Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 187: Thất tình (length: 13121)

Thành phố Trưởng Ninh, tập đoàn Văn Duyệt.
Tổ biên tập phân loại đô thị.
Thiên Châu lúc này đang ngồi trên ghế làm việc của mình, mặt đầy hăm hở.
Hắn hướng về phía máy vi tính không ngừng làm mới trang bìa, vẫn luôn nhìn số liệu biểu hiện hậu trường như vậy, đã xem như vậy cả ngày.
Trong lúc loại trừ trả lời một chút tin nhắn của tác giả, đi vệ sinh và ăn cơm ra, hắn cơ hồ vẫn luôn đang xem xu hướng tăng trưởng các số liệu của 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》.
Hắn hưng phấn như vậy, không đơn thuần chỉ vì tác phẩm đầu tay đạt được vạn đặt.
Mà là bởi vì, theo xu hướng trước mắt có thể thấy, cuốn sách 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 này, tiềm năng phát triển và độ cao có thể đạt tới trong tương lai, tuyệt đối không phải chỉ có một vạn đặt có thể khái quát hết.
Nếu lần này tỷ lệ chuyển đổi lưu lượng đủ cao, thì cuốn sách của Trọng Nhiên, nói không chừng sẽ có cơ hội một hơi đạt đến hai vạn đặt, thậm chí cao hơn cũng khó nói.
Chỉ tiếc, 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 hôm nay mới vừa đăng nhập vào nền tảng trang web đường dây khác của tập đoàn Văn Duyệt, mà số liệu ở bên kia, Thiên Châu phải chờ đến tháng sau mới có thể nhận được.
Cũng không biết 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 biểu hiện trên các kênh ra sao.
Theo lý thuyết, với loại tiểu bạch sảng văn mà Trọng Nhiên viết, hẳn cũng rất được hoan nghênh trên các kênh.
Chỉ có điều một ngày không nhận được số liệu thống kê các kênh, Thiên Châu sẽ một ngày không thể yên lòng, trong lòng vẫn ngứa ngáy khó chịu.
Nhưng cho dù như vậy, chỉ riêng số liệu biểu hiện hôm nay của 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 ở trang chủ, cũng đã đủ để Thiên Châu hò reo ăn mừng.
Từ hơn hai giờ sáng hôm nay, đến tận năm giờ chiều tối, 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 đã vững vàng ngồi trên ngôi vị quán quân của bảng xếp hạng bán chạy toàn trang, không thể lay chuyển.
Về phương diện này, một phần là nhờ vào hoạt động lần này đã thu hút được một lượng truy cập khổng lồ, mặt khác, cũng là do Trọng Nhiên bên kia quá gắng sức.
Tốc độ cứ nửa tiếng lại đăng chương mới một lần, đến giờ đã ước chừng hơn ba mươi chương!
Tổng cộng sáu, bảy chục nghìn chữ!
Lượng cập nhật này, không chỉ làm kinh ngạc độc giả của cuốn sách 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 mà còn nhanh chóng được lan truyền với tốc độ ánh sáng trong các nhóm QQ và các bài đăng trên diễn đàn.
Những độc giả vốn không chú ý gì đến các hoạt động đọc sách, cũng bị động biết đến cuốn 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》.
Trong khi bị số lượng cập nhật lớn này làm cho kinh ngạc, mọi người cũng ùn ùn kéo đến tham gia cho vui.
Còn lượng truy cập vào 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》, thì như quả cầu tuyết, không những không giảm dần theo thời gian mà ngược lại còn có xu hướng ngày càng tăng lên.
Đáng chú ý là hôm nay còn là ngày 1 tháng 1, giai đoạn đầu của bảng xếp hạng vé tháng mỗi tháng.
《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 từ vị trí thứ ba của bảng vé tháng ban đầu, đã một mạch leo lên, đến khoảng năm giờ chiều tối nay, liền thành công đứng đầu bảng vé tháng nhờ lượng lớn độc giả mới đổ vào.
Với sự cộng hưởng của vị trí số một trên cả hai bảng, bất kỳ độc giả nào chú ý đến trang web đọc tiểu thuyết này, sau khi tìm đọc sẽ khó lòng dứt ra khỏi cuốn sách này.
Đương nhiên, không phải nói cuốn sách của Trọng Nhiên thật sự đứng đầu toàn trang.
Thành tích hiện tại của hắn chỉ là kết quả sau một đợt lượng truy cập lớn.
Khi cơn gió này qua đi, vẫn phải dựa vào thực lực thật sự để tranh tài.
Chỉ có điều đối với Thiên Châu mà nói, dù hắn chỉ có mỗi cuốn sách của Trọng Nhiên, cũng đã đủ đảm bảo thành tích cho hắn, xếp hạng đầu trong giới biên tập.
Ít nhất cũng sẽ không bị loại ở cuối bảng.
So sánh lại, thì nữ biên tập Thanh Nguyệt bên cạnh Thiên Châu lại trải qua quãng thời gian không mấy dễ chịu.
Vì trào lưu văn hóa Hàn Quốc dần suy thoái trong thời gian này, những ưu thế về tài nguyên tác giả trước đây của cô lại biến thành gánh nặng, ảnh hưởng đến thành tích của các tác phẩm mà cô ký hợp đồng.
Dù sao thì trong tay cô cũng toàn những tác giả viết văn hóa Hàn Quốc, khi loại hình sách này dần không còn được ưa chuộng, việc những tác giả này chuyển mình trở nên rất khó khăn.
Phần lớn tác giả sau nhiều lần thất bại, mất hết ý chí, có lẽ chỉ có thể quay về làm công việc cũ, ảm đạm rời khỏi giới văn học mạng.
Vốn dĩ cũng chẳng có gì, vì dù sao thì xu hướng của thể loại nhỏ trên giới văn học mạng thường thay đổi chỉ trong vài năm hoặc thậm chí vài tháng ngắn ngủi.
Thêm vào đó, bản thân Thanh Nguyệt cũng không phải là biên tập kỳ cựu, nên gặp tình huống như hiện tại cũng là điều bình thường.
Các biên tập ở phân loại khác cũng thỉnh thoảng gặp phải tình huống này.
Nhưng điều khiến Thanh Nguyệt có chút khó chịu là, cái người mới đến muộn hơn cô vài tháng bên cạnh, trong một khoảng thời gian ngắn nửa năm mà đã có trong tay mấy tác phẩm chất lượng cao.
Điều này thì cũng thôi đi.
Cho dù ra một tác phẩm đạt vạn đặt cũng chẳng có gì.
Nhưng không ai ngờ được, trong tay Thiên Châu lại xuất hiện một cuốn kỳ lạ như 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》.
Cuốn sách này khi nhận được các đề cử mở màn bình thường thì cũng chỉ đạt được thành tích theo chuẩn tinh phẩm bình thường thôi.
Kết quả, vì tác giả này viết một bài hát gốc, may mắn được bán cho một bộ phim truyền hình làm ca khúc chủ đề.
Lại càng may mắn khi bộ phim dở tệ này lại làm nổi bật lên ca khúc vốn dĩ nghe khá hay đó.
Kết quả là lại cực kỳ may mắn liên hệ được với ca sĩ hát bài hát này, làm một sự kiện phỏng vấn tương tác.
Với một chuỗi hành động kết hợp như vậy, chỉ cần tùy tiện đổi thành những tác phẩm thể loại Hàn Quốc đạt thành tích tốt của Thanh Nguyệt, cô cảm thấy cũng đều có thể thăng hạng trực tiếp.
Càng nghĩ như vậy, cô càng khó chịu.
Nhưng Thiên Châu lại chẳng để ý, còn thỉnh thoảng đăng ảnh chụp màn hình hậu trường và tin thắng trận trong nhóm làm việc của các biên tập.
"Đáng tiếc vẫn còn hơi chậm." Chủ bút của tổ đô thị Hồng Đậu tiếc nuối nói, "Nếu như cuốn sách của Trọng Nhiên viết sớm hơn mấy tháng, còn có thể vượt mặt trong buổi họp hàng năm của chúng ta."
"Lão đại, chuyện này không nóng vội." Thiên Châu vui vẻ hớn hở nói, "Năm nay Trọng Nhiên mới 16 tuổi, tương lai còn dài mà, năm nay không vượt mặt thì còn năm sau mà."
"Cũng đúng." Hồng Đậu cười một tiếng, trong lòng cũng thấy vui.
Tuy nói Trọng Nhiên không phải là tác giả do chính tay hắn dẫn dắt, nhưng thân là chủ bút, việc trong tổ xuất hiện một cuốn sách hot như 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》, cũng có sự tăng trưởng không nhỏ cho thành tích của hắn, nói thế nào cũng là một chuyện tốt.
Nhưng Thanh Nguyệt bên cạnh lại bất thình lình nói một câu làm mất hứng: "Học sinh cấp ba vốn dĩ không có nhiều kinh nghiệm sống, viết được một cuốn sách hot đã là rất giỏi, sau này nếu không biết tích lũy kiến thức tốt, thoáng chốc kiếm được nhiều tiền như vậy, rất khó nói người này có thể giữ vững tâm lý không, cuốn sách tiếp theo sẽ trực tiếp rơi xuống vực thẳm."
Lời nói này, thuần túy xét về mặt lý mà nói, thì cũng không có gì sai.
Nhưng khi nói ra với Thiên Châu đang vui vẻ, thì ít nhiều cũng có chút gây khó chịu.
Chỉ có điều, lúc này Thiên Châu ngược lại không hề tức giận chút nào.
Nếu là trước đây, hắn còn sẽ có những lo lắng như vậy.
Nhưng kể từ sau khi gặp mặt Trọng Nhiên, Thiên Châu sẽ không có những ý nghĩ như vậy nữa.
Bởi vì cậu nhóc đó thực sự quá trưởng thành, bất kể là trong cách đối nhân xử thế hay là làm việc, đều có sự chín chắn không giống với bạn bè đồng trang lứa, hơn nữa tuyệt đối không nhìn ra được cái kiểu kiêu ngạo sau khi kiếm được nhiều tiền.
Cho nên đối mặt với giọng điệu kỳ quặc của Thanh Nguyệt, Thiên Châu chỉ cười trừ: "Người ta là học sinh giỏi của trường trung học trọng điểm, thành tích ở trường luôn đứng đầu, có thể dành thời gian đến viết văn trên mạng cũng đã là rất tốt rồi."
"Dù sau này cậu ta không viết văn trên mạng nữa, thì cũng ít nhất là một sinh viên ưu tú của trường 985."
"Cho nên tôi cũng không cần phải bận tâm những điều này thay cho cậu ta, làm tốt những gì một biên tập nên làm là được rồi."
Nói xong, sắc mặt Thanh Nguyệt nhất thời hơi biến đổi, môi mấp máy, nhưng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể thấp giọng lẩm bẩm vài câu, những người xung quanh cũng không nghe rõ cô nói gì.
"Được rồi." Chủ bút Hồng Đậu liếc nhìn Thanh Nguyệt một cái, sau đó đứng dậy nói, "Ngày mai sẽ là buổi họp hàng năm rồi, tôi tối nay phải đi gặp mấy tác giả, nếu các cậu có tác giả nào quen biết đến tham dự thì có thể hẹn nhau đi ăn cơm gì đó."
Nói đến đây, Hồng Đậu cười ha hả bổ sung: "Mấy người đó đều là những người có tiền, ai cũng nhiều tiền hơn người khác, chúng ta cũng không cần phải khách sáo, cứ ăn cọ vài bữa."
Nói xong, hai biên tập kỳ cựu khác cũng đứng dậy, rõ ràng là cũng có tác giả dưới tay đến thành phố Trưởng Ninh dự họp.
Chỉ có Thiên Châu và Thanh Nguyệt là ở lại công ty, vì dưới tay không có tác giả nổi bật nào.
Thiên Châu không thèm để ý đến Thanh Nguyệt bên cạnh nữa, mở máy tính lên QQ, tìm đến ảnh đại diện của Trọng Nhiên.
(Thiên Châu): Đang làm gì đó? Chắc không phải vẫn đang gõ chữ đấy chứ?
(Trọng Nhiên): Không có mà, đang về nhà đón năm mới đây.
(Thiên Châu): Hôm nay cậu đăng hơn ba mươi chương, đều là bản thảo đã viết trước à?
(Trọng Nhiên): Đương nhiên rồi, tôi cũng không phải là thần, sao có thể cứ nửa tiếng lại viết hai ngàn chữ không ngừng được?
(Thiên Châu): Vậy hôm nay cậu định đăng bao nhiêu?
(Trọng Nhiên): Nửa giờ phát một chương, tổng cộng 49 chương, cộng thêm hôm nay rạng sáng sẽ thêm đổi mới một chương, tiếp cận cái 50 chương.
(Thiên Châu): Ngạo mạn. Loại trừ ngạo mạn, Thiên Châu cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiểu tử này bình thường còn phải đi học, rốt cuộc là làm thế nào mà dành được nhiều bản thảo đến vậy?
Suốt 50 chương A!
Đổi thành số chữ mà nói, đó chính là suốt một trăm ngàn chữ!
Một ngày đổi mới một trăm ngàn chữ, cái này so với rất nhiều tác giả một tháng lượng đổi mới còn nhiều hơn. Nghĩ tới đây, Thiên Châu không nhịn được mở nhóm tác giả dưới trướng của hắn, ở bên trong phát tin.
(Thiên Châu): Các ngươi a, ngày ngày chỉ biết lướt nhóm.
(Thiên Châu): Nhìn một chút người ta Trọng Nhiên! Một ngày đổi mới 50 chương!
(Thiên Châu): Ta đối với các ngươi yêu cầu cũng không cao, một ngày viết 4000~5000 chữ, đừng có tí là ngưng được không?
Lý Lạc bản thân cũng ở trong nhóm này, chỉ là ngày thường hắn đều trong trạng thái ẩn mình.
Khi hắn nhìn thấy Thiên Châu vừa mới nói chuyện với hắn xong, quay đầu ngay tại trong nhóm tác giả đăng đoạn này, nhất thời vui vẻ bật cười.
Xem ra áp lực tăng chương này, là thật sự đến nha.
"Ngươi nhìn cái gì vậy?"
Trong phòng khách ở phòng 401 khu dân cư Cẩm Trình, Ứng Thiện Khê thấy Lý Lạc khóe miệng nhếch lên, không khỏi một mặt hồ nghi tiến lại hỏi.
Nhưng tốc độ tay của Lý Lạc rất nhanh, trong nháy mắt chuyển sang đoạn chat cùng Triệu Vinh Quân.
(Triệu Vinh Quân): Ta thất tình.
(Lý Lạc): Ồ? Ngươi xác định là thất tình?
(Triệu Vinh Quân): Được rồi ta thừa nhận, hẳn là không tính là thất tình, La Giai Giai xác thực có bạn trai.
Ứng Thiện Khê tò mò nhìn hai mắt, không khỏi hỏi: "Triệu Vinh Quân còn có người thích à?"
"Hắn là thích trong tư tưởng." Lý Lạc lắc đầu một cái, "Chỉ là một nam sinh đối với một chút ưu đãi đột nhiên xuất hiện mà tự mình nảy sinh cảm xúc thôi."
Chỉ cần là một cô gái, dáng dấp không đến mức quá khó coi, vậy chỉ cần có thể thường xuyên đối với nam sinh như Triệu Vinh Quân biểu lộ ra một chút thiện ý, cũng rất dễ dàng nhận được hảo cảm của đối phương.
Phần lớn nam sinh, từ nhỏ đã thiếu loại đối xử tử tế đến từ phái nữ, hễ mà gặp phải một lần, cũng sẽ lầm tưởng là mình yêu đối phương.
(Lý Lạc): Ngày mai đi ra ngoài, huynh đệ cùng ngươi chơi bóng rổ.
(Triệu Vinh Quân): Tốt, nhưng mà ngươi có thể đừng dẫn theo Ứng Thiện Khê với mấy nàng kia được không.
(Lý Lạc): Người này rồi sao?
(Triệu Vinh Quân): Ta bây giờ thấy quan hệ các ngươi tốt như vậy, trong lòng liền khó chịu.
(Lý Lạc): Vậy ngươi có muốn trực tiếp nói với Khê Khê không? Nàng ngồi cạnh ta, thấy hết rồi.
(Triệu Vinh Quân):?
Một giây kế tiếp.
Điện thoại di động của Lý Lạc liền bị đoạt mất.
(Lý Lạc): Ngươi yên tâm, ngày mai ta cũng đi cùng, ta sẽ thật tốt an ủi ngươi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận