Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 236: Khê Khê sắp đến chiến trường (length: 19864)

Buổi trưa ngày 15, trong phòng bếp căn hộ 1502 ở Bích Hải Lan Đình.
Từ Hữu Ngư mang tạp dề, đứng bên cạnh Lý Lạc, giúp hắn một tay.
Sau năm sáu ngày phối hợp liên tục, hiện tại hai người ở trong phòng bếp cũng càng ngày càng ăn ý.
Cơ bản là Lý Lạc vừa ra hiệu, Từ Hữu Ngư liền biết hắn muốn gì, sau đó nhanh chóng lấy đồ đưa tới.
Tuy lúc xào nấu đồ ăn trong bếp khá nóng, nhưng Từ Hữu Ngư vẫn rất thích thú, vô cùng hưởng thụ sự ăn ý, phối hợp nhịp nhàng này.
Rõ ràng đã nhiều lần ghi lại khung cảnh trong bếp, hình như lại có thêm một số nội dung mới có thể viết.
"Này, ăn cơm trưa xong là ngươi về nhà luôn sao?" Từ Hữu Ngư hỏi, "Rõ ràng còn hai ba ngày nữa mới giao thừa mà."
"Tối nay Khê Khê và các nàng trở về." Lý Lạc nói, "Ngày mai ta phải cùng ba mẹ ta, còn có nhà Khê Khê cùng nhau đi mua đồ tết, sau đó ngày kia về quê."
"À ra vậy." Từ Hữu Ngư gật gật đầu, "Có chút hâm mộ đó, nhà ta năm nào cũng ở lại đây, cảm giác chẳng có chút không khí tết nào."
"Vậy nhà ngươi ăn tết không về quê sao?" Lý Lạc hỏi.
"Chuyện này à." Từ Hữu Ngư chớp mắt, nhẹ giọng nói, "Ông bà nội ta đã mất sớm rồi... Hơn nữa tổ tiên bên ba ta thật ra không phải người địa phương, là ông nội ta hồi trẻ đi học ở tỉnh Hà Cốc, sau đó được nhà nước đưa đi du học, khi về nước thì được mời về làm việc tại đại học Tiền Giang."
"Cho nên sau khi ông nội qua đời, bên ba ta căn bản cũng không có thân thích lui tới, coi như là con một."
"Gia tộc bên mẹ ta thì rất lớn, nhưng quê mẹ ta đã phá dỡ di dời từ lâu, mọi người đều ở trong thành phố Ngọc Hàng phân tán khắp nơi, không có một quê hương cố định nào."
"Đêm ba mươi mẹ ta sẽ đón ông bà ngoại đến nhà, cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, sau đó mấy ngày tiếp theo thì đi lại một phen với mấy nhà thân thích quen thuộc, ngoài ra thì cũng không còn gì."
"Thì ra là thế." Lý Lạc giả bộ như đây là lần đầu nghe thấy, gật gật đầu.
Thật ra, chuyện này Lý Lạc đã từng nghe Từ Hữu Ngư nói một lần ở kiếp trước rồi.
"Nghe nói khi các ngươi về quê ăn tết, có phải không khí tết rất đậm không?" Từ Hữu Ngư không nhịn được tò mò hỏi, "Ta xem các loại sách báo và tài liệu truyền hình, đều có khá nhiều miêu tả, đáng tiếc bản thân ta chưa từng được trải nghiệm, nhà ta khi tết đến cũng chỉ xuống dưới lầu đốt chút pháo mà thôi."
"Thật ra cũng chỉ có thế thôi." Lý Lạc cười ha ha hai tiếng, "Cũng chỉ là cúng tổ tiên, ăn cơm tất niên, đốt pháo, chỉ là đông người thì náo nhiệt hơn một chút."
"Hâm mộ quá." Từ Hữu Ngư không kìm được cảm thán, bưng món ăn đã xào xong của Lý Lạc ra bàn.
Lý Lạc cũng đi theo ra, rồi nói: "Ta đã hẹn Trúc Sanh rồi, bảo là đến mùa xuân sẽ mời nàng đến nông thôn chơi, nếu ngươi có hứng thú thì đến lúc đó cùng đi luôn."
"Ồ? Có được không?"
"Có gì mà không được." Lý Lạc cười nói, "Đi xe cũng chỉ mất 30 ~ 40 phút, đâu có phải là thâm sơn cùng cốc gì đâu, nhà ông nội ta vẫn còn nhiều phòng trống lắm."
"Vậy ta cứ coi như không khách khí nhé?" Từ Hữu Ngư nhướng mày, nhất thời thấy hào hứng, "Trúc Sanh khi nào thì về? Đến lúc đó ta sẽ liên lạc với nàng cùng nhau."
"Chắc sắp lên máy bay rồi." Lý Lạc liếc nhìn thời gian, "Chắc phải đến tối muộn mới hạ cánh."
Đang nói, điện thoại của Lý Lạc rung lên mấy tiếng.
Tin nhắn từ QQ.
Lý Lạc mở ra xem, quả đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
(Nhan Trúc Sanh): Chúng ta sắp lên máy bay rồi.
(Lý Lạc): Ừ, nhận được rồi.
(Nhan Trúc Sanh): Bạn của mẹ ta là tổng tài công ty nàng, nhưng ta không ngờ, con gái của ông ấy lại là Khê Khê.
(Lý Lạc): Ồ? Ngươi không biết sao?
(Nhan Trúc Sanh): Hai người đó ta đương nhiên đều biết, nhưng gặp mặt cùng nhau thì vẫn là lần đầu tiên.
Nghe Nhan Trúc Sanh nói vậy, Lý Lạc mới nhớ lại, lần họp phụ huynh trước, Ứng Chí Thành cũng không tới.
Chắc trước giờ Ứng Chí Thành chưa từng dẫn Ứng Thiện Khê gặp Viên Uyển Thanh và Nhan Trúc Sanh.
Đây chẳng phải là lần đầu tiên những người ở hai nhà này gặp nhau sao?
Còn về phía Ứng Thiện Khê thì ngược lại, nàng đã sớm biết Viên Uyển Thanh là mẹ của Nhan Trúc Sanh.
Nhiều lắm cũng chỉ là lúc trước không biết Viên Uyển Thanh là nghệ sĩ trong công ty của Ứng Chí Thành mà thôi.
So sánh ra, có lẽ hai bên họp phụ huynh mới ngạc nhiên hơn.
Dù sao Viên Uyển Thanh trước đã từng gặp Ứng Thiện Khê trong buổi họp phụ huynh rồi, nhưng không ngờ cô bé lại là con gái của Ứng Chí Thành.
Còn Ứng Chí Thành thì lại không nghĩ tới, hai cô con gái lại quen nhau ở trường.
Ứng Chí Thành và Viên Uyển Thanh sau khi phát hiện ra điều này, không biết vì sao, trong lòng đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao nếu hai cô bé có mối quan hệ tốt với nhau, thì sau này khi hai người họ công bố quan hệ, lực cản từ con cái chắc cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Còn về áp lực dư luận bên ngoài thì đối với cả hai mà nói lại không quan trọng bằng.
Dù sao thì Viên Uyển Thanh cũng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, tìm một người đàn ông để kết hôn cũng là chuyện bình thường.
Người hâm mộ của nàng cũng không đến mức có hành động quá khích.
Tuy nhiên, qua lời nhắc nhở của Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc đột nhiên nhận ra một chuyện.
Từ sau buổi tối mấy ngày trước khi kết thúc cuộc gọi với Ứng Thiện Khê, hình như nàng không còn chủ động tìm mình nữa?
Mấy ngày nay nàng không hề chủ động nhắn tin cho mình, trước là vì mỗi ngày bị học tỷ kéo đến đây lấy tài liệu hành hạ, nên không có thời gian nghĩ nhiều.
Bây giờ Nhan Trúc Sanh vừa nhắc tới Ứng Thiện Khê, Lý Lạc mới chợt cảnh giác.
(Lý Lạc): Ngươi không có nói chuyện ta với Viên a di chứ? Chắc hẳn Ứng thúc còn chưa biết chuyện ta viết tiểu thuyết đúng không?
(Nhan Trúc Sanh): Ta chắc chắn không nói nha, mẹ ta khi nhắc đến ngươi trước mặt người ngoài, đều gọi là Trọng Nhiên, không hề nhắc đến tên thật của ngươi, chuyện này ta đã nhắc nhở mẹ rồi.
Thấy Nhan Trúc Sanh nói vậy, Lý Lạc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng yên tâm hơn đôi chút.
(Lý Lạc): Vậy thì tốt, chắc tại ta lo lắng quá thôi.
Chỉ là Lý Lạc phỏng chừng thế nào cũng không ngờ được, chỉ vì hôm đó đụng mặt Ứng Chí Thành ở hành lang công ty truyền hình Hoa Việt, mà đã bị Ứng Chí Thành nghi ngờ.
Đến mức hợp đồng nội bộ cũng bị lôi ra, từ Vinh bí thư báo cáo lại cho Ứng Chí Thành.
Tin tức Lý Lạc chính là Trọng Nhiên này, tự nhiên cũng không thể giấu diếm được.
Chỉ có thể nói thân là một tổng tài công ty, khứu giác nhạy bén của Ứng Chí Thành trong phương diện này quả thực không phải dạng vừa.
Còn Lý Lạc đáng thương lúc này vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Lý Lạc nghĩ lại, dù sao thì mình cũng định lật bài vào dịp Tết rồi, cũng chỉ còn vài ngày thôi, lo lắng mấy chuyện này cũng không cần thiết.
Chi bằng lo lắng xem sau khi ngửa bài, Ứng Thiện Khê nhìn tiểu thuyết của mình, sẽ có phản ứng gì thì hơn.
"Ăn cơm thôi." Từ Hữu Ngư múc cơm đặt trước mặt Lý Lạc, không khỏi kỳ lạ nhìn sắc mặt hắn, "Hình như trông sắc mặt của ngươi có hơi khó coi?"
"Không có gì." Lý Lạc hít một hơi thật sâu, chỉ là đang chuẩn bị tâm lý đối mặt với tử thần thôi.
"Ý gì?"
"Ta dự định đến tết sẽ lật bài với Khê Khê, nói về chuyện ta viết tiểu thuyết."
"Hả? Thật á?" Từ Hữu Ngư mở to mắt, có chút không dám tin, "Ngươi đang yên lành tự dưng nói chuyện này làm gì?"
"Cái miệng rộng của mẹ ta, lúc trước khi chưa nhắc nhở bà ấy, cũng đã kể chuyện ta viết sách với mấy người thân rồi." Lý Lạc bất lực nói.
"Lần này về quê ăn tết, ai biết được họ hàng bên kia sẽ truyền đi thế nào."
"Thay vì đến lúc đó bị Ứng Thiện Khê phát hiện, thì chi bằng chủ động khai thật còn được khoan hồng."
"Ha ha ha ha ~" Từ Hữu Ngư nghe xong thì lập tức vỗ bàn cười lớn, "Ta bắt đầu mong chờ, đến lúc đó Khê Khê đọc tiểu thuyết của ngươi, lúc thấy Thẩm Đông Đông thì sẽ phản ứng như thế nào."
"Chẳng qua chỉ là lấy tài liệu thôi." Lý Lạc mặt lạnh nghiêm nghị nói, "Ngươi còn cười nữa, ta liền đem sách của ngươi giới thiệu cho Khê Khê và Trúc Sanh đọc đấy."
Từ Hữu Ngư: "?"
"Ngươi muốn làm bom tự sát thì coi như xong đi, đừng có kéo ta theo xuống nước chứ!" Từ Hữu Ngư kêu lên, "Ta đã vất vả lắm mới lừa được ba ta, ngươi đừng có bày thêm trò mèo gì mới để đốt nhà chứ."
"Ta chỉ nói vậy thôi." Lý Lạc bĩu môi, "Nhìn ngươi bộ dạng không tin tưởng ta như vậy, ta cảm thấy tổn thương rồi đó."
"Này này, ăn nhiều một chút." Từ Hữu Ngư cười tít mắt gắp thức ăn cho hắn, "Mấy ngày nay anh nấu cơm vất vả quá... Hữu Ngư vô cùng cảm kích, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân này!"
"Sao không phải là kiếp này lấy thân báo đáp?" Lý Lạc nhíu mày nói, "Kiếp sau làm trâu làm ngựa vậy không phải là dành cho người ta xem thường à?"
"Nếu mà ngươi muốn thì thiếp cũng không phải là không thể cân nhắc đâu." Từ Hữu Ngư chớp chớp đôi mắt to, e lệ liếc hắn một cái, rồi xấu hổ lấy tay che mắt, ngượng ngùng nói, "Chỉ sợ lang quân coi thường thiếp thôi, thiếp không dám nói bừa."
Khóe miệng Lý Lạc giật giật: "Bệnh diễn sâu của ngươi đúng là không nhẹ, đi viết tiểu thuyết trên mạng thì thật là uổng phí tài năng, sau này tính tiến quân vào giới điện ảnh luôn đi."
"Đi ngủ với đại đạo diễn sao?" Từ Hữu Ngư liếc mắt.
Tinh thông các loại chuyện bát quái của giới giải trí như Từ Hữu Ngư, viết tiểu thuyết liên quan thì còn được, chứ muốn đích thân ra trận thì thôi, xin miễn cho kẻ bất tài này, càng xa càng tốt.
Hai người vừa tán gẫu vừa ăn cơm.
Rất nhanh, Lý Lạc nhận được tin nhắn cuối cùng của Nhan Trúc Sanh trước khi lên máy bay.
(Nhan Trúc Sanh): Sắp cất cánh rồi.
(Lý Lạc): Ừ, khi nào hạ cánh thì báo ta nhé.
Nói xong với Nhan Trúc Sanh, Lý Lạc suy nghĩ một hồi, vẫn là chủ động nhắn tin cho Ứng Thiện Khê.
(Lý Lạc): Máy bay có phải muốn cất cánh hay không?
(Lý Lạc): Sau khi rơi xuống đất nhớ kỹ cho ta gửi một tin nhắn.
Không có trả lời ngay.
Mãi đến mấy phút sau, điện thoại di động của Lý Lạc mới rung lên một cái.
Hắn cầm lên nhìn, phía trên chỉ có một chữ.
(Ứng Thiện Khê): Ừa.
Buổi chiều, Hiệp hội Nhà văn thành phố Ngọc Hàng.
Lý Quốc Nho như thường lệ, ở công viên khu dân cư gần đó dạo tới trưa, tìm người tán gẫu đánh cờ, về nhà ăn bữa cơm trưa, liền đi tới hiệp hội.
"Cảnh Xuân đâu? Sao không ở đây uống trà?" Đi vào phòng hoạt động của hiệp hội, Lý Quốc Nho nhìn quanh một vòng, không thấy người quen cũ của mình, liền hỏi một người bên cạnh.
"Đang làm việc rồi." Người kia đáp lại, "Ngươi đi hành lang bên kia xem một chút, chắc là ở đó."
"À, cảm ơn."
Lý Quốc Nho nghe vậy, liền xoay người ra khỏi phòng hoạt động, đi về phía hành lang.
Hiệp hội Nhà văn ở đây, chia thành bộ phận làm việc và bộ phận hoạt động.
Bộ phận trước chủ yếu dùng để tiếp đãi khách và làm việc, bộ phận sau chính là khu vực hoạt động của các hội viên hiệp hội.
Mà Tôn Cảnh Xuân lúc này đang ở hành lang, chính là nơi nối giữa hai bộ phận này.
Trên tường hai bên hành lang, treo đủ loại tranh ảnh và thông báo liên quan đến hiệp hội, bao gồm một số thành viên hiệp hội nổi tiếng, giới thiệu về sự thành lập hiệp hội, cùng với sự phát triển những năm gần đây... Mà hôm nay, một trong những cột thông báo trước đây trống không, sắp chào đón chủ nhân mới của nó.
Lý Quốc Nho một đường đi tới hành lang, liếc mắt liền thấy Tôn Cảnh Xuân, cùng hai nhân viên công tác bên cạnh.
Ba người họ đang cầm một tấm thông báo mới, cẩn thận bỏ vào cột thông báo, xác nhận cố định an toàn xong, liền vỗ tay thở phào nhẹ nhõm.
"Xong rồi, vất vả rồi." Tôn Cảnh Xuân cảm ơn hai nhân viên công tác, sau đó lùi lại hai bước nhìn tấm thông báo mới nhất này, hài lòng gật đầu một cái, "Như vậy là được rồi."
"Đây là cái gì vậy?"
Lý Quốc Nho tò mò đến gần, ngước mắt nhìn, liền thấy trên cột thông báo viết bằng chữ lớn nhất — "Nhiệt liệt chúc mừng Hội đàm Liên hợp lần thứ nhất giữa Hiệp hội Nhà văn Mạng tỉnh Tiền Giang Kết thúc Viên mãn".
"Ồ." Lý Quốc Nho nhớ ra, "Lần trước ngươi nhắc với ta, là cái cuộc hội đàm của đám người viết văn mạng đúng không?"
"Đúng, chính là chuyện này." Tôn Cảnh Xuân gật đầu, chống nạnh nhìn thông báo này, "Mấy hôm trước mới vừa kết thúc, đây không phải là ảnh đã có rồi, làm thành thông báo, đăng lên để thông báo một thời gian sao."
"Hội đàm kiểu gì? Có ý nghĩa không?" Lý Quốc Nho cười ha hả hỏi.
"Có ý nghĩa gì." Tôn Cảnh Xuân lắc đầu liên tục, "Hiệp hội mời đến mấy khách quý, trong đó có một nhà văn của chúng ta, lên sân khấu diễn giảng thì trực tiếp ném bản nháp đã chuẩn bị sẵn, tại chỗ mắng luôn, thiếu chút nữa ta không kéo về được."
"Hoắc, còn có chuyện này?" Lý Quốc Nho kinh ngạc một chút, rồi không nhịn được hỏi, "Là ai vậy?"
"Chính là Trữ Thịnh, người trước đây hiệp hội khen thưởng nhà văn mới xuất sắc nhất, viết 《Cha tôi》." Tôn Cảnh Xuân nhỏ giọng nói, "Cháu trai của chủ tịch Lý."
"Hắn à?" Lý Quốc Nho nghe xong, nhất thời lộ vẻ ghét bỏ, "Hắn còn không bằng ta viết."
"Suỵt!" Tôn Cảnh Xuân vội ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng, "Chuyện này tốt nhất đừng bàn đến, hoạt động nhà văn mới kia vốn dĩ là để làm cảnh cho người ta, nếu không cũng không có kinh phí, một giải gà rừng thôi, cho thì cho chứ."
"Loại mặt hàng này, không phải ta nói nhé, mặc dù ta cũng không xem trọng mấy cuộc hội đàm của văn đàn mạng kia, nhưng cũng không đến nỗi tìm hắn lên đó chứ?" Lý Quốc Nho cằn nhằn.
"Khụ khụ." Tôn Cảnh Xuân ho khan hai tiếng, "Cũng là chủ tịch Lý tiến cử, nếu không vốn dĩ có bốn khách quý, hắn bị nhét vào."
Lý Quốc Nho: "..."
Nghe lời này, Lý Quốc Nho lập tức lắc đầu liên tục.
Nhưng hắn trước kia đi khắp nơi buôn bán, đã làm không ít giao dịch, với kiểu sự tình này cũng không thấy ngạc nhiên.
Cùng Tôn Cảnh Xuân than thở vài câu, cũng không tiếp tục nói nữa, mà cẩn thận nhìn vào tấm thông báo.
"Nhìn đều còn trẻ." Lý Quốc Nho nhìn mấy lần, phần chữ thì bỏ qua luôn, trực tiếp nhìn vào mấy tấm ảnh bên trên.
Bên trong có ảnh chụp chung cả phòng hội nghị, còn có năm khách quý ngồi thành hàng chụp.
Ngoài ra, chính là ảnh chụp chung của ba người trúng giải hoạt động sáng tác.
"Viết văn mạng đều rất trẻ." Tôn Cảnh Xuân gật đầu nói, "Trong này còn có người vị thành niên đó."
"Vị thành niên?" Lý Quốc Nho giật mình, "Bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu tuổi, vẫn còn học cấp ba." Tôn Cảnh Xuân cười lắc đầu, "Khi họp, cái ông Trữ Thịnh kia còn lôi người ta ra mắng, kết quả bị người ta có lý có chứng cứ mắng lại, thật là xấu hổ mất mặt."
"Còn có chuyện này?" Lý Quốc Nho nhìn tấm ảnh chụp chung phòng hội nghị, không khỏi tò mò hỏi, "Người trẻ tuổi nào vậy? Ngươi chỉ ta xem thử?"
"Không cần xem tấm này, ngươi xem tấm ảnh chụp chung những người trúng giải sáng tác truyện ngắn là được." Tôn Cảnh Xuân chỉ tấm hình dưới góc phải, "Chính là tên nhóc ở giữa kia, đang đứng cùng thư ký Tào của hiệp hội tỉnh."
Lý Quốc Nho nhìn theo hướng ông ta chỉ, rất nhanh liền thấy chàng trai có vẻ ngoài thanh tú, đẹp trai kia.
Vốn dĩ hắn cũng chỉ tò mò thôi, liếc mắt nhìn một cái là xong.
Nhưng sau khi liếc nhìn xong, Lý Quốc Nho theo bản năng ồ lên một tiếng, cảm thấy thằng nhóc này quen quen, vì thế lại cẩn thận nhìn thêm hai cái.
Một lần nhìn này, coi như nhìn ra chuyện, một nhìn một im lặng.
Vẻ mặt Lý Quốc Nho lộ vẻ kinh nghi bất định, cảm thấy hình như nhìn ra cái gì đó, nhưng lại có chút không dám chắc chắn.
Tôn Cảnh Xuân ở bên cạnh thấy hắn khác thường, liền kỳ quái hỏi: "Sao vậy? Cái này còn khiến ông nhìn ra hoa nữa hả?"
"Có nhìn ra hoa hay không ta không biết, nhưng mà," Lý Quốc Nho có chút lúng túng, gãi đầu rồi không nhịn được nói, "Hình như ta quen biết đứa nhỏ này..."
"Hả? Ông quen?" Tôn Cảnh Xuân ngạc nhiên một chút, vội hỏi dồn, "Ông quen ở đâu?"
"Chờ một chút, khoan đã, để đề phòng chuyện gì, tránh làm trò hề cho thiên hạ." Lý Quốc Nho giơ tay nói, "Hình này hơi mờ, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi biết tên thật của thằng nhóc này là gì không?"
"Biết chứ." Tôn Cảnh Xuân nhớ lại một lúc, "Tên là Lý Lạc thì phải, Lý Lạc, Lạc trong Anh Lạc ấy."
"Ôi!" Lý Quốc Nho vỗ đùi, nhất thời kinh ngạc nói, "Vậy đúng là hắn rồi!"
"Ông thật sự quen?" Tôn Cảnh Xuân ngạc nhiên hỏi, "Sao lại quen?"
"Ngươi nhìn xem họ của nó là gì." Lý Quốc Nho bật cười lắc đầu, "Họ Lý đấy, đây là con cháu của nhà ta, đứa em ruột nhỏ nhất của ta, con của hắn, Lý Lạc! Ta đã thấy càng nhìn càng quen rồi, thì ra đúng là nó!"
Tôn Cảnh Xuân nghe ông ta nói vậy, miệng đều há hốc.
"Thằng nhóc này cũng có chút giỏi đấy chứ." Lý Quốc Nho biết đây là cháu trai mình, nhất thời lấy làm lạ, "Hồi trước ta nghe nó nói viết văn mạng, còn khuyên nó phải học hành tử tế, văn mạng thì sau này lên đại học vẫn có thể viết."
"Không ngờ, vậy mà nó viết thành danh luôn, còn đoạt được giải sáng tác."
"Giải sáng tác này có tiền thưởng không? Bao nhiêu tiền?"
"Ờ, nó được giải nhất, tiền thưởng năm mươi nghìn." Tôn Cảnh Xuân nhếch mép nói.
"Cũng không ít đấy chứ." Lý Quốc Nho kinh ngạc nói, "Tiền thưởng nhiều vậy."
Đối với Lý Quốc Nho, năm mươi nghìn cũng không coi là nhiều, nhưng nghĩ đến là Lý Lạc, một đứa trẻ nhỏ nhận được giải thì đáng quý vô cùng.
"Ha ha, là nhiều thật." Tôn Cảnh Xuân cười khổ một tiếng, cân nhắc một phen, không nhịn được nhắc nhở Lý Quốc Nho, "Nhưng ông không biết đấy thôi, cuốn sách nó viết, so với số tiền thưởng này đáng giá hơn nhiều."
"Hả? Có ý gì?" Lý Quốc Nho sững người, có chút không phản ứng kịp.
"Ông vẫn chưa biết sao." Tôn Cảnh Xuân nói, "Cuốn 《Ta Thật Không Phải Là Minh Tinh》 của nó chỉ riêng tháng trước, tiền bản quyền đã có con số này rồi."
Vừa nói, ông giơ lên ba ngón tay.
Lý Quốc Nho nhìn tay ông ta, có chút kinh ngạc: "Ba mươi nghìn?"
"Ba trăm nghìn!" Tôn Cảnh Xuân nói lớn, "Nói đúng ra, là 370 nghìn! Đầy 370 nghìn!"
"Hơn nữa, ông không biết đâu, cháu trai ông dựa vào cuốn sách này, còn được vào hiệp hội mạng tỉnh."
"Còn được thư ký Tào đích thân mời, kêu nó gia nhập hiệp hội tỉnh, đúng là tiền đồ vô lượng nha!"
Lời vừa thốt ra.
Lý Quốc Nho chậm rãi há to miệng, đầu ong ong.
Hắn nhớ lại trước đây khi đến nhà em trai, lúc ăn cơm từng nói những lời kia, nhất thời mặt đỏ bừng.
Lại nghĩ đến mình còn phải dựa vào người khác giúp chỉnh sửa hồi ký cá nhân, mới miễn cưỡng được vào hiệp hội thành phố, mà người ta Lý Lạc, tuổi còn nhỏ đã được bí thư hiệp hội tỉnh đích thân mời.
Nghĩ đến đây, trong lúc nhất thời, Lý Quốc Nho không nói được lời nào.
Cả người đều ngây ra tại chỗ, thật lâu không nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận