Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 68: Xin lỗi, ta có thích người (length: 8018)

Tuy nói Khổng Quân Tường ngày hôm qua bảo rằng, sáng sớm hôm nay chỉ cần tám giờ trước đến phòng học là được.
Nhưng đa số các bạn học vẫn là trước bảy giờ đã lục tục đến phòng học.
Lúc Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh đi vào cửa sau phòng học, trong phòng đã ngồi hơn nửa người.
"Trúc Vũ Phi, gọi vài người đến." Lý Lạc đi ngang qua chỗ Trúc Vũ Phi, vỗ vai hắn một cái, kết quả làm hắn giật mình run bắn lên.
Lý Lạc vẻ mặt hết sức nghi hoặc cúi đầu nhìn, mới phát hiện tiểu tử này đang lén lút chơi điện thoại di động.
"Tiểu đội trưởng ngươi làm ta hết hồn." Trúc Vũ Phi quay đầu phát hiện là Lý Lạc, nhất thời mặt mày ỉu xìu, "Ta còn tưởng là Khổng lão sư."
"Ngươi chơi gì vậy?" Lý Lạc tò mò xích lại gần nhìn một chút, phát hiện tiểu tử này vậy mà đang xem truyện mạng, "Sách gì vậy?"
"《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 hay lắm đấy." Trúc Vũ Phi lén lút cho Lý Lạc xem một hồi, "Nhân vật chính yêu đương với ba nữ minh tinh, tặc kích thích."
"Kích thích cái con khỉ, còn không được đề cử đây." Trương Quốc Hoàng bên cạnh nhổ vào, "Nhân vật chính thái giám."
Lý Lạc: "Hai ngươi xem ở đâu vậy?"
"Ta app đây."
"Ồ." Lý Lạc gật gật đầu, mặt không cảm xúc trở về chỗ ngồi, đặt cặp xuống, "Ngươi tốt nhất cất điện thoại đi, đừng để Khổng lão sư phát hiện."
"Yên tâm đi, đấu trí so dũng với lão sư, kinh nghiệm này ta rành lắm." Trúc Vũ Phi nháy mắt mấy cái với hắn, sau đó đứng dậy gọi mấy bạn nam tới, "Là muốn đi lấy đồng phục học sinh đúng không?"
"Ừ." Lý Lạc đáp một tiếng, lặng lẽ thu lại ý định ám sát hắn, dẫn đội đi ra ngoài cửa, "Đi nhà kho ở thao trường."
Buổi sáng Lý Lạc dẫn người đi nhận đồng phục học sinh lớp tám, mỗi người hai bộ, phát cho mọi người.
8 giờ 30, kỳ thi đầu năm chính thức bắt đầu, cửa ải đầu tiên là thi Văn.
Một giờ chiều thi Toán, ba giờ thi Anh, sau đó là kết thúc.
Bởi vì các môn lịch sử, khoa học của cấp hai, lên cấp ba sẽ biến thành sáu môn phụ, cho nên kỳ thi đầu năm lần này sẽ không kiểm tra, chỉ đặc biệt nhằm vào ba môn chính.
Đối với Lý Lạc mà nói, đây cũng coi như là một tin tức tốt không lớn không nhỏ.
Dù sao Văn và Anh chịu ảnh hưởng của Cung Điện Ký Ức tương đối lớn, dù không thể biết trước đề thi, cũng sẽ không sai khác quá nhiều so với lúc thi chuyển cấp.
Nhưng những môn như Toán và Khoa học, thì tương đối khó khăn.
Bất quá chỉ là thi đầu năm, Lý Lạc cũng không quá để ý điểm số, chỉ cần sau khi vào học chăm chỉ, với năng lực của Cung Điện Ký Ức, nếu hắn còn học không giỏi, thì trực tiếp tìm miếng đậu hũ đập đầu tự tử cho rồi.
Mấy ngày gần đây, ngoài giờ học trên lớp phải nghiêm túc ra thì, những tinh lực còn lại của Lý Lạc, chủ yếu dồn vào việc gõ chữ hàng ngày và thu âm hai bài hát kia.
Chỉ có điều, trong đó còn có một vấn đề… "Ngươi hát có vấn đề tương đối nhiều."
Một ngày sau kỳ thi đầu năm, vào thứ ba, tranh thủ thời gian nghỉ trưa, Nhan Trúc Sanh và Lý Lạc chạy đến phòng học trống trên tầng sáu để luyện bài.
Bởi vì Nhan Trúc Sanh vốn yêu cầu cao về ca khúc, Lý Lạc hai ngày này luôn cố luyện theo tiêu chuẩn của nàng.
Nói thật, tài ca hát của hắn trong người bình thường nhất định coi là không tệ, nhưng so với tuyển thủ chuyên nghiệp như Nhan Trúc Sanh, thì đúng là một trời một vực.
"Vậy thì ta phải luyện bao lâu nữa?" Lý Lạc vẻ mặt khó xử hỏi, "Không phải nói nhiều ca sĩ là chiến thần phòng thu âm sao? Đến lúc đó sửa cho ta một cái không phải tốt hơn sao?"
"Tự nhiên một chút vẫn tốt hơn." Nhan Trúc Sanh nói vậy, "Hơn nữa nghệ thuật ca hát cũng cần luyện tập từ từ rồi tiến bộ, bây giờ ngươi bắt đầu luyện, cuối tuần này chắc chắn không có tiến bộ nhiều, nhưng tích lũy lâu ngày, sau này tiến bộ sẽ rất rõ."
"Được rồi." Lý Lạc thở dài một tiếng, rồi nói, "Nhưng bài 《Niên Luân》 thì trực tiếp thu âm bản của ngươi hát là được rồi, ta chỉ thu âm bài 《Chờ Em Tan Lớp》 thôi."
Nhan Trúc Sanh không hỏi vì sao, nghe hắn nói vậy thì gật đầu: "Được, nhưng chỗ của ta cũng có một vấn đề khác."
"Cái gì?"
"Bài 《Niên Luân》 này của ngươi hát ý gì vậy?" Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu hỏi, "Bi thương, tiếc nuối, hối hận?"
"Ừ thì, cứ xem như là hát khổ tình, đại khái là ý đó."
"Nhưng ta vốn không giỏi hát những bài khổ tình." Nhan Trúc Sanh nhíu mày.
Bị Nhan Trúc Sanh nhắc như vậy, Lý Lạc mới kịp phản ứng.
Cho dù là đến mười năm sau, những video ca khúc ngắn mà Nhan Trúc Sanh đăng trên mạng, thường cũng bị cư dân mạng đánh giá là "kỹ năng ảo diệu không cảm xúc".
Để nàng hát những ca khúc có cao trào, đòi hỏi chất giọng mạnh mẽ thì nàng có thể dùng chất giọng của mình che lấp bớt một phần vấn đề này.
Nhưng đối với những bài tình ca đòi hỏi sự mềm mại và cảm xúc, Nhan Trúc Sanh sẽ không được ổn lắm.
Hát thì có thể hát, nhưng không có cái vị đó.
Bất quá Lý Lạc trên thực chất cũng không yêu cầu Nhan Trúc Sanh phải hát hoàn hảo đến mức nào.
Dù sao thực lực của nàng đặt ở đó, Lý Lạc chỉ cần bài 《Niên Luân》 này, để cho mình viết truyện mạng thêm chút chất liệu thôi.
Bản thân hắn thật ra cũng rất tò mò, nếu như một bài hát vốn rất hot, lại là bản gốc từ một bộ tiểu thuyết văn ngu mà ra, liệu nó còn có thể bùng nổ như ban đầu không?
Cũng không biết trong tình huống này, bài hát này có thể bán được bao nhiêu tiền.
"Bất quá." Nhan Trúc Sanh đột nhiên nói, "Nếu như hát bài khổ tình, ta còn có một cách."
"Cách gì?" Lý Lạc sửng sốt một chút, hiếu kỳ hỏi.
Nhan Trúc Sanh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lý Lạc, suy tư một lát, đột nhiên nói với Lý Lạc: "Ta thích ngươi."
Lý Lạc cảm thấy tim mình hẫng một nhịp: "Hả?"
"Ngươi phải cự tuyệt ta." Nhan Trúc Sanh cau mày, còn nghiêm túc thảo luận với Lý Lạc, "Ta có xem một vài tiểu thuyết, nữ chính sau khi thất bại trong tình cảm sẽ rất khó chịu, ta cần tìm một chút cảm giác đó."
Lý Lạc giật giật khóe miệng, trong đầu nghĩ đây là cái đường tắt gì vậy, không nhịn được hỏi: "Cái này của ngươi coi là cách gì?"
"Hoán đổi tình cảnh?" Nhan Trúc Sanh nháy mắt mấy cái, "Tóm lại thử xem sao."
"Được rồi." Lý Lạc nuốt nước bọt, đột nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, "Ngươi cứ làm đi, ta chuẩn bị xong rồi."
"Ừ." Nhan Trúc Sanh thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng thu thập lại tâm tình, hít sâu một hơi, sau đó mới nhìn về phía hắn lần nữa, "Lý Lạc, ta thích ngươi."
Nói thật.
Dù chỉ là giả, được một cô gái như Nhan Trúc Sanh tỏ tình như vậy, vẫn làm tim người ta đập nhanh hơn.
Ánh dương buổi trưa từ ngoài cửa sổ nghiêng chiếu vào, rơi trên gò má của Nhan Trúc Sanh, ánh sáng và bóng tối đan xen hoàn hảo trên gò má trắng nõn của nàng.
Khiến người ta vô thức nín thở.
Lý Lạc dời tầm mắt đi chỗ khác, chật vật nói: "Xin lỗi, ta có người thích rồi."
Nhan Trúc Sanh nghe hắn nói câu này, khẽ nhắm hai mắt lại.
Nàng ôm cây đàn ghi ta, ngón tay chậm rãi lướt trên dây đàn.
Trong đầu cố gắng nhớ lại đủ loại đoạn trích khổ tình mà mình từng xem qua, phối hợp với tâm tình vừa bị cự tuyệt, theo cảm xúc dâng trào, đôi môi Nhan Trúc Sanh khẽ mấp máy, mang theo chút cay đắng:
"Vòng tròn phác họa thành vân tay ~ "
"Ấn trên đôi môi ta ~"
Đứng đối diện, Lý Lạc ngẩn người ra một chút, cảm nhận ca từ hàm chứa chút tình cảm, có chút kinh ngạc.
Không ngờ lại có hiệu quả thật à?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận