Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 193: Lại bị đòn (length: 13110)

Cảm xúc mạnh mẽ bắn ra bốn phía để tránh mèo, vài người chơi hơn một tiếng, cuối cùng là mệt mỏi không chơi được nữa rồi.
Lúc bắt đầu, mọi người vẫn còn tương đối bình thường, chỉ quanh quẩn dưới đáy bàn, dưới bàn uống trà nhỏ, sau rèm cửa sổ.
Đến sau, những chỗ này đều bị dùng nát hết, theo Lý Lạc bắt đầu, thậm chí cố ý thay đổi địa hình, đem ghế sa lông đẩy lên bên bàn đọc sách, bàn đọc sách đẩy vào sát tường, trực tiếp đóng lại chỗ dưới bàn đọc sách, để người bắt không thể tiến vào được.
Sau đó Lý Lạc còn trực tiếp đặt ghế lên trên bàn sách, cả người đứng trên ghế kim kê độc lập, khiến cho Ứng Thiện Khê sờ nửa ngày cũng không sờ rõ ràng trên bàn rốt cuộc có thêm cái quái gì.
Chờ đến hơn mười giờ, tất cả mọi người có chút mệt mỏi, bụng cũng đã đói.
Vì vậy Lý Lạc liền kéo Triệu Vinh Quân vào phòng bếp, bắt đầu dạy hắn làm món cơm chiên trứng.
“Cho nên ngươi dạy ta cái này là muốn làm gì?” Triệu Vinh Quân có chút không hiểu, nghi ngờ hỏi.
“Ngươi không phải phải kiếm tiền sao?”
“Phải dựa vào cơm xào trứng?”
“Đúng vậy.” Lý Lạc gật đầu, đem cơm cố ý nấu nhiều lúc chiều tối múc ra, “Ngươi muốn mua áo lông vũ cũng không đắt, muốn kiếm mấy trăm đồng thì nhanh thì chắc chỉ một hai tuần là có đủ rồi.”
“Nhưng mà ta đi đâu bán cơm chiên trứng đây?” Triệu Vinh Quân không nói nên lời, “Huống chi ta bình thường cũng không có thời gian như vậy.”
“Vậy là ngươi không hiểu rồi.” Lý Lạc giơ một ngón tay lên, “Chúng ta có thể bán cho bạn học mà.”
“Hả?” Triệu Vinh Quân sửng sốt một chút, “Cái này phải bán như thế nào?”
“Rất đơn giản.” Lý Lạc từ tủ lạnh lấy ra trứng gà, rồi lấy thêm mấy cái đùi hun khói với củ cà rốt, “Ngươi có đi dạo qua khu ký túc xá của trường chúng ta chưa?”
“Chưa đi qua.”
Triệu Vinh Quân là học sinh ngoại trú, bình thường tan học đều về nhà ông nội, thực sự chưa từng đi qua bên khu ký túc xá.
Lý Lạc hiểu ý gật đầu, rồi giải thích cho hắn: “Từ cổng trường chúng ta đi thẳng sang đối diện, qua đường là tới cổng khu ký túc xá.”
“Vào cổng thì sao, sẽ đi ngang qua một cái siêu thị nhỏ, mọi người buổi tối về ký túc xá đói bụng sẽ vào siêu thị mua chút đồ ăn vặt mì gói lót dạ.”
“Mà đi qua siêu thị rồi, còn có một đoạn ngắn đường nữa, mới tới được khu nhà ký túc xá đầu tiên, chính là khu ký túc xá nam sinh, lùi về sau chút nữa mới là khu ký túc xá nữ sinh.”
Nói tới đây, Lý Lạc dừng một chút rồi nói tiếp: “Ở giữa khu ký túc xá nam và nữ, dựa vào phía đông tường rào, có một cái cửa sắt ở lối thoát hiểm, bình thường đều đóng, nhưng khe hở rất lớn.”
“Ít nhất nhét một cái hộp cơm ny lông vào thì không vấn đề gì.”
“Ngươi thấy thế nào?”
Triệu Vinh Quân há hốc mồm, nhất thời không nói nên lời.
Hắn muốn tìm góc độ để phản bác, nhưng lại cảm thấy có chút khả thi.
“Nhưng ai sẽ mua đây?” Triệu Vinh Quân do dự hỏi, “Mọi người về ký túc xá đều mua đồ ăn ở siêu thị rồi, chưa chắc đã để ý động tĩnh bên cửa thoát hiểm chứ?”
“Chẳng lẽ còn muốn chúng ta đứng bên tường rào rao hàng sao?”
“Nếu bị mấy cô quản lý ký túc xá phát hiện, liệu có bị bảo vệ đuổi đi không?”
“Có người mua hay không, cái này không cần quá lo.” Lý Lạc nói, “Dù sao trong siêu thị chỉ bán đồ ăn vặt với mì gói, sẽ có bạn chán, muốn ăn cơm chiên loại đồ ăn nóng vào buổi tối.”
“Nhưng việc ngươi nói phía sau, đúng là cần phải chú ý, cố gắng không để bảo vệ phát hiện.”
“Hơn nữa chúng ta cũng không phải làm chuyện này lâu dài, chỉ là giúp ngươi kiếm ít tiền mua áo lông vũ cho ông bà thôi.”
“Cùng lắm là nửa tháng, chúng ta không làm nữa, ngươi tự dùng tiền mình kiếm được vất vả mua quần áo, cũng coi như có ý nghĩa đấy chứ.”
Nghe Lý Lạc phân tích tới đây, Triệu Vinh Quân đã xiêu lòng, gật đầu mạnh nói: “Ngươi nói có lý, ta thấy có thể thử xem, vậy ta sẽ học theo ngươi, sau đó tới lúc đó sắp xếp như nào?”
“Ngươi nói với ông nội ngươi là sắp thi cuối kỳ, tan học ngươi muốn tới nhà ta cùng nhau ôn bài.” Lý Lạc nói, “Rồi hết tiết thứ hai tự học buổi tối, chúng ta sẽ lập tức quay lại.”
“Trước giờ hết tiết thứ ba tự học buổi tối, làm được bao nhiêu phần cơm chiên thì làm bấy nhiêu phần, rồi mang ra chỗ cửa thoát hiểm để bán.”
“Một phần cơm chiên trứng, tính toán chi phí xong, một phần nhiều lắm là hai ba đồng.”
“Chúng ta bán mười đồng một hộp, lãi sẽ là bảy đồng trở lên, tính theo năm trăm đồng tiền lãi thì chỉ cần bán tầm 70 hộp là có thể kiếm được rồi.”
Đương nhiên, trong đây Lý Lạc không tính các chi phí nhân công, chỉ tính nguyên liệu nấu cơm chiên trứng.
Dù sao cũng chỉ là chơi đùa, hắn cũng lười tính toán kỹ với Triệu Vinh Quân.
Còn việc kiếm tiền thì hắn bây giờ cá độ một chương là có thể kiếm đủ số này rồi.
Giúp Triệu Vinh Quân đưa ra ý kiến này, đơn giản chỉ là lo cho bạn tốt thôi.
Dù sao thì cũng muốn cho ông bà của hắn có quần áo ấm mặc, tấm lòng hiếu thảo này, Lý Lạc vẫn muốn ủng hộ.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc cũng bổ sung nói: “Đợi ngươi kiếm đủ tiền, nếu đi mua áo lông vũ, nhất định phải nói với ta một tiếng nhé, ta đi cùng ngươi.”
“Hả?” Triệu Vinh Quân sửng sốt một chút, “Ngươi đi cùng ta làm gì?”
“Ta cũng muốn mua chút đồ cho người nhà.” Lý Lạc cười nói.
Bị Triệu Vinh Quân nhắc nhở, Lý Lạc mới chợt nhận ra, từ khi mình trọng sinh đến giờ, rõ ràng đã mua quà cho Ứng Thiện Khê và các nàng, vậy mà chưa từng nghĩ sẽ mua đồ gì cho bố mẹ cả.
Nghĩ vậy, mình thật sự đã sống uổng hơn ba mươi năm rồi, lại còn không bằng Triệu Vinh Quân có hiếu.
“Được.” Triệu Vinh Quân vui vẻ gật đầu, “Đến lúc đó hai ta cùng đi mua!”
Nói về chuyện cơm chiên trứng, nói đơn giản thì nó rất đơn giản, hầu như ai học cũng có thể làm ra món khá ổn.
Nhưng nói khó thì cũng rất khó, bởi vì muốn làm ngon, trong đó có rất nhiều bí quyết.
Hơn nữa cách làm cơm chiên trứng ở mỗi vùng cũng khác nhau, khẩu vị cũng không giống, đều cần phải điều chỉnh đôi chút.
May mắn là đời trước Lý Lạc đã từng làm quán ven đường, chuyên bán các loại xào phở, cơm chiên mì xào, nên khá am hiểu về mảng này.
Triệu Vinh Quân cho dù là tân thủ, cũng có thể nhanh chóng làm quen được, chỉ là có hơi chút chưa thành thục thôi.
Hơn nữa Lý Lạc cũng không hoàn toàn để một mình hắn làm, đến lúc đó chắc chắn hai người cùng nhau vào trận, như vậy tốc độ chiên cơm cũng sẽ nhanh hơn.
Rất nhanh, dưới sự chỉ đạo của Lý Lạc, sáu phần cơm chiên vừa ra lò.
Hai người bưng cơm chiên lên bàn ăn, gọi mấy cô gái đang xem video trên ghế salon ra ăn khuya.
Cùng với đồ ăn vặt mua được trong siêu thị vào buổi chiều, có thêm cánh gà sốt với chân vịt các loại đồ ăn kèm, ăn cùng với cơm chiên, mọi người nhanh chóng được no bụng.
“Tối nay ngủ nghỉ như nào đây?” Lý Lạc xoa bụng hỏi mọi người, “Triệu Vinh Quân ngủ chung phòng với ta, còn lại một phòng khách nữa.”
“Tân Yến ngủ với ta.” Ứng Thiện Khê nói, “Trúc Sanh ra phòng khách ngủ đi, chẳng phải sáng nay nàng ngủ bù rồi sao.”
“Vậy cứ thế đi.” Lý Lạc gật đầu, “Các ngươi nhớ rửa chén, rồi tối nay cứ vậy nhé?”
“Cái gì cứ vậy hả?” Từ Hữu Ngư trợn to mắt, vỗ bàn nói, “Mới hơn mười một giờ thôi! Giờ này ngươi đã muốn ngủ rồi à? Chơi tiếp đi chứ!”
Lý Lạc: “Vậy ngươi muốn làm gì nữa?”
Từ Hữu Ngư đảo mắt: “Hay là xem lại phim đi?”
Đây là muốn xem phim hay là muốn chui vào chăn?
Lý Lạc không nói nên lời: “TV ở phòng khách không chiếu được phim đã định, chúng ta sáu người cũng không thể chen chúc trước máy tính để xem chứ?”
“Hay là thôi vậy đi?” Ứng Thiện Khê nhỏ giọng đề nghị, “Trời cũng khuya rồi, tắm xong chắc cũng sáng sớm... hay là ngủ sớm thôi.”
Kiều Tân Yến cũng gật đầu, hôm qua cô dù sao không có thức đêm như bọn họ, lúc này đã thấy buồn ngủ rồi.
Thấy vậy, Từ Hữu Ngư cũng không nài thêm nữa, chỉ đành gật đầu đồng ý: “Vậy cũng được, để ta đi rửa chén trước.”
Sau khi kết thúc tiết mục giải trí tối nay, Ứng Thiện Khê liền mang Kiều Tân Yến về phòng ngủ, chuẩn bị rửa mặt.
Lý Lạc cũng mang Triệu Vinh Quân trở về phòng ngủ chính, bảo hắn đi tắm trước, còn mình thì ngồi vào bàn máy tính, tranh thủ lúc Triệu Vinh Quân tắm viết chữ.
Đợi Triệu Vinh Quân tắm xong lên giường đi ngủ, Lý Lạc cũng rửa qua loa, thay đồ ngủ, đi ra phòng ngủ tới phòng khách, định uống cốc nước rồi đi ngủ tiếp.
Kết quả thấy Nhan Trúc Sanh đang ngồi xem TV trên ghế sofa.
“Ngươi vẫn chưa ngủ sao?” Lý Lạc rót cốc nước, vừa uống vừa hỏi.
“Học tỷ đang tắm.” Nhan Trúc Sanh nói, “Nàng bảo ta đi tắm chung, nhưng ta không chịu, ở đây chờ.”
“Sao không đi tắm cùng lúc?” Lý Lạc hiếu kỳ hỏi, “Trước đây Khê Khê cũng tắm chung với cô ấy mà.”
“A.” Nhan Trúc Sanh cúi đầu xuống nhìn, rồi lắc đầu, “Chỉ là không muốn thôi.”
“Vậy được rồi, ta về phòng ngủ trước.”
“Chờ một chút.” Nhan Trúc Sanh ngồi trên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn hắn, “Phải luyện tập đàn ghi-ta không? Lúc chiều không luyện được bao lâu.”
Bị nàng hỏi như vậy, Lý Lạc không khỏi hỏi: “Học tỷ vào được bao lâu rồi?”
“Mới được mấy phút.”
“Ờ, ta đi với ngươi một chút.” Lý Lạc gật đầu một cái, liền cùng Nhan Trúc Sanh đi vào phòng dương cầm.
Chung quy trong ấn tượng của hắn, Từ Hữu Ngư mỗi lần tắm đều rất lâu, ít nhất cũng phải nửa giờ trở lên.
Để cho Nhan Trúc Sanh vị khách này cứ mãi ở phòng khách chờ, cũng không phải là hay.
Vì vậy hai người liền kết bạn đi tới phòng dương cầm, lần nữa bắt đầu truyền thụ kỹ xảo đàn ghi-ta.
Bên kia, cùng Kiều Tân Yến sau khi tắm xong, Ứng Thiện Khê liền mang theo khuê mật tốt của mình lên giường.
Hai người nằm ở trên giường, chuẩn bị nói chuyện tâm sự trước khi ngủ.
"Khê Khê ngươi thật đúng là thích búp bê a." Kiều Tân Yến nhìn con búp bê Gấu Trúc to lớn trên giường, cùng với Pikachu và Doraemon trên tủ đầu giường, nhất thời thở dài nói, "Trước trong lớp có nam sinh nói ngươi thích những thứ này, ta còn có chút không tin đấy."
Kiều Tân Yến tuy lúc trước đến bên này làm khách, nhưng cũng không vào phòng ngủ của Ứng Thiện Khê, đây là lần đầu tiên nàng thấy những thứ búp bê này, cũng có chút mới lạ.
"Cũng không phải thích như vậy đâu." Ứng Thiện Khê nhỏ giọng nói, nhưng vẫn là lặng lẽ ôm chặt con búp bê Gấu Trúc bên cạnh vào lòng.
"Ta có thể ôm một cái không?" Kiều Tân Yến nhìn dáng vẻ lông xù của con búp bê Gấu Trúc này, cũng có chút động lòng, không nhịn được hỏi.
Nhưng điều khiến nàng không ngờ là, Ứng Thiện Khê vậy mà ngay lập tức ôm con búp bê Gấu Trúc tránh xa nàng một chút, còn nhỏ giọng nói: "Cái này, cái này không được, hai con trên tủ đầu giường kia ngươi có thể ôm."
"Vậy à." Kiều Tân Yến hơi kinh ngạc một hồi, bất quá thấy nàng bộ dáng nâng niu như vậy, cũng không có ý định đòi nữa.
Vì vậy nàng đưa tay cầm Pikachu và Doraemon trên tủ đầu giường đến trên giường, sờ sờ đầu chúng, sau đó hơi nghi hoặc một chút hỏi: "Khê Khê, sao ta cảm giác hai con búp bê này có hơi cũ, cảm giác đã mua rất lâu rồi chứ?"
"Ờ, ừ, đúng vậy."
Ứng Thiện Khê có chút lúng túng cười một tiếng, không biết nên trả lời như thế nào.
Chung quy bình thường động một chút là gia bạo, không thay đổi thì cũ mới lạ.
Mà nghĩ đến buổi chiều hôm nay, mình ở phòng dương cầm nhìn thấy Nhan Trúc Sanh gần như muốn ôm chặt lấy Lý Lạc khi dạy hắn luyện đàn ghi-ta.
Lại nghĩ đến lúc buổi tối chơi game, Nhan Trúc Sanh véo mặt Lý Lạc để tô son môi cho hắn.
Cùng với sau đó lúc tránh mèo, Nhan Trúc Sanh lại vừa là chui vào ngực Lý Lạc, lại vừa là ngã vào người Lý Lạc, Ứng Thiện Khê nhất thời mím chặt môi.
Vì vậy trong ánh mắt săm soi của Kiều Tân Yến, Ứng Thiện Khê theo bản năng liền giơ lên nắm đấm nhỏ, đánh bốn cái vào đầu Pikachu.
Sau đó nàng nghĩ lại, cho Doraemon cũng ăn một quyền.
"Khê Khê, tại sao ngươi lại đánh chúng?"
"Mềm nhũn, cảm giác rất tốt, Tân Yến ngươi cũng có thể thử một chút." Ứng Thiện Khê hù dọa với vẻ mặt bịa chuyện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận