nhỏ kẹp bong bóng.
Người chơi phải tìm một người khác làm đối tác, hai người lưng tựa lưng kẹp một quả bóng, đi từ cuối lớp đến bảng đen.
Một trong hai người cầm phấn lên, tùy ý vẽ một nét lên bảng đen, sau đó hai người lại kẹp bóng trở về điểm xuất phát, lưng tựa lưng ép vỡ bóng, coi như vượt qua bài kiểm tra.
Nếu giữa chừng bóng rớt hoặc bị vỡ, hoặc khi về điểm xuất phát mà không ép vỡ được bóng, để bóng rơi xuống, đều tính là thất bại, cần xếp hàng lại từ đầu.
Các bạn xếp hàng trước đó, cơ bản là nam sinh hợp tác với nam sinh, nữ sinh hợp tác với nữ sinh.
Cho đến khi Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh, mới nghênh đón đôi nam nữ hợp tác đầu tiên của ngày hôm nay.
Một bạn học trong lớp đặt bóng vào giữa hai người, Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh dùng lưng kẹp lại, Lý Lạc đã nói: "Đi từ từ thôi nhé, em cũng đừng cản trở."
"Vậy thế này." Nhan Trúc Sanh đưa tay ra phía sau, nắm chặt lấy tay Lý Lạc, "Như vậy thì biết rõ bước đi của hai chúng ta có thống nhất không rồi."
"Được."
Trước mặt nhiều bạn học như vậy, bị Nhan Trúc Sanh nắm tay, Lý Lạc ít nhiều vẫn có chút ngẩn người.
Tuy nhiên hắn rất nhanh đã hồi phục tinh thần, tay cùng Nhan Trúc Sanh nắm chặt, chậm rãi đi về phía trước bục giảng.
Trong phòng học tất cả mọi người, ánh mắt đều trong nháy mắt tập trung tới, khi nhìn thấy hai người một chút không ngượng ngùng nắm tay dắt đến cùng đi thì, các nam sinh nhất thời âm thầm nghiến răng, nữ sinh cũng là không nhịn được liếc trộm mấy lần, trong lòng đã hiện ra một quyển tiểu thuyết tình cảm mấy trăm ngàn chữ.
Đợi đến Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh thuận lợi đến bục giảng, Lý Lạc đưa tay cầm lấy phấn viết, trên bảng đen tùy ý gạch một đường, hai người liền lập tức đi trở về, thuận lợi đến điểm cuối.
Sau đó Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh liền nắm tay dùng sức chen chúc, quả bóng bị chen vỡ trong nháy mắt, hai người sau lưng cũng thật chặt dán vào nhau.
Thuận lợi lấy được con dấu tiếp theo, Nhan Trúc Sanh trước khi đi, còn nhỏ giọng nói với bạn học trong lớp: "Đề nghị sang năm có thể đổi thành mặt đối mặt chen chúc quả bóng."
Lý Lạc vừa nghe vậy, nhất thời mặt đen lại, vội vàng kéo người này đi.
"Lý Lạc."
"Làm gì?"
"Chúng ta cũng mua chút quả bóng, lần sau sinh nhật có thể chơi trò này."
"Ngươi chỉ muốn ôm thôi."
"Ừm." Nhan Trúc Sanh một chút không ngượng ngùng gật đầu thừa nhận, sau đó bổ sung nói, "Nhưng mà cảm giác ôm nhau trong khoảnh khắc sau khi chen vỡ quả bóng, ta vẫn chưa thử qua, lần sau có thể thử xem."
Nhan Trúc Sanh giống như một em bé tò mò.
Năm ngoái vì ngày Nguyên đán hoạt động trưa luôn ở trong lớp, không có chơi được trò chơi nhỏ của các lớp khác.
Năm nay cho nàng chơi thỏa thích, thật ra khiến nàng học được không ít tư thế mới.
Sau đó, hai người liền men theo thứ tự các lớp, từng cái từng cái công phá.
Nhờ vào sự phối hợp ăn ý giữa hai người, một đường qua ải chém tướng, thập phần thuận lợi vào 9:30, liền hoàn thành toàn bộ mười sáu con dấu.
Tại mười sáu lớp hoàn thành con dấu cuối cùng, Nhan Trúc Sanh liền kéo tay Lý Lạc, hào hứng hướng khu rút thưởng ở đường Hậu Đức chạy đi, thành công đạt được thành tựu top 50, mỗi người nhận được 6 lần cơ hội rút thưởng.
"Các ngươi nhanh như vậy đã hoàn thành sao?" Đúng lúc Ứng Thiện Khê tuần tra đến bên này, bị Lý Lạc gọi một tiếng, liền đi bộ tới đây.
"Khê Khê mau tới." Nhan Trúc Sanh nhìn thấy Ứng Thiện Khê, chủ động kéo Ứng Thiện Khê đi tới trước thùng rút thưởng, "Chúng ta tổng cộng có 12 lần cơ hội rút thưởng, mỗi người bốn lần vừa vặn."
"Ta rút một lần là được rồi."
"Không sao, cứ rút bốn lần đi." Nhan Trúc Sanh ôm lấy Ứng Thiện Khê, thân mật nói, "Ngươi rút xong ta mới thả ngươi đi."
Ứng Thiện Khê không làm gì được nàng, không thể làm gì khác hơn là đưa tay vào thùng rút thưởng, rút bốn tờ giấy ra.
Thành viên hội học sinh phụ trách rút thưởng, nhận lấy tờ giấy từ trong tay hội trưởng đại nhân, lần lượt kiểm tra, sau đó nói: "Ba cái giải khuyến khích, một cái giải ba."
Vừa nói, thành viên hội học sinh bên cạnh liền lấy ra ba gói kẹo, tiện thể lấy thêm một hộp bút máy.
Sau đó đến phiên Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh, hai người rút xong, cơ bản đều là giải khuyến khích, không có vận may tốt như vậy.
Vì vậy rất nhanh, trong ngực ba người đều là túi kẹo, nào là kẹo sữa Thỏ Trắng, kẹo táo, kẹo dẻo các kiểu, đủ loại đều có.
"Ta đi về lớp hỗ trợ trước." Nhan Trúc Sanh rút thưởng xong, liền chủ động nói.
Lý Lạc giữ lại một túi kẹo sữa Thỏ Trắng, còn lại đều giao cho Nhan Trúc Sanh mang về, còn mình thì phụng bồi Ứng Thiện Khê, hướng nàng nói: "Vậy kế tiếp là đi theo ngươi tuần tra?"
"Ừ." Ứng Thiện Khê cũng giao hết phần thưởng vừa rồi cho Nhan Trúc Sanh, gật đầu với Lý Lạc.
"Vậy ngươi đã tuần tra đến đâu rồi?"
"Vừa mới đi dạo xong khu dạy lớp mười." Ứng Thiện Khê chỉ về hướng khu dạy lớp mười hai, "Tiếp theo sang bên kia."
"Vậy đi thôi." Lý Lạc xé bao giấy kẹo sữa Thỏ Trắng ra, nhét hết kẹo vào trong túi, sau đó móc ra một viên xé vỏ, đưa tới bên mép Ứng Thiện Khê.
Ứng Thiện Khê theo bản năng há miệng ra, đi tới khẽ cắn, kết quả hụt, sau đó thấy Lý Lạc cười tủm tỉm nhét vào miệng mình.
"Lý Lạc!" Ứng Thiện Khê tức giận đuổi theo đánh hắn, hai người rất nhanh liền chạy tới tòa nhà dạy học của lớp mười hai.
Đến nơi, Lý Lạc bị Ứng Thiện Khê đuổi kịp, khẽ đánh vài cái, liền lại móc ra một viên kẹo sữa Thỏ Trắng, xé vỏ, lắc lư trước mặt Ứng Thiện Khê.
Lúc này Ứng Thiện Khê không để ý tới hắn, lầm bầm một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Lý Lạc đưa kẹo sang bên trái, Ứng Thiện Khê liền quay mặt sang bên phải.
Cuối cùng vẫn là Lý Lạc không nhịn được, trực tiếp đưa tay khác ra, bóp một cái vào mặt Ứng Thiện Khê, nhẹ nhàng bóp một cái, liền nhét kẹo vào miệng Ứng Thiện Khê.
"A!"
"Này này." Giọng Từ Hữu Ngư đột nhiên truyền đến từ bên cạnh, "Hai người các ngươi kín đáo một chút nha, dù sao cũng đang ở trong trường học đấy."
Nghe thấy giọng quen thuộc, Ứng Thiện Khê a a hai tiếng, nhai kẹo xong, liền quay đầu nhìn, mới phát hiện Từ Hữu Ngư đang dựa vào tường cạnh cầu thang lầu một, cười tủm tỉm nhìn bên này.
"Học tỷ, con dấu chị thu thập xong chưa?" Ứng Thiện Khê hơi đỏ mặt, đánh trống lảng hỏi.
"Chưa có." Từ Hữu Ngư lắc đầu, "Ta không có hứng thú với mấy trò chơi nhỏ này lắm… hơn nữa có mấy trò còn phải hai người hợp tác, một mình ta cũng không chơi được."
"Có thể tìm bạn học cùng nhau mà."
"Không có bạn học nào đặc biệt thân thiết." Từ Hữu Ngư vừa cười vừa nói với Ứng Thiện Khê, sau đó nháy mắt với nàng, "Trừ phi ngươi cho ta mượn Lý Lạc một chút, thì còn tạm được."
Nghe được lời này của Từ Hữu Ngư, Ứng Thiện Khê chỉ do dự một chút, nhìn thấy dáng vẻ lẻ loi trơ trọi của Từ Hữu Ngư đang dựa vào tường, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, được nha, vừa vặn bây giờ Lý Lạc cũng không có chuyện gì."
"Hả?" Từ Hữu Ngư nghe thấy câu trả lời này, rõ ràng ngẩn người ra.
Nàng chỉ là nói đùa thôi, sao Khê Khê lại đồng ý?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận