Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 353: Chăn lớn cùng ngủ (length: 25664)
Tuần đầu tiên tựu trường, sau bài kiểm tra đầu kỳ, liền chào đón đợt tuyển thành viên mới của các hội đoàn cho học kỳ mới.
Các thành viên hội đoàn lớp mười một mấy ngày nay đều bận rộn trong gian hàng, đóng góp một phần sức lực của mình cho hội đoàn.
Chỉ là… “Lý Lạc, tại sao nhiều như vậy?” Nhan Trúc Sanh nhìn một chồng giấy trắng xoá thật dày trước mặt, vẻ mặt mờ mịt.
“Còn không phải tại ngươi ép ra hết sao?” Lý Lạc bất đắc dĩ bật cười, thở dài, “Ngưu học tỷ nói, tương lai ngươi chính là xã trưởng câu lạc bộ rock and roll, cho nên lần này chọn người, tốt nhất vẫn là chính ngươi tới chọn, chọn một ít người mà ngươi cảm thấy phù hợp yêu cầu của ngươi vào câu lạc bộ.” Đặt trước mặt Nhan Trúc Sanh là một chồng đơn đăng ký thật dày.
So với số đơn đăng ký mà Ngưu Thanh Linh nhận được năm ngoái, danh sách lần này dày hơn ít nhất gấp năm, sáu lần, tổng số người đăng ký hơn sáu mươi người.
Nhan Trúc Sanh nhìn chồng đơn đăng ký dày cộp này, vẻ mặt nhất thời lộ ra vẻ khổ não, gãi đầu nhìn về phía Lý Lạc, ánh mắt lộ vẻ cầu cứu: “Vậy ta nhường vị trí xã trưởng cho ngươi có được không? Ngươi tới chọn người đi.” “Ta đã chuẩn bị tiếp nhận vị trí xã trưởng câu lạc bộ văn học rồi.” Lý Lạc buông tay nói, “Ngươi cứ thành thật xem danh sách đi.” “Lý Lạc ngươi lợi hại như vậy, đảm nhiệm thêm một chức xã trưởng nữa cũng không sao chứ?” Nhan Trúc Sanh vẻ mặt thành thật nói.
“Ngươi đừng có nghĩ lười biếng.” Lý Lạc liếc mắt, sau đó vẫn thở dài, rút một nửa danh sách từ chỗ Nhan Trúc Sanh ra, “Ta giúp ngươi xem cùng, nhưng ngươi cũng phải tự mình chọn.” “Được rồi.” Thời gian tự học buổi tối bận rộn hơn nửa tiết học, hai người ước chừng chọn ra được bảy người, cuối cùng xác định thành viên mới của câu lạc bộ rock and roll lần này.
Một tay trống, hai tay piano, một tay bass, cùng với ba tay guitar.
Số lượng tay guitar thật ra không cần nhiều như vậy, nhưng trong đó có hai vị cho biết mình hát cũng không tệ.
Chờ sang năm sau khi Lý Lạc, Nhan Trúc Sanh và Tạ Thụ Thần đều rút lui, cho dù lứa người mới tiếp theo có tốt xấu lẫn lộn, chỉ dựa vào đám người lớp mười một này cũng đủ để lập nên một ban nhạc chống đỡ tiếp rồi.
Trong số này, Lý Lạc cố tình chọn lựa những người kế nhiệm song song, tránh tình trạng lại giống như năm ngoái, rõ ràng đủ người nhưng vì phải tham gia thi đấu nên đành bỏ qua buổi biểu diễn.
“Nói là mỗi người xem một nửa, kết quả phần lớn vẫn là ta xem.” Lý Lạc xoa trán, bất đắc dĩ nói, “Ngươi làm xã trưởng thật đúng là không đủ tiêu chuẩn nha.” “Vậy ta phong ngươi làm quyền xã trưởng được rồi.” Nhan Trúc Sanh nghiêm túc nói, “Lúc ngươi không có mặt thì ta là xã trưởng, lúc có ngươi thì ngươi là xã trưởng.” Lý Lạc: “… Ngươi có phải hiểu lầm gì về từ quyền xã trưởng không? Hoàn toàn ngược lại rồi.” “Vậy ngươi chính là phó xã trưởng.” Nhan Trúc Sanh nói, “Giống như Khê Khê là phó lớp trưởng vậy, ta là xã trưởng, bảo ngươi làm gì ngươi phải làm đó.” “Phó xã trưởng bình thường đều chọn học sinh mới lớp mười đảm nhiệm.” Lý Lạc mặt không biểu cảm nói, “Chẳng qua vì câu lạc bộ rock and roll chúng ta ít người, cho nên đến phó xã trưởng cũng không có.” “Ta sắp là xã trưởng rồi, trong câu lạc bộ rock and roll ta quyết định.” Nhan Trúc Sanh căng mặt nói, “Ta nói ngươi là phó xã trưởng thì ngươi chính là phó xã trưởng, sau này ngươi cũng phải nghe ta.” “Hảo hảo hảo, vậy là được chứ?” Lý Lạc ha ha cười nói, “Vậy ngươi còn là ủy viên thể dục lớp chúng ta nữa, có phải cũng phải nghe lời tiểu đội trưởng không?” “Thì ở trong lớp nghe ngươi, ở câu lạc bộ rock and roll nghe ta.” “Ngươi thật đúng là biết tính toán.” Chờ đến tiết tự học buổi tối thứ hai, khi còn khoảng mười phút nữa là tan lớp.
Lý Lạc bị Nhan Trúc Sanh chọc vào eo, thế là Lý Lạc lại đưa tay chọc vào lưng Ứng Thiện Khê.
Sau đó không lâu, trong lớp học đã vắng bóng ba người.
Bởi vì đều ngồi ở hàng sau, nên người phát hiện chuyện này cũng không nhiều.
Nhưng Liễu Thiệu Văn rõ ràng là đã phát hiện từ lâu.
“Ngươi không phát hiện sao?” Liễu Thiệu Văn chọc vào cánh tay bạn cùng bàn Liêu Hải Lâm, “Mấy ngày gần đây, vào tiết tự học thứ hai buổi tối, Ứng Thiện Khê sao cứ luôn theo Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh rời khỏi phòng học, chờ đến gần tan lớp mới trở về?” “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?” Liêu Hải Lâm hết nói nổi, “Ngươi tò mò thì trực tiếp đi hỏi không phải tốt hơn sao, ba người bọn họ ra ngoài, cũng không thể là đi hẹn hò chứ?” “Vậy chắc chắn không thể nào.” Liễu Thiệu Văn nói, “Nhưng trực tiếp hỏi cảm giác cũng không tốt lắm.” “Vậy thì mau làm bài tập đi ngươi.” Trong lúc Liễu Thiệu Văn bên này còn đang mơ hồ, thì những người kế nhiệm của lão Bát chú ý tới cảnh này lại đã quen rồi.
Nhất là một số người đã thuộc lòng thánh kinh lớp tám, càng đối với cảnh này mà hiểu ý cười một tiếng, trong đầu nghĩ vẫn là tiểu đội trưởng biết chơi.
Trong sách dù sao vẫn là phát triển riêng rẽ với ba nữ chính, đằng này ở lớp học đã cùng hai cô bé đồng tiến đồng xuất rồi.
Chỉ có thể nói là tiểu thuyết chiếu vào thực tế, mà thực tế đôi khi còn vượt xa tiểu thuyết.
“Khê Khê, cho.” Trong sân thể dục, Nhan Trúc Sanh chủ động đưa tai nghe mà Ứng Thiện Khê đưa cho nàng, lấy một cái nhét vào tai nàng, cái còn lại nhét vào tai mình.
Còn về Lý Lạc, mấy ngày nay đã mất đi sự độc sủng của Nhan Trúc Sanh, lúc chạy đêm cơ bản sẽ không còn được hưởng đãi ngộ có âm nhạc bên tai nữa.
Hiện tại hắn chỉ có lúc ngủ trưa mới có thể lấy được một bên tai nghe, buổi tối thì bị Ứng Thiện Khê chiếm đoạt mất rồi.
Không thể không nói, Nhan Trúc Sanh cũng biết thuật ‘một tay che trời, mưa móc thấm đều’.
“Tối nay có tiết mục của dì Viên rồi, đã là kỳ thứ tám rồi phải không?” Sau khi chạy bộ xong, Ứng Thiện Khê hơi thở hổn hển, đi theo Lý Lạc hai người về phía dãy nhà học, sau đó nói, “Tối về nhà có muốn xem cùng nhau không?” “Được.” Lý Lạc gật gật đầu, “Nhưng ta còn phải gõ chữ, lát nữa ta cầm laptop ra bàn đọc sách ở phòng khách viết, sau đó xem TV cùng các ngươi là được.” “Sao không phải chúng ta đến phòng ngươi xem?” Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu đề nghị, “Trên Mango TV cũng có bản ghi lại, hơn nữa còn có thể kéo thanh tiến độ, xem từ đầu.” “Trúc Sanh nói có lý.” Ứng Thiện Khê nghe nói có thể đến phòng Lý Lạc xem tiết mục, nhất thời gật đầu đồng ý nói, “Hơn nữa nếu Mango TV có thể kéo tiến độ, chúng ta có thể tắm xong rồi xem.” “Ừm.” Nhan Trúc Sanh cũng gật đầu, “Lý Lạc có thể gõ chữ trước, gõ xong chữ rồi chúng ta cùng xem, Khê Khê ngươi thấy thế nào?” “Ta đồng ý.” Ứng Thiện Khê nhìn về phía Lý Lạc, “Ngươi thì sao?” Nhìn hai người phối hợp ăn ý như nước chảy mây trôi thế này, Lý Lạc nhất thời rơi vào trầm mặc, còn chưa hiểu sao lại muốn đến phòng hắn cùng xem tiết mục.
Nhưng hai người đều đã quyết định xong rồi, Lý Lạc từ chối nữa phỏng chừng cũng không có tác dụng gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng, “Vậy không thể xem quá muộn, ta buổi tối cố gắng viết nhanh một chút.” “Không sao đâu… chất lượng quan trọng nhất.” Ứng Thiện Khê vội vàng nói, “Ngươi cứ đảm bảo chất lượng hoàn thành nhiệm vụ gõ chữ hôm nay trước đã, dù sao ngày mai thứ bảy, đều là lớp tự học, ngủ muộn một chút cũng không sao.” “Đúng.” Nhan Trúc Sanh gật đầu đồng ý, “Chậm một chút cũng không sao.” Lý Lạc mặt đầy nghi hoặc nhìn hai nàng, luôn cảm thấy hai người này có dụng ý khác, căn bản không phải thật sự muốn xem tiết mục.
Sau khi tan lớp tiết tự học buổi tối thứ hai.
Lý Lạc ba người liền thu dọn cặp sách, cùng nhau xuống lầu, gặp Từ Hữu Ngư trên đường Hậu Đức, một nhóm bốn người liền hướng về Bích Hải Lan Đình đi tới.
Trở lại căn 1502, Từ Hữu Ngư ném cặp sách lên ghế sô pha, liền tung tăng chạy vào phòng tắm, còn không quên nháy mắt mấy cái với Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh: “Ta đợi các ngươi trong phòng tắm nha~” Qua mấy ngày thích ứng sau khi tựu trường, mấy cô gái đều đã có chút quen với việc tắm chung một chỗ rồi.
Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh cũng không có ý kiến gì, ngoan ngoãn cất cặp sách, mang theo đồ ngủ và đồ tắm rửa sau đó, liền lần lượt đi theo vào phòng tắm.
Lý Lạc thấy vậy cũng không nhịn được thở dài, thầm nghĩ tối nay ‘thầy Tony’ lại phải đúng giờ online rồi.
Chờ đến khoảng 9 giờ tối, sau khi sấy khô tóc cho cả 3 nữ hài tử, Lý Lạc cuối cùng mới ngồi về ghế của mình, đăng chương mới phối hợp với Viên Uyển Thanh tối nay lên, sau đó liền tiến vào trạng thái gõ chữ.
Mà ngoại trừ Từ Hữu Ngư trở về phòng ngủ của mình, buổi tối còn phải gõ chữ cập nhật, Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh lại không có ý định rời đi, ngược lại là lần lượt leo lên giường Lý Lạc.
Hai người đắp chăn trên giường dựa vào nhau, sau lưng dựa vào gối dựng đứng ở đầu giường, trên chân đặt một cái laptop, nhờ Lý Lạc cắm giúp đầu sạc điện xong, Nhan Trúc Sanh còn lấy ra tai nghe Bluetooth.
Mỗi người đeo một bên, Ứng Thiện Khê liền tìm chút nhạc bật lên, sau đó mở bản thảo 《 Niềm Vui Nhỏ 》 mà Lý Lạc lưu trong máy tính này ra, cùng Nhan Trúc Sanh hào hứng xem.
“Ngươi cứ gõ chữ đi, gõ xong nói với bọn ta là được.” Ứng Thiện Khê ở trên giường nói vậy.
Nhìn chiếc giường của mình bị chiếm đoạt, Lý Lạc cũng thở dài, đã có chút dự cảm về tình hình chiến đấu tối nay.
Xem ra ngày mai trời sáng thì không cần chạy bộ buổi sáng rồi.
Hai cô bé xinh đẹp như vậy nằm trên giường mình xem TV, Lý Lạc ngồi ở bàn đọc sách bên cạnh, tốn không ít công sức mới coi như tập trung được sự chú ý vào việc gõ chữ.
Hiện tại nhiệm vụ gõ chữ của hắn đại khái chia làm ba phần.
Một là nội dung cốt truyện phần sau của 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》, bây giờ đã đẩy đến hơn ba mươi vạn chữ nội dung sau rồi, nội dung cốt truyện liên quan đến chương trình tống nghệ 《 Ta là ca sĩ 》, trên thực tế trong bản thảo đã viết xong.
Hai là tiến hành sửa đổi nhằm vào nội dung cốt truyện trong bản thảo gần đây, dù sao muốn đạt được hiệu quả liên động giữa thực tế và tiểu thuyết, tốt nhất là cố gắng bám sát tình hình thực tế, đồng thời lại hơi cao hơn thực tế một chút.
Trên cơ sở này, Lý Lạc cần căn cứ vào tình hình phát sóng cụ thể của mỗi kỳ tiết mục để điều chỉnh nhỏ nội dung cập nhật sau đó.
Ba là bản thảo 《 Niềm Vui Nhỏ 》.
Phần này ngược lại rất dễ dàng, chỉ cần dựa theo nội dung phim truyền hình hay trong đầu để phục chế bằng chữ viết, sau đó viết ra dưới hình thức tiểu thuyết là được.
Trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã giải quyết xong mấy chục ngàn chữ nội dung.
Cốt truyện vừa viết đến đại hội thệ sư lớp mười hai, Kiều Anh Tử và mẹ nàng vì chuyện "viết tên trường đại học nào lên khí cầu nguyện ước" mà xảy ra tranh chấp, cuối cùng dưới con mắt mọi người, khí cầu bị ngoài ý muốn chen vỡ một màn này.
Lý Lạc gõ chữ, trên giường Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh đọc tiểu thuyết hắn viết.
《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 hai nàng ngày nào cũng theo dõi, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể cầm cuốn tiểu thuyết mới viết này của Lý Lạc để giải cơn ghiền rồi.
Chỉ là không xem thì thôi, vừa xem, liền cuốn hút tâm tư của cả hai vào.
Không thể không nói, tình tiết sắp xếp trong bộ phim 《 Niềm Vui Nhỏ 》 này, tiết tấu vẫn là không tệ.
Hầu như mỗi bước đều nằm ở sự bất ngờ, mâu thuẫn, xây dựng mối quan hệ giữa người với người, rồi đến phân tích vấn đề, góc độ và phương án giải quyết, cùng với vấn đề cuối cùng được giải quyết viên mãn, đồng thời lại dẫn đến những bất ngờ và mâu thuẫn mới.
Những sắp xếp tình tiết này, cơ bản đều kẹt đúng điểm tiết tấu.
Bất kể là xét từ góc độ biên kịch hay tác giả, đây đều là một tác phẩm chất lượng rất tốt.
Ngoại trừ thiết lập ba gia đình lấy Thủ Đô làm bối cảnh trong phim truyền hình gốc có phần dễ khiến người ta chỉ trích ra, thì không có quá nhiều khuyết điểm khác.
Về phương diện này, Lý Lạc đã sửa đổi một chút, để điều kiện của ba gia đình này kém đi một chút, sau đó lấy thành phố Ngọc Hàng làm bối cảnh, lấy ra một phần yếu tố của trường trung học Phụ Nhất và trường cấp ba đời trước của hắn, tiến hành sửa đổi nhất định.
Ít nhất để bối cảnh ba gia đình trông có vẻ gần gũi hơn một chút.
Một gia đình có người cha làm việc trong cơ quan nhà nước, nhưng thiết lập từ khu trưởng ở Thủ Đô đổi thành một khoa trưởng ở khu Ân Giang.
Một gia đình có người cha là đại lão bản sở hữu gia tài bạc triệu, người mẹ trong tay còn có mấy căn hộ, phương diện tài chính này phải cắt giảm bớt.
Cuối cùng là gia đình nam chính, ngược lại không cần sửa đổi quá nhiều, Lý Lạc dứt khoát dựa theo bối cảnh của mình mà ma cải, sau đó nhét vào trong kịch bản, tiến hành điều chỉnh nhất định.
Như vậy, ngược lại cũng miễn cưỡng gần gũi hơn một chút.
Ít nhất không khoa trương như trong bản gốc rồi.
Nếu không khán giả xem phim truyền hình, trong đầu nghĩ ba gia đình này vì chuyện con cái thi đại học mà bận rộn trước sau, còn gặp nhiều sự cố bất ngờ liên tiếp, thật là khổ cực.
Chờ hoàn hồn lại, ngẫm lại, điều kiện thực tế của ba gia đình này, đặt trong phạm vi cả nước, đều thuộc tầng lớp người trên người, mình theo chân họ đồng cảm cái gì chứ… Cái này thì thật sự khiến người ta bị tụt mood rồi.
Nhưng nếu bỏ qua điểm này mà xem, bản thân kịch bản phim truyền hình lại đủ ưu tú.
Nhất là lấy việc thi đại học làm điểm cắt vào, trong phạm vi cả nước, đều có đủ sự cộng hưởng tình cảm.
Trên giường, Ứng Thiện Khê khi đọc đến tình tiết Kiều Anh Tử và mẹ xảy ra tranh chấp, khí cầu nguyện ước bị ngoài ý muốn chen vỡ, cả trái tim đều thắt lại.
Kết quả lật về sau, mới phát hiện đã xem hết.
Cốt truyện dừng lại ở đây, nhất thời khiến Ứng Thiện Khê như nghẹn ở cổ họng, khó chịu muốn chết.
"Lý Lạc!"
"Sao vậy?"
"《 Niềm Vui Nhỏ 》 còn đoạn sau không? Sau khi khí cầu bị chen vỡ, nàng có phải muốn khóc không…"
"Ho khan… đừng nóng, ta đang viết đây."
"Được rồi." Ứng Thiện Khê không quấy rầy Lý Lạc nữa, nghiêng đầu nhìn sang Nhan Trúc Sanh, thấy nàng không có phản ứng gì, không khỏi nghi ngờ hỏi, "Trúc Sanh không khó chịu sao?"
"Không khó chịu a." Nhan Trúc Sanh lắc đầu, "Mẹ của ta chắc chắn sẽ không như vậy, ta muốn viết đại học nào, nàng khẳng định cũng sẽ ủng hộ ta."
"Thật tốt quá." Ứng Thiện Khê cảm khái một tiếng.
Cũng không biết là đang hâm mộ Nhan Trúc Sanh còn có mẹ, hay là hâm mộ nàng có thể tự chủ lựa chọn đại học.
Trên thực tế, khi nàng nhìn thấy cảnh này trong cốt truyện, nàng nghĩ đến cảnh tượng Tôn lão sư hỏi dò nguyện vọng đại học của nàng vào nửa đầu năm nay.
Lúc đó ngoại trừ Tôn lão sư, còn bao gồm cả thầy chủ nhiệm và hiệu trưởng, đều khuyên nàng nhất định phải thi Thanh Bắc, chọn Tiền Giang Đại Học sau này nhất định sẽ hối hận gì đó.
Loại hảo ý lấy lý do "vì tốt cho ngươi" này, thật sự khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nhưng lại có một sự khó xử không thể quả quyết từ chối.
May mắn là ba của Ứng Thiện Khê ủng hộ lựa chọn của nàng.
Nhưng cũng vì trải nghiệm lần này, khiến nàng rất có thể đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của Kiều Anh Tử trong sách.
Hơn nữa Kiều Anh Tử cũng là thanh mai trúc mã của nhân vật chính trong sách, sự tồn tại của thân phận này càng khiến Ứng Thiện Khê có cảm giác nhập vai mãnh liệt.
Giống như là Lý Lạc cố ý viết như vậy.
Khẳng định lại là đang lén lút lấy tư liệu từ trên người nàng đúng không?
Ứng Thiện Khê nghĩ như vậy, trong lòng ngược lại lại ngọt ngào.
Nhưng vừa nghĩ đến nhân vật chính Phương Nhất Phàm trong sách, ở trường học còn có nữ sinh thầm mến, Ứng Thiện Khê liền nhất thời sa sầm mặt mày, tâm tình lại không vui rồi.
Đặc biệt nghĩ đến nữ sinh này rất có thể là lấy tư liệu từ Nhan Trúc Sanh, Ứng Thiện Khê liền không nhịn được chu môi, lén lườm Lý Lạc một cái.
Kết quả cái lườm này vừa hay bị Lý Lạc nghiêng đầu nhìn thấy, nhất thời khiến hắn ngơ ngác: "Ngươi lườm ta làm gì?"
"A..." Bị Lý Lạc phát hiện động tác nhỏ của mình, Ứng Thiện Khê nhất thời đỏ bừng má, ấp úng nói, "Không có, không có mà, ngươi xem nhầm rồi, là mắt ta bị hạt cát bay vào."
"Không sao chứ?"
"Không sao không sao, ngươi tiếp tục gõ chữ đi."
Cứ như vậy cho đến hơn mười một giờ khuya, Lý Lạc hoàn thành nhiệm vụ tối nay, duỗi người một cái trên ghế.
Nhan Trúc Sanh thấy hắn viết xong, liền chủ động dịch ra cùng Ứng Thiện Khê, chừa ra vị trí giữa giường, vỗ vỗ mặt giường, hướng Lý Lạc nói: "Lý Lạc, tới đây."
"Ta còn chưa tắm rửa, ngươi vội cái gì." Lý Lạc liếc nàng một cái, "Chờ ta tắm xong rồi tới."
Nói xong, Lý Lạc liền cầm lấy quần áo ngủ của mình, đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi đóng cửa, Lý Lạc suy nghĩ một chút, vẫn đưa tay khóa cửa lại.
Nếu như chỉ có Ứng Thiện Khê, khóa hay không ngược lại không vấn đề gì, nàng hẳn là không dám vào.
Nhưng Nhan Trúc Sanh thì không nói trước được.
Vì lý do an toàn, Lý Lạc vẫn khóa cửa lại rồi mới bắt đầu tắm.
Nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, vẻ mặt Ứng Thiện Khê hơi có chút mất tự nhiên, hai chân trong chăn co quắp tới lui, cảm giác không biết nên bày ra tư thế gì.
Ngược lại Nhan Trúc Sanh vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, sau đó lại nhìn sang Ứng Thiện Khê bên cạnh, không nhịn được hỏi một câu: "Khê Khê, ngươi muốn đi nhà cầu sao?"
"Ơ? Không, không muốn mà, sao vậy?"
"À, được rồi."
Đại khái đợi vài phút, Lý Lạc liền xong việc đi ra.
Thay một bộ đồ ngủ, hắn đi tới mép giường, chui vào giữa hai cô gái, ôm chiếc laptop trên chân Ứng Thiện Khê qua, sau đó đăng nhập Mango TV.
Kết quả là khi ba người đang định xem bản ghi lại kỳ thứ tám của tiết mục 《 Ta là ca sĩ 》, phòng Lý Lạc đột nhiên bị lặng lẽ đẩy ra.
Đại khái là vì đã có kinh nghiệm giáo huấn, Từ Hữu Ngư thò đầu vào, khi nhìn thấy Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh trên giường, vậy mà cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, chỉ hơi ngạc nhiên một chút, Từ Hữu Ngư liền thu lại vẻ mặt.
"Các ngươi cũng ở đây à?"
Từ Hữu Ngư đi dép lê chạy đến mép giường, tò mò liếc nhìn nội dung trên màn hình máy tính, sau đó cười hì hì chen lên giường từ phía Ứng Thiện Khê, chen vào chen vào, "Thiệt tình, xem tiết mục cũng không gọi ta."
"Học, học tỷ đông người quá rồi." Ứng Thiện Khê bị nàng chen đến mức dựa cả vào lòng Lý Lạc.
Mà Nhan Trúc Sanh ở bên kia cũng gần như bị chen đến mép giường, mới miễn cưỡng để Từ Hữu Ngư nằm vào trong chăn.
"Đây không phải là chen được xuống sao." Từ Hữu Ngư cười hắc hắc nói, "Chẳng lẽ các ngươi không gọi ta cùng nhau, là đang lén lút tẩy chay ta à?"
"Đương nhiên không phải…" Ứng Thiện Khê nói nhỏ, nửa người đều dựa vào lòng Lý Lạc, đột nhiên cảm thấy như vậy hình như cũng không tệ, "Vậy học tỷ cùng xem đi."
Lý Lạc nhìn trái nhìn phải, bất đắc dĩ cười: "Cho nên tại sao chúng ta không ra phòng khách xem? Ghế sô pha còn lớn hơn."
"Trên TV tiết mục đã chiếu xong rồi." Nhan Trúc Sanh cũng lén lút nhích lại gần người Lý Lạc, sau đó nói, "Bây giờ chỉ có trong máy tính mới xem được."
"Vậy chúng ta cầm máy tính ra phòng khách xem?"
"Ôi chao nha đừng có lề mề được không?" Từ Hữu Ngư nghiêng người qua, đùi gác lên người Ứng Thiện Khê, chân liền đá vào chân Lý Lạc, thúc giục, "Mau lên, xem xong còn phải ngủ nữa."
Lý Lạc bị chân nàng cọ tới cọ lui trên chân mình, nhất thời trong lòng xao động, lại cảm nhận được thân thể mềm mại của Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh dựa vào hai bên, Lý Lạc cảm thấy hỏa khí của mình sắp không đè nén được nữa.
Vì vậy vội vàng mở tiết mục lên, dời đi sự chú ý của mình một chút.
"Lý Lạc, tay ngươi đưa vào trong chăn làm gì?"
"Ho khan… cạp quần bị kẹt, điều chỉnh một chút."
"Ta giúp ngươi." Nhan Trúc Sanh đưa tay ra.
"Ngươi ngoan ngoãn xem tiết mục cho ta!"
Đẩy bàn tay xấu xa của Nhan Trúc Sanh sang một bên, Lý Lạc liền phát hiện tay mình bị Nhan Trúc Sanh thuận thế nắm chặt, không thả ra được.
Có Ứng Thiện Khê và Từ Hữu Ngư ở bên cạnh, Lý Lạc cũng không tiện nói gì, chỉ có thể mặc nàng khi dễ mình như vậy.
Mà bên kia, Ứng Thiện Khê ngoại trừ thuận thế dựa vào người hắn ra, ngược lại không có nhiều động tác nhỏ như Nhan Trúc Sanh, ngoan ngoãn dựa vào vai hắn xem tiết mục.
Tối nay Viên Uyển Thanh trên sân khấu ca sĩ vẫn tỏa sáng như cũ, bài hát 《 Phi Vân Chi Hạ 》 hát vào ngày 4 tháng 9 này vừa vặn đúng vào ngày tựu trường.
Rất nhiều sinh viên đều rời xa gia đình, đến trường học ở nơi xa, gian khổ cầu học.
Cùng lúc đó, cũng có rất nhiều “xã súc” (người làm công ăn lương) cố gắng bám rễ ở thành phố lớn, đau khổ cầu sinh.
Khi Viên Uyển Thanh cất lên câu "Tại Phi Vân Chi Hạ ~ Tưởng rằng đã quên nhà ~ Bên tai những lời bàn tán ~ Gọi ta đừng phiền lòng những nỗi đau và sợ hãi đó ~", không biết đã chạm đến tuyến lệ của bao nhiêu người.
Dù sao Lý Lạc nhìn trên khán đài trong tiết mục, có mấy lão ca đại tỷ khóc trông rất chân tình thực cảm, chỉ là không biết có phải là khán giả chuyên nghiệp không.
Nhưng bất kể thế nào, ngay khi Lý Lạc bốn người đang thưởng thức bản ghi lại, trên mạng lại dấy lên một làn sóng thảo luận sôi nổi vì bài hát mới của Viên Uyển Thanh.
Trong đó một bình luận có lượt thích cao ngất ngưởng, khá là đáng để xem kỹ.
(Ta cùng hai đồng nghiệp cùng xem tiết mục, ta và một nữ sinh khác không khóc, ngược lại nam đồng nghiệp lại khóc rất lợi hại) (Nữ đồng nghiệp là người địa phương, nhà ở gần đây, đi làm chỉ mất vài phút, nghe xong chỉ cảm thấy hay, không có quá nhiều cảm xúc khác) (Ta tuy nhà không ở đây, nhưng cũng ở thành phố bên cạnh, về nhà cũng gần, đại học cũng học ở trường bên cạnh công ty, nghe xong chỉ hơi cảm động, ngược lại không đến nỗi khóc) (Nhưng nam đồng nghiệp kia của ta là từ nông thôn tây nam ra, hiện tại đang bám rễ ở đại đô thị phương bắc, nghe xong bài hát này liền chảy nước mắt rồi, tháo kính ra biểu thị tạm thời không muốn nghe lại bài hát này nữa) (Bởi vì nghe một chút liền nhớ nhà, nghĩ đến nhà liền dễ không kiên trì nổi, sẽ dao động sự nghiệp tâm của hắn) (Ta cảm thấy bài hát này bản thân nó rất hay, nhưng ca từ rất kén người nghe, càng là người xa nhà lâu năm, càng dễ bị xúc động) (Cho nên những người chỉ cảm thấy bài hát này không tệ hoặc bình thường, các ngươi là may mắn) Đoạn bình luận hot này nhanh chóng lan truyền trên mạng.
Theo đó, chính là (Trọng Nhiên là ai) một lần nữa leo lên hot search.
Trước đó có tin đồn nói Trọng Nhiên là học sinh trung học cơ sở.
Nhưng loại ca từ chứa đựng nỗi nhớ nhà của kẻ du tử bên ngoài lại uyển chuyển dịu dàng thế này, thật sự khiến người ta rất khó tưởng tượng là tác phẩm do một học sinh trung học cơ sở viết ra.
Nhưng bản thân Trọng Nhiên không lên tiếng đáp lại, chỉ là một số tin đồn lan truyền trên mạng, thật thật giả giả, ngược lại càng khiến mọi người bùng nổ sự tò mò về thân phận thật sự của Trọng Nhiên.
Tuy nhiên bản thân Trọng Nhiên ngược lại còn chưa biết những chuyện xảy ra trên mạng.
Nửa đêm bị 3 nữ hài tử chen chúc trên cùng một chiếc giường, xem gần hai tiếng tiết mục xong, bốn người liền ngủ say sưa.
Cho đến sáng ngày thứ hai, Lý Lạc bị đồng hồ báo thức đánh thức, nửa tỉnh nửa mơ lim dim mắt đi sờ điện thoại di động, lại chỉ sờ tới một khuôn mặt mềm mại non nớt, mới phản ứng lại chuyện xảy ra tối qua.
Nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, nhìn 3 nữ hài tử ngủ chen chúc thành một đống trên giường mình, Lý Lạc nằm trên giường xoa trán, tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại.
Nhan Trúc Sanh bị hắn sờ mặt, đồng hồ báo thức lại vang lên ngay bên cạnh nàng, lúc này ngược lại đã tỉnh lại, chỉ là còn giả vờ giả vịt cọ qua cọ lại bên trái Lý Lạc, cố nhiên không mở mắt.
Mà Ứng Thiện Khê ở bên kia cũng nửa người dựa vào người Lý Lạc, bởi vì hai bên đều chen người, nàng nửa đêm ngược lại không giật chăn.
Lý Lạc liếc nhìn Ứng Thiện Khê vẫn còn ngủ say, thầm nghĩ chẳng lẽ đây cũng là một cách giải quyết tật xấu giật chăn của Khê Khê sao?
Nghĩ như thế, Lý Lạc liền cảm giác trên chân mình còn đặt một cái chân.
Đại khái là bị tiếng ồn làm phiền, cái chân này động đậy, muốn rút về, kết quả giữa đường gặp phải ‘kẹt xe’, kích thích Lý Lạc theo bản năng ‘tê’ một tiếng.
Từ Hữu Ngư đang ôm Ứng Thiện Khê ngủ bên cạnh mới không bị rơi xuống giường, lúc này cũng lầm bầm một tiếng: "Cái gì vậy?"
Các thành viên hội đoàn lớp mười một mấy ngày nay đều bận rộn trong gian hàng, đóng góp một phần sức lực của mình cho hội đoàn.
Chỉ là… “Lý Lạc, tại sao nhiều như vậy?” Nhan Trúc Sanh nhìn một chồng giấy trắng xoá thật dày trước mặt, vẻ mặt mờ mịt.
“Còn không phải tại ngươi ép ra hết sao?” Lý Lạc bất đắc dĩ bật cười, thở dài, “Ngưu học tỷ nói, tương lai ngươi chính là xã trưởng câu lạc bộ rock and roll, cho nên lần này chọn người, tốt nhất vẫn là chính ngươi tới chọn, chọn một ít người mà ngươi cảm thấy phù hợp yêu cầu của ngươi vào câu lạc bộ.” Đặt trước mặt Nhan Trúc Sanh là một chồng đơn đăng ký thật dày.
So với số đơn đăng ký mà Ngưu Thanh Linh nhận được năm ngoái, danh sách lần này dày hơn ít nhất gấp năm, sáu lần, tổng số người đăng ký hơn sáu mươi người.
Nhan Trúc Sanh nhìn chồng đơn đăng ký dày cộp này, vẻ mặt nhất thời lộ ra vẻ khổ não, gãi đầu nhìn về phía Lý Lạc, ánh mắt lộ vẻ cầu cứu: “Vậy ta nhường vị trí xã trưởng cho ngươi có được không? Ngươi tới chọn người đi.” “Ta đã chuẩn bị tiếp nhận vị trí xã trưởng câu lạc bộ văn học rồi.” Lý Lạc buông tay nói, “Ngươi cứ thành thật xem danh sách đi.” “Lý Lạc ngươi lợi hại như vậy, đảm nhiệm thêm một chức xã trưởng nữa cũng không sao chứ?” Nhan Trúc Sanh vẻ mặt thành thật nói.
“Ngươi đừng có nghĩ lười biếng.” Lý Lạc liếc mắt, sau đó vẫn thở dài, rút một nửa danh sách từ chỗ Nhan Trúc Sanh ra, “Ta giúp ngươi xem cùng, nhưng ngươi cũng phải tự mình chọn.” “Được rồi.” Thời gian tự học buổi tối bận rộn hơn nửa tiết học, hai người ước chừng chọn ra được bảy người, cuối cùng xác định thành viên mới của câu lạc bộ rock and roll lần này.
Một tay trống, hai tay piano, một tay bass, cùng với ba tay guitar.
Số lượng tay guitar thật ra không cần nhiều như vậy, nhưng trong đó có hai vị cho biết mình hát cũng không tệ.
Chờ sang năm sau khi Lý Lạc, Nhan Trúc Sanh và Tạ Thụ Thần đều rút lui, cho dù lứa người mới tiếp theo có tốt xấu lẫn lộn, chỉ dựa vào đám người lớp mười một này cũng đủ để lập nên một ban nhạc chống đỡ tiếp rồi.
Trong số này, Lý Lạc cố tình chọn lựa những người kế nhiệm song song, tránh tình trạng lại giống như năm ngoái, rõ ràng đủ người nhưng vì phải tham gia thi đấu nên đành bỏ qua buổi biểu diễn.
“Nói là mỗi người xem một nửa, kết quả phần lớn vẫn là ta xem.” Lý Lạc xoa trán, bất đắc dĩ nói, “Ngươi làm xã trưởng thật đúng là không đủ tiêu chuẩn nha.” “Vậy ta phong ngươi làm quyền xã trưởng được rồi.” Nhan Trúc Sanh nghiêm túc nói, “Lúc ngươi không có mặt thì ta là xã trưởng, lúc có ngươi thì ngươi là xã trưởng.” Lý Lạc: “… Ngươi có phải hiểu lầm gì về từ quyền xã trưởng không? Hoàn toàn ngược lại rồi.” “Vậy ngươi chính là phó xã trưởng.” Nhan Trúc Sanh nói, “Giống như Khê Khê là phó lớp trưởng vậy, ta là xã trưởng, bảo ngươi làm gì ngươi phải làm đó.” “Phó xã trưởng bình thường đều chọn học sinh mới lớp mười đảm nhiệm.” Lý Lạc mặt không biểu cảm nói, “Chẳng qua vì câu lạc bộ rock and roll chúng ta ít người, cho nên đến phó xã trưởng cũng không có.” “Ta sắp là xã trưởng rồi, trong câu lạc bộ rock and roll ta quyết định.” Nhan Trúc Sanh căng mặt nói, “Ta nói ngươi là phó xã trưởng thì ngươi chính là phó xã trưởng, sau này ngươi cũng phải nghe ta.” “Hảo hảo hảo, vậy là được chứ?” Lý Lạc ha ha cười nói, “Vậy ngươi còn là ủy viên thể dục lớp chúng ta nữa, có phải cũng phải nghe lời tiểu đội trưởng không?” “Thì ở trong lớp nghe ngươi, ở câu lạc bộ rock and roll nghe ta.” “Ngươi thật đúng là biết tính toán.” Chờ đến tiết tự học buổi tối thứ hai, khi còn khoảng mười phút nữa là tan lớp.
Lý Lạc bị Nhan Trúc Sanh chọc vào eo, thế là Lý Lạc lại đưa tay chọc vào lưng Ứng Thiện Khê.
Sau đó không lâu, trong lớp học đã vắng bóng ba người.
Bởi vì đều ngồi ở hàng sau, nên người phát hiện chuyện này cũng không nhiều.
Nhưng Liễu Thiệu Văn rõ ràng là đã phát hiện từ lâu.
“Ngươi không phát hiện sao?” Liễu Thiệu Văn chọc vào cánh tay bạn cùng bàn Liêu Hải Lâm, “Mấy ngày gần đây, vào tiết tự học thứ hai buổi tối, Ứng Thiện Khê sao cứ luôn theo Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh rời khỏi phòng học, chờ đến gần tan lớp mới trở về?” “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?” Liêu Hải Lâm hết nói nổi, “Ngươi tò mò thì trực tiếp đi hỏi không phải tốt hơn sao, ba người bọn họ ra ngoài, cũng không thể là đi hẹn hò chứ?” “Vậy chắc chắn không thể nào.” Liễu Thiệu Văn nói, “Nhưng trực tiếp hỏi cảm giác cũng không tốt lắm.” “Vậy thì mau làm bài tập đi ngươi.” Trong lúc Liễu Thiệu Văn bên này còn đang mơ hồ, thì những người kế nhiệm của lão Bát chú ý tới cảnh này lại đã quen rồi.
Nhất là một số người đã thuộc lòng thánh kinh lớp tám, càng đối với cảnh này mà hiểu ý cười một tiếng, trong đầu nghĩ vẫn là tiểu đội trưởng biết chơi.
Trong sách dù sao vẫn là phát triển riêng rẽ với ba nữ chính, đằng này ở lớp học đã cùng hai cô bé đồng tiến đồng xuất rồi.
Chỉ có thể nói là tiểu thuyết chiếu vào thực tế, mà thực tế đôi khi còn vượt xa tiểu thuyết.
“Khê Khê, cho.” Trong sân thể dục, Nhan Trúc Sanh chủ động đưa tai nghe mà Ứng Thiện Khê đưa cho nàng, lấy một cái nhét vào tai nàng, cái còn lại nhét vào tai mình.
Còn về Lý Lạc, mấy ngày nay đã mất đi sự độc sủng của Nhan Trúc Sanh, lúc chạy đêm cơ bản sẽ không còn được hưởng đãi ngộ có âm nhạc bên tai nữa.
Hiện tại hắn chỉ có lúc ngủ trưa mới có thể lấy được một bên tai nghe, buổi tối thì bị Ứng Thiện Khê chiếm đoạt mất rồi.
Không thể không nói, Nhan Trúc Sanh cũng biết thuật ‘một tay che trời, mưa móc thấm đều’.
“Tối nay có tiết mục của dì Viên rồi, đã là kỳ thứ tám rồi phải không?” Sau khi chạy bộ xong, Ứng Thiện Khê hơi thở hổn hển, đi theo Lý Lạc hai người về phía dãy nhà học, sau đó nói, “Tối về nhà có muốn xem cùng nhau không?” “Được.” Lý Lạc gật gật đầu, “Nhưng ta còn phải gõ chữ, lát nữa ta cầm laptop ra bàn đọc sách ở phòng khách viết, sau đó xem TV cùng các ngươi là được.” “Sao không phải chúng ta đến phòng ngươi xem?” Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu đề nghị, “Trên Mango TV cũng có bản ghi lại, hơn nữa còn có thể kéo thanh tiến độ, xem từ đầu.” “Trúc Sanh nói có lý.” Ứng Thiện Khê nghe nói có thể đến phòng Lý Lạc xem tiết mục, nhất thời gật đầu đồng ý nói, “Hơn nữa nếu Mango TV có thể kéo tiến độ, chúng ta có thể tắm xong rồi xem.” “Ừm.” Nhan Trúc Sanh cũng gật đầu, “Lý Lạc có thể gõ chữ trước, gõ xong chữ rồi chúng ta cùng xem, Khê Khê ngươi thấy thế nào?” “Ta đồng ý.” Ứng Thiện Khê nhìn về phía Lý Lạc, “Ngươi thì sao?” Nhìn hai người phối hợp ăn ý như nước chảy mây trôi thế này, Lý Lạc nhất thời rơi vào trầm mặc, còn chưa hiểu sao lại muốn đến phòng hắn cùng xem tiết mục.
Nhưng hai người đều đã quyết định xong rồi, Lý Lạc từ chối nữa phỏng chừng cũng không có tác dụng gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng, “Vậy không thể xem quá muộn, ta buổi tối cố gắng viết nhanh một chút.” “Không sao đâu… chất lượng quan trọng nhất.” Ứng Thiện Khê vội vàng nói, “Ngươi cứ đảm bảo chất lượng hoàn thành nhiệm vụ gõ chữ hôm nay trước đã, dù sao ngày mai thứ bảy, đều là lớp tự học, ngủ muộn một chút cũng không sao.” “Đúng.” Nhan Trúc Sanh gật đầu đồng ý, “Chậm một chút cũng không sao.” Lý Lạc mặt đầy nghi hoặc nhìn hai nàng, luôn cảm thấy hai người này có dụng ý khác, căn bản không phải thật sự muốn xem tiết mục.
Sau khi tan lớp tiết tự học buổi tối thứ hai.
Lý Lạc ba người liền thu dọn cặp sách, cùng nhau xuống lầu, gặp Từ Hữu Ngư trên đường Hậu Đức, một nhóm bốn người liền hướng về Bích Hải Lan Đình đi tới.
Trở lại căn 1502, Từ Hữu Ngư ném cặp sách lên ghế sô pha, liền tung tăng chạy vào phòng tắm, còn không quên nháy mắt mấy cái với Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh: “Ta đợi các ngươi trong phòng tắm nha~” Qua mấy ngày thích ứng sau khi tựu trường, mấy cô gái đều đã có chút quen với việc tắm chung một chỗ rồi.
Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh cũng không có ý kiến gì, ngoan ngoãn cất cặp sách, mang theo đồ ngủ và đồ tắm rửa sau đó, liền lần lượt đi theo vào phòng tắm.
Lý Lạc thấy vậy cũng không nhịn được thở dài, thầm nghĩ tối nay ‘thầy Tony’ lại phải đúng giờ online rồi.
Chờ đến khoảng 9 giờ tối, sau khi sấy khô tóc cho cả 3 nữ hài tử, Lý Lạc cuối cùng mới ngồi về ghế của mình, đăng chương mới phối hợp với Viên Uyển Thanh tối nay lên, sau đó liền tiến vào trạng thái gõ chữ.
Mà ngoại trừ Từ Hữu Ngư trở về phòng ngủ của mình, buổi tối còn phải gõ chữ cập nhật, Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh lại không có ý định rời đi, ngược lại là lần lượt leo lên giường Lý Lạc.
Hai người đắp chăn trên giường dựa vào nhau, sau lưng dựa vào gối dựng đứng ở đầu giường, trên chân đặt một cái laptop, nhờ Lý Lạc cắm giúp đầu sạc điện xong, Nhan Trúc Sanh còn lấy ra tai nghe Bluetooth.
Mỗi người đeo một bên, Ứng Thiện Khê liền tìm chút nhạc bật lên, sau đó mở bản thảo 《 Niềm Vui Nhỏ 》 mà Lý Lạc lưu trong máy tính này ra, cùng Nhan Trúc Sanh hào hứng xem.
“Ngươi cứ gõ chữ đi, gõ xong nói với bọn ta là được.” Ứng Thiện Khê ở trên giường nói vậy.
Nhìn chiếc giường của mình bị chiếm đoạt, Lý Lạc cũng thở dài, đã có chút dự cảm về tình hình chiến đấu tối nay.
Xem ra ngày mai trời sáng thì không cần chạy bộ buổi sáng rồi.
Hai cô bé xinh đẹp như vậy nằm trên giường mình xem TV, Lý Lạc ngồi ở bàn đọc sách bên cạnh, tốn không ít công sức mới coi như tập trung được sự chú ý vào việc gõ chữ.
Hiện tại nhiệm vụ gõ chữ của hắn đại khái chia làm ba phần.
Một là nội dung cốt truyện phần sau của 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》, bây giờ đã đẩy đến hơn ba mươi vạn chữ nội dung sau rồi, nội dung cốt truyện liên quan đến chương trình tống nghệ 《 Ta là ca sĩ 》, trên thực tế trong bản thảo đã viết xong.
Hai là tiến hành sửa đổi nhằm vào nội dung cốt truyện trong bản thảo gần đây, dù sao muốn đạt được hiệu quả liên động giữa thực tế và tiểu thuyết, tốt nhất là cố gắng bám sát tình hình thực tế, đồng thời lại hơi cao hơn thực tế một chút.
Trên cơ sở này, Lý Lạc cần căn cứ vào tình hình phát sóng cụ thể của mỗi kỳ tiết mục để điều chỉnh nhỏ nội dung cập nhật sau đó.
Ba là bản thảo 《 Niềm Vui Nhỏ 》.
Phần này ngược lại rất dễ dàng, chỉ cần dựa theo nội dung phim truyền hình hay trong đầu để phục chế bằng chữ viết, sau đó viết ra dưới hình thức tiểu thuyết là được.
Trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã giải quyết xong mấy chục ngàn chữ nội dung.
Cốt truyện vừa viết đến đại hội thệ sư lớp mười hai, Kiều Anh Tử và mẹ nàng vì chuyện "viết tên trường đại học nào lên khí cầu nguyện ước" mà xảy ra tranh chấp, cuối cùng dưới con mắt mọi người, khí cầu bị ngoài ý muốn chen vỡ một màn này.
Lý Lạc gõ chữ, trên giường Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh đọc tiểu thuyết hắn viết.
《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 hai nàng ngày nào cũng theo dõi, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể cầm cuốn tiểu thuyết mới viết này của Lý Lạc để giải cơn ghiền rồi.
Chỉ là không xem thì thôi, vừa xem, liền cuốn hút tâm tư của cả hai vào.
Không thể không nói, tình tiết sắp xếp trong bộ phim 《 Niềm Vui Nhỏ 》 này, tiết tấu vẫn là không tệ.
Hầu như mỗi bước đều nằm ở sự bất ngờ, mâu thuẫn, xây dựng mối quan hệ giữa người với người, rồi đến phân tích vấn đề, góc độ và phương án giải quyết, cùng với vấn đề cuối cùng được giải quyết viên mãn, đồng thời lại dẫn đến những bất ngờ và mâu thuẫn mới.
Những sắp xếp tình tiết này, cơ bản đều kẹt đúng điểm tiết tấu.
Bất kể là xét từ góc độ biên kịch hay tác giả, đây đều là một tác phẩm chất lượng rất tốt.
Ngoại trừ thiết lập ba gia đình lấy Thủ Đô làm bối cảnh trong phim truyền hình gốc có phần dễ khiến người ta chỉ trích ra, thì không có quá nhiều khuyết điểm khác.
Về phương diện này, Lý Lạc đã sửa đổi một chút, để điều kiện của ba gia đình này kém đi một chút, sau đó lấy thành phố Ngọc Hàng làm bối cảnh, lấy ra một phần yếu tố của trường trung học Phụ Nhất và trường cấp ba đời trước của hắn, tiến hành sửa đổi nhất định.
Ít nhất để bối cảnh ba gia đình trông có vẻ gần gũi hơn một chút.
Một gia đình có người cha làm việc trong cơ quan nhà nước, nhưng thiết lập từ khu trưởng ở Thủ Đô đổi thành một khoa trưởng ở khu Ân Giang.
Một gia đình có người cha là đại lão bản sở hữu gia tài bạc triệu, người mẹ trong tay còn có mấy căn hộ, phương diện tài chính này phải cắt giảm bớt.
Cuối cùng là gia đình nam chính, ngược lại không cần sửa đổi quá nhiều, Lý Lạc dứt khoát dựa theo bối cảnh của mình mà ma cải, sau đó nhét vào trong kịch bản, tiến hành điều chỉnh nhất định.
Như vậy, ngược lại cũng miễn cưỡng gần gũi hơn một chút.
Ít nhất không khoa trương như trong bản gốc rồi.
Nếu không khán giả xem phim truyền hình, trong đầu nghĩ ba gia đình này vì chuyện con cái thi đại học mà bận rộn trước sau, còn gặp nhiều sự cố bất ngờ liên tiếp, thật là khổ cực.
Chờ hoàn hồn lại, ngẫm lại, điều kiện thực tế của ba gia đình này, đặt trong phạm vi cả nước, đều thuộc tầng lớp người trên người, mình theo chân họ đồng cảm cái gì chứ… Cái này thì thật sự khiến người ta bị tụt mood rồi.
Nhưng nếu bỏ qua điểm này mà xem, bản thân kịch bản phim truyền hình lại đủ ưu tú.
Nhất là lấy việc thi đại học làm điểm cắt vào, trong phạm vi cả nước, đều có đủ sự cộng hưởng tình cảm.
Trên giường, Ứng Thiện Khê khi đọc đến tình tiết Kiều Anh Tử và mẹ xảy ra tranh chấp, khí cầu nguyện ước bị ngoài ý muốn chen vỡ, cả trái tim đều thắt lại.
Kết quả lật về sau, mới phát hiện đã xem hết.
Cốt truyện dừng lại ở đây, nhất thời khiến Ứng Thiện Khê như nghẹn ở cổ họng, khó chịu muốn chết.
"Lý Lạc!"
"Sao vậy?"
"《 Niềm Vui Nhỏ 》 còn đoạn sau không? Sau khi khí cầu bị chen vỡ, nàng có phải muốn khóc không…"
"Ho khan… đừng nóng, ta đang viết đây."
"Được rồi." Ứng Thiện Khê không quấy rầy Lý Lạc nữa, nghiêng đầu nhìn sang Nhan Trúc Sanh, thấy nàng không có phản ứng gì, không khỏi nghi ngờ hỏi, "Trúc Sanh không khó chịu sao?"
"Không khó chịu a." Nhan Trúc Sanh lắc đầu, "Mẹ của ta chắc chắn sẽ không như vậy, ta muốn viết đại học nào, nàng khẳng định cũng sẽ ủng hộ ta."
"Thật tốt quá." Ứng Thiện Khê cảm khái một tiếng.
Cũng không biết là đang hâm mộ Nhan Trúc Sanh còn có mẹ, hay là hâm mộ nàng có thể tự chủ lựa chọn đại học.
Trên thực tế, khi nàng nhìn thấy cảnh này trong cốt truyện, nàng nghĩ đến cảnh tượng Tôn lão sư hỏi dò nguyện vọng đại học của nàng vào nửa đầu năm nay.
Lúc đó ngoại trừ Tôn lão sư, còn bao gồm cả thầy chủ nhiệm và hiệu trưởng, đều khuyên nàng nhất định phải thi Thanh Bắc, chọn Tiền Giang Đại Học sau này nhất định sẽ hối hận gì đó.
Loại hảo ý lấy lý do "vì tốt cho ngươi" này, thật sự khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nhưng lại có một sự khó xử không thể quả quyết từ chối.
May mắn là ba của Ứng Thiện Khê ủng hộ lựa chọn của nàng.
Nhưng cũng vì trải nghiệm lần này, khiến nàng rất có thể đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của Kiều Anh Tử trong sách.
Hơn nữa Kiều Anh Tử cũng là thanh mai trúc mã của nhân vật chính trong sách, sự tồn tại của thân phận này càng khiến Ứng Thiện Khê có cảm giác nhập vai mãnh liệt.
Giống như là Lý Lạc cố ý viết như vậy.
Khẳng định lại là đang lén lút lấy tư liệu từ trên người nàng đúng không?
Ứng Thiện Khê nghĩ như vậy, trong lòng ngược lại lại ngọt ngào.
Nhưng vừa nghĩ đến nhân vật chính Phương Nhất Phàm trong sách, ở trường học còn có nữ sinh thầm mến, Ứng Thiện Khê liền nhất thời sa sầm mặt mày, tâm tình lại không vui rồi.
Đặc biệt nghĩ đến nữ sinh này rất có thể là lấy tư liệu từ Nhan Trúc Sanh, Ứng Thiện Khê liền không nhịn được chu môi, lén lườm Lý Lạc một cái.
Kết quả cái lườm này vừa hay bị Lý Lạc nghiêng đầu nhìn thấy, nhất thời khiến hắn ngơ ngác: "Ngươi lườm ta làm gì?"
"A..." Bị Lý Lạc phát hiện động tác nhỏ của mình, Ứng Thiện Khê nhất thời đỏ bừng má, ấp úng nói, "Không có, không có mà, ngươi xem nhầm rồi, là mắt ta bị hạt cát bay vào."
"Không sao chứ?"
"Không sao không sao, ngươi tiếp tục gõ chữ đi."
Cứ như vậy cho đến hơn mười một giờ khuya, Lý Lạc hoàn thành nhiệm vụ tối nay, duỗi người một cái trên ghế.
Nhan Trúc Sanh thấy hắn viết xong, liền chủ động dịch ra cùng Ứng Thiện Khê, chừa ra vị trí giữa giường, vỗ vỗ mặt giường, hướng Lý Lạc nói: "Lý Lạc, tới đây."
"Ta còn chưa tắm rửa, ngươi vội cái gì." Lý Lạc liếc nàng một cái, "Chờ ta tắm xong rồi tới."
Nói xong, Lý Lạc liền cầm lấy quần áo ngủ của mình, đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi đóng cửa, Lý Lạc suy nghĩ một chút, vẫn đưa tay khóa cửa lại.
Nếu như chỉ có Ứng Thiện Khê, khóa hay không ngược lại không vấn đề gì, nàng hẳn là không dám vào.
Nhưng Nhan Trúc Sanh thì không nói trước được.
Vì lý do an toàn, Lý Lạc vẫn khóa cửa lại rồi mới bắt đầu tắm.
Nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, vẻ mặt Ứng Thiện Khê hơi có chút mất tự nhiên, hai chân trong chăn co quắp tới lui, cảm giác không biết nên bày ra tư thế gì.
Ngược lại Nhan Trúc Sanh vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, sau đó lại nhìn sang Ứng Thiện Khê bên cạnh, không nhịn được hỏi một câu: "Khê Khê, ngươi muốn đi nhà cầu sao?"
"Ơ? Không, không muốn mà, sao vậy?"
"À, được rồi."
Đại khái đợi vài phút, Lý Lạc liền xong việc đi ra.
Thay một bộ đồ ngủ, hắn đi tới mép giường, chui vào giữa hai cô gái, ôm chiếc laptop trên chân Ứng Thiện Khê qua, sau đó đăng nhập Mango TV.
Kết quả là khi ba người đang định xem bản ghi lại kỳ thứ tám của tiết mục 《 Ta là ca sĩ 》, phòng Lý Lạc đột nhiên bị lặng lẽ đẩy ra.
Đại khái là vì đã có kinh nghiệm giáo huấn, Từ Hữu Ngư thò đầu vào, khi nhìn thấy Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh trên giường, vậy mà cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, chỉ hơi ngạc nhiên một chút, Từ Hữu Ngư liền thu lại vẻ mặt.
"Các ngươi cũng ở đây à?"
Từ Hữu Ngư đi dép lê chạy đến mép giường, tò mò liếc nhìn nội dung trên màn hình máy tính, sau đó cười hì hì chen lên giường từ phía Ứng Thiện Khê, chen vào chen vào, "Thiệt tình, xem tiết mục cũng không gọi ta."
"Học, học tỷ đông người quá rồi." Ứng Thiện Khê bị nàng chen đến mức dựa cả vào lòng Lý Lạc.
Mà Nhan Trúc Sanh ở bên kia cũng gần như bị chen đến mép giường, mới miễn cưỡng để Từ Hữu Ngư nằm vào trong chăn.
"Đây không phải là chen được xuống sao." Từ Hữu Ngư cười hắc hắc nói, "Chẳng lẽ các ngươi không gọi ta cùng nhau, là đang lén lút tẩy chay ta à?"
"Đương nhiên không phải…" Ứng Thiện Khê nói nhỏ, nửa người đều dựa vào lòng Lý Lạc, đột nhiên cảm thấy như vậy hình như cũng không tệ, "Vậy học tỷ cùng xem đi."
Lý Lạc nhìn trái nhìn phải, bất đắc dĩ cười: "Cho nên tại sao chúng ta không ra phòng khách xem? Ghế sô pha còn lớn hơn."
"Trên TV tiết mục đã chiếu xong rồi." Nhan Trúc Sanh cũng lén lút nhích lại gần người Lý Lạc, sau đó nói, "Bây giờ chỉ có trong máy tính mới xem được."
"Vậy chúng ta cầm máy tính ra phòng khách xem?"
"Ôi chao nha đừng có lề mề được không?" Từ Hữu Ngư nghiêng người qua, đùi gác lên người Ứng Thiện Khê, chân liền đá vào chân Lý Lạc, thúc giục, "Mau lên, xem xong còn phải ngủ nữa."
Lý Lạc bị chân nàng cọ tới cọ lui trên chân mình, nhất thời trong lòng xao động, lại cảm nhận được thân thể mềm mại của Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh dựa vào hai bên, Lý Lạc cảm thấy hỏa khí của mình sắp không đè nén được nữa.
Vì vậy vội vàng mở tiết mục lên, dời đi sự chú ý của mình một chút.
"Lý Lạc, tay ngươi đưa vào trong chăn làm gì?"
"Ho khan… cạp quần bị kẹt, điều chỉnh một chút."
"Ta giúp ngươi." Nhan Trúc Sanh đưa tay ra.
"Ngươi ngoan ngoãn xem tiết mục cho ta!"
Đẩy bàn tay xấu xa của Nhan Trúc Sanh sang một bên, Lý Lạc liền phát hiện tay mình bị Nhan Trúc Sanh thuận thế nắm chặt, không thả ra được.
Có Ứng Thiện Khê và Từ Hữu Ngư ở bên cạnh, Lý Lạc cũng không tiện nói gì, chỉ có thể mặc nàng khi dễ mình như vậy.
Mà bên kia, Ứng Thiện Khê ngoại trừ thuận thế dựa vào người hắn ra, ngược lại không có nhiều động tác nhỏ như Nhan Trúc Sanh, ngoan ngoãn dựa vào vai hắn xem tiết mục.
Tối nay Viên Uyển Thanh trên sân khấu ca sĩ vẫn tỏa sáng như cũ, bài hát 《 Phi Vân Chi Hạ 》 hát vào ngày 4 tháng 9 này vừa vặn đúng vào ngày tựu trường.
Rất nhiều sinh viên đều rời xa gia đình, đến trường học ở nơi xa, gian khổ cầu học.
Cùng lúc đó, cũng có rất nhiều “xã súc” (người làm công ăn lương) cố gắng bám rễ ở thành phố lớn, đau khổ cầu sinh.
Khi Viên Uyển Thanh cất lên câu "Tại Phi Vân Chi Hạ ~ Tưởng rằng đã quên nhà ~ Bên tai những lời bàn tán ~ Gọi ta đừng phiền lòng những nỗi đau và sợ hãi đó ~", không biết đã chạm đến tuyến lệ của bao nhiêu người.
Dù sao Lý Lạc nhìn trên khán đài trong tiết mục, có mấy lão ca đại tỷ khóc trông rất chân tình thực cảm, chỉ là không biết có phải là khán giả chuyên nghiệp không.
Nhưng bất kể thế nào, ngay khi Lý Lạc bốn người đang thưởng thức bản ghi lại, trên mạng lại dấy lên một làn sóng thảo luận sôi nổi vì bài hát mới của Viên Uyển Thanh.
Trong đó một bình luận có lượt thích cao ngất ngưởng, khá là đáng để xem kỹ.
(Ta cùng hai đồng nghiệp cùng xem tiết mục, ta và một nữ sinh khác không khóc, ngược lại nam đồng nghiệp lại khóc rất lợi hại) (Nữ đồng nghiệp là người địa phương, nhà ở gần đây, đi làm chỉ mất vài phút, nghe xong chỉ cảm thấy hay, không có quá nhiều cảm xúc khác) (Ta tuy nhà không ở đây, nhưng cũng ở thành phố bên cạnh, về nhà cũng gần, đại học cũng học ở trường bên cạnh công ty, nghe xong chỉ hơi cảm động, ngược lại không đến nỗi khóc) (Nhưng nam đồng nghiệp kia của ta là từ nông thôn tây nam ra, hiện tại đang bám rễ ở đại đô thị phương bắc, nghe xong bài hát này liền chảy nước mắt rồi, tháo kính ra biểu thị tạm thời không muốn nghe lại bài hát này nữa) (Bởi vì nghe một chút liền nhớ nhà, nghĩ đến nhà liền dễ không kiên trì nổi, sẽ dao động sự nghiệp tâm của hắn) (Ta cảm thấy bài hát này bản thân nó rất hay, nhưng ca từ rất kén người nghe, càng là người xa nhà lâu năm, càng dễ bị xúc động) (Cho nên những người chỉ cảm thấy bài hát này không tệ hoặc bình thường, các ngươi là may mắn) Đoạn bình luận hot này nhanh chóng lan truyền trên mạng.
Theo đó, chính là (Trọng Nhiên là ai) một lần nữa leo lên hot search.
Trước đó có tin đồn nói Trọng Nhiên là học sinh trung học cơ sở.
Nhưng loại ca từ chứa đựng nỗi nhớ nhà của kẻ du tử bên ngoài lại uyển chuyển dịu dàng thế này, thật sự khiến người ta rất khó tưởng tượng là tác phẩm do một học sinh trung học cơ sở viết ra.
Nhưng bản thân Trọng Nhiên không lên tiếng đáp lại, chỉ là một số tin đồn lan truyền trên mạng, thật thật giả giả, ngược lại càng khiến mọi người bùng nổ sự tò mò về thân phận thật sự của Trọng Nhiên.
Tuy nhiên bản thân Trọng Nhiên ngược lại còn chưa biết những chuyện xảy ra trên mạng.
Nửa đêm bị 3 nữ hài tử chen chúc trên cùng một chiếc giường, xem gần hai tiếng tiết mục xong, bốn người liền ngủ say sưa.
Cho đến sáng ngày thứ hai, Lý Lạc bị đồng hồ báo thức đánh thức, nửa tỉnh nửa mơ lim dim mắt đi sờ điện thoại di động, lại chỉ sờ tới một khuôn mặt mềm mại non nớt, mới phản ứng lại chuyện xảy ra tối qua.
Nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, nhìn 3 nữ hài tử ngủ chen chúc thành một đống trên giường mình, Lý Lạc nằm trên giường xoa trán, tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại.
Nhan Trúc Sanh bị hắn sờ mặt, đồng hồ báo thức lại vang lên ngay bên cạnh nàng, lúc này ngược lại đã tỉnh lại, chỉ là còn giả vờ giả vịt cọ qua cọ lại bên trái Lý Lạc, cố nhiên không mở mắt.
Mà Ứng Thiện Khê ở bên kia cũng nửa người dựa vào người Lý Lạc, bởi vì hai bên đều chen người, nàng nửa đêm ngược lại không giật chăn.
Lý Lạc liếc nhìn Ứng Thiện Khê vẫn còn ngủ say, thầm nghĩ chẳng lẽ đây cũng là một cách giải quyết tật xấu giật chăn của Khê Khê sao?
Nghĩ như thế, Lý Lạc liền cảm giác trên chân mình còn đặt một cái chân.
Đại khái là bị tiếng ồn làm phiền, cái chân này động đậy, muốn rút về, kết quả giữa đường gặp phải ‘kẹt xe’, kích thích Lý Lạc theo bản năng ‘tê’ một tiếng.
Từ Hữu Ngư đang ôm Ứng Thiện Khê ngủ bên cạnh mới không bị rơi xuống giường, lúc này cũng lầm bầm một tiếng: "Cái gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận