Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 61: Tuyệt đối thanh âm cảm (length: 8267)

Ngày 27 tháng 8, buổi chiều.
Phụ nhất trung lớp mười tân sinh lấy lớp học làm đơn vị, người mặc quân huấn phục, xếp thành hàng dài, có thứ tự đi ra cửa trường, đi tới từng chiếc xe buýt trước.
Trúc Vũ Phi thân là ủy viên thể dục, khiêng lá cờ hiệu màu hồng có in dòng chữ "Lớp mười lớp tám" đi ở đằng trước dẫn đội.
Lý Lạc thì ở lớp học sau cùng, vừa đi vừa tán gẫu với Khổng Quân Tường.
Theo lý mà nói, cao trung liền an bài đi quân doanh tham gia quân huấn, đãi ngộ này dù là đặt vào một số trường đại học, đều là tương đối hiếm thấy.
Nhưng hiệu trưởng phụ nhất trung, bản thân liền là người trong quân đội, tương đối coi trọng tư chất của học sinh ở phương diện này, cộng thêm việc tự thân có mối quan hệ, mới có thể sắp xếp cho bọn học sinh đi trại lính trải nghiệm một phen.
Đến cả Tiền Giang Đại Học bên cạnh cũng không có điều kiện này.
Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến số lượng người.
Rốt cuộc Tiền Giang Đại Học mỗi khóa tân sinh có thể phải đến mấy ngàn người.
Tân sinh lớp mười phụ nhất trung thì chỉ có hơn sáu trăm người, tương đối mà nói khá dễ quản lý.
"Khổng lão sư đang xem cái gì vậy?" Lý Lạc liếc mắt nhìn điện thoại di động của Khổng Quân Tường, hiếu kỳ hỏi.
"Xem chút tin tức." Khổng Quân Tường lặng lẽ tắt APP đọc sách, xác nhận bản sách nào đó vừa mới cập nhật chương mới, có chút ngứa ngáy đem điện thoại di động thu vào túi.
Đội ngũ đang từ từ tiến lên, phía trước Trúc Vũ Phi đã dẫn đội lên xe.
Các bạn học ít nhiều đều có chút hưng phấn, còn có cảm giác như là đi du ngoạn.
Lý Lạc đi theo đội ngũ, nhìn ngó xung quanh, liếc thấy một hàng xe buýt ở bên đường đối diện.
Ứng Thiện Khê lúc này cũng ở đội cuối, sau khi nhìn thấy Lý Lạc, hướng hắn phất phất tay.
Kết quả còn chưa kịp đợi Lý Lạc đáp lại, Nhan Trúc Sanh ở bên cạnh cũng chú ý tới việc Ứng Thiện Khê chào hỏi, vì vậy lễ phép vẫy tay đáp lại.
"Nàng lại chào hỏi ta đấy." Lý Lạc nghiêng đầu nói.
"Thật sao?" Nhan Trúc Sanh ngẩn người một chút, sau đó hỏi, "Nhưng là ta mời nàng ăn cơm, ngươi thì không có, sao có thể không phải là chào hỏi ta?"
Lý Lạc: "ngươi nói cũng có lý."
Sau khi lên xe, Lý Lạc ngồi ở bên cạnh Nhan Trúc Sanh, qua bên kia là Khổng Quân Tường và huấn luyện viên Trương.
Mọi người đem tất cả lớn nhỏ hành lý cất lên trên, Lâm Uyên liền không kịp chờ đợi mở hộp đàn ghi-ta mang theo, ôm đàn ghi-ta ngồi khoe mẽ.
Mặc dù không thể ngồi chung với Hoa Tú Tú, nhưng Hoa Tú Tú lúc này đang ngồi ở phía đối diện, cũng coi là vị trí tốt rồi.
Xe còn chưa khởi hành, Lâm Uyên đã không kịp chờ đợi gảy đàn.
Tối hôm qua buổi biểu diễn hát kia, mặc dù khi lên sân Lâm Uyên vô cùng khẩn trương, sau khi hát xong tay vẫn còn run.
Nhưng sau khi hồi vị, sự tự tin của Lâm Uyên ngược lại được giải phóng một phần.
Ít nhất trước mặt các bạn học hát, sẽ không còn khẩn trương như hồi mới nhập học tự giới thiệu bản thân.
Lý Lạc thì không mang đàn ghi-ta nữa.
Dù sao sau khi biết giá cây đàn ghi-ta đó, hắn liền có chút ngại ngùng làm bẩn nó, bình thường ở nhà qua tay cho đỡ ghiền, không cần thiết sẽ không mang ra ngoài.
Vừa hay Lâm Uyên mang theo đàn ghi-ta, chờ sau khi xe buýt khởi động, Lâm Uyên chơi được khoảng mười phút thì hơi mệt.
Lý Lạc ở hàng ghế trước liền vẫy tay muốn mượn đàn.
Hắn cũng không phải là cao thủ ghi-ta gì, với hắn mà nói, cầm loại đàn ghi-ta nào cũng không khác mấy, miễn là có thể đàn là được, nhiều nhất thì về cảm giác và âm thanh có thể cảm nhận được một chút khác biệt.
"Đến đây, gọi bài." Lý Lạc xác nhận xe buýt đã lên đường cao tốc, chạy khá vững rồi, liền đứng dậy, dựa vào lan can, cười nói với bạn cùng lớp, "Mọi người cùng nhau hát."
"Hãy để chúng ta nhấp nhô sóng đôi ~"
"Con thuyền con đẩy ra sóng ~"
Bài hát này căn bản ai cũng có thể hát đôi câu, theo giọng của Lý Lạc, mấy bạn cùng lớp gan lớn liền hát theo, dần dần cả xe bạn đều bị lây, cùng hát:
"Mặt biển phản chiếu tháp trắng tuyệt đẹp ~"
"Xung quanh là tường đỏ cây xanh ~"
Huấn luyện viên Trương ngồi ở một bên nghe tiếng hát trên xe, cũng không nhịn được có chút buồn cười: "Cái quân huấn này cho các ngươi, giống như là đi du xuân ấy."
Khổng Quân Tường cũng bật cười, liếc nhìn Lý Lạc đang đánh đàn đầy hăng say ở bên cạnh, cảm nhận bầu không khí náo nhiệt vui vẻ của các bạn trong lớp, trong lòng càng thêm hài lòng mấy phần.
Quân huấn mới được hai ba ngày, nhờ có Lý Lạc, đại đa số bạn trong lớp đều đã có ý thức quy thuộc đối với lớp mười lớp tám.
Trường học sắp xếp quân huấn vào thời gian đầu năm học, vốn dĩ muốn đạt tới một trong các mục đích, cũng chính là hiệu quả này.
Rất nhiều khi, một lớp học tốt hay không, không chỉ hoàn toàn do giáo viên và nhà trường quyết định, mà còn liên quan đến không khí của toàn lớp.
Giống như Lý Lạc, có thể trong thời gian ngắn mấy ngày, đã có thể tập hợp toàn bộ lớp tám lại với nhau, việc này đã giúp Khổng Quân Tường tiết kiệm được rất nhiều công sức rồi.
"Khổng lão sư, thầy cũng hát một bài đi."
Đúng lúc Khổng Quân Tường đang cười ha hả nhìn cảnh tượng trên xe thì Lý Lạc đã nhắm ánh mắt vào hắn, cười hì hì tiến lại gần.
Khổng Quân Tường cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học chưa được mấy năm, rất nhanh liền hòa nhập với mọi người.
Đến khi hát mệt rồi, Lý Lạc mới dừng đàn.
Vốn dĩ hắn muốn trả đàn, không ngờ Nhan Trúc Sanh đột nhiên kéo lấy tay hắn, cầm lấy cây đàn.
"Sao thế?" Lý Lạc kỳ quái hỏi, "Ngươi muốn tự hát à?"
Vừa nãy lúc đại hợp xướng, Nhan Trúc Sanh cũng không cất giọng, Lý Lạc còn tưởng là do mình đánh dở nên nàng không có hứng thú.
Nhưng Nhan Trúc Sanh chỉ nói: "Ta chỉnh lại âm thanh."
Nàng ôm đàn ghi-ta, nhẹ nhàng gảy một hồi dây đàn, lắng tai nghiêm túc lắng nghe, sau đó liền xoay dây chỉnh đàn, điều chỉnh dây đàn lỏng chặt.
"Âm thanh cây đàn này không chuẩn sao?" Lý Lạc hiếu kỳ hỏi.
Nhan Trúc Sanh liếc hắn một cái, sau đó nói: "Tệ hại rối tinh rối mù, tiết tấu phát ra giống như tiếng ồn."
Lý Lạc bĩu môi: "Tai của ngươi ít nhiều cũng hơi quen được chiều chuộng rồi đấy."
"Được rồi." Nhan Trúc Sanh chỉnh thử xong, lại đưa cho Lý Lạc, "Ngươi thử xem."
Lý Lạc bán tín bán nghi nhận lấy đàn, thử đánh lên dây đàn.
Sau đó hắn liền không nhịn được nhíu mày.
Nói thế nào nhỉ, cảm giác này rất kỳ lạ.
Rõ ràng trước đó lúc đàn ghi-ta, loại cảm giác âm điệu hắn đều có thể chấp nhận được, nhưng bị Nhan Trúc Sanh sửa lại như vậy, âm thanh hình như quả thực dễ nghe hơn không ít.
"Sao ngươi lại sửa được hay vậy?" Lý Lạc nghiêng đầu hỏi.
"Trước xác định một nốt chuẩn, sau đó lần lượt điều chỉnh là được thôi." Nhan Trúc Sanh nói một cách hết sức đơn giản.
"Vậy lỡ như sáu dây đàn đều không đúng thì sao?"
"Vậy thì điều chỉnh trước một dây."
"Làm sao ngươi biết điều chỉnh xong âm thanh là chính xác?"
Nhan Trúc Sanh kỳ quái liếc hắn một cái: "Tai ta bảo thế."
"Đây gọi là tuyệt đối cảm âm sao?"
"Coi như vậy đi."
Lý Lạc bĩu môi, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó, liền hỏi: "Tuyệt đối cảm âm có thể luyện tập mà có được không?"
"Không thể." Nhan Trúc Sanh lắc đầu, "Nhưng nếu luyện tập nhiều thì có thể gần với hiệu quả tuyệt đối cảm âm."
Lý Lạc nghĩ đến Ký Ức Cung Điện của mình, ngay cả âm thanh cũng có thể sao chép và ghi nhớ, vậy nếu hắn muốn thì có phải cũng có thể đạt được hiệu quả tuyệt đối cảm âm hay không?
"Ấy chà, ta cũng thử xem sao." Lý Lạc nghĩ tới đây, khéo léo đưa đàn ghi-ta cho Nhan Trúc Sanh, "Ngươi chỉnh cho nó loạn hết lên, sau đó dạy ta cách chỉnh."
Nhan Trúc Sanh nháy mắt mấy cái, cúi đầu nhìn cây đàn ghi-ta trong tay: "Người bình thường muốn chỉnh âm mà nói, tốt nhất vẫn là nên có một cái thiết bị chỉnh âm thì hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận