Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 189: Ta thật không phải thứ gì (length: 8918)

Giữa trưa ngày thứ hai, sau khi ăn cơm trưa xong ở quán ăn sáng của mình, Lý Lạc chào hỏi ba mẹ, rồi dẫn theo Ứng Thiện Khê đến Nhất Trung.
Cậu đưa cho chú bảo vệ cổng trường chút hạt dưa hoa quả, cười nói chuyện với hai chú một hồi, liền thuận lợi đưa Ứng Thiện Khê vào trường.
Tiện thể, mấy người đến sau cũng nhờ đó mà được vào.
Việc ra vào trường trong lúc nghỉ ngơi kiểu này, nhiều khi cũng là do tâm tình của bảo vệ quyết định.
Có quan hệ tốt với họ, dù sao cũng không có gì xấu.
Sau khi vào trường, Lý Lạc đưa Ứng Thiện Khê đến sân bóng rổ lộ thiên, liếc mắt liền thấy Triệu Vinh Quân đang buồn chán ném bóng.
Triệu Vinh Quân trên sân bóng vừa thấy Ứng Thiện Khê, liền không khỏi thở dài, bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực này.
"Thật đúng là tới a."
"Không hoan nghênh hả?" Ứng Thiện Khê cười đùa nói.
"Cũng không hẳn." Triệu Vinh Quân mặt mày bất đắc dĩ, ném trái bóng trong tay về phía Lý Lạc.
Lý Lạc một tay bắt lấy, cười ha hả nói: "Hy vọng lát nữa ngươi đừng khóc chạy ra."
"Ý gì?"
"Đúng như mặt chữ." Lý Lạc nhanh chóng lên rổ, ném bóng vào lưới, đẹp trai đáp đất, sau đó nói: "Nói chuyện trước đi, rốt cuộc là tình huống thế nào?"
"Ai mà không vậy chứ." Triệu Vinh Quân trông có vẻ khó chịu, "Ta bây giờ cảm thấy, mình đặc biệt không ra gì."
"Hả?" Lý Lạc ngẩn người, trong đầu nghĩ, chuyện này có ảnh hưởng lớn vậy sao? Sao lại thành không ra gì rồi?
Ứng Thiện Khê cũng trợn tròn mắt, vội vàng an ủi: "Ngươi đừng nghĩ vậy chứ, ai cũng có lần đầu tiên, ngươi chỉ là bày tỏ chút lòng, cũng không phải là quấy rối tình dục."
"Hả? Ta đâu có tỏ tình." Triệu Vinh Quân chớp mắt, có chút không phản ứng kịp, "Ta chỉ là tối hôm qua tan dạ tiệc lửa trại, đi cùng La Giai Giai ra cổng trường, sau đó thấy bạn trai nàng tới đón."
Ứng Thiện Khê: "..."
Lý Lạc: "Thì ra không phải ngươi chủ động à? Vậy làm sao mà thành không ra gì rồi?"
"Không chỉ đơn giản chuyện đó." Triệu Vinh Quân lại thở dài, rồi đi đến ghế dài bên cạnh, cầm từ trên ghế một túi nilon, đưa cho Lý Lạc và Ứng Thiện Khê: "Cho, nếm thử một chút, đều ngâm rồi."
Lý Lạc tò mò nhận lấy, mở túi nilon ra, thấy là một túi lớn ô mai.
Cậu cũng không khách sáo với Triệu Vinh Quân, đưa tay lấy hai cái cho Ứng Thiện Khê, rồi chọn một cái bỏ vào miệng, sau đó tiếp tục hỏi: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Biết rõ La Giai Giai có bạn trai rồi, vậy ngươi đừng hy vọng nữa chứ."
"Cái này ta đương nhiên biết." Triệu Vinh Quân buồn rầu ăn một miếng ô mai, rồi vừa gõ bóng xuống đất dưới rổ vừa nói: "Nhưng ngươi xem túi ô mai này, ngon không?"
"Ngon ngọt, quả cũng lớn."
"Đây là bà nội ta hái ở vườn nhà người thân, đều là ô mai tươi." Triệu Vinh Quân nói: "Vì hồi trước nói chuyện phiếm, La Giai Giai nói rất muốn ăn dâu tây, ta về nhà liền nói với ông bà một tiếng."
"Không ngờ bà nội không nói một lời đã đi hái cả một rương lớn về, túi này cũng chỉ là 1 phần 5 số đó."
"Ta cảm thấy mình thật không nên, vì không phải ta muốn ăn mà là La Giai Giai muốn ăn mà thôi."
Nghe đến đó, Lý Lạc ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.
Thì ra ý của Triệu Vinh Quân khi nói không ra gì lại là thế này.
"Cái tên này." Lý Lạc cười lắc đầu, "Trong lòng ngươi nghĩ được vậy, ông bà ngươi chắc hẳn cũng rất vui."
"Nhưng mà ta cảm thấy," Triệu Vinh Quân suy nghĩ một chút, "Trước kia ta luôn nghĩ là La Giai Giai đối với ta rất tốt, có lẽ nàng thích ta, nên ta chỉ muốn đối xử với nàng tốt một chút."
"Nàng nói muốn ăn dâu tây, ta sẽ nghĩ có nên mua cho nàng chút không."
"Nhưng thật ra bây giờ nghĩ lại, nếu La Giai Giai đối với ta cũng chỉ coi như là có ý, vậy ông bà nhất định là tốt với ta hơn."
"Vậy nên vì sao trước giờ ta chưa từng nghĩ đến, phải đối với ông bà tốt hơn một chút nhỉ?"
Lý Lạc chớp mắt mấy cái, không ngờ vậy mà lại nghe được lời đầy triết lý này từ Triệu Vinh Quân.
"Tốt tốt tốt, có tiền đồ." Lý Lạc cười vỗ vai hắn, "Ngươi có thể nghĩ như vậy, vậy chắc chắn không thể tốt hơn nữa rồi, cô gái dù có tốt thế nào thì cũng không quan trọng bằng người nhà mình."
"Vậy nên ngươi không phải muốn thông suốt rồi sao." Ứng Thiện Khê không khỏi nói, "Ta còn định phải khuyên nhủ ngươi thế nào đây."
"Bây giờ cũng có thể khuyên một chút mà." Triệu Vinh Quân nói, "Mấy người nói xem, bây giờ ta nên làm gì?"
"Xem ông bà cần gì chứ." Lý Lạc cướp trái bóng trong tay hắn, chạy ba bước rồi ném bóng, sau đó tiếp tục nói: "Mua chút quà nhỏ tặng cho họ."
"Ừ ta cũng nghĩ vậy, nhưng mà..." Triệu Vinh Quân gãi đầu, "Tiền sinh hoạt của ta đều do ông bà cho, bình thường cũng chẳng dư được bao nhiêu."
"Vốn ta nghĩ là, mùa đông ông bà vẫn mặc mấy áo bông do bà tự làm."
"Nên ta muốn mua cho ông bà áo khoác lông vũ để mặc, nhưng rẻ nhất cũng phải một hai trăm."
"Nếu muốn gom tiền thì chắc cũng phải một hai tháng, lúc đó mùa đông sắp hết rồi."
Nghe hắn nói vậy, Lý Lạc nhất thời bật cười: "Ngươi tìm ta mượn không phải tốt à."
"Vậy không được." Triệu Vinh Quân lắc đầu nguầy nguậy, "Mượn tiền cảm giác sẽ khác đi."
"Ngươi đúng là khó chiều." Lý Lạc liếc hắn một cái.
Đúng lúc bọn họ ba người đang bàn chuyện nên mua gì cho ông bà, thì một bóng người xuất hiện ở lối vào sân bóng rổ.
"Hello~"
Từ Hữu Ngư vẫy tay với bọn họ, nhanh chân đi đến dưới rổ.
Triệu Vinh Quân thấy Từ Hữu Ngư, nhất thời vẻ mặt khiếp sợ, sau đó nghiêng đầu nhìn Lý Lạc: "Sao học tỷ cũng tới?"
"Khê Khê một mình ngồi xem bọn ta đánh bóng cũng hơi buồn." Lý Lạc nói, "Nên kêu học tỷ tới chơi cùng cho vui."
Triệu Vinh Quân: " ... vậy ta với cậu đánh bóng trước đi, lát nữa hẵng nói chuyện."
"Được." Lý Lạc cười một tiếng, không nhắc lại chuyện xấu hổ của bạn tốt nữa, ôm bóng bắt đầu đấu một một với hắn.
Từ Hữu Ngư ngồi xuống cạnh Ứng Thiện Khê, ăn ô mai do Triệu Vinh Quân mang tới.
Rất nhanh, bóng dáng của Nhan Trúc Sanh và Kiều Tân Yến cũng xuất hiện ở cạnh sân bóng.
Lúc này, Triệu Vinh Quân cả người không còn ổn nữa.
"Cái tên này." Triệu Vinh Quân nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng chất vấn: "Hôm qua đâu phải như vậy? Sao người càng ngày càng đông thế này?"
"Khụ khụ, bình tĩnh, bình tĩnh." Lý Lạc vỗ vai bạn tốt, "Có phải lần đầu đâu, căng thẳng vậy làm gì, quen rồi sẽ tốt thôi."
Triệu Vinh Quân nghe xong thì mặt xám xịt: "Đáng lẽ ra ta không nên kể chuyện kia với ngươi."
"Ta có tiết lộ gì của ngươi đâu, ngoài Ứng Thiện Khê ra thì mấy người khác không biết chuyện thất tình của ngươi."
"Ta không có thất tình, ta chỉ là đột nhiên nhìn thấu hồng trần thôi."
"Được được được." Lý Lạc cười nói, "Nói với ông bà ngươi một tiếng, hôm nay đến chỗ ta ăn cơm đi, để mấy tỷ muội tốt của chúng ta khuyên nhủ ngươi."
"Ta thật sự cảm ơn ngươi đấy..."
Bốn giờ chiều, sau khi bồi Ứng Thiện Khê và mấy nàng đánh bóng một hồi, Lý Lạc thấy thời gian không sai biệt lắm, liền bắt đầu phân phát nhiệm vụ.
"Ứng Thiện Khê và Kiều Tân Yến, đi chợ mua thức ăn, Từ Hữu Ngư và Nhan Trúc Sanh, đi siêu thị mua đồ ăn vặt."
"Còn hai người thì sao?"
"Ta chịu trách nhiệm nấu cơm." Lý Lạc nói, "Triệu Vinh Quân phụ ta."
Phân nhiệm vụ xong, Lý Lạc liền chào mấy cô gái mau chóng lên đường, sau đó dẫn Triệu Vinh Quân hướng Bích Hải Lan Đình đi tới.
"Sao lại để ta phụ giúp?" Triệu Vinh Quân nghi ngờ hỏi: "Bình thường không phải Ứng Thiện Khê giúp cậu sao?"
"Ta đột nhiên nghĩ ra một cách." Lý Lạc nói, "Nếu ngươi không muốn mượn tiền, thì ta còn một chiêu này, có thể giúp ngươi trong vòng nửa tháng kiếm đủ tiền mua áo khoác lông vũ."
"Thật hay giả đấy?"
"Đương nhiên là thật rồi, ta có bao giờ gạt ngươi đâu?" Lý Lạc ha ha cười nói, "Chỉ là sẽ hơi vất vả một chút."
"Không khổ không thành vấn đề, có thể kiếm được tiền là được."
"Vậy mấy ngày tới ngươi cứ đến chỗ ta." Lý Lạc nói, "Ta sẽ dạy ngươi làm cơm rang trứng."
"Hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận