Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 57: Mời khách ăn cơm (length: 8000)

Thời điểm chạng vạng tối, quân huấn kết thúc.
Lý Lạc đi theo đám người, hướng thao trường đi ra ngoài, từ xa đã thấy Ứng Thiện Khê cùng Kiều Tân Yến ở bên kia chờ hắn.
Lúc đến gần, Lý Lạc cảm giác ánh mắt của Ứng Thiện Khê có chút cổ quái, giống như không nhìn hắn, mà là nhìn phía sau hắn.
Vì vậy Lý Lạc nghi ngờ quay đầu, mới phát hiện Nhan Trúc Sanh vẫn luôn im lặng lẽ đi theo phía sau mình, thấy hắn dừng bước chân, cũng cùng nhau dừng lại.
"Ngươi đi theo ta à?" Lý Lạc bật cười hỏi.
"Không có đi theo ngươi." Nhan Trúc Sanh lắc đầu một cái, sau đó chỉ chỉ Ứng Thiện Khê, "Ta muốn tìm nàng cùng nhau ăn cơm."
"Ồ." Lý Lạc nhớ tới đề nghị của mình buổi sáng, "Mời khách à?"
"Đúng." Nhan Trúc Sanh gật đầu một cái.
"Nàng muốn mời khách ăn cơm." Lý Lạc nhìn về phía Ứng Thiện Khê nói, "Cảm ơn ngươi mua kem chống nắng cho nàng."
"Được." Ứng Thiện Khê vui vẻ đồng ý, gật đầu nói, "Vậy thì cám ơn nha."
Nói xong, Ứng Thiện Khê liền đi lên phía trước, thân mật ôm cánh tay Nhan Trúc Sanh, sau đó kéo theo Kiều Tân Yến, 3 nữ hài tử liền hướng về phía nhà ăn đi tới.
Cảm nhận được ánh mắt sóng biển xung quanh đang sôi trào mãnh liệt, Kiều Tân Yến thở dài một cái, không nhịn được nói: "Ta thật giống như không nên đi cùng với hai người các ngươi."
Vốn dĩ Ứng Thiện Khê cùng Nhan Trúc Sanh một mình, cũng đã đủ hấp dẫn ánh mắt.
Hiện tại hai cô bé tay trong tay đi cùng nhau, quả thực là một cảnh đẹp, khiến người khó lòng rời mắt.
Ứng Thiện Khê thân hình không tính là thấp, dáng vẻ 1m62, nhưng đi ở bên cạnh Nhan Trúc Sanh, liền lộ ra nhỏ nhắn hơn rất nhiều.
Gương mặt trái xoan đáng yêu nhìn qua đầy đặn trắng nõn, da thịt trắng giống như trứng gà mới luộc chín, khiến người nhìn muốn cắn một cái.
Mà Nhan Trúc Sanh cao 1m7, hai chân vô cùng thon dài, bỏ qua phần ngực hơi nhấp nhô, tỷ lệ cơ thể có thể nói là thập phần hoàn mỹ.
Một gương mặt trái xoan im lặng, làn da trắng trong suốt, giống như hoa sen tuyết trên đỉnh núi, trắng đến hơi lạnh lẽo, khiến người ta không dám đến gần.
Kiều Tân Yến kỳ thật cũng không xấu, bộ dáng thanh tú tươi tắn, kiểu tóc nấm nhìn ngoan ngoãn dễ thương.
Chỉ có điều đi cạnh hai người kia, liền hoàn toàn thành làm nền cho hoa hồng xanh, chẳng bằng anh chẳng bằng em.
"Làm người phải có tự tin, Kiều Tân Yến đồng học." Lý Lạc đi theo sau ba nữ sinh, chậm rãi đi tới, "Người không chỉ nên theo đuổi vẻ đẹp bên ngoài, mà còn phải có một tâm hồn trong sáng thuần khiết, ở phương diện này, ngươi chắc chắn không thể so với hai nàng kém."
Kiều Tân Yến che miệng cười khẽ, sau đó nghiêng đầu hỏi: "Vậy ý của ngươi là, Khê Khê hai người bọn họ tâm hồn không trong sạch à?"
"Khụ khụ, Nhan Trúc Sanh thì ta không biết." Lý Lạc nói, "Nhưng Ứng Thiện Khê thì chắc chắn không trong sạch."
"Ngươi có ý gì?" Ứng Thiện Khê xoay đầu, trừng mắt liếc hắn một cái, "Muốn ăn đòn đúng không?"
"Ngươi xem, ngươi xem." Lý Lạc chỉ chỉ trỏ trỏ nói, "Chỉ mỗi đức tính bao dung này thôi, nàng đã còn kém xa rồi."
"Ha ha ~" Kiều Tân Yến bị hai người họ chọc cười.
Ứng Thiện Khê hừ một tiếng, bước nhanh hơn, kéo Nhan Trúc Sanh cùng Kiều Tân Yến vào nhà ăn, lười để ý đến hắn.
Bốn người lên tầng hai xếp hàng, Kiều Tân Yến trả tiền bằng thẻ ăn trước, đi giữ chỗ.
Nhan Trúc Sanh cùng Ứng Thiện Khê ở phía sau gọi món.
Móc thẻ ăn cơm ra từ trong túi quần, Nhan Trúc Sanh giúp Ứng Thiện Khê quẹt thẻ, Lý Lạc liền bắt đầu gọi món, sau đó nhìn về phía Nhan Trúc Sanh đang định bỏ thẻ ăn cơm vào lại trong túi, nhíu mày hỏi: "Thì ra chỉ mời một mình nàng à?"
"Ngươi cũng muốn sao?" Nhan Trúc Sanh sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nhìn thẻ ăn cơm của mình, đưa về phía Lý Lạc, "Cho ngươi."
Lý Lạc còn chưa nói gì thì Ứng Thiện Khê đã đưa tay kéo tay Nhan Trúc Sanh trở lại, liếc mắt nhìn Lý Lạc: "Kem chống nắng đâu phải do hắn mua, ngươi mời ta là được rồi."
Vừa nói như vậy, Ứng Thiện Khê đã móc thẻ ăn cơm của mình ra, quẹt một cái vào máy, trợn mắt nhìn về phía Lý Lạc: "Nhanh lên, đừng lề mề."
"Hảo hảo hảo." Lý Lạc nhún vai, yên tâm thoải mái đón nhận thẻ ăn cơm của Ứng Thiện Khê.
Còn về Nhan Trúc Sanh, mối quan hệ của hai người hiện tại chưa tốt đến mức độ tùy tiện ăn chùa, coi như Ứng Thiện Khê không kéo tay về, Lý Lạc cũng sẽ không thực sự muốn, chỉ là trêu chọc một chút thôi.
Ba người bưng khay cơm hướng về phía Kiều Tân Yến đi tới.
Mà trong đội ngũ, Thiệu Hạ Kì đang lẳng lặng xếp hàng, nhìn ba người bọn họ lướt qua mình.
Từ khi Lý Lạc làm lớp trưởng, Thiệu Hạ Kì không được làm lớp phó, cảm giác tồn tại của hắn trong lớp trở nên rất thấp.
Chủ yếu là sau khi vào cao trung, Lý Lạc người này thật sự là quá nổi bật.
Không chỉ làm đội trưởng, mà còn quản lý lớp học đâu ra đấy, mang nước uống và kem miễn phí cho bạn học, sáng sớm hôm qua còn đặc biệt chuẩn bị thắt lưng cho các bạn trong lớp.
Thiệu Hạ Kì tuy bất đắc dĩ, nhưng sáng hôm qua khi vừa ra khỏi phòng ký túc xá, bị Lý Lạc gọi tên, hắn cũng đành mặt dày nhận lấy hảo ý của đối phương.
Chỉ là hắn có chút không nghĩ ra.
Rõ ràng mình trước đó đã giễu cợt Lý Lạc như vậy, người này giống như hoàn toàn không để ý, bây giờ xoay người làm chủ rồi, cũng không hề gây khó dễ gì với hắn.
Nhưng chính thái độ không để ý và đối xử bình đẳng như vậy, ngược lại khiến Thiệu Hạ Kì rất khó chịu.
Tựa như một con chó nhỏ ven đường, hướng về phía người ta sủa inh ỏi, kết quả đối phương không những không thèm để ý, còn cười đem cây xúc xích trong tay ném cho nó ăn vậy.
Lúc này nhìn bóng lưng ba người Lý Lạc, Ứng Thiện Khê, Nhan Trúc Sanh đi xa, Thiệu Hạ Kì lặng lẽ thu lại ánh mắt, như một con chó nhà có tang, cụp tai, trốn ở xó xỉnh liếm láp vết thương.
Hắn âm thầm siết chặt nắm đấm, thề rằng phải cố gắng thật tốt, coi như không thể so sánh với Lý Lạc trong chuyện cạnh tranh chức đội trưởng, thì ít nhất cũng phải học hành thật giỏi, tranh thủ một lần nữa vượt qua Lý Lạc về thành tích.
Lý Lạc thi trung khảo cũng chỉ được 555 điểm mà thôi, thuộc dạng vượt mức bình thường.
Chỉ cần mình cố gắng một chút, hoàn toàn có thể vượt mặt Lý Lạc về thành tích.
Đến lúc đó, Thiệu Hạ Kì cũng sẽ không đến nỗi giống như bây giờ, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của Lý Lạc, cảm thấy trong lớp thở cũng khó khăn.
Mà trong khi hắn hạ quyết tâm như vậy, Lý Lạc ba người lại không hề chú ý đến sự tồn tại của Thiệu Hạ Kì, bưng khay cơm tìm đến chỗ Kiều Tân Yến giữ, liền ngồi xuống ăn cơm tối.
"Tối nay ngươi muốn chơi đàn ghi-ta nữa à?" Sau khi ăn cơm, Ứng Thiện Khê hỏi Lý Lạc.
Lý Lạc còn chưa lên tiếng thì Kiều Tân Yến bên cạnh đã hai mắt sáng lên, hiếu kỳ hỏi: "Lý Lạc còn biết chơi đàn ghi-ta?"
"Chỉ là chơi chơi thôi." Lý Lạc bật cười nói.
Dù sao Nhan Trúc Sanh đang ở bên cạnh, hắn cũng không dám dùng đàn ghi-ta làm màu mè, vẫn là nên khiêm tốn một chút thì hơn.
"Lý Lạc chơi đàn ghi-ta rất giỏi." Ứng Thiện Khê nhớ lại lúc trước nghe Lý Lạc đàn ghi-ta hát ở trên sân thượng, không nhịn được nói, "Hắn còn vừa đàn vừa hát được nữa đấy."
"Oa ~ tiếc thật." Kiều Tân Yến cảm thán một tiếng, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, "Nếu Lý Lạc ở lớp chúng ta thì tốt rồi."
"Ngươi đòi hỏi vậy có hơi làm khó người rồi." Lý Lạc kéo khóe miệng, "Lớp Một đâu phải người bình thường có thể vào đâu?"
Ngồi đối diện Nhan Trúc Sanh nghe hắn nói vậy, không hiểu sửng sốt một chút, sau đó mờ mịt hỏi: "Lớp Một không phải một lớp người, mà còn có thể là mấy ban?"
Kiều Tân Yến: "..."
Ứng Thiện Khê: "..."
Lý Lạc: "… Ngươi thật là hài hước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận