Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 405: Hội trưởng đại nhân cực khổ (length: 19334)
Liễu Thiệu Văn mách lẻo sự tình, giống như là tại xó xỉnh ném ra một hòn đá nhỏ, đều không thể ném vào trong hồ, dâng lên một ít gợn sóng, liền lặng yên không một tiếng động rơi vào trong bùn, không người hỏi han.
Khổng Quân Tường ngoài miệng nói là hội thẩm tra tình huống, thật ra căn bản cũng không có dư thừa động tác.
Chỉ là khi đi phòng học, chăm chú nhìn thêm Lý Lạc cùng Ứng Thiện Khê, Nhan Trúc Sanh bên kia phòng học xó xỉnh, thấy bọn họ cũng không có tình huống gì sau, tựu xem như là "thẩm tra" xong rồi.
Thứ bảy buổi sáng lớp tự học, Khổng Quân Tường tại lớp tám phòng học trên bục giảng ngồi trông coi.
Trên đường gọi Lý Lạc đi hành lang hỏi thăm rồi một hồi nguyên đán dạ tiệc công tác chuẩn bị, xác nhận không có vấn đề gì sau, đem hắn thả về chỗ ngồi.
Hàng sau Liễu Thiệu Văn nhìn thấy Lý Lạc bị Khổng Quân Tường gọi lên đi, còn tưởng rằng là muốn âm thầm chất vấn Lý Lạc chuyện yêu đương đây.
Kẻ mách lẻo hắn lập tức cúi thấp đầu, nhưng vẫn là không nhịn được len lén hướng trên hành lang liếc mắt nhìn về.
Bất quá chờ Lý Lạc trở lại phòng học, nhìn hắn vẻ mặt cùng trước khi ra ngoài không có gì thay đổi, Liễu Thiệu Văn cũng không rõ ràng Khổng Quân Tường đến cùng đã hỏi những gì, trong lòng lo lắng bất an, lại có chút mong đợi.
Lý Lạc ngược lại là hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, Khổng Quân Tường ôm chuyện nhỏ hóa không tâm tư, căn bản sẽ không đề cập đến với hắn.
Trong mắt Khổng Quân Tường, tiểu đoàn thể của Lý Lạc bên này, không chỉ rất tốt duy trì được thành tích của Ứng Thiện Khê cùng Lý Lạc hai người, còn kéo Nhan Trúc Sanh nhanh chóng tiến bộ.
Ngoài ra, cái tiểu tổ học tập mà bọn họ bí mật thành lập, Triệu Vinh Quân cùng Kiều Tân Yến thành tích đều rất không tệ.
Vốn thành tích kém cỏi nhất Hứa Doanh Hoan, đều dần dần tiến bộ đến gần mức trung bình của toàn trường.
Với hiệu quả như vậy, Khổng Quân Tường trừ khi đầu óc có vấn đề, nếu không ai rảnh rỗi sinh nông nổi mà đi can dự vào chuyện yêu đương âm thầm của người ta?
Còn chuyện một chân đạp hai thuyền loại sự tình sao... Vừa mới ngồi về trên bục giảng, Khổng Quân Tường liếc nhìn Lý Lạc trở về chỗ ngồi, lại nhìn một chút Ứng Thiện Khê cùng Nhan Trúc Sanh, cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Chỉ có thể nói hắn lớp trưởng này vẫn là quá ưu tú a.
Giống như là Ứng Thiện Khê cùng Nhan Trúc Sanh như vậy, dõi mắt toàn trường đều là cô gái ưu tú nhất, đều bị Lý Lạc hấp dẫn, có lẽ còn đang tranh giành tình nhân trong bóng tối.
Bất quá chỉ cần không ảnh hưởng thành tích, không gây ra nhân mạng, đối với Khổng Quân Tường mà nói cũng không sao.
Hy vọng tiểu tử này đừng quá mức làm cho hắn kiếm chuyện để chơi.
Buổi sáng lớp tự học sau khi kết thúc.
Lý Lạc đám người kết bạn đi phòng ăn ăn cơm, buổi chiều chính là hoạt động hội nhóm của mỗi người.
Ứng Thiện Khê bên này mặc dù không có ban thi đua bận rộn, nhưng bởi vì chuyện nguyên đán hoạt động, hội học sinh bên này còn rất bận.
Cuối tuần liền muốn tổ chức dạ tiệc nguyên đán rồi, chiều hôm nay chính là một buổi diễn tập cuối cùng.
Ứng Thiện Khê chào hỏi thành viên hội học sinh, sắp xếp các hoạt động diễn tập chiều nay ngay ngắn rõ ràng.
Lý Lạc cùng Nhan Trúc Sanh xem như thành viên câu lạc bộ rock and roll, cũng phải dựa theo thứ tự diễn tập, tại quán thể dục bên kia chờ đợi ra sân, tham gia hoạt động diễn tập.
"Các ngươi là hai giờ chiều diễn tập, chuẩn bị trước nha." Từ Hữu Ngư đứng ở lầu hai, ngoài cửa phòng câu lạc bộ rock and roll, gõ vào khung cửa bọn họ, cười tủm tỉm nói vào.
"Học tỷ ngươi không về nhà sao?" Lý Lạc nhíu mày hỏi.
"Dạy học trò, mệt chết sư phụ." Từ Hữu Ngư liếc mắt, "Vừa nói với Khê Khê là phải học cách dùng người, nàng liền sắp xếp để ta làm việc, bất quá ta chỉ phụ trách liên hệ buổi diễn tập của câu lạc bộ rock and roll các ngươi, xong việc là rời đi."
Từ Hữu Ngư mặc dù đã từ chức hội trưởng hội học sinh, nhưng với tư cách là lớp trưởng lớp 12/16, đương nhiên vẫn là một thành viên của hội học sinh.
Hôm nay ngược lại thành đối tượng để Ứng Thiện Khê luyện tay, bị sắp xếp đến làm việc rồi.
"Cho nên chúng ta buổi chiều sau khi diễn tập xong, cũng có thể đi trước đúng không?" Lý Lạc hỏi.
"Có thể mà." Từ Hữu Ngư gật đầu nói, "Bất quá ngươi không ở đây chờ Khê Khê sao?"
"Ta muốn đi dạo một lát ở Tây Nhai, ghé xem tiệm trà sữa của cậu ta." Lý Lạc nói, "Lát nữa diễn tập xong là đi trước luôn."
"Tiệm trà sữa? Hình như trước kia đã nghe ngươi nói tới." Từ Hữu Ngư nhớ lại một hồi, "Nhưng mà trước đây ta không đi, hôm nay nếu không mang ta đi xem thử?"
"Ngươi đi xem tiệm trà sữa làm gì?"
"Tây Nhai chẳng phải là đường phố bên cạnh tiền đại sao?" Từ Hữu Ngư nói, "Sang năm ta phải đi học bên đó, nên đi làm quen trước một chút, biết đâu sau này còn phải thường xuyên chiếu cố tiệm trà sữa của cậu ngươi."
"Được thôi." Lý Lạc gật gật đầu, "Ngươi muốn bỏ tới đi cùng thì ta mời ngươi uống trà sữa."
"Ta cũng muốn đi." Nhan Trúc Sanh một bên đang chỉnh thử cây đàn ghi ta trong tay, vừa giơ tay nói.
"Vốn dĩ đã ngầm chấp nhận ngươi sẽ đi cùng rồi." Lý Lạc đưa tay lên xoa đầu Nhan Trúc Sanh, ra sức vò tóc nàng rối bù lên, "Chỉnh xong chưa?"
"Được rồi." Nhan Trúc Sanh lắc đầu, mái tóc dài vốn dĩ bị Lý Lạc vò rối, lập tức trở nên thập phần nhu thuận thẳng xuống.
Nàng đem cây đàn ghi ta đưa tới tay Lý Lạc, trong lòng nhớ lại chuyện lần trước đến tiệm trà sữa, trong lòng có chút mong đợi.
Lý Lạc nhìn vẻ mặt không có ý tốt của nàng, liền chọc chọc má nàng, sớm cảnh cáo nói: "Uống trà sữa của chính ngươi, không được ăn trộm trà sữa của ta."
"A ta không trộm." Nhan Trúc Sanh bị nhìn thấu tâm tư, lập tức lộ ra vẻ ngoan ngoãn.
Các thành viên câu lạc bộ rock and roll, trước hai giờ chiều, lục tục đến phòng hoạt động, chuẩn bị một chút công tác dưới sự sắp xếp của Lý Lạc.
Chờ đến hai giờ chiều, mọi người liền theo sự dẫn đường của Từ Hữu Ngư, xuống lầu đến giữa quán thể dục, nơi đã dựng sân khấu tạm thời.
Bởi vì chỉ là diễn tập, cho nên cũng không kết nối loa, bọn họ mang theo nhạc cụ đi đến sân khấu, cứ dựa theo sự sắp xếp của hội học sinh, diễn tập các tiết mục mà bọn họ định biểu diễn trong dạ tiệc nguyên đán.
Ứng Thiện Khê lúc này đang đứng ở một bên, cầm trong tay danh sách chương trình biểu diễn, vừa nhìn tình hình trên sân, một bên nghe các thành viên hội học sinh báo cáo, xác nhận kế hoạch diễn tập các tiết mục tiếp theo.
Lúc này, Từ Hữu Ngư bước tới bên cạnh Ứng Thiện Khê, nghe Nhan Trúc Sanh bọn họ đã bắt đầu hát ca khúc, đến gần tai Ứng Thiện Khê nhẹ giọng nói: "Lát nữa Lý Lạc bọn họ diễn tập xong, ba chúng ta về trước nhé."
"Ừ ta biết rồi." Ứng Thiện Khê hơi đau đầu xoa xoa chân mày, trong đầu nghĩ chịu đựng hết dạ tiệc nguyên đán này thì sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
Vì thế chờ câu lạc bộ rock and roll diễn tập kết thúc, Lý Lạc nhét đàn ghi ta vào tay Tạ Thụ Thần, nhờ hắn mang về lầu hai, mình thì trực tiếp đi đến trước mặt Ứng Thiện Khê.
"Chiều nay ta đến tiệm trà sữa của cậu một chuyến, học tỷ và Trúc Sanh cũng đi cùng." Lý Lạc nói, "Ngươi muốn uống gì? Đến lúc đó ta mang một ly về cho ngươi."
"Trà sữa hồng đậu đi." Ứng Thiện Khê nói, "Cho nóng."
"Được." Lý Lạc giơ tay lên sờ đầu Ứng Thiện Khê, cười nói, "Vất vả rồi... hội trưởng đại nhân, về nhà sẽ đấm bóp cho ngươi."
"Ngươi nói cái gì đó" Ứng Thiện Khê bị hắn nói mà mặt đỏ lên, lắc đầu hất tay hắn ra, liếc mắt nhìn Khương Lưu Tiên đứng một bên, khá là ngượng ngùng, kéo Lý Lạc sang một bên, nhỏ giọng nói: "Ở trong trường đừng nói lung tung."
"Ai là người gần đây mỗi ngày đòi ta đấm bóp mỗi khi về nhà? Chẳng phải ta đều đang nói thật sao?"
"Vậy cũng không được nói trước mặt bạn học." Ứng Thiện Khê bĩu môi nói, "Như vậy có ảnh hưởng đến hình tượng hội trưởng hội học sinh của ta không hả."
"Được được được." Lý Lạc cười khẽ hai tiếng, giơ tay nhéo một cái má nàng, "Vậy chúng ta đi trước đây, ngươi tiếp tục làm việc đi."
"Biết rồi, gửi lời hỏi thăm cậu ta giúp ta."
"Được."
Nhìn bóng lưng Lý Lạc cùng Nhan Trúc Sanh, Từ Hữu Ngư rời đi, Ứng Thiện Khê nhìn theo bóng dáng ba người họ đi ra khỏi cổng quán thể dục, sau đó mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn về phía Khương Lưu Tiên cách đó không xa.
"Tiết mục tiếp theo là của ai vậy?"
"À nha, tiếp theo là kịch ngắn do lớp 10 ban 9 chuẩn bị." Khương Lưu Tiên nhìn vào kế hoạch diễn tập sau, liền vội vàng nói.
Chờ sau khi nói xong, một thành viên hội học sinh phụ trách liên hệ chương trình kịch ngắn, cũng đã mang người tới.
Khương Lưu Tiên nhìn Ứng Thiện Khê đang liên hệ với bên kia, không nhịn được lén lấy điện thoại ra, mở (Đông Đông Thiên Hạ Đệ Nhất Khả Ái) lên.
(Khương Lưu Tiên): Tại sao tôi cảm thấy mấy người học trưởng Lý Lạc hài hòa quá vậy?
(Nhậm Tranh): Sao hả? Lại có tình huống mới?
(Khương Lưu Tiên): Học tỷ Ứng chẳng phải đang bận diễn tập dạ tiệc nguyên đán sao, cả buổi chiều không có gì, cũng không thấy học tỷ Ứng để ý.
(Khương Lưu Tiên): Vậy mà học trưởng Lý Lạc cùng học tỷ Nhan với học tỷ Từ đi tiệm trà sữa gì đó, không thể mang học tỷ Ứng theo, kết quả học tỷ Ứng dường như cũng không có vẻ gì là ghen, lại coi như đã ngầm đồng ý?
(Trương Quốc Hoàng): Đó chính là tiểu đội trưởng đó, ổn định, ổn định, đều là cơ làm hết.
(Trúc Vũ Phi): Quen rồi là tốt thôi.
(Lâm Uyên): Bây giờ tôi cực kỳ nghi ngờ, cuốn sách《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》, có phải muốn viết đến khi tiểu đội trưởng với ba người kia kết hôn mới chịu kết thúc hay không? Chung quy đều lấy tài liệu từ thực tế mà ra.
(Trương Quốc Hoàng): Ngươi nói cũng rất có lý, nhưng mà nói vậy thì ta lại muốn gửi dao cạo cho hắn rồi, cái mẹ nó nó đến khi nào mới chịu kết thúc đây?
(Trúc Vũ Phi): Dao cạo mà còn phải gửi sao? Cuối tuần ngươi mang trực tiếp tới không phải xong à.
Trong QQ Group trò chuyện rôm rả.
Lý Lạc dẫn theo Nhan Trúc Sanh và Từ Hữu Ngư, mang cặp sách bước ra khỏi cổng trường phụ trung số một, rẽ phải đi về hướng Đại học Tiền Giang. Trên đường, Nhan Trúc Sanh thấy Từ Hữu Ngư vừa đi vừa ngáp, liền ân cần hỏi: "Học tỷ trông có vẻ mệt mỏi, hay là về nhà nghỉ ngơi trước đi?"
"Ừ?" Từ Hữu Ngư nghiêng đầu nhìn Nhan Trúc Sanh, nghe nàng nói vậy, liền tủm tỉm cười hỏi: "Trúc Sanh muốn về ngủ cùng ta sao?"
"Ta không mệt." Nhan Trúc Sanh lắc đầu.
"Ta cũng không mệt, chỉ là ngáp thôi." Từ Hữu Ngư nói, "Quán trà sữa kia ta còn chưa ghé qua, dù sao cũng phải đi xem một chút."
"Đợi ngươi năm sau lên đại học, nhớ giới thiệu nhiều bạn cùng lớp vào nhé." Lý Lạc cười ha hả nói, "Công việc kinh doanh của quán trà sữa nhà cậu ta, đều nhờ cả vào ngươi đấy."
"Chỉ dựa vào ta giới thiệu thì có ích lợi gì?" Từ Hữu Ngư liếc mắt.
"Đến lúc vào đại học rồi, với nhan sắc của học tỷ, nhất định sẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi." Lý Lạc nghiêm trang nói, "Ngươi cứ nói, ngoại trừ trà sữa quán kia ra thì đồ uống khác ngươi đều không uống, vậy là có công lao rồi còn gì?"
"Hay nha, ngươi xem như đánh chủ ý lên người ta rồi hả?" Từ Hữu Ngư nheo mắt, hừ hừ hai tiếng, sau đó lại cười giả lả: "Nhưng mà câu này của ngươi có thể nói sớm, ta cảm thấy chắc chẳng có ai đến theo đuổi ta đâu."
"Sao có thể?"
"Không có khả năng như vậy sao?"
"Vậy thì không sao." Lý Lạc nói, "Đến lúc đó nhờ cậy Từ thúc thúc hỗ trợ tuyên truyền một chút gì đó."
"Ba ta không làm mấy chuyện này đâu." Từ Hữu Ngư liếc mắt, "Ngươi chi bằng tài trợ hoạt động trong trường học còn hơn."
"Vậy cứ để cậu ta lo liệu vậy." Lý Lạc cười nói.
Dù sao ba cái cửa tiệm ở đường Tây Nhai này, chủ yếu là muốn cho người nhà có chút việc để làm, chứ không nhất thiết phải thế này thế kia.
Dù sao nguồn lợi nhuận lớn nhất vẫn là từ việc giá phòng tăng sau khi tuyến tàu điện ngầm đi vào hoạt động.
Còn chút lợi nhuận từ việc kinh doanh buôn bán kia, thật ra cũng chỉ bằng con số lẻ so với giá phòng mà thôi.
Đây cũng là lý do Lý Lạc tiện tay giao quán trà sữa cho cậu Lâm Tú Phong.
Chỉ cần có nhà trong tay, việc kinh doanh cụ thể thế nào cũng không còn quan trọng.
Dù sao dựa vào lượng khách của Đại học Tiền Giang, sau này khi phố Thời Đại đối diện đường đi vào hoạt động, các cửa hàng ở đường Tây Nhai cơ bản không có khả năng lỗ vốn.
Với Lý Lạc, mấy căn phòng cửa hàng này, dù kinh doanh gì đi nữa, chỉ cần không lỗ là đã có lời rồi.
Nghĩ như vậy, ba người đã đi một mạch qua cổng nam của Đại học Tiền Giang, đi qua đại lộ Ninh Sơn rồi đến ngã tư đường nối với đường Tây Nhai, cũng là ngã rẽ đầu tiên từ đường hầm Ninh Sơn đi ra.
"Ồ?" Lúc sắp đến khúc cua, Từ Hữu Ngư đang trò chuyện với Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh đột nhiên khẽ kêu lên, chỉ tay về phía trước, "Chuyện gì xảy ra ở lối đi bộ bên kia vậy? Sao đông người vây quanh vậy?"
"Bắt đầu xây tàu điện ngầm." Lý Lạc nói, "Trước đó đã xác định rồi, ga tàu điện ngầm ở bên kia sẽ kéo dài về phía bắc bốn trạm, chỗ này là vị trí của ga cuối."
"Ôi chao? Thật vậy sao?" Từ Hữu Ngư ngạc nhiên, "Sau này chỗ chúng ta cũng có tàu điện ngầm à? Vậy tiện quá."
Dù sao không phải ai cũng thường xuyên để ý đến loại tin tức này, Lý Lạc và Lý Quốc Hồng đã biết tin tức xây dựng tàu điện ngầm từ lâu, nhưng Từ Hữu Ngư và Nhan Trúc Sanh thì bình thường sẽ không để ý đến những điều đó.
Nếu không phải Lý Lạc dẫn hai nàng đi bộ, có lẽ đến khi người lớn trong nhà vô tình nhắc tới thì các nàng mới biết đến chuyện này.
Hơn nữa, dù biết, thật ra hai nàng cũng không quá quan tâm đến ý nghĩa ẩn sau đó, cũng sẽ không nghĩ đến việc giá phòng ở xung quanh đây sẽ thay đổi như thế nào, chỉ đơn giản cảm thấy sau này đi vào nội thành chơi sẽ tiện lợi hơn nhiều.
"Cậu."
Quay trở lại đường Tây Nhai, đi ngang qua quán lẩu Lão Hỏa Oa của Lý Quốc Hồng, Lý Lạc liền dẫn hai nàng vào quán trà sữa nhà Lâm Tú Phong.
Vừa vào trong quán, Lý Lạc đã chào Lâm Tú Phong ở quầy: "Cậu."
Còn chưa kịp để Lâm Tú Phong phản ứng lại, Nhan Trúc Sanh và Từ Hữu Ngư đã chẳng khách khí mà chào hỏi: "Cậu chào cậu ~"
Lâm Tú Phong lúc này đang bận pha trà sữa, thấy Lý Lạc bước vào, lại liếc mắt nhìn Nhan Trúc Sanh đã khá quen mặt, nhìn thêm một lượt Từ Hữu Ngư xa lạ, cười gật đầu đáp lại, sau đó hỏi Lý Lạc: "Hôm nay Khê Khê không đi cùng sao?"
"Nàng bây giờ là hội trưởng hội sinh viên, đang bận ở trường đây." Lý Lạc đứng ở trước quầy nói, "Cho cháu một ly tiên thảo, hai người thì sao?"
"Trà sữa trân châu." Nhan Trúc Sanh nói, "Không bỏ trân châu."
"Vậy cho ta một trà sữa pudding." Từ Hữu Ngư nói.
"Được." Lâm Tú Phong gật đầu, sau đó gọi lớn về phía khu vực ghế ngồi trong quán: "Giản Thuần! Ra giúp một tay!"
"Đến đây!"
Giản Thuần đang ngồi viết gì đó ở khu vực nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng liền lập tức bỏ việc đang làm xuống, bước đến chỗ này.
Thấy Lý Lạc dẫn theo hai cô gái khi đến, nàng hơi nhướn mày, sau đó liền vào phía sau quầy, giúp Lâm Tú Phong một tay.
"Giản học tỷ." Lý Lạc thấy Giản Thuần đến thì không khỏi hỏi: "Chị sẽ không lại viết mấy cái luận văn kỳ quái chứ?"
"Sao có thể gọi là luận văn kỳ quái được chứ?" Giản Thuần nhìn Lý Lạc thì muốn cười, che miệng nói, "Thời gian nghỉ hè thì em đã viết xong luận văn về cuốn tiểu thuyết của anh rồi, học kỳ này thì chưa, bây giờ thì không dám chắc."
"Ý gì?"
"Không phải anh lại viết một cuốn sách mới sao?" Giản Thuần vừa thoăn thoắt làm trà sữa, vừa nói với Lý Lạc: "Thầy Từ có môn tự chọn, có thể tùy ý chọn tiểu thuyết hiện đại sáng tác trong vòng 5 năm gần đây."
"Sau đó viết bài bình luận dưới hình thức luận văn, tính vào điểm thi cuối kỳ."
"Trong danh mục sách được gợi ý có một quyển tên là 《niềm vui nhỏ》, tác giả là Trọng Nhiên."
Lý Lạc: "?"
"Anh lại viết sách mới rồi hả?" Lâm Tú Phong có chút ngạc nhiên: "Thế còn cuốn kia?"
"Cuốn kia vẫn đang viết, cuốn 《niềm vui nhỏ》 này chỉ là tác phẩm viết lúc rảnh tham gia một cuộc thi thôi." Lý Lạc xua tay, sau đó có chút lo lắng hỏi Giản Thuần: "Giản học tỷ, chắc không có nhiều người chọn cuốn của em đâu chứ?"
"Sao có thể?" Giản Thuần cười nói: "Người chọn cuốn của anh nhiều lắm đó."
"Hả? So với mấy nhà văn viết tiểu thuyết hiện đại khác, chắc em kém xa mà?"
"Nhưng nó hay mà." Giản Thuần nói, "Nội dung dễ hiểu, lại kể về chuyện thi đại học, ai cũng nắm rõ, viết bình luận chắc chắn là chọn loại đơn giản nhất rồi."
"Mấy quyển tiểu thuyết hiện đại khác, trong danh mục được đề xuất thì nhiều quyển nghiêng về văn học tiên phong, đọc rất khô khan."
"Chỉ đọc một lần thôi đã buồn ngủ rồi, đừng nói là còn phải viết phê bình, đúng là giết người mà… Cuốn 《niềm vui nhỏ》 của anh xem như cứu vớt mọi người."
Lý Lạc: "..."
Với tình huống này, Lý Lạc ít nhiều có chút dở khóc dở cười.
Nhưng nếu đúng là nhắm vào 《niềm vui nhỏ》 thì sự mâu thuẫn trong lòng Lý Lạc lại không mạnh mẽ như trước.
Dù sao khác với 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》, 《niềm vui nhỏ》 này là tiểu thuyết hàng thật giá thật, dù đều lấy bối cảnh đô thị nhưng nội dung có thể nói là khác nhau một trời một vực, thật sự có thể trải qua được sự đánh giá.
Ít nhất sẽ không khiến người ta xã hội sụp đổ.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc cũng trở lại bình thường.
Nhưng mặt khác.
"Giản học tỷ..."
"Anh cứ yên tâm." Giản Thuần vừa nhìn ánh mắt của hắn đã biết hắn muốn hỏi gì, đưa trà sữa tiên thảo đã làm xong đến, rồi cười nói, "Không ai ở trường biết thân phận thật của anh đâu… Ngoài em và thầy Từ, không ai biết cả."
"Vậy thì tốt." Lý Lạc yên tâm gật đầu, sau đó nhận lấy trà sữa pudding.
"Mở hộ em với" Từ Hữu Ngư cố bĩu môi, vừa tò mò hỏi Giản Thuần, "Giản học tỷ, thầy Từ mà chị vừa nói, có phải là thầy Từ Dung Sinh không ạ?"
"Đúng vậy." Lý Lạc cắm ống hút vào ly trà sữa pudding, đưa đến bên miệng Từ Hữu Ngư.
Từ Hữu Ngư cũng chẳng khách sáo, trực tiếp cúi đầu hút hai ngụm.
Nhìn một màn này, Giản Thuần lại nhìn Nhan Trúc Sanh ở bên cạnh, trong đầu nghĩ trước đây gặp hình như còn có một cô gái khác nữa.
Sau đó nàng vừa nhìn Từ Hữu Ngư, gật đầu nói: "Đúng vậy, là thầy Từ Dung Sinh, em biết à?"
"Thầy là ba của em đó." Từ Hữu Ngư chớp mắt mấy cái nói.
"Hả?" Giản Thuần ngẩn người ra, nhìn Từ Hữu Ngư một chút, rồi nhìn Lý Lạc, sau đó trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lý Lạc vừa đút trà sữa cho Từ Hữu Ngư, suy nghĩ đột nhiên có chút loạn xạ...
Khổng Quân Tường ngoài miệng nói là hội thẩm tra tình huống, thật ra căn bản cũng không có dư thừa động tác.
Chỉ là khi đi phòng học, chăm chú nhìn thêm Lý Lạc cùng Ứng Thiện Khê, Nhan Trúc Sanh bên kia phòng học xó xỉnh, thấy bọn họ cũng không có tình huống gì sau, tựu xem như là "thẩm tra" xong rồi.
Thứ bảy buổi sáng lớp tự học, Khổng Quân Tường tại lớp tám phòng học trên bục giảng ngồi trông coi.
Trên đường gọi Lý Lạc đi hành lang hỏi thăm rồi một hồi nguyên đán dạ tiệc công tác chuẩn bị, xác nhận không có vấn đề gì sau, đem hắn thả về chỗ ngồi.
Hàng sau Liễu Thiệu Văn nhìn thấy Lý Lạc bị Khổng Quân Tường gọi lên đi, còn tưởng rằng là muốn âm thầm chất vấn Lý Lạc chuyện yêu đương đây.
Kẻ mách lẻo hắn lập tức cúi thấp đầu, nhưng vẫn là không nhịn được len lén hướng trên hành lang liếc mắt nhìn về.
Bất quá chờ Lý Lạc trở lại phòng học, nhìn hắn vẻ mặt cùng trước khi ra ngoài không có gì thay đổi, Liễu Thiệu Văn cũng không rõ ràng Khổng Quân Tường đến cùng đã hỏi những gì, trong lòng lo lắng bất an, lại có chút mong đợi.
Lý Lạc ngược lại là hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, Khổng Quân Tường ôm chuyện nhỏ hóa không tâm tư, căn bản sẽ không đề cập đến với hắn.
Trong mắt Khổng Quân Tường, tiểu đoàn thể của Lý Lạc bên này, không chỉ rất tốt duy trì được thành tích của Ứng Thiện Khê cùng Lý Lạc hai người, còn kéo Nhan Trúc Sanh nhanh chóng tiến bộ.
Ngoài ra, cái tiểu tổ học tập mà bọn họ bí mật thành lập, Triệu Vinh Quân cùng Kiều Tân Yến thành tích đều rất không tệ.
Vốn thành tích kém cỏi nhất Hứa Doanh Hoan, đều dần dần tiến bộ đến gần mức trung bình của toàn trường.
Với hiệu quả như vậy, Khổng Quân Tường trừ khi đầu óc có vấn đề, nếu không ai rảnh rỗi sinh nông nổi mà đi can dự vào chuyện yêu đương âm thầm của người ta?
Còn chuyện một chân đạp hai thuyền loại sự tình sao... Vừa mới ngồi về trên bục giảng, Khổng Quân Tường liếc nhìn Lý Lạc trở về chỗ ngồi, lại nhìn một chút Ứng Thiện Khê cùng Nhan Trúc Sanh, cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Chỉ có thể nói hắn lớp trưởng này vẫn là quá ưu tú a.
Giống như là Ứng Thiện Khê cùng Nhan Trúc Sanh như vậy, dõi mắt toàn trường đều là cô gái ưu tú nhất, đều bị Lý Lạc hấp dẫn, có lẽ còn đang tranh giành tình nhân trong bóng tối.
Bất quá chỉ cần không ảnh hưởng thành tích, không gây ra nhân mạng, đối với Khổng Quân Tường mà nói cũng không sao.
Hy vọng tiểu tử này đừng quá mức làm cho hắn kiếm chuyện để chơi.
Buổi sáng lớp tự học sau khi kết thúc.
Lý Lạc đám người kết bạn đi phòng ăn ăn cơm, buổi chiều chính là hoạt động hội nhóm của mỗi người.
Ứng Thiện Khê bên này mặc dù không có ban thi đua bận rộn, nhưng bởi vì chuyện nguyên đán hoạt động, hội học sinh bên này còn rất bận.
Cuối tuần liền muốn tổ chức dạ tiệc nguyên đán rồi, chiều hôm nay chính là một buổi diễn tập cuối cùng.
Ứng Thiện Khê chào hỏi thành viên hội học sinh, sắp xếp các hoạt động diễn tập chiều nay ngay ngắn rõ ràng.
Lý Lạc cùng Nhan Trúc Sanh xem như thành viên câu lạc bộ rock and roll, cũng phải dựa theo thứ tự diễn tập, tại quán thể dục bên kia chờ đợi ra sân, tham gia hoạt động diễn tập.
"Các ngươi là hai giờ chiều diễn tập, chuẩn bị trước nha." Từ Hữu Ngư đứng ở lầu hai, ngoài cửa phòng câu lạc bộ rock and roll, gõ vào khung cửa bọn họ, cười tủm tỉm nói vào.
"Học tỷ ngươi không về nhà sao?" Lý Lạc nhíu mày hỏi.
"Dạy học trò, mệt chết sư phụ." Từ Hữu Ngư liếc mắt, "Vừa nói với Khê Khê là phải học cách dùng người, nàng liền sắp xếp để ta làm việc, bất quá ta chỉ phụ trách liên hệ buổi diễn tập của câu lạc bộ rock and roll các ngươi, xong việc là rời đi."
Từ Hữu Ngư mặc dù đã từ chức hội trưởng hội học sinh, nhưng với tư cách là lớp trưởng lớp 12/16, đương nhiên vẫn là một thành viên của hội học sinh.
Hôm nay ngược lại thành đối tượng để Ứng Thiện Khê luyện tay, bị sắp xếp đến làm việc rồi.
"Cho nên chúng ta buổi chiều sau khi diễn tập xong, cũng có thể đi trước đúng không?" Lý Lạc hỏi.
"Có thể mà." Từ Hữu Ngư gật đầu nói, "Bất quá ngươi không ở đây chờ Khê Khê sao?"
"Ta muốn đi dạo một lát ở Tây Nhai, ghé xem tiệm trà sữa của cậu ta." Lý Lạc nói, "Lát nữa diễn tập xong là đi trước luôn."
"Tiệm trà sữa? Hình như trước kia đã nghe ngươi nói tới." Từ Hữu Ngư nhớ lại một hồi, "Nhưng mà trước đây ta không đi, hôm nay nếu không mang ta đi xem thử?"
"Ngươi đi xem tiệm trà sữa làm gì?"
"Tây Nhai chẳng phải là đường phố bên cạnh tiền đại sao?" Từ Hữu Ngư nói, "Sang năm ta phải đi học bên đó, nên đi làm quen trước một chút, biết đâu sau này còn phải thường xuyên chiếu cố tiệm trà sữa của cậu ngươi."
"Được thôi." Lý Lạc gật gật đầu, "Ngươi muốn bỏ tới đi cùng thì ta mời ngươi uống trà sữa."
"Ta cũng muốn đi." Nhan Trúc Sanh một bên đang chỉnh thử cây đàn ghi ta trong tay, vừa giơ tay nói.
"Vốn dĩ đã ngầm chấp nhận ngươi sẽ đi cùng rồi." Lý Lạc đưa tay lên xoa đầu Nhan Trúc Sanh, ra sức vò tóc nàng rối bù lên, "Chỉnh xong chưa?"
"Được rồi." Nhan Trúc Sanh lắc đầu, mái tóc dài vốn dĩ bị Lý Lạc vò rối, lập tức trở nên thập phần nhu thuận thẳng xuống.
Nàng đem cây đàn ghi ta đưa tới tay Lý Lạc, trong lòng nhớ lại chuyện lần trước đến tiệm trà sữa, trong lòng có chút mong đợi.
Lý Lạc nhìn vẻ mặt không có ý tốt của nàng, liền chọc chọc má nàng, sớm cảnh cáo nói: "Uống trà sữa của chính ngươi, không được ăn trộm trà sữa của ta."
"A ta không trộm." Nhan Trúc Sanh bị nhìn thấu tâm tư, lập tức lộ ra vẻ ngoan ngoãn.
Các thành viên câu lạc bộ rock and roll, trước hai giờ chiều, lục tục đến phòng hoạt động, chuẩn bị một chút công tác dưới sự sắp xếp của Lý Lạc.
Chờ đến hai giờ chiều, mọi người liền theo sự dẫn đường của Từ Hữu Ngư, xuống lầu đến giữa quán thể dục, nơi đã dựng sân khấu tạm thời.
Bởi vì chỉ là diễn tập, cho nên cũng không kết nối loa, bọn họ mang theo nhạc cụ đi đến sân khấu, cứ dựa theo sự sắp xếp của hội học sinh, diễn tập các tiết mục mà bọn họ định biểu diễn trong dạ tiệc nguyên đán.
Ứng Thiện Khê lúc này đang đứng ở một bên, cầm trong tay danh sách chương trình biểu diễn, vừa nhìn tình hình trên sân, một bên nghe các thành viên hội học sinh báo cáo, xác nhận kế hoạch diễn tập các tiết mục tiếp theo.
Lúc này, Từ Hữu Ngư bước tới bên cạnh Ứng Thiện Khê, nghe Nhan Trúc Sanh bọn họ đã bắt đầu hát ca khúc, đến gần tai Ứng Thiện Khê nhẹ giọng nói: "Lát nữa Lý Lạc bọn họ diễn tập xong, ba chúng ta về trước nhé."
"Ừ ta biết rồi." Ứng Thiện Khê hơi đau đầu xoa xoa chân mày, trong đầu nghĩ chịu đựng hết dạ tiệc nguyên đán này thì sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
Vì thế chờ câu lạc bộ rock and roll diễn tập kết thúc, Lý Lạc nhét đàn ghi ta vào tay Tạ Thụ Thần, nhờ hắn mang về lầu hai, mình thì trực tiếp đi đến trước mặt Ứng Thiện Khê.
"Chiều nay ta đến tiệm trà sữa của cậu một chuyến, học tỷ và Trúc Sanh cũng đi cùng." Lý Lạc nói, "Ngươi muốn uống gì? Đến lúc đó ta mang một ly về cho ngươi."
"Trà sữa hồng đậu đi." Ứng Thiện Khê nói, "Cho nóng."
"Được." Lý Lạc giơ tay lên sờ đầu Ứng Thiện Khê, cười nói, "Vất vả rồi... hội trưởng đại nhân, về nhà sẽ đấm bóp cho ngươi."
"Ngươi nói cái gì đó" Ứng Thiện Khê bị hắn nói mà mặt đỏ lên, lắc đầu hất tay hắn ra, liếc mắt nhìn Khương Lưu Tiên đứng một bên, khá là ngượng ngùng, kéo Lý Lạc sang một bên, nhỏ giọng nói: "Ở trong trường đừng nói lung tung."
"Ai là người gần đây mỗi ngày đòi ta đấm bóp mỗi khi về nhà? Chẳng phải ta đều đang nói thật sao?"
"Vậy cũng không được nói trước mặt bạn học." Ứng Thiện Khê bĩu môi nói, "Như vậy có ảnh hưởng đến hình tượng hội trưởng hội học sinh của ta không hả."
"Được được được." Lý Lạc cười khẽ hai tiếng, giơ tay nhéo một cái má nàng, "Vậy chúng ta đi trước đây, ngươi tiếp tục làm việc đi."
"Biết rồi, gửi lời hỏi thăm cậu ta giúp ta."
"Được."
Nhìn bóng lưng Lý Lạc cùng Nhan Trúc Sanh, Từ Hữu Ngư rời đi, Ứng Thiện Khê nhìn theo bóng dáng ba người họ đi ra khỏi cổng quán thể dục, sau đó mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn về phía Khương Lưu Tiên cách đó không xa.
"Tiết mục tiếp theo là của ai vậy?"
"À nha, tiếp theo là kịch ngắn do lớp 10 ban 9 chuẩn bị." Khương Lưu Tiên nhìn vào kế hoạch diễn tập sau, liền vội vàng nói.
Chờ sau khi nói xong, một thành viên hội học sinh phụ trách liên hệ chương trình kịch ngắn, cũng đã mang người tới.
Khương Lưu Tiên nhìn Ứng Thiện Khê đang liên hệ với bên kia, không nhịn được lén lấy điện thoại ra, mở (Đông Đông Thiên Hạ Đệ Nhất Khả Ái) lên.
(Khương Lưu Tiên): Tại sao tôi cảm thấy mấy người học trưởng Lý Lạc hài hòa quá vậy?
(Nhậm Tranh): Sao hả? Lại có tình huống mới?
(Khương Lưu Tiên): Học tỷ Ứng chẳng phải đang bận diễn tập dạ tiệc nguyên đán sao, cả buổi chiều không có gì, cũng không thấy học tỷ Ứng để ý.
(Khương Lưu Tiên): Vậy mà học trưởng Lý Lạc cùng học tỷ Nhan với học tỷ Từ đi tiệm trà sữa gì đó, không thể mang học tỷ Ứng theo, kết quả học tỷ Ứng dường như cũng không có vẻ gì là ghen, lại coi như đã ngầm đồng ý?
(Trương Quốc Hoàng): Đó chính là tiểu đội trưởng đó, ổn định, ổn định, đều là cơ làm hết.
(Trúc Vũ Phi): Quen rồi là tốt thôi.
(Lâm Uyên): Bây giờ tôi cực kỳ nghi ngờ, cuốn sách《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》, có phải muốn viết đến khi tiểu đội trưởng với ba người kia kết hôn mới chịu kết thúc hay không? Chung quy đều lấy tài liệu từ thực tế mà ra.
(Trương Quốc Hoàng): Ngươi nói cũng rất có lý, nhưng mà nói vậy thì ta lại muốn gửi dao cạo cho hắn rồi, cái mẹ nó nó đến khi nào mới chịu kết thúc đây?
(Trúc Vũ Phi): Dao cạo mà còn phải gửi sao? Cuối tuần ngươi mang trực tiếp tới không phải xong à.
Trong QQ Group trò chuyện rôm rả.
Lý Lạc dẫn theo Nhan Trúc Sanh và Từ Hữu Ngư, mang cặp sách bước ra khỏi cổng trường phụ trung số một, rẽ phải đi về hướng Đại học Tiền Giang. Trên đường, Nhan Trúc Sanh thấy Từ Hữu Ngư vừa đi vừa ngáp, liền ân cần hỏi: "Học tỷ trông có vẻ mệt mỏi, hay là về nhà nghỉ ngơi trước đi?"
"Ừ?" Từ Hữu Ngư nghiêng đầu nhìn Nhan Trúc Sanh, nghe nàng nói vậy, liền tủm tỉm cười hỏi: "Trúc Sanh muốn về ngủ cùng ta sao?"
"Ta không mệt." Nhan Trúc Sanh lắc đầu.
"Ta cũng không mệt, chỉ là ngáp thôi." Từ Hữu Ngư nói, "Quán trà sữa kia ta còn chưa ghé qua, dù sao cũng phải đi xem một chút."
"Đợi ngươi năm sau lên đại học, nhớ giới thiệu nhiều bạn cùng lớp vào nhé." Lý Lạc cười ha hả nói, "Công việc kinh doanh của quán trà sữa nhà cậu ta, đều nhờ cả vào ngươi đấy."
"Chỉ dựa vào ta giới thiệu thì có ích lợi gì?" Từ Hữu Ngư liếc mắt.
"Đến lúc vào đại học rồi, với nhan sắc của học tỷ, nhất định sẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi." Lý Lạc nghiêm trang nói, "Ngươi cứ nói, ngoại trừ trà sữa quán kia ra thì đồ uống khác ngươi đều không uống, vậy là có công lao rồi còn gì?"
"Hay nha, ngươi xem như đánh chủ ý lên người ta rồi hả?" Từ Hữu Ngư nheo mắt, hừ hừ hai tiếng, sau đó lại cười giả lả: "Nhưng mà câu này của ngươi có thể nói sớm, ta cảm thấy chắc chẳng có ai đến theo đuổi ta đâu."
"Sao có thể?"
"Không có khả năng như vậy sao?"
"Vậy thì không sao." Lý Lạc nói, "Đến lúc đó nhờ cậy Từ thúc thúc hỗ trợ tuyên truyền một chút gì đó."
"Ba ta không làm mấy chuyện này đâu." Từ Hữu Ngư liếc mắt, "Ngươi chi bằng tài trợ hoạt động trong trường học còn hơn."
"Vậy cứ để cậu ta lo liệu vậy." Lý Lạc cười nói.
Dù sao ba cái cửa tiệm ở đường Tây Nhai này, chủ yếu là muốn cho người nhà có chút việc để làm, chứ không nhất thiết phải thế này thế kia.
Dù sao nguồn lợi nhuận lớn nhất vẫn là từ việc giá phòng tăng sau khi tuyến tàu điện ngầm đi vào hoạt động.
Còn chút lợi nhuận từ việc kinh doanh buôn bán kia, thật ra cũng chỉ bằng con số lẻ so với giá phòng mà thôi.
Đây cũng là lý do Lý Lạc tiện tay giao quán trà sữa cho cậu Lâm Tú Phong.
Chỉ cần có nhà trong tay, việc kinh doanh cụ thể thế nào cũng không còn quan trọng.
Dù sao dựa vào lượng khách của Đại học Tiền Giang, sau này khi phố Thời Đại đối diện đường đi vào hoạt động, các cửa hàng ở đường Tây Nhai cơ bản không có khả năng lỗ vốn.
Với Lý Lạc, mấy căn phòng cửa hàng này, dù kinh doanh gì đi nữa, chỉ cần không lỗ là đã có lời rồi.
Nghĩ như vậy, ba người đã đi một mạch qua cổng nam của Đại học Tiền Giang, đi qua đại lộ Ninh Sơn rồi đến ngã tư đường nối với đường Tây Nhai, cũng là ngã rẽ đầu tiên từ đường hầm Ninh Sơn đi ra.
"Ồ?" Lúc sắp đến khúc cua, Từ Hữu Ngư đang trò chuyện với Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh đột nhiên khẽ kêu lên, chỉ tay về phía trước, "Chuyện gì xảy ra ở lối đi bộ bên kia vậy? Sao đông người vây quanh vậy?"
"Bắt đầu xây tàu điện ngầm." Lý Lạc nói, "Trước đó đã xác định rồi, ga tàu điện ngầm ở bên kia sẽ kéo dài về phía bắc bốn trạm, chỗ này là vị trí của ga cuối."
"Ôi chao? Thật vậy sao?" Từ Hữu Ngư ngạc nhiên, "Sau này chỗ chúng ta cũng có tàu điện ngầm à? Vậy tiện quá."
Dù sao không phải ai cũng thường xuyên để ý đến loại tin tức này, Lý Lạc và Lý Quốc Hồng đã biết tin tức xây dựng tàu điện ngầm từ lâu, nhưng Từ Hữu Ngư và Nhan Trúc Sanh thì bình thường sẽ không để ý đến những điều đó.
Nếu không phải Lý Lạc dẫn hai nàng đi bộ, có lẽ đến khi người lớn trong nhà vô tình nhắc tới thì các nàng mới biết đến chuyện này.
Hơn nữa, dù biết, thật ra hai nàng cũng không quá quan tâm đến ý nghĩa ẩn sau đó, cũng sẽ không nghĩ đến việc giá phòng ở xung quanh đây sẽ thay đổi như thế nào, chỉ đơn giản cảm thấy sau này đi vào nội thành chơi sẽ tiện lợi hơn nhiều.
"Cậu."
Quay trở lại đường Tây Nhai, đi ngang qua quán lẩu Lão Hỏa Oa của Lý Quốc Hồng, Lý Lạc liền dẫn hai nàng vào quán trà sữa nhà Lâm Tú Phong.
Vừa vào trong quán, Lý Lạc đã chào Lâm Tú Phong ở quầy: "Cậu."
Còn chưa kịp để Lâm Tú Phong phản ứng lại, Nhan Trúc Sanh và Từ Hữu Ngư đã chẳng khách khí mà chào hỏi: "Cậu chào cậu ~"
Lâm Tú Phong lúc này đang bận pha trà sữa, thấy Lý Lạc bước vào, lại liếc mắt nhìn Nhan Trúc Sanh đã khá quen mặt, nhìn thêm một lượt Từ Hữu Ngư xa lạ, cười gật đầu đáp lại, sau đó hỏi Lý Lạc: "Hôm nay Khê Khê không đi cùng sao?"
"Nàng bây giờ là hội trưởng hội sinh viên, đang bận ở trường đây." Lý Lạc đứng ở trước quầy nói, "Cho cháu một ly tiên thảo, hai người thì sao?"
"Trà sữa trân châu." Nhan Trúc Sanh nói, "Không bỏ trân châu."
"Vậy cho ta một trà sữa pudding." Từ Hữu Ngư nói.
"Được." Lâm Tú Phong gật đầu, sau đó gọi lớn về phía khu vực ghế ngồi trong quán: "Giản Thuần! Ra giúp một tay!"
"Đến đây!"
Giản Thuần đang ngồi viết gì đó ở khu vực nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng liền lập tức bỏ việc đang làm xuống, bước đến chỗ này.
Thấy Lý Lạc dẫn theo hai cô gái khi đến, nàng hơi nhướn mày, sau đó liền vào phía sau quầy, giúp Lâm Tú Phong một tay.
"Giản học tỷ." Lý Lạc thấy Giản Thuần đến thì không khỏi hỏi: "Chị sẽ không lại viết mấy cái luận văn kỳ quái chứ?"
"Sao có thể gọi là luận văn kỳ quái được chứ?" Giản Thuần nhìn Lý Lạc thì muốn cười, che miệng nói, "Thời gian nghỉ hè thì em đã viết xong luận văn về cuốn tiểu thuyết của anh rồi, học kỳ này thì chưa, bây giờ thì không dám chắc."
"Ý gì?"
"Không phải anh lại viết một cuốn sách mới sao?" Giản Thuần vừa thoăn thoắt làm trà sữa, vừa nói với Lý Lạc: "Thầy Từ có môn tự chọn, có thể tùy ý chọn tiểu thuyết hiện đại sáng tác trong vòng 5 năm gần đây."
"Sau đó viết bài bình luận dưới hình thức luận văn, tính vào điểm thi cuối kỳ."
"Trong danh mục sách được gợi ý có một quyển tên là 《niềm vui nhỏ》, tác giả là Trọng Nhiên."
Lý Lạc: "?"
"Anh lại viết sách mới rồi hả?" Lâm Tú Phong có chút ngạc nhiên: "Thế còn cuốn kia?"
"Cuốn kia vẫn đang viết, cuốn 《niềm vui nhỏ》 này chỉ là tác phẩm viết lúc rảnh tham gia một cuộc thi thôi." Lý Lạc xua tay, sau đó có chút lo lắng hỏi Giản Thuần: "Giản học tỷ, chắc không có nhiều người chọn cuốn của em đâu chứ?"
"Sao có thể?" Giản Thuần cười nói: "Người chọn cuốn của anh nhiều lắm đó."
"Hả? So với mấy nhà văn viết tiểu thuyết hiện đại khác, chắc em kém xa mà?"
"Nhưng nó hay mà." Giản Thuần nói, "Nội dung dễ hiểu, lại kể về chuyện thi đại học, ai cũng nắm rõ, viết bình luận chắc chắn là chọn loại đơn giản nhất rồi."
"Mấy quyển tiểu thuyết hiện đại khác, trong danh mục được đề xuất thì nhiều quyển nghiêng về văn học tiên phong, đọc rất khô khan."
"Chỉ đọc một lần thôi đã buồn ngủ rồi, đừng nói là còn phải viết phê bình, đúng là giết người mà… Cuốn 《niềm vui nhỏ》 của anh xem như cứu vớt mọi người."
Lý Lạc: "..."
Với tình huống này, Lý Lạc ít nhiều có chút dở khóc dở cười.
Nhưng nếu đúng là nhắm vào 《niềm vui nhỏ》 thì sự mâu thuẫn trong lòng Lý Lạc lại không mạnh mẽ như trước.
Dù sao khác với 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》, 《niềm vui nhỏ》 này là tiểu thuyết hàng thật giá thật, dù đều lấy bối cảnh đô thị nhưng nội dung có thể nói là khác nhau một trời một vực, thật sự có thể trải qua được sự đánh giá.
Ít nhất sẽ không khiến người ta xã hội sụp đổ.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc cũng trở lại bình thường.
Nhưng mặt khác.
"Giản học tỷ..."
"Anh cứ yên tâm." Giản Thuần vừa nhìn ánh mắt của hắn đã biết hắn muốn hỏi gì, đưa trà sữa tiên thảo đã làm xong đến, rồi cười nói, "Không ai ở trường biết thân phận thật của anh đâu… Ngoài em và thầy Từ, không ai biết cả."
"Vậy thì tốt." Lý Lạc yên tâm gật đầu, sau đó nhận lấy trà sữa pudding.
"Mở hộ em với" Từ Hữu Ngư cố bĩu môi, vừa tò mò hỏi Giản Thuần, "Giản học tỷ, thầy Từ mà chị vừa nói, có phải là thầy Từ Dung Sinh không ạ?"
"Đúng vậy." Lý Lạc cắm ống hút vào ly trà sữa pudding, đưa đến bên miệng Từ Hữu Ngư.
Từ Hữu Ngư cũng chẳng khách sáo, trực tiếp cúi đầu hút hai ngụm.
Nhìn một màn này, Giản Thuần lại nhìn Nhan Trúc Sanh ở bên cạnh, trong đầu nghĩ trước đây gặp hình như còn có một cô gái khác nữa.
Sau đó nàng vừa nhìn Từ Hữu Ngư, gật đầu nói: "Đúng vậy, là thầy Từ Dung Sinh, em biết à?"
"Thầy là ba của em đó." Từ Hữu Ngư chớp mắt mấy cái nói.
"Hả?" Giản Thuần ngẩn người ra, nhìn Từ Hữu Ngư một chút, rồi nhìn Lý Lạc, sau đó trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lý Lạc vừa đút trà sữa cho Từ Hữu Ngư, suy nghĩ đột nhiên có chút loạn xạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận