Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 241: Thân thiết tiểu thanh mai (length: 19666)

(Trọng Nhiên): Trước khi chụp ảnh chung, ngươi có ở đó không?
(Thiên Châu): Sao đột nhiên lại phải cái này rồi? Ngươi không phải thật lo lắng hình ảnh bị người quen nhìn thấy sao?
(Trọng Nhiên): Ngươi đoán xem bây giờ người quen nào đang kê đao lên cổ ta, để ta phải đi hỏi ngươi?
(Thiên Châu): Hả? Có cần giúp ngươi báo cảnh sát không?
(Trọng Nhiên): Cảm ơn ngươi, vậy chụp chung rốt cuộc là có hay không?
(Thiên Châu): Ta giúp ngươi hỏi nhân viên công tác bên ban tổ chức xem sao.
(Thiên Châu): Mà nói, bên ban tổ chức mạng chắc phải có người thêm QQ của ngươi rồi chứ, ngươi trực tiếp hỏi không phải tốt hơn à.
(Trọng Nhiên): Cũng đúng, ta quên mất.
Sau khi nói chuyện xong với biên tập, Lý Lạc mới tìm được QQ của nhân viên làm việc bên ban tổ chức mạng, gửi câu hỏi tương tự cho đối phương.
Không bao lâu sau, đối phương liền gửi cho hắn một gói tài liệu, bên trong bao gồm tất cả ảnh chụp của buổi họp mặt lần này, bao gồm cả tấm ảnh Lý Lạc lên đài nhận giải.
"Cái gì mà kê đao lên cổ ngươi?" Ứng Thiện Khê thu tay về, cầm dĩa ăn trái cây lên, khẽ hừ một tiếng, "Cái này rõ ràng là cái nĩa."
"Ý uy hiếp không sai là được rồi."
"Ta chỉ tự mình nhìn thôi, sẽ không cho người khác xem." Ứng Thiện Khê bĩu môi nói, "Hơn nữa dì Lâm chắc cũng muốn xem mà, chẳng phải bọn họ đều biết chuyện ngươi viết tiểu thuyết sao?"
"Chuyện tốt như vậy, nhất định phải in ảnh trúng thưởng ra dán ở trong nhà."
"Trước kia ngươi cầm giấy khen học sinh giỏi xuất sắc, không phải rất thích dán trên tường đó sao?"
"Ta thật sự cảm ơn ngươi." Lý Lạc kéo khóe miệng, "Hai chuyện này có giống nhau sao?"
Mặc dù bình thường trong nhà cũng không có khách nào đến, nhưng cũng phải phòng vạn nhất.
Đúng thật là, hiện tại có không ít người quen biết xung quanh đều đã biết chuyện hắn viết tiểu thuyết.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là, hắn có thể không chút giữ ý hướng ai đó tiết lộ chuyện mình đang viết tiểu thuyết.
Ba mẹ, người thân và các bậc trưởng bối biết thì coi như xong đi, dù sao họ không phải là kiểu độc giả của loại tiểu thuyết này, cùng lắm là tò mò lên mạng tìm đọc một chút, nhìn một hai chương rồi thấy không có ý nghĩa thì cũng sẽ không xem nữa.
Ứng Thiện Khê và mấy người các nàng biết cũng không sao, chỉ đơn giản là xấu hổ một chút thôi, dù gì cũng là bạn bè thân thiết cả, cười nói mấy câu là xong.
Nhưng nếu như chuyện này lan truyền ra rộng rãi hơn, ví dụ như ở trong trường phụ nhất trung, bị bạn học biết được thì Lý Lạc thật sự không dám tưởng tượng chuyện này sẽ đáng sợ đến mức nào.
Phải biết, Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng hai tên dở hơi kia rất thích đọc truyện của hắn.
Hai người này thuộc loại tương đối phách lối, lén lút trong lớp dùng điện thoại di động xem tiểu thuyết, ngang nhiên làm bậy ngay trước mắt tổ trưởng.
Những cái này Lý Lạc còn thấy được.
Còn những góc khuất mà Lý Lạc không nhìn thấy thì ai mà biết có bao nhiêu người đã hoặc đang đọc truyện của hắn?
Lý Lạc cũng không tự đại hay tự luyến, nhưng hắn đoán chắc, truyện "Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh" của mình muốn tìm được vài chục độc giả ở trường phụ nhất trung thì cũng không tính là khó khăn gì.
Đây là còn trong tình huống người khác không biết ai là tác giả.
Phải biết rằng, bây giờ Lý Lạc ở trường phụ nhất trung, trên dưới cũng coi là nhân vật có chút tiếng tăm, thậm chí là nam thần trong lòng mấy bé gái Sakura.
Số thư làm quen và thư tình Lý Lạc nhận được học kỳ này còn nhiều hơn Ứng Thiện Khê một chút.
Thật ra mà nói, tuy Lý Lạc tự nhận là vẫn khá lý trí, nhưng cảm giác được nhiều cô gái âm thầm ngưỡng mộ và thích thì chắc không mấy người từ chối được.
Nhưng nếu có một ngày áo choàng của hắn bị lộ ở trường, những cô gái thích hắn mà bị sự hiếu kỳ thôi thúc đi đọc tiểu thuyết của hắn thì... Tê... Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó thôi là Lý Lạc đã cảm thấy rùng mình, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.
Nếu lại bị mấy bạn học tương đối quen biết trong trường nhìn ra, ba nữ chính mà hắn viết đều lấy ai làm nguyên mẫu thì xấu hổ chết mất!
Chắc hắn cũng có thể trực tiếp thăng thiên tại chỗ mất.
Nghĩ đến đây thôi là Lý Lạc không thể không cẩn thận được.
"Mình ngươi nhìn thì được, cấm được lan truyền ra ngoài!" Lý Lạc đưa gói tài liệu cho Ứng Thiện Khê, rồi liên tục nghiêm túc nhắc nhở, "Thứ này mà để lọt ra, làm bại lộ chuyện ta viết tiểu thuyết ở trường, ta khác gì người chết đâu."
"Có khoa trương thế không?" Ứng Thiện Khê có chút không hiểu nhìn Lý Lạc, "Tuy là nhiều chỗ ngươi viết hơi có cái kia, nhưng tình tiết vẫn hay mà."
Ứng Thiện Khê lúc đọc quyển tiểu thuyết này hoàn toàn thay nhân vật chính Lý Dương thành Lý Lạc, rồi lại thay Thẩm Đông Đông thành chính mình.
Sau khi đọc mặc dù hơi ngại ngùng, có nhiều chỗ làm cho nàng vừa đọc vừa ngứa ngáy cả tay, nhưng quả thật có thể khiến nàng đọc mãi không thôi.
Ứng Thiện Khê lần đầu tiên tiếp xúc với thể loại truyện mạng, cảm giác ban đầu của nàng là, nó giống như mấy truyện ngắn tạp văn mà mình từng đọc trên báo chí trước đây.
Chỉ khác là một cái là truyện ngắn, một cái là truyện dài liên hồi.
Điểm chung là đều rất hài hước, dễ đọc dễ hiểu.
Không giống mấy tác phẩm kinh điển, thường sẽ có một vài rào cản với độc giả.
Ví dụ như lúc Ứng Thiện Khê học tiểu học, đọc "Thép đã tôi thế đấy" hoàn toàn không hiểu mấy từ chuyên ngành bên trong, cũng không biết cách mạng là cái gì, với lại những chuyện xảy ra ở những nơi xa xôi kia nữa.
Chỉ có thể hiểu được đại khái một chút về tình huống đang diễn ra, càng chú ý nhiều đến nhân vật chính cùng mối tình với một cô gái trong truyện.
Chờ đến khi học cấp hai, cấp ba, khi có những kiến thức nhất định về lịch sử và chính trị, quay lại đọc quyển sách này, thì lại có những hiểu biết hoàn toàn khác.
Đừng xem thường trình độ kiến thức lịch sử chính trị của học sinh cấp hai, cấp ba.
Thực ra, đa phần người dân ở tầng lớp dưới của nước ta cũng chưa đạt đến trình độ này.
Còn truyện mạng về mặt này thì có lẽ dễ đọc hơn, lại càng gần gũi với đời sống, dễ hấp dẫn phần đông mọi người hơn.
"Ngươi không hiểu đâu." Lý Lạc thở dài, "Tóm lại là phải giữ bí mật cho ta là được, đừng có nói với ai khác chuyện ta viết tiểu thuyết."
"Biết rồi." Ứng Thiện Khê ngồi lại lên giường của Lý Lạc, cầm điện thoại di động lên mở QQ, xem kỹ bức ảnh chụp chung Lý Lạc trúng giải, "Vốn dĩ ta cũng không định nói với ai."
Ứng Thiện Khê xem xong ảnh chụp Lý Lạc trúng giải, rồi tiếp tục dựa vào mép giường đọc tiểu thuyết.
Đến giữa chừng, nàng đột nhiên nhớ ra cái gì, liền lập tức nhảy xuống giường, đi dép chạy ra khỏi phòng ngủ.
Lý Lạc nhìn theo, còn tưởng là nàng đi vệ sinh.
Kết quả không bao lâu sau, Ứng Thiện Khê đã ôm một đống đồ đi vào phòng ngủ của hắn, rồi trút hết vào trên giường.
"Đây đều là cái gì vậy?" Lý Lạc sửng sốt một chút, nhìn đống đồ lộn xộn đủ thứ trên giường, nhất thời có chút hoa mắt.
"Đều tại hôm qua ngươi cứ cãi nhau với ta, chút nữa thì ta quên mất." Ứng Thiện Khê hừ một tiếng, ngoắc ngoắc tay với Lý Lạc, rồi cũng ngồi xuống mép giường, sau đó tiện tay cầm lên một món đồ, "Mấy cái chocolate này là hàng Pháp, hương vị cũng không tệ, nên mua cho ngươi chút ít."
"Còn có cái đồng hồ này nữa, ta thấy rất đẹp, không sến, ngươi có thể đeo thử xem."
"Còn mua mấy đôi tất này, không phải trước ngươi bảo mấy đôi tất bị thủng hết cả rồi sao? Còn đổi trái phải rồi lại đi, lần này thì thay luôn đi."
"Cái này là cốc giữ nhiệt mua ở Anh, cốc nước của ngươi trước giờ đều không có giữ nhiệt, sau này dùng cái này đi."
"Mấy bộ quần áo này cũng rất đẹp, nhưng mà đều là đồ mùa hè cả, lúc mua thì thấy đang giảm giá nên mua, ngươi cứ cất đó, chờ đến hè mặc sau."
"Còn đôi giày đá banh này nữa, thấy ngươi toàn đi mỗi đôi Trúc Sanh tặng, cứ không đổi, vậy cũng không được nha, sau này thì thay nhau mà đi, lát nữa ngươi xem thử xem vừa chân không."
"Bên này là mấy món đồ lưu niệm, tháp Eiffel Paris nè... Bảo tàng Louvre nè... còn cả Viện Bảo tàng Anh và nhà thờ St. Paul nữa, ta đều mua hai phần, một phần này cho ngươi."
Lý Lạc nhìn Ứng Thiện Khê giới thiệu từng món đồ một, đống đồ lớn trên giường, khiến nàng nói gần cả chục phút mới miễn cưỡng xong, trong lòng nhất thời cảm thấy phức tạp.
Nàng là đi du lịch nước ngoài à?
Căn bản là giúp hắn đi mua đồ thì có chứ?
Lý Lạc rất nghi ngờ, không biết lúc Ứng Thiện Khê đi du lịch, rốt cuộc là đang tận hưởng cảnh đẹp và văn hóa, hay là đang nghĩ xem phải mua quà gì cho hắn.
Đống quà này chất đống đầy cả lên, cũng có thể nhét cả một giỏ rồi.
"Ồ đúng rồi, còn có cái này nữa!" Ứng Thiện Khê lấy ra một đôi bao tay hở ngón màu đen, thậm chí còn chưa bóc tem, đưa vào ngực Lý Lạc, "Cái này ngươi cũng có thể đeo, không phải bình thường ngươi hay gõ chữ à? Bây giờ thời tiết lạnh như thế này, đeo vào thì..."
Ứng Thiện Khê nói được nửa câu, ánh mắt liền rơi vào tay của Lý Lạc, lập tức phát hiện ra một chuyện kỳ lạ.
"Cái bao tay của ngươi ở đâu ra thế? Trước có thấy đâu." Ứng Thiện Khê vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn, "Hôm qua không hề thấy ngươi đeo mà, sao hôm nay tự nhiên lại có?"
"Khụ." Lý Lạc ho nhẹ một tiếng, có chút ngại ngùng nói, "Sáng lúc ngươi ngủ, Trúc Sanh tiện đường ghé qua, mang cho ta chút quà."
"Chính là cái bao tay này?"
"Ừm."
"Nhưng cái gì mà tiện đường?"
Ứng Thiện Khê nheo mắt lại hỏi, "Nàng đi đường nào về rồi hả?"
"Nói là ra ngoài chạy bộ sáng sớm tới."
Ứng Thiện Khê: "Nàng cũng không phải là không đi qua nhà Nhan Trúc Sanh, ở giữa kém mấy cây số đó chứ?"
"Cái kia kia" Ứng Thiện Khê nhìn đôi bao tay Lý Lạc mang trên tay, há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói, "Vậy tay ngươi nếu đeo bẩn rồi, đổi lại đôi của ta đeo đi."
Mặc dù Ứng Thiện Khê rất muốn để Lý Lạc đổi ngay lập tức.
Nhưng dù sao cũng là quà Nhan Trúc Sanh tặng, trực tiếp bảo Lý Lạc đổi thì có chút không lễ phép và không tôn trọng.
Bất quá Lý Lạc nhìn vẻ mặt nàng, lại nhìn một chút một giường quà tặng này, cũng đành bất đắc dĩ thở dài.
Lại hồi tưởng lại sáng sớm đi ra khỏi khu dân cư, nhìn thấy Nhan Trúc Sanh ngoan ngoãn chờ ở cửa khu dân cư, Lý Lạc nhất thời thấy khó xử.
Cuối cùng hắn dứt khoát tháo đôi bao tay ở tay phải xuống, sau đó cầm đôi bao tay Ứng Thiện Khê đưa, mở bao ra, liền đeo vào tay phải.
"Như vậy được không?" Lý Lạc giơ hai tay lên lắc lư.
Ứng Thiện Khê nhìn hắn thao tác một tràng này, cũng không biết là tức giận hay buồn cười, nhất thời không nhịn được liếc hắn một cái: "Ta có phải còn phải cảm ơn ngươi?"
"Thế thì không cần." Lý Lạc cất hai đôi bao tay thừa vào trong túi, sau đó thu dọn mấy món quà này trên giường, "Là ta nên cảm ơn ngươi mới đúng, mua cho ta nhiều quà như vậy, khiến người cảm động quá, ta muốn rơi nước mắt rồi."
"Nước mắt đâu? Ngươi cứ khóc một cái cho ta xem nào." Ứng Thiện Khê hừ một tiếng, nhìn đôi bao tay trên tay phải hắn, trong lòng miễn cưỡng hài lòng hơn một chút.
"Ta chỉ khách sáo với ngươi một chút, chúng ta quan hệ thế nào, đúng không?" Lý Lạc thu dọn xong mấy món quà này.
Đồ lưu niệm bỏ vào hộp cất, đồng hồ đeo tay đeo ngay vào, tất mới thay một đôi, giày đá bóng cũng thử một chút, rất vừa chân.
Còn mấy bộ quần áo mùa hè kia, trước bỏ vào tủ quần áo, đợi hè đến rồi tính.
Thu dọn xong, Lý Lạc mở gói chocolate Pháp Ứng Thiện Khê mua cho hắn, tách ra hai miếng, mình ăn một miếng, đưa Ứng Thiện Khê một miếng.
"Vị quả thật không tệ."
"Ngon là được."
Ứng Thiện Khê nhìn Lý Lạc ăn chocolate của mình, trên tay đeo đôi bao tay và đồng hồ mình tặng, trên chân còn mang tất và giày đá bóng mình đưa.
Bên cạnh bày áo lông vũ mình mua cho Lý Lạc, và cả khăn quàng cổ tự tay mình đan.
Nhìn quanh một vòng, Ứng Thiện Khê nhất thời nở nụ cười rạng rỡ, tâm tình thập phần vui vẻ.
Sau đó, ánh mắt nàng liền rơi vào bàn học của Lý Lạc, rồi lẩm bẩm trong miệng: "Con chuột cũng có vẻ cũ rồi?"
"Ngươi nói gì đó?"
"Không có gì." Ứng Thiện Khê vội lắc đầu, "Ngươi cứ gõ chữ đi, ta xem tiểu thuyết."
Chạng vạng tối, gần đến giờ cơm, Lâm Tú Hồng gõ cửa phòng ngủ, mở cửa vừa định nói chuyện, Lý Lạc đang ở bàn làm việc liền giơ ngón trỏ lên, thở dài một tiếng.
"Khê Khê đang ngủ, nói nhỏ thôi."
"Ồ nha." Lâm Tú Hồng nhìn Ứng Thiện Khê đang ngủ say trên giường của Lý Lạc, nhất thời bật cười, "Ta chuẩn bị nấu cơm tối rồi, lát nữa ra ăn cơm nha."
"Ồ." Lý Lạc nghe vậy, liền dừng tay lại gõ bàn phím, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa, "Ta phụ giúp ngươi nha."
"Ngươi viết sách đi, mình ta đủ rồi." Lâm Tú Hồng khoát tay.
Nếu như đặt vào lúc trước, Lý Lạc ở nhà không có việc gì, sớm đã bị Lâm Tú Hồng bắt vào bếp lột tỏi rồi.
Bây giờ Lý Lạc có thể viết sách kiếm nhiều tiền, ở trường học thành tích cũng đứng đầu bảng, Lâm Tú Hồng cơ bản không chủ động kêu Lý Lạc vào bếp giúp nữa, toàn là Lý Lạc chủ động, Lâm Tú Hồng còn phải từ chối một hồi.
"Thôi thôi, Khê Khê không phải đang ngủ sao, bình thường toàn là nàng phụ giúp ngươi, hôm nay ta làm đi." Lý Lạc đẩy vai mẹ, liền đi về phía nhà bếp, "Hơn nữa bàn phím kia của ta âm thanh khá ồn, ta sợ làm ồn nàng ngủ."
Thanh trục cái gì cũng tốt, chỉ là cái âm thanh đó với người ngoài có hơi tra tấn.
Nhất là lúc ngủ.
Cho nên sau khi phát hiện Ứng Thiện Khê ngủ, Lý Lạc liền lập tức rút dây bàn phím, chuyển sang dùng bàn phím đi kèm Laptop.
Nhưng dù gì cảm giác khác biệt quá lớn, khiến Lý Lạc có chút không quen.
Đúng lúc Lâm Tú Hồng tới, Lý Lạc cũng thuận thế đi ra ngoài hóng mát một chút.
Mà trong phòng khách, Lý Quốc Hồng và Ứng Chí Thành đã trò chuyện cả buổi chiều rồi.
Hai người họ bình thường ít gặp mặt, lúc này lại trò chuyện rất vui vẻ, không biết có cái gì hay để nói chuyện vậy.
Bất quá mối quan hệ giữa ba và Ứng Thúc, lại thập phần thuần túy.
Một người mỗi ngày làm ở tiệm ăn sáng, một người suốt ngày qua lại giữa các tòa nhà chọc trời, nhưng vẫn duy trì được tình nghĩa huynh đệ thuở trẻ.
Thật sự là hiếm thấy.
Đương nhiên, theo Lý Lạc hiểu, Ứng Chí Thành bây giờ hẳn là tổng tài của công ty truyền hình Hoa Việt, thuộc diện nhân viên văn phòng cao cấp.
Công ty dĩ nhiên không phải do hắn làm chủ.
Lý Lạc rảnh rỗi tìm hiểu một chút, công ty truyền hình Hoa Việt sớm nhất có thể truy ngược về đài truyền hình tỉnh Tiền Giang thế kỷ trước.
Sau khi làn sóng tư hữu hóa đi qua, một nhóm người trong đài truyền hình tách ra làm riêng, dựa vào tài nguyên giúp đỡ của đài truyền hình, thành lập nên công ty truyền hình Hoa Việt này.
Mà Ứng Chí Thành lúc còn trẻ là biên chế của đài truyền hình, sau đó theo cấp trên nhảy ra ngoài, dần dần lăn lộn ở Hoa Việt, leo lên đến vị trí hiện tại.
Cổ phần công ty chắc chắn vẫn là những người sáng lập năm xưa, cùng người đầu tư sau này.
Ứng Chí Thành cùng lắm cũng chỉ có chút cổ phần danh nghĩa, được hưởng chút quyền hoa hồng nhất định, bản thân vẫn là người được hội đồng quản trị bổ nhiệm.
Bất quá như vậy cũng được, với thân phận địa vị của hắn, một năm trên một triệu thu nhập nhất định có, nếu tính cả những thu nhập ngầm, là một ông trùm kim cương giàu có cả ngàn vạn.
Vóc dáng giữ tốt, tính cách cũng không tệ, nhìn nhan sắc của Ứng Thiện Khê cũng thấy, Ứng Chí Thành thời trẻ cũng là một soái ca, hiện tại trung niên, nhìn cũng càng có mùi vị, so với lão Lý bụng phệ kia tốt hơn nhiều.
Cũng khó trách Viên Uyển Thanh lại xiêu lòng.
Khi Lý Lạc đẩy mẹ vào nhà bếp, vô thức liếc mắt nhìn Ứng Chí Thành, trong đầu liền nghĩ ra rất nhiều thứ.
Cũng có thể là Ứng Thúc đang cố tình lăng xê nghệ sĩ nữ dưới trướng chăng?
Y ~ Lý Lạc nghĩ như vậy, nhất thời cảm thấy hơi buồn cười.
Không ngờ mình lại có một ngày như vậy, có thể tận mắt chứng kiến đầu mối trực tiếp của những chuyện bát quái giới giải trí.
Mà sự tình thì toàn những người mình quen cả.
Ứng Chí Thành đang ngồi trên ghế sofa cũng để ý ánh mắt của Lý Lạc, còn tưởng rằng cậu nhóc này còn đang nghĩ đến chuyện mình vô tình vạch trần cậu ta.
Ai ngờ chuyện bí mật nhỏ của Ứng Chí Thành đã bị Lý Lạc đoán trúng.
Chỉ không biết lúc nào Ứng Thúc sẽ nói rõ sự tình với Ứng Thiện Khê.
Dựa theo thời gian tuyến kiếp trước, chuyện này ít nhất phải đợi đến khi Ứng Thiện Khê học đại học?
Có lẽ là lo sẽ ảnh hưởng đến việc học của Ứng Thiện Khê.
Lý Lạc nghĩ như vậy, cũng không vội tiết lộ quyết định cho Ứng Thiện Khê.
Dù sao cũng là chuyện nhà của Ứng Chí Thành, cậu cũng không nên nhúng mũi vào.
Hơn nữa kiếp trước mình cũng không hiểu rõ tình hình cụ thể, cũng không biết Ứng Thiện Khê nhìn nhận thế nào về việc ba mình tái hôn.
Ít nhất theo Lý Lạc kiếp trước tiếp xúc với Nhan Trúc Sanh thì, hình như Trúc Sanh có chút bài xích với chuyện này?
Nếu không sao trong nửa năm Trúc Sanh làm việc tại công ty, cậu cũng chưa từng gặp Viên Uyển Thanh một lần.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc bỗng cẩn trọng, trong đầu vẫn nghĩ tốt nhất là giữ bí mật.
"Con đang nghĩ gì vậy? Tháo găng tay ra đi." Lâm Tú Hồng vào bếp, liền bắt đầu chuẩn bị cơm tối, gọi Lý Lạc đang ngơ ngẩn.
"Ồ nha." Lý Lạc hồi phục tinh thần, vội vàng tháo găng tay ra.
Nhưng Lâm Tú Hồng cũng tinh mắt, mặt mày kỳ quái hỏi: "Sao găng tay của con lại không giống nhau?"
"Thì thể hiện con hào phóng đó sao." Lý Lạc bịa chuyện, "Con mua hai đôi găng, dùng một đôi bỏ một đôi."
"Vậy đồng hồ này của con?" Lâm Tú Hồng nghi ngờ nhìn cậu mấy lần, lại cúi đầu nhìn xuống giày cậu mang, "Đôi giày bóng này cũng là mới à? Mua khi nào thế?"
"Thôi đi, đều là Khê Khê đưa." Lý Lạc không thể làm gì khác hơn là thừa nhận, "Còn đôi găng tay là Nhan Trúc Sanh tặng."
Lâm Tú Hồng cạn lời nhìn con trai mình, không nhịn được bĩu môi, "Sao cả ngày con cứ nhận quà của người ta thế? Nhớ phải có qua có lại, biết không?"
"Biết rồi." Lý Lạc nhét găng tay vào túi, bắt đầu giúp rửa rau nhặt đồ ăn, "Để con cắt một chút mang đi nhé."
Lâm Tú Hồng nghe vậy, nhất thời phì cười: "Suốt ngày chỉ nói linh tinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận