Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 320: Khê Khê an ủi ôm một cái (length: 24620)
Ngày 19 tháng 7.
Sáng sớm.
Trong tiếng chuông báo thức ồn ào, Lý Lạc rất miễn cưỡng mở mắt, tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động đi.
Hắn vừa định rời giường, thì cảm giác như có con lười treo trên người, quay đầu nhìn lại, liền thấy khuôn mặt ngủ say của Nhan Trúc Sanh.
Thở dài một hơi, Lý Lạc xoa xoa cặp lông mày hơi cau lại, đưa tay vỗ vỗ gương mặt Nhan Trúc Sanh, ý bảo nàng tỉnh lại.
Nhưng vì cảm giác (khi chạm vào) khá tốt, Lý Lạc lại véo thêm hai cái, khiến Nhan Trúc Sanh nhíu mày lại, mơ màng mở mắt ra.
"Lý Lạc, buổi sáng tốt lành."
"Đã sáu giờ rưỡi rồi, mau dậy đi." Lý Lạc thấy nàng mở mắt chào buổi sáng xong lại nhắm mắt lại, lập tức nhắc nhở, "Chậm chút nữa, những người khác có thể đã dậy rồi, bị người khác thấy ngươi ở phòng ta, ta không giải thích rõ được đâu."
"Chúng ta là bạn tốt mà." Nhan Trúc Sanh ôm chặt hơn một chút, đầu vùi vào vai Lý Lạc, ngửi mùi hương trên người hắn, khiến người ta cảm thấy rất an tâm.
"Ngươi nói với người khác chúng ta là bạn tốt, nên tối ngủ chung với nhau, xem có ai tin ngươi không." Lý Lạc sa sầm mặt nói.
"Đó là bọn họ không hiểu thôi." Nhan Trúc Sanh dịch chuyển đùi, tìm một vị trí thoải mái trên bụng Lý Lạc, kết quả cẳng chân quờ quạng một hồi, bỗng đụng phải một thứ kỳ quái, "Ừm? Lý Lạc, trong chăn hình như có cái gì đó thô ráp."
Vừa nói, Nhan Trúc Sanh liền tò mò đưa tay tới.
Lý Lạc bị chân nàng cọ phải, hít một hơi khí lạnh, thấy động tác của nàng, vội vàng bắt lấy bàn tay nhỏ của Nhan Trúc Sanh, sau đó nhanh chóng xoay người xuống giường, tránh thoát khỏi 'hố ma' của Nhan Trúc Sanh.
"Mau dậy đi, chạy bộ buổi sáng nào."
Lý Lạc vừa nói, vừa cầm quần lên mặc vào.
Nhan Trúc Sanh có chút bất đắc dĩ, dù sao hôm qua cũng ngủ rất muộn.
Không phải là hai người họ đã làm gì cả, chỉ đơn thuần là Lý Lạc tắm xong, lên chiếc giường bên cạnh ngủ.
Kết quả là Nhan Trúc Sanh lại đi theo qua.
Lý Lạc không làm gì được nàng, nhưng cũng không để nàng làm bậy, chỉ bảo nàng ngoan ngoãn nằm bên cạnh ngủ.
Kết quả vào nửa đêm, có lẽ là sau khi Từ Hữu Ngư cuối cùng cũng tắm xong, điện thoại di động của Lý Lạc lại nhận được cuộc gọi từ Ứng Thiện Khê, muốn tiếp tục 'nấu cháo điện thoại' dang dở lúc trước.
Nhưng như vậy, trong khi Ứng Thiện Khê có thể nói chuyện với Lý Lạc, thì Lý Lạc lại phải chịu đựng sự quấy rầy từ Nhan Trúc Sanh.
Để không cho Ứng Thiện Khê phát hiện ra manh mối, Lý Lạc chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Cứ như vậy nói chuyện phiếm mãi đến đêm khuya, Ứng Thiện Khê nói chuyện đến lúc sau càng ngày càng mệt, vậy mà nói chuyện rồi ngủ thiếp đi luôn.
Nhan Trúc Sanh bên cạnh cũng nghịch ngợm hơi mệt, sau khi Ứng Thiện Khê ở đầu dây bên kia ngủ thiếp đi, nàng dường như mất đi hứng thú, cũng ngủ theo.
Chỉ còn lại một mình Lý Lạc, nhịn rất lâu mới mê man chìm vào giấc ngủ.
"Kéo ta dậy với..."
Nhan Trúc Sanh nằm trên giường, đưa hai tay về phía Lý Lạc.
Lý Lạc hết cách với nàng, đành phải đưa tay kéo nàng dậy khỏi giường.
Sau khi rời giường, hai người liền đi vào phòng vệ sinh, vai kề vai bắt đầu rửa mặt, rồi ra khỏi phòng trước bảy giờ.
Chạy mấy vòng quanh ao cá để khởi động, hai người liền đến khu ăn uống để ăn sáng, chuẩn bị tám giờ tập hợp, đi theo đoàn người đến vườn trái cây bên cạnh để trải nghiệm hái quả.
Chỉ là điều khiến Lý Lạc kỳ lạ là, mãi cho đến tám giờ mà vẫn không thấy bóng dáng Hứa Doanh Hoan đâu.
Vì vậy hắn bảo Nhan Trúc Sanh đi xem thử.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Doanh Hoan với vẻ mặt mắt nhắm mắt mở buồn ngủ, liền chậm rãi đi tới cùng Nhan Trúc Sanh.
Lúc tập hợp trên quảng trường nhỏ, nàng vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài vẻ chưa tỉnh ngủ, vừa nhìn là biết tối qua đã thức khuya.
"Ngươi làm sao vậy?" Lý Lạc kỳ lạ hỏi.
"Còn có thể làm sao nữa." Hứa Doanh Hoan cười lạnh ha ha, "Đương nhiên là đọc tác phẩm của lớp trưởng đại nhân chúng ta rồi."
Lý Lạc vừa nghe lời này, sắc mặt liền tối sầm: "Được rồi, ngươi đừng nói nữa, nói thêm câu nào nữa, ta sẽ bảo Trúc Sanh bịt miệng ngươi lại."
"Ui ui ui, ta sợ quá cơ." Hứa Doanh Hoan bĩu môi, đi tới bên cạnh Nhan Trúc Sanh, ôm lấy cánh tay nàng, rồi đi theo đoàn người xuất phát đến vườn trái cây.
Sau một đêm đọc tốc độ hơn bốn tiếng đồng hồ, Hứa Doanh Hoan coi như đã nhìn thấu rồi.
Cuốn tiểu thuyết tên là 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 này, tên sách đúng ra phải gọi là 《 Ta thật không phải là cặn bã nam 》 mới đúng.
Đều là kiểu miệng thì nói không phải không phải, nhưng thật ra việc làm thì hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn "Minh tinh" và "cặn bã nam".
Lý Lạc không cho nói, Hứa Doanh Hoan cũng không định nói cho hắn nghe.
Sau khi kéo Nhan Trúc Sanh đi ở phía trước, Hứa Doanh Hoan liền không thể chờ đợi được muốn chia sẻ cảm nhận của mình với nàng.
"Trúc Sanh à, quyển sách Lý Lạc viết này, tổng cộng có ba nữ chính đúng không?"
"Đúng vậy." Nhan Trúc Sanh gật đầu.
"Mặc Khinh Hàm là ngươi."
"Ừm."
"Thẩm Đông Đông chính là Khê Khê rồi?" Hứa Doanh Hoan lại hỏi, "Ta vừa nhìn đã cảm thấy là nàng rồi."
"Ừm."
"Còn Khương Minh Nguyệt kia, những người khác trong lớp có thể không nhìn ra, chứ ta làm sao không biết là ai được?" Hứa Doanh Hoan cười ha ha nói, "Với Từ học tỷ quả thực là một khuôn đúc ra."
Ở Phụ Nhất Trung, về cơ bản không ai thấy dáng vẻ ở nhà của Từ Hữu Ngư cả.
Trước đây Hứa Doanh Hoan cũng không rõ, nhưng từ lúc gia nhập nhóm học tập bảy người của bọn họ, nàng mới phát hiện, Từ Hữu Ngư ở trường và ở nhà hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
Ở trường, Từ Hữu Ngư là 'thiên chi kiêu nữ' trong mắt mọi người, thành tích học tập xuất sắc, phong cách cá nhân quyết đoán gọn gàng, là hội trưởng hội học sinh ưu tú.
Lão sư nếu có chuyện gì, chỉ cần giao cho nàng, thì về cơ bản không cần bận tâm nữa.
Nàng không giống những nữ sinh bình thường, luôn 'độc lai độc vãng', không như những nữ sinh khác đi vệ sinh cũng phải có bạn, ăn bữa cơm cũng phải tụ tập thành nhóm.
Nhưng một nữ sinh ưu tú và độc lập như vậy, có lẽ rất nhiều người không thể tưởng tượng nổi, lúc ở nhà, nàng lại là một người thích ngủ nướng buổi sáng, chỉ ăn rồi lại nằm, có lúc còn rất thích 'chát chát' và trêu chọc người khác.
Nổi bật còn có kỹ thuật 'tránh mèo' và 'đại phú ông' siêu hạng.
Cũng chính vì Hứa Doanh Hoan từng thấy một mặt khác của Từ Hữu Ngư, nên mới nhìn ra nguyên mẫu của Khương Minh Nguyệt chính là học tỷ.
Nếu không, đứng từ góc nhìn của những bạn học khác lớp tám mà xem, thật sự rất khó xác định mối quan hệ giữa hai người.
Mà sau khi Nhan Trúc Sanh lần nữa gật đầu xác nhận, Hứa Doanh Hoan cũng chỉ biết câm nín, nghiêng đầu liếc nhìn Lý Lạc đang đi phía sau.
Cứ như vậy xem ra, Lý Lạc này thật là dụng tâm hiểm ác nha.
Lại đem ba cô gái thân cận nhất bên cạnh mình viết vào cùng một bộ tiểu thuyết, còn để cho nam chính trong sách dây dưa qua lại giữa ba nữ chính, mập mờ không dứt.
Nếu đổi lại là một người con trai khác, Hứa Doanh Hoan đoán chừng sẽ cảm thấy hơi ghê tởm, hoàn toàn là một tên đê tiện, đang dùng cách này để thực hiện hành vi đê tiện ở cấp độ tinh thần.
Khiến người ta nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn.
Nhưng nếu người viết quyển sách này là tên Lý Lạc kia thì... Hứa Doanh Hoan thở dài một hơi, nhìn Nhan Trúc Sanh bên cạnh, lại nghĩ tới Ứng Thiện Khê, thậm chí cả Từ Hữu Ngư, nhất thời 'chậc' một tiếng.
Lý Lạc.
Tiểu đội trưởng của nàng.
Xã trưởng Câu lạc bộ Văn học Phụ Nhất Trung, tay guitar Câu lạc bộ Rock and Roll.
Học sinh giỏi duy nhất toàn trường luôn ổn định trong top 40.
Giỏi viết nhạc, đàn hát, đồng thời còn viết cả tiểu thuyết.
Tính cách hài hước vui vẻ, làm việc 'sấm rền gió cuốn', làm người khiêm tốn không kiêu ngạo, đối xử với người khác lễ phép mà dịu dàng.
Hứa Doanh Hoan, người thường xuyên lân la khắp các phòng ngủ trong ký túc xá nữ, rất rõ đánh giá của các nữ sinh Phụ Nhất Trung đối với Lý Lạc.
Nói hắn là nam thần số một khóa này cũng không quá lời.
Khi không có ai, có rất nhiều nữ sinh thầm mến Lý Lạc, cũng không thiếu người chủ động đưa thư tình cho Lý Lạc.
Chỉ cần Lý Lạc muốn, ở trong trường học chỉ cần ngoắc ngón tay một cái là có thể có một đám nữ sinh cam tâm tình nguyện làm bạn gái hắn.
Nhưng mà... Hứa Doanh Hoan liếc mắt nhìn Lý Lạc, trong đầu thầm nghĩ khẩu vị của người này đúng là cao tay thật.
Bất kể là Nhan Trúc Sanh, Ứng Thiện Khê, hay Từ Hữu Ngư, đều là những nữ sinh cấp hoa khôi được đại đa số người trong trường công nhận.
Tuy nói không ai thực sự bình chọn cái này, nhưng về cơ bản mọi người đều ngầm thừa nhận sự đồng thuận này.
Nói đơn giản là, khi các nam sinh nữ sinh lúc không có ai khác ngồi tán gẫu về ai đó đẹp trai hay xinh đẹp, nếu những cái tên đó luôn xuất hiện với tần suất cao, thì về cơ bản đó chính là cấp bậc hoa khôi, Giáo Thảo của trường rồi.
Vậy mà ba cô gái như vậy, Lý Lạc lại viết trong sách là muốn tất cả.
Thật đáng chết mà!
"Ngươi không cảm thấy có vấn đề gì à?" Hứa Doanh Hoan nhỏ giọng hỏi, "Hắn không chỉ viết mỗi ngươi là nữ chính, mà cả Khê Khê và học tỷ hắn cũng viết vào! Chao ôi! Còn, còn đều hôn cả rồi!"
"Chỉ là tiểu thuyết thôi mà." Nhan Trúc Sanh kỳ lạ nhìn Hứa Doanh Hoan, "Cái này thì có liên quan gì?"
"Ngươi không cảm thấy, Lý Lạc hắn, hắn..." Hứa Doanh Hoan cũng không biết diễn đạt thế nào, vắt óc suy nghĩ rồi mới miễn cưỡng nói, "Ý của hắn là gì đây? Muốn yêu đương cùng lúc với cả ba người các ngươi, 'chân đạp ba thuyền' à?"
"Hoan Hoan ngươi đừng nói bậy." Nhan Trúc Sanh vừa nghe lời này, khuôn mặt nhất thời căng thẳng, sửa lại, "Chúng ta là bạn tốt, không phải yêu đương, yêu sớm là không đúng."
"..." Hứa Doanh Hoan nhìn vẻ mặt thật thà của nàng, nhất thời nghẹn lời, ôm mặt không biết nên nói gì cho phải, "Lời này của ngươi cũng chỉ để lừa mình dối người thôi."
"Thật ra ba người cũng không có vấn đề gì mà đúng không?" Nhan Trúc Sanh suy nghĩ một chút, lại nói thêm, "Bây giờ chúng ta chẳng phải là bốn người ở chung sao, có gì khác biệt đâu?"
"Hả?" Hứa Doanh Hoan bị lối suy nghĩ của Nhan Trúc Sanh làm cho kinh ngạc, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, dù sao trong suy nghĩ của nàng, đây vốn không phải là vấn đề cần phải cân nhắc.
"Trúc Sanh."
"Hửm?"
"Thuê chung và sống chung là hai chuyện khác nhau mà."
"Khác nhau chỗ nào?"
"Thuê chung, là mấy người góp tiền cùng nhau thuê một căn nhà, sau đó mỗi người ở một phòng, không liên quan đến nhau, giống như các ngươi bây giờ vậy." Hứa Doanh Hoan kiên nhẫn giải thích, "Còn sống chung, đó là sau khi hai người xác nhận quan hệ, phải ngủ chung một giường."
"Tối qua ta với hắn ngủ chung một giường mà." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái nói.
Hứa Doanh Hoan nghe vậy, nhất thời nghẹn họng không nói nên lời, sau đó hạ giọng: "... Hôm qua ai nói chỉ an ủi hắn một chút thôi? Sao ngươi lại an ủi đến tận trên giường luôn rồi? Trong phòng rõ ràng có hai giường mà?"
"Lý Lạc hắn cứ đòi ngủ trên giường của ta." Nhan Trúc Sanh lại chớp mắt một cái, nói thật.
Dù sao thì lúc Lý Lạc đi tắm, Nhan Trúc Sanh đã chui vào trong chăn trên giường của Lý Lạc. Vì vậy Lý Lạc tắm xong, liền nằm lên chiếc giường vốn định cho Nhan Trúc Sanh ngủ. Cho nên Nhan Trúc Sanh nói vậy, cũng không phải hoàn toàn vô lý... Lý Lạc đi phía sau nhìn hai người phía trước đang thì thầm to nhỏ, đột nhiên bị Hứa Doanh Hoan nghiêng đầu lườm một cái, khiến hắn ngơ ngác không hiểu mình đã chọc phải người này chỗ nào.
Mà Hứa Doanh Hoan sau khi quay đầu lại, liền không nhịn được nói: "Vậy hai ngươi đã như vậy, ngươi có thể chấp nhận việc hắn viết cả hai cô gái kia vào sách sao?"
"Sao lại không được?" Nhan Trúc Sanh kỳ lạ hỏi, "Khê Khê với học tỷ cũng từng ngủ qua mà."
"Cái gì?!" Hứa Doanh Hoan vừa nghe lời này, nhất thời vô cùng kinh hãi, kêu lên thành tiếng.
Các bạn học xung quanh đều nghi hoặc nhìn qua.
Hứa Doanh Hoan vội vàng che miệng xua xua tay, tỏ ý không có chuyện gì.
Đợi mọi người dời tầm mắt đi, nàng mới hạ giọng xác nhận lại với Nhan Trúc Sanh: "Đều, đều ngủ qua rồi?"
"Đúng vậy, đều ngủ qua rồi." Nhan Trúc Sanh gật đầu.
"Ba người các ngươi đều không có ý kiến gì sao?" Hứa Doanh Hoan cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Nhóm học tập bảy người mà mình tham gia, bên trong lại ẩn chứa bí mật như vậy, trước đây nàng hoàn toàn không nhận ra điểm này.
"Khê Khê có lẽ hơi có chút ý kiến." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, "Nhưng bốn người bọn ta đều ngủ chung với nhau rồi."
Hứa Doanh Hoan: "?"
"Nhiều lần rồi."
Hứa Doanh Hoan: "?"
Trời ơi... Hứa Doanh Hoan nhìn bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, nhưng lại cảm giác thế giới như đang sụp đổ.
Sâu trong nội tâm nàng, dường như có thể nghe thấy tiếng thứ gì đó đang vỡ vụn.
"Nàng làm sao thế?" Khi được hướng dẫn viên của Nhà Nông Vui Vẻ dẫn đến cổng vườn trái cây, Lý Lạc nhìn Hứa Doanh Hoan với sắc mặt đờ đẫn, không khỏi nghi hoặc hỏi Nhan Trúc Sanh.
"Hoan Hoan hôm qua ngủ không ngon, cứ để nàng nghỉ ngơi thêm chút đi." Nhan Trúc Sanh kéo tay áo Lý Lạc, "Chúng ta đi hái quả thôi."
Hoạt động hái quả buổi sáng kết thúc tốt đẹp vào lúc hơn mười giờ.
Sau bữa tiệc lửa trại tối qua, Lý Lạc bây giờ cũng không muốn gặp đám người này lắm.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng đành chấp nhận thực tế.
Chỉ là bây giờ lúc ở cùng các bạn học lớp tám, luôn cảm giác ánh mắt mọi người nhìn hắn là lạ, cũng không biết có phải là ảo giác của hắn đang tác quái hay không.
"Mọi người hình như cứ nhìn chúng ta suốt." Trên đường trở về Nhà Nông Vui Vẻ, Nhan Trúc Sanh nhỏ giọng nói.
"Ngươi cũng thấy vậy à?" Lý Lạc kinh ngạc nói, "Ta còn tưởng mình nghĩ nhiều chứ."
"Có phải chuyện ta với ngươi lén ngủ chung bị bọn họ biết rồi không..."
"Đồng chí Nhan Trúc Sanh, mời ngươi sau này nói chuyện dùng từ chính xác một chút." Lý Lạc nghiêm mặt nói, "Chỉ là ngươi ở lại chỗ ta qua đêm một tối, đừng dùng mỗi chữ 'ngủ' để hình dung như vậy."
"Có khác gì nhau sao?" Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu.
"Khác biệt lớn đấy."
Sau khi trở lại Nhà Nông Vui Vẻ, mọi người liền dùng bữa trưa cuối cùng tại khu ăn uống.
Buổi chiều mọi người vẫn hoạt động tự do, tận hưởng chút thời gian vui vẻ cuối cùng của chuyến đi chơi của lớp.
Đợi đến ba giờ, Lý Lạc liền gọi mọi người trở về phòng thu dọn hành lý.
Ba giờ rưỡi chiều, xe buýt đúng giờ đến cổng lớn Nhà Nông Vui Vẻ, đón mọi người lớp tám trên đường trở về.
Sau khi cất hành lý vào cốp xe bên cạnh xe buýt, Lý Lạc gọi mọi người tập trung thành ba hàng bên cạnh xe, nhờ đại bá giúp chụp mấy tấm ảnh tập thể.
Sau khi chụp ảnh lưu niệm xong, mọi người liền lần lượt lên xe, bắt đầu hành trình trở về.
Nhan Trúc Sanh vẫn ngồi cùng Lý Lạc, để hắn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, còn mình thì ngồi cách một lối đi với Hứa Doanh Hoan.
Có lẽ vì tối qua thật sự quá mệt, Hứa Doanh Hoan vừa mới lên xe, xe còn chưa khởi hành, người đã mơ màng ngủ say rồi.
Mà Nhan Trúc Sanh và Lý Lạc ở ghế bên cạnh cũng không khá hơn bao nhiêu, gần như chỉ chớp mắt một cái, xe buýt đã về đến khu Ân Giang.
Đầu Nhan Trúc Sanh tựa vào vai Lý Lạc, còn đầu Lý Lạc thì đặt trên đầu Nhan Trúc Sanh.
Hai người cứ thân mật dựa vào nhau ngủ như vậy, mãi cho đến khi xe buýt đến cổng tiểu khu Bích Hải Lan Đình.
Ứng Thiện Khê đã biết trước giờ xe buýt đến, từ bốn giờ chiều đã bắt đầu ở nhà đếm thời gian.
Đợi đến năm giờ chiều, nàng cuối cùng không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi xuống lầu, đi thẳng ra cổng tiểu khu đợi.
Lúc này, gần đó đã có không ít phụ huynh lớp tám lái xe đến đây chờ đón con về nhà.
Ứng Thiện Khê đang cầm điện thoại di động trong tay, nhìn tin nhắn gửi cho Lý Lạc trên màn hình, không thấy hồi âm, Ứng Thiện Khê mím môi, hơi bất mãn, bất giác bĩu môi ra.
Lại đợi khoảng mười phút như vậy, xa xa, Ứng Thiện Khê cuối cùng cũng thấy được đầu chiếc xe buýt từ ngã tư đường phía xa rẽ vào.
Khoảng thời gian mười mấy giây xe buýt chạy tới, cảm giác còn dài hơn cả buổi chiều chờ đợi.
Ứng Thiện Khê gần như đếm từng giây trong lòng, cuối cùng cũng đợi được chiếc xe buýt dừng ở cổng tiểu khu.
Sau khi cửa xe mở ra, người trên xe lần lượt đi xuống.
Nhìn thấy Ứng Thiện Khê đang chờ ở đây, Lâm Tú Hồng ngạc nhiên một lúc, rồi lập tức kéo tay Ứng Thiện Khê, cười nói: "Sao lại chờ ở đây? Có mấy bước chân, lên lầu chờ có phải tốt hơn không."
"Không sao đâu ạ... con ở trên lầu cũng rảnh rỗi." Ứng Thiện Khê khẽ mỉm cười, "Con nghĩ là, đợi đón được chú dì về, chúng ta có thể đi mua chút thức ăn trước."
"Ồ, cũng được." Lâm Tú Hồng gật đầu, "Lát nữa để bọn họ mang hành lý lên trước, hai chúng ta cùng đi mua thức ăn, tối nay ăn cơm ở đây luôn."
"Vâng ạ."
Ứng Thiện Khê nói vậy, ánh mắt liền nhìn về phía những người xuống xe sau đó.
Chỉ có điều khiến Ứng Thiện Khê hơi kỳ lạ là, các bạn học lớp tám sau khi xuống xe nhìn thấy mình, ánh mắt đều có chút kỳ lạ khó hiểu, không biết là chuyện gì?
Khi nhìn thấy Kim Ngọc Đình đi xuống, Ứng Thiện Khê liền vội vàng kéo nàng lại, nghi hoặc hỏi: "Đình Đình, Lý Lạc đâu rồi? Sao còn chưa xuống?"
"Ồ, Lý Lạc à..." Kim Ngọc Đình cũng không biết nói với Ứng Thiện Khê thế nào, chỉ đành nhỏ giọng nói, "Chính ngươi lên xem một chút thì biết."
Nghe câu này, tim Ứng Thiện Khê nhất thời đập thịch một cái.
Thấy người trên xe gần như đã xuống hết, nàng liền lập tức bước lên xe buýt, vội vã đi về phía sau xe.
Kết quả là, khi đi đến hàng ghế sau, nàng liền nhìn thấy bóng dáng Lý Lạc.
Đương nhiên, cùng lúc đó, còn nhìn thấy cả Nhan Trúc Sanh đang dựa vào ngủ cùng hắn.
Ừm... ghế bên cạnh nữa còn có Hứa Doanh Hoan cũng đang khò khò ngủ say, nhưng trong mắt Ứng Thiện Khê lúc này, rõ ràng hoàn toàn không chú ý tới bên kia vẫn còn một người.
Hít sâu một hơi, Ứng Thiện Khê đi tới lối đi bên cạnh chỗ Nhan Trúc Sanh, nhìn dáng vẻ hai người thân mật dựa vào nhau ngủ, đáy lòng bất giác dâng lên vị chua xót.
Nàng nhẹ nhàng đẩy đầu Lý Lạc một cái.
Lý Lạc nhíu mày, chép miệng hai cái, vẫn còn vẻ mặt chưa ngủ đủ giấc.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Ứng Thiện Khê nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết, lại dùng sức đẩy mạnh đầu hắn một cái, khiến đầu hắn rời khỏi đỉnh đầu Nhan Trúc Sanh.
Lần này, Lý Lạc cuối cùng cũng bị đánh thức.
"Ai vậy..." Lý Lạc xoa đầu, mơ màng mở mắt ra, phát hiện xe buýt đã dừng lại, liền nghi hoặc lẩm bẩm, "Đến rồi à?"
"Đến rồi." Ứng Thiện Khê mỉm cười nói, "Các ngươi ngủ đủ chưa? Nên dậy rồi."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc như vậy, Lý Lạc nghiêng đầu qua, định thần nhìn lại, thiếu chút nữa giật mình hồn bay phách lạc.
"Ngọa Tào! Sao ngươi lại ở đây?"
"Sao ta lại không thể ở đây?" Ứng Thiện Khê nheo mắt lại, "Ta thấy các ngươi sắp đến nơi nên xuống lầu xem một chút."
Lúc này, Nhan Trúc Sanh cũng bị đánh thức, dụi dụi mắt mở ra, nhìn thấy Ứng Thiện Khê xong, liền đưa hai tay ra ôm lấy eo nàng, dụi mặt vào bụng nàng: "Khê Khê, lâu rồi không gặp."
Ứng Thiện Khê rõ ràng là sững sờ một chút, không ngờ phản ứng của Nhan Trúc Sanh lại đáng yêu như vậy, khiến nàng cũng không biết nên nổi giận thế nào.
Mím môi một cái, Ứng Thiện Khê nhỏ giọng nói: "Mau xuống thôi, ta còn muốn đi mua thức ăn với dì Lâm nữa."
Hai người đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Nhan Trúc Sanh lại đánh thức Hứa Doanh Hoan, bốn người lần lượt đi xuống xe buýt, lấy hành lý xuống.
Lý Lạc thấy Lâm Tú Hồng và Ứng Thiện Khê định đi mua thức ăn, nghĩ đến dáng vẻ hơi tức giận vừa rồi của Ứng Thiện Khê, vội vàng ngăn hai người lại nói: "Hành lý của chúng ta nhiều như vậy, cứ mang đồ lên trước đã, lát nữa đi mua thức ăn cũng không muộn, buổi tối lại không có việc gì, ăn cơm muộn chút cũng không sao."
Lâm Tú Hồng nghĩ cũng phải, liền kéo Ứng Thiện Khê cùng về Bích Hải Lan Đình trước, để hành lý xuống đã...
Nhưng như vậy, Lâm Tú Hồng cũng không làm phiền Ứng Thiện Khê và các nàng đi cùng mua thức ăn nữa, mà trực tiếp gọi Lý Quốc Hồng xuống lầu, đi thẳng ra chợ rau.
Ứng Thiện Khê thấy vậy, cũng không cố đi theo nữa, chỉ là vừa nghĩ tới cảnh tượng mình nhìn thấy trên xe vừa rồi, nhất thời lại mím chặt môi.
"Khụ... cái kia..." Lý Lạc nói với Ứng Thiện Khê, "Ta nhớ ngươi có mua quần áo mới cho ta đúng không? Ở đâu thế?"
"Ở trong phòng ngươi, tự ngươi vào xem chẳng phải biết sao." Ứng Thiện Khê hừ một tiếng, "Ta để trong tủ quần áo của ngươi rồi."
"Ta làm sao biết ngươi để thế nào." Lý Lạc vội cười hề hề, ấn vai Ứng Thiện Khê, đẩy nàng đi về phía phòng ngủ, "Hơn nữa quần áo đều là ngươi mua, ngươi thấy phối hợp thế nào thì đẹp, cũng phải nói cho ta biết chứ."
"Ngươi làm gì vậy..." Ứng Thiện Khê có chút bất đắc dĩ bị hắn đẩy đi về phía phòng ngủ, nhưng bước chân lại không hề có ý kháng cự, chỉ là miệng vẫn còn ương bướng, "Tự ngươi xem không phải được rồi sao."
Nhưng giây tiếp theo.
Lý Lạc đẩy nàng vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa phòng lại.
Ứng Thiện Khê liền cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp.
Nàng bị ôm lấy.
"Ngươi, ngươi làm gì vậy..." So với câu "ngươi làm gì vậy" lúc trước, lần này, giọng Ứng Thiện Khê rõ ràng mềm đi, giống như con nhím nhỏ để lộ phần bụng mềm mại của mình, gò má nhất thời đỏ ửng vì xấu hổ.
"Chẳng phải ngươi đã nói sao?" Lý Lạc ghé vào tai nàng nhẹ giọng nói, "Đã nói rồi, sau khi trở về, ngươi sẽ an ủi ta, ngươi không quên đấy chứ?"
"Kia, làm gì có..." Ứng Thiện Khê đỏ mặt nhỏ giọng thì thầm, "Nhưng nếu là ta an ủi ngươi, tại sao lại là ngươi ôm ta từ phía sau? Chẳng phải nên là ta ôm ngươi sao?"
"Vậy ý ngươi là?"
"... Ừm..." Ứng Thiện Khê xoay người lại trong lòng Lý Lạc, cúi thấp đầu, cảm giác hai tai đều đang nóng lên, nhưng vẫn mở hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo Lý Lạc, "Như vầy?"
"Như vậy mà gọi là an ủi à?" Lý Lạc tựa đầu lên vai Ứng Thiện Khê, cười khẽ nói.
"Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa..." Ứng Thiện Khê nhỏ giọng thì thầm, sau đó cố gắng, từ ôm eo Lý Lạc, chuyển thành ôm lấy lưng hắn, cuối cùng một tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn, "...Này, như vậy được chưa?"
"Ừm." Lý Lạc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Ứng Thiện Khê cảm nhận nhịp tim và hơi thở của Lý Lạc, chỉ cảm thấy tim mình đập lợi hại, cũng không biết có bị Lý Lạc phát hiện ra không.
Nhưng đúng lúc này, Nhan Trúc Sanh đi tới cửa, gõ cửa một cái rồi tò mò hỏi: "Lý Lạc, các ngươi đang làm gì vậy?"
Lý Lạc nghe thấy tiếng, theo bản năng định buông Ứng Thiện Khê ra.
Nhưng giây tiếp theo, Ứng Thiện Khê lại ôm chặt lấy Lý Lạc, đẩy hắn vào cánh cửa, mím chặt môi, không chịu buông ra lúc này.
"Còn, còn chưa an ủi xong." Ứng Thiện Khê nhỏ giọng nói, "Không cho phép ngươi buông ra."
"Ừm." Lý Lạc nuốt nước miếng, sau đó nói vọng ra ngoài cửa, "Ta đang xem quần áo mới Khê Khê mua cho ta, Trúc Sanh ngươi bây giờ rảnh thì đi rửa chỗ hoa quả mang về từ Nhà Nông Vui Vẻ đi, lát nữa cho Khê Khê và học tỷ nếm thử."
"À." Nhan Trúc Sanh nhìn khung cửa vừa phát ra tiếng động trầm thấp, hơi không vui bĩu môi một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng, xoay người đi rửa trái cây...
Sáng sớm.
Trong tiếng chuông báo thức ồn ào, Lý Lạc rất miễn cưỡng mở mắt, tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động đi.
Hắn vừa định rời giường, thì cảm giác như có con lười treo trên người, quay đầu nhìn lại, liền thấy khuôn mặt ngủ say của Nhan Trúc Sanh.
Thở dài một hơi, Lý Lạc xoa xoa cặp lông mày hơi cau lại, đưa tay vỗ vỗ gương mặt Nhan Trúc Sanh, ý bảo nàng tỉnh lại.
Nhưng vì cảm giác (khi chạm vào) khá tốt, Lý Lạc lại véo thêm hai cái, khiến Nhan Trúc Sanh nhíu mày lại, mơ màng mở mắt ra.
"Lý Lạc, buổi sáng tốt lành."
"Đã sáu giờ rưỡi rồi, mau dậy đi." Lý Lạc thấy nàng mở mắt chào buổi sáng xong lại nhắm mắt lại, lập tức nhắc nhở, "Chậm chút nữa, những người khác có thể đã dậy rồi, bị người khác thấy ngươi ở phòng ta, ta không giải thích rõ được đâu."
"Chúng ta là bạn tốt mà." Nhan Trúc Sanh ôm chặt hơn một chút, đầu vùi vào vai Lý Lạc, ngửi mùi hương trên người hắn, khiến người ta cảm thấy rất an tâm.
"Ngươi nói với người khác chúng ta là bạn tốt, nên tối ngủ chung với nhau, xem có ai tin ngươi không." Lý Lạc sa sầm mặt nói.
"Đó là bọn họ không hiểu thôi." Nhan Trúc Sanh dịch chuyển đùi, tìm một vị trí thoải mái trên bụng Lý Lạc, kết quả cẳng chân quờ quạng một hồi, bỗng đụng phải một thứ kỳ quái, "Ừm? Lý Lạc, trong chăn hình như có cái gì đó thô ráp."
Vừa nói, Nhan Trúc Sanh liền tò mò đưa tay tới.
Lý Lạc bị chân nàng cọ phải, hít một hơi khí lạnh, thấy động tác của nàng, vội vàng bắt lấy bàn tay nhỏ của Nhan Trúc Sanh, sau đó nhanh chóng xoay người xuống giường, tránh thoát khỏi 'hố ma' của Nhan Trúc Sanh.
"Mau dậy đi, chạy bộ buổi sáng nào."
Lý Lạc vừa nói, vừa cầm quần lên mặc vào.
Nhan Trúc Sanh có chút bất đắc dĩ, dù sao hôm qua cũng ngủ rất muộn.
Không phải là hai người họ đã làm gì cả, chỉ đơn thuần là Lý Lạc tắm xong, lên chiếc giường bên cạnh ngủ.
Kết quả là Nhan Trúc Sanh lại đi theo qua.
Lý Lạc không làm gì được nàng, nhưng cũng không để nàng làm bậy, chỉ bảo nàng ngoan ngoãn nằm bên cạnh ngủ.
Kết quả vào nửa đêm, có lẽ là sau khi Từ Hữu Ngư cuối cùng cũng tắm xong, điện thoại di động của Lý Lạc lại nhận được cuộc gọi từ Ứng Thiện Khê, muốn tiếp tục 'nấu cháo điện thoại' dang dở lúc trước.
Nhưng như vậy, trong khi Ứng Thiện Khê có thể nói chuyện với Lý Lạc, thì Lý Lạc lại phải chịu đựng sự quấy rầy từ Nhan Trúc Sanh.
Để không cho Ứng Thiện Khê phát hiện ra manh mối, Lý Lạc chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Cứ như vậy nói chuyện phiếm mãi đến đêm khuya, Ứng Thiện Khê nói chuyện đến lúc sau càng ngày càng mệt, vậy mà nói chuyện rồi ngủ thiếp đi luôn.
Nhan Trúc Sanh bên cạnh cũng nghịch ngợm hơi mệt, sau khi Ứng Thiện Khê ở đầu dây bên kia ngủ thiếp đi, nàng dường như mất đi hứng thú, cũng ngủ theo.
Chỉ còn lại một mình Lý Lạc, nhịn rất lâu mới mê man chìm vào giấc ngủ.
"Kéo ta dậy với..."
Nhan Trúc Sanh nằm trên giường, đưa hai tay về phía Lý Lạc.
Lý Lạc hết cách với nàng, đành phải đưa tay kéo nàng dậy khỏi giường.
Sau khi rời giường, hai người liền đi vào phòng vệ sinh, vai kề vai bắt đầu rửa mặt, rồi ra khỏi phòng trước bảy giờ.
Chạy mấy vòng quanh ao cá để khởi động, hai người liền đến khu ăn uống để ăn sáng, chuẩn bị tám giờ tập hợp, đi theo đoàn người đến vườn trái cây bên cạnh để trải nghiệm hái quả.
Chỉ là điều khiến Lý Lạc kỳ lạ là, mãi cho đến tám giờ mà vẫn không thấy bóng dáng Hứa Doanh Hoan đâu.
Vì vậy hắn bảo Nhan Trúc Sanh đi xem thử.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Doanh Hoan với vẻ mặt mắt nhắm mắt mở buồn ngủ, liền chậm rãi đi tới cùng Nhan Trúc Sanh.
Lúc tập hợp trên quảng trường nhỏ, nàng vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài vẻ chưa tỉnh ngủ, vừa nhìn là biết tối qua đã thức khuya.
"Ngươi làm sao vậy?" Lý Lạc kỳ lạ hỏi.
"Còn có thể làm sao nữa." Hứa Doanh Hoan cười lạnh ha ha, "Đương nhiên là đọc tác phẩm của lớp trưởng đại nhân chúng ta rồi."
Lý Lạc vừa nghe lời này, sắc mặt liền tối sầm: "Được rồi, ngươi đừng nói nữa, nói thêm câu nào nữa, ta sẽ bảo Trúc Sanh bịt miệng ngươi lại."
"Ui ui ui, ta sợ quá cơ." Hứa Doanh Hoan bĩu môi, đi tới bên cạnh Nhan Trúc Sanh, ôm lấy cánh tay nàng, rồi đi theo đoàn người xuất phát đến vườn trái cây.
Sau một đêm đọc tốc độ hơn bốn tiếng đồng hồ, Hứa Doanh Hoan coi như đã nhìn thấu rồi.
Cuốn tiểu thuyết tên là 《 Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh 》 này, tên sách đúng ra phải gọi là 《 Ta thật không phải là cặn bã nam 》 mới đúng.
Đều là kiểu miệng thì nói không phải không phải, nhưng thật ra việc làm thì hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn "Minh tinh" và "cặn bã nam".
Lý Lạc không cho nói, Hứa Doanh Hoan cũng không định nói cho hắn nghe.
Sau khi kéo Nhan Trúc Sanh đi ở phía trước, Hứa Doanh Hoan liền không thể chờ đợi được muốn chia sẻ cảm nhận của mình với nàng.
"Trúc Sanh à, quyển sách Lý Lạc viết này, tổng cộng có ba nữ chính đúng không?"
"Đúng vậy." Nhan Trúc Sanh gật đầu.
"Mặc Khinh Hàm là ngươi."
"Ừm."
"Thẩm Đông Đông chính là Khê Khê rồi?" Hứa Doanh Hoan lại hỏi, "Ta vừa nhìn đã cảm thấy là nàng rồi."
"Ừm."
"Còn Khương Minh Nguyệt kia, những người khác trong lớp có thể không nhìn ra, chứ ta làm sao không biết là ai được?" Hứa Doanh Hoan cười ha ha nói, "Với Từ học tỷ quả thực là một khuôn đúc ra."
Ở Phụ Nhất Trung, về cơ bản không ai thấy dáng vẻ ở nhà của Từ Hữu Ngư cả.
Trước đây Hứa Doanh Hoan cũng không rõ, nhưng từ lúc gia nhập nhóm học tập bảy người của bọn họ, nàng mới phát hiện, Từ Hữu Ngư ở trường và ở nhà hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
Ở trường, Từ Hữu Ngư là 'thiên chi kiêu nữ' trong mắt mọi người, thành tích học tập xuất sắc, phong cách cá nhân quyết đoán gọn gàng, là hội trưởng hội học sinh ưu tú.
Lão sư nếu có chuyện gì, chỉ cần giao cho nàng, thì về cơ bản không cần bận tâm nữa.
Nàng không giống những nữ sinh bình thường, luôn 'độc lai độc vãng', không như những nữ sinh khác đi vệ sinh cũng phải có bạn, ăn bữa cơm cũng phải tụ tập thành nhóm.
Nhưng một nữ sinh ưu tú và độc lập như vậy, có lẽ rất nhiều người không thể tưởng tượng nổi, lúc ở nhà, nàng lại là một người thích ngủ nướng buổi sáng, chỉ ăn rồi lại nằm, có lúc còn rất thích 'chát chát' và trêu chọc người khác.
Nổi bật còn có kỹ thuật 'tránh mèo' và 'đại phú ông' siêu hạng.
Cũng chính vì Hứa Doanh Hoan từng thấy một mặt khác của Từ Hữu Ngư, nên mới nhìn ra nguyên mẫu của Khương Minh Nguyệt chính là học tỷ.
Nếu không, đứng từ góc nhìn của những bạn học khác lớp tám mà xem, thật sự rất khó xác định mối quan hệ giữa hai người.
Mà sau khi Nhan Trúc Sanh lần nữa gật đầu xác nhận, Hứa Doanh Hoan cũng chỉ biết câm nín, nghiêng đầu liếc nhìn Lý Lạc đang đi phía sau.
Cứ như vậy xem ra, Lý Lạc này thật là dụng tâm hiểm ác nha.
Lại đem ba cô gái thân cận nhất bên cạnh mình viết vào cùng một bộ tiểu thuyết, còn để cho nam chính trong sách dây dưa qua lại giữa ba nữ chính, mập mờ không dứt.
Nếu đổi lại là một người con trai khác, Hứa Doanh Hoan đoán chừng sẽ cảm thấy hơi ghê tởm, hoàn toàn là một tên đê tiện, đang dùng cách này để thực hiện hành vi đê tiện ở cấp độ tinh thần.
Khiến người ta nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn.
Nhưng nếu người viết quyển sách này là tên Lý Lạc kia thì... Hứa Doanh Hoan thở dài một hơi, nhìn Nhan Trúc Sanh bên cạnh, lại nghĩ tới Ứng Thiện Khê, thậm chí cả Từ Hữu Ngư, nhất thời 'chậc' một tiếng.
Lý Lạc.
Tiểu đội trưởng của nàng.
Xã trưởng Câu lạc bộ Văn học Phụ Nhất Trung, tay guitar Câu lạc bộ Rock and Roll.
Học sinh giỏi duy nhất toàn trường luôn ổn định trong top 40.
Giỏi viết nhạc, đàn hát, đồng thời còn viết cả tiểu thuyết.
Tính cách hài hước vui vẻ, làm việc 'sấm rền gió cuốn', làm người khiêm tốn không kiêu ngạo, đối xử với người khác lễ phép mà dịu dàng.
Hứa Doanh Hoan, người thường xuyên lân la khắp các phòng ngủ trong ký túc xá nữ, rất rõ đánh giá của các nữ sinh Phụ Nhất Trung đối với Lý Lạc.
Nói hắn là nam thần số một khóa này cũng không quá lời.
Khi không có ai, có rất nhiều nữ sinh thầm mến Lý Lạc, cũng không thiếu người chủ động đưa thư tình cho Lý Lạc.
Chỉ cần Lý Lạc muốn, ở trong trường học chỉ cần ngoắc ngón tay một cái là có thể có một đám nữ sinh cam tâm tình nguyện làm bạn gái hắn.
Nhưng mà... Hứa Doanh Hoan liếc mắt nhìn Lý Lạc, trong đầu thầm nghĩ khẩu vị của người này đúng là cao tay thật.
Bất kể là Nhan Trúc Sanh, Ứng Thiện Khê, hay Từ Hữu Ngư, đều là những nữ sinh cấp hoa khôi được đại đa số người trong trường công nhận.
Tuy nói không ai thực sự bình chọn cái này, nhưng về cơ bản mọi người đều ngầm thừa nhận sự đồng thuận này.
Nói đơn giản là, khi các nam sinh nữ sinh lúc không có ai khác ngồi tán gẫu về ai đó đẹp trai hay xinh đẹp, nếu những cái tên đó luôn xuất hiện với tần suất cao, thì về cơ bản đó chính là cấp bậc hoa khôi, Giáo Thảo của trường rồi.
Vậy mà ba cô gái như vậy, Lý Lạc lại viết trong sách là muốn tất cả.
Thật đáng chết mà!
"Ngươi không cảm thấy có vấn đề gì à?" Hứa Doanh Hoan nhỏ giọng hỏi, "Hắn không chỉ viết mỗi ngươi là nữ chính, mà cả Khê Khê và học tỷ hắn cũng viết vào! Chao ôi! Còn, còn đều hôn cả rồi!"
"Chỉ là tiểu thuyết thôi mà." Nhan Trúc Sanh kỳ lạ nhìn Hứa Doanh Hoan, "Cái này thì có liên quan gì?"
"Ngươi không cảm thấy, Lý Lạc hắn, hắn..." Hứa Doanh Hoan cũng không biết diễn đạt thế nào, vắt óc suy nghĩ rồi mới miễn cưỡng nói, "Ý của hắn là gì đây? Muốn yêu đương cùng lúc với cả ba người các ngươi, 'chân đạp ba thuyền' à?"
"Hoan Hoan ngươi đừng nói bậy." Nhan Trúc Sanh vừa nghe lời này, khuôn mặt nhất thời căng thẳng, sửa lại, "Chúng ta là bạn tốt, không phải yêu đương, yêu sớm là không đúng."
"..." Hứa Doanh Hoan nhìn vẻ mặt thật thà của nàng, nhất thời nghẹn lời, ôm mặt không biết nên nói gì cho phải, "Lời này của ngươi cũng chỉ để lừa mình dối người thôi."
"Thật ra ba người cũng không có vấn đề gì mà đúng không?" Nhan Trúc Sanh suy nghĩ một chút, lại nói thêm, "Bây giờ chúng ta chẳng phải là bốn người ở chung sao, có gì khác biệt đâu?"
"Hả?" Hứa Doanh Hoan bị lối suy nghĩ của Nhan Trúc Sanh làm cho kinh ngạc, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, dù sao trong suy nghĩ của nàng, đây vốn không phải là vấn đề cần phải cân nhắc.
"Trúc Sanh."
"Hửm?"
"Thuê chung và sống chung là hai chuyện khác nhau mà."
"Khác nhau chỗ nào?"
"Thuê chung, là mấy người góp tiền cùng nhau thuê một căn nhà, sau đó mỗi người ở một phòng, không liên quan đến nhau, giống như các ngươi bây giờ vậy." Hứa Doanh Hoan kiên nhẫn giải thích, "Còn sống chung, đó là sau khi hai người xác nhận quan hệ, phải ngủ chung một giường."
"Tối qua ta với hắn ngủ chung một giường mà." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái nói.
Hứa Doanh Hoan nghe vậy, nhất thời nghẹn họng không nói nên lời, sau đó hạ giọng: "... Hôm qua ai nói chỉ an ủi hắn một chút thôi? Sao ngươi lại an ủi đến tận trên giường luôn rồi? Trong phòng rõ ràng có hai giường mà?"
"Lý Lạc hắn cứ đòi ngủ trên giường của ta." Nhan Trúc Sanh lại chớp mắt một cái, nói thật.
Dù sao thì lúc Lý Lạc đi tắm, Nhan Trúc Sanh đã chui vào trong chăn trên giường của Lý Lạc. Vì vậy Lý Lạc tắm xong, liền nằm lên chiếc giường vốn định cho Nhan Trúc Sanh ngủ. Cho nên Nhan Trúc Sanh nói vậy, cũng không phải hoàn toàn vô lý... Lý Lạc đi phía sau nhìn hai người phía trước đang thì thầm to nhỏ, đột nhiên bị Hứa Doanh Hoan nghiêng đầu lườm một cái, khiến hắn ngơ ngác không hiểu mình đã chọc phải người này chỗ nào.
Mà Hứa Doanh Hoan sau khi quay đầu lại, liền không nhịn được nói: "Vậy hai ngươi đã như vậy, ngươi có thể chấp nhận việc hắn viết cả hai cô gái kia vào sách sao?"
"Sao lại không được?" Nhan Trúc Sanh kỳ lạ hỏi, "Khê Khê với học tỷ cũng từng ngủ qua mà."
"Cái gì?!" Hứa Doanh Hoan vừa nghe lời này, nhất thời vô cùng kinh hãi, kêu lên thành tiếng.
Các bạn học xung quanh đều nghi hoặc nhìn qua.
Hứa Doanh Hoan vội vàng che miệng xua xua tay, tỏ ý không có chuyện gì.
Đợi mọi người dời tầm mắt đi, nàng mới hạ giọng xác nhận lại với Nhan Trúc Sanh: "Đều, đều ngủ qua rồi?"
"Đúng vậy, đều ngủ qua rồi." Nhan Trúc Sanh gật đầu.
"Ba người các ngươi đều không có ý kiến gì sao?" Hứa Doanh Hoan cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Nhóm học tập bảy người mà mình tham gia, bên trong lại ẩn chứa bí mật như vậy, trước đây nàng hoàn toàn không nhận ra điểm này.
"Khê Khê có lẽ hơi có chút ý kiến." Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, "Nhưng bốn người bọn ta đều ngủ chung với nhau rồi."
Hứa Doanh Hoan: "?"
"Nhiều lần rồi."
Hứa Doanh Hoan: "?"
Trời ơi... Hứa Doanh Hoan nhìn bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, nhưng lại cảm giác thế giới như đang sụp đổ.
Sâu trong nội tâm nàng, dường như có thể nghe thấy tiếng thứ gì đó đang vỡ vụn.
"Nàng làm sao thế?" Khi được hướng dẫn viên của Nhà Nông Vui Vẻ dẫn đến cổng vườn trái cây, Lý Lạc nhìn Hứa Doanh Hoan với sắc mặt đờ đẫn, không khỏi nghi hoặc hỏi Nhan Trúc Sanh.
"Hoan Hoan hôm qua ngủ không ngon, cứ để nàng nghỉ ngơi thêm chút đi." Nhan Trúc Sanh kéo tay áo Lý Lạc, "Chúng ta đi hái quả thôi."
Hoạt động hái quả buổi sáng kết thúc tốt đẹp vào lúc hơn mười giờ.
Sau bữa tiệc lửa trại tối qua, Lý Lạc bây giờ cũng không muốn gặp đám người này lắm.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng đành chấp nhận thực tế.
Chỉ là bây giờ lúc ở cùng các bạn học lớp tám, luôn cảm giác ánh mắt mọi người nhìn hắn là lạ, cũng không biết có phải là ảo giác của hắn đang tác quái hay không.
"Mọi người hình như cứ nhìn chúng ta suốt." Trên đường trở về Nhà Nông Vui Vẻ, Nhan Trúc Sanh nhỏ giọng nói.
"Ngươi cũng thấy vậy à?" Lý Lạc kinh ngạc nói, "Ta còn tưởng mình nghĩ nhiều chứ."
"Có phải chuyện ta với ngươi lén ngủ chung bị bọn họ biết rồi không..."
"Đồng chí Nhan Trúc Sanh, mời ngươi sau này nói chuyện dùng từ chính xác một chút." Lý Lạc nghiêm mặt nói, "Chỉ là ngươi ở lại chỗ ta qua đêm một tối, đừng dùng mỗi chữ 'ngủ' để hình dung như vậy."
"Có khác gì nhau sao?" Nhan Trúc Sanh nghiêng đầu.
"Khác biệt lớn đấy."
Sau khi trở lại Nhà Nông Vui Vẻ, mọi người liền dùng bữa trưa cuối cùng tại khu ăn uống.
Buổi chiều mọi người vẫn hoạt động tự do, tận hưởng chút thời gian vui vẻ cuối cùng của chuyến đi chơi của lớp.
Đợi đến ba giờ, Lý Lạc liền gọi mọi người trở về phòng thu dọn hành lý.
Ba giờ rưỡi chiều, xe buýt đúng giờ đến cổng lớn Nhà Nông Vui Vẻ, đón mọi người lớp tám trên đường trở về.
Sau khi cất hành lý vào cốp xe bên cạnh xe buýt, Lý Lạc gọi mọi người tập trung thành ba hàng bên cạnh xe, nhờ đại bá giúp chụp mấy tấm ảnh tập thể.
Sau khi chụp ảnh lưu niệm xong, mọi người liền lần lượt lên xe, bắt đầu hành trình trở về.
Nhan Trúc Sanh vẫn ngồi cùng Lý Lạc, để hắn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, còn mình thì ngồi cách một lối đi với Hứa Doanh Hoan.
Có lẽ vì tối qua thật sự quá mệt, Hứa Doanh Hoan vừa mới lên xe, xe còn chưa khởi hành, người đã mơ màng ngủ say rồi.
Mà Nhan Trúc Sanh và Lý Lạc ở ghế bên cạnh cũng không khá hơn bao nhiêu, gần như chỉ chớp mắt một cái, xe buýt đã về đến khu Ân Giang.
Đầu Nhan Trúc Sanh tựa vào vai Lý Lạc, còn đầu Lý Lạc thì đặt trên đầu Nhan Trúc Sanh.
Hai người cứ thân mật dựa vào nhau ngủ như vậy, mãi cho đến khi xe buýt đến cổng tiểu khu Bích Hải Lan Đình.
Ứng Thiện Khê đã biết trước giờ xe buýt đến, từ bốn giờ chiều đã bắt đầu ở nhà đếm thời gian.
Đợi đến năm giờ chiều, nàng cuối cùng không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi xuống lầu, đi thẳng ra cổng tiểu khu đợi.
Lúc này, gần đó đã có không ít phụ huynh lớp tám lái xe đến đây chờ đón con về nhà.
Ứng Thiện Khê đang cầm điện thoại di động trong tay, nhìn tin nhắn gửi cho Lý Lạc trên màn hình, không thấy hồi âm, Ứng Thiện Khê mím môi, hơi bất mãn, bất giác bĩu môi ra.
Lại đợi khoảng mười phút như vậy, xa xa, Ứng Thiện Khê cuối cùng cũng thấy được đầu chiếc xe buýt từ ngã tư đường phía xa rẽ vào.
Khoảng thời gian mười mấy giây xe buýt chạy tới, cảm giác còn dài hơn cả buổi chiều chờ đợi.
Ứng Thiện Khê gần như đếm từng giây trong lòng, cuối cùng cũng đợi được chiếc xe buýt dừng ở cổng tiểu khu.
Sau khi cửa xe mở ra, người trên xe lần lượt đi xuống.
Nhìn thấy Ứng Thiện Khê đang chờ ở đây, Lâm Tú Hồng ngạc nhiên một lúc, rồi lập tức kéo tay Ứng Thiện Khê, cười nói: "Sao lại chờ ở đây? Có mấy bước chân, lên lầu chờ có phải tốt hơn không."
"Không sao đâu ạ... con ở trên lầu cũng rảnh rỗi." Ứng Thiện Khê khẽ mỉm cười, "Con nghĩ là, đợi đón được chú dì về, chúng ta có thể đi mua chút thức ăn trước."
"Ồ, cũng được." Lâm Tú Hồng gật đầu, "Lát nữa để bọn họ mang hành lý lên trước, hai chúng ta cùng đi mua thức ăn, tối nay ăn cơm ở đây luôn."
"Vâng ạ."
Ứng Thiện Khê nói vậy, ánh mắt liền nhìn về phía những người xuống xe sau đó.
Chỉ có điều khiến Ứng Thiện Khê hơi kỳ lạ là, các bạn học lớp tám sau khi xuống xe nhìn thấy mình, ánh mắt đều có chút kỳ lạ khó hiểu, không biết là chuyện gì?
Khi nhìn thấy Kim Ngọc Đình đi xuống, Ứng Thiện Khê liền vội vàng kéo nàng lại, nghi hoặc hỏi: "Đình Đình, Lý Lạc đâu rồi? Sao còn chưa xuống?"
"Ồ, Lý Lạc à..." Kim Ngọc Đình cũng không biết nói với Ứng Thiện Khê thế nào, chỉ đành nhỏ giọng nói, "Chính ngươi lên xem một chút thì biết."
Nghe câu này, tim Ứng Thiện Khê nhất thời đập thịch một cái.
Thấy người trên xe gần như đã xuống hết, nàng liền lập tức bước lên xe buýt, vội vã đi về phía sau xe.
Kết quả là, khi đi đến hàng ghế sau, nàng liền nhìn thấy bóng dáng Lý Lạc.
Đương nhiên, cùng lúc đó, còn nhìn thấy cả Nhan Trúc Sanh đang dựa vào ngủ cùng hắn.
Ừm... ghế bên cạnh nữa còn có Hứa Doanh Hoan cũng đang khò khò ngủ say, nhưng trong mắt Ứng Thiện Khê lúc này, rõ ràng hoàn toàn không chú ý tới bên kia vẫn còn một người.
Hít sâu một hơi, Ứng Thiện Khê đi tới lối đi bên cạnh chỗ Nhan Trúc Sanh, nhìn dáng vẻ hai người thân mật dựa vào nhau ngủ, đáy lòng bất giác dâng lên vị chua xót.
Nàng nhẹ nhàng đẩy đầu Lý Lạc một cái.
Lý Lạc nhíu mày, chép miệng hai cái, vẫn còn vẻ mặt chưa ngủ đủ giấc.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Ứng Thiện Khê nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết, lại dùng sức đẩy mạnh đầu hắn một cái, khiến đầu hắn rời khỏi đỉnh đầu Nhan Trúc Sanh.
Lần này, Lý Lạc cuối cùng cũng bị đánh thức.
"Ai vậy..." Lý Lạc xoa đầu, mơ màng mở mắt ra, phát hiện xe buýt đã dừng lại, liền nghi hoặc lẩm bẩm, "Đến rồi à?"
"Đến rồi." Ứng Thiện Khê mỉm cười nói, "Các ngươi ngủ đủ chưa? Nên dậy rồi."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc như vậy, Lý Lạc nghiêng đầu qua, định thần nhìn lại, thiếu chút nữa giật mình hồn bay phách lạc.
"Ngọa Tào! Sao ngươi lại ở đây?"
"Sao ta lại không thể ở đây?" Ứng Thiện Khê nheo mắt lại, "Ta thấy các ngươi sắp đến nơi nên xuống lầu xem một chút."
Lúc này, Nhan Trúc Sanh cũng bị đánh thức, dụi dụi mắt mở ra, nhìn thấy Ứng Thiện Khê xong, liền đưa hai tay ra ôm lấy eo nàng, dụi mặt vào bụng nàng: "Khê Khê, lâu rồi không gặp."
Ứng Thiện Khê rõ ràng là sững sờ một chút, không ngờ phản ứng của Nhan Trúc Sanh lại đáng yêu như vậy, khiến nàng cũng không biết nên nổi giận thế nào.
Mím môi một cái, Ứng Thiện Khê nhỏ giọng nói: "Mau xuống thôi, ta còn muốn đi mua thức ăn với dì Lâm nữa."
Hai người đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Nhan Trúc Sanh lại đánh thức Hứa Doanh Hoan, bốn người lần lượt đi xuống xe buýt, lấy hành lý xuống.
Lý Lạc thấy Lâm Tú Hồng và Ứng Thiện Khê định đi mua thức ăn, nghĩ đến dáng vẻ hơi tức giận vừa rồi của Ứng Thiện Khê, vội vàng ngăn hai người lại nói: "Hành lý của chúng ta nhiều như vậy, cứ mang đồ lên trước đã, lát nữa đi mua thức ăn cũng không muộn, buổi tối lại không có việc gì, ăn cơm muộn chút cũng không sao."
Lâm Tú Hồng nghĩ cũng phải, liền kéo Ứng Thiện Khê cùng về Bích Hải Lan Đình trước, để hành lý xuống đã...
Nhưng như vậy, Lâm Tú Hồng cũng không làm phiền Ứng Thiện Khê và các nàng đi cùng mua thức ăn nữa, mà trực tiếp gọi Lý Quốc Hồng xuống lầu, đi thẳng ra chợ rau.
Ứng Thiện Khê thấy vậy, cũng không cố đi theo nữa, chỉ là vừa nghĩ tới cảnh tượng mình nhìn thấy trên xe vừa rồi, nhất thời lại mím chặt môi.
"Khụ... cái kia..." Lý Lạc nói với Ứng Thiện Khê, "Ta nhớ ngươi có mua quần áo mới cho ta đúng không? Ở đâu thế?"
"Ở trong phòng ngươi, tự ngươi vào xem chẳng phải biết sao." Ứng Thiện Khê hừ một tiếng, "Ta để trong tủ quần áo của ngươi rồi."
"Ta làm sao biết ngươi để thế nào." Lý Lạc vội cười hề hề, ấn vai Ứng Thiện Khê, đẩy nàng đi về phía phòng ngủ, "Hơn nữa quần áo đều là ngươi mua, ngươi thấy phối hợp thế nào thì đẹp, cũng phải nói cho ta biết chứ."
"Ngươi làm gì vậy..." Ứng Thiện Khê có chút bất đắc dĩ bị hắn đẩy đi về phía phòng ngủ, nhưng bước chân lại không hề có ý kháng cự, chỉ là miệng vẫn còn ương bướng, "Tự ngươi xem không phải được rồi sao."
Nhưng giây tiếp theo.
Lý Lạc đẩy nàng vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa phòng lại.
Ứng Thiện Khê liền cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp.
Nàng bị ôm lấy.
"Ngươi, ngươi làm gì vậy..." So với câu "ngươi làm gì vậy" lúc trước, lần này, giọng Ứng Thiện Khê rõ ràng mềm đi, giống như con nhím nhỏ để lộ phần bụng mềm mại của mình, gò má nhất thời đỏ ửng vì xấu hổ.
"Chẳng phải ngươi đã nói sao?" Lý Lạc ghé vào tai nàng nhẹ giọng nói, "Đã nói rồi, sau khi trở về, ngươi sẽ an ủi ta, ngươi không quên đấy chứ?"
"Kia, làm gì có..." Ứng Thiện Khê đỏ mặt nhỏ giọng thì thầm, "Nhưng nếu là ta an ủi ngươi, tại sao lại là ngươi ôm ta từ phía sau? Chẳng phải nên là ta ôm ngươi sao?"
"Vậy ý ngươi là?"
"... Ừm..." Ứng Thiện Khê xoay người lại trong lòng Lý Lạc, cúi thấp đầu, cảm giác hai tai đều đang nóng lên, nhưng vẫn mở hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo Lý Lạc, "Như vầy?"
"Như vậy mà gọi là an ủi à?" Lý Lạc tựa đầu lên vai Ứng Thiện Khê, cười khẽ nói.
"Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa..." Ứng Thiện Khê nhỏ giọng thì thầm, sau đó cố gắng, từ ôm eo Lý Lạc, chuyển thành ôm lấy lưng hắn, cuối cùng một tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn, "...Này, như vậy được chưa?"
"Ừm." Lý Lạc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Ứng Thiện Khê cảm nhận nhịp tim và hơi thở của Lý Lạc, chỉ cảm thấy tim mình đập lợi hại, cũng không biết có bị Lý Lạc phát hiện ra không.
Nhưng đúng lúc này, Nhan Trúc Sanh đi tới cửa, gõ cửa một cái rồi tò mò hỏi: "Lý Lạc, các ngươi đang làm gì vậy?"
Lý Lạc nghe thấy tiếng, theo bản năng định buông Ứng Thiện Khê ra.
Nhưng giây tiếp theo, Ứng Thiện Khê lại ôm chặt lấy Lý Lạc, đẩy hắn vào cánh cửa, mím chặt môi, không chịu buông ra lúc này.
"Còn, còn chưa an ủi xong." Ứng Thiện Khê nhỏ giọng nói, "Không cho phép ngươi buông ra."
"Ừm." Lý Lạc nuốt nước miếng, sau đó nói vọng ra ngoài cửa, "Ta đang xem quần áo mới Khê Khê mua cho ta, Trúc Sanh ngươi bây giờ rảnh thì đi rửa chỗ hoa quả mang về từ Nhà Nông Vui Vẻ đi, lát nữa cho Khê Khê và học tỷ nếm thử."
"À." Nhan Trúc Sanh nhìn khung cửa vừa phát ra tiếng động trầm thấp, hơi không vui bĩu môi một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng, xoay người đi rửa trái cây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận