Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 219: Ngửa bài (length: 12812)

Trước khi đến quán đồ nướng trên đường, Thiên Châu cảm giác bầu không khí bên cạnh mình thập phần ngưng trọng.
Bên tay trái, là Lý Lạc thỉnh thoảng thở dài một hơi.
Người này 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 tháng trước tiền nhuận bút có ước chừng 37 vạn, mà tuổi của hắn, vừa mới 16 tuổi mà thôi.
Bên tay phải, chính là Từ Hữu Ngư mặt vô biểu tình, nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố phía bên phải.
Nàng viết 《Văn Nghệ Niên Đại》 rất có mùi vị của giới văn nghệ hồi đầu thế kỷ, là một trong số ít những tác giả dưới trướng Thiên Châu đạt đến mức tinh phẩm bảo tàng.
Hơn nữa cô nương này cũng chỉ mới 17 tuổi chưa tới, trông phá lệ xinh đẹp, không thua gì cô Nhan Trúc Sanh mà Thiên Châu gặp trước đó bên cạnh Lý Lạc.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Thiên Châu đều hoảng hốt, cảm giác thế giới này thật đúng là mẹ nó ma huyễn.
Mấu chốt nhất là, hai người này dường như quen biết nhau, hơn nữa nhìn tư thế này, phỏng chừng vẫn là người quen.
Nếu không thì cũng không đến nỗi rớt áo gi-lê xong, phản ứng ai cũng lớn như vậy.
"Cho nên hai ngươi rốt cuộc có quan hệ như thế nào?" Thiên Châu hiếu kỳ hỏi, "Chẳng lẽ là thân thích? Hay là bạn học?"
"Hiển nhiên là bạn học cùng trường." Lý Lạc ha ha cười nói, "Ngươi không nghe thấy ta gọi nàng học tỷ sao?"
"Ngươi im miệng!" Từ Hữu Ngư nghiến răng nghiến lợi nói, "Nói thêm một chữ nữa, ta liền làm thịt ngươi!"
"Thiên Châu là biên tập, cũng không phải người ngoài, biết cũng đã biết." Lý Lạc bất đắc dĩ nói.
"Còn không phải là tại tên quái biên tập không nói rõ ràng!" Từ Hữu Ngư nghĩ đến chuyện này, liền không nhịn được bực bội, "Ta có nghĩ nhiều đến vậy đâu, sớm biết ngươi biết đến thì chết ta cũng không đến!"
"Cái này ngươi cũng đâu có hỏi." Thiên Châu xấu hổ, "Hơn nữa ta tưởng hai ngươi trên mạng không phải rất quen sao? Đều qua lại bình luận bài của nhau, quan hệ chắc rất tốt, có khi bí mật đã sớm trao đổi hết rồi."
"Chuyện offline tham gia hội đàm thế này, sao ta có thể nói với người khác được." Từ Hữu Ngư tức giận nói, "Dù sao đều do biên tập."
"Đúng đó." Lý Lạc hùa theo gật đầu, dồn mũi dùi xã chết vào người biên tập.
"Được được được." Thiên Châu cũng lười so đo với hai đứa trẻ này, "Ta có vấn đề, là do ta không nói rõ, tối nay đồ nướng ta mời."
"Vậy cũng không cần." Từ Hữu Ngư lẩm bẩm, nhỏ giọng nói, "Đều bảo ta mời khách mà."
"Ngươi khách sáo với nàng làm gì." Lý Lạc ha ha trêu chọc nói, "Đừng xem nàng còn nhỏ, người ta cũng đã viết cảnh nam nữ chủ ở nhà mà."
"Ngươi mẹ nó im miệng!"
Từ Hữu Ngư nghe câu của Lý Lạc, cũng biết cái tên cẩu tặc kia muốn nói gì, lập tức vượt qua Thiên Châu, từ phía sau che miệng Lý Lạc lại.
Vẻ này ít nhiều có chút mờ ám.
Lý Lạc chỉ cảm thấy sau lưng mình bị đè mạnh vào, không sao phân biệt được rốt cuộc đây là trừng phạt hay tưởng thưởng.
Thiên Châu thấy vậy, liền ho khan hai tiếng, nhắc nhở: "Sách của hai ngươi ta đều đang đuổi theo đọc, cho nên Ngủ Sớm, phản ứng không cần lớn vậy."
"Con gái mà, đều chín chắn hơn một chút, ta hiểu mà, ngươi không cần ngại như vậy."
"Chúng ta đều là người viết truyện mạng, người này đừng chê người kia, ngươi xem Lý Lạc đó, trong sách còn viết ba nữ chủ đấy, mà ai ai cũng..."
Nói tới đây, Thiên Châu nhất thời dừng lại một chút, không biết nghĩ đến cái gì, nhìn Lý Lạc, lại nhìn Từ Hữu Ngư, nghĩ đến cách gọi học tỷ của Lý Lạc, trong nhất thời thần sắc có chút cổ quái.
Lúc này Từ Hữu Ngư đã buông Lý Lạc ra, quay trở lại bên cạnh Thiên Châu, vạch rõ giới hạn với Lý Lạc.
Mà Thiên Châu thì nhỏ giọng hỏi: "Lý Lạc, nữ chủ trong sách của ngươi, cái cô Khương Mính Nguyệt kia..."
"Ha ha." Từ Hữu Ngư hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nói, "Vừa nhìn là biết lấy ta làm mẫu rồi, vừa là học tỷ, lại vừa là ngực lớn, lại còn tham ăn, ham ngủ, còn có..."
Nghe Thiên Châu cùng Từ Hữu Ngư nói chuyện, Lý Lạc nhất thời mặt mày xám xịt, nhưng nghe Từ Hữu Ngư thuộc lòng như cháo các đặc điểm của nhân vật nữ chính, lập tức Lãnh A đạo, "Ngươi ngược lại rành mấy cái khuyết điểm của mình đấy."
"Hơn nữa, ngươi cũng đâu có viết trong sách sao?"
"Nam chính trong truyện nhỏ hơn nữ chính một tuổi, còn rất biết nấu cơm, biết đánh đàn ghi-ta, thỉnh thoảng còn có thể viết ca khúc, còn có..."
"Ngươi!" Từ Hữu Ngư trợn mắt, mặt đỏ lên, lại muốn nhào tới bịt miệng Lý Lạc.
Nhưng Lý Lạc đã sớm đoán được, nghiêng người tránh né, luồn ra phía sau Thiên Châu để né đòn, trực tiếp diễn một màn Tần Vương Rao Trụ, hoàn toàn không cho Từ Hữu Ngư bắt được.
Thiên Châu không nói gì nhìn hai tác giả trẻ dở hơi này, mạnh mẽ bị hai người làm cho ảo giác mình đang dẫn trẻ con đi chơi.
Cái dáng vẻ ồn ào này, nếu không biết rõ hắn làm biên tập, thì còn tưởng rằng hắn dẫn con nít đi dạo phố.
"Được rồi được rồi, đến quán đồ nướng rồi." Thiên Châu dừng bước, chỉ quán đồ nướng bên đường, "Còn muốn ăn nữa không?"
Từ Hữu Ngư dừng lại, hừ một tiếng rõ to, hùng hổ bước vào quán đồ nướng.
Lý Lạc đi sau lưng Thiên Châu, cùng đi vào quán, tìm một bàn ngồi xuống.
Thiên Châu và Lý Lạc ngồi song song, Từ Hữu Ngư thì ngồi đối diện Lý Lạc.
Cầm menu lên, Từ Hữu Ngư liếc nhìn đồ nướng, cuối cùng phất tay, nói với phục vụ: "Cho một thùng bia."
"Hả?" Người lớn duy nhất ở đây ngẩn ra, không nhịn được nhỏ giọng nói, "Uống rượu không tốt đâu?"
"Có gì không tốt?" Từ Hữu Ngư kinh ngạc nhìn Thiên Châu, "Biên tập anh sẽ không ý kiến chứ?"
"Liên quan gì đến ta?" Thiên Châu mặt xị ra, "Hai người còn là vị thành niên có được không! Sao còn ra ngoài uống rượu!"
"Ối, anh có phải ba mẹ ta đâu mà quản rộng thế." Từ Hữu Ngư xua tay, "Ta với Lý Lạc ở nhà cũng uống rồi, không sao đâu."
"Ở nhà?" Thiên Châu ngẩn ra, có chút không hiểu ý cô, "Ở nhà là sao?"
"Khụ, hai bọn em hồi đi học thì ở chung." Lý Lạc nhỏ giọng giải thích, "Nhà em khá lớn, có hai phòng cho thuê, mà cô ấy thuê một phòng, là khách trọ nhà em, em là chủ nhà."
Thiên Châu: "Vậy quan hệ của hai người rốt cuộc phức tạp cỡ nào?"
Ban đầu Thiên Châu còn tưởng rằng hai người họ chỉ đơn giản là bạn học, nhiều lắm là quen biết nhau ở trường thôi.
Kết quả thì hai người ở cùng một mái nhà á?
Còn giấu đối phương chuyện viết tiểu thuyết, lại còn không ai hay biết.
Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Càng kỳ quái hơn nữa, là hai tên này lại còn đều là tác giả dưới tay hắn.
Kinh ngạc đến độ Thiên Châu nhìn Từ Hữu Ngư, lại nhìn Lý Lạc, không nhịn được ghé tai Lý Lạc hỏi nhỏ: "Trước đây hai người có yêu nhau không vậy? Vậy còn cô Viên Uyển Thanh thì sao, hai người có quan hệ gì?"
"Đại ca, đầu óc anh đang nghĩ cái gì vậy?" Lý Lạc nghe xong câu hỏi, lập tức cạn lời, "Em với họ chỉ là bạn bè, không có phức tạp như anh nghĩ đâu."
"Gì mà họ?" Từ Hữu Ngư ở đối diện vẻ mặt nghi ngờ hỏi, "Hai người lén la lén lút nói gì vậy?"
"Không có gì." Thiên Châu lắc đầu, "Chỉ là nói về chuyện nhân vật nữ chính trong sách cậu ấy."
"À, chuyện đó à." Từ Hữu Ngư vừa nhắc tới liền cười khanh khách, "Trong sách cậu ấy không chỉ có mình ta đâu, Mặc Khinh Hàm chính là Trúc Sanh, còn Thẩm Đông Đông là Khê Khê đó chứ? Thật đúng là biết moi móc tư liệu."
Nghe Từ Hữu Ngư nói thế, mặt Lý Lạc tái mét, "Tiểu thuyết chỉ là hư cấu, xin đừng liên hệ thực tế, cậu nghĩ nhiều quá rồi."
"Hừ." Từ Hữu Ngư hoàn toàn không tin lời hắn nói, "Ngươi suốt ngày tưởng tượng ra cảnh ba người bọn ta trong truyện, ta lười nói ngươi, dám chắc lúc ngươi gõ những nội dung đó trong đầu không có ai trong số bọn ta chứ gì?"
Từ Hữu Ngư quả nhiên vẫn là Từ Hữu Ngư, nói chuyện chẳng hề vòng vo.
Bị cô hỏi thẳng như thế, Lý Lạc nhất thời cứng họng, lúng túng giải thích việc gì lấy tư liệu không thực tế, tiểu thuyết đều hư cấu, do gõ chữ theo cảm hứng, sao mà nghĩ nhiều vậy, cái gì cũng đem người ngoài vào điều phối, cuối cùng không nói ra được lý do.
Ba người trò chuyện như thế, đồ nướng rất nhanh đã được mang lên, một thùng bia cũng được đặt đúng chỗ.
Nhìn Từ Hữu Ngư cực kỳ thuần thục cạy nắp bia, Thiên Châu lâm vào trầm tư, trong đầu nghĩ rốt cuộc cô gái này bình thường đã uống bao nhiêu rượu rồi.
Động tác mở nắp của cô còn thuần thục hơn cả anh nữa.
Nhưng lúc này, Lý Lạc và Từ Hữu Ngư lại nói chuyện đến vụ lộ áo gi-lê lần này, cuối cùng thì người chịu trách nhiệm vẫn là Thiên Châu.
"Quả nhiên là do biên tập hết, người làm của mình sẽ đi tham gia buổi hội đàm cũng không nói rõ sẽ có ai đến."
"Đúng đấy, kết quả chọn tác phẩm hay nhất cũng ra rồi, cũng không nói rõ mấy người trúng giải còn lại là ai."
Hai người kẻ xướng người họa, đẩy hết trách nhiệm lên người Thiên Châu.
Nhưng rất nhanh, Thiên Châu nhận ra có gì đó không đúng.
Khi đã nghĩ thông suốt một điểm logic trong đó, không nhịn được nói: "Không đúng."
"Theo lý thì, hai người cũng đâu biết đối phương đang viết tiểu thuyết."
"Vậy cho dù ta có nói với hai người là Trọng Nhiên hay là Ngủ Sớm muốn tới dự hội đàm, hai người cũng đâu biết người đó là ai?"
"Đến lúc đó chẳng phải là thấy mặt mới biết người dưới áo gi-lê là ai sao?"
"Vậy thì chuyện này liên quan gì đến ta?"
"Rõ ràng chính là không thể phòng ngừa sự tình sao!"
Bị Thiên Châu vừa nói như thế, Lý Lạc cùng Từ Hữu Ngư hai mắt nhìn nhau một cái, cũng là thoáng cái ngây ngẩn.
Suy nghĩ một chút, còn giống như thật là chuyện như thế.
Nhưng Từ Hữu Ngư lại cười lạnh lắc đầu: "Cái này ngươi không biết đâu, thật ra ta đã sớm biết Trọng Nhiên chính là bản thân hắn rồi, chỉ là làm bộ như không biết mà thôi."
"Cái gì đồ vật? !"
Lời này vừa ra, nhất thời sợ đến Lý Lạc theo chỗ ngồi nhảy dựng, ngón tay run rẩy chỉ Từ Hữu Ngư, một mặt không dám tin, "Ngươi, ngươi ngươi từ khi nào thì biết rõ?"
Nhìn đến Lý Lạc một mặt không thể tin được dáng vẻ, Từ Hữu Ngư cuối cùng có điểm cảm giác vui thích, đắc ý cười ha ha lên, hướng hắn khoe khoang nói: "Đã sớm biết rồi nha."
"Theo ngươi mới vừa dọn vào khi đó sẽ biết nha."
"Còn nhớ ngươi lần đầu tiên nấu cơm khi đó, ta theo Khê Khê còn có Triệu Vinh Quân ở trong phòng khách chờ"
"Nói chuyện trời đất sau ta liền hỏi hắn hai người thêm QQ, nhân tiện hỏi ngươi một chút QQ số, suy nghĩ thuận tay thêm một hồi"
"Kết quả ngươi đoán thế nào?"
"Cái QQ số của ngươi này, theo biên tập cho ta QQ số của Trọng Nhiên lại là cùng một cái ôi chao!"
"Ngươi nói có đúng lúc hay không sao."
"Trên thực tế khi đó ta liền đoán được Trọng Nhiên là ngươi rồi."
Lý Lạc nghe xong những thứ này, cả người đều có điểm không ổn.
Hợp lấy hắn giấu giếm lâu như vậy, trên thực tế Từ Hữu Ngư cũng sớm đã cái gì cũng biết?
Nghĩ tới đây, Lý Lạc vốn muốn nói mình cũng đã sớm biết Từ Hữu Ngư chính là hội trưởng ngủ sớm.
Nhưng nghĩ lại, hắn này dù sao cũng là dựa vào trọng sinh mới biết được tin tức, có chút không tốt nói rõ, suy nghĩ một phen sau, vẫn là lựa chọn không lấy ra khoe.
Vì vậy Lý Lạc chỉ có thể sầm mặt lại, đón nhận Từ Hữu Ngư này một làn sóng ngay mặt giễu cợt.
Chỉ có một bên Thiên Châu một mặt không nói gì: "Hợp lấy ngươi đã sớm biết rồi, còn cố ý làm bộ như không biết."
"Cái gì gọi là cố ý làm bộ như?" Từ Hữu Ngư trợn to hai mắt, "Ta nếu là vạch trần hắn, há chẳng phải là liền trực tiếp bại lộ thân phận của mình rồi hả? Ta mới không có ngu như vậy đây!"
"Vậy dù sao hiện tại cũng đã biết rồi mà." Thiên Châu bất đắc dĩ nói, "Văn đàn internet ấy mà, viết cái gì mọi người biết đều hiểu, nói ra cũng cũng không sao có thể xấu hổ, hai ngươi cũng nhìn thoáng chút đi."
"Ngươi nói ngược lại nhẹ nhàng." Lý Lạc ha ha hai tiếng.
"Chính phải chính phải." Từ Hữu Ngư phụ họa nói, cùng Thiên Châu đụng một cái chén, "Biên tập uống rượu! Hôm nay không chuốc say ngươi ta sẽ không họ Từ!"
"Mẹ nó! Ngày mai còn muốn họp đây, chúng ta uống ít chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận