Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 408: Để ta làm MV Nữ nhân vật chính (length: 19950)

Chập tối.
Ứng Thiện Khê đang ở trong bếp giúp đỡ nấu cơm thì Từ Dung Sinh cùng Lý Quốc Hồng cũng lục tục đến, chuẩn bị cùng nhau ăn tối.
Người hai nhà bây giờ có thể nói là tương đối quen thuộc, chung quy mỗi cuối tuần đều sẽ tới bên này ăn ké hai bữa.
Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh ngày thường càng hay hẹn nhau đi khiêu vũ hoặc đánh mạt chược.
Mà bên Từ Dung Sinh, hễ cứ có buổi tụ tập ăn cơm với các thầy cô trong trường, sẽ dẫn mọi người đến quán lẩu Xuyên Du Lão Hỏa của nhà Lý Quốc Hồng để ủng hộ.
Có Lý Quốc Hồng đưa vé ưu đãi, ngược lại vừa rẻ vừa thiết thực.
Cũng gián tiếp giúp Xuyên Du Lão Hỏa có chút danh tiếng trong giới giáo viên của khoa văn.
Hơn nữa, vì ở khu phố tây hiện tại lượng người đến còn quá ít, giá cả ở quán lẩu của Lý Quốc Hồng, so với hai quán lẩu lớn ở đường Ninh Sơn thì rẻ hơn không ít.
Cho nên sau khi Từ Dung Sinh khai trương mối này, các thầy cô khoa văn thường tự mình ra ngoài ăn ngon đều thích đến Xuyên Du Lão Hỏa ở khu phố tây hơn.
Cũng coi như là một chuyện tốt.
Tuy nói lợi nhuận mỗi tháng của Xuyên Du Lão Hỏa vẫn không bằng hai quán lẩu ở đường Ninh Sơn, càng không có cách nào so sánh với thu nhập của Lý Lạc.
Nhưng chuyện này so với lúc trước mở quán ăn sáng dễ dàng hơn nhiều, mọi việc đều có nhân viên phụ trách, Lý Quốc Hồng chủ yếu là đưa ra chỉ thị, thỉnh thoảng liếc nhìn là được.
Mỗi tháng kiếm chút đỉnh tiền, đối với Lý Quốc Hồng và Lâm Tú Hồng vốn không có nhiều khoản chi tiêu, không có áp lực và mục tiêu tiết kiệm tiền gửi ngân hàng, kiếm bao nhiêu xài bấy nhiêu, cuộc sống gia đình tạm ổn này dễ chịu hơn nhiều so với trước đây.
Lý Quốc Hồng và Từ Dung Sinh nhờ quán lẩu mà có giao tình, cộng thêm mỗi tuần tụ tập ăn uống liên lạc, quan hệ tuy không đến mức thân thiết như đôi tiểu tỷ muội trong bếp kia, nhưng cũng gọi là quen biết.
Từ Dung Sinh tuy là phần tử trí thức xuất thân thư hương môn đệ, lại là giáo sư khoa văn của Đại học Tiền Giang, nhưng không có chút ngạo mạn của kẻ làm văn chương.
Bất kể nói chuyện gì, Từ Dung Sinh cũng đều tiếp được, cùng Lý Quốc Hồng nói chuyện rất vui vẻ.
Hơn nữa, ngoài việc bản thân thưởng thức Lý Lạc, Từ Dung Sinh ngược lại rất thích nghe Lý Quốc Hồng kể chuyện về Lý Lạc hồi bé.
Cứ mỗi lúc như vậy, Lý Lạc sẽ lập tức đi tới ghế sô pha ngồi xuống, cắt ngang việc cha mình kể lể thao thao bất tuyệt mấy chuyện xấu hổ hồi bé của mình, vội vàng chuyển đề tài.
Vừa khéo hôm nay tán gẫu với học tỷ Giản Thuần về lớp học tự chọn của trường, Lý Lạc liền nhắc đến 《 Niềm Vui Nhỏ 》 với Từ Dung Sinh.
“Cuốn 《 Niềm Vui Nhỏ 》 ngươi viết, môn tự chọn của ta có không ít sinh viên thích đọc đấy.” Từ Dung Sinh cười ha hả nói, “Nhưng ta thấy trang web ngươi đăng truyện hình như muốn thu phí, không biết ta chia sẻ bản văn của ngươi trong giờ học, có ảnh hưởng gì không?” “Chuyện này không vấn đề gì.” Lý Lạc lắc đầu, “Bây giờ sách lậu đầy rẫy, ta viết cuốn này cũng không phải vì mấy đồng tiền đó.” Hiện tại 《 Niềm Vui Nhỏ 》 có hơn hai nghìn người theo đọc, sau khi lên kệ thì thành tích coi như đạt mức tinh phẩm 300.000, viết được 800.000 chữ, tổng tiền nhuận bút chắc cũng chỉ vài chục nghìn, còn không bằng số lẻ của 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》.
Mục tiêu cuối cùng khi Lý Lạc viết 《 Niềm Vui Nhỏ 》, vẫn là muốn xem có thể bán được bản quyền truyền hình với giá cao không.
Chuyện này còn phải xem lần này tập đoàn Văn Duyệt tổ chức cuộc thi viết về đề tài chủ nghĩa hiện thực có hỗ trợ mạnh hay không, bên Hoa Việt truyền hình của Ứng Chí Thành có nhận hay không.
Cũng coi như một lần thử nghiệm của Lý Lạc.
Dù sao chờ đến khi tập đoàn Văn Duyệt tổ chức hội nghị thường niên vào cuối năm, Khải Điểm sẽ công bố thân phận đại thần của hắn.
Có thân phận này cộng thêm thành tích siêu cao của 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 và thành tích cuộc thi viết của 《 Niềm Vui Nhỏ 》, có lẽ thật sự có thể nhận được một giá bản quyền không tồi.
Lý Quốc Hồng không thích đọc sách, hai người họ nói chuyện đề tài này, ông không chen vào được, chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe.
Trước đây ông cũng từng xem thử sách của Lý Lạc, chỉ có điều cơ bản đều xem qua một chút là không muốn xem nữa.
Nếu không phải trong sách này có ba nhân vật nữ chính mà nguyên hình của họ đều có ở ngoài đời, Lý Quốc Hồng có lẽ đến chương đầu cũng không nuốt nổi.
Sau khi xem xong, ông chỉ coi là đang xem con trai kể chuyện tình cảm vặt vãnh giữa mình với Khê Khê và các cô nàng khác.
Sau đó ông bắt đầu mỗi ngày chạy đến quán lẩu, hoặc đến văn phòng làm việc xử lý tin tức của những người và công ty đến mời hát, ngược lại bỏ dở cuốn sách của con trai.
Dù sao tiểu thuyết mạng này vẫn là chủ yếu viết cho người trẻ xem, Lý Quốc Hồng trước đây đã không quen đọc, sau khi bỏ xuống thì không muốn cầm lại nữa.
Từ Dung Sinh phát hiện Lý Quốc Hồng không có ý kiến gì nên chủ động kết thúc đề tài vừa rồi, chuyển sang hỏi: “Nghe hai con nói định mua xe, dạo này thế nào rồi?” “À, chuyện này à.” Lý Quốc Hồng vừa nghe đến đề tài mình có hứng thú, liền hăng hái hẳn lên, không nhịn được nói, “Ta thấy, xe nhà vẫn còn dùng được, cảm thấy không cần mua vội.” “Nhìn đi nhìn lại thì Audi, Benz, BMW gì đó, ta cũng không có yêu cầu gì về xe cả, chỉ cần lái thoải mái là được.” “Nhưng nếu muốn ngồi rộng rãi một chút, thì mua loại SUV kia cũng được, nhưng xem giá thì mắc quá.” “Loại rẻ nhất cũng phải hơn 60 vạn, loại đắt thì hơn 1 triệu rồi, cái này nhanh đủ ta mua thêm một căn nhà nữa.” Từ Dung Sinh nghe vậy, nhìn Lý Quốc Hồng một lượt, lại nhìn Lý Lạc, bật cười nói: “Bây giờ con trai ông kiếm tiền giỏi thế, một triệu có khi chỉ là thu nhập hai ba tháng của nó chứ?” “Khụ.” Lý Lạc ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở, “Nếu như chỉ tính tháng 9 và tháng 10 thôi, thì chỉ một tháng thu nhập thôi ạ.” Từ Dung Sinh: “…” Lý Quốc Hồng: “…” Tháng 9 và tháng 10, vì Viên Uyển Thanh lên sân khấu ca hát, bài hát mới ra liên tục, giúp 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 có thêm người xem, số tiền nhuận bút của Lý Lạc tăng vọt, trở thành tay viết tiểu thuyết mạng hot nhất trong hai tháng đó.
Ngay cả tất cả các trang web lậu cũng treo cuốn sách này ở vị trí đề cử trang chủ, treo đâu đó mấy tháng, hiện giờ vẫn có thể thấy.
“Vậy cũng không thể coi tiền như rác được.” Lý Quốc Hồng tức giận nói, “Con không xót cha còn xót, chờ hết năm, đến lúc đó tùy tiện mua cái mười mấy hai trăm nghìn, dùng tạm, có xe đi là được.” Lý Lạc nghe cha mình nói vậy, cũng chỉ cười rồi thôi, không nói gì thêm, mặc kệ ông nói gì.
Trước đây cậu đã nói muốn mua xe cho ông, bảo ông cứ tùy ý chọn, dùng danh nghĩa công ty mua cũng được.
Kết quả đã hơn nửa năm rồi, ông thì nói phải trả xong nợ ngân hàng căn hộ ở Bích Hải Lan Đình rồi mới tính.
Đến kỳ nghỉ hè thì ông nói phải xử lý xong chuyện của quán lẩu trước đã.
Chờ đến sau khi Lý Lạc vào lớp 11, thì ông lại bảo phải làm xong chuyện của Viên Uyển Thanh, giải quyết các vấn đề về ca hát, mời nhạc sĩ các kiểu đã.
Hiện tại đã gần cuối kỳ, ông lại nói chiếc xe second-hand của nhà vẫn còn dùng được, chờ đến hết năm mua cũng được.
Chỉ có thể nói ông đã quen tiết kiệm, bây giờ có tiền lại không nỡ tiêu.
Lý Lạc có thể hiểu được ý nghĩ của bố mẹ mình, ngược lại cũng không ép buộc gì.
Dù sao thì quan điểm về tiền bạc, từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ về tiết kiệm thì khó.
Cậu mới sống lại chưa đến hai năm, sự thay đổi của ba mẹ tuy đã rất rõ ràng, nhưng việc chi tiêu vẫn còn hơi chậm, cũng không ảnh hưởng nhiều đến đại cục.
Thật ra, ý tưởng của Lý Quốc Hồng cũng rất đơn giản.
Khi Lý Lạc bị Lâm Tú Hồng gọi vào bếp giúp bưng đồ ăn thì Lý Quốc Hồng hạ giọng nói với Từ Dung Sinh: "Thật ra tôi cũng không phải là thật sự tiếc mấy đồng tiền đó."
"Nếu là bản thân tôi, mỗi tháng kiếm mấy trăm nghìn đến hơn triệu thì cái xe hơn một triệu này, tôi phất tay là mua."
"Nhưng bây giờ là tiền của con trai tôi làm ra, cho dù nói là mua bằng danh nghĩa công ty, tôi tiêu vẫn không được thoải mái, chung quy vẫn là do bản thân nó kiếm được, vợ chồng tôi cũng chẳng giúp gì."
"Hơn nữa chuyện viết sách này, nhỡ sau này có biến số gì, tốt nhất vẫn là nên tích góp chút tiền cho chắc."
"Cậu thấy có phải không?"
Từ Dung Sinh nghe Lý Quốc Hồng nói vậy, ngược lại khá đồng ý gật đầu: "Đúng là đạo lý đó, nhưng nếu như xe nhà các anh dùng lâu rồi, thì cũng nên đổi chiếc mới."
“Thì khẳng định rồi, tôi biết mà.” Lý Quốc Hồng gật đầu, “Chẳng phải tôi vẫn có thu nhập từ quán lẩu đấy sao, sau đó công ty nó cũng trả lương cho tôi, giờ tôi tích góp được gần nửa năm, chắc cũng được khoảng một trăm nghìn."
"Tôi đang nghĩ số tiền này cuối cùng cũng là do tôi kiếm được, tuy cũng nhờ gió đông của con trai mà có, nhưng cũng xem như là thu nhập của riêng mình."
"Đến lúc đó đổi lại xe mới, trong lòng mình cũng thấy chắc chắn hơn một chút."
Từ Dung Sinh nghe những lời này của Lý Quốc Hồng, ngược lại có chút nhìn ông với con mắt khác.
Chỉ có thể nói, những bậc cha mẹ có thể dạy dỗ một đứa trẻ ưu tú như Lý Lạc, bản thân họ thật ra cũng rất giỏi.
Mà cái ưu tú này, chưa chắc đã thể hiện ở năng lực kiếm tiền, mà là biểu hiện ở những phương diện làm việc, đối nhân xử thế khác.
Nghĩ đến đây, Từ Dung Sinh cũng ít nhiều có chút động lòng, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Thôi Tố Linh đang bận rộn trong phòng bếp, nghĩ đến lời nàng nói trước đó.
Ừ, nếu như con rể tương lai của mình là Lý Lạc mà nói, hai nhà cũng thành một nhà, thật đúng là một chuyện mọi người ca tụng.
Nghĩ đến quan hệ giữa Lý Lạc và con gái mình, Từ Dung Sinh hồi tưởng lại chuyện lần trước đi tham gia cuộc hội đàm, không nhịn được lắc đầu bật cười.
Thôi Tố Linh không biết, nhưng chẳng lẽ Từ Dung Sinh còn không rõ sao?
Con gái mình chỉ sợ là rất thích tiểu tử Lý Lạc này.
Ngay cả cuốn 《 Văn Nghệ Niên Đại 》 kia cũng là càng về sau xem, nhân vật nam chính lại càng giống tính cách của người này là Lý Lạc.
Chớ nói chi là những nội dung cốt truyện lộ liễu kia, con gái của mình ở phương diện này vẫn rất non nớt.
Từ Dung Sinh bất đắc dĩ cười cười, lại nhìn về phía Ứng Thiện Khê đang giúp đỡ trong phòng bếp, và Nhan Trúc Sanh vừa từ phòng đàn đi ra, khẽ thở dài một tiếng.
Vấn đề duy nhất chính là, tiểu tử Lý Lạc này có chút trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.
Nếu như là cô nương bình thường, Từ Dung Sinh đối với con gái nhà mình vẫn rất có lòng tin.
Nhưng nếu đối mặt với những cô nương ưu tú như Nhan Trúc Sanh và Ứng Thiện Khê, thì thật khó mà nói.
Bất quá bọn nhỏ hiện tại cũng còn nhỏ, chuyện này, ít nhất cũng phải chờ lên đại học rồi hãy nói.
Từ Dung Sinh chỉ nghĩ thoáng qua trong đầu rồi tạm thời gác lại, cười một tiếng cho qua.
"Ăn cơm thôi, mọi người đi rửa tay một cái rồi đến ngồi." Lâm Tú Hồng cởi khăn choàng bếp, chào hỏi ở bàn ăn.
Sáng chủ nhật, Lâm Tú Phong đưa Lý Lạc đến các cửa hàng 4S gần đó xem một vòng, bước đầu xác định mục tiêu.
Đến chiều thì gọi điện thoại cho đại bá Lý Quốc Nho, nhờ cậy ông đến một chuyến, liên hệ với cửa hàng 4S, đứng tên công ty ra mặt.
Sau đó Lý Lạc sẽ không can dự nữa chuyện này, rất nhanh lại tiếp tục quay về cuộc sống thường nhật ở trường.
(Ứng Thiện Khê):
(Lý Lạc): × Trong phòng học lớp 16, đang học tiết Lịch sử.
Mặc dù Lý Lạc và Ứng Thiện Khê đều đạt 100 điểm bài kiểm tra môn Lịch sử, về lý thuyết không cần đến lớp nữa.
Nhưng vì học chung tiết Lịch sử với Nhan Trúc Sanh, ba người vẫn kết bạn đến lớp 16 để học tiết này.
Nhan Trúc Sanh ngồi bên cạnh Kim Ngọc Đình, nghiêm túc nghe giảng.
Lý Lạc và Ứng Thiện Khê thì ngồi sau lưng làm bạn cùng bàn, viết bài tập, thỉnh thoảng chơi cờ ca rô.
Lúc này đã là tiết cuối cùng buổi chiều thứ tư, các thầy cô đã sắp xếp xong công việc cho dịp Nguyên Đán.
Bất quá Lý Lạc và Ứng Thiện Khê đều đã được 100 điểm ở ba môn phụ, bài kiểm tra đều đã điểm tuyệt đối, cho nên công việc chỉ cần làm ba môn tiếng Anh, Toán, Văn là được, cũng không kém một tiết học này.
Trong giờ học thì thầm với nhau ở cuối lớp, thầy cô trên bục giảng cũng sẽ không quản, chỉ cần không phát ra tiếng quá lớn, ảnh hưởng đến các bạn học khác là được.
(Lý Lạc): Lần này ta thua, ngươi muốn cái gì?
(Ứng Thiện Khê): Ta suy nghĩ.
(Lý Lạc): Tối về để hội trưởng đại nhân xoa bóp tiếp xúc?
(Ứng Thiện Khê): Đây chẳng phải là việc ngươi nên làm sao?
(Lý Lạc): Hảo hảo hảo, vậy ngài còn cần gì để phục vụ đây?
(Ứng Thiện Khê): Ngày mai hoạt động Nguyên Đán, cùng ta đi tuần tra?
(Lý Lạc): Được, cõng ngươi sau lưng đi tuần tra, cho ngươi làm thú cưỡi cũng được.
(Ứng Thiện Khê): Mới không cần đâu.
(Ứng Thiện Khê): Chờ hoạt động Nguyên Đán xong, chúng ta lại tiếp tục quay MV đi.
(Lý Lạc): Được a, lần này muốn quay bài nào?
(Ứng Thiện Khê): À, có hai bài được chọn.
(Lý Lạc): Ngươi nói đi.
(Ứng Thiện Khê): Một là 《 Thái Dương 》, một là 《 Không Tâm 》.
(Ứng Thiện Khê): Bất quá 《 Thái Dương 》 là quà sinh nhật ngươi tặng cho Trúc Sanh, ta cảm thấy vẫn phải để Trúc Sanh đồng ý trước đã.
Còn về tại sao muốn chọn hai bài này, đương nhiên là vì giống với 《 Truy Quang Giả 》, hai bài này đều thuộc loại tình ca nam nữ.
Ứng Thiện Khê cảm thấy, sau khi quay xong 《 chờ ngươi tan lớp 》 và MV 《 Truy Quang Giả 》, bản thân tương đối quen thuộc và có kinh nghiệm với loại MV này.
Cho nên mới chọn như vậy.
Tuyệt đối không phải vì sắp xếp cảnh hôn gì đó!
(Lý Lạc): Vậy đến lúc đó ngươi có thể hỏi Trúc Sanh.
(Ứng Thiện Khê): Không phải ngươi hỏi sao? Dù sao cũng là bài hát ngươi tặng.
(Lý Lạc): Ta cảm thấy ngươi đi hỏi thì khả năng đồng ý sẽ lớn hơn.
(Ứng Thiện Khê): À? Tại sao ngươi lại cảm thấy vậy.
(Lý Lạc): Phải nói, tại sao ngươi lại cảm thấy, ngươi đi hỏi thì khả năng Trúc Sanh đáp ứng sẽ thấp hơn đây?
(Ứng Thiện Khê): Ta mới không nói như vậy. Đương nhiên là vì sẽ có diễn hôn a, Trúc Sanh làm sao sẽ đồng ý?
Ứng Thiện Khê nghĩ trong lòng như vậy, nhưng nếu Lý Lạc đã nói như vậy, nàng cũng đành phải tự mình đi hỏi dò trước một chút.
Kết quả...
"Có thể ạ."
Buổi tối tại phòng ăn sau khi ăn cơm, Ứng Thiện Khê nhỏ giọng hỏi Nhan Trúc Sanh vấn đề này.
Kết quả ngoài dự liệu của Ứng Thiện Khê là, Nhan Trúc Sanh trực tiếp gật đầu đồng ý không chút do dự, không hề suy nghĩ gì cả.
Điều này khiến Ứng Thiện Khê bối rối một hồi. Những lời nàng đã tính toán kỹ trong lòng vậy mà không có chỗ dùng, ngược lại khiến nàng bị bất ngờ tại chỗ.
"Thứ gì có thể ạ?" Hứa Doanh Hoan nghi hoặc hỏi, không nghe được Ứng Thiện Khê vừa mới hỏi gì.
Nhan Trúc Sanh không hề né tránh nói: "Khê Khê muốn quay MV bài 《 Thái Dương 》 kia, ta đồng ý."
"Còn muốn quay nữa sao?" Hứa Doanh Hoan ngạc nhiên một chút, chợt phản ứng kịp, quay sang Mễ Mễ hỏi Nhan Trúc Sanh, "Bài hát này là quà sinh nhật Lý Lạc tặng ngươi đó, ngươi cứ thế cho Khê Khê đi quay?"
"Bản thân ta cũng không quay được mà." Nhan Trúc Sanh chớp mắt.
"Ý ta là." Hứa Doanh Hoan liếc mắt nhìn Ứng Thiện Khê và Kiều Tân Yến đối diện, tiếp tục hạ thấp giọng, bày mưu tính kế cho Nhan Trúc Sanh, "Ngươi có thể làm nữ chính MV a, để Khê Khê làm đạo diễn là được rồi, Lý Lạc làm nam chính, hiểu ý ta không?"
"À." Nhan Trúc Sanh nghe Hứa Doanh Hoan đề nghị xong, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, không nhịn được nhìn về phía Ứng Thiện Khê đối diện, hỏi: "Vậy Khê Khê là đạo diễn sao?"
"Ừ a." Ứng Thiện Khê nhẹ nhàng gật đầu, có chút nghi hoặc liếc nhìn Hứa Doanh Hoan, sau đó nói: "Vẫn luôn là ta làm đạo diễn mà."
"Vậy ta đến làm nữ chính cho ngươi đi." Nhan Trúc Sanh lộ ra vẻ mặt mong đợi, chủ động đề nghị.
Ứng Thiện Khê nghe đối phương nói vậy, nhất thời trợn tròn mắt, ấp úng: "Cái này, cái kia, như vậy có phải không tiện lắm không, Trúc Sanh ngươi dù sao bình thường vẫn phải học nhiều, ừm, ta với Lý Lạc thi đều được điểm tối đa rồi, mới có thời gian rảnh làm việc này."
"Nhưng mà ta không cần điểm số cao như vậy." Nhan Trúc Sanh nói, "Điểm thi môn tự chọn đối với ta đã rất cao rồi, sau này thật ra chỉ cần học tiếng Anh và Toán không sao cả."
Đây cũng là lời thật của Nhan Trúc Sanh.
Dù sao địa lý 100 điểm, lịch sử 97 điểm, vật lý 94 điểm, như vậy đã được coi là cao trong số các học sinh.
Nếu thả vào trong nhóm nghệ thuật sinh, còn có cảm giác ít nhiều có chút đả kích người khác.
Chỉ cần đến khi Nhan Trúc Sanh thi vào đại học, tiếng Anh, Toán duy trì được tài năng hiện tại, thành tích thi môn năng khiếu cũng ở mức đạt yêu cầu trở lên, vậy thì việc đỗ vào Học viện Âm nhạc Đại học Tiền Giang, tuyệt đối là chuyện ván đã đóng thuyền.
Cho nên sẽ không có chuyện Nhan Trúc Sanh bình thường không có thời gian như lời Ứng Thiện Khê nói.
Nhan Trúc Sanh vừa nói vậy, Ứng Thiện Khê nhất thời có chút cưỡi lên lưng hổ không xuống được.
Nhưng nghĩ đến bài hát 《 Thái Dương 》, vốn dĩ là món quà sinh nhật Lý Lạc tặng cho Nhan Trúc Sanh, Ứng Thiện Khê cuối cùng không thể làm gì khác ngoài việc cắn răng nói: "Vậy được, đến lúc đó ngươi làm nữ chính đi."
"Cảm ơn Khê Khê~" Nhan Trúc Sanh vui vẻ nói cảm ơn, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Vậy đến lúc đó sẽ có cảnh hôn không?"
Ứng Thiện Khê vừa nghe đến vấn đề này, nhất thời má đỏ bừng, cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, vội vàng xua tay nói: "Trúc Sanh ngươi đừng nói bậy bạ... sao có thể có cảnh hôn chứ!"
"Nhưng các ngươi quay MV 《 Truy Quang Giả 》 không phải có cảnh hôn sao?" Nhan Trúc Sanh ngây thơ hỏi, "Ta cảm thấy bài 《 Thái Dương 》 này cũng có thể có chứ."
"Cái đó là quay sai góc thôi ạ." Ứng Thiện Khê nháy mắt với Nhan Trúc Sanh mấy cái, ra hiệu nàng đừng lỡ lời.
Mặc dù Ứng Thiện Khê đã biết, không ít người đang ngồi đều biết rõ mình và Lý Lạc đã hôn thật rồi.
Nhưng nếu như bị vạch trần ngay trước mặt mọi người, thì vẫn sẽ rất ngượng ngùng, làm cho người ta xấu hổ.
May mà Nhan Trúc Sanh không quá ngốc, nghe Ứng Thiện Khê nói như vậy, liền gật đầu: "Ta biết rồi, quay sai góc, cho nên vẫn là có cảnh hôn đúng không? Chỉ là không hôn thật."
"Ừm ừ!" Ứng Thiện Khê vội gật đầu, "Sẽ không hôn thật."
Nói xong, Ứng Thiện Khê lại bổ sung: "Ta còn phải cùng Lý Lạc quay MV 《 Không Tâm 》 nữa, về 《 Thái Dương 》, vì có vài cảnh ta tương đối muốn quay kiểu cảm giác mùa hè, gần đây chắc chỉ quay những cảnh đơn giản, trước báo trước với ngươi nha."
"Ừm." Nhan Trúc Sanh không chút do dự gật đầu, "Không thành vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận