Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 279: Lý Lạc ngươi tốt nhất (length: 15200)

Nửa đêm, trong phòng ngủ.
Viên Uyển Thanh xuống giường khoác thêm áo ngủ, đi vào nhà vệ sinh rồi trở lại giường, nép vào lòng Ứng Chí Thành.
Sau một trận mây mưa, hai người âu yếm nhau, nói vài lời tâm tình, rồi dần dần chuyển sang chuyện công việc.
"Chiều nay mở cuộc họp, đại khái đã xác định phương án hoạch định phần sau album mới của ngươi, quy tắc chi tiết cụ thể đã giao cho bọn họ chuẩn bị." Ứng Chí Thành nói, "Chờ thứ tư, khi lịch trình của ngươi có chút rảnh, chắc có thể lại họp một lần xoay quanh riêng về vấn đề của em."
"Album mới à..." Nhắc đến đây, Viên Uyển Thanh bật cười, "Ta cũng không thể ngờ được, album thứ hai sau khi trở lại, lại hoàn toàn giao cho bạn học của con gái mình chế tác."
"Hơn nữa còn là con trai của hảo huynh đệ ta." Ứng Chí Thành cũng bất đắc dĩ cười, hơi đau đầu xoa sống mũi, "Thằng nhóc này cũng lạ thật, rốt cuộc viết thế nào mà ra."
"Người có thiên phú chắc đều thế, không thể dùng lẽ thường giải thích được." Viên Uyển Thanh cười nói, "Hơn nữa lại đều là ca khúc thịnh hành, tương đối mà nói cũng không quá bất hợp lý."
"Em không hiểu đâu." Ứng Chí Thành lắc đầu, "Em không biết hồi trung học nó ra sao đâu, nếu biết em cũng sẽ giống như anh, có chút không tin được."
"Ai mà chẳng trưởng thành." Viên Uyển Thanh lại thích nói đỡ cho Lý Lạc, xem ra đúng là có hảo cảm với Lý Lạc, "Tóm lại, phương án em đã nói với anh, bên anh xem như đã thông qua đúng không?"
"Ừ, nhưng cụ thể vẫn phải xem thêm chút." Ứng Chí Thành nói, "Dù sao việc tuyên truyền bài hát mới trong tiểu thuyết kiểu này thấy thế nào cũng rất điên rồ, thậm chí có chút không đầu không cuối."
"Nhưng lần này bài 《Chờ em tan học》 hiệu quả rất tốt mà phải không?" Viên Uyển Thanh ngồi thẳng dậy trên giường, hễ bàn đến chủ đề này là cô lại có chút mong chờ, "Theo như Lý Lạc nói thì đó mới chỉ là nội dung cốt truyện thường ngày trong tiểu thuyết của nó thôi."
"Nếu đến lúc em phát hành album mới, nó sẽ chuẩn bị trước nội dung cốt truyện liên quan đến mạch chính để phối hợp với em."
"Đến lúc đó hiệu quả chắc sẽ tốt hơn nhiều."
Nghe cô nói vậy, Ứng Chí Thành cũng không khỏi trầm ngâm: "Anh chưa đọc kỹ quyển sách đó của nó, nội dung cốt truyện phối hợp theo mạch chính gì đó nó nói, rốt cuộc là kiểu phối hợp gì?"
"Cái đó thì em có hỏi Lý Lạc với Trúc Sanh rồi." Viên Uyển Thanh cân nhắc một chút rồi nói, "Trong sách của nó, nhân vật chính cũng là lăn lộn trong giới giải trí, nội dung cốt truyện cũng liên quan đến giới giải trí."
"Cho nên đến lúc đó chắc nó định để cho một nữ chính trong sách am hiểu ca hát, lên một chương trình tống nghệ ca hát."
"Vừa vặn trong sách hát một bài, em cũng phát một bài, phối hợp tuyên truyền một đợt."
"Nội dung cốt truyện xoay chuyển như thế, chắc chắn sẽ hiệu quả hơn lần này không ít."
Nghe đến đây, Ứng Chí Thành cuối cùng hiểu rõ, gật đầu thông suốt.
"Thật là nó nghĩ ra được cũng có chút ý." Xoa cằm suy tư một lát, Ứng Chí Thành hỏi tiếp, "Vậy nó chuẩn bị cho em mấy bài rồi? Một album thật có thể giao trọn cho nó làm sao?"
"Đã sáu bài rồi." Viên Uyển Thanh bật cười, "Hơn nữa hai bài mới chất lượng không kém mấy bài trước."
"Nhanh vậy sao?" Ứng Chí Thành ngớ người, hơi ngạc nhiên, nhưng Viên Uyển Thanh đã nói vậy, anh cũng không nghi ngờ, chỉ là thấy tốc độ của Lý Lạc hơi kinh ngạc.
Viết ca khúc nhanh như gà mái đẻ trứng vậy, Lý Lạc bình thường còn phải đi học, lại còn phải chăm lo viết truyện mạng, mà vẫn còn thời gian viết ca khúc được.
Mấu chốt là ba việc đó nó đều làm rất tốt.
Chuyện này có chút không hợp lẽ thường.
"Với tốc độ này của nó, chắc hai tháng nữa các bài còn lại cũng xong xuôi hết thôi." Viên Uyển Thanh không nhịn được nói, "Chắc cũng không cần chờ đến cuối năm đâu, em cảm thấy tầm hè này có thể làm xong album rồi."
Nghe Viên Uyển Thanh nói vậy, Ứng Chí Thành nhất thời im lặng.
Não anh bắt đầu hoạt động, dường như chộp được một tia sáng.
Không biết suy nghĩ bao lâu, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Viên Uyển Thanh, mắt sáng quắc hỏi: "Em có bao nhiêu tự tin vào mấy bài hát này của nó?"
Viên Uyển Thanh thấy anh đột nhiên hỏi vậy thì hơi lạ: "Anh muốn em trả lời thế nào? Ít nhất xét về độ phổ biến thì có lẽ sẽ tốt hơn album trước của em không ít."
"Vậy em cảm thấy có thể dùng chúng để đi thi được không?"
"Ý anh là gì?"
"Ý anh là kiểu bài hát phù hợp để đem ra tranh tài biểu diễn ấy." Ứng Chí Thành hỏi rõ hơn.
"Ý anh là..." Viên Uyển Thanh đột nhiên sáng mắt, không nhịn được hỏi, "Muốn chúng ta cũng phối hợp với tiểu thuyết à?"
"Cái đó trước hết phải xem chất lượng những bài hát đó thế nào đã."
Viên Uyển Thanh im lặng một lát, trong đầu vang lên những ca khúc Lý Lạc đưa cho cô, sau đó gật đầu mạnh: "Em cảm thấy không thành vấn đề."
"Được!" Ứng Chí Thành bật cười, "Vậy thì thử xem sao."
"Thử cụ thể cái gì, anh còn chưa nói rõ mà."
"Anh giờ cũng chưa xác định." Ứng Chí Thành lắc đầu nói, "Trước hết cần tìm mối quan hệ vận động chút, xem chương trình nào thích hợp."
"Nếu được thì cố gắng chọn chương trình trong kỳ nghỉ hè nhé?"
"Chỉ không biết album và nội dung cốt truyện tiểu thuyết của hai bên có kịp chuẩn bị không."
Viên Uyển Thanh thấy anh nghiêm túc thì cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Có thể sắp xếp thời gian nói chuyện cụ thể với Lý Lạc."
"Trước đó nó có nhờ Trúc Sanh nói qua với em chuyện này rồi."
"Nếu như album mới có thể xác định thời gian sớm, tốt nhất là báo trước cho nó tầm hai tháng, nó còn có thể sớm hoạch định nội dung cốt truyện."
"Được." Ứng Chí Thành gật đầu, trong lòng đã có chủ ý, "Anh sẽ cố gắng trong hai tháng này cho em câu trả lời."
"Vậy việc chính sự nói xong." Viên Uyển Thanh lại rúc vào lòng Ứng Chí Thành, dưới chăn đôi chân dài bóng loáng cọ quậy lên người anh, khẽ cười nói: "Làm tiếp chút 'chính sự' đi."
"Vừa nãy ai nói đừng giày vò em nữa?"
"Có hả? Không nhớ."
Ngày 6 tháng 4, sau kỳ nghỉ lễ Thanh Minh.
Phụ nhất trung bắt đầu công tác chuẩn bị cho tam đại trận bóng.
Tuy rằng thi đấu so tài chỉ dành cho học sinh lớp 10, nhưng các thành viên hội học sinh mỗi khối lớp đều phải tham gia vào công tác chuẩn bị.
"Vậy sao tam đại trận bóng không có bóng đá vậy?" Sau khi họp xong, trên đường xuống lầu, Lý Lạc liền hỏi một câu rất đời.
"Cậu nghĩ lớp 10 tổng cộng mười sáu lớp thì kiếm ra được mấy đội bóng?" Từ Hữu Ngư liếc hắn, "Cậu từ nhỏ đã đá bóng sao?"
"Không có."
"Vậy còn gì."
"Ai da..." Lý Lạc ra vẻ tiếc nuối thở dài, "Cho nên đội tuyển quốc gia không có cách nào cứu nổi."
"Cậu còn lo cho cái đó à?" Ứng Thiện Khê liếc hắn một cái, "Định đăng ký môn gì sao?"
"Ta á?" Lý Lạc lắc đầu, "Chắc chỉ tham gia trận bóng rổ của lớp thôi, cầu lông với bóng bàn ta cũng không rành, còn ngươi thì sao?"
"Ta chắc sẽ đăng ký cầu lông." Ứng Thiện Khê suy nghĩ rồi nói, "Hôm trước nói chuyện phiếm với Trúc Sanh, cô ấy mời ta thi chung với cô ấy."
"Hả?" Lý Lạc giật mình, rồi mặt có chút quái dị, "Ngươi đánh cầu lông với cô ấy rồi à?"
"Chưa đánh, sao thế?"
"Không sao, lát nữa ngươi sẽ biết."
Sau khi xuống lầu, Lý Lạc tách hai người trở về lớp tám.
Khi vừa vào cửa sau, không hiểu vì sao, Lý Lạc chú ý thấy Lâm Uyên và Phương Thần đang nhìn về phía mình.
Ngoài ra còn có Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng cũng vô tình nhìn chăm chú.
Không hiểu sao, mấy ngày gần đây, mấy người này nhìn mình, luôn thấy có gì đó quái lạ... Chẳng lẽ là biết mình muốn thi đấu bóng rổ?
Cũng có thể.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc cũng đi lên bục giảng, thừa lúc giờ nghỉ trưa vừa kết thúc, nói với các bạn trong lớp một chút về công việc liên quan đến tam đại trận bóng tháng này.
Trong đó, cầu lông và bóng bàn chia làm tổ nam và tổ nữ, các cá nhân đăng ký độc lập theo lớp, không yêu cầu số lượng.
Chỉ là lúc họp, Từ Hữu Ngư nói, cố gắng mỗi lớp mỗi môn, ít nhất đều có một người đăng ký tham gia.
Vậy là đã bốn người.
Ngoài ra còn có trận bóng rổ.
Khác với hai môn thể thao kia là cá nhân tự đăng ký tham gia, trận bóng rổ là cả 16 lớp 10 bắt buộc phải tham gia thi đấu giữa các lớp.
Đương nhiên, để tiết kiệm thời gian, lịch trình cũng rất đơn giản.
Đó là 16 lớp bốc thăm, hai lớp thi đấu loại trực tiếp.
Mỗi thứ bảy hàng tuần tiến hành một trận, qua bốn vòng sẽ tìm ra nhà vô địch, thể thức thi đấu đơn giản thô bạo.
"Nữ sinh thì sang chỗ Nhan Trúc Sanh đăng ký, nam sinh thì sang chỗ Trúc Vũ Phi." Lý Lạc cuối cùng nói, "Những bạn nào chọn dự thi, đồ uống trong lúc thi đấu ta sẽ lo hết."
"À đúng rồi, nếu bạn nào không giỏi mấy môn thi đấu, nhưng muốn cổ vũ cho những bạn dự thi thì cũng có thể đăng ký vào đội cổ vũ."
"Sang bên Nhan Trúc Sanh đăng ký là được, đến lúc đó phụ trách cổ vũ động viên mọi người, đồ uống cũng miễn phí."
Tranh tài, không chỉ cần người tham gia thi đấu, còn phải có khán giả nhiệt tình, như vậy mới gọi là náo nhiệt.
Có thể tốn chút ít tiền để tăng thêm nhiệt tình thi đấu cho mọi người, Lý Lạc vẫn rất vui vẻ.
Bất quá, khi từ trên bục giảng trở về chỗ ngồi, Lý Lạc luôn cảm thấy Hứa Quảng Đào trước bàn của Nhan Trúc Sanh, lén lút liếc nhìn mình.
Chu Tuệ Nghiên ở bên cạnh dường như cũng nhìn hắn một lúc. Tuy đều là ánh mắt rất bình thường, nhưng lại cho Lý Lạc một cảm giác không thoải mái, không nói ra được là chuyện gì.
"Tiểu đội trưởng, ta báo danh cho ngươi tham gia trận bóng rổ rồi nhé." Lúc này Trúc Vũ Phi gọi Lý Lạc, "Các hạng mục khác ngươi có hứng thú không?"
"Cho ta báo danh bóng rổ là đủ rồi." Lý Lạc khoát tay nói, "Những cái khác mọi người cố lên."
"Được rồi!"
Ngồi về chỗ, Lý Lạc nhìn các nữ sinh chạy đến chỗ Nhan Trúc Sanh đăng ký dự thi và cổ vũ, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Đến gần giờ vào học, mọi người xung quanh lục tục trở về chỗ ngồi, Lý Lạc mới thấp giọng nói: "Dạo gần đây trong lớp có chuyện gì lạ không? Sao ta cứ cảm giác mọi người nhìn ta có vẻ là lạ?"
"Có không?" Nhan Trúc Sanh ngơ ngác lắc đầu, "Chắc không có đâu, mọi người đều rất bình thường, hay là ngươi suy nghĩ nhiều?"
Lý Lạc nhất thời im lặng, trong lòng nghĩ có lẽ là mình suy nghĩ nhiều thật.
"À đúng rồi." Nhan Trúc Sanh đột nhiên nghĩ ra điều gì, nói với Lý Lạc.
"Sao thế?"
"Mẹ ta dặn ta, bảo ta nói với ngươi một tiếng." Nhan Trúc Sanh suy nghĩ một hồi, cẩn thận nói, "Liên quan đến chuyện hợp tác, đã có tiến triển mới, nên muốn hỏi ngươi, khi nào rảnh, có thể đến bàn bạc thêm."
"Có gấp lắm không?"
"Cũng không gấp lắm." Nhan Trúc Sanh lắc đầu, "Nói là cuối tháng đều được."
"Được, ta biết rồi."
"Đến lúc đó tiện thể ký hợp đồng luôn." Nhan Trúc Sanh bổ sung, "Hai bài hát mới của ngươi vẫn chưa ký hợp đồng, còn có cả bài 《Chờ Em Tan Học》 nữa."
"Hả?" Nghe đến đây, Lý Lạc sửng sốt, "Chuyện bài 《Chờ Em Tan Học》 thì có liên quan gì? Phong cách bài hát này đâu có hợp với Viên a di."
"Không phải mẹ ta muốn." Nhan Trúc Sanh lắc đầu, "Hình như là bên bộ phận truyền hình thấy, vừa hay có một bộ phim truyền hình 《Dư Sinh Có Em》, rất hợp với bài hát của ngươi, nên muốn tìm ngươi mua bản quyền ca khúc này liên quan đến phim."
"Ra là vậy." Lý Lạc bừng tỉnh gật đầu, sau đó không nhịn được bật cười, "Lại còn có thể bán được à?"
"Ừm." Nhan Trúc Sanh gật đầu, "Bất quá trước đây họ từ chối bài hát này của ngươi lâu như vậy, ngươi không muốn bán cũng được."
"Bao nhiêu tiền?"
"150.000."
"Chỉ một bản quyền liên quan đến phim truyền hình, mà 150.000?"
"Đúng."
"Ta cảm thấy ta vẫn nên tha thứ cho họ một lần." Lý Lạc nghiêm túc nói, "Hơn nữa, người từ chối bài hát của ta trước kia là bộ phận âm nhạc, chứ đâu liên quan đến bộ phận truyền hình đúng không?"
"Có lý." Nhan Trúc Sanh gật đầu đồng tình, "Vậy ta nói lại với mẹ ta một tiếng."
"Được."
"Những bài hát sau trong album mới của mẹ ta, ngươi đã có ý tưởng gì chưa?" Nhan Trúc Sanh tò mò hỏi, "Những bài hát trước bà ấy đã thu xong rồi."
"Cái này à." Lý Lạc cười, "Ngươi muốn nghe không? Muốn nghe thì có ngay."
"Muốn nghe." Nhan Trúc Sanh vừa nghe hắn nói vậy, mắt lập tức sáng lên, không chút do dự nói, "Van cầu ngươi."
Lý Lạc: "Ngươi cũng đừng mất hết cốt khí như thế chứ."
"Cốt khí có ích lợi gì?" Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu, "Ta muốn nghe."
"Sắp vào học rồi." Lý Lạc chỉ đồng hồ báo thức trên tường, "Đợi lúc chạy đêm buổi tối hát lại cho nghe nhé."
Nghe vậy, Nhan Trúc Sanh nhất thời nhíu mày, có chút không vui: "Vậy bây giờ ngươi nói cho ta biết làm gì? Ta nghe đâu có được."
"Là ngươi hỏi trước, đừng có ác nhân cáo trạng trước."
"Ngươi giỏi."
"Được, buổi tối đó không hát nữa."
"Lý Lạc ngươi tốt nhất."
Lý Lạc nhìn tốc độ thay đổi sắc mặt của nàng, nhất thời không nhịn được buồn cười, khẽ bóp mặt nàng: "Ngươi đúng là quá dễ bị bắt nạt."
"Vậy tối nay ngươi còn hát không?"
"Hát." Lý Lạc bật cười gật đầu, "Bất quá ta mới chuẩn bị hai bài hát mới, tương đối hợp với phong cách của Viên a di, tự ta hát cảm giác không ra cái mùi vị đó."
Nhan Trúc Sanh chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu, tỏ ý không sao.
Nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy có phải là đặc biệt làm riêng không?"
"Coi như vậy đi?" Lý Lạc nghĩ một chút, quả thật mình cũng phải cố tình tìm một hồi mới thấy được hai bài hát này hợp với Viên Uyển Thanh.
Nếu như có cơ hội biểu diễn thì cảm giác hiệu quả sẽ rất tốt.
Dù sao cũng là mẹ của Nhan Trúc Sanh, thêm chút tâm ý cũng phải.
Nhưng Nhan Trúc Sanh lại căng thẳng mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng thì thầm: "Sau này ta cũng muốn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận