Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 376: Cái tư thế này tương đối thoải mái (length: 23044)

Trên bàn cơm.
Lý Quốc Hồng cùng Lâm Tú Hồng sau khi đáp ứng thỉnh cầu của hai cô bé, chuyện họp phụ huynh cũng liền xác định như vậy.
Chỉ bất quá, Từ Hữu Ngư trong lúc ăn cơm, nhìn Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh thao tác, ánh mắt ít nhiều có chút cổ quái.
Không có ý gì khác, chỉ là Từ Hữu Ngư vừa nghĩ đến ba của Ứng Thiện Khê cùng mẹ của Nhan Trúc Sanh bí mật đã ở cùng một chỗ, lần này họp phụ huynh cũng không tới, không chừng đang ở nơi nào hẹn hò đây.
Nghĩ đến đây, Từ Hữu Ngư liền không hiểu có chút buồn cười.
Mà Thôi Tố Linh nhìn hai cô bé trước mặt vợ chồng Lý Quốc Hồng làm nũng, lại nhìn thêm cô con gái xem cuộc vui ăn dưa này của mình, nhất thời thở dài, có chút mệt mỏi.
Không trông cậy vào Từ Hữu Ngư thời cấp ba liền chủ động yêu sớm gì đó, nhưng người ta hai cô bé nhỏ tích cực chủ động như vậy à?
Sao con mình lại một chút cảm giác nguy cơ cũng không có chứ?
Hay là nói con bé Hữu Ngư nhà mình thật ra không thích Lý Lạc như vậy?
Cả ngày cũng chỉ biết ngủ nướng, ăn quà vặt, lười biếng, bắt cá tinh thông mọi thứ.
Cũng không biết bí mật chủ động một chút.
Thật là một chút gien tốt đẹp của Thôi Tố Linh nàng cũng không có thừa kế a.
Nói đi cũng phải nói lại, mấy tháng nay chung sống với Lâm Tú Hồng, Thôi Tố Linh thực sự cảm thấy ba người nhà họ Lý đều rất không tệ.
Nhất là sau khi Lý Lạc viết tiểu thuyết kiếm được nhiều tiền, điều kiện nhà họ Lý xem như so với nhà họ Từ bọn họ tốt hơn nhiều.
Chỉ bất quá nhà bọn họ Từ Dung Sinh có cái danh hiệu giáo sư Đại học Tiền Giang, đội lên đầu cũng còn có chút thể diện.
Nguồn lực ngầm tương đối nhiều.
Nếu hai nhà này kết hợp thì Thôi Tố Linh mỗi lần nghĩ đến đây, đều cảm thấy đây thật là một chuyện tốt.
Hiện tại nàng cũng theo Lâm Tú Hồng trở thành tỷ muội tốt rồi, quan hệ không nên quá tốt nha, nếu cuối cùng hai nhà có thể thành một nhà, Thôi Tố Linh nghĩ đến thôi đã thấy rất đẹp.
Đáng tiếc thực tế không như người ta mong muốn.
Xem như bây giờ thì có lẽ hơi khó.
Nhất là sang năm con gái mình tốt nghiệp, vào Đại học Tiền Giang, sau khi tách khỏi ba người Lý Lạc, quan hệ e rằng sẽ xa cách một chút.
Tốt ở chỗ Thôi Tố Linh cũng không phải quá mức cố chấp, một số việc trong lòng nghĩ nghĩ thì thôi, không thể bí mật nói với Từ Hữu Ngư, như vậy mùi vị sẽ thay đổi.
"Nói mới nhớ." Lúc này Từ Dung Sinh nhìn về phía Lý Lạc, hiếu kỳ hỏi, "Lần trước con nói, muốn viết một quyển tiểu thuyết đề tài chủ nghĩa hiện thực, bây giờ có gì chưa?"
"À, cái này a." Lý Lạc bị Từ Dung Sinh nhắc nhở, ngược lại nhớ tới, "Hôm nay quyển sách này liền muốn đăng lên."
Vừa nói, Lý Lạc lấy điện thoại di động ra liếc nhìn ngày tháng, lại nhìn tin nhắn biên tập Thiên Châu gửi đến, sau đó xác nhận nói: "Đúng, chính là hôm nay."
"Bất quá thực tế ta còn chưa viết xong toàn bộ, đại khái đã viết gần tám trăm ngàn chữ."
"Hai ngày này làm một hồi kết thúc, số chữ có lẽ khoảng tám trăm ngàn hơn."
"Chờ chút họp phụ huynh xong, chú Từ với mọi người lại đến ăn cơm, con đến lúc đó sẽ gửi toàn bộ nội dung cho chú xem."
"Được." Từ Dung Sinh cười gật đầu, "Vậy chú chờ mong một chút."
Sau khi đọc tiểu thuyết của Lý Lạc, Từ Dung Sinh vẫn rất tò mò Lý Lạc còn có thể viết ra tác phẩm gì nữa.
Rốt cuộc chỉ là sớm nở tối tàn, hay là thật sự còn có thể tiếp tục, đối với một đứa trẻ ở tuổi này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Dù sao tích lũy cá nhân chưa đủ, nhất thời linh cảm bộc phát, viết ra 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 được hoan nghênh như vậy, cũng không có nghĩa là còn có thể làm được lần nữa.
Nhất là bây giờ các tiểu thuyết đề tài chủ nghĩa hiện thực đang dần suy thoái, cho dù là Từ Dung Sinh, bây giờ cũng rất ít khi thấy các tiểu thuyết truyền thống hiện đại xuất sắc.
Đương nhiên, đối với Lý Lạc tuổi trẻ như vậy, Từ Dung Sinh tiêu chuẩn không cao như thế, trọng điểm vẫn là muốn xem, lần này cậu ta sẽ viết ra câu chuyện như thế nào.
Đề tài chủ nghĩa hiện thực, ít nhiều gì cũng phải có một ít suy nghĩ về thực tế chứ?
Người tuổi trẻ, suy nghĩ về phương diện này, có lẽ sẽ lộ ra mặt non nớt.
Nhưng với cách đối nhân xử thế và tính cách của Lý Lạc, Từ Dung Sinh lại cảm thấy Lý Lạc có lẽ có thể mang đến cho anh một chút kinh hỉ.
Trong sự mâu thuẫn như vậy, lần này cuối cùng cũng chờ được tác phẩm thứ hai của Lý Lạc, Từ Dung Sinh vẫn khá mong đợi.
Khác với Thôi Tố Linh, Từ Dung Sinh đối với mối quan hệ giữa con gái với Lý Lạc, dù sẽ quan tâm, nhưng sẽ không theo đuổi một "trạng thái lý tưởng" nào đó.
Thôi Tố Linh cảm thấy, Lý Lạc và con gái mình nếu có thể tiến tới với nhau thì tốt.
Nhưng Từ Dung Sinh tuyệt đối tôn trọng ý chí chủ thể của chính Từ Hữu Ngư.
Quan trọng vẫn là xem Từ Hữu Ngư muốn thế nào, bất kể đưa ra quyết định gì, Từ Dung Sinh đều sẽ ủng hộ con gái mình.
Sau bữa tối, tiễn các bậc phụ huynh, phòng khách 1502 nhất thời yên tĩnh hơn nhiều.
Lý Lạc đặt mông ngồi phịch xuống ghế sa lông, sau khi thư giãn liền thở dài một tiếng: "Hai người các ngươi cướp hết cả ba mẹ ta đi rồi, giờ ta thành kẻ cô đơn rồi."
"Hừ, đó là do dì Lâm thương ta." Ứng Thiện Khê đi tới bên cạnh ghế sa lông, thấy một mình hắn nằm ở đó chiếm hết chỗ, nhất thời nhấc chân lên, bàn chân trắng nõn đá nhẹ vào đùi hắn mấy cái, "Tránh ra một chút đi."
Lý Lạc rụt chân lại, để trống một chỗ, Ứng Thiện Khê liền ngồi xuống.
Kết quả Lý Lạc lại chen chân vào, giả vờ muốn để lên đùi Ứng Thiện Khê.
"Định xoa bóp chân cho ta à?"
"Nằm mơ đi!" Ứng Thiện Khê tức giận liếc hắn một cái, nhưng cũng không ghét bỏ chân thối của hắn, chỉ là lấy một chiếc gối ôm trên ghế sa lông, trực tiếp trấn áp hai chân đang nghịch ngợm của hắn, đè lên đùi mình.
Lúc này, Từ Hữu Ngư miệng còn ngậm bánh Pudding, từ trong phòng bếp đi ra, cười ha hả nói: "Ngươi cũng có thể tìm mẹ ta giúp ngươi đi họp phụ huynh a."
"Bây giờ cô ấy quý ngươi lắm đó."
"Nếu có thể để cô ấy đi họp phụ huynh cho ngươi, đảm bảo cô ấy sẽ đồng ý ngay."
"Khụ khụ, vẫn là không làm phiền a di thôi." Lý Lạc xua tay lia lịa, cho dù là đến bây giờ, mỗi lần nghe Từ Hữu Ngư nói Thôi Tố Linh hiện tại thích mình, Lý Lạc đều cảm thấy là lạ.
Có một loại cảm giác ảo giác khi ký ức kiếp trước và kiếp này va chạm và mâu thuẫn với nhau.
Chỉ có thể nói thế sự vô thường, đôi khi chỉ cần bản thân mình trở nên ưu tú, mới có thể thay đổi cách nhìn của người khác.
Đó có lẽ chính là ý nghĩa của việc trọng sinh.
Càng phát hiện mình đang trở nên ưu tú hơn, sự chuyển biến trong quan điểm và thái độ của mọi người đối với mình giữa kiếp trước và kiếp này, Lý Lạc càng cảm nhận rõ sự khác biệt đó.
Hắn không phải là chỉ trích những người khác, chỉ là nghĩ đến bản thân mình ở kiếp trước, nếu chỉ cần cố gắng hơn một chút thì có lẽ mọi thứ sẽ khác đi.
"Lý Lạc, cậu đang nghĩ gì thế?" Ứng Thiện Khê thấy hắn đột nhiên im lặng, nhất thời nghi ngờ hỏi.
"Đang nghĩ xem chừng nào thì cô chơi chán chân tôi."
"Tôi có chơi chân cậu đâu! Đừng có nói linh tinh!" Ứng Thiện Khê bị hắn nói mặt đỏ lên, lập tức dùng gối đẩy chân thối của hắn ra.
Hai chân của Lý Lạc được giải phóng, hắn liền dứt khoát trở mình, mang dép lê đi bộ về phòng ngủ của mình: "Mấy người tắm sớm đi, ta về phòng trước."
Về đến phòng ngủ, trước bàn đọc sách, Lý Lạc mở máy tính, đăng nhập QQ và phần mềm gõ chữ, rất nhanh đã thấy tin nhắn mới nhất của biên tập.
(Thiên Châu): Bên Khởi Điểm đều kết nối xong rồi, hoạt động sẽ chính thức đăng lên vào 9 giờ tối.
(Thiên Châu): Hai chương nội dung cậu gửi cho tôi trước, bộ phận kiểm duyệt đã xem xét xong, đến giờ sẽ đăng lên phát hành sách mới đúng giờ.
(Thiên Châu): Bên cậu cũng có thể làm một bài quảng cáo ở sách cũ, nhắc nhở mọi người mở sách mới.
(Trọng Nhiên): Đã nhận.
(Thiên Châu): Sách đề tài thực tế, lượng người đọc có hạn, nên thành tích không cần suy nghĩ nhiều, lần này chúng ta cứ tập trung đi tranh giải.
(Thiên Châu): Nếu như có thể giành giải nhất, thì có cơ hội rất lớn để bán bản quyền truyền hình, phía chính phủ cũng sẽ có tài nguyên ưu đãi.
(Thiên Châu): Nhất là nội dung về đề tài thi đại học của cậu, nếu được chính phủ công nhận, có lẽ quá trình kiểm duyệt sẽ được thông qua nhanh chóng, đây đều là những đãi ngộ rất khó gặp trong điều kiện bình thường.
(Trọng Nhiên): Yên tâm, tôi biết.
(Thiên Châu): Vậy thì tốt, dù sao quyển sách này của cậu cũng đã gần như viết xong rồi phải không? Thành tích thế nào ngược lại cũng sẽ không ảnh hưởng đến cậu.
(Trọng Nhiên): Ừ, mấy ngày nữa hoàn tất thôi, sau đó cứ đều đặn đăng bản thảo là được.
Đến 9 giờ tối.
《 Niềm Vui Nhỏ 》 chính thức ra mắt.
Cùng lúc đó, cửa phòng Lý Lạc cũng bị đẩy ra.
Chưa đến vài giây, hắn liền cảm giác gáy mình lún vào đâu đó mềm mại, vì vậy nhắm mắt lại nghi ngờ hỏi: "Học tỷ, buổi tối chị không gõ chữ sao?"
"Buổi chiều viết xong rồi mà." Từ Hữu Ngư mang theo những ngón tay mát lạnh, nhẹ nhàng ấn vào huyệt vị trên đầu hắn, cười ha hả nói, "Bây giờ không có câu lạc bộ sinh viên và các hoạt động đoàn thể nữa, thứ bảy vẫn còn rất nhiều thời gian, em tưởng là chị vẫn ngủ sao?"
"Không thì sao?"
"Xem thường chị quá à?" Từ Hữu Ngư nhẹ nhàng hừ một tiếng, ấn mạnh thêm vài cái.
Lý Lạc nhất thời kêu lên một tiếng, vừa đau vừa mềm đồng thời cảm nhận, thật đúng là giống như Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên khiến người vừa hận vừa yêu.
"Cuốn sách mới của em tham gia cuộc thi, đăng lên chưa?"
"Ừ, vừa đăng lên."
"Để chị xem."
Từ Hữu Ngư buông Lý Lạc ra, thò tay vào túi quần ngủ của mình lấy điện thoại di động, mở ứng dụng Khải Điểm lên.
Vừa mở ứng dụng, một trang bìa quảng cáo động hiện ra ngay trước mắt.
Trên đó sáng loáng ba chữ lớn "《Niềm Vui Nhỏ》".
—— Tác phẩm mới nhất của Trọng Nhiên xuất kích!
Bên dưới là hình nền với đủ loại biểu tượng liên quan.
Sau khi nhấp vào liên kết, trang bìa điện thoại chuyển sang một trang thông tin hoạt động chi tiết.
Thời gian hoạt động kéo dài từ ngày 20 tháng 11 hiện tại đến hết ngày 7 tháng 1 năm sau.
Hơn nữa đã sớm thông báo, sách mới sẽ ra mắt vào ngày đầu năm mới mùng 1 tháng 1.
Bên dưới là nút lưu, đề cử và thưởng, sau khi hoàn thành có thể nhận được lượt quay thưởng, có cơ hội trúng các phần quà khác nhau từ bể thưởng.
Không cần biết phần thưởng là gì, chỉ riêng trang quảng cáo động này thôi đã cho thấy sức ủng hộ lớn cỡ nào dành cho sách mới của Lý Lạc.
Khi Từ Hữu Ngư thoát khỏi trang hoạt động, trở về trang giá sách, cô phát hiện ở góc phải còn có một cửa sổ nhỏ lơ lửng, nhấp vào sẽ chuyển thẳng đến trang hoạt động vừa rồi.
"Mẹ kiếp! Đãi ngộ của đại thần tốt thế này cơ à?" Từ Hữu Ngư mắt chữ O mồm chữ A, "Lượng hiển thị thế này trực tiếp bùng nổ luôn rồi."
"Ký hợp đồng đại thần, chẳng phải là vì những ưu đãi này sao." Lý Lạc bật cười, "Nhưng cửa sổ lơ lửng này chỉ có trong bảy ngày đầu và bảy ngày sau khi sách ra mắt thôi."
"Thế cũng là tốt lắm rồi còn gì." Từ Hữu Ngư liếc mắt, sau đó tiến đến bên cạnh Lý Lạc, không chút ngại ngần ngồi xuống đùi hắn, ghé điện thoại di động của mình cho hắn xem, "Hoạt động này của ngươi, khi nào ta mới có được?"
"Có thể đừng đột ngột ngồi lên người ta khi đang nói chuyện không?" Lý Lạc cảm nhận được một mùi hương thanh mát cùng cơ thể mềm mại của học tỷ, hô hấp nhất thời hơi gấp gáp.
"Sao thế? Mới thế đã chán người ta rồi à?" Từ Hữu Ngư tỏ vẻ đáng yêu, ngược lại càng thuận thế dựa vào một chút, tựa vào lồng ngực Lý Lạc, "Vừa mới còn hưởng thụ người ta đấm bóp mà, giờ đã muốn bỏ rồi à? Đến ngồi một chút cũng không chịu đúng không?"
Lý Lạc: "Dù sao bây giờ ngươi cũng là đại thần vạn đặt rồi, khi ra sách mới chắc chắn cũng sẽ có hoạt động tương tự thôi."
Không đôi co với Từ Hữu Ngư nữa, Lý Lạc chỉ đành chuyển chủ đề, để mình bớt chú ý hơn.
"Thế nhưng banner quảng cáo của ta chắc chắn không lớn bằng của ngươi đâu, hơn nữa sách mới của ta đoán chừng sang năm mới viết xong, còn sớm lắm." Từ Hữu Ngư vẫn nhúc nhích thân mình, sau đó cười mập mờ nhìn hắn, chớp mắt nói, "Có người không ngoan nha."
"Được rồi được rồi." Lý Lạc vội vàng đẩy cô ra.
"Ha ha~" Bị đẩy ra, Từ Hữu Ngư liền ngồi lên giường Lý Lạc, hai tay chống xuống giường, duỗi một chân ra tiếp tục trêu đùa hắn, cười hì hì nói với Lý Lạc đang quẫn bách, "Có gì mà ngại, phản ứng bình thường thôi mà, ta hiểu ~"
Từ Hữu Ngư trong sách lái xe không biết bao nhiêu lần rồi, phản ứng của Lý Lạc lúc này cô cũng chẳng buồn viết vào sách nữa, thuộc loại lái xe chậm còn chê chậm đó.
"Đừng làm loạn." Lý Lạc vội vàng đẩy chân cô ra, sau đó thu lại vẻ mặt, nghiêm túc dịch ghế, điều chỉnh tư thế ngồi rồi mới sờ vào bàn phím, "Ta muốn gõ chữ, ngươi đừng làm phiền ta nữa."
"Được thôi."
Từ Hữu Ngư không trêu hắn nữa, thấy hắn thực sự muốn gõ chữ liền lui ra sau, nằm thẳng ra giường Lý Lạc, hai tay cầm điện thoại di động, mở trang thông tin sách mới của Lý Lạc rồi bấm nút lưu vào giá sách.
Nằm trên giường Lý Lạc, Từ Hữu Ngư gối đầu lên hai tay, cầm điện thoại di động, hai chân vểnh lên vểnh xuống, thỉnh thoảng vén vạt váy ngủ lên, lộ ra đôi bắp đùi trắng như tuyết.
So với đôi chân thon dài của Nhan Trúc Sanh hay đôi chân trắng trẻo đáng yêu của Ứng Thiện Khê, chân Từ Hữu Ngư có phần đầy đặn hơn, rất muốn khiến người ta bóp một cái.
Nhưng Lý Lạc chỉ theo bản năng liếc qua hai cái rồi lập tức dời mắt đi, tập trung tiếp tục viết phần kết cho 《Niềm Vui Nhỏ》.
Phim truyền hình 《Niềm Vui Nhỏ》 có tổng cộng 49 tập, Lý Lạc viết theo đúng cốt truyện trong phim, mỗi tập khoảng một hai vạn chữ.
Đến giai đoạn cuối, số chữ đã lên đến gần 800 ngàn.
So với bản gốc chỉ có hơn 100 ngàn chữ thì đây là một sự mở rộng nội dung rất lớn.
Lý Lạc không biết mình làm vậy có đúng không, nhưng về mặt cảm nhận đọc thuần túy mà nói, chắc chắn bản của hắn sẽ tốt hơn.
Tình tiết được xây dựng có cao trào và nền tảng chi tiết, đầy đủ để bùng nổ.
Ứng Thiện Khê khi đọc 《Niềm Vui Nhỏ》 của hắn, vừa khóc vừa cười, Lý Lạc biết mình viết không sai rồi.
Nhưng mà.
Trong lúc Lý Lạc nghiêm túc gõ chữ để hoàn thành bản thảo 《Niềm Vui Nhỏ》 thì Từ Hữu Ngư cũng đang lướt thông tin về nó trên giường hắn.
Vào lúc 9 giờ tối, ngoài việc đăng 《Niềm Vui Nhỏ》 trên mạng, Lý Lạc còn đăng một chương mới của 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》, ở cuối chương có nói qua về sách mới của mình.
Vậy nên rất nhanh đã có một lượng lớn độc giả đổ sang 《Niềm Vui Nhỏ》.
Từ Hữu Ngư lướt bình luận, mỗi lần làm mới lại có thêm mười mấy bình luận mới.
Để đạt được hiệu ứng như vậy khi sách mới vừa ra mắt thì chỉ có những tác giả nổi tiếng như Trọng Nhiên mới làm được.
Sách mới lên kệ chưa đầy nửa tiếng, bình luận đã vượt quá 500, và vẫn không ngừng tăng lên.
Số lượng lưu vào kệ sách cũng tăng chóng mặt, từ 500 sau ba phút lên 1000 sau 10 phút rồi đến 3000 sau nửa tiếng.
Nhìn con số này tăng nhanh, Từ Hữu Ngư không khỏi nhớ lại số liệu sách mới của mình năm ngoái.
Chỉ riêng 3000 lượt lưu này thôi, cô đã phải mất đến hai tháng thời gian quảng bá cho sách mới mới miễn cưỡng đạt được.
Nghĩ vậy, đúng là người so với người chỉ thấy tức thêm.
(? ) ( Không phải, sách mới á? ) ( Sách cũ kết thúc rồi á? ) ( Vô lý! Kết thúc thế này mà được à? ) ( Tôi từ sách cũ qua đây, sách mới cái quái gì đây? ) ( Niềm Vui Nhỏ là cái gì? Tên sách trừu tượng thế? ) ( Nhìn phần giới thiệu thì viết về nội dung thi đại học, sao không giống văn đàn mạng thế? ) ( Mấy người không thấy cái nhãn của sách à? Tác phẩm dự thi chủ đề hiện thực, đây là hoạt động chính phủ nào đây? ) ( Trời đất, Nhiên Thần đây là đang ăn cơm hoàng gia sao? ) ( Cái thi này có ý nghĩa gì chứ? Chi bằng viết tiếp sách cũ đi ) ( Đã đọc, dở ẹc ) ( Không phải văn sảng à? Vô vị, lui đây )
Nhìn bình luận trong khu bình luận lúc này, Từ Hữu Ngư hơi nhíu mày.
Tuy số liệu mở đầu rất tốt, nhưng phần lớn bình luận lại thể hiện sự nghi ngờ.
Dù sao thì 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 đang viết rất hay, kết quả tự nhiên lại có một quyển sách mới nhảy ra, còn định ra mắt song song.
Điều này khiến không ít độc giả cũ cảm thấy không hài lòng.
Nhưng rất nhanh đã có người tìm thấy lời Trọng Nhiên nói về 《Niềm Vui Nhỏ》 và đăng lại vào khu bình luận.
( Nhiên Ca nói quyển 《Niềm Vui Nhỏ》 này đã viết xong từ trước rồi, nên sẽ không ảnh hưởng đến việc cập nhật bên kia ) ( Như vậy thì còn tốt chứ sợ là hắn vì quyển dự thi sách mới này mà bỏ bê bên kia ) ( Hắn lần này tung 5 chương một lúc, đọc thử thấy cũng được đó chứ, chỉ là không đi theo lối văn đàn mạng truyền thống thôi ) ( Nhân vật chính không có ngón tay vàng gì cả, chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, còn có một cô bạn thanh mai trúc mã, mẹ nó cái này sẽ không phải là viết về cuộc sống của Nhiên Thần đấy chứ? ) ( Hahaha, tự truyện à? ) ( Không phải nói còn là bạn cùng bàn với con gái của Viên Uyển Thanh à? Có viết trong sách không vậy? ) ( Cười chết mất, thật sự là tự truyện à? ) ( Nói thật thì đọc thấy cũng được, nếu mà coi đây là tự truyện của Nhiên Thần thì tự nhiên thấy có ý vị ha ha ) ( Chắc vẫn là bịa thôi, nhưng cái trường học trong này chắc chắn là lấy bối cảnh từ trường của hắn? ) ( Mấy người nói cái đó tôi không để ý lắm, tôi chỉ muốn nói một điều thôi, nội dung cập nhật gần đây của 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 có đề cập tới, nhân vật chính Lý Dương dự định sẽ cho Thẩm Đông Đông một bộ phim truyền hình riêng, thích hợp với những đặc điểm hơi học sinh của cô ấy, mọi người hiểu ý tôi chứ? ) ( Ối giời? Hắn tự sáng tác ca khúc thì tôi còn hiểu, cái mẹ gì chứ đến phim truyền hình cũng tự sáng tác luôn? Tôi không tin, không thể có chuyện trùng hợp thế này được ) ( Cái này thì khó mà nói thật, một cuốn tiểu thuyết mà muốn chuyển thành phim thì còn bao nhiêu năm nữa? Hắn còn viết sách cũ lâu thế sao? ) ( Nếu hắn mà thực sự có thể tự viết phim truyền hình, sách trong ngoài đều hot thì 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 sẽ thực sự trở thành tác phẩm thần thánh của văn đàn mạng rồi, không đùa được đâu )
Thấy có cao nhân thoáng cái đã đoán ra được một điểm này, Từ Hữu Ngư cũng không nhịn được bật cười.
Nhưng nói thật lòng thì ngay cả Từ Hữu Ngư cũng không cảm thấy tỉ lệ thành công của Lý Lạc lần này sẽ cao.
Dù sao phim truyền hình không phải ca khúc.
Viết ca khúc, đối với một thiên tài mà nói, vẫn có thể nói là trong phạm vi tiếp nhận bình thường.
Nhưng nếu nói sáng tác ra một bộ phim truyền hình, đạt tới hiệu quả như mấy bài hát của Lý Lạc kia, thì độ khó đã hoàn toàn không cùng một cấp bậc rồi.
Nhưng từ góc độ cảm tính nào đó, Từ Hữu Ngư liếc nhìn Lý Lạc đang nghiêm túc gõ chữ, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Nàng có lòng tin với người này thật giống như có chút quá mức.
Vậy mà lại cảm thấy tiểu thuyết này chuyển thể thành phim truyền hình cũng có thể gây bão.
Từ Hữu Ngư không giống như Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh, đều không từng đòi Lý Lạc bản thảo 《 niềm vui nhỏ 》, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn.
Chỉ có thể nói mình vẫn có chút yêu ai yêu cả đường đi rồi.
Từ Hữu Ngư trở mình, nằm ngửa trên giường của Lý Lạc, bật cười lắc đầu, sau đó thoải mái duỗi người.
Chờ đến khi Lý Lạc gõ xong chữ, nghiêng đầu nhìn về phía giường mình, mới phát hiện Từ Hữu Ngư vậy mà bất tri bất giác đã ngủ mất rồi.
Cũng may tối nay Ứng Thiện Khê và Nhan Trúc Sanh đều tương đối biết điều, tắm xong trở về phòng của mình, đều không đến quấy rầy Lý Lạc.
Gõ xong chữ nhìn tình hình 《 niềm vui nhỏ 》, không thấy bình luận nào trong khu bình luận thúc giục đọc giả, Lý Lạc giữ một lòng bình thường, từ tủ quần áo lấy đồ đi tắm rửa, rồi vào phòng tắm.
Kết quả trong lúc tắm rửa, Lý Lạc nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, lập tức nghi ngờ nhìn về phía cửa phòng tắm, nghi ngờ hỏi: "Học tỷ?"
Không ai đáp lại.
Lý Lạc còn tưởng rằng mình ảo giác.
Sau khi tắm xong, Lý Lạc mở khóa cửa phòng tắm trước khi tắm, thay quần áo ngủ đi ra.
Từ Hữu Ngư vẫn bình yên nằm trên giường hắn, nhìn qua đang ngủ say.
Lý Lạc thở dài, đắp chăn cho Từ Hữu Ngư, mình cũng nằm dài trên giường, sau khi tắt đèn, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Kết quả vừa mới tắt đèn, Lý Lạc đã cảm thấy trong chăn có một con bạch tuộc mềm mại, vững vàng bám đến.
"Học tỷ tỉnh thì mau về phòng mình ngủ đi."
"Ta ngủ quên mất."
"Lời này chỉ lừa được trẻ con."
"Mới nãy đúng là ngủ quên, bị ngươi đánh thức." Từ Hữu Ngư lười biếng ôm lấy Lý Lạc, đầu tựa vào vai hắn, thổi hơi vào tai hắn, "Mới tỉnh ngủ không có sức lực gì, không muốn nhúc nhích."
"Không còn sức lực trở về, ngược lại có sức như vậy?"
"Tư thế này tương đối thoải mái mà." Từ Hữu Ngư cười hắc hắc, không khách khí gác chân lên bụng Lý Lạc, "Giống như đang ôm một con búp bê lớn, không trách Khê Khê lại thích con búp bê Gấu Trúc kia của nàng như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận