Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 399: Khê Khê: Cám ơn Trúc Sanh nha ~ (length: 21680)
Lý Lạc vẫn còn có chút mơ màng vì nụ hôn bất ngờ vừa rồi của Nhan Trúc Sanh.
Bên tai, nhạc dạo 《 May mắn nhỏ 》 đã bắt đầu vang lên.
Nhan Trúc Sanh lật người xuống khỏi đùi hắn, vẻ mặt trông như vẫn còn mang nỗi buồn vì vừa bị cự tuyệt.
Khi nàng mím môi, nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, tiết tấu ca khúc cũng tiến vào đoạn dạo cuối.
Khi những dòng đếm ngược trên màn hình bắt đầu nhảy lên, Nhan Trúc Sanh chậm rãi cầm micro, hướng về phía môi mình nhẹ hát:
"Ta nghe thấy giọt mưa rơi trên bãi cỏ xanh ~ "
"Ta nghe thấy tiếng chuông tan học từ xa vọng lại ~ "
"Nhưng ta không nghe thấy tiếng ngươi ~ "
"Nghiêm túc ~ gọi tên ta ~ "
Khi giọng hát này vang lên, Lý Lạc hơi ngẩn ra.
Mặc dù hắn không phải một nhà phê bình âm nhạc chuyên nghiệp.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, khi giọng hát của Nhan Trúc Sanh lọt vào tai, Lý Lạc lập tức hiểu được, giọng hát của Nhan Trúc Sanh lần này, khác với trước kia khi hát 《 May mắn nhỏ 》.
Nói thế nào nhỉ... Chính là bài hát này đột nhiên có hồn.
Trước đây, dù Nhan Trúc Sanh hát rất hay, nhưng Viên Uyển Thanh chỉ cần ra tay một cái liền phân cao thấp.
Mà lúc này, trải qua cái gọi là cảm xúc khống chế, hương vị này ngay lập tức trở nên khác biệt.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc cũng thấy có chút dở khóc dở cười.
Trong đầu hắn nghĩ, chiêu này thực sự hữu dụng đến vậy sao?
Mặc dù năm ngoái đã dùng một lần rồi, nhưng đó dù sao cũng là phong cách cổ xưa 《 Niên Luân 》, nên yêu cầu về cảm xúc không quá cao.
Còn 《 May mắn nhỏ 》 này, nếu muốn hát ra cái sự tiếc nuối và trân trọng thanh xuân, việc khống chế cảm xúc là tương đối khó.
Nó thuộc kiểu ai cũng có thể hát, chỉ cần nghe những người có khả năng kiểm soát cảm xúc ở đẳng cấp của Viên Uyển Thanh, sự khác biệt sẽ lập tức lộ rõ.
Nhưng khi Nhan Trúc Sanh hát đến đoạn "Thì ra ngươi là điều may mắn ta muốn giữ lại nhất ~ Thì ra chúng ta và tình yêu đã từng gần nhau như thế ~", Lý Lạc lập tức bị giọng hát của nàng kéo vào không gian ấy.
Tựa như đạo diễn 《 Ta Girl's Generation 》 khi nghe Viên Uyển Thanh hát bài này, lập tức vỗ bàn mà nói, ngoài cô ra không còn ai khác có thể hát được như thế.
Lúc này, Lý Lạc khi nghe đoạn điệp khúc cao trào ấy, ngay lập tức đưa ra một phán đoán trong lòng.
Dù trước đây hay sau này, Nhan Trúc Sanh hát bài hát này hiệu quả ra sao.
Ít nhất là hiện tại.
Ngay giờ phút này.
Khi Nhan Trúc Sanh nhắm mắt lại hát bài hát này, đây là phiên bản 《 May mắn nhỏ 》 hay nhất mà Lý Lạc nghe được trong suốt hai kiếp sống.
Cái sự yếu đuối nhưng kiên cường, sự tiếc nuối nhưng vẫn cảm thấy đó là một kỷ niệm đẹp đẽ và đáng trân trọng, phảng phất như đã có một tình cảm học đường đẹp đẽ mà không thể đi đến cuối con đường, đã được Nhan Trúc Sanh thể hiện một cách hoàn hảo.
Đến nỗi Lý Lạc quên cả sự kinh ngạc vì nụ hôn bất ngờ vừa rồi của Nhan Trúc Sanh, hoàn toàn tập trung thưởng thức bài hát.
Ngay sau khi đoạn điệp khúc cao trào thứ nhất kết thúc, Nhan Trúc Sanh cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Lạc.
Lúc này Lý Lạc cũng đang nhìn nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhan Trúc Sanh chậm rãi xoay người lại, hướng về phía Lý Lạc, nối tiếp đoạn chủ đề thứ hai.
"Tuổi thanh xuân là một đoạn đường gập ghềnh ~ "
"Có được vẻ đẹp đến muộn ~ "
"Không kịp cảm ơn vì đã cho ta dũng khí ~ "
"Để ta có thể trở về là chính mình ~ "
Mỗi khi hát một câu, Nhan Trúc Sanh lại bước lên một bước về phía Lý Lạc, ánh mắt kiên định nhìn hắn.
"Chuyện người ta vẫn quên ~ "
"Ai là người luôn âm thầm lặng lẽ bảo vệ ta trong mưa gió ~ "
Khi hát đến câu cuối cùng của đoạn chủ đề, Nhan Trúc Sanh đã đứng trước mặt Lý Lạc, đôi mắt ngập tràn cảm xúc nhìn hắn.
Khi đoạn điệp khúc cao trào thứ hai cất lên, cùng với nốt cao bao phủ cảm xúc, hoàn toàn không cần bất kỳ nhạc dạo nào, đã lập tức kéo Lý Lạc vào vòng xoáy cảm xúc.
Lý Lạc ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô gái đang hát ca, khóe mắt lặng lẽ rơi nước mắt, vẫn cứ hát hết mình, trái tim hắn như bị búa gõ, vang lên liên hồi.
"Chỉ mong trên những chân trời ta không thấy ~ "
"Ngươi mở đôi cánh ~ "
"Gặp được ngươi là điều đã định trước ~ oh ~ nàng sẽ may mắn biết bao ~ "
Hát đến đoạn cuối, Nhan Trúc Sanh đã lệ rơi đầy mặt, hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc.
Phảng phất như nàng đã thực sự thất bại trong việc thổ lộ, bị Lý Lạc cự tuyệt vậy.
Khi ca khúc đi vào hồi kết, Lý Lạc nhìn Nhan Trúc Sanh đang nhòa lệ, chủ động đưa hai tay ra ôm nàng vào lòng, có chút xót xa lau khô nước mắt cho nàng.
Theo Lý Lạc thấy, cách hát của Nhan Trúc Sanh có chút giống cảm giác của trường phái trải nghiệm trong diễn xuất.
Nhan Trúc Sanh nhất định phải thực sự hòa mình vào tâm cảnh của bài hát thì mới có thể hát ra được cảm xúc mà ca khúc yêu cầu.
Nếu không thì chỉ là một cái máy hát có kỹ thuật tốt, giọng hát hay, chỉ có kỹ xảo chứ không có cảm xúc đặc biệt phong phú.
Mặc dù trải qua hơn một năm tiếp xúc và dần trưởng thành, Nhan Trúc Sanh đã có những tiến bộ không nhỏ, nhưng Viên Uyển Thanh hiển nhiên là thành thục hơn nhiều.
Tuy nhiên, Nhan Trúc Sanh chỉ cần có khả năng nhập tâm vào tâm cảnh đó, hiệu quả hát ra sẽ không hề kém Viên Uyển Thanh.
Chỉ có điều hậu quả của việc này hơi lớn.
Có lẽ vì quá nhập vai, Nhan Trúc Sanh khóc khá nhiều, đến lúc này vẫn còn hơi chưa tỉnh lại, có chút nấc nghẹn trong vòng tay hắn.
"Không sao rồi, không sao rồi, đâu phải là thật." Lý Lạc vỗ lưng nàng, nghĩ rằng sau này vẫn nên hạn chế sử dụng chiêu này thôi.
"Ta không sao." Nhan Trúc Sanh rúc vào lòng hắn, dần dần điều chỉnh lại.
Một lát sau, nàng hoàn toàn hồi phục bình thường, lại bắt đầu lặp lại câu hỏi cũ, tò mò hỏi trong vòng tay Lý Lạc: "Nụ hôn thế nào?"
"Lúc nãy đột ngột quá, ta chưa kịp phản ứng, thì làm sao mà có cảm giác?"
"À, ra vậy." Nhan Trúc Sanh nháy mắt mấy cái, nghe Lý Lạc nói vậy, liền không khách sáo ôm đầu Lý Lạc, mạnh mẽ hôn xuống.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Lạc nhất thời ngây người, mắt mở to, cảm nhận được sự mềm mại, còn thoảng hương bạc hà.
Thành thật mà nói.
Nếu là Ứng Thiện Khê, căn bản sẽ không chủ động hung hăng như vậy.
Hai ngày nay, Lý Lạc cứ mãi trêu chọc Ứng Thiện Khê, kiểu thao tác này chưa kịp điều chỉnh lại, liền bị Nhan Trúc Sanh đánh úp.
Nhưng rất nhanh, Lý Lạc dần nhắm mắt lại.
Nếu đã xảy ra, không bằng cứ tận hưởng một chút.
Khác với đôi môi mềm mại như kẹo bông của Ứng Thiện Khê.
Môi Nhan Trúc Sanh tương đối mỏng, hôn vào có chút nhàn nhạt, thoang thoảng hương bạc hà, giống như kẹo cao su nhạt dần vị.
So với sự cẩn trọng và e dè của Ứng Thiện Khê, Nhan Trúc Sanh lại chủ động hơn một chút, nụ hôn tương đối mạnh, lực tác động cũng mạnh mẽ hơn, mang đến cho Lý Lạc cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nếu Ứng Thiện Khê như suối nước hiền hòa thì Nhan Trúc Sanh giống như nhặt một nắm tuyết trực tiếp nhét vào áo, cực kỳ kích thích.
Một hồi lâu sau.
Nhan Trúc Sanh, theo cách học của các đàn chị, tỉ mỉ thưởng thức một hồi, cuối cùng mới buông Lý Lạc ra.
Sau đó, nàng nháy mắt, mặt đỏ ửng nhìn Lý Lạc, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ thế nào? Nụ hôn có cảm giác gì?"
"Chuyện này... ta có chút khó nói."
"Không sao, ngươi không cần nói cũng được." Nhan Trúc Sanh hết sức hào phóng gật đầu, rồi nói, "Nhưng lần sau ngươi nhớ ghi lại vào sách, ta muốn xem nụ hôn của Mặc Khinh Hàm và Lý Dương."
Lý Lạc: "Chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của ngươi sao?"
"Sao lại có thể gọi là kế hoạch chứ?" Nhan Trúc Sanh nghĩa chính ngôn từ nói, "Ta đã nói rồi mà, làm bộ yêu đương với Lý Lạc để giúp ta kiểm soát cảm xúc khi hát."
"Còn nữa, nếu Lý Lạc xem ta là bạn gái thì cũng giúp tiểu thuyết có thêm tài liệu chứ."
"Nhưng thực tế chúng ta vẫn là bạn bè trong sáng, có đúng không?"
"Ừ, ngươi nói có lý." Nghe Nhan Trúc Sanh nói, Lý Lạc nhất thời cảm thấy không thể phản bác.
Chỉ là khi ánh mắt nhìn Nhan Trúc Sanh, vô thức liếc nhìn đôi môi mỏng manh của nàng.
Nghĩ đến cô gái từng cất giọng hát trên sân khấu ca nhạc, hát trước toàn dân, hát rock and roll cho thầy trò phụ nhất trung, đôi môi nàng, đã từng được mình nếm trải mùi vị.
Cảm giác kích thích kỳ diệu đó như một cái cào ngứa, thỉnh thoảng lại cào nhẹ trong tim Lý Lạc, khiến hắn vô cớ rùng mình.
Cả người đến giờ vẫn còn hơi tê dại.
Còn Nhan Trúc Sanh khi nhận thấy ánh mắt của Lý Lạc, không hề ngần ngại mở miệng hỏi: "Ngươi còn muốn hôn nữa không?"
"Ta không muốn."
"Nếu ngươi muốn thì cứ tìm ta lấy tài liệu bất cứ lúc nào." Nhan Trúc Sanh nhiệt tình đề nghị, "Chúng ta là bạn tốt, phải giúp đỡ nhau."
Lý Lạc: "
Cứ cho ngoài mặt vẫn nói là quan hệ Bạn Bè tốt, nhưng Lý Lạc luôn cảm thấy cô nàng này càng ngày càng có chút không kiêng nể gì.
Lá gan thật giống như lớn hơn trước rất nhiều.
Trước đây thậm chí còn trực tiếp đưa tay đến sờ hắn, cũng không biết là học được từ đâu. Rõ ràng trong sách của hắn đều không viết những thứ này mà!
Cũng không biết là ai đã làm hư nàng.
Sáu giờ đúng buổi tối.
Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh sau khi rời khỏi KTV, liền vừa kịp trở lại Bích Hải Lan đình 1502.
Vừa vào cửa, Lý Lạc liền thấy Từ Hữu Ngư đang nằm trên ghế sofa, gác hai chân trắng nõn lên, đang cầm điện thoại di động không biết làm gì.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Từ Hữu Ngư liền nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó cười nói: "Về rồi à? Chơi vui không?"
"Ừm." Nhan Trúc Sanh dùng sức gật đầu, "Vui lắm."
"Đi đâu nữa à?" Từ Hữu Ngư hiếu kỳ hỏi.
"Mua quần áo." Nhan Trúc Sanh giơ cái túi trong tay lên, khoe khoang một phen, sau đó lại móc ra hai vé xem phim, "Xem phim, sau đó phải đi KTV hát karaoke."
Lúc này, cửa phòng ngủ chính của Lý Lạc bị đẩy ra.
Ứng Thiện Khê mặt không biểu cảm đi ra từ bên trong, liếc nhìn Lý Lạc, sau đó liền xoay người đi vào phòng ngủ của mình, xách cặp sách đi tới phòng khách.
Lý Lạc thấy vậy, trong lòng có chút dự cảm không ổn, may mà hắn đã sớm chuẩn bị.
Nhưng ngay lúc Lý Lạc định triển khai hành động thì Nhan Trúc Sanh lại chủ động chạy chậm lên trước, ôm lấy Ứng Thiện Khê, cọ cọ vào người hắn.
"Ngươi Trúc Sanh, ngươi làm gì vậy nha?" Ứng Thiện Khê có chút ngơ ngác khi bị Nhan Trúc Sanh ôm đột ngột.
Nhưng sau khi ôm xong, Nhan Trúc Sanh lại vẫy vẫy tay với Lý Lạc.
Lúc này Lý Lạc kịp phản ứng, hết sức ăn ý phối hợp đưa hai cái túi trong tay đến.
Sau khi nhận lấy, Nhan Trúc Sanh liền đưa cho Ứng Thiện Khê.
Ứng Thiện Khê ngẩn người nhận lấy túi mà Nhan Trúc Sanh đưa cho, cúi đầu nhìn một chút, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Này, cái này là cái gì vậy nha?"
"Mua quần áo cho ngươi, Trúc Sanh giúp cùng nhau chọn." Lý Lạc nói, "Vốn là buổi sáng đã muốn mua cho ngươi, nhưng chúng ta quay MV mất quá nhiều thời gian, lại còn đi xem phim nữa, cho nên ta liền đổi sang buổi chiều mới đi mua."
"Này..." Ứng Thiện Khê nhìn hai cái túi trong tay, nhất thời rơi vào trầm mặc, "Vậy buổi chiều sao các ngươi không gọi ta?"
"Thấy ngươi đang cắt video mà, nên không muốn quấy rầy ngươi." Nhan Trúc Sanh ôm lấy cánh tay của Ứng Thiện Khê, nhỏ giọng nói.
"Khụ khụ, tóm lại quần áo ngươi cứ nhận trước, đến lúc đó mặc thử xem có vừa người không." Lý Lạc cười nói, "Nếu không đúng size thì cuối tuần chúng ta lại đi đổi."
"Ừm..." Ứng Thiện Khê cảm thấy ấm lòng, nghe Lý Lạc nói vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút ngại ngùng.
Dù sao Lý Lạc ra ngoài còn nhớ mua quần áo cho mình, còn mình lại chỉ muốn làm bộ giận dỗi.
Vốn còn định hôm nay cả đêm đều không để ý đến Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh rồi... Nhưng nàng tự đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu là mình đi dạo phố cùng Lý Lạc, mà Lý Lạc còn phải mua quần áo cho cô gái khác thì Ứng Thiện Khê chắc chắn sẽ có chút không vui.
Nhưng Nhan Trúc Sanh lại không hề để ý, điều này khiến Ứng Thiện Khê cảm thấy mình hơi nhỏ nhen, lập tức âm thầm cảnh tỉnh chính mình.
Nghĩ đến đây, Ứng Thiện Khê cũng chủ động ôm Nhan Trúc Sanh một chút, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Trúc Sanh nha."
"Không có gì ~"
Dưới góc nhìn của Ứng Thiện Khê, nàng chỉ là nhìn thấy trong ( tiểu Thiên Hậu Mặc Khinh Hàm hậu viện hội ) khi mình đang cắt video, Nhậm Tranh bọn họ lại nói chuyện Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh đi xem phim.
Tuy nói biết Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh ngồi ghế đôi, nhưng dù sao trước kia cũng biết Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh đã từng ngồi như vậy vào dịp nghỉ hè, nên Ứng Thiện Khê chỉ hơi giận dỗi, tại sao Lý Lạc không nói với mình một tiếng trước khi ra cửa buổi chiều.
Nhưng nếu như là vì mua quần áo cho mình mà nói thì hình như có thể chấp nhận một chút.
Chỉ là như vậy, Ứng Thiện Khê vốn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, trong chốc lát đã bị Nhan Trúc Sanh làm cho không thốt nên lời, nhất thời không hỏi ra được.
Trong không khí này, nàng còn muốn chất vấn cái gì đó thì dường như lộ ra là nàng đang cố ý gây sự.
Hơn nữa nàng vừa nhận được quần áo mới Lý Lạc mua cho, trong lòng đúng là cũng có chút vui vẻ, thoáng cái không nghĩ nhiều hỏi cái gì nữa.
Dù sao theo góc nhìn của nàng, bây giờ biết nàng lén hôn Lý Lạc, cũng chỉ có những người trong ( Đông Đông Thiên Hạ Đệ Nhất khả ái ) mà thôi.
Nàng hoàn toàn không biết Nhan Trúc Sanh có ở trong đó hay không, còn cho rằng Nhan Trúc Sanh chẳng hay biết gì.
Tự mình chiếm nụ hôn đầu của Lý Lạc, quay MV, đi xem phim, mua quần áo mới cho Lý Lạc, hiện tại còn nhận được quần áo mới Lý Lạc tặng.
Đây chẳng phải là nàng thắng tê dại rồi sao?
"Cho nên không có phần của ta đúng không?" Từ Hữu Ngư đang nằm trên ghế sofa, cười như không cười nhìn ba người họ, trên mặt ít nhiều có chút u oán, "Lý Lạc chỉ mua cho Khê Khê và Trúc Sanh thôi, chính là không mua cho ta sao?"
"Tại vì quần áo của hai người họ đã rất nhiều rồi." Nhan Trúc Sanh giúp Lý Lạc nói, "Nếu còn mang theo quần áo của ba người, lúc sau đi xem phim sẽ có hơi bất tiện... cho nên Lý Lạc nói là muốn tối lên tự học xong rồi sẽ đi mua quần áo mới cùng học tỷ."
Ứng Thiện Khê: "?"
Lý Lạc: "?"
Lý Lạc liếc nhìn Nhan Trúc Sanh, trong đầu nghĩ không biết lúc nào mình đã nói lời này?
Tuy nói hắn đúng là đang mang tâm lý bù đắp để mua quần áo cho Ứng Thiện Khê, lúc đó quả thực không có cân nhắc đến học tỷ.
Nhưng mà ngươi lại trực tiếp sắp xếp đại buổi tối đưa Từ Hữu Ngư ra ngoài mua quần áo, ít nhiều cũng khiến hắn có chút trở tay không kịp.
Còn Ứng Thiện Khê thì biến sắc mặt, nhưng vì Nhan Trúc Sanh đã nói như vậy, nên dường như nàng cũng không tìm được lý do thích hợp để ngăn cản.
Dù sao cả bốn người bọn họ ở chung một nhà, quan hệ đều tốt như vậy.
Lý Lạc mua quần áo cho Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh rồi, thì không thể gạt bỏ Từ Hữu Ngư sang một bên.
Như thế chẳng phải là hắt hủi người ta sao?
Dù sao chưa trải qua thì chưa biết sợ, Ứng Thiện Khê vẫn biết đạo lý này.
"Vậy các ngươi buổi tối chú ý an toàn nha." Ứng Thiện Khê nhỏ giọng thì thầm, "Tối nay ta còn phải về sớm để tiếp tục cắt video, sẽ không đi cùng nữa."
"Hôm nay ta cũng thấy mệt rồi." Nhan Trúc Sanh nháy mắt với Từ Hữu Ngư trên ghế sofa, "Tối nay muốn về sớm tắm rửa rồi ngủ."
"Vậy buổi tối có đi không?" Từ Hữu Ngư lao người đến, cười tủm tỉm nhìn về phía Lý Lạc, "Thật sự muốn đi mua quần áo mới với ta à?"
"Đi chứ." Lý Lạc thấy Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh đều không có ý kiến gì, nên cũng dứt khoát thuận theo, gật đầu đáp.
Dù sao nhìn vẻ mặt của Từ Hữu Ngư thì có vẻ vẫn rất muốn đi.
Vì thế trong bầu không khí hòa thuận của ba cô gái, bốn người xách theo cặp sách của mình, cùng nhau rời khỏi Bích Hải Lan đình 1502, vừa tán gẫu vừa xuống lầu.
Ba cô gái tay trong tay đi phía trước, Lý Lạc thong thả đi theo sau ba người bọn họ, cùng hướng phụ nhất trung đi đến.
Vào giờ phút này, trong phòng học lớp 11/8 của phụ nhất trung.
Khi ấy đã gần 6 giờ rưỡi chiều, khi chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối sắp vang lên, người trong lớp đều tụ lại thành từng nhóm nhỏ, ngồi trên ghế tán gẫu.
Có vài bạn học trò chuyện rất lớn tiếng.
Nhưng cũng có một số bạn thần thần bí bí, tụ lại thành một nhóm thì thầm to nhỏ.
Nhưng khi Lý Lạc mang theo Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh xuất hiện ở cửa lớp, những người đang thì thầm kia liền im bặt trong nháy mắt, mọi người trở về chỗ ngồi.
Ba người Lý Lạc sắc mặt bình thường đi về phía chỗ ngồi của mình.
Liễu Thiệu Văn nhìn Ứng Thiện Khê từ trên bục giảng bước xuống, ánh mắt hoàn toàn không thể kiềm chế được liếc nhìn đôi môi của Ứng Thiện Khê, sau đó lại nhìn Lý Lạc đang đi phía sau, theo bản năng liền siết chặt Riot.
Vừa nghĩ tới cảnh Ứng Thiện Khê và Lý Lạc thân mật với nhau, hắn hiện tại liền thấy khó chịu một hồi.
Cả người đều có chút thất thần.
Nếu như nói, trước đây Liễu Thiệu Văn còn có thể tâm tồn ảo tưởng thì bây giờ liền thật sự không còn một chút hy vọng nào.
Người ta thanh mai trúc mã, bây giờ lại còn ở cùng nhau, cuối tuần còn cùng nhau đi trung tâm thương mại mua sắm, đi xem phim.
Thậm chí còn mượn cớ quay MV để hôn nhau.
Đã đến nước này rồi, những người khác làm sao mà thắng nổi?
Kế hoạch ba năm cao trung đồng hành của Liễu Thiệu Văn còn chưa đi được một nửa thì đã đứt gánh giữa đường rồi.
Còn Ứng Thiện Khê thì hiển nhiên cũng chú ý đến ánh mắt của bạn học cùng lớp, khuôn mặt nhất thời có chút ửng hồng.
Dù sao nàng cũng nằm vùng trong nhóm, đã thấy tin tức, biết rõ hiện tại trong lớp không ít người đã biết chuyện nàng hôn Lý Lạc.
Nghĩ đến đây, Ứng Thiện Khê nhất thời có chút hiểu, trước đây Lý Lạc vì sao không muốn để người quen ngoài đời biết mình viết tiểu thuyết.
Ừ, thật là xấu hổ quá đi!
Tuy rằng nhiều người đã biết chuyện mình và Lý Lạc hôn nhau, Ứng Thiện Khê sau khi ngượng ngùng vẫn thấy có chút ngọt ngào.
Nhưng nếu có thể thì đương nhiên nàng vẫn không quá muốn bạn học cùng lớp biết chuyện này.
Nhất là khi nàng vừa ngồi vào chỗ, nhìn thấy ánh mắt hết sức cổ quái của bạn cùng bàn Kiều Tân Yến nhìn mình, nhất thời khiến gò má ửng đỏ lên.
Dù sao người khác không biết, nhưng Kiều Tân Yến thân là chủ nhóm ( Đông Đông Thiên Hạ Đệ Nhất khả ái ) thì đương nhiên là rất rõ ràng, chuyện Ứng Thiện Khê là dân lặn trong nhóm.
"Đừng, đừng nhìn ta mà... Tân Yến, cậu đừng nhìn."
Ứng Thiện Khê nhỏ giọng thì thầm.
"Hảo hảo hảo, ta không nhìn." Kiều Tân Yến cười tủm tỉm gật đầu, sau đó xít lại gần đến Ứng Thiện Khê bên tai, cho nàng giơ ngón cái, "Bất quá Khê Khê ngươi cũng thật là lợi hại nha, này sóng thao tác ta cho điểm tuyệt đối."
"Ai nha ~ đừng, đừng nói cái này á!" Ứng Thiện Khê mắc cỡ đỏ bừng khuôn mặt đẩy ra Kiều Tân Yến, cả người đều nóng ran lên, luôn cảm thấy bạn học cả lớp đều đang nhìn lén mình giống như.
Kiều Tân Yến cũng không lại trêu chọc nàng, chỉ là hết sức tò mò xít lại gần, lặng lẽ meo meo tìm Ứng Thiện Khê hỏi dò càng chi tiết cụ thể, cũng bảo đảm không ở trong nhóm cùng người khác nói.
Nghe nói như vậy, Ứng Thiện Khê cũng có một chút động lòng, không nhịn được nhỏ giọng cùng Kiều Tân Yến chia sẻ.
Mà Lý Lạc đang ngồi vào chỗ ngồi sau, chú ý tới bạn cùng lớp có chút kỳ quái ánh mắt, nhất thời cảm thấy quen thuộc nào đó ảo giác.
"Ta thật giống như cũng không khác áo lót đi?" Lý Lạc không nhịn được thầm nói, "Tại sao mọi người xem ta ánh mắt đều kỳ quái?"
"Ta cũng không biết." Nhan Trúc Sanh nghe được Lý Lạc nghi ngờ âm thanh sau, dĩ nhiên là lắc đầu làm bộ như không biết, sau đó lặng lẽ meo meo mở điện thoại di động lên, nhìn lén trong nhóm Nhậm Tranh bọn họ lên tiếng, nhìn sôi nổi...
Bên tai, nhạc dạo 《 May mắn nhỏ 》 đã bắt đầu vang lên.
Nhan Trúc Sanh lật người xuống khỏi đùi hắn, vẻ mặt trông như vẫn còn mang nỗi buồn vì vừa bị cự tuyệt.
Khi nàng mím môi, nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, tiết tấu ca khúc cũng tiến vào đoạn dạo cuối.
Khi những dòng đếm ngược trên màn hình bắt đầu nhảy lên, Nhan Trúc Sanh chậm rãi cầm micro, hướng về phía môi mình nhẹ hát:
"Ta nghe thấy giọt mưa rơi trên bãi cỏ xanh ~ "
"Ta nghe thấy tiếng chuông tan học từ xa vọng lại ~ "
"Nhưng ta không nghe thấy tiếng ngươi ~ "
"Nghiêm túc ~ gọi tên ta ~ "
Khi giọng hát này vang lên, Lý Lạc hơi ngẩn ra.
Mặc dù hắn không phải một nhà phê bình âm nhạc chuyên nghiệp.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, khi giọng hát của Nhan Trúc Sanh lọt vào tai, Lý Lạc lập tức hiểu được, giọng hát của Nhan Trúc Sanh lần này, khác với trước kia khi hát 《 May mắn nhỏ 》.
Nói thế nào nhỉ... Chính là bài hát này đột nhiên có hồn.
Trước đây, dù Nhan Trúc Sanh hát rất hay, nhưng Viên Uyển Thanh chỉ cần ra tay một cái liền phân cao thấp.
Mà lúc này, trải qua cái gọi là cảm xúc khống chế, hương vị này ngay lập tức trở nên khác biệt.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc cũng thấy có chút dở khóc dở cười.
Trong đầu hắn nghĩ, chiêu này thực sự hữu dụng đến vậy sao?
Mặc dù năm ngoái đã dùng một lần rồi, nhưng đó dù sao cũng là phong cách cổ xưa 《 Niên Luân 》, nên yêu cầu về cảm xúc không quá cao.
Còn 《 May mắn nhỏ 》 này, nếu muốn hát ra cái sự tiếc nuối và trân trọng thanh xuân, việc khống chế cảm xúc là tương đối khó.
Nó thuộc kiểu ai cũng có thể hát, chỉ cần nghe những người có khả năng kiểm soát cảm xúc ở đẳng cấp của Viên Uyển Thanh, sự khác biệt sẽ lập tức lộ rõ.
Nhưng khi Nhan Trúc Sanh hát đến đoạn "Thì ra ngươi là điều may mắn ta muốn giữ lại nhất ~ Thì ra chúng ta và tình yêu đã từng gần nhau như thế ~", Lý Lạc lập tức bị giọng hát của nàng kéo vào không gian ấy.
Tựa như đạo diễn 《 Ta Girl's Generation 》 khi nghe Viên Uyển Thanh hát bài này, lập tức vỗ bàn mà nói, ngoài cô ra không còn ai khác có thể hát được như thế.
Lúc này, Lý Lạc khi nghe đoạn điệp khúc cao trào ấy, ngay lập tức đưa ra một phán đoán trong lòng.
Dù trước đây hay sau này, Nhan Trúc Sanh hát bài hát này hiệu quả ra sao.
Ít nhất là hiện tại.
Ngay giờ phút này.
Khi Nhan Trúc Sanh nhắm mắt lại hát bài hát này, đây là phiên bản 《 May mắn nhỏ 》 hay nhất mà Lý Lạc nghe được trong suốt hai kiếp sống.
Cái sự yếu đuối nhưng kiên cường, sự tiếc nuối nhưng vẫn cảm thấy đó là một kỷ niệm đẹp đẽ và đáng trân trọng, phảng phất như đã có một tình cảm học đường đẹp đẽ mà không thể đi đến cuối con đường, đã được Nhan Trúc Sanh thể hiện một cách hoàn hảo.
Đến nỗi Lý Lạc quên cả sự kinh ngạc vì nụ hôn bất ngờ vừa rồi của Nhan Trúc Sanh, hoàn toàn tập trung thưởng thức bài hát.
Ngay sau khi đoạn điệp khúc cao trào thứ nhất kết thúc, Nhan Trúc Sanh cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Lạc.
Lúc này Lý Lạc cũng đang nhìn nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhan Trúc Sanh chậm rãi xoay người lại, hướng về phía Lý Lạc, nối tiếp đoạn chủ đề thứ hai.
"Tuổi thanh xuân là một đoạn đường gập ghềnh ~ "
"Có được vẻ đẹp đến muộn ~ "
"Không kịp cảm ơn vì đã cho ta dũng khí ~ "
"Để ta có thể trở về là chính mình ~ "
Mỗi khi hát một câu, Nhan Trúc Sanh lại bước lên một bước về phía Lý Lạc, ánh mắt kiên định nhìn hắn.
"Chuyện người ta vẫn quên ~ "
"Ai là người luôn âm thầm lặng lẽ bảo vệ ta trong mưa gió ~ "
Khi hát đến câu cuối cùng của đoạn chủ đề, Nhan Trúc Sanh đã đứng trước mặt Lý Lạc, đôi mắt ngập tràn cảm xúc nhìn hắn.
Khi đoạn điệp khúc cao trào thứ hai cất lên, cùng với nốt cao bao phủ cảm xúc, hoàn toàn không cần bất kỳ nhạc dạo nào, đã lập tức kéo Lý Lạc vào vòng xoáy cảm xúc.
Lý Lạc ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô gái đang hát ca, khóe mắt lặng lẽ rơi nước mắt, vẫn cứ hát hết mình, trái tim hắn như bị búa gõ, vang lên liên hồi.
"Chỉ mong trên những chân trời ta không thấy ~ "
"Ngươi mở đôi cánh ~ "
"Gặp được ngươi là điều đã định trước ~ oh ~ nàng sẽ may mắn biết bao ~ "
Hát đến đoạn cuối, Nhan Trúc Sanh đã lệ rơi đầy mặt, hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc.
Phảng phất như nàng đã thực sự thất bại trong việc thổ lộ, bị Lý Lạc cự tuyệt vậy.
Khi ca khúc đi vào hồi kết, Lý Lạc nhìn Nhan Trúc Sanh đang nhòa lệ, chủ động đưa hai tay ra ôm nàng vào lòng, có chút xót xa lau khô nước mắt cho nàng.
Theo Lý Lạc thấy, cách hát của Nhan Trúc Sanh có chút giống cảm giác của trường phái trải nghiệm trong diễn xuất.
Nhan Trúc Sanh nhất định phải thực sự hòa mình vào tâm cảnh của bài hát thì mới có thể hát ra được cảm xúc mà ca khúc yêu cầu.
Nếu không thì chỉ là một cái máy hát có kỹ thuật tốt, giọng hát hay, chỉ có kỹ xảo chứ không có cảm xúc đặc biệt phong phú.
Mặc dù trải qua hơn một năm tiếp xúc và dần trưởng thành, Nhan Trúc Sanh đã có những tiến bộ không nhỏ, nhưng Viên Uyển Thanh hiển nhiên là thành thục hơn nhiều.
Tuy nhiên, Nhan Trúc Sanh chỉ cần có khả năng nhập tâm vào tâm cảnh đó, hiệu quả hát ra sẽ không hề kém Viên Uyển Thanh.
Chỉ có điều hậu quả của việc này hơi lớn.
Có lẽ vì quá nhập vai, Nhan Trúc Sanh khóc khá nhiều, đến lúc này vẫn còn hơi chưa tỉnh lại, có chút nấc nghẹn trong vòng tay hắn.
"Không sao rồi, không sao rồi, đâu phải là thật." Lý Lạc vỗ lưng nàng, nghĩ rằng sau này vẫn nên hạn chế sử dụng chiêu này thôi.
"Ta không sao." Nhan Trúc Sanh rúc vào lòng hắn, dần dần điều chỉnh lại.
Một lát sau, nàng hoàn toàn hồi phục bình thường, lại bắt đầu lặp lại câu hỏi cũ, tò mò hỏi trong vòng tay Lý Lạc: "Nụ hôn thế nào?"
"Lúc nãy đột ngột quá, ta chưa kịp phản ứng, thì làm sao mà có cảm giác?"
"À, ra vậy." Nhan Trúc Sanh nháy mắt mấy cái, nghe Lý Lạc nói vậy, liền không khách sáo ôm đầu Lý Lạc, mạnh mẽ hôn xuống.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Lạc nhất thời ngây người, mắt mở to, cảm nhận được sự mềm mại, còn thoảng hương bạc hà.
Thành thật mà nói.
Nếu là Ứng Thiện Khê, căn bản sẽ không chủ động hung hăng như vậy.
Hai ngày nay, Lý Lạc cứ mãi trêu chọc Ứng Thiện Khê, kiểu thao tác này chưa kịp điều chỉnh lại, liền bị Nhan Trúc Sanh đánh úp.
Nhưng rất nhanh, Lý Lạc dần nhắm mắt lại.
Nếu đã xảy ra, không bằng cứ tận hưởng một chút.
Khác với đôi môi mềm mại như kẹo bông của Ứng Thiện Khê.
Môi Nhan Trúc Sanh tương đối mỏng, hôn vào có chút nhàn nhạt, thoang thoảng hương bạc hà, giống như kẹo cao su nhạt dần vị.
So với sự cẩn trọng và e dè của Ứng Thiện Khê, Nhan Trúc Sanh lại chủ động hơn một chút, nụ hôn tương đối mạnh, lực tác động cũng mạnh mẽ hơn, mang đến cho Lý Lạc cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nếu Ứng Thiện Khê như suối nước hiền hòa thì Nhan Trúc Sanh giống như nhặt một nắm tuyết trực tiếp nhét vào áo, cực kỳ kích thích.
Một hồi lâu sau.
Nhan Trúc Sanh, theo cách học của các đàn chị, tỉ mỉ thưởng thức một hồi, cuối cùng mới buông Lý Lạc ra.
Sau đó, nàng nháy mắt, mặt đỏ ửng nhìn Lý Lạc, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ thế nào? Nụ hôn có cảm giác gì?"
"Chuyện này... ta có chút khó nói."
"Không sao, ngươi không cần nói cũng được." Nhan Trúc Sanh hết sức hào phóng gật đầu, rồi nói, "Nhưng lần sau ngươi nhớ ghi lại vào sách, ta muốn xem nụ hôn của Mặc Khinh Hàm và Lý Dương."
Lý Lạc: "Chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của ngươi sao?"
"Sao lại có thể gọi là kế hoạch chứ?" Nhan Trúc Sanh nghĩa chính ngôn từ nói, "Ta đã nói rồi mà, làm bộ yêu đương với Lý Lạc để giúp ta kiểm soát cảm xúc khi hát."
"Còn nữa, nếu Lý Lạc xem ta là bạn gái thì cũng giúp tiểu thuyết có thêm tài liệu chứ."
"Nhưng thực tế chúng ta vẫn là bạn bè trong sáng, có đúng không?"
"Ừ, ngươi nói có lý." Nghe Nhan Trúc Sanh nói, Lý Lạc nhất thời cảm thấy không thể phản bác.
Chỉ là khi ánh mắt nhìn Nhan Trúc Sanh, vô thức liếc nhìn đôi môi mỏng manh của nàng.
Nghĩ đến cô gái từng cất giọng hát trên sân khấu ca nhạc, hát trước toàn dân, hát rock and roll cho thầy trò phụ nhất trung, đôi môi nàng, đã từng được mình nếm trải mùi vị.
Cảm giác kích thích kỳ diệu đó như một cái cào ngứa, thỉnh thoảng lại cào nhẹ trong tim Lý Lạc, khiến hắn vô cớ rùng mình.
Cả người đến giờ vẫn còn hơi tê dại.
Còn Nhan Trúc Sanh khi nhận thấy ánh mắt của Lý Lạc, không hề ngần ngại mở miệng hỏi: "Ngươi còn muốn hôn nữa không?"
"Ta không muốn."
"Nếu ngươi muốn thì cứ tìm ta lấy tài liệu bất cứ lúc nào." Nhan Trúc Sanh nhiệt tình đề nghị, "Chúng ta là bạn tốt, phải giúp đỡ nhau."
Lý Lạc: "
Cứ cho ngoài mặt vẫn nói là quan hệ Bạn Bè tốt, nhưng Lý Lạc luôn cảm thấy cô nàng này càng ngày càng có chút không kiêng nể gì.
Lá gan thật giống như lớn hơn trước rất nhiều.
Trước đây thậm chí còn trực tiếp đưa tay đến sờ hắn, cũng không biết là học được từ đâu. Rõ ràng trong sách của hắn đều không viết những thứ này mà!
Cũng không biết là ai đã làm hư nàng.
Sáu giờ đúng buổi tối.
Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh sau khi rời khỏi KTV, liền vừa kịp trở lại Bích Hải Lan đình 1502.
Vừa vào cửa, Lý Lạc liền thấy Từ Hữu Ngư đang nằm trên ghế sofa, gác hai chân trắng nõn lên, đang cầm điện thoại di động không biết làm gì.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Từ Hữu Ngư liền nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó cười nói: "Về rồi à? Chơi vui không?"
"Ừm." Nhan Trúc Sanh dùng sức gật đầu, "Vui lắm."
"Đi đâu nữa à?" Từ Hữu Ngư hiếu kỳ hỏi.
"Mua quần áo." Nhan Trúc Sanh giơ cái túi trong tay lên, khoe khoang một phen, sau đó lại móc ra hai vé xem phim, "Xem phim, sau đó phải đi KTV hát karaoke."
Lúc này, cửa phòng ngủ chính của Lý Lạc bị đẩy ra.
Ứng Thiện Khê mặt không biểu cảm đi ra từ bên trong, liếc nhìn Lý Lạc, sau đó liền xoay người đi vào phòng ngủ của mình, xách cặp sách đi tới phòng khách.
Lý Lạc thấy vậy, trong lòng có chút dự cảm không ổn, may mà hắn đã sớm chuẩn bị.
Nhưng ngay lúc Lý Lạc định triển khai hành động thì Nhan Trúc Sanh lại chủ động chạy chậm lên trước, ôm lấy Ứng Thiện Khê, cọ cọ vào người hắn.
"Ngươi Trúc Sanh, ngươi làm gì vậy nha?" Ứng Thiện Khê có chút ngơ ngác khi bị Nhan Trúc Sanh ôm đột ngột.
Nhưng sau khi ôm xong, Nhan Trúc Sanh lại vẫy vẫy tay với Lý Lạc.
Lúc này Lý Lạc kịp phản ứng, hết sức ăn ý phối hợp đưa hai cái túi trong tay đến.
Sau khi nhận lấy, Nhan Trúc Sanh liền đưa cho Ứng Thiện Khê.
Ứng Thiện Khê ngẩn người nhận lấy túi mà Nhan Trúc Sanh đưa cho, cúi đầu nhìn một chút, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Này, cái này là cái gì vậy nha?"
"Mua quần áo cho ngươi, Trúc Sanh giúp cùng nhau chọn." Lý Lạc nói, "Vốn là buổi sáng đã muốn mua cho ngươi, nhưng chúng ta quay MV mất quá nhiều thời gian, lại còn đi xem phim nữa, cho nên ta liền đổi sang buổi chiều mới đi mua."
"Này..." Ứng Thiện Khê nhìn hai cái túi trong tay, nhất thời rơi vào trầm mặc, "Vậy buổi chiều sao các ngươi không gọi ta?"
"Thấy ngươi đang cắt video mà, nên không muốn quấy rầy ngươi." Nhan Trúc Sanh ôm lấy cánh tay của Ứng Thiện Khê, nhỏ giọng nói.
"Khụ khụ, tóm lại quần áo ngươi cứ nhận trước, đến lúc đó mặc thử xem có vừa người không." Lý Lạc cười nói, "Nếu không đúng size thì cuối tuần chúng ta lại đi đổi."
"Ừm..." Ứng Thiện Khê cảm thấy ấm lòng, nghe Lý Lạc nói vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút ngại ngùng.
Dù sao Lý Lạc ra ngoài còn nhớ mua quần áo cho mình, còn mình lại chỉ muốn làm bộ giận dỗi.
Vốn còn định hôm nay cả đêm đều không để ý đến Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh rồi... Nhưng nàng tự đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu là mình đi dạo phố cùng Lý Lạc, mà Lý Lạc còn phải mua quần áo cho cô gái khác thì Ứng Thiện Khê chắc chắn sẽ có chút không vui.
Nhưng Nhan Trúc Sanh lại không hề để ý, điều này khiến Ứng Thiện Khê cảm thấy mình hơi nhỏ nhen, lập tức âm thầm cảnh tỉnh chính mình.
Nghĩ đến đây, Ứng Thiện Khê cũng chủ động ôm Nhan Trúc Sanh một chút, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Trúc Sanh nha."
"Không có gì ~"
Dưới góc nhìn của Ứng Thiện Khê, nàng chỉ là nhìn thấy trong ( tiểu Thiên Hậu Mặc Khinh Hàm hậu viện hội ) khi mình đang cắt video, Nhậm Tranh bọn họ lại nói chuyện Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh đi xem phim.
Tuy nói biết Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh ngồi ghế đôi, nhưng dù sao trước kia cũng biết Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh đã từng ngồi như vậy vào dịp nghỉ hè, nên Ứng Thiện Khê chỉ hơi giận dỗi, tại sao Lý Lạc không nói với mình một tiếng trước khi ra cửa buổi chiều.
Nhưng nếu như là vì mua quần áo cho mình mà nói thì hình như có thể chấp nhận một chút.
Chỉ là như vậy, Ứng Thiện Khê vốn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, trong chốc lát đã bị Nhan Trúc Sanh làm cho không thốt nên lời, nhất thời không hỏi ra được.
Trong không khí này, nàng còn muốn chất vấn cái gì đó thì dường như lộ ra là nàng đang cố ý gây sự.
Hơn nữa nàng vừa nhận được quần áo mới Lý Lạc mua cho, trong lòng đúng là cũng có chút vui vẻ, thoáng cái không nghĩ nhiều hỏi cái gì nữa.
Dù sao theo góc nhìn của nàng, bây giờ biết nàng lén hôn Lý Lạc, cũng chỉ có những người trong ( Đông Đông Thiên Hạ Đệ Nhất khả ái ) mà thôi.
Nàng hoàn toàn không biết Nhan Trúc Sanh có ở trong đó hay không, còn cho rằng Nhan Trúc Sanh chẳng hay biết gì.
Tự mình chiếm nụ hôn đầu của Lý Lạc, quay MV, đi xem phim, mua quần áo mới cho Lý Lạc, hiện tại còn nhận được quần áo mới Lý Lạc tặng.
Đây chẳng phải là nàng thắng tê dại rồi sao?
"Cho nên không có phần của ta đúng không?" Từ Hữu Ngư đang nằm trên ghế sofa, cười như không cười nhìn ba người họ, trên mặt ít nhiều có chút u oán, "Lý Lạc chỉ mua cho Khê Khê và Trúc Sanh thôi, chính là không mua cho ta sao?"
"Tại vì quần áo của hai người họ đã rất nhiều rồi." Nhan Trúc Sanh giúp Lý Lạc nói, "Nếu còn mang theo quần áo của ba người, lúc sau đi xem phim sẽ có hơi bất tiện... cho nên Lý Lạc nói là muốn tối lên tự học xong rồi sẽ đi mua quần áo mới cùng học tỷ."
Ứng Thiện Khê: "?"
Lý Lạc: "?"
Lý Lạc liếc nhìn Nhan Trúc Sanh, trong đầu nghĩ không biết lúc nào mình đã nói lời này?
Tuy nói hắn đúng là đang mang tâm lý bù đắp để mua quần áo cho Ứng Thiện Khê, lúc đó quả thực không có cân nhắc đến học tỷ.
Nhưng mà ngươi lại trực tiếp sắp xếp đại buổi tối đưa Từ Hữu Ngư ra ngoài mua quần áo, ít nhiều cũng khiến hắn có chút trở tay không kịp.
Còn Ứng Thiện Khê thì biến sắc mặt, nhưng vì Nhan Trúc Sanh đã nói như vậy, nên dường như nàng cũng không tìm được lý do thích hợp để ngăn cản.
Dù sao cả bốn người bọn họ ở chung một nhà, quan hệ đều tốt như vậy.
Lý Lạc mua quần áo cho Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh rồi, thì không thể gạt bỏ Từ Hữu Ngư sang một bên.
Như thế chẳng phải là hắt hủi người ta sao?
Dù sao chưa trải qua thì chưa biết sợ, Ứng Thiện Khê vẫn biết đạo lý này.
"Vậy các ngươi buổi tối chú ý an toàn nha." Ứng Thiện Khê nhỏ giọng thì thầm, "Tối nay ta còn phải về sớm để tiếp tục cắt video, sẽ không đi cùng nữa."
"Hôm nay ta cũng thấy mệt rồi." Nhan Trúc Sanh nháy mắt với Từ Hữu Ngư trên ghế sofa, "Tối nay muốn về sớm tắm rửa rồi ngủ."
"Vậy buổi tối có đi không?" Từ Hữu Ngư lao người đến, cười tủm tỉm nhìn về phía Lý Lạc, "Thật sự muốn đi mua quần áo mới với ta à?"
"Đi chứ." Lý Lạc thấy Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh đều không có ý kiến gì, nên cũng dứt khoát thuận theo, gật đầu đáp.
Dù sao nhìn vẻ mặt của Từ Hữu Ngư thì có vẻ vẫn rất muốn đi.
Vì thế trong bầu không khí hòa thuận của ba cô gái, bốn người xách theo cặp sách của mình, cùng nhau rời khỏi Bích Hải Lan đình 1502, vừa tán gẫu vừa xuống lầu.
Ba cô gái tay trong tay đi phía trước, Lý Lạc thong thả đi theo sau ba người bọn họ, cùng hướng phụ nhất trung đi đến.
Vào giờ phút này, trong phòng học lớp 11/8 của phụ nhất trung.
Khi ấy đã gần 6 giờ rưỡi chiều, khi chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối sắp vang lên, người trong lớp đều tụ lại thành từng nhóm nhỏ, ngồi trên ghế tán gẫu.
Có vài bạn học trò chuyện rất lớn tiếng.
Nhưng cũng có một số bạn thần thần bí bí, tụ lại thành một nhóm thì thầm to nhỏ.
Nhưng khi Lý Lạc mang theo Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh xuất hiện ở cửa lớp, những người đang thì thầm kia liền im bặt trong nháy mắt, mọi người trở về chỗ ngồi.
Ba người Lý Lạc sắc mặt bình thường đi về phía chỗ ngồi của mình.
Liễu Thiệu Văn nhìn Ứng Thiện Khê từ trên bục giảng bước xuống, ánh mắt hoàn toàn không thể kiềm chế được liếc nhìn đôi môi của Ứng Thiện Khê, sau đó lại nhìn Lý Lạc đang đi phía sau, theo bản năng liền siết chặt Riot.
Vừa nghĩ tới cảnh Ứng Thiện Khê và Lý Lạc thân mật với nhau, hắn hiện tại liền thấy khó chịu một hồi.
Cả người đều có chút thất thần.
Nếu như nói, trước đây Liễu Thiệu Văn còn có thể tâm tồn ảo tưởng thì bây giờ liền thật sự không còn một chút hy vọng nào.
Người ta thanh mai trúc mã, bây giờ lại còn ở cùng nhau, cuối tuần còn cùng nhau đi trung tâm thương mại mua sắm, đi xem phim.
Thậm chí còn mượn cớ quay MV để hôn nhau.
Đã đến nước này rồi, những người khác làm sao mà thắng nổi?
Kế hoạch ba năm cao trung đồng hành của Liễu Thiệu Văn còn chưa đi được một nửa thì đã đứt gánh giữa đường rồi.
Còn Ứng Thiện Khê thì hiển nhiên cũng chú ý đến ánh mắt của bạn học cùng lớp, khuôn mặt nhất thời có chút ửng hồng.
Dù sao nàng cũng nằm vùng trong nhóm, đã thấy tin tức, biết rõ hiện tại trong lớp không ít người đã biết chuyện nàng hôn Lý Lạc.
Nghĩ đến đây, Ứng Thiện Khê nhất thời có chút hiểu, trước đây Lý Lạc vì sao không muốn để người quen ngoài đời biết mình viết tiểu thuyết.
Ừ, thật là xấu hổ quá đi!
Tuy rằng nhiều người đã biết chuyện mình và Lý Lạc hôn nhau, Ứng Thiện Khê sau khi ngượng ngùng vẫn thấy có chút ngọt ngào.
Nhưng nếu có thể thì đương nhiên nàng vẫn không quá muốn bạn học cùng lớp biết chuyện này.
Nhất là khi nàng vừa ngồi vào chỗ, nhìn thấy ánh mắt hết sức cổ quái của bạn cùng bàn Kiều Tân Yến nhìn mình, nhất thời khiến gò má ửng đỏ lên.
Dù sao người khác không biết, nhưng Kiều Tân Yến thân là chủ nhóm ( Đông Đông Thiên Hạ Đệ Nhất khả ái ) thì đương nhiên là rất rõ ràng, chuyện Ứng Thiện Khê là dân lặn trong nhóm.
"Đừng, đừng nhìn ta mà... Tân Yến, cậu đừng nhìn."
Ứng Thiện Khê nhỏ giọng thì thầm.
"Hảo hảo hảo, ta không nhìn." Kiều Tân Yến cười tủm tỉm gật đầu, sau đó xít lại gần đến Ứng Thiện Khê bên tai, cho nàng giơ ngón cái, "Bất quá Khê Khê ngươi cũng thật là lợi hại nha, này sóng thao tác ta cho điểm tuyệt đối."
"Ai nha ~ đừng, đừng nói cái này á!" Ứng Thiện Khê mắc cỡ đỏ bừng khuôn mặt đẩy ra Kiều Tân Yến, cả người đều nóng ran lên, luôn cảm thấy bạn học cả lớp đều đang nhìn lén mình giống như.
Kiều Tân Yến cũng không lại trêu chọc nàng, chỉ là hết sức tò mò xít lại gần, lặng lẽ meo meo tìm Ứng Thiện Khê hỏi dò càng chi tiết cụ thể, cũng bảo đảm không ở trong nhóm cùng người khác nói.
Nghe nói như vậy, Ứng Thiện Khê cũng có một chút động lòng, không nhịn được nhỏ giọng cùng Kiều Tân Yến chia sẻ.
Mà Lý Lạc đang ngồi vào chỗ ngồi sau, chú ý tới bạn cùng lớp có chút kỳ quái ánh mắt, nhất thời cảm thấy quen thuộc nào đó ảo giác.
"Ta thật giống như cũng không khác áo lót đi?" Lý Lạc không nhịn được thầm nói, "Tại sao mọi người xem ta ánh mắt đều kỳ quái?"
"Ta cũng không biết." Nhan Trúc Sanh nghe được Lý Lạc nghi ngờ âm thanh sau, dĩ nhiên là lắc đầu làm bộ như không biết, sau đó lặng lẽ meo meo mở điện thoại di động lên, nhìn lén trong nhóm Nhậm Tranh bọn họ lên tiếng, nhìn sôi nổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận