Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 436: Trúc Sanh: Ta không có thân, là sai vị (length: 18921)
Phòng của Nhan Trúc Sanh.
Hầu như ngay lúc Lý Lạc vừa gõ cửa phòng, Nhan Trúc Sanh liền mở cửa ra.
Lý Lạc nhìn Nhan Trúc Sanh đang tươi cười đứng trước mặt với vẻ mặt hồ nghi, không khỏi hỏi: "Sao ngươi mở cửa nhanh thế?"
"Ta đứng chờ ở cửa nãy giờ mà." Nhan Trúc Sanh nháy mắt mấy cái, đưa tay kéo Lý Lạc, kéo hắn từ hành lang vào phòng, lập tức đóng cửa lại.
Giây tiếp theo, nàng rất tự nhiên cởi khăn tắm trên người ra, chiếc khăn tắm màu trắng liền rơi xuống đất ngay lập tức, quấn quanh mắt cá chân Nhan Trúc Sanh thành một đống.
Nhan Trúc Sanh mặc một bộ đồ bơi liền thân màu xanh nhạt, phần thân trên có xếp tầng tầng lớp lớp diềm xếp nếp hình lá sen.
Dù cho vóc dáng của nàng có phần kém đầy đặn hơn so với hai cô gái kia, nhưng nhờ phần diềm xếp nếp như lá sen trang trí trước ngực, khuyết điểm này cũng được che đi, không quá lộ rõ.
Mà bên dưới phần váy của bộ đồ bơi, đôi chân dài thon thả, trắng nõn trong suốt tựa suối nguồn Tuyết Sơn của Nhan Trúc Sanh, khi được phô bày không chút che giấu, thật sự là có chút hút hồn người nhìn.
Khiến ánh mắt người ta vừa chạm tới, liền như bị dính chặt lại, không thể nào dời đi được.
Kỹ thuật kéo chân thịnh hành trong các loại app làm đẹp trên điện thoại đời sau, nếu dùng lên người Nhan Trúc Sanh, hoàn toàn là thừa thãi vô ích, đúng là vẽ rắn thêm chân.
Lý Lạc thầm nghĩ như vậy, Nhan Trúc Sanh đã ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
"Kem chống nắng của ngươi đâu?"
"Không mang theo."
"Vậy sao ngươi không nói sớm?"
"Không phải ngươi có sao?"
"Ngươi chờ ta một lát." Lý Lạc bị Nhan Trúc Sanh làm cho cạn lời, vội vàng về phòng mình, lấy lọ kem chống nắng mà Ứng Thiện Khê đưa cho hắn ra.
Quay lại phòng Nhan Trúc Sanh lần nữa, Lý Lạc đứng bên mép giường, nhìn đôi chân đẹp tỉ lệ vàng trước mặt, ít nhiều có chút không nỡ động tay.
Tuy nhiên, dưới sự thúc giục của Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc vẫn đổ kem chống nắng vào lòng bàn tay, bắt đầu thoa cẩn thận từ mắt cá chân nàng.
Kết quả... "A... ừ..."
"Ừm~"
"A... hừ..."
"Khoan đã," Lý Lạc dừng động tác tay lại, vẻ mặt cạn lời nhìn Nhan Trúc Sanh, vỗ nhẹ vào mông nhỏ của nàng, không nhịn được phàn nàn: "Ta có dùng sức đâu, chỉ thoa kem chống nắng giúp ngươi thôi mà, ngươi ư ư a a cái gì?"
"A..." Giọng Nhan Trúc Sanh nghe có vẻ mềm nhũn, nàng nói nhỏ, "Nhưng mà ta không nhịn được..."
"Có khoa trương vậy không?" Lý Lạc vẻ mặt nghi ngờ, lại thử xoa theo cách vừa rồi, kết quả Nhan Trúc Sanh lại khẽ rên một tiếng, "Ngươi nhạy cảm quá rồi đấy, hay là ngươi tự thoa đi?"
"Không muốn." Nhan Trúc Sanh khẽ lắc lư đôi chân dài của mình, giọng nói mang theo một tia hồn nhiên, "Ngươi cứ tiếp tục đi."
"Vậy ngươi ráng nhịn một chút."
"Ừ, ta ráng nhịn."
Nghe theo lời Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc tiếp tục giúp nàng thoa kem chống nắng.
Lần này, Nhan Trúc Sanh quả thật ngừng rên rỉ, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng hơi thở có chút nặng nề của nàng.
Cho đến khi Lý Lạc thoa một đường lên đến mông nhỏ của Nhan Trúc Sanh, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng nàng đang hơi run rẩy.
Trước đó Lý Lạc còn tưởng rằng Nhan Trúc Sanh tỏ ra mạnh mẽ bên ngoài là một vị cường giả chân chính, không ngờ vừa động tay vào mới phát hiện, lại là một Tiểu Thái Kê.
Chỉ mới sờ vài cái đã thành ra thế này, vậy sau này còn thế nào nữa?
Lý Lạc có chút buồn cười nhìn nàng, vỗ mông một cái bảo nàng xoay người lại, tiếp tục thưởng thức đôi chân đẹp không tì vết này từ phía trước.
Phải công nhận rằng, dù chân của Từ Hữu Ngư và Ứng Thiện Khê cũng rất đẹp, nhưng đặt trước đôi chân này của Nhan Trúc Sanh, liền có vẻ hơi kém sắc một chút.
Cũng không biết tại sao, chỉ có đôi chân của Nhan Trúc Sanh, bất kể ngươi đặt nó ở tư thế nào, hay nhìn từ góc độ nào, đều đẹp đến như vậy, khiến người ta không thể không ngắm nhìn.
Cuối cùng, thật sự là vì Nhan Trúc Sanh mặt đỏ bừng, không nhịn được khẽ rên ư ử trong miệng, Lý Lạc mới dừng động tác tay, kết thúc công việc thoa kem chống nắng lần này.
Nhan Trúc Sanh thấy Lý Lạc xong việc, vội vàng bò dậy khỏi giường, hấp tấp đi về phía phòng vệ sinh: "Ngươi đi tìm học tỷ trước đi, ta, ta phải vào nhà vệ sinh."
Nói xong, nàng liền đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Nhìn bóng lưng vội vàng của Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc nhất thời có vẻ mặt cổ quái.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều thêm, thấy Nhan Trúc Sanh vào phòng vệ sinh, liền đứng dậy đi về phía phòng Từ Hữu Ngư.
"Đến rồi à?"
Nghe tiếng gõ cửa, Từ Hữu Ngư mở cửa phòng, nhìn Lý Lạc đang đứng bên ngoài, cười tủm tỉm nháy mắt với hắn nói: "Thân thể hai vị muội muội sờ có thích không?"
"Loại vấn đề này không nên hỏi nhiều."
"Chỉ thoa có chút kem chống nắng mà tốn gần hai mươi phút." Từ Hữu Ngư liếc nhìn đồng hồ, ha ha cười nói: "Ngươi thoa kem chống nắng hiệu gì thế hả?"
"Vậy ngươi phải hỏi Khê Khê, ta cũng không biết nàng mua hiệu gì." Lý Lạc tỉnh bơ nói.
"Hừ, vào đi." Từ Hữu Ngư xoay người đi vào phòng, ném lọ kem chống nắng của mình vào tay Lý Lạc, rồi nằm sấp lên giường, cười tươi rói nói với hắn: "Hai chúng ta hẳn là rất hiểu ý nhau rồi nhỉ, ngươi cứ trực tiếp bắt đầu đi."
Lúc gần hai giờ chiều, bọn họ lên lầu thay đồ bơi.
Mãi đến khoảng hai rưỡi, Lý Lạc mới từ trong phòng Từ Hữu Ngư đi ra.
Bốn người tụ tập lại trong phòng Lý Lạc, Từ Hữu Ngư vừa thoa kem chống nắng xong má vẫn còn hơi ửng đỏ, liền cười nói: "Bây giờ chỉ còn lại người nào đó chưa thoa kem chống nắng thôi."
"Ta có thể giúp Lý Lạc thoa." Nhan Trúc Sanh bên cạnh xung phong giơ tay nói.
"Vậy ta cũng giúp ngươi một tay vậy." Từ Hữu Ngư cười hì hì nói, vừa nhìn về phía Ứng Thiện Khê, "Khê Khê có muốn vào giúp một tay không? Ba người thì có thể tiết kiệm không ít thời gian đấy."
Lý Lạc: "Các ngươi không thể hỏi ý kiến ta trước sao?"
"Ngươi thì có ý kiến gì được?" Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái, trực tiếp ấn vai Lý Lạc, bắt hắn xoay người đối mặt với giường, đẩy hắn đến mép giường.
Nhan Trúc Sanh bên cạnh đã ra tay cởi khăn tắm của hắn xuống.
Thế là Từ Hữu Ngư liền thuận thế đẩy Lý Lạc nằm sấp lên giường, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Ứng Thiện Khê: "Khê Khê, lấy kem chống nắng trên bàn ra đây."
Ứng Thiện Khê hơi đỏ mặt mang kem chống nắng tới, nhìn Lý Lạc đang nằm sấp trên giường lúc này, trên mặt cũng khá là động lòng.
Từ Hữu Ngư dĩ nhiên không khách khí nhận lấy, trước tiên đổ một ít vào tay Nhan Trúc Sanh, rồi lại đổ một ít vào lòng bàn tay Ứng Thiện Khê, cuối cùng mới đổ lên tay mình.
"Ta với Trúc Sanh mỗi người một chân, Khê Khê ngươi giúp Lý Lạc xoa lưng nhé."
Phân công nhiệm vụ xong, ba cô gái liền trèo lên giường, vây quanh Lý Lạc bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Mà Lý Lạc lúc này đang nằm sấp trên giường, vốn còn cảm thấy, việc này chắc cũng chỉ có cảm giác tương tự như lúc Từ Hữu Ngư một mình thoa kem chống nắng cho hắn trước đây thôi.
Nhưng đợi đến khi sáu bàn tay nhỏ của ba cô gái đồng loạt vuốt ve chạy dọc trên người hắn, Lý Lạc mới biết, hoàn toàn khác hẳn.
Cảm giác khác thường đó thật khó mà dùng lời diễn tả.
Huống hồ tay của ba người cũng không giống nhau.
Tay Nhan Trúc Sanh rất thon dài mảnh khảnh, cảm giác xương khá rõ, sờ lên chân Lý Lạc có vẻ tương đối trơn nhẵn.
Ngược lại, tay Từ Hữu Ngư lại tương đối đầy đặn, sờ vào thấy mềm mại mịn màng.
Còn tay Ứng Thiện Khê thì ở giữa hai người kia, nhưng vì tay nàng đặc biệt thon nhỏ, lại thoa cực kỳ nghiêm túc, ngược lại khiến Lý Lạc rất có cảm giác.
Điều này dẫn đến khi ba cô gái thoa xong phần lưng cho hắn, Từ Hữu Ngư vỗ vỗ mông hắn bảo hắn xoay người lại, Lý Lạc liền ít nhiều có chút ngượng ngùng.
"Khụ... hay là mặt trước để ta tự làm nhé? Các ngươi xuống bãi cát chơi trước đi?" Lý Lạc nói có chút lúng túng, "Ta thoa xong sẽ xuống tìm các ngươi."
"Có gì mà xấu hổ." Từ Hữu Ngư ha ha cười nói, làm sao lại không biết Lý Lạc rốt cuộc bị làm sao, "Cũng không phải chưa từng thấy."
Nhan Trúc Sanh và Ứng Thiện Khê cũng không còn là những cô bé ngây thơ như trước nữa.
Dưới sự "khai sáng" của một người nào đó, cho dù là Ứng Thiện Khê, lúc này cũng biết trên người Lý Lạc xảy ra chuyện gì.
Nếu chỉ có một trong ba cô gái ở đây một mình, Lý Lạc còn không đến mức lúng túng như vậy.
Nhưng khi cả ba người đều ở bên cạnh, Lý Lạc lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng dưới sự chủ động lật người của Từ Hữu Ngư và Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc vẫn bị lật ngửa lại, đành chấp nhận số phận nằm ngửa mặt lên trần nhà, nhắm mắt đón nhận thực tế.
Mà Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh thì mặt đỏ ửng.
Nhan Trúc Sanh lại càng tò mò.
"Này này này!" Lý Lạc mở choàng mắt, "Các ngươi thoa kem chống nắng thì cứ cẩn thận mà thoa, đừng có đụng lung tung được không?"
Ứng Thiện Khê nhìn, lại nhìn Nhan Trúc Sanh đối diện, có chút hâm mộ sự chủ động và tự nhiên của đối phương.
Mặc dù nàng cũng rất tò mò cảm giác sờ vào thế nào, nhưng vẫn không dám đưa tay đi sờ, chỉ dám len lén liếc mấy lần.
Cuối cùng, sau khi Lý Lạc cũng được thoa kem chống nắng xong, hắn bò dậy khỏi giường, thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng với lấy khăn tắm khoác lên người, đi ra khỏi phòng.
"Đi thôi đi thôi, ra bờ biển chơi."
"Chờ một chút." Ứng Thiện Khê vội vàng đuổi theo, rồi nói: "Ta phải mang máy quay phim của ta theo, ngươi cầm giúp ta cái giá ba chân nhé, ta còn muốn nhân cơ hội quay một ít tư liệu nữa."
"Được."
Bốn người mang theo dụng cụ quay phim của Ứng Thiện Khê, cuối cùng cũng đi từ lầu ba xuống, được người hầu gái dẫn ra bãi cát.
Lúc này trên bãi cát riêng.
Bốn cái lều che nắng được xếp thành hình vuông ngay ngắn, bên dưới có tám cái ghế nằm, trên bàn bày sẵn đồ uống, hoa quả và đồ ăn vặt, tùy ý lấy dùng.
Bên cạnh còn có đủ loại dụng cụ chơi cát, cùng với một tấm lưới lớn chắn phía trước, nhìn mấy quả bóng chuyền đặt cạnh đó, xem ra là dùng để chơi bóng chuyền bãi biển.
Nhưng ngay khi bốn người Lý Lạc từ biệt thự đi ra, đi bộ đến dưới lều che nắng, họ mới phát hiện, nơi này chỉ có Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh đang nằm nghỉ ngơi.
Hai vị cha thì không biết tung tích đâu.
Nhìn ra ngoài biển, cũng chỉ thấy một chiếc du thuyền, không thấy bóng người nào.
"Cha và Từ thúc thúc đâu rồi?" Lý Lạc tò mò hỏi.
"À, ở đằng kia kìa." Lâm Tú Hồng cố sức bĩu môi, chỉ về phía chiếc du thuyền xa xa ngoài biển, "Quản gia Lưu nói có thể sắp xếp đi câu cá biển, hai người họ liền hớn ha hớn hở đi theo rồi, lúc này chắc đang câu cá ngoài biển ấy."
Lý Lạc nghe vậy cũng bật cười: "Chả trách không thấy người đâu, đi câu cá mà không gọi ta một tiếng? Ta còn chưa thử câu cá biển bao giờ."
"Haizz, cũng không biết các ngươi làm cái gì nữa." Lâm Tú Hồng không nhịn được phàn nàn, "Thay bộ đồ bơi mà mất hơn nửa canh giờ."
"Vậy ngươi phải hỏi các nàng." Lý Lạc vẻ mặt vô tội nói, "Ta thay quần bơi loáng cái là xong."
"Lý Lạc giúp ta thoa kem chống nắng." Nhan Trúc Sanh bên cạnh thành thật nói.
"À?"
Không chỉ Lâm Tú Hồng, mà ngay cả Thôi Tố Linh cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang.
Nhưng rất nhanh, Nhan Trúc Sanh lại bổ sung: "Hắn cũng thoa cho cả Khê Khê và học tỷ nữa."
Lý Lạc: "Chỉ là có chỗ các nàng không thoa tới, ta giúp một tay thôi mà."
Cảm nhận được mong muốn sống sót mãnh liệt của Lý Lạc, Từ Hữu Ngư bên cạnh cũng ho khan hai tiếng, nói sang chuyện khác: "Hai người ở đây chỉ nằm không vậy sao? Sao không ra bờ biển chơi đi."
"Bọn ta xuống nước chơi rồi, giờ đang nghỉ ngơi đây." Thôi Tố Linh nằm đó, ung dung thoải mái đưa tay lấy một ly đồ uống, cắm ống hút vào hút một hơi, thong thả nói: "Các ngươi muốn chơi thì cứ đi chơi trước đi, không cần để ý đến hai bọn ta."
"Vậy đi thôi." Từ Hữu Ngư kéo tay Nhan Trúc Sanh, đi trước về phía bờ biển, để tránh Nhan Trúc Sanh lại nói ra thêm lời kỳ quái nào nữa.
Lý Lạc và Ứng Thiện Khê vội vàng đuổi theo, bốn người liền đi tới bờ biển.
"Quay một ít tư liệu trước đi." Lý Lạc nói với Ứng Thiện Khê, "Quay xong thì chơi ở bờ biển một lúc, sau đó chúng ta đi đánh bóng chuyền bãi biển một chút nhé?"
"Ừm, để ta xem nào." Ứng Thiện Khê ôm máy quay phim, quan sát trái phải một hồi, liền tìm được một góc độ mình thích, kéo Lý Lạc đi tới, dựng giá ba chân lên, chống trên bờ cát, xác nhận sẽ không bị rung lắc rồi mới đặt máy quay phim lên.
Từ Hữu Ngư và Nhan Trúc Sanh cũng tò mò lại gần, muốn xem hai người họ định quay thế nào.
Có hai vị chị em tốt ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cách đó không xa còn có hai vị dì đang nhìn, Ứng Thiện Khê chắc chắn sẽ ngại ngùng làm mấy cảnh diễn thân mật.
Vì vậy sau khi chọn được góc độ, nàng liền nói với Lý Lạc: "Lát nữa ngươi cứ đi từ bên trái sang bên phải, nhớ đi men theo mép sóng, còn lại không cần để ý nhiều."
"Vậy còn ngươi?" Lý Lạc hỏi.
"Quay một đoạn ngươi đi một mình trước, sau đó sẽ quay cùng nhau." Ứng Thiện Khê nói, "Đến lúc đó ta sẽ đi bên cạnh ngươi, rồi hai chúng ta sẽ đuổi bắt nô đùa trên bãi cát, tạo cảm giác như hai ta đang yêu nhau, hẹn hò ở bờ biển vậy."
"Nam chính khi nào thì ngoại... À?" Từ Hữu Ngư ở bên cạnh hỏi, "Cho ta thêm đất diễn nữa chứ."
Ứng Thiện Khê: "..."
"Còn ta thì sao?" Nhan Trúc Sanh cũng hỏi, "Ta cũng muốn cùng Lý Lạc hẹn hò yêu đương."
Ứng Thiện Khê: "..."
"Được rồi được rồi, hai người đừng chen vào nữa." Lý Lạc vội vàng xua tay, "Đều nghe theo sắp xếp của Ứng đạo diễn, coi chừng không cẩn thận bị phong sát cả hai bây giờ."
"Oa~ đáng sợ thật đấy." Từ Hữu Ngư cười ha hả nói.
"Ứng đạo diễn." Nhan Trúc Sanh ôm cánh tay Ứng Thiện Khê, cọ cọ vào người nàng, "Ta ngoan lắm mà, cho ta thêm đất diễn đi."
"Cái này để sau hẵng nói."
"A."
Hai kẻ gây rối cuối cùng cũng đi ra một bên, bắt đầu xem náo nhiệt.
Lý Lạc cứ làm theo lời Ứng Thiện Khê dặn, đi từ bên trái khung hình sang bên phải.
Trong khung hình máy quay, lúc này ánh nắng xiên xiên chiếu xuống mặt biển, Lý Lạc đi men theo mép sóng, gần nửa thân người ở phía trên mặt biển.
Chiếc du thuyền xa xa lướt qua bên cạnh khuôn mặt hắn.
Sau khi quay xong một đoạn tư liệu như vậy, Lý Lạc lại đi thêm một lượt nữa.
Chỉ khác là lần này, Ứng Thiện Khê cũng tham gia vào.
Hai người sóng bước nhẹ nhàng trên bãi cát, đi men theo mép sóng vừa nói vừa cười, lúc thì nắm tay đi chậm rãi, lúc thì đuổi bắt nô đùa.
Kết quả Ứng Thiện Khê hơi sơ ý, chân không giẫm vững, trực tiếp ngửa người ra sau, suýt chút nữa là ngã.
May mà Lý Lạc phản ứng nhanh, trực tiếp lao tới, ôm lấy Ứng Thiện Khê cùng ngã xuống bờ cát.
Ứng Thiện Khê đầu tiên là ngẩn ra một lúc, sau đó nhìn về phía Lý Lạc, hai người nằm trên bờ cát, nước biển vừa rút đi lại ào ào xô tới.
Hai người vội vàng ngồi dậy, nhìn nhau một cái, thấy vết cát dính trên mặt đối phương, nhất thời bật cười khúc khích.
Quay lại trước máy quay, Ứng Thiện Khê xem lại đoạn hình ảnh vừa rồi, cảm thấy sự cố ngoài ý muốn này cũng khá hay, quyết định giữ lại đoạn tư liệu này.
Mà ở dưới lều che nắng, Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh vừa nói chuyện cười đùa, vừa phơi nắng.
Kết quả Thôi Tố Linh liền thấy Lý Lạc và Ứng Thiện Khê ở bờ biển vừa nắm tay lại vừa ôm nhau, nhất thời trong lòng thấy 'lộp bộp', không nhịn được hỏi: "Khê Khê với Lý Lạc đây là...?"
"Đang quay MV mà." Lâm Tú Hồng chỉ cái máy quay phim cách đó không xa, cười ha hả nói: "Khê Khê cũng thật là, đi chơi rồi mà vẫn không quên quay cái MV này cho Lý Lạc."
"Đúng vậy đúng vậy." Thôi Tố Linh gượng cười, phụ họa theo vài câu, sau đó ánh mắt lại rơi vào Từ Hữu Ngư đang đứng cạnh máy quay phim, không khỏi 'chậc' một tiếng, ánh mắt ít nhiều có chút hận thiết bất thành cương.
Kết quả sau khi Ứng Thiện Khê và Lý Lạc quay xong phần diễn của mình, liền đến lượt Nhan Trúc Sanh ra sân.
Dưới sự 'thêm thắt' của Ứng Thiện Khê, MV "Mặt Trời" của Nhan Trúc Sanh cũng được thêm vào một đoạn cảnh quay ở bờ biển, để Nhan Trúc Sanh và Lý Lạc cùng quay một đoạn.
Vì vậy Thôi Tố Linh và Lâm Tú Hồng liền nhìn thấy Lý Lạc lại đi ra bờ biển, men theo mép sóng, phía sau có Nhan Trúc Sanh đi theo.
Hai người đi bên bờ biển, lúc thì nắm tay, lúc thì đuổi bắt, tình huống có chút tương tự như với Ứng Thiện Khê lúc nãy.
Nhưng ngay lúc Thôi Tố Linh cho rằng chỉ có như vậy, Nhan Trúc Sanh lại đột nhiên lao vào lòng Lý Lạc, trực tiếp hôn lên.
"Ối!" Thôi Tố Linh thấy cảnh này, thoáng chốc liền kinh ngạc, "Sao lại còn hôn nhau thế này?"
"Hả?" Lâm Tú Hồng vừa nhấp một ngụm đồ uống, vội nhìn theo tầm mắt Thôi Tố Linh, liền thấy bóng lưng Nhan Trúc Sanh đang rúc vào lòng Lý Lạc.
Nhưng từ góc độ của họ, cũng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau, vì vậy Lâm Tú Hồng liền vỗ vai Thôi Tố Linh, vội nói: "Đây là quay góc máy sai vị thôi, thực tế chắc chắn không có hôn đâu, chỉ là nhìn giống vậy thôi, lúc trước trong MV Khê Khê quay với Lý Lạc không phải cũng có cảnh kiểu này sao."
"Ồ, ra là vậy à." Thôi Tố Linh nghe Lâm Tú Hồng nói thế, cũng cảm thấy có lý, là mình có chút phản ứng thái quá rồi.
Nhưng nhìn hình ảnh Nhan Trúc Sanh lao vào lòng Lý Lạc, hai người ôm hôn nhau, vẫn khiến Thôi Tố Linh cảm thấy hơi khó chịu.
"Trúc Sanh, hình như lúc nãy ta đâu có nói có cảnh hôn đâu nhỉ?" Ứng Thiện Khê nhìn Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh đi về, ánh mắt phức tạp nói: "Sao ngươi lại đột nhiên hôn lên vậy?"
"Ta không có hôn." Nhan Trúc Sanh nghiêm mặt nói, "Là sai vị."
"Thật không?" Ứng Thiện Khê vẻ mặt nghi ngờ, có chút không tin.
Nhưng góc quay vừa rồi, thực sự cũng không nhìn rõ được rốt cuộc có hôn thật hay không.
Vì vậy Ứng Thiện Khê chỉ đành tự an ủi mình, thầm nghĩ có Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh ở xa xa nhìn, Nhan Trúc Sanh hẳn là không đến mức làm loạn như vậy.
Nhưng Từ Hữu Ngư bên cạnh lại lặng lẽ tiến tới gần Lý Lạc, đưa tay chộp một cái, sau đó cười ha hả.
Hôn thật hay hôn giả, sờ một cái chẳng phải sẽ biết sao?
Trúc Sanh thật là giỏi thật đấy...
Hầu như ngay lúc Lý Lạc vừa gõ cửa phòng, Nhan Trúc Sanh liền mở cửa ra.
Lý Lạc nhìn Nhan Trúc Sanh đang tươi cười đứng trước mặt với vẻ mặt hồ nghi, không khỏi hỏi: "Sao ngươi mở cửa nhanh thế?"
"Ta đứng chờ ở cửa nãy giờ mà." Nhan Trúc Sanh nháy mắt mấy cái, đưa tay kéo Lý Lạc, kéo hắn từ hành lang vào phòng, lập tức đóng cửa lại.
Giây tiếp theo, nàng rất tự nhiên cởi khăn tắm trên người ra, chiếc khăn tắm màu trắng liền rơi xuống đất ngay lập tức, quấn quanh mắt cá chân Nhan Trúc Sanh thành một đống.
Nhan Trúc Sanh mặc một bộ đồ bơi liền thân màu xanh nhạt, phần thân trên có xếp tầng tầng lớp lớp diềm xếp nếp hình lá sen.
Dù cho vóc dáng của nàng có phần kém đầy đặn hơn so với hai cô gái kia, nhưng nhờ phần diềm xếp nếp như lá sen trang trí trước ngực, khuyết điểm này cũng được che đi, không quá lộ rõ.
Mà bên dưới phần váy của bộ đồ bơi, đôi chân dài thon thả, trắng nõn trong suốt tựa suối nguồn Tuyết Sơn của Nhan Trúc Sanh, khi được phô bày không chút che giấu, thật sự là có chút hút hồn người nhìn.
Khiến ánh mắt người ta vừa chạm tới, liền như bị dính chặt lại, không thể nào dời đi được.
Kỹ thuật kéo chân thịnh hành trong các loại app làm đẹp trên điện thoại đời sau, nếu dùng lên người Nhan Trúc Sanh, hoàn toàn là thừa thãi vô ích, đúng là vẽ rắn thêm chân.
Lý Lạc thầm nghĩ như vậy, Nhan Trúc Sanh đã ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
"Kem chống nắng của ngươi đâu?"
"Không mang theo."
"Vậy sao ngươi không nói sớm?"
"Không phải ngươi có sao?"
"Ngươi chờ ta một lát." Lý Lạc bị Nhan Trúc Sanh làm cho cạn lời, vội vàng về phòng mình, lấy lọ kem chống nắng mà Ứng Thiện Khê đưa cho hắn ra.
Quay lại phòng Nhan Trúc Sanh lần nữa, Lý Lạc đứng bên mép giường, nhìn đôi chân đẹp tỉ lệ vàng trước mặt, ít nhiều có chút không nỡ động tay.
Tuy nhiên, dưới sự thúc giục của Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc vẫn đổ kem chống nắng vào lòng bàn tay, bắt đầu thoa cẩn thận từ mắt cá chân nàng.
Kết quả... "A... ừ..."
"Ừm~"
"A... hừ..."
"Khoan đã," Lý Lạc dừng động tác tay lại, vẻ mặt cạn lời nhìn Nhan Trúc Sanh, vỗ nhẹ vào mông nhỏ của nàng, không nhịn được phàn nàn: "Ta có dùng sức đâu, chỉ thoa kem chống nắng giúp ngươi thôi mà, ngươi ư ư a a cái gì?"
"A..." Giọng Nhan Trúc Sanh nghe có vẻ mềm nhũn, nàng nói nhỏ, "Nhưng mà ta không nhịn được..."
"Có khoa trương vậy không?" Lý Lạc vẻ mặt nghi ngờ, lại thử xoa theo cách vừa rồi, kết quả Nhan Trúc Sanh lại khẽ rên một tiếng, "Ngươi nhạy cảm quá rồi đấy, hay là ngươi tự thoa đi?"
"Không muốn." Nhan Trúc Sanh khẽ lắc lư đôi chân dài của mình, giọng nói mang theo một tia hồn nhiên, "Ngươi cứ tiếp tục đi."
"Vậy ngươi ráng nhịn một chút."
"Ừ, ta ráng nhịn."
Nghe theo lời Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc tiếp tục giúp nàng thoa kem chống nắng.
Lần này, Nhan Trúc Sanh quả thật ngừng rên rỉ, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng hơi thở có chút nặng nề của nàng.
Cho đến khi Lý Lạc thoa một đường lên đến mông nhỏ của Nhan Trúc Sanh, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng nàng đang hơi run rẩy.
Trước đó Lý Lạc còn tưởng rằng Nhan Trúc Sanh tỏ ra mạnh mẽ bên ngoài là một vị cường giả chân chính, không ngờ vừa động tay vào mới phát hiện, lại là một Tiểu Thái Kê.
Chỉ mới sờ vài cái đã thành ra thế này, vậy sau này còn thế nào nữa?
Lý Lạc có chút buồn cười nhìn nàng, vỗ mông một cái bảo nàng xoay người lại, tiếp tục thưởng thức đôi chân đẹp không tì vết này từ phía trước.
Phải công nhận rằng, dù chân của Từ Hữu Ngư và Ứng Thiện Khê cũng rất đẹp, nhưng đặt trước đôi chân này của Nhan Trúc Sanh, liền có vẻ hơi kém sắc một chút.
Cũng không biết tại sao, chỉ có đôi chân của Nhan Trúc Sanh, bất kể ngươi đặt nó ở tư thế nào, hay nhìn từ góc độ nào, đều đẹp đến như vậy, khiến người ta không thể không ngắm nhìn.
Cuối cùng, thật sự là vì Nhan Trúc Sanh mặt đỏ bừng, không nhịn được khẽ rên ư ử trong miệng, Lý Lạc mới dừng động tác tay, kết thúc công việc thoa kem chống nắng lần này.
Nhan Trúc Sanh thấy Lý Lạc xong việc, vội vàng bò dậy khỏi giường, hấp tấp đi về phía phòng vệ sinh: "Ngươi đi tìm học tỷ trước đi, ta, ta phải vào nhà vệ sinh."
Nói xong, nàng liền đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Nhìn bóng lưng vội vàng của Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc nhất thời có vẻ mặt cổ quái.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều thêm, thấy Nhan Trúc Sanh vào phòng vệ sinh, liền đứng dậy đi về phía phòng Từ Hữu Ngư.
"Đến rồi à?"
Nghe tiếng gõ cửa, Từ Hữu Ngư mở cửa phòng, nhìn Lý Lạc đang đứng bên ngoài, cười tủm tỉm nháy mắt với hắn nói: "Thân thể hai vị muội muội sờ có thích không?"
"Loại vấn đề này không nên hỏi nhiều."
"Chỉ thoa có chút kem chống nắng mà tốn gần hai mươi phút." Từ Hữu Ngư liếc nhìn đồng hồ, ha ha cười nói: "Ngươi thoa kem chống nắng hiệu gì thế hả?"
"Vậy ngươi phải hỏi Khê Khê, ta cũng không biết nàng mua hiệu gì." Lý Lạc tỉnh bơ nói.
"Hừ, vào đi." Từ Hữu Ngư xoay người đi vào phòng, ném lọ kem chống nắng của mình vào tay Lý Lạc, rồi nằm sấp lên giường, cười tươi rói nói với hắn: "Hai chúng ta hẳn là rất hiểu ý nhau rồi nhỉ, ngươi cứ trực tiếp bắt đầu đi."
Lúc gần hai giờ chiều, bọn họ lên lầu thay đồ bơi.
Mãi đến khoảng hai rưỡi, Lý Lạc mới từ trong phòng Từ Hữu Ngư đi ra.
Bốn người tụ tập lại trong phòng Lý Lạc, Từ Hữu Ngư vừa thoa kem chống nắng xong má vẫn còn hơi ửng đỏ, liền cười nói: "Bây giờ chỉ còn lại người nào đó chưa thoa kem chống nắng thôi."
"Ta có thể giúp Lý Lạc thoa." Nhan Trúc Sanh bên cạnh xung phong giơ tay nói.
"Vậy ta cũng giúp ngươi một tay vậy." Từ Hữu Ngư cười hì hì nói, vừa nhìn về phía Ứng Thiện Khê, "Khê Khê có muốn vào giúp một tay không? Ba người thì có thể tiết kiệm không ít thời gian đấy."
Lý Lạc: "Các ngươi không thể hỏi ý kiến ta trước sao?"
"Ngươi thì có ý kiến gì được?" Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái, trực tiếp ấn vai Lý Lạc, bắt hắn xoay người đối mặt với giường, đẩy hắn đến mép giường.
Nhan Trúc Sanh bên cạnh đã ra tay cởi khăn tắm của hắn xuống.
Thế là Từ Hữu Ngư liền thuận thế đẩy Lý Lạc nằm sấp lên giường, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Ứng Thiện Khê: "Khê Khê, lấy kem chống nắng trên bàn ra đây."
Ứng Thiện Khê hơi đỏ mặt mang kem chống nắng tới, nhìn Lý Lạc đang nằm sấp trên giường lúc này, trên mặt cũng khá là động lòng.
Từ Hữu Ngư dĩ nhiên không khách khí nhận lấy, trước tiên đổ một ít vào tay Nhan Trúc Sanh, rồi lại đổ một ít vào lòng bàn tay Ứng Thiện Khê, cuối cùng mới đổ lên tay mình.
"Ta với Trúc Sanh mỗi người một chân, Khê Khê ngươi giúp Lý Lạc xoa lưng nhé."
Phân công nhiệm vụ xong, ba cô gái liền trèo lên giường, vây quanh Lý Lạc bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Mà Lý Lạc lúc này đang nằm sấp trên giường, vốn còn cảm thấy, việc này chắc cũng chỉ có cảm giác tương tự như lúc Từ Hữu Ngư một mình thoa kem chống nắng cho hắn trước đây thôi.
Nhưng đợi đến khi sáu bàn tay nhỏ của ba cô gái đồng loạt vuốt ve chạy dọc trên người hắn, Lý Lạc mới biết, hoàn toàn khác hẳn.
Cảm giác khác thường đó thật khó mà dùng lời diễn tả.
Huống hồ tay của ba người cũng không giống nhau.
Tay Nhan Trúc Sanh rất thon dài mảnh khảnh, cảm giác xương khá rõ, sờ lên chân Lý Lạc có vẻ tương đối trơn nhẵn.
Ngược lại, tay Từ Hữu Ngư lại tương đối đầy đặn, sờ vào thấy mềm mại mịn màng.
Còn tay Ứng Thiện Khê thì ở giữa hai người kia, nhưng vì tay nàng đặc biệt thon nhỏ, lại thoa cực kỳ nghiêm túc, ngược lại khiến Lý Lạc rất có cảm giác.
Điều này dẫn đến khi ba cô gái thoa xong phần lưng cho hắn, Từ Hữu Ngư vỗ vỗ mông hắn bảo hắn xoay người lại, Lý Lạc liền ít nhiều có chút ngượng ngùng.
"Khụ... hay là mặt trước để ta tự làm nhé? Các ngươi xuống bãi cát chơi trước đi?" Lý Lạc nói có chút lúng túng, "Ta thoa xong sẽ xuống tìm các ngươi."
"Có gì mà xấu hổ." Từ Hữu Ngư ha ha cười nói, làm sao lại không biết Lý Lạc rốt cuộc bị làm sao, "Cũng không phải chưa từng thấy."
Nhan Trúc Sanh và Ứng Thiện Khê cũng không còn là những cô bé ngây thơ như trước nữa.
Dưới sự "khai sáng" của một người nào đó, cho dù là Ứng Thiện Khê, lúc này cũng biết trên người Lý Lạc xảy ra chuyện gì.
Nếu chỉ có một trong ba cô gái ở đây một mình, Lý Lạc còn không đến mức lúng túng như vậy.
Nhưng khi cả ba người đều ở bên cạnh, Lý Lạc lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng dưới sự chủ động lật người của Từ Hữu Ngư và Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc vẫn bị lật ngửa lại, đành chấp nhận số phận nằm ngửa mặt lên trần nhà, nhắm mắt đón nhận thực tế.
Mà Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh thì mặt đỏ ửng.
Nhan Trúc Sanh lại càng tò mò.
"Này này này!" Lý Lạc mở choàng mắt, "Các ngươi thoa kem chống nắng thì cứ cẩn thận mà thoa, đừng có đụng lung tung được không?"
Ứng Thiện Khê nhìn, lại nhìn Nhan Trúc Sanh đối diện, có chút hâm mộ sự chủ động và tự nhiên của đối phương.
Mặc dù nàng cũng rất tò mò cảm giác sờ vào thế nào, nhưng vẫn không dám đưa tay đi sờ, chỉ dám len lén liếc mấy lần.
Cuối cùng, sau khi Lý Lạc cũng được thoa kem chống nắng xong, hắn bò dậy khỏi giường, thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng với lấy khăn tắm khoác lên người, đi ra khỏi phòng.
"Đi thôi đi thôi, ra bờ biển chơi."
"Chờ một chút." Ứng Thiện Khê vội vàng đuổi theo, rồi nói: "Ta phải mang máy quay phim của ta theo, ngươi cầm giúp ta cái giá ba chân nhé, ta còn muốn nhân cơ hội quay một ít tư liệu nữa."
"Được."
Bốn người mang theo dụng cụ quay phim của Ứng Thiện Khê, cuối cùng cũng đi từ lầu ba xuống, được người hầu gái dẫn ra bãi cát.
Lúc này trên bãi cát riêng.
Bốn cái lều che nắng được xếp thành hình vuông ngay ngắn, bên dưới có tám cái ghế nằm, trên bàn bày sẵn đồ uống, hoa quả và đồ ăn vặt, tùy ý lấy dùng.
Bên cạnh còn có đủ loại dụng cụ chơi cát, cùng với một tấm lưới lớn chắn phía trước, nhìn mấy quả bóng chuyền đặt cạnh đó, xem ra là dùng để chơi bóng chuyền bãi biển.
Nhưng ngay khi bốn người Lý Lạc từ biệt thự đi ra, đi bộ đến dưới lều che nắng, họ mới phát hiện, nơi này chỉ có Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh đang nằm nghỉ ngơi.
Hai vị cha thì không biết tung tích đâu.
Nhìn ra ngoài biển, cũng chỉ thấy một chiếc du thuyền, không thấy bóng người nào.
"Cha và Từ thúc thúc đâu rồi?" Lý Lạc tò mò hỏi.
"À, ở đằng kia kìa." Lâm Tú Hồng cố sức bĩu môi, chỉ về phía chiếc du thuyền xa xa ngoài biển, "Quản gia Lưu nói có thể sắp xếp đi câu cá biển, hai người họ liền hớn ha hớn hở đi theo rồi, lúc này chắc đang câu cá ngoài biển ấy."
Lý Lạc nghe vậy cũng bật cười: "Chả trách không thấy người đâu, đi câu cá mà không gọi ta một tiếng? Ta còn chưa thử câu cá biển bao giờ."
"Haizz, cũng không biết các ngươi làm cái gì nữa." Lâm Tú Hồng không nhịn được phàn nàn, "Thay bộ đồ bơi mà mất hơn nửa canh giờ."
"Vậy ngươi phải hỏi các nàng." Lý Lạc vẻ mặt vô tội nói, "Ta thay quần bơi loáng cái là xong."
"Lý Lạc giúp ta thoa kem chống nắng." Nhan Trúc Sanh bên cạnh thành thật nói.
"À?"
Không chỉ Lâm Tú Hồng, mà ngay cả Thôi Tố Linh cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang.
Nhưng rất nhanh, Nhan Trúc Sanh lại bổ sung: "Hắn cũng thoa cho cả Khê Khê và học tỷ nữa."
Lý Lạc: "Chỉ là có chỗ các nàng không thoa tới, ta giúp một tay thôi mà."
Cảm nhận được mong muốn sống sót mãnh liệt của Lý Lạc, Từ Hữu Ngư bên cạnh cũng ho khan hai tiếng, nói sang chuyện khác: "Hai người ở đây chỉ nằm không vậy sao? Sao không ra bờ biển chơi đi."
"Bọn ta xuống nước chơi rồi, giờ đang nghỉ ngơi đây." Thôi Tố Linh nằm đó, ung dung thoải mái đưa tay lấy một ly đồ uống, cắm ống hút vào hút một hơi, thong thả nói: "Các ngươi muốn chơi thì cứ đi chơi trước đi, không cần để ý đến hai bọn ta."
"Vậy đi thôi." Từ Hữu Ngư kéo tay Nhan Trúc Sanh, đi trước về phía bờ biển, để tránh Nhan Trúc Sanh lại nói ra thêm lời kỳ quái nào nữa.
Lý Lạc và Ứng Thiện Khê vội vàng đuổi theo, bốn người liền đi tới bờ biển.
"Quay một ít tư liệu trước đi." Lý Lạc nói với Ứng Thiện Khê, "Quay xong thì chơi ở bờ biển một lúc, sau đó chúng ta đi đánh bóng chuyền bãi biển một chút nhé?"
"Ừm, để ta xem nào." Ứng Thiện Khê ôm máy quay phim, quan sát trái phải một hồi, liền tìm được một góc độ mình thích, kéo Lý Lạc đi tới, dựng giá ba chân lên, chống trên bờ cát, xác nhận sẽ không bị rung lắc rồi mới đặt máy quay phim lên.
Từ Hữu Ngư và Nhan Trúc Sanh cũng tò mò lại gần, muốn xem hai người họ định quay thế nào.
Có hai vị chị em tốt ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cách đó không xa còn có hai vị dì đang nhìn, Ứng Thiện Khê chắc chắn sẽ ngại ngùng làm mấy cảnh diễn thân mật.
Vì vậy sau khi chọn được góc độ, nàng liền nói với Lý Lạc: "Lát nữa ngươi cứ đi từ bên trái sang bên phải, nhớ đi men theo mép sóng, còn lại không cần để ý nhiều."
"Vậy còn ngươi?" Lý Lạc hỏi.
"Quay một đoạn ngươi đi một mình trước, sau đó sẽ quay cùng nhau." Ứng Thiện Khê nói, "Đến lúc đó ta sẽ đi bên cạnh ngươi, rồi hai chúng ta sẽ đuổi bắt nô đùa trên bãi cát, tạo cảm giác như hai ta đang yêu nhau, hẹn hò ở bờ biển vậy."
"Nam chính khi nào thì ngoại... À?" Từ Hữu Ngư ở bên cạnh hỏi, "Cho ta thêm đất diễn nữa chứ."
Ứng Thiện Khê: "..."
"Còn ta thì sao?" Nhan Trúc Sanh cũng hỏi, "Ta cũng muốn cùng Lý Lạc hẹn hò yêu đương."
Ứng Thiện Khê: "..."
"Được rồi được rồi, hai người đừng chen vào nữa." Lý Lạc vội vàng xua tay, "Đều nghe theo sắp xếp của Ứng đạo diễn, coi chừng không cẩn thận bị phong sát cả hai bây giờ."
"Oa~ đáng sợ thật đấy." Từ Hữu Ngư cười ha hả nói.
"Ứng đạo diễn." Nhan Trúc Sanh ôm cánh tay Ứng Thiện Khê, cọ cọ vào người nàng, "Ta ngoan lắm mà, cho ta thêm đất diễn đi."
"Cái này để sau hẵng nói."
"A."
Hai kẻ gây rối cuối cùng cũng đi ra một bên, bắt đầu xem náo nhiệt.
Lý Lạc cứ làm theo lời Ứng Thiện Khê dặn, đi từ bên trái khung hình sang bên phải.
Trong khung hình máy quay, lúc này ánh nắng xiên xiên chiếu xuống mặt biển, Lý Lạc đi men theo mép sóng, gần nửa thân người ở phía trên mặt biển.
Chiếc du thuyền xa xa lướt qua bên cạnh khuôn mặt hắn.
Sau khi quay xong một đoạn tư liệu như vậy, Lý Lạc lại đi thêm một lượt nữa.
Chỉ khác là lần này, Ứng Thiện Khê cũng tham gia vào.
Hai người sóng bước nhẹ nhàng trên bãi cát, đi men theo mép sóng vừa nói vừa cười, lúc thì nắm tay đi chậm rãi, lúc thì đuổi bắt nô đùa.
Kết quả Ứng Thiện Khê hơi sơ ý, chân không giẫm vững, trực tiếp ngửa người ra sau, suýt chút nữa là ngã.
May mà Lý Lạc phản ứng nhanh, trực tiếp lao tới, ôm lấy Ứng Thiện Khê cùng ngã xuống bờ cát.
Ứng Thiện Khê đầu tiên là ngẩn ra một lúc, sau đó nhìn về phía Lý Lạc, hai người nằm trên bờ cát, nước biển vừa rút đi lại ào ào xô tới.
Hai người vội vàng ngồi dậy, nhìn nhau một cái, thấy vết cát dính trên mặt đối phương, nhất thời bật cười khúc khích.
Quay lại trước máy quay, Ứng Thiện Khê xem lại đoạn hình ảnh vừa rồi, cảm thấy sự cố ngoài ý muốn này cũng khá hay, quyết định giữ lại đoạn tư liệu này.
Mà ở dưới lều che nắng, Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh vừa nói chuyện cười đùa, vừa phơi nắng.
Kết quả Thôi Tố Linh liền thấy Lý Lạc và Ứng Thiện Khê ở bờ biển vừa nắm tay lại vừa ôm nhau, nhất thời trong lòng thấy 'lộp bộp', không nhịn được hỏi: "Khê Khê với Lý Lạc đây là...?"
"Đang quay MV mà." Lâm Tú Hồng chỉ cái máy quay phim cách đó không xa, cười ha hả nói: "Khê Khê cũng thật là, đi chơi rồi mà vẫn không quên quay cái MV này cho Lý Lạc."
"Đúng vậy đúng vậy." Thôi Tố Linh gượng cười, phụ họa theo vài câu, sau đó ánh mắt lại rơi vào Từ Hữu Ngư đang đứng cạnh máy quay phim, không khỏi 'chậc' một tiếng, ánh mắt ít nhiều có chút hận thiết bất thành cương.
Kết quả sau khi Ứng Thiện Khê và Lý Lạc quay xong phần diễn của mình, liền đến lượt Nhan Trúc Sanh ra sân.
Dưới sự 'thêm thắt' của Ứng Thiện Khê, MV "Mặt Trời" của Nhan Trúc Sanh cũng được thêm vào một đoạn cảnh quay ở bờ biển, để Nhan Trúc Sanh và Lý Lạc cùng quay một đoạn.
Vì vậy Thôi Tố Linh và Lâm Tú Hồng liền nhìn thấy Lý Lạc lại đi ra bờ biển, men theo mép sóng, phía sau có Nhan Trúc Sanh đi theo.
Hai người đi bên bờ biển, lúc thì nắm tay, lúc thì đuổi bắt, tình huống có chút tương tự như với Ứng Thiện Khê lúc nãy.
Nhưng ngay lúc Thôi Tố Linh cho rằng chỉ có như vậy, Nhan Trúc Sanh lại đột nhiên lao vào lòng Lý Lạc, trực tiếp hôn lên.
"Ối!" Thôi Tố Linh thấy cảnh này, thoáng chốc liền kinh ngạc, "Sao lại còn hôn nhau thế này?"
"Hả?" Lâm Tú Hồng vừa nhấp một ngụm đồ uống, vội nhìn theo tầm mắt Thôi Tố Linh, liền thấy bóng lưng Nhan Trúc Sanh đang rúc vào lòng Lý Lạc.
Nhưng từ góc độ của họ, cũng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau, vì vậy Lâm Tú Hồng liền vỗ vai Thôi Tố Linh, vội nói: "Đây là quay góc máy sai vị thôi, thực tế chắc chắn không có hôn đâu, chỉ là nhìn giống vậy thôi, lúc trước trong MV Khê Khê quay với Lý Lạc không phải cũng có cảnh kiểu này sao."
"Ồ, ra là vậy à." Thôi Tố Linh nghe Lâm Tú Hồng nói thế, cũng cảm thấy có lý, là mình có chút phản ứng thái quá rồi.
Nhưng nhìn hình ảnh Nhan Trúc Sanh lao vào lòng Lý Lạc, hai người ôm hôn nhau, vẫn khiến Thôi Tố Linh cảm thấy hơi khó chịu.
"Trúc Sanh, hình như lúc nãy ta đâu có nói có cảnh hôn đâu nhỉ?" Ứng Thiện Khê nhìn Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh đi về, ánh mắt phức tạp nói: "Sao ngươi lại đột nhiên hôn lên vậy?"
"Ta không có hôn." Nhan Trúc Sanh nghiêm mặt nói, "Là sai vị."
"Thật không?" Ứng Thiện Khê vẻ mặt nghi ngờ, có chút không tin.
Nhưng góc quay vừa rồi, thực sự cũng không nhìn rõ được rốt cuộc có hôn thật hay không.
Vì vậy Ứng Thiện Khê chỉ đành tự an ủi mình, thầm nghĩ có Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh ở xa xa nhìn, Nhan Trúc Sanh hẳn là không đến mức làm loạn như vậy.
Nhưng Từ Hữu Ngư bên cạnh lại lặng lẽ tiến tới gần Lý Lạc, đưa tay chộp một cái, sau đó cười ha hả.
Hôn thật hay hôn giả, sờ một cái chẳng phải sẽ biết sao?
Trúc Sanh thật là giỏi thật đấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận