Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 406: Nàng trà sữa, nàng trà sữa, còn có nàng trà sữa (length: 18009)
Chờ Nhan Trúc Sanh không muốn trà sữa trân châu cũng sau khi làm xong, Giản Thuần liền lại đi bộ trở về khu nghỉ ngơi.
Lý Lạc để cho Nhan Trúc Sanh cùng Từ Hữu Ngư đi nghỉ trước, tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi một hồi, mình thì ở lại quầy bên này, vừa nhìn Lâm Tú Phong bận rộn, vừa cùng hắn tán gẫu.
"Lại nói không phải mướn Giản học tỷ tới làm việc sao? Thế bình thường cũng là ngươi tự mình ở bận rộn?" Lý Lạc hai tay khoác lên trên quầy, hiếu kỳ hỏi Lâm Tú Phong.
"Ta cùng nàng ký hợp đồng thuê, nàng chỉ lên làm đêm, bình thường ban ngày vẫn là ta tự mình tới." Lâm Tú Phong nói, "Dù sao ta cũng không có chuyện gì, nàng vừa vặn bình thường ban ngày cũng phải giờ học, cứ như vậy."
"Nàng sẽ được một tháng một ngàn tiền lương, mỗi ngày lên làm đêm, tình cờ ban ngày không có lớp mà nói, sẽ giống như bây giờ, tới bên này tự học."
"Nếu ta tương đối bận rộn, cũng có thể gọi nàng tới giúp một hồi, cái giá chính là cho nàng cung cấp miễn phí trà sữa."
"Đây cũng là cái giá?" Lý Lạc nhếch mép một cái, "Nàng sẽ không coi trọng ngươi chứ?"
"Đừng có nói linh tinh." Lâm Tú Phong liếc hắn một cái, "Ngược lại ngươi, không có việc gì mà ân cần, không phải lừa đảo thì là đạo tặc, sao đột nhiên nghĩ đến tới chỗ ta vậy?"
"Há, chỉ là tiện đường." Lý Lạc chỉ chỉ hướng ngã tư đường ngoài cửa, "Đây không phải nghe nói tàu điện ngầm bắt đầu xây rồi sao, liền tới xem một chút."
"Tàu điện ngầm a" Lâm Tú Phong vừa nghe nói vậy, nhất thời cảm khái, "Nói đến đây, nhà các ngươi mua bên này mấy gian cửa tiệm, xem như cho các ngươi kiếm đậm rồi, tàu điện ngầm một phát, giá nhà ở đây cao thành cái dạng gì?"
"Ta kiếm không phải cậu kiếm sao? Chúng ta đều người một nhà." Lý Lạc cười hắc hắc nói.
"Xí." Lâm Tú Phong liếc hắn một cái, "Ngươi kiếm ngươi kiếm, có quan hệ gì với ta, chẳng lẽ ngươi còn có thể mua cho ta xe mới?"
"Có thể chứ." Lý Lạc gật đầu nói, "Ngươi muốn xe gì, ta mua cho ngươi."
Lâm Tú Phong: "?"
"Đừng có đùa, ta nói thật đấy."
"Ta nghiêm túc."
"Nghiêm túc cũng không cần." Lâm Tú Phong gõ một cái vào đầu Lý Lạc, bật cười nói, "Biết rõ bây giờ ngươi kiếm nhiều tiền rồi, bất quá vẫn là chính mình giữ lại xài đi, cậu ngươi cũng không phải đói chết, mua xe còn cần phải ngươi?"
Nói tới đây, Lâm Tú Phong cũng cười thần bí, thò đầu tới thấp giọng nói: "Thật ra ta đã nộp tiền cọc, đặt trước xe rồi, chờ hết năm phải đi nhận xe."
"Tiền góp đủ rồi hả?" Lý Lạc nhíu mày.
"Tiệm trà sữa kinh doanh thuận lợi, bán cơm chiên cũng kiếm lời rất nhiều." Lâm Tú Phong nói, "Tích góp được hơn mười vạn rồi, chờ đến cuối năm khẳng định đủ, trực tiếp thanh toán hết."
"Cậu được đó." Lý Lạc cao hứng nói, "Vậy chờ sang năm ta tròn mười tám tuổi, có bằng lái xong, xe này cậu cho ta mượn chạy một chút."
"Tiểu tử ngươi." Lâm Tú Phong nhất thời không nói gì, "Xe như vợ có biết không? Ngươi có tiền như vậy, tự mình mua một chiếc không phải rồi."
"Ai cũng nói nữ nhân như quần áo, không ngờ tình cảm của ta với cậu, cũng chỉ là vậy thôi sao?" Lý Lạc giả bộ cảm thán nói.
"Ha." Lâm Tú Phong thấy hắn như vậy, nhất thời cười lạnh một tiếng, "Quần áo của người nào đó cũng không ít đây, trước vẫn là Khê Khê cùng cái cô bé tên Trúc Sanh kia, hiện tại lại thêm một con gái của Từ giáo sư? Ngươi có thể tiết chế lại chút đi."
"Ta đây chỉ là nghiêm túc giao bằng hữu." Lý Lạc nghiêm trang nghĩa chính ngôn từ nói.
"Là là là, nghiêm túc giao bằng hữu." Lâm Tú Phong đều lười phải nói với hắn, "Đừng đùa quá trớn là được, dù sao ta chỉ là nhắc nhở ngươi."
"Vậy cậu đặt chiếc xe gì?" Lý Lạc hiếu kỳ hỏi.
"Liền một chiếc Audi." Lâm Tú Phong ngoài miệng nói có vẻ rất tùy ý, nhưng vẻ mặt vẫn rất đắc ý, "Có muốn ngày mai ta dẫn ngươi đi xem một chút không?"
"Có thể chứ, gần đây ta cũng muốn xem xe."
"Ngươi muốn xem xe?" Lâm Tú Phong kinh ngạc một chút, "Ngươi không phải còn chưa có bằng lái sao?"
"Giúp ba ta xem." Lý Lạc nói, "Xe của ông ấy quá cũ, cũng nên đổi một chiếc mới."
"Há, cũng đúng." Lâm Tú Phong gật đầu nói, "Xe của ba ngươi vốn chính là xe cũ mà? Cũng chạy mấy năm rồi, còn không đổi sao?"
"Vốn là nói là muốn đổi." Lý Lạc bật cười nói, "Ta còn nói coi như là cho công ty mua một chiếc xe mới."
"Kết quả ba ta ngoài miệng nói muốn mua muốn mua, chọn tới chọn đi, vậy mà không quyết định được muốn mua cái gì."
"Ông ấy trước đây tiết kiệm quen rồi, đột nhiên phải bỏ ra hơn trăm ngàn mua xe mới, ít nhiều vẫn không nỡ."
Vốn dĩ Lý Lạc đã nói với Lý Quốc Hồng, có thể cân nhắc mua xe mới rồi.
Chung quy căn nhà Bích Hải Lan Đình 1502 kia, Lý Lạc đã trả hết nợ rồi.
Mà còn lại ba căn cửa hàng kia, thuộc về của chị họ Trần Lộc bên ngân hàng, không cần gấp đem trả hết nợ vay, mỗi tháng trả bình thường là được.
Hơn nữa thu nhập của Lý Lạc dạo gần đây tăng trưởng, tài khoản tài chính đã hơi nhiều, dù là mua chiếc xe sang triệu bạc cũng dư dả.
Nhưng Lý Quốc Hồng chỉ là có chút tiếc tiền, cảm thấy chiếc xe cũ của ông ấy vẫn có thể chạy được, liền luôn nói là hoãn lại.
Lý Lạc cũng coi như hiểu rồi, không dùng chiêu mạnh, Lý Quốc Hồng chắc chắn sẽ không tự mình mua xe.
"Được được được." Lâm Tú Phong vừa nghe Lý Lạc muốn xem xe, nhất thời mắt sáng rực lên, "Vậy ngày mai ta cùng ngươi đi xem một chút."
Nói Lý Lạc cho hắn mua xe, Lâm Tú Phong là chắc chắn sẽ không nhận.
Nhưng nếu chỉ là phụ họa đi xem xe, tư vấn một chút, Lâm Tú Phong chắc chắn vui vẻ.
Nói không chừng còn có thể sờ vào những chiếc xe sang đắt tiền kia.
Trước đây Lâm Tú Phong tự mình đi tiệm 4s, bởi vì trong túi không có bao nhiêu tiền, cũng không đủ tự tin đi xem xe đắt tiền.
Lần này có Lý Lạc dẫn đầu, Lâm Tú Phong đủ tự tin, nghĩ một chút đã mong chờ rồi.
Bất quá Lý Lạc đối với cái này lại không để tâm lắm, sau khi hẹn xong với Lâm Tú Phong, liền cầm ly trà sữa tiên thảo của mình, quay đầu đi khu nghỉ ngơi.
Lúc này Từ Hữu Ngư cùng Nhan Trúc Sanh đang ngồi cạnh cửa sổ một cái ghế dài.
Lý Lạc đi vào khu nghỉ ngơi, phát hiện ngoài hai nàng cùng Giản Thuần ra, bên trong còn có ba bàn có khách.
Có hai bàn còn kéo rèm che tạp, đoán chừng là đang tự học.
Đương nhiên, cũng có thể có cẩu nam nữ đang ở trong đó ngọt ngào.
Lý Lạc đang bưng trà sữa ngồi vào chỗ trống gần cửa sổ, Nhan Trúc Sanh thấy Lý Lạc để trà sữa lên bàn, trực tiếp trước mặt Từ Hữu Ngư, tiến tới ăn một cái.
Lý Lạc: "?!"
"Nói không được ăn vụng cơ mà?" Lý Lạc có chút không nói nên lời nói.
"Ta không có ăn vụng mà." Nhan Trúc Sanh nháy mắt một cái, "Ta đều quang minh chính đại uống."
"Uống ngon không?" Từ Hữu Ngư ở đối diện hiếu kỳ hỏi.
"Ừm." Nhan Trúc Sanh gật đầu một cái.
"Ta cũng nếm thử một chút." Từ Hữu Ngư một chút không khách khí lấy trà sữa tiên thảo của Lý Lạc đến, hướng ống hút hút hai cái, rồi để lại cho hắn, đánh giá một phen, "Ừ ~ cũng không tệ."
"Hai người cũng hơi quá đáng rồi đấy, không phải mình không có trà sữa mà, sao lại cứ muốn uống của ta?" Lý Lạc khóe miệng giật một cái, không nhịn được nhổ nước bọt.
"Cướp đồ của người khác, sẽ có một loại khoái cảm." Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm nói, "Ly trà sữa cướp được trong miệng, luôn cảm thấy so với tự mình uống trà sữa ngọt hơn một chút, không tin ngươi thử đi."
Vừa nói, Từ Hữu Ngư liền đưa ly trà sữa pudding của mình qua, nhướng mày với Lý Lạc.
Lý Lạc thấy vậy, vậy mà cũng không khách sáo với Từ Hữu Ngư, cầm ly trà sữa pudding lên liền hút một cái.
Ừm... Không thể không nói, hình như xác thực ngọt hơn một chút.
Pudding nhai, hình như cũng ngon hơn tiên thảo.
Nhan Trúc Sanh thấy vậy, cũng không cam lòng yếu thế, đưa ly trà sữa trân châu không trân châu của mình qua: "Lý Lạc nếm thử một chút của ta, ly này của ta cũng ngon."
Lý Lạc lần lượt thưởng thức, khẩu vị mỗi người mỗi vẻ, nhưng xác thực đều rất ngọt.
Ba người ở tiệm trà sữa uống hết trà sữa xong, lại ở trong tiệm tán gẫu một lát.
Lý Lạc lại để Lâm Tú Phong pha một ly trà sữa đậu đỏ, liền dẫn Từ Hữu Ngư cùng Nhan Trúc Sanh cáo từ rời đi.
Cổng Bích Hải Lan Đình, Lý Lạc để Từ Hữu Ngư và Nhan Trúc Sanh về nhà trước, còn mình thì liếc nhìn thời gian ba giờ rưỡi chiều, đi về hướng Phụ Nhất Trung.
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, mua chút hạt dưa và đồ ăn vặt, đợi đến cổng Phụ Nhất Trung, Lý Lạc liền đưa cho các chú bảo vệ chút đồ ăn vặt, nói chuyện bông đùa một chút, liền được vào trường.
Theo quy định của Phụ Nhất Trung, sau khi hoạt động câu lạc bộ buổi chiều kết thúc, học sinh rời trường sẽ không được quay lại nữa, phải đợi ngày mai đi học lại đến.
Bất quá quy định là cứng nhắc.
Vốn dĩ Lý Lạc thuận tay muốn mua hai gói thuốc lá tới, sau đó nghĩ học sinh trung học phổ thông mà đưa thuốc lá cho bảo vệ, có vẻ hơi không được, liền dứt khoát đưa chút quà vặt linh tinh.
Chú bảo vệ thấy Lý Lạc, hình như quen hắn rồi, trò chuyện với hắn vài câu, nhận quà vặt rồi để hắn vào, không có phiền phức như Lý Lạc tưởng.
Lý Lạc đi trên đường đến nhà thi đấu, trong đầu nghĩ mấy chú bảo vệ Phụ Nhất Trung cũng rất tốt.
Đợi lần nữa đến nhà thi đấu, trên sân bóng rổ tầng một, nơi tạm thời dựng sân khấu, buổi diễn tập văn nghệ chào năm mới vẫn đang tiến hành.
Lúc này trên sân khấu là tiết mục biểu diễn đồng ca của Phụ Nhất Trung, Lý Lạc một vừa nghe tiếng hát, vừa lặng lẽ theo bên cạnh đi qua.
Thừa lúc Ứng Thiện Khê đang đứng ở bên sân không chú ý, nhẹ nhàng đi đến sau lưng nàng.
Một bên Khương Lưu Tiên vì vấn đề góc độ, đã phát hiện Lý Lạc đến gần.
Nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của Lý Lạc, Khương Lưu Tiên lặng lẽ giữ im lặng, làm bộ không thấy học trưởng Lý Lạc.
Vì vậy, vào thời khắc kết thúc biểu diễn của đội đồng ca, Ứng Thiện Khê tượng trưng vỗ tay mấy cái, xác nhận không có vấn đề gì rồi định để cho tiết mục tiếp theo lên sân khấu.
Kết quả, ngay giây tiếp theo, nàng cảm thấy vai bị người vỗ nhẹ một cái.
Ứng Thiện Khê theo bản năng liền muốn nghiêng đầu lại, trong đầu thắc mắc ai tìm mình mà lại còn vỗ vai mình.
Kết quả vừa mới quay đầu qua, một gương mặt to của Lý Lạc đã thập thò ở đó, cười tủm tỉm nhìn nàng, nhất thời làm Ứng Thiện Khê hết cả hồn.
"A! Ngươi ghét ghê!" Ứng Thiện Khê sợ hãi lùi lại nửa bước, mới hoàn hồn, liền đỏ mặt tức giận giơ tay đấm hắn một quyền, "Dọa ta một trận."
"Ai ai ai, mọi người nhìn đây, hội trưởng hội học sinh đánh người à?" Lý Lạc bắt lấy nắm đấm nhỏ của nàng, ha ha cười nói, rồi nhận lấy kịch bản biểu diễn trong tay Ứng Thiện Khê, cúi đầu liếc nhìn, "Tiết mục diễn tập tiếp theo là ngâm thơ đúng không? Người tới chưa?"
"Tới rồi, tới rồi." Khương Lưu Tiên kịp phản ứng, liền vội vàng nói, "Là tiết mục do các thành viên câu lạc bộ thư pháp tổ chức, đã chờ ở bên cạnh rồi."
"Vậy thì bắt đầu đi, để họ lên sân khấu."
"Dạ."
Sau khi Lý Lạc sắp xếp ổn thỏa tiết mục tiếp theo, liền trả lại kịch bản biểu diễn trong tay cho Ứng Thiện Khê.
Ứng Thiện Khê sau khi nhận lấy, không khỏi liếc hắn một cái: "Không phải nói đi với Trúc Sanh và học tỷ qua chỗ cậu rồi sao? Sao lại trở lại chỗ ta rồi?"
"Đi qua rồi, sau đó hai nàng ấy về nhà trước, ta đương nhiên là đến bồi ngươi rồi."
"Hừ, ngươi có tốt bụng như vậy sao?"
"Sao lại không." Lý Lạc kéo tay Ứng Thiện Khê, cười nói, "Ngươi sờ ngực ta xem, xem lương tâm ta có còn ở đây không, hơn nữa còn nóng hổi đây này."
"Ai muốn sờ chứ." Ứng Thiện Khê đỏ mặt liếc nhìn trái phải, mấy thành viên hội học sinh đang lén nhìn xung quanh liền vội vàng quay đầu đi, ai nấy đều làm bộ chăm chú xem tiết mục ngâm thơ trên khán đài.
Rõ ràng tiết mục này chán ngắt, nhưng mọi người đều xem rất nhập tâm, khiến cho các thành viên câu lạc bộ thư pháp trên sân khấu có chút khẩn trương.
Thực ra, giống như Khương Lưu Tiên vậy, ai nấy đều vểnh tai lên, đang nghe lén tình hình của Lý Lạc và Ứng Thiện Khê bên này.
"Cho ngươi sờ thì cứ sờ, lắm lời thế." Lý Lạc kéo tay nhỏ của Ứng Thiện Khê giơ lên thật cao, rồi đặt lên ngực Lý Lạc.
Ứng Thiện Khê ban đầu còn mặt mày ửng đỏ vì xấu hổ ngượng ngùng, trong lòng nghĩ Lý Lạc sao dám ở trường học mà thân mật với nàng như vậy.
Kết quả tay nhỏ vừa ấn lên ngực Lý Lạc, nàng liền phát hiện có gì đó không bình thường, cảm giác tay có chút là lạ, giống như bên trong áo nhét cái gì đó thì phải?
Đang nghĩ như vậy thì Lý Lạc cười hắc hắc, kéo khóa áo xuống, từ bên trong lấy ra một ly trà sữa, đưa vào lòng bàn tay Ứng Thiện Khê: "Có phải rất ấm không? Ta đã bảo không sai mà?"
Ứng Thiện Khê nhìn ly trà sữa, mới chợt nhớ ra, trước khi Lý Lạc đi, quả thật có hỏi nàng muốn uống trà sữa gì.
Lúc này, trên lòng bàn tay đang cầm ly trà sữa nóng hổi, Ứng Thiện Khê mím môi, cảm thấy bàn tay nhỏ bé ban đầu có chút lạnh, trong nháy mắt đã ấm lên.
Tuy vậy, miệng nàng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đưa mỗi ly trà sữa thôi, còn giấu giấu giếm giếm, nhét trong áo làm gì."
"Chẳng phải là sợ đến đây thì lạnh mất sao." Lý Lạc nói, "Bây giờ vẫn còn nóng chứ? Uống lúc nóng mới ngon, là trà sữa hồng đậu mà ngươi thích đó."
"Biết rồi." Ứng Thiện Khê nâng ly trà sữa trong tay, rồi nhìn về phía Lý Lạc, "Ống hút đâu?"
"Đây." Lý Lạc móc ống hút từ trong túi ra, xé vỏ bọc rồi cắm vào ly trà sữa của Ứng Thiện Khê, "Uống đi."
Nhìn Lý Lạc cắm ống hút vào, má Ứng Thiện Khê ửng hồng, đôi môi nhỏ khẽ nhấp một ngụm, rồi lập tức thoải mái nheo mắt lại.
Chờ trà sữa trôi xuống bụng rồi, cảm thấy cả người ấm áp.
Khương Lưu Tiên thấy một màn như vậy, lại không nhịn được lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, mở nhóm (Đông Đông Thiên Hạ Đệ Nhất Đáng Yêu) để chia sẻ tình hình chiến sự tiền tuyến với các bạn bè thân mến.
Những thành viên hội học sinh còn lại tuy làm bộ như không thấy gì bên này, nhưng khóe mắt từng người đều hận không thể dán vào người Lý Lạc.
Hội trưởng hội học sinh nghiêm túc, tận tâm tận lực, trong công việc lại có thể lộ ra một mặt nhỏ bé đáng yêu như cô gái nhỏ trước mặt Lý Lạc.
Thật sự khiến người ta ghen tỵ.
Nhất là nghĩ đến tư liệu nói nàng còn đang qua lại với giọng ca chính của ban nhạc rock and roll là Nhan Trúc Sanh, thì lại càng khiến người ta thêm ghen tỵ.
Tuy vậy, cũng có vài bạn nam tương đối biết điều, lén học lỏm một chiêu, trong lòng nghĩ lần sau mình cũng sẽ tìm bạn nữ thích để thử màn đưa trà sữa này.
Nhưng đến lúc đó kéo tay người ta, đặt lên ngực mình thì liệu có bị người ta hiểu lầm là lưu manh hay không, vậy thì khó mà nói được.
Buổi chiều diễn tập dưới sự điều phối của Lý Lạc, vẫn tiếp tục được đẩy mạnh.
Đến khoảng 5 giờ chiều, buổi diễn tập cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc.
Phần lớn các tiết mục đều không có vấn đề gì, một số ít tiết mục chỉ cần chỉnh sửa lại một chút là được.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ hoạt động chào mừng năm mới đến.
Lý Lạc giao sách vở của mình cho Nhan Trúc Sanh và Từ Hữu Ngư mang về nhà trước rồi.
Lúc này hắn giúp Ứng Thiện Khê xách cặp, hai người cùng nhau rời khỏi trường Nhất Trung phụ, hướng đến cửa khu Bích Hải Lan Đình.
Ứng Thiện Khê vẫn chưa chịu uống hết ly trà sữa hồng đậu mà Lý Lạc đưa cho, vẫn từng ngụm từng ngụm nhỏ uống, lúc này thì có chút lạnh, nhưng vẫn nâng niu trong tay như trân bảo.
Trên đường đi, Ứng Thiện Khê vẫn tiếp tục mút trà sữa, cùng Lý Lạc đi vào Bích Hải Lan Đình, đến trước cửa thang máy.
"Hơi uống không nổi nữa rồi." Ứng Thiện Khê liếc nhìn Lý Lạc, giọng nhỏ nói, "Lát nữa còn phải ăn tối nữa mà."
"Vậy cho ta đi."
"Ngươi muốn uống sao?" Ứng Thiện Khê chớp mắt, có chút ngại ngùng nhìn về phía Lý Lạc.
"Chẳng lẽ để lãng phí sao." Lý Lạc đưa tay nhận ly trà sữa của Ứng Thiện Khê, không chút khách khí uống cạn những giọt cuối cùng còn sót lại.
Ứng Thiện Khê nhìn Lý Lạc ngậm lấy ống hút mà nàng vừa dùng, uống hết chỗ trà sữa còn lại, nhất thời má đỏ ửng, không dám nhìn nữa.
Sau khi ném ly trà sữa vào thùng rác trong thang máy, Lý Lạc kéo tay nhỏ của Ứng Thiện Khê bước vào thang máy, một mạch đi lên tầng 15, trở về phòng 1502.
Lúc này, Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh đã đang nấu cơm tối.
Ứng Thiện Khê vừa vào phòng đã vội đỏ mặt rút tay ra khỏi tay Lý Lạc, chạy vào bếp, đeo tạp dề, phụ giúp hai vị dì.
Lâm Tú Hồng cười ha ha chào hỏi Ứng Thiện Khê, thấy nàng đi vào, không khỏi cười hỏi: "Khê Khê, sao mặt cháu đỏ thế?"
"A, mới nãy trên đường uống chút trà sữa, nóng quá."
"Vậy à, thế mà còn uống trà sữa trước khi ăn cơm à?"
"Là Lý Lạc mua cho cháu."
"Thảo nào." Lâm Tú Hồng quay sang trách móc Lý Lạc vừa mới đi đến cửa bếp, "Đã chiều tối rồi còn cho Khê Khê uống trà sữa gì chứ? Con đúng là..."
Lý Lạc làm bộ như không nghe thấy, liếc nhìn Ứng Thiện Khê có chút chột dạ dời ánh mắt đi, cười ha ha: "Con chỉ qua chỗ cậu một chút, chẳng phải cậu ấy muốn mời chúng con trà sữa, con cũng không tiện từ chối."
"Ừm?" Lâm Tú Hồng nghe vậy liền nhíu mày lẩm bẩm, "Tú Phong cũng thật là, lần sau phải nhắc nhở nó mới được."
Lý Lạc để cho Nhan Trúc Sanh cùng Từ Hữu Ngư đi nghỉ trước, tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi một hồi, mình thì ở lại quầy bên này, vừa nhìn Lâm Tú Phong bận rộn, vừa cùng hắn tán gẫu.
"Lại nói không phải mướn Giản học tỷ tới làm việc sao? Thế bình thường cũng là ngươi tự mình ở bận rộn?" Lý Lạc hai tay khoác lên trên quầy, hiếu kỳ hỏi Lâm Tú Phong.
"Ta cùng nàng ký hợp đồng thuê, nàng chỉ lên làm đêm, bình thường ban ngày vẫn là ta tự mình tới." Lâm Tú Phong nói, "Dù sao ta cũng không có chuyện gì, nàng vừa vặn bình thường ban ngày cũng phải giờ học, cứ như vậy."
"Nàng sẽ được một tháng một ngàn tiền lương, mỗi ngày lên làm đêm, tình cờ ban ngày không có lớp mà nói, sẽ giống như bây giờ, tới bên này tự học."
"Nếu ta tương đối bận rộn, cũng có thể gọi nàng tới giúp một hồi, cái giá chính là cho nàng cung cấp miễn phí trà sữa."
"Đây cũng là cái giá?" Lý Lạc nhếch mép một cái, "Nàng sẽ không coi trọng ngươi chứ?"
"Đừng có nói linh tinh." Lâm Tú Phong liếc hắn một cái, "Ngược lại ngươi, không có việc gì mà ân cần, không phải lừa đảo thì là đạo tặc, sao đột nhiên nghĩ đến tới chỗ ta vậy?"
"Há, chỉ là tiện đường." Lý Lạc chỉ chỉ hướng ngã tư đường ngoài cửa, "Đây không phải nghe nói tàu điện ngầm bắt đầu xây rồi sao, liền tới xem một chút."
"Tàu điện ngầm a" Lâm Tú Phong vừa nghe nói vậy, nhất thời cảm khái, "Nói đến đây, nhà các ngươi mua bên này mấy gian cửa tiệm, xem như cho các ngươi kiếm đậm rồi, tàu điện ngầm một phát, giá nhà ở đây cao thành cái dạng gì?"
"Ta kiếm không phải cậu kiếm sao? Chúng ta đều người một nhà." Lý Lạc cười hắc hắc nói.
"Xí." Lâm Tú Phong liếc hắn một cái, "Ngươi kiếm ngươi kiếm, có quan hệ gì với ta, chẳng lẽ ngươi còn có thể mua cho ta xe mới?"
"Có thể chứ." Lý Lạc gật đầu nói, "Ngươi muốn xe gì, ta mua cho ngươi."
Lâm Tú Phong: "?"
"Đừng có đùa, ta nói thật đấy."
"Ta nghiêm túc."
"Nghiêm túc cũng không cần." Lâm Tú Phong gõ một cái vào đầu Lý Lạc, bật cười nói, "Biết rõ bây giờ ngươi kiếm nhiều tiền rồi, bất quá vẫn là chính mình giữ lại xài đi, cậu ngươi cũng không phải đói chết, mua xe còn cần phải ngươi?"
Nói tới đây, Lâm Tú Phong cũng cười thần bí, thò đầu tới thấp giọng nói: "Thật ra ta đã nộp tiền cọc, đặt trước xe rồi, chờ hết năm phải đi nhận xe."
"Tiền góp đủ rồi hả?" Lý Lạc nhíu mày.
"Tiệm trà sữa kinh doanh thuận lợi, bán cơm chiên cũng kiếm lời rất nhiều." Lâm Tú Phong nói, "Tích góp được hơn mười vạn rồi, chờ đến cuối năm khẳng định đủ, trực tiếp thanh toán hết."
"Cậu được đó." Lý Lạc cao hứng nói, "Vậy chờ sang năm ta tròn mười tám tuổi, có bằng lái xong, xe này cậu cho ta mượn chạy một chút."
"Tiểu tử ngươi." Lâm Tú Phong nhất thời không nói gì, "Xe như vợ có biết không? Ngươi có tiền như vậy, tự mình mua một chiếc không phải rồi."
"Ai cũng nói nữ nhân như quần áo, không ngờ tình cảm của ta với cậu, cũng chỉ là vậy thôi sao?" Lý Lạc giả bộ cảm thán nói.
"Ha." Lâm Tú Phong thấy hắn như vậy, nhất thời cười lạnh một tiếng, "Quần áo của người nào đó cũng không ít đây, trước vẫn là Khê Khê cùng cái cô bé tên Trúc Sanh kia, hiện tại lại thêm một con gái của Từ giáo sư? Ngươi có thể tiết chế lại chút đi."
"Ta đây chỉ là nghiêm túc giao bằng hữu." Lý Lạc nghiêm trang nghĩa chính ngôn từ nói.
"Là là là, nghiêm túc giao bằng hữu." Lâm Tú Phong đều lười phải nói với hắn, "Đừng đùa quá trớn là được, dù sao ta chỉ là nhắc nhở ngươi."
"Vậy cậu đặt chiếc xe gì?" Lý Lạc hiếu kỳ hỏi.
"Liền một chiếc Audi." Lâm Tú Phong ngoài miệng nói có vẻ rất tùy ý, nhưng vẻ mặt vẫn rất đắc ý, "Có muốn ngày mai ta dẫn ngươi đi xem một chút không?"
"Có thể chứ, gần đây ta cũng muốn xem xe."
"Ngươi muốn xem xe?" Lâm Tú Phong kinh ngạc một chút, "Ngươi không phải còn chưa có bằng lái sao?"
"Giúp ba ta xem." Lý Lạc nói, "Xe của ông ấy quá cũ, cũng nên đổi một chiếc mới."
"Há, cũng đúng." Lâm Tú Phong gật đầu nói, "Xe của ba ngươi vốn chính là xe cũ mà? Cũng chạy mấy năm rồi, còn không đổi sao?"
"Vốn là nói là muốn đổi." Lý Lạc bật cười nói, "Ta còn nói coi như là cho công ty mua một chiếc xe mới."
"Kết quả ba ta ngoài miệng nói muốn mua muốn mua, chọn tới chọn đi, vậy mà không quyết định được muốn mua cái gì."
"Ông ấy trước đây tiết kiệm quen rồi, đột nhiên phải bỏ ra hơn trăm ngàn mua xe mới, ít nhiều vẫn không nỡ."
Vốn dĩ Lý Lạc đã nói với Lý Quốc Hồng, có thể cân nhắc mua xe mới rồi.
Chung quy căn nhà Bích Hải Lan Đình 1502 kia, Lý Lạc đã trả hết nợ rồi.
Mà còn lại ba căn cửa hàng kia, thuộc về của chị họ Trần Lộc bên ngân hàng, không cần gấp đem trả hết nợ vay, mỗi tháng trả bình thường là được.
Hơn nữa thu nhập của Lý Lạc dạo gần đây tăng trưởng, tài khoản tài chính đã hơi nhiều, dù là mua chiếc xe sang triệu bạc cũng dư dả.
Nhưng Lý Quốc Hồng chỉ là có chút tiếc tiền, cảm thấy chiếc xe cũ của ông ấy vẫn có thể chạy được, liền luôn nói là hoãn lại.
Lý Lạc cũng coi như hiểu rồi, không dùng chiêu mạnh, Lý Quốc Hồng chắc chắn sẽ không tự mình mua xe.
"Được được được." Lâm Tú Phong vừa nghe Lý Lạc muốn xem xe, nhất thời mắt sáng rực lên, "Vậy ngày mai ta cùng ngươi đi xem một chút."
Nói Lý Lạc cho hắn mua xe, Lâm Tú Phong là chắc chắn sẽ không nhận.
Nhưng nếu chỉ là phụ họa đi xem xe, tư vấn một chút, Lâm Tú Phong chắc chắn vui vẻ.
Nói không chừng còn có thể sờ vào những chiếc xe sang đắt tiền kia.
Trước đây Lâm Tú Phong tự mình đi tiệm 4s, bởi vì trong túi không có bao nhiêu tiền, cũng không đủ tự tin đi xem xe đắt tiền.
Lần này có Lý Lạc dẫn đầu, Lâm Tú Phong đủ tự tin, nghĩ một chút đã mong chờ rồi.
Bất quá Lý Lạc đối với cái này lại không để tâm lắm, sau khi hẹn xong với Lâm Tú Phong, liền cầm ly trà sữa tiên thảo của mình, quay đầu đi khu nghỉ ngơi.
Lúc này Từ Hữu Ngư cùng Nhan Trúc Sanh đang ngồi cạnh cửa sổ một cái ghế dài.
Lý Lạc đi vào khu nghỉ ngơi, phát hiện ngoài hai nàng cùng Giản Thuần ra, bên trong còn có ba bàn có khách.
Có hai bàn còn kéo rèm che tạp, đoán chừng là đang tự học.
Đương nhiên, cũng có thể có cẩu nam nữ đang ở trong đó ngọt ngào.
Lý Lạc đang bưng trà sữa ngồi vào chỗ trống gần cửa sổ, Nhan Trúc Sanh thấy Lý Lạc để trà sữa lên bàn, trực tiếp trước mặt Từ Hữu Ngư, tiến tới ăn một cái.
Lý Lạc: "?!"
"Nói không được ăn vụng cơ mà?" Lý Lạc có chút không nói nên lời nói.
"Ta không có ăn vụng mà." Nhan Trúc Sanh nháy mắt một cái, "Ta đều quang minh chính đại uống."
"Uống ngon không?" Từ Hữu Ngư ở đối diện hiếu kỳ hỏi.
"Ừm." Nhan Trúc Sanh gật đầu một cái.
"Ta cũng nếm thử một chút." Từ Hữu Ngư một chút không khách khí lấy trà sữa tiên thảo của Lý Lạc đến, hướng ống hút hút hai cái, rồi để lại cho hắn, đánh giá một phen, "Ừ ~ cũng không tệ."
"Hai người cũng hơi quá đáng rồi đấy, không phải mình không có trà sữa mà, sao lại cứ muốn uống của ta?" Lý Lạc khóe miệng giật một cái, không nhịn được nhổ nước bọt.
"Cướp đồ của người khác, sẽ có một loại khoái cảm." Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm nói, "Ly trà sữa cướp được trong miệng, luôn cảm thấy so với tự mình uống trà sữa ngọt hơn một chút, không tin ngươi thử đi."
Vừa nói, Từ Hữu Ngư liền đưa ly trà sữa pudding của mình qua, nhướng mày với Lý Lạc.
Lý Lạc thấy vậy, vậy mà cũng không khách sáo với Từ Hữu Ngư, cầm ly trà sữa pudding lên liền hút một cái.
Ừm... Không thể không nói, hình như xác thực ngọt hơn một chút.
Pudding nhai, hình như cũng ngon hơn tiên thảo.
Nhan Trúc Sanh thấy vậy, cũng không cam lòng yếu thế, đưa ly trà sữa trân châu không trân châu của mình qua: "Lý Lạc nếm thử một chút của ta, ly này của ta cũng ngon."
Lý Lạc lần lượt thưởng thức, khẩu vị mỗi người mỗi vẻ, nhưng xác thực đều rất ngọt.
Ba người ở tiệm trà sữa uống hết trà sữa xong, lại ở trong tiệm tán gẫu một lát.
Lý Lạc lại để Lâm Tú Phong pha một ly trà sữa đậu đỏ, liền dẫn Từ Hữu Ngư cùng Nhan Trúc Sanh cáo từ rời đi.
Cổng Bích Hải Lan Đình, Lý Lạc để Từ Hữu Ngư và Nhan Trúc Sanh về nhà trước, còn mình thì liếc nhìn thời gian ba giờ rưỡi chiều, đi về hướng Phụ Nhất Trung.
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, mua chút hạt dưa và đồ ăn vặt, đợi đến cổng Phụ Nhất Trung, Lý Lạc liền đưa cho các chú bảo vệ chút đồ ăn vặt, nói chuyện bông đùa một chút, liền được vào trường.
Theo quy định của Phụ Nhất Trung, sau khi hoạt động câu lạc bộ buổi chiều kết thúc, học sinh rời trường sẽ không được quay lại nữa, phải đợi ngày mai đi học lại đến.
Bất quá quy định là cứng nhắc.
Vốn dĩ Lý Lạc thuận tay muốn mua hai gói thuốc lá tới, sau đó nghĩ học sinh trung học phổ thông mà đưa thuốc lá cho bảo vệ, có vẻ hơi không được, liền dứt khoát đưa chút quà vặt linh tinh.
Chú bảo vệ thấy Lý Lạc, hình như quen hắn rồi, trò chuyện với hắn vài câu, nhận quà vặt rồi để hắn vào, không có phiền phức như Lý Lạc tưởng.
Lý Lạc đi trên đường đến nhà thi đấu, trong đầu nghĩ mấy chú bảo vệ Phụ Nhất Trung cũng rất tốt.
Đợi lần nữa đến nhà thi đấu, trên sân bóng rổ tầng một, nơi tạm thời dựng sân khấu, buổi diễn tập văn nghệ chào năm mới vẫn đang tiến hành.
Lúc này trên sân khấu là tiết mục biểu diễn đồng ca của Phụ Nhất Trung, Lý Lạc một vừa nghe tiếng hát, vừa lặng lẽ theo bên cạnh đi qua.
Thừa lúc Ứng Thiện Khê đang đứng ở bên sân không chú ý, nhẹ nhàng đi đến sau lưng nàng.
Một bên Khương Lưu Tiên vì vấn đề góc độ, đã phát hiện Lý Lạc đến gần.
Nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của Lý Lạc, Khương Lưu Tiên lặng lẽ giữ im lặng, làm bộ không thấy học trưởng Lý Lạc.
Vì vậy, vào thời khắc kết thúc biểu diễn của đội đồng ca, Ứng Thiện Khê tượng trưng vỗ tay mấy cái, xác nhận không có vấn đề gì rồi định để cho tiết mục tiếp theo lên sân khấu.
Kết quả, ngay giây tiếp theo, nàng cảm thấy vai bị người vỗ nhẹ một cái.
Ứng Thiện Khê theo bản năng liền muốn nghiêng đầu lại, trong đầu thắc mắc ai tìm mình mà lại còn vỗ vai mình.
Kết quả vừa mới quay đầu qua, một gương mặt to của Lý Lạc đã thập thò ở đó, cười tủm tỉm nhìn nàng, nhất thời làm Ứng Thiện Khê hết cả hồn.
"A! Ngươi ghét ghê!" Ứng Thiện Khê sợ hãi lùi lại nửa bước, mới hoàn hồn, liền đỏ mặt tức giận giơ tay đấm hắn một quyền, "Dọa ta một trận."
"Ai ai ai, mọi người nhìn đây, hội trưởng hội học sinh đánh người à?" Lý Lạc bắt lấy nắm đấm nhỏ của nàng, ha ha cười nói, rồi nhận lấy kịch bản biểu diễn trong tay Ứng Thiện Khê, cúi đầu liếc nhìn, "Tiết mục diễn tập tiếp theo là ngâm thơ đúng không? Người tới chưa?"
"Tới rồi, tới rồi." Khương Lưu Tiên kịp phản ứng, liền vội vàng nói, "Là tiết mục do các thành viên câu lạc bộ thư pháp tổ chức, đã chờ ở bên cạnh rồi."
"Vậy thì bắt đầu đi, để họ lên sân khấu."
"Dạ."
Sau khi Lý Lạc sắp xếp ổn thỏa tiết mục tiếp theo, liền trả lại kịch bản biểu diễn trong tay cho Ứng Thiện Khê.
Ứng Thiện Khê sau khi nhận lấy, không khỏi liếc hắn một cái: "Không phải nói đi với Trúc Sanh và học tỷ qua chỗ cậu rồi sao? Sao lại trở lại chỗ ta rồi?"
"Đi qua rồi, sau đó hai nàng ấy về nhà trước, ta đương nhiên là đến bồi ngươi rồi."
"Hừ, ngươi có tốt bụng như vậy sao?"
"Sao lại không." Lý Lạc kéo tay Ứng Thiện Khê, cười nói, "Ngươi sờ ngực ta xem, xem lương tâm ta có còn ở đây không, hơn nữa còn nóng hổi đây này."
"Ai muốn sờ chứ." Ứng Thiện Khê đỏ mặt liếc nhìn trái phải, mấy thành viên hội học sinh đang lén nhìn xung quanh liền vội vàng quay đầu đi, ai nấy đều làm bộ chăm chú xem tiết mục ngâm thơ trên khán đài.
Rõ ràng tiết mục này chán ngắt, nhưng mọi người đều xem rất nhập tâm, khiến cho các thành viên câu lạc bộ thư pháp trên sân khấu có chút khẩn trương.
Thực ra, giống như Khương Lưu Tiên vậy, ai nấy đều vểnh tai lên, đang nghe lén tình hình của Lý Lạc và Ứng Thiện Khê bên này.
"Cho ngươi sờ thì cứ sờ, lắm lời thế." Lý Lạc kéo tay nhỏ của Ứng Thiện Khê giơ lên thật cao, rồi đặt lên ngực Lý Lạc.
Ứng Thiện Khê ban đầu còn mặt mày ửng đỏ vì xấu hổ ngượng ngùng, trong lòng nghĩ Lý Lạc sao dám ở trường học mà thân mật với nàng như vậy.
Kết quả tay nhỏ vừa ấn lên ngực Lý Lạc, nàng liền phát hiện có gì đó không bình thường, cảm giác tay có chút là lạ, giống như bên trong áo nhét cái gì đó thì phải?
Đang nghĩ như vậy thì Lý Lạc cười hắc hắc, kéo khóa áo xuống, từ bên trong lấy ra một ly trà sữa, đưa vào lòng bàn tay Ứng Thiện Khê: "Có phải rất ấm không? Ta đã bảo không sai mà?"
Ứng Thiện Khê nhìn ly trà sữa, mới chợt nhớ ra, trước khi Lý Lạc đi, quả thật có hỏi nàng muốn uống trà sữa gì.
Lúc này, trên lòng bàn tay đang cầm ly trà sữa nóng hổi, Ứng Thiện Khê mím môi, cảm thấy bàn tay nhỏ bé ban đầu có chút lạnh, trong nháy mắt đã ấm lên.
Tuy vậy, miệng nàng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đưa mỗi ly trà sữa thôi, còn giấu giấu giếm giếm, nhét trong áo làm gì."
"Chẳng phải là sợ đến đây thì lạnh mất sao." Lý Lạc nói, "Bây giờ vẫn còn nóng chứ? Uống lúc nóng mới ngon, là trà sữa hồng đậu mà ngươi thích đó."
"Biết rồi." Ứng Thiện Khê nâng ly trà sữa trong tay, rồi nhìn về phía Lý Lạc, "Ống hút đâu?"
"Đây." Lý Lạc móc ống hút từ trong túi ra, xé vỏ bọc rồi cắm vào ly trà sữa của Ứng Thiện Khê, "Uống đi."
Nhìn Lý Lạc cắm ống hút vào, má Ứng Thiện Khê ửng hồng, đôi môi nhỏ khẽ nhấp một ngụm, rồi lập tức thoải mái nheo mắt lại.
Chờ trà sữa trôi xuống bụng rồi, cảm thấy cả người ấm áp.
Khương Lưu Tiên thấy một màn như vậy, lại không nhịn được lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, mở nhóm (Đông Đông Thiên Hạ Đệ Nhất Đáng Yêu) để chia sẻ tình hình chiến sự tiền tuyến với các bạn bè thân mến.
Những thành viên hội học sinh còn lại tuy làm bộ như không thấy gì bên này, nhưng khóe mắt từng người đều hận không thể dán vào người Lý Lạc.
Hội trưởng hội học sinh nghiêm túc, tận tâm tận lực, trong công việc lại có thể lộ ra một mặt nhỏ bé đáng yêu như cô gái nhỏ trước mặt Lý Lạc.
Thật sự khiến người ta ghen tỵ.
Nhất là nghĩ đến tư liệu nói nàng còn đang qua lại với giọng ca chính của ban nhạc rock and roll là Nhan Trúc Sanh, thì lại càng khiến người ta thêm ghen tỵ.
Tuy vậy, cũng có vài bạn nam tương đối biết điều, lén học lỏm một chiêu, trong lòng nghĩ lần sau mình cũng sẽ tìm bạn nữ thích để thử màn đưa trà sữa này.
Nhưng đến lúc đó kéo tay người ta, đặt lên ngực mình thì liệu có bị người ta hiểu lầm là lưu manh hay không, vậy thì khó mà nói được.
Buổi chiều diễn tập dưới sự điều phối của Lý Lạc, vẫn tiếp tục được đẩy mạnh.
Đến khoảng 5 giờ chiều, buổi diễn tập cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc.
Phần lớn các tiết mục đều không có vấn đề gì, một số ít tiết mục chỉ cần chỉnh sửa lại một chút là được.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ hoạt động chào mừng năm mới đến.
Lý Lạc giao sách vở của mình cho Nhan Trúc Sanh và Từ Hữu Ngư mang về nhà trước rồi.
Lúc này hắn giúp Ứng Thiện Khê xách cặp, hai người cùng nhau rời khỏi trường Nhất Trung phụ, hướng đến cửa khu Bích Hải Lan Đình.
Ứng Thiện Khê vẫn chưa chịu uống hết ly trà sữa hồng đậu mà Lý Lạc đưa cho, vẫn từng ngụm từng ngụm nhỏ uống, lúc này thì có chút lạnh, nhưng vẫn nâng niu trong tay như trân bảo.
Trên đường đi, Ứng Thiện Khê vẫn tiếp tục mút trà sữa, cùng Lý Lạc đi vào Bích Hải Lan Đình, đến trước cửa thang máy.
"Hơi uống không nổi nữa rồi." Ứng Thiện Khê liếc nhìn Lý Lạc, giọng nhỏ nói, "Lát nữa còn phải ăn tối nữa mà."
"Vậy cho ta đi."
"Ngươi muốn uống sao?" Ứng Thiện Khê chớp mắt, có chút ngại ngùng nhìn về phía Lý Lạc.
"Chẳng lẽ để lãng phí sao." Lý Lạc đưa tay nhận ly trà sữa của Ứng Thiện Khê, không chút khách khí uống cạn những giọt cuối cùng còn sót lại.
Ứng Thiện Khê nhìn Lý Lạc ngậm lấy ống hút mà nàng vừa dùng, uống hết chỗ trà sữa còn lại, nhất thời má đỏ ửng, không dám nhìn nữa.
Sau khi ném ly trà sữa vào thùng rác trong thang máy, Lý Lạc kéo tay nhỏ của Ứng Thiện Khê bước vào thang máy, một mạch đi lên tầng 15, trở về phòng 1502.
Lúc này, Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh đã đang nấu cơm tối.
Ứng Thiện Khê vừa vào phòng đã vội đỏ mặt rút tay ra khỏi tay Lý Lạc, chạy vào bếp, đeo tạp dề, phụ giúp hai vị dì.
Lâm Tú Hồng cười ha ha chào hỏi Ứng Thiện Khê, thấy nàng đi vào, không khỏi cười hỏi: "Khê Khê, sao mặt cháu đỏ thế?"
"A, mới nãy trên đường uống chút trà sữa, nóng quá."
"Vậy à, thế mà còn uống trà sữa trước khi ăn cơm à?"
"Là Lý Lạc mua cho cháu."
"Thảo nào." Lâm Tú Hồng quay sang trách móc Lý Lạc vừa mới đi đến cửa bếp, "Đã chiều tối rồi còn cho Khê Khê uống trà sữa gì chứ? Con đúng là..."
Lý Lạc làm bộ như không nghe thấy, liếc nhìn Ứng Thiện Khê có chút chột dạ dời ánh mắt đi, cười ha ha: "Con chỉ qua chỗ cậu một chút, chẳng phải cậu ấy muốn mời chúng con trà sữa, con cũng không tiện từ chối."
"Ừm?" Lâm Tú Hồng nghe vậy liền nhíu mày lẩm bẩm, "Tú Phong cũng thật là, lần sau phải nhắc nhở nó mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận