Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 418: Ba cái đều là nữ Bằng Hữu (length: 15112)

Theo nhạc rock and roll, ba người bạn học cùng nhau về nhà, cất kỹ cặp sách.
Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh đã làm xong cơm tối, chờ bọn họ về dùng bữa.
Lý Lạc gõ cửa đi vào phòng Từ Hữu Ngư, gọi học tỷ đang gõ chữ ra.
Sau bữa tối, nghe Lý Lạc và ba người bạn dự định buổi tối đi mua đồ bơi, Lâm Tú Hồng không khỏi hỏi Thôi Tố Linh: "Ngươi có đồ bơi không?"
"Có chứ." Thôi Tố Linh gật đầu, "Đồ bơi cũ của ta bây giờ vẫn mặc được, còn ngươi thì sao?"
"Ta thì thật ra cũng có." Lâm Tú Hồng nói, "Chỉ là lâu lắm rồi không đi dạo phố ở Ngân Thái."
"Vậy hay là chúng ta cùng đi?" Thôi Tố Linh đề nghị, "Bọn họ mua đồ bơi thì cứ đi mua, chúng ta cũng có thể đi dạo phố một chút."
"Ý kiến hay đó." Lâm Tú Hồng cười ha hả, sau đó nhìn về phía Lý Quốc Hồng, "Anh lát nữa đi cùng chúng em nhé?"
"Lão Từ cũng đi nữa." Thôi Tố Linh nói với Từ Dung Sinh, "Anh cũng lâu rồi không đi dạo phố cùng em đúng không? Vừa khéo hôm nay con gái anh cũng đi, anh lát nữa lái xe qua, chúng ta đi hai xe luôn, đỡ phải bắt xe."
Lý Quốc Hồng và Từ Dung Sinh hai người nhìn nhau, trố mắt.
Tuy về trình độ học vấn, hai người có sự chênh lệch lớn, nhưng ở khía cạnh làm chồng, hai người đàn ông trung niên thường có nhiều điểm chung bất đắc dĩ.
Đi dạo phố cùng vợ thật sự là một nỗi đau khổ.
Nhưng có người cùng cảnh ngộ bầu bạn, ngược lại cũng không khó chịu đến vậy.
Vì thế, Từ Dung Sinh gật đầu nói: "Vậy ăn xong cơm anh về nhà trước, đi lái xe qua đây."
"Vừa vặn." Thôi Tố Linh gật đầu, "Em với Tú Hồng còn phải rửa chén, anh đi lấy xe qua đây, thời gian cũng vừa đẹp."
Lý Quốc Hồng vừa nghĩ tới mình lại phải đi dạo phố với vợ, đã bắt đầu thấy mỏi lưng đau eo chuột rút rồi.
Nhưng nhìn sang Lý Lạc ngồi đối diện, cùng ba cô gái ngồi bên cạnh hắn, Lý Quốc Hồng chỉ có thể cảm thán trong lòng, tuổi trẻ thật tốt.
Ăn tối xong, Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh vào bếp rửa chén.
Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh cũng chạy vào bếp giúp.
Thấy vậy, Thôi Tố Linh có chút tức giận liếc nhìn cô con gái đang ngồi không trong phòng khách.
Nhưng khi nhìn thấy Từ Hữu Ngư đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện thầm thì với Lý Lạc, Thôi Tố Linh lại hơi yên tâm, cảm thấy con gái mình cũng không hoàn toàn không có chút sức cạnh tranh nào.
"Ta đã nói với biên tập rồi, anh ấy giúp ta đặt vé máy bay chiều 31, tối có thể về Ngọc Hàng." Từ Hữu Ngư ngồi trên sofa, khẽ nói bên tai Lý Lạc, "Đến lúc đó ta sẽ về thẳng đây, rồi ngày hôm sau cùng Khê Khê bọn họ cùng đi máy bay."
Lý Lạc nghe xong có chút dở khóc dở cười.
Nhưng để tránh cho tình huống Từ Hữu Ngư bị bại lộ thân phận, đây cũng coi là biện pháp bất đắc dĩ.
Chỉ là vừa nghĩ đến việc Từ Hữu Ngư được ngồi máy bay đi tới đi lui, Lý Lạc liền không nhịn được muốn cười.
Từ Hữu Ngư thấy vẻ mặt này của hắn, liền hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn: "Còn không phải vì ngươi sao, ngươi còn cười?"
"Rõ ràng là do học tỷ quá khó buông rồi." Lý Lạc nói, "Nếu ngươi giống ta, trực tiếp công khai thân phận, thì còn đâu lắm chuyện như vậy?"
"Hồi mới bị lộ thân phận, có ai kia sắc mặt khó coi cỡ nào." Từ Hữu Ngư hừ hừ, "Bây giờ thì da mặt dày lên rồi."
"Thật ra ngươi cứ thử một lần là sẽ biết thôi." Lý Lạc cười như ác ma giục giã, "Tuy cảm giác rất xã chết, nhưng thật đến bước đó rồi, thì cũng chỉ thế thôi, quen rồi là thấy bình thường ngay."
"Da mặt ta đâu có dày như ngươi, với cả…"
"Với cả gì?"
"Đồ ta viết với ngươi khác nhau." Từ Hữu Ngư tức giận liếc hắn, "Vốn dĩ không có ý để người quen đọc có được không."
"Ồ ~ cũng đúng." Lý Lạc nhớ lại những miêu tả lộ liễu trong "Văn Nghệ Niên Đại", cũng không nhịn được bật cười, "Vậy sau này ngươi định sao đây, rồi cũng có ngày bị lộ thôi."
"Ngươi ngậm miệng bớt cãi cho ta." Từ Hữu Ngư bất mãn nói, "Dù sao nếu chuyện mà từ miệng ngươi truyền ra thì xem ta xử lý ngươi thế nào."
"Trừng phạt ta như nào?"
"Hừ! Ngươi cứ chờ đấy."
Hai người trò chuyện một lúc, thì bốn người trong bếp đã nhanh chóng rửa xong bát đũa.
Từ Dung Sinh ăn xong cơm liền về nhà lấy xe, vừa lúc cũng lái xe xuống dưới lầu.
Thế là bảy người còn lại dọn dẹp một chút rồi xuống lầu đi.
Chỉ là lúc chuẩn bị lên xe thì lại có chút khó xử, ba cô bé đều rất muốn ngồi cùng xe với Lý Lạc.
Cuối cùng Lý Lạc dứt khoát ngồi ghế phụ, ba cô bé liền chen nhau lên ghế sau.
Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh hai chị em tốt liền ngồi lên xe của Từ Dung Sinh.
Từ Dung Sinh lái xe ở phía trước, Lý Quốc Hồng đi phía sau, nhìn chiếc xe phía trước, Lý Quốc Hồng không khỏi hỏi: "Hữu Ngư, xe của ba con là xe Đại Chúng hả?"
"Chắc vậy." Từ Hữu Ngư gật đầu, "Con cũng không rõ lắm."
"Xe này chắc phải tầm hai trăm nghìn nhỉ." Lý Quốc Hồng nói.
"Hình như là vậy." Từ Hữu Ngư nói, "Ba ở trường bên kia, ban đầu có ưu đãi và trợ cấp mua xe, là hợp tác gì đó với trường, đặc biệt cung cấp phúc lợi cho giáo sư, nên mấy trăm nghìn là đủ rồi."
"Vậy cũng khá đấy chứ." Lý Quốc Hồng nghe vậy, có chút hâm mộ.
Đừng thấy giáo sư khoa văn ở Đại học Tiền Giang, lương thực tế có khi không bằng bao nhiêu người trí thức, nhưng thường thì một số phúc lợi đãi ngộ, không phải người bình thường so được.
Rất nhiều phúc lợi ẩn, từ từ ban ân cho bản thân và gia đình, kể cả căn nhà gia đình, cơ bản đều là lợi ích do Đại học Tiền Giang cung cấp.
Nhưng Lý Quốc Hồng cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn thuần cảm thấy xe của Từ Dung Sinh không tệ.
Tầm hơn hai trăm nghìn, nếu như hắn đổi xe mới cũng có thể mua một chiếc như thế này, Lý Quốc Hồng cũng đã thỏa mãn.
Dù sao thì vẫn tốt hơn chiếc xe cũ nát của hắn bây giờ.
Lý Lạc thấy rõ ý của cha mình, liền cười trêu chọc: "Chẳng phải con đã nói là mua xe mới cho ba rồi sao, hay là tranh thủ thời gian này đi chọn đi?"
"Không cần không cần, gấp cái gì." Lý Quốc Hồng nghe vậy liền lắc đầu, "Đợi sang năm rồi tính."
Lý Lạc cũng biết cha sẽ nói thế, cười nhẹ hai tiếng, không nói thêm gì về chủ đề này nữa.
Đợi hai xe lái vào bãi đậu xe của trung tâm thương mại Ngân Thái, tám người cùng xuống xe, đi vào tòa nhà Ngân Thái, Lý Lạc liền dẫn ba cô gái đi đến cửa hàng đồ bơi.
Còn Lâm Tú Hồng và mọi người rất yên tâm để Lý Lạc tự mua đồ, liền quay sang đi lang thang ở các cửa hàng quần áo khác.
Ở tầng hai của cửa hàng đồ bơi, vì đang là mùa đông nên không có mấy khách hàng, thấy có người vào xem, cũng chỉ liếc mắt, không để ý nữa, chỉ coi là mấy đứa trẻ rảnh rỗi vào đi dạo cho vui.
Nhưng khi thấy Lý Lạc và ba người bạn của mình đang nghiêm túc chọn đồ bơi, bà chủ mới đứng dậy lại gần, xác nhận là bọn họ thật sự muốn mua đồ bơi, liền nhiệt tình chào hàng.
Đặc biệt là khi thấy ba cô gái đều xinh đẹp, thì khen cũng không cần suy nghĩ, toàn lời có cánh, chắc chắn không sai.
Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm nói bà chủ cứ để các nàng tự xem, chọn xong sẽ báo.
Sau đó ba cô gái mỗi người cầm một bộ đồ bơi do Lý Lạc chọn, đi vào phòng thay đồ. Trong lúc đó, bà chủ thấy Lý Lạc chờ có vẻ buồn chán, liền cười chào hỏi tán gẫu: "Ba cô bé này xinh thật đấy, ai là bạn gái cậu vậy?"
"Ba người đều là bạn gái của tôi." Lý Lạc cười nói.
"Hả?" Bà chủ ngớ người, có chút không kịp phản ứng.
Nhưng giây tiếp theo, Lý Lạc liền sửa lời: "Đùa thôi, cô nào dáng đẹp nhất là bạn gái tôi, còn hai cô kia là em họ."
"Ồ vậy à." Bà chủ kịp phản ứng, cười ha hả, "Hết hồn, cậu thật biết đùa."
Lý Lạc cười cười không nói, trong đầu thì lại nghĩ xem câu nào mới là đùa, cũng không chắc nữa.
"Lý Lạc." Cửa phòng thay đồ của Từ Hữu Ngư mở ra, nàng ló đầu ra, nói với Lý Lạc: "Anh qua đây một lát."
Lý Lạc thấy vậy liền gật đầu với bà chủ rồi đi đến phòng thay đồ của Từ Hữu Ngư.
Bà chủ cũng không để ý, dù sao ai cũng nói là nam nữ bạn bè, giúp nhau xem quần áo cũng là bình thường thôi.
Chỉ cần đừng có làm loạn trong phòng thay đồ là được.
Lý Lạc vừa đến cửa phòng thay đồ thì bị Từ Hữu Ngư kéo vào trong.
Kết quả vừa vào, Lý Lạc nhất thời thấy hơi khó thở.
Bởi vì lúc này Từ Hữu Ngư đã thay bộ đồ bơi đen vừa chọn, đợi Lý Lạc vào rồi liền đóng cửa phòng thay đồ lại, sau đó lùi về phía sau hai bước, đứng trước mặt Lý Lạc để hắn ngắm nghía.
"Sao, được không?" Từ Hữu Ngư mặt có chút ngượng ngùng, nhưng cố gắng tươi tắn phóng khoáng, trông càng mê người hơn.
Trong mắt Lý Lạc, lúc này Từ Hữu Ngư mặc một bộ đồ bơi liền thân màu đen, bởi vì ưu thế ngực lớn nên nhô cao lên, Lý Lạc thậm chí còn có thể cảm nhận rõ được rãnh sâu hun hút đang vẫy gọi hắn.
Ngoài ra, bộ đồ bơi còn thiết kế những đường cắt khoét hai bên eo, để lộ phần da trắng nõn, trông vô cùng thu hút.
Sự phối hợp của Từ Hữu Ngư này đã phạm quy về cấp bậc vóc dáng, trực tiếp khiến Lý Lạc nhìn ngây người tại chỗ.
“Này, nhìn ngây người ra à?” Từ Hữu Ngư cười ha hả dính sát vào, xích lại gần Lý Lạc hỏi, “Hỏi ngươi đấy.” “Đẹp mắt.” Lý Lạc ôm eo nhỏ của Từ Hữu Ngư, hai tay liền một cách tự nhiên rơi vào chỗ trống, trực tiếp chạm vào da thịt nhẵn nhụi bóng loáng của học tỷ, làm cho lòng người run lên.
Nhưng lúc này, từ phòng thử quần áo bên cạnh liền truyền đến giọng của Nhan Trúc Sanh: “Lý Lạc, ta thay xong rồi, ngươi tới nhìn một chút.” “Ta đi trước nhé?” Lý Lạc nháy mắt mấy cái, trong lòng lại mong chờ bộ dạng Nhan Trúc Sanh mặc đồ bơi.
Từ Hữu Ngư thấy vậy, khẽ hừ một tiếng, sau đó nói: “Vậy ngươi chọn cho ta một bộ nữa rồi đi.” “Được.” Đi ra khỏi phòng thử quần áo của Từ Hữu Ngư, Lý Lạc lại chọn lựa trong vô số bộ đồ bơi, tưởng tượng dáng vẻ Từ Hữu Ngư mặc nó vào, lại chọn hai bộ.
Sau đó, hắn lại dứt khoát chọn thêm hai bộ cho Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh, cùng nhau mang tới.
Lúc này, Nhan Trúc Sanh đã có chút nóng lòng theo trong phòng thử áo thò đầu ra, nhìn về phía Lý Lạc.
Chờ Lý Lạc đưa đồ bơi cho Từ Hữu Ngư và Ứng Thiện Khê xong, Nhan Trúc Sanh liền kéo Lý Lạc vào, cười tươi rói đứng ở trước mặt hắn, không chút e dè để hắn thưởng thức.
“Cái này thế nào?” Nhan Trúc Sanh mặc một bộ đồ lặn liền thân màu lục, đôi chân dài thẳng tắp không hề che giấu hoàn toàn lộ ra, cái loại da trắng lạnh ấy, cơ hồ trong nháy mắt có thể thu hút bất kỳ ai.
Hoàn toàn không thể nào dời mắt.
Đến khi ngước lên nhìn dáng vẻ Nhan Trúc Sanh lén đưa tay che trước ngực mình, Lý Lạc cũng không nhịn được cười một tiếng.
“Ngươi đang nhìn chỗ nào đấy?” Nhan Trúc Sanh có chút không vui chu miệng lên, “Không được nhìn, chỗ này xấu xí.” “Không sao.” Lý Lạc cảm thấy thú vị, đưa tay nắm lấy hai cổ tay nàng, kéo tay nàng ra, cúi đầu nhìn hai mắt, bật cười nói: “Đáng yêu thật.” Thật ra Nhan Trúc Sanh không phải hoàn toàn không có đường cong, chỉ là bình thường mặc quần áo không thấy rõ mà thôi.
Lúc này đổi đồ bơi rồi mới có thể phát hiện, vẫn có chút lên xuống, hai cái mầm non nhỏ bé, ngạo nghễ đứng thẳng.
Kết hợp với cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra của Nhan Trúc Sanh, thực sự vô cùng đáng yêu, suýt chút nữa cũng khiến Lý Lạc quên, Nhan Trúc Sanh vẫn là một cô nàng chân dài 1m7.
“Ngươi bắt nạt ta.” Nhan Trúc Sanh nhỏ giọng nói, “Lý Lạc thật xấu.” “Ta đây là đang thưởng thức toàn diện, sau đó mới có thể chọn ra đồ bơi thích hợp cho ngươi được.” Lý Lạc nghiêm trang nói, “Ta mang vào đây hai bộ, ngươi thử lại lần nữa xem, chắc chắn sẽ thích hợp với ngươi hơn.” “A.” “Vậy ta đi ra ngoài trước.” Ra khỏi phòng thử quần áo của Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc liền lại đến cửa phòng thử quần áo của Ứng Thiện Khê.
Bất quá Ứng Thiện Khê là người duy nhất vẫn chưa mở miệng bảo hắn vào xem, Lý Lạc không thể làm gì khác hơn là gõ cửa hỏi: “Khê Khê, ngươi thay xong chưa?” “Ừm, thay xong rồi.” Ứng Thiện Khê ở bên trong nhỏ giọng nói.
“Vậy có muốn ta giúp ngươi xem một chút không?” “Cái này…” Ứng Thiện Khê rõ ràng có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn không trả lời Lý Lạc là có muốn hay không xem.
Chỉ là ngay khi Lý Lạc cho là nàng ngại ngùng không cho hắn xem, cửa phòng thử quần áo lại lặng lẽ được hé ra một khe hở.
Lý Lạc bật cười một tiếng, mở cửa phòng thử quần áo, liền đi thẳng vào.
Đóng cửa lại, Lý Lạc nhìn về phía Ứng Thiện Khê bên trong.
Lúc này Ứng Thiện Khê cũng đã sớm thay xong bộ đồ bơi thứ nhất, chỉ là sau khi Lý Lạc đi vào, liền rất xấu hổ ngồi vào ghế, cầm áo khoác lông vũ của mình che trên người, gương mặt đều xấu hổ đỏ ửng.
Bất quá chỉ nhìn hai chân trắng nõn của Ứng Thiện Khê lộ ra bên ngoài, cùng với đôi bàn chân nhỏ non nớt đáng yêu kia, đã đủ để Lý Lạc thưởng thức đã lâu.
“Ngươi như vậy ta cũng không nhìn thấy gì cả.” Lý Lạc vừa nói, liền đưa tay kéo Ứng Thiện Khê từ trên ghế lên.
Đứng trước mặt Lý Lạc, Ứng Thiện Khê vẫn ôm áo khoác lông vũ của nàng, gương mặt đỏ hồng, trông vô cùng đáng yêu, rất muốn khiến người ta cắn một cái.
“Có chút ngại…” Ứng Thiện Khê nhỏ giọng nói.
“Đến lúc đó ra bãi cát chơi đùa, chẳng phải đều trực tiếp mặc đồ bơi à?” “Vậy không giống nhau mà.” Ứng Thiện Khê ngại ngùng nói, “Bãi cát là bãi cát, đây là đây.” “Vậy không được nhìn?” “Không có nói không cho ngươi nhìn mà…” “Vậy…” Lý Lạc giơ tay lên, dò xét nắm lấy cổ áo lông vũ, hơi dùng chút lực.
Rất nhanh, tay nhỏ của Ứng Thiện Khê liền buông ra, giao áo khoác lông vũ vào tay Lý Lạc.
Vì vậy, hai tay của Lý Lạc chậm rãi hạ xuống, cảnh đẹp trước mắt cuối cùng dần dần lọt vào tầm mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận