Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 277: Nhan lão sư giáo thật tốt (length: 16026)

"Quân ca, ngồi."
"Đến đến, uống trà."
"Ăn quà vặt."
"TV có xem không ?"
"Kênh nào ta bấm cho ngài."
"Đi tới có mệt không? Ta đấm bóp cho ngài."
Nhìn Lý Lạc nắm lên bắp đùi mình, Triệu Vinh Quân vội vàng dịch mông ra, một trận xấu hổ: "Ngươi bình thường chút có được không? Ta có làm gì ngươi đâu, trà này của ngươi sẽ không lén bỏ thuốc đấy chứ?"
"Sao mà biết được chứ." Lý Lạc kéo tay Triệu Vinh Quân nhiệt tình nói, "Chúng ta là ai với ai nha, từ nhỏ chung một phe lớn lên, quan hệ! Ta đối huynh đệ tốt một chút thì sao?"
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra." Triệu Vinh Quân mặt không nói gì, "Ta bình thường cũng không xem tiểu thuyết, chỉ là cảm thấy hiếu kỳ, mới tra xét một chút."
"Có lời này của ngươi ta an tâm." Lý Lạc cười hắc hắc, "Vậy ngươi buổi trưa muốn ăn gì? Ta lại đi chợ rau mua chút?"
"Ngươi xào bình thường là được, ta không kén ăn."
"Được, ta đây đi nấu cơm trước, ngươi ở đây nghỉ ngơi."
"Mà Ứng Thiện Khê các nàng đâu?" Triệu Vinh Quân kỳ lạ hỏi.
"Ờ, các nàng vẫn còn ngủ bù." Lý Lạc ho khan hai tiếng nói, "Hôm qua ngủ tương đối trễ, giờ này vẫn còn ngủ nướng đó, chờ làm cơm xong ta lại gọi các nàng dậy."
Triệu Vinh Quân gật đầu một cái, cũng không nghĩ nhiều, lấy điện thoại ra tiếp tục xem tình hình trong nhóm lớp tam ban.
Trong phòng bếp, Lý Lạc đã chuẩn bị sẵn thức ăn, đơn giản xào qua, đại khái chừng mười phút đồng hồ, năm sáu món ăn liền xong, được hắn bưng lên bàn ăn.
Sau đó hắn đi về phòng ngủ của mình, vào nhìn, ba nữ tử vẫn còn nằm trên giường ngủ ngon lành, nhất thời khiến hắn có chút bất đắc dĩ.
"Dậy đi, ra ăn cơm." Lý Lạc đi tới mép giường, vỗ vỗ mặt Ứng Thiện Khê, lại chọt chọt Từ Hữu Ngư, sau đó điểm một cái vào đầu Nhan Trúc Sanh, "Đều tỉnh dậy đi, đừng ngủ, Triệu Vinh Quân cũng tới, đừng để người ta ở phòng khách chờ."
"A" Ứng Thiện Khê nghiêng người kẹp chăn lại, còn có chút không tình nguyện, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ngươi giúp ta lấy đồng phục ra."
Từ Hữu Ngư ngủ ở giữa nghe vậy, vốn còn muốn tự mình thức dậy, lúc này cũng xì hơi, trực tiếp ôm Ứng Thiện Khê rồi thò đầu ra nói: "Vậy cũng giúp ta lấy luôn."
"Ta nữa." Nhan Trúc Sanh giơ tay nói.
Lý Lạc thở dài, xoay người ra khỏi phòng ngủ, đem ba bộ đồng phục học sinh của các nàng đều mang vào, ném lên giường một cái: "Bây giờ ta cảm giác giống như nuôi ba cô con gái, còn phải hầu hạ các ngươi từng người thức dậy."
"Y ~" Từ Hữu Ngư đón lấy bộ đồng phục học sinh, nháy mắt với hắn một cái, cười hì hì nói, "Thì ra ngươi thích cái trò này nha, muốn chúng ta gọi ngươi ba sao ~ Chẳng lẽ hôm qua lúc đánh mông Khê Khê ngươi đã tỉnh rồi hả?"
"Biến thái." Ứng Thiện Khê đỏ mặt phì một tiếng, "Ngươi mau đi ra đi... Chẳng lẽ còn muốn nhìn chúng ta thay quần áo sao?"
"Thật ra cũng không phải là không được." Từ Hữu Ngư cười hắc hắc nói.
Nhan Trúc Sanh lúc này đã ngồi dậy, cầm bộ đồng phục trong tay, hơi có chút nhộn nhạo.
Lý Lạc thấy vậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ: "Các ngươi mau lên, thay đồ xong thì ra ăn cơm."
Lúc này Triệu Vinh Quân đã ngồi vào bàn ăn, bất quá người chưa có đủ, hắn cũng không tiện động đũa.
Lý Lạc sau khi ra ngoài, lấy chén đũa từ phòng bếp ra, múc hai chén cơm, đưa cho Triệu Vinh Quân một chén: "Mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn trước."
Triệu Vinh Quân thấy hắn động đũa trước, cũng sẽ không khách khí nữa, cúi đầu thưởng thức.
Bất quá được nửa đường thì hắn có chút mắc tiểu, liền đứng dậy nói: "Ta đi vệ sinh."
Kết quả vừa đi tới hành lang, Triệu Vinh Quân đã thấy cửa phòng Lý Lạc bị người đẩy ra.
Nhan Trúc Sanh còn có chút mơ màng từ bên trong đi ra, nhìn thấy Triệu Vinh Quân thì gật đầu với hắn một cái: "Chào buổi sáng."
Triệu Vinh Quân: "Chào buổi sáng."
Chờ Nhan Trúc Sanh đi qua rồi, Triệu Vinh Quân lại tiến lên hai bước, kết quả lại có người từ trong phòng ngủ Lý Lạc đi ra.
"Hello ~" Từ Hữu Ngư nhiệt tình chào hỏi hắn, "Chào buổi sáng nha."
"Ừ" Triệu Vinh Quân rơi vào im lặng, "Học tỷ chào buổi sáng."
Chờ hắn cuối cùng đi tới cửa nhà vệ sinh.
Cửa phòng ngủ Lý Lạc lần nữa bị đẩy ra.
Ứng Thiện Khê từ bên trong đi ra, nhìn thấy Triệu Vinh Quân thì gò má mắc cỡ đỏ bừng, có chút ngượng ngùng đi ngang qua hắn, nhỏ giọng nói: "Sớm, chào buổi sáng."
Suy nghĩ của Triệu Vinh Quân lúc này đã lạc trôi.
Đứng ở cửa nhà vệ sinh, thật lâu không lấy lại tinh thần được, thiếu chút nữa đã quên mình đi vệ sinh.
Chờ lần nữa trở lại bàn ăn ngồi xuống, trong đầu Triệu Vinh Quân đã không còn chuyện liên quan tới tiểu thuyết của Lý Lạc.
Trong đầu đều là một câu hỏi.
Tối hôm qua sau khi mình rời đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong phòng này?
"Sao sắc mặt ngươi lạ thế?" Lý Lạc liếc nhìn Triệu Vinh Quân, quan tâm hỏi, "Có phải đau bụng không?"
Triệu Vinh Quân lắc đầu.
Vẫn là Từ Hữu Ngư nhìn ra vấn đề, cười đùa trêu chọc nói: "Dù là ai nhìn thấy từ phòng ngủ của một người nào đó đi ra ba cô mỹ thiếu nữ, phỏng chừng cũng sẽ ngơ ngác thôi."
Lý Lạc bị cô nhắc như vậy, nhất thời sắc mặt tối sầm lại: "Chẳng phải do các ngươi hôm qua cứ đòi chơi cờ cá ngựa trong phòng ta, không biết mấy giờ mới chịu đi ngủ."
Triệu Vinh Quân vừa nghe xong câu này, nhất thời càng ngơ ngác hơn.
Ba nữ một nam các ngươi sống chung một phòng, cả đêm liền quang chơi cờ cá ngựa gặp kỳ ngộ thôi á?
"Ăn cơm, ăn cơm." Lý Lạc vội vàng kêu, "Quân ca đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đến, cái này ngươi thích ăn nhất, ăn nhiều một chút."
Triệu Vinh Quân nhìn thức ăn trong chén, quyết định tạm thời vẫn là đừng nghĩ mấy chuyện như vậy, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Chờ đến sắp ăn xong, hắn mới nhớ lại chuyện Lý Lạc viết tiểu thuyết, sau đó không nhịn được hỏi: "Vậy khi nào thì ngươi bắt đầu viết tiểu thuyết? Trước kia ta cũng không biết."
Lời này vừa ra, Lý Lạc thì ngược lại không sao.
Ba người còn lại thì nhất thời kinh ngạc.
"Sao ngươi biết hắn viết tiểu thuyết vậy?" Ứng Thiện Khê nghi ngờ hỏi.
"Mới biết đó." Triệu Vinh Quân mặt vô tội, "Không phải ngươi chụp MV với hắn sao? Hiện tại đã truyền khắp trường học chúng ta rồi, mọi người đều đang chia sẻ mấy tấm ảnh của hai người trong MV."
"MV gì đó?" Nhan Trúc Sanh mặt nhỏ căng thẳng, không nhịn được hỏi.
"Khụ khụ" Lý Lạc ở bên cạnh giải thích, "Là nội dung mới nhất trong quyển tiểu thuyết kia của ta, nhân vật chính hát bài 《Chờ em tan học》, ta liền tiện thể đem cả audio với MV lên cùng một lượt."
"Audio thì ta biết, lần trước đi nhà Trúc Sanh thu âm." Từ Hữu Ngư gật đầu nói, "Nhưng MV chụp hồi nào? Sao ta không nhớ gì cả."
"Là hồi học kỳ trước tranh thủ thời gian chụp, hai người không biết cũng bình thường." Lý Lạc nói, "Đều là Khê Khê tự biên tự diễn bày trò, tiện tay làm cái."
"Cái gì mà tiện tay làm?" Ứng Thiện Khê không phục nhíu mũi lại, "Ta chụp rất nghiêm túc có được không, xem MV ai cũng đang khen ta quay đẹp nha."
"Hôm qua chơi hăng quá, ta cũng không để ý." Từ Hữu Ngư vừa nói, cũng móc điện thoại ra.
Bên kia, Nhan Trúc Sanh cũng lẳng lặng lấy điện thoại của mình ra, bắt đầu lướt xem tiểu thuyết của Lý Lạc cùng tình hình bài hát 《Chờ em tan học》.
"Nhưng sao ngươi biết Lý Lạc là tác giả?" Ứng Thiện Khê nghi ngờ hỏi, "Ta nhớ hắn nói người quay MV là em họ biểu ca mà."
"Chủ yếu là lúc cuối năm..." Triệu Vinh Quân bất đắc dĩ nói, "Mẹ ta nghe cô của hắn khoe qua, nói là Lý Lạc viết tiểu thuyết đạt giải, vậy chẳng phải trùng hợp sao."
Ứng Thiện Khê nghe vậy, nhất thời che miệng không nhịn được cười, sau đó cô nhìn về phía Lý Lạc đang im lặng, bật cười nói: "Ta thấy chuyện này ngươi giấu không được lâu nữa đâu, hay là sớm tự thú đi cho rồi."
"Cô nói dễ nhỉ." Lý Lạc nhếch mép, "Có thể không bại lộ vẫn là tốt nhất, dù sao bạn học mà hỏi thì các người cứ nói là biểu ca ta viết là được, hỏi lại cụ thể là ai thì cứ bảo là biểu ca yêu cầu bảo mật, không tiết lộ ra ngoài."
"Thật đúng là vô lực giãy giụa." Từ Hữu Ngư thở dài một tiếng.
Lý Lạc nghe vậy, nhất thời lườm cô một cái, trong ánh mắt hàm chứa sự uy hiếp.
Từ Hữu Ngư nhìn mắt hắn một cái, nhất thời yếu ớt cười với hắn, nịnh nọt nháy mắt tỏ vẻ bỏ qua cho.
Lý Lạc hừ một tiếng, coi như là không so đo với cô.
Rốt cuộc cái lớp áo khoác hiện tại của Lý Lạc coi như là khắp nơi thủng lỗ gió bay rồi.
Mà Từ Hữu Ngư mới là người luôn giữ kỹ lớp vỏ, ngoài Lý Lạc ra không ai biết cả.
Nếu mà bị Lý Lạc cùng nhau kéo xuống nước, Từ Hữu Ngư mới thật sự là không sống được.
May mà Lý Lạc không phải kẻ bụng dạ xấu xa.
Ăn cơm xong, Nhan Trúc Sanh liền ngoan ngoãn đứng dậy thu dọn bàn ăn, vào bếp rửa chén.
Ứng Thiện Khê vì buổi chiều phải đi huấn luyện, nên sau khi cơm nước xong liền thu xếp cặp sách, chào tạm biệt bọn họ rồi đi tới trường trước.
Từ Hữu Ngư thì buổi trưa lại trở về phòng ngủ bù, đến khoảng hơn hai giờ chiều, cũng sớm trở về trường, dự định giải quyết một ít chuyện vụn vặt của hội học sinh.
Triệu Vinh Quân thì ghi danh học lớp bổ túc trường vào ba giờ chiều chủ nhật, đến giờ thì đi.
Vậy là trong nhà rất nhanh chỉ còn lại Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh.
"Hay là chúng ta đi trường sớm một chút?" Lý Lạc hỏi Nhan Trúc Sanh.
Nhan Trúc Sanh lắc đầu, chỉ chỉ phòng đàn dương cầm, rồi đi vào.
Lý Lạc thấy vậy, liền cũng đi vào theo, nhìn thấy Nhan Trúc Sanh ngồi vào trước dương cầm, mười ngón tay thon dài đặt trên phím đàn, tiếng đàn liền theo đó vang lên.
"Nằm ở thao trường trường học ngươi ngắm sao trời ~ "
"Trong phòng học ~ đèn vẫn sáng ngươi ~ không về ~ "
Nhan Trúc Sanh nhẹ nhàng hát lên, sau đó nhìn về phía Lý Lạc, hướng hắn ngoắc ngoắc tay.
"Thế nào ?"
"Ngươi ngồi chỗ này." Nhan Trúc Sanh tránh ra chỗ của mình, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, để cho Lý Lạc ngồi xuống, "Ta dạy cho ngươi."
"Như vậy sao ?" Lý Lạc ngồi vào vị trí vừa rồi Nhan Trúc Sanh ngồi, hơi chút vận dụng hiệu quả Ký Ức Cung Điện trên linh hồn, chiếu theo động tác ngón tay vừa rồi của Nhan Trúc Sanh, trực tiếp phục chế bài hát, đi theo hát một lần.
Vốn còn muốn dạy hắn đánh đàn, Nhan Trúc Sanh nhất thời ngơ ngác nhìn hắn: "Ngươi nhớ nhanh vậy ?"
"Đều là Nhan lão sư dạy tốt."
Nhan Trúc Sanh mím môi: "Ta còn chưa bắt đầu dạy, ngươi đừng học nhanh như vậy có được không ?"
"Được rồi, vậy Nhan lão sư sẽ dạy ta những bài hát khác thì sao?"
"Vậy ngươi ngồi yên." Nhan Trúc Sanh đứng dậy, đi đến sau lưng Lý Lạc, nửa người trên tựa vào lưng Lý Lạc, đưa hai tay ra bao bọc lấy hắn, hai tay liền nhẹ nhàng đặt lên tay Lý Lạc, "Lần này đánh bài gì?"
"《Bầu Trời Không Có Giới Hạn》đi." Lý Lạc khẽ cười nói, "Ta thích nhất ngươi hát bài này."
"A, vậy thì bắt đầu."
Trong phòng dương cầm vang lên giai điệu du dương.
Đến gần sáu giờ tối, hai người mới từ bên trong đi ra.
Nhan Trúc Sanh tâm tình vui vẻ, nhịp bước nhẹ nhàng, trở về phòng ngủ cầm cặp sách, cùng Lý Lạc ra ngoài đi học.
Phụ Nhất Trung, phòng học lớp 10 lớp 8.
Lúc này còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ tự học buổi tối, trong phòng học đã ồn ào tiếng người.
Các bạn học buổi chiều đi học thêm, cùng các bạn lục tục trở về trường tụ lại thành từng nhóm, cũng đang bàn tán một chuyện.
"Nhìn thế này, Lý Lạc với Ứng Thiện Khê thật đúng là xứng đôi."
"Đáng tiếc là anh em họ ha ha ~ "
"Sao Lý Lạc không chụp cùng Nhan Trúc Sanh nhỉ? Ta thật muốn xem hai người bọn họ."
"Vậy thì quá kiêu ngạo rồi? Chẳng phải tương đương với tuyên bố thẳng mối quan hệ của hai người sao?"
"Nói đến quyển tiểu thuyết kia các cậu xem chưa? Hình như là anh họ Lý Lạc viết."
"Tớ bình thường chỉ xem ngôn tình thôi, không thích lắm loại tiểu thuyết viết cho con trai."
"Muốn xem trên điện thoại, tớ vẫn thích xem bản in cho thoải mái."
"Lý Lạc hát bài này cũng hay, tớ tải về MP3 rồi."
"Muốn nghe thì cứ bảo lớp trưởng hát cho chúng ta không phải tốt sao, người thật ở ngay bên cạnh rồi, còn nghe MP3 làm gì."
"Vậy lát nữa cậu bảo cậu ấy hát đi."
"Tớ không dám, để lớp phó đi."
"Tớ không đi." Hoa Tú Tú lơ đãng nói, không mấy hứng thú với chủ đề này.
Mà đúng lúc này, hai bóng người đi vào từ cửa sau lớp học.
Khi bạn học thấy Lý Lạc đi vào, mọi người đều im lặng trong giây lát.
Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía Lý Lạc.
Lý Lạc nhìn không khí quỷ dị trước mắt, nhất thời dừng bước, bất đắc dĩ nói: "Các cậu làm gì vậy ?"
"Lớp trưởng ghê vậy ~" Trương Quốc Hoàng nhanh nhảu góp vui, cười hề hề chúc mừng: "Đã lên cả MV rồi, bao giờ ra mắt thành thần tượng vậy?"
"Chỉ là giúp anh họ thôi." Lý Lạc cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, tùy ý nói, "Không khoa trương như các cậu nghĩ đâu."
Đa số học sinh trong lớp cũng không đi tìm hiểu chi tiết.
Nghe Lý Lạc nói vậy, cơ bản đều chọn tin.
Chỉ là cảm thấy lớp trưởng của mình xuất hiện trong MV ca nhạc dưới ống kính rất mới lạ và thú vị, nên mới bàn tán xôn xao.
Dù là người có vẻ vô tư như Trương Quốc Hoàng, dường như cũng không nhận ra điều gì bất thường, còn khoác vai Lý Lạc hỏi: "Hay là lớp trưởng hỏi anh họ cậu giúp tớ đi? Rốt cuộc nữ chính nào là chính cung vậy?"
Nghe đến câu hỏi này, Nhan Trúc Sanh bên cạnh lập tức dựng tai nhỏ lên, mong chờ nhìn về phía Lý Lạc, hết sức tò mò đáp án cho câu hỏi này.
"Cái này tùy tình huống đi, lát nữa tớ hỏi giúp cậu." Lý Lạc ho khan hai tiếng, qua loa cho xong chuyện, "Nhưng anh tớ có nói hay không thì chưa chắc."
"Không sao không sao, tớ chỉ hỏi thử thôi."
Sau khi dễ dàng ứng phó xong, Lý Lạc đi về chỗ ngồi.
Nhưng hắn không phát hiện, Trúc Vũ Phi bên cạnh Trương Quốc Hoàng, lúc này vẫn không nói lời nào, lén nhìn điện thoại di động dưới gầm bàn.
Thỉnh thoảng mới ngẩng đầu liếc nhìn Lý Lạc, lộ vẻ suy tư.
Còn Kim Ngọc Đình ngồi bàn đầu, trong lòng nghĩ về những chuyện từng nghe ở quê, bên tai là tiếng thảo luận sôi nổi của các bạn học, ánh mắt nhất thời phức tạp, liếc mắt nhìn Lý Lạc ở hàng sau.
Mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, nuốt những lời định nói vào bụng.
Về chỗ ngồi, Nhan Trúc Sanh nhìn Lý Lạc, rồi nhỏ giọng hỏi:
"Vậy rốt cuộc ai là chính cung ?"
"Có một câu mà có lẽ cậu chưa nghe qua." Lý Lạc nói, "Bản thân tác giả, cũng chỉ biết trước độc giả một giờ về diễn biến tiếp theo của cốt truyện."
"Vậy nên ngươi hỏi ai là chính cung?"
"Nói thật, ta cũng còn chưa biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận