Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 101: Ứng Thiện Khê thích búp bê (length: 8836)

Trong kỳ nghỉ lễ quốc khánh, Lô Nguy trải qua rất nhiều chuyện thú vị.
Đặc biệt là hai ngày trước đó, việc thành công hẹn được Cao Ngọc Cầm đi chơi đã khiến Lô Nguy vô cùng hớn hở.
Điều đáng tiếc duy nhất là, Cao Ngọc Cầm còn dẫn theo hai cô bạn thân đi cùng, không phải thế giới riêng của hai người.
Nhưng đối với Lô Nguy mà nói, đây đã là một bước tiến vững chắc.
Chỉ có một điểm khá phiền phức.
Hai cô bạn thân của Cao Ngọc Cầm, là Kim Ngọc Đình và Nhậm Tranh, hai nữ sinh lớp tám ở kế bên.
Sau khi nói chuyện được một lúc thì thỉnh thoảng lại lôi kéo cái tên lớp trưởng Lý Lạc lớp tám kia vào, khiến Lô Nguy phiền não không thôi.
Nhưng Cao Ngọc Cầm lại tỏ ra vô cùng thích thú, còn thường xuyên chia sẻ những chuyện nàng thấy giữa mình và Lý Lạc trong các buổi họp ở hội học sinh, Lô Nguy cũng không tiện ngắt lời bọn nàng, chỉ có thể lẳng lặng đi theo một bên, giúp bọn nàng xách túi.
Vì vậy, khi kỳ nghỉ lễ quốc khánh kết thúc, học sinh quay lại trường.
Lô Nguy liền chờ ở cửa sau lớp tám vào buổi trưa, đợi được Lý Lạc.
"Ngươi là Lý Lạc phải không?" Lô Nguy gọi Lý Lạc đến một góc khuất, híp mắt nói.
"Bạn học có chuyện gì?" Lý Lạc ngơ ngác nhìn người này, "Ngươi là lớp 7?"
"Không sai, xem ra ngươi cũng luôn để ý đến ta." Lô Nguy gật đầu, trong lòng đã có phán đoán vì Lý Lạc còn nhớ chuyện này, "Đã vậy thì có vài lời cũng tiện nói."
"Ờ... ngươi nói đi, ta còn phải đi ăn cơm."
"Vậy có vài lời ta nói thẳng." Lô Nguy khoanh tay trước ngực, khí thế ngút trời, "Ta là người làm việc không thích vòng vo, cho nên, chúng ta làm một thỏa thuận đi, hoặc là đánh cược cũng được."
" ... ngươi nói tiếp đi?"
"Nói đơn giản là" Lô Nguy hắng giọng một cái, thập phần nghiêm túc nói, "Sắp thi giữa kỳ rồi, chúng ta thi đấu một trận, người nào điểm thấp hơn, sau này không được chủ động tìm Cao Ngọc Cầm nữa."
Lý Lạc: "..."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc, ý chí chiến đấu sục sôi của huynh đệ trước mặt, Lý Lạc nhất thời rơi vào trầm mặc.
Hắn đang nghĩ, thì ra cho dù là Nhất Trung phụ, cũng sẽ có kiểu người não không bình thường như thế à?
Dù sao vẫn còn là học sinh cấp hai, cái tuổi này, chính là thời kỳ hormone bùng nổ, thôi thì cứ tạm chấp nhận cho qua đi.
"Lô Nguy bạn học, có một chuyện ngươi nên biết trước đã." Lý Lạc tốt bụng nhắc nhở, "Từ trước đến nay ta không hề chủ động đi tìm lớp trưởng lớp ngươi, ván cược này không có chút ràng buộc nào đối với ta cả."
"Sao có thể chứ?" Lô Nguy nhướng mày, "Ngươi đừng có dám làm không dám nhận, Cao Ngọc Cầm trong dịp lễ quốc khánh đã đi chơi với ta, nhưng lúc nhắc đến ngươi, các ngươi ở hội học sinh còn thường xuyên trò chuyện với nhau đấy."
"Hả?" Lý Lạc ngớ người, cẩn thận hồi tưởng lại vài buổi họp định kỳ tháng trước, ngoài lúc chào hỏi và chuyển tài liệu nói vài câu thì hình như mình đâu có giao lưu gì với Cao Ngọc Cầm?
Sao đến miệng Cao Ngọc Cầm, lại thành "Thường xuyên trò chuyện" rồi?
Lý Lạc nhếch mép, dứt khoát nói thẳng: "Nói tóm lại ngươi không cần cùng ta đánh cược gì cả, bình thường ta cũng không tìm Cao Ngọc Cầm."
"Sợ rồi à?" Lô Nguy cười lạnh.
Hắn đặc biệt đi hỏi thăm, thành tích của Lý Lạc không tệ, điểm tổng kết ba môn chính của kỳ thi nhập học là 316 điểm, xếp thứ 14 của lớp.
Nhưng thành tích của Lô Nguy cũng không tệ, điểm kỳ thi nhập học được 320 điểm, nên vẫn rất có ưu thế.
Đúng lúc này, bên ngoài góc khuất vang lên một giọng nói.
"Lý Lạc, xong chưa vậy?" Nhan Trúc Sanh thò đầu ra nhìn, "Tớ đói bụng rồi."
"Tới liền, tới liền." Lý Lạc ra hiệu bằng tay với nàng, sau đó chỉ Nhan Trúc Sanh, nhìn sang Lô Nguy, "Ngươi xem, bạn cùng bàn của ta còn xinh hơn Cao Ngọc Cầm, huynh đệ ngươi cứ yên tâm đi, ta thật sự không có hứng thú với nàng."
Nói xong, Lý Lạc vỗ vai Lô Nguy một cái, liền nhanh chân bước ra khỏi góc khuất, ngoắc tay với Nhan Trúc Sanh: "Đi thôi, đi ăn cơm."
"Ừ."
Bắt đầu từ hôm nay, thầy Tôn của lớp 1 sẽ cho một số học sinh có biểu hiện tốt trong CLB Toán học tham gia buổi học thêm vào giờ nghỉ trưa.
Vì vậy, Ứng Thiện Khê không thể cùng ăn trưa với bọn họ được.
Từ Hữu Ngư cũng ngại mỗi lần tụ tập đều có chút lãng phí thời gian, liền cùng các bạn trong lớp đi ăn trưa luôn.
Thế nên chỉ còn lại Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh, hai người cùng nhau đi đến nhà ăn.
"Người kia, tìm ngươi có chuyện gì vậy?" Nhan Trúc Sanh tò mò hỏi.
"Không có gì." Lý Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, "Thanh thiếu niên đặc biệt nóng nảy, bị tiểu đầu khống chế đầu to đấy mà."
"Hả?" Nhan Trúc Sanh nghe xong có chút hoang mang, "Cái gì đầu?"
"Chính là cái người con trai thích con gái, có vẻ như có chút hảo cảm với ta, cho nên chạy đến cạnh tranh với ta đó mà." Lý Lạc dùng cách nói mà Nhan Trúc Sanh có thể hiểu được nói lại một lần, "Tóm lại không có chuyện gì đâu."
"Vậy ý của ngươi là, ngươi cũng có hảo cảm với ta sao?" Nhan Trúc Sanh hỏi.
"Sao tự nhiên ngươi lại hỏi thế?"
"Tớ nghe thấy ngươi bảo tớ xinh đẹp đó."
"Thì ra là ngươi còn lén nghe bọn ta nói chuyện cơ đấy?"
"Ngươi cứ nhằm vào tớ mà nói, tớ có muốn không nghe cũng không được."
"Nhưng mà tớ chỉ đang thuật lại một sự thật thôi mà."
"Vậy ngươi đẹp trai hơn cái người vừa nãy."
"Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy." Lý Lạc gật đầu khen ngợi, "Ngươi xem, ngươi cũng vừa thuật lại một sự thật đấy."
"Lý Lạc, tớ không có ngốc." Nhan Trúc Sanh hơi nheo mắt lại, "Hình như ngươi hơi mặt dày."
"Ngươi vào lúc này có chút thông minh, bản thân nó đã là một dạng ngu ngốc rồi."
Từ khi quen biết với Lý Lạc, Nhan Trúc Sanh nói chuyện bình thường ngược lại có phần nhiều lên, chỉ là với các bạn khác vẫn còn rất ít nói.
Nàng rất thích nói chuyện với Lý Lạc, cảm thấy rất thú vị, không giống những người đưa thư tình cho nàng, viết cái gì đều làm cho người ta cau mày.
Hai người một đường đi đến lầu hai nhà ăn, sau khi xếp hàng mua đồ ăn xong thì liền tìm một vị trí khuất góc ngồi xuống.
Chẳng được bao lâu thì đối diện có hai người đến, bưng khay cơm lên hỏi: "Chỗ này không ai ngồi chứ?"
"Không có, mời ngồi." Lý Lạc ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện là người quen.
"Lý Lạc cậu khỏe." Liễu Thiệu Văn kéo theo Liêu Hải Lâm ngồi xuống đối diện hai người, đưa hai chai đồ uống cho Lý Lạc và Nhan Trúc Sanh, "Lâu ngày không gặp, cái này coi như mời các cậu."
"Ờ, cũng chỉ mới một tuần không gặp." Lý Lạc liếc mắt nhìn đồ uống, không hiểu ý của hắn là gì, "Trước kỳ nghỉ lễ quốc khánh còn gặp nhau ở CLB Văn học mà."
"Nói đến CLB Văn học." Liễu Thiệu Văn ha ha cười nói, "Cậu còn không cho tớ câu trả lời đó, thật là làm cho người ta thương tâm."
"Ứng Thiện Khê có cho cậu vào lại không thì sao?" Lý Lạc liếc hắn một cái.
"Nhưng mà sau đó tớ lại viết cho nàng một bức thư nữa rồi, cũng không có hồi âm." Liễu Thiệu Văn thành khẩn nói, "Cậu cũng khá biết nàng, bình thường chúng ta liên lạc nhiều một chút, cậu có thể kể cho tớ nghe về nàng nhiều một chút được không?"
Liễu Thiệu Văn mặc dù ở cấp hai đã thầm mến Ứng Thiện Khê từ lâu, nhưng do không cùng lớp, hắn cũng không có thời gian để tìm hiểu đối phương.
Bây giờ có cơ duyên vào cùng lớp, Liễu Thiệu Văn cảm thấy mình nên nắm bắt cơ hội.
Cái tên Tạ Thụ Thần dạo gần đây công kích rất mạnh, mình cũng không thể thua kém được, ít nhất là về phía biểu đệ của Ứng Thiện Khê này, cần phải giữ mối quan hệ thật tốt mới được.
Nghe Liễu Thiệu Văn nói vậy, Lý Lạc có chút dở khóc dở cười, trong đầu thầm nghĩ đây là gì với cái gì vậy.
"Ứng Thiện Khê thích búp bê lông xù." Lý Lạc nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy một chai nước cũng chỉ có giá trị đó thôi, bèn nói với Liễu Thiệu Văn.
Ngày nào Ứng Thiện Khê cũng ôm con gấu trúc nhồi bông mà hắn tặng để ngủ, hắn nói vậy hẳn không sai đâu.
"Thì ra là vậy." Liễu Thiệu Văn bừng tỉnh, vẻ mặt nhất thời phấn chấn, "Cảm ơn cậu!"
Tạ Thụ Thần à Tạ Thụ Thần, ngươi cả ngày cứ lượn quanh Ứng Thiện Khê, còn gặp may mắn, được thầy Tôn chọn, cùng nàng ấy đến chỗ thầy Tôn học thêm thì đã sao?
Ngươi còn chẳng hiểu đối phương, thì làm sao mà có tiến triển được?
Vừa nghĩ đến đây, Liễu Thiệu Văn liền ăn cơm nhanh hơn mấy phần.
Lý Lạc mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Trong ký ức của hắn, Ứng Thiện Khê cho đến trước khi hắn trọng sinh, hình như vẫn chưa từng yêu ai, vẫn luôn một mình cho đến ngoài ba mươi tuổi.
Huynh đệ Liễu Thiệu Văn này, hoàn toàn là đang làm chuyện vô ích rồi.
Nhưng Lý Lạc cũng không tiện ngăn cản người ta làm gì.
Sau khi ăn cơm xong, đi trên đường trở về lớp học, Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu hỏi: "Khê Khê thích búp bê sao?"
"Chắc là thích đấy."
"À." Vẻ mặt Nhan Trúc Sanh như có điều suy nghĩ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận