Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 267: Diễn hôn (length: 15471)

Ngày đầu tiên đi học, mọi thứ diễn ra bình thản không có gì đặc biệt.
Tiết thứ hai tự học buổi tối sau khi tan lớp, Ứng Thiện Khê thu dọn xong cặp sách, liền xuống lầu đến trước cửa lớp tám, cùng Lý Lạc cùng nhau tan học về nhà.
Sau khi gặp Từ Hữu Ngư trên đường Hậu Đức, cả ba liền đi ra khỏi cổng trường.
Nhưng Lý Lạc lại tạm dừng bước, sau đó đổi hướng, nói với Ứng Thiện Khê và Từ Hữu Ngư: "Ta qua bên kia xem chút."
"Hả?" Ứng Thiện Khê ngớ người, nhìn hắn đi về phía khu ký túc xá đối diện, chợt hiểu ra, lập tức bật cười: "Ngươi sẽ không lại đến chứ?"
"Khó nói lắm." Lý Lạc gãi đầu, "Dù sao cứ qua xem chút đi."
"Vậy đi cùng nhau đi." Từ Hữu Ngư nói theo, "Vừa vặn ta cũng hơi đói bụng."
Thế là ba người đi về phía cổng sắt khu ký túc xá, còn chưa đến nơi đã thấy hai bóng người đang bận rộn bên cạnh cổng sắt.
Lý Lạc đến gần nhìn thì cạn lời.
Không chỉ có Lâm Tú Phong mà cả Triệu Vinh Quân cũng ở đó.
Nhìn tình hình này, có lẽ chuông tan học vừa reo thì thằng nhóc này đã chạy thẳng ra đây, lúc Lý Lạc và những người kia xuống lầu thì không thấy hắn đâu.
"Ồ? Lý Lạc, ngươi, các ngươi đến rồi?" Triệu Vinh Quân thấy ba người Lý Lạc thì ngượng ngùng cười: "Muốn ăn một phần không?"
Lý Lạc liếc hắn: "Chẳng lẽ ngươi định làm ở đây luôn à?"
"Cũng đâu có gì." Triệu Vinh Quân gãi đầu, hơi xấu hổ nói, "Mà ta nói với ông là đi nhà ngươi học rồi, ba mẹ ta mà hỏi thì ngươi đừng bán đứng ta đó."
"Thành tích của ngươi mà không có vấn đề gì thì ta bên này không sao cả." Lý Lạc bất lực nói: "Sau này cuối tuần thì đến nhà ta học cùng, ta phải canh chừng cái tài của ngươi, xem có bị tụt dốc hay không."
"Yên tâm đi, sẽ không bỏ bê học hành đâu." Triệu Vinh Quân vỗ ngực nói, "Ta làm ở đây đến 9:30, trước 10 giờ thì về đến nhà, mệt mỏi lăn ra ngủ, ngủ ngon hơn trước đây."
Lý Lạc nhìn hắn đầy hăng hái, khóe miệng giật giật, không biết nên nói gì cho phải.
Thế là hắn chỉ có thể cho Triệu Vinh Quân ánh mắt cổ vũ, sau đó đi bộ đến sạp hàng của Lâm Tú Phong ven đường.
"Muốn ăn gì?" Lâm Tú Phong liếc nhìn hắn, rồi tiếp tục đảo cơm chiên trong chảo, "Tự chọn đi."
Lý Lạc nhìn sạp hàng ba bánh điện này, không chỉ có cơm chiên, mì xào, bún xào các loại đều có, mà còn thêm đủ loại đồ ăn kèm, từ trứng gà, xúc xích bình thường đến thịt sườn, đùi gà, đúng là ngày càng phong phú.
"Liều mạng làm gì vậy, ngươi cũng đâu có nuôi vợ." Lý Lạc nhả rãnh bên cạnh.
"Ăn nói gì vậy?" Lâm Tú Phong cười mắng, "Ta kiếm được nhiều cho bản thân thì không tốt sao? Ta còn muốn mua cái xe ngon một chút để chạy đây."
"Vậy sau này ta mua cho ngươi một chiếc." Lý Lạc cười hắc hắc, "Muốn xe gì?"
Đối với Lý Lạc mà nói, kiếp trước định sau khi chết để lại toàn bộ tài sản cho Lâm Tú Phong, sau khi Lâm Tú Hồng bệnh nặng thì không chút do dự mà móc hết toàn bộ tiền của ra, tặng một chiếc xe cũng không đáng gì.
"Hả? Ngươi còn dám nói dóc hả?" Lâm Tú Phong cười lắc đầu, "Bây giờ ngươi đúng là kiếm nhiều tiền rồi, nhưng mà vẫn nên giữ lại sau này cưới vợ đi, tự mình kiếm tiền mua xe được rồi."
"Vậy việc buôn bán cơm chiên của ngươi cũng đâu đảm bảo, không khéo có ngày bị bảo vệ trường đuổi đi." Lý Lạc nói: "Mà cậu có hứng thú với việc mở tiệm không?"
"Mở tiệm? Mở tiệm gì?"
"Không biết." Lý Lạc lắc đầu, "Chỉ là dạo gần đây nhà ta định mua mấy cái cửa hàng ở phía Tây Nhai."
"À, ba mẹ ngươi có nói với ta chuyện này, cũng có chuyện đó đấy." Lâm Tú Phong gật đầu, "Nhưng mà ta đâu có kinh nghiệm mở tiệm gì đâu, ngươi đừng nói bậy nữa."
"Ta chỉ nói vậy thôi." Lý Lạc cười, đợi Lâm Tú Phong xào xong phần đồ ăn vừa đặt, Lý Lạc liền tạm thời thay hắn một chút, làm cho mình và Ứng Thiện Khê, Từ Hữu Ngư mỗi người một phần cơm chiên, không khách sáo nhấc bịch nilon lên, sau đó nói: "Vậy chúng ta đi trước đây nhé, cậu coi chừng Triệu Vinh Quân, đừng để hắn làm muộn quá."
"Đi đi." Lâm Tú Phong khoát tay, cười ha hả nhìn bọn họ rời đi.
Về đến 1502 khu Bích Hải Lan Đình, Ứng Thiện Khê nhận lấy phần cơm chiên từ tay Lý Lạc, đặt lên bàn ăn.
Từ Hữu Ngư thì vào bếp rót ba ly nước trái cây mang ra.
Sau khi ăn cơm chiên xong, Ứng Thiện Khê đi tắm, sau đó vào phòng Lý Lạc, ngồi lên ghế của hắn.
Lý Lạc cũng tự nhiên cầm máy sấy tóc đến, giúp nàng sấy khô tóc.
Trong lúc sấy tóc, Ứng Thiện Khê nói: "Kỳ trước lúc quay MV cho ngươi, ngươi còn nhớ không?"
"Nhớ chứ, sao vậy?" Lý Lạc nghi ngờ hỏi: "Đã dựng xong rồi à?"
Trước đó, bài 《 Chờ Em Tan Lớp 》 của Lý Lạc vì bên Viên Uyển Thanh không muốn, nên vẫn để đó, định giữ lại tự đăng cho vui.
Mà bên Ứng Thiện Khê thì dựng được một nửa rồi đi du lịch nước ngoài, trong lúc ở khách sạn, cô nàng rảnh rỗi thì cắt video giết thời gian.
Thật ra hồi đó cũng đã cắt xong rồi.
Chỉ là sau này từ Ứng Chí Thành biết được chuyện Lý Lạc viết tiểu thuyết mà vẫn giấu diếm mình, nên Ứng Thiện Khê nhất thời quên béng đi mất.
Dạo gần đây đuổi theo kịch tình mới nhất trong tiểu thuyết của Lý Lạc, Ứng Thiện Khê mới nhớ lại chuyện này.
"Trước đó cắt xong rồi, ngươi xem khi nào thì đăng thích hợp?"
"Chuyện này không vội." Lý Lạc tay trái vuốt mái tóc dài mềm mại của Ứng Thiện Khê, nhìn máy tính trước mắt, chợt nhớ ra chuyện, "Hình như, sinh nhật ngươi là 14 tháng 3 đúng không?"
"Đúng nha." Ứng Thiện Khê cười ngọt ngào, "Coi như ngươi thức thời, không đợi ta chủ động nhắc nhở, nhưng sao đột nhiên ngươi hỏi vậy?"
"Vậy MV này đăng vào đúng ngày sinh nhật ngươi đi." Lý Lạc cười, sau đó nói: "Vừa vặn mấy ngày nay ta đổi bản nháp một chút, thêm một ít nội dung cốt truyện, đưa bài hát này vào trong truyện."
"Hả? Vậy cũng được à?" Ứng Thiện Khê ngẩn ra, "Ta nhớ bản nháp của ngươi phải hơn 20 vạn chữ chứ? Sửa bản nháp tạm thời thì không sao chứ?"
"Chỉ là thêm một chút nội dung cốt truyện đời thường thôi, không ảnh hưởng lớn." Lý Lạc nói: "Thẩm Đông Đông vẫn còn là sinh viên, vừa hay cũng phù hợp với nội dung bài hát này, coi như là quà sinh nhật tặng ngươi."
Hiện tại tiếng tăm ca khúc của Trọng Nhiên vẫn chưa thật sự nổi lên, chỉ một bài 《 Luân Hồi Năm Tháng 》 cũng chưa thể nói lên điều gì, độc giả cũng sẽ không thật sự tin tài viết ca khúc của hắn.
Cho nên dù có đưa ca khúc gốc vào trong truyện thì trước mắt Lý Lạc cũng sẽ chỉ thể hiện dưới hình thức đời thường hoặc tình tiết phụ, chứ sẽ không làm ảnh hưởng đến mạch truyện chính.
Vậy nên việc sửa bản nháp tạm thời cũng không có gì khó khăn.
Mà Ứng Thiện Khê nghe hắn muốn đưa bài hát này viết về sự gặp gỡ giữa nhân vật chính và Thẩm Đông Đông, khóe miệng nhất thời không nén được mà cong lên: "Vậy thì quà sinh nhật của ngươi đúng là đặc biệt."
"Ngươi thích là được."
"Hừ." Ứng Thiện Khê khẽ hừ một tiếng đáng yêu, đôi chân nhỏ bé dưới ghế vui vẻ lắc lư so với bàn tay của Lý Lạc còn nhỏ hơn một chút.
Nhưng rất nhanh, Ứng Thiện Khê đột nhiên ý thức được điều gì đó, vội vàng nhắc nhở: "Nhưng mà ta với ngươi đều xuất hiện trong MV rồi, nếu như bị bạn học nhìn thấy thì có khi sẽ phát hiện ra chuyện ngươi viết tiểu thuyết đấy?"
"Chuyện này hả." Lý Lạc mỉm cười, "Ta sẽ nói rõ trong truyện, bảo là nhờ anh em họ quay MV."
"Ngươi cũng giỏi thật đó." Ứng Thiện Khê che miệng cười trộm, "Là tính đổ cho Vịnh Kỳ hả?"
"Cũng có thể đổ cho Lý Tưởng, dù sao tuổi cũng gần nhau." Lý Lạc nhún vai, "Vừa hay tống khứ được bản thân mình đi, để sau không bị bạn học nghi ngờ nữa."
"Ngươi cũng quá hư rồi."
"Bất đắc dĩ thôi, ta cũng đâu có cách nào khác." Lý Lạc thở dài, "Dù sao sau này ta viết những bài hát đó, chắc chắn cũng sẽ xuất hiện trong truyện, có không ít bài là các bạn học đều biết."
"Nên cứ dựng một ông anh họ ra để gánh tội trước, dù sao cũng tốt hơn là về sau thật sự bị phát hiện."
"Đến lúc đó ta chỉ cần bảo bài hát là ta và anh họ cùng nhau sáng tác là được."
"Mà cũng chưa chắc đã bị phát hiện mà?"
Trong lớp, người đọc sách của hắn cũng chỉ có Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng, dù bọn họ có thấy MV bài hát mới thì chỉ cần mình không thừa nhận, cứ đổ cho anh họ thì bọn họ cũng không có chứng cứ.
Sau khi nói chuyện xong, tóc của Ứng Thiện Khê cũng đã khô.
Lý Lạc chuẩn bị tiếp tục gõ chữ, thế là Ứng Thiện Khê cũng không làm phiền hắn nữa, ngoan ngoãn ra khỏi phòng.
Chỉ là sau khi ra ngoài, lại đi vào bếp rửa ít hoa quả mang đến để lên bàn cho Lý Lạc, sau đó mới về phòng ngủ nằm, chuẩn bị đi ngủ.
Dù sao ngày mai còn phải dậy sớm hơn, cùng Lý Lạc đi đến thao trường của trường, chạy bộ buổi sáng cùng Nhan Trúc Sanh.
Nhưng Ứng Thiện Khê lại nghĩ đến cuốn tiểu thuyết của Lý Lạc, dường như hôm qua đọc đến đoạn muốn khai máy quay một bộ phim truyền hình, chính là bộ phim gây sốt đầu năm 《 Bên Nhau Trọn Đời 》.
Nữ chính thì chọn Thẩm Đông Đông, mà Lý Dương thì làm đạo diễn kiêm luôn nam chính.
Hôm qua Ứng Thiện Khê đọc chương hồi, đoạn nội dung cốt truyện này mới bắt đầu.
Lại bởi vì nàng chỉ là nghe nói qua bộ phim 《 bên nhau trọn đời 》 này, bản thân cũng không xem qua, cho nên cũng không rõ ràng trong này đều có tình huống gì.
Vào lúc này lòng ngứa ngáy bên dưới, Ứng Thiện Khê lại lấy điện thoại di động ra, trong đầu nghĩ thì xem mấy chương.
Nhìn danh sách chương hồi, khoảng cách chương mới nhất còn có hơn ba mươi chương nữa.
Tối nay xem ba chương, tiếp tục lâu dài, xem xong đi ngủ.
Quyết định xong, Ứng Thiện Khê nghiêng người sang đang cầm điện thoại di động, mở trang bìa tiểu thuyết, liền chăm chú nhìn.
Thế nhưng đợi nàng xem xong ba chương, đột nhiên tại phần cuối nhìn thấy, trong bộ phim này vẫn còn có cảnh hôn!
Vừa nghĩ tới Thẩm Đông Đông cùng Lý Dương sẽ quay cảnh hôn, tim Ứng Thiện Khê liền ùm ùm nhảy lên kịch liệt.
Cuối cùng nàng vẫn không thể nào nhịn được sự cám dỗ này, lại lật sang trang sau.
Vậy thì xem thêm một chương nữa!
Xem một chút vai diễn nụ hôn này đến cùng ra sao!
Kết quả xem nội dung Lý Lạc viết, lại vừa là mấy chương tình huống quay chụp phim truyền hình, nhưng chủ yếu là dính đến một ít cốt truyện nhỏ tinh tướng đánh mặt nội bộ đoàn kịch.
Cùng với đủ loại nghi ngờ và suy đoán của ngoại giới, dùng cái này làm nền cho một làn sóng tình huống cao trào phía sau.
Cái này coi như khiến Ứng Thiện Khê sốt ruột, lại liên tiếp xem mấy chương nữa, đều không xem được thứ mình muốn.
Tiêu hơn một tiếng đồng hồ, cố gắng nhịn tính xem mười mấy chương, từng chữ từng câu từ từ xem, rất sợ bỏ qua chi tiết nào, kết quả lại bị Lý Lạc lừa dối tinh thần bằng đại pháp thuỷ văn.
Chờ xem đến mười mấy chương sau, Lý Lạc thậm chí còn chuyển hướng nội dung cốt truyện, lại đem Khương Minh Nguyệt cùng Mặc Khinh Hàm cho mỗi người lôi ra ngoài mấy chương, làm nền rồi một hồi tiến triển của hai tuyến sự nghiệp khác cùng hoạch định phần sau.
Chờ đến trời vừa tờ mờ sáng, Ứng Thiện Khê cuối cùng xem không sai biệt lắm tới nội dung cốt truyện mới nhất.
Trước đó nàng chung quy chưa xem qua Internet văn đàn, đọc sách đều là tương đối nghiêm túc, không giống các độc giả khác đọc nhanh như gió như vậy.
Cho nên xem rất chậm.
Chỉ hơn ba mươi chương nội dung này, dĩ nhiên khiến nàng xem mất hai đến ba giờ.
Có lúc xem chậm, một chương có thể xem mất mười phút.
Lúc này cuối cùng cũng đuổi kịp kịch tình Thẩm Đông Đông cùng Lý Dương quay cảnh hôn.
Lý Dương người này, lại còn hỏi có muốn dùng sai vị không.
Nhìn Thẩm Đông Đông nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, biểu thị nguyện ý vì nghệ thuật mà hiến thân nói lớn tiếng, Ứng Thiện Khê nhìn đều có chút đỏ mặt, nhưng cảm giác lại rất giống như là chính mình sẽ nói ra lời đó.
Loại cảm giác nhập vai kỳ diệu này, thoáng cái khiến nàng co rúm hai chân.
Nổi bật là khi hai người sắp hôn lên nhau, Ứng Thiện Khê không nhịn được ôm con Hùng Miêu búp bê bên cạnh, tàn nhẫn dùng hai chân kẹp lại, mới tiếp tục lật trang.
Kết quả Lý Lạc lại cho nàng chơi chiêu trì hoãn, sắp hôn rồi, Lý Dương lại rụt về, ho khan hai tiếng sau, có chút lúng túng để người khác tránh mặt đi.
Viết đến đây, Ứng Thiện Khê cũng không nhịn được giơ nắm đấm nhỏ, muốn lập tức tìm tới Lý Lạc, cho hắn hai đấm bang bang.
Bất quá cân nhắc nội dung cốt truyện đã tới hồi mấu chốt, Ứng Thiện Khê hít sâu một hơi, vẫn là tạm thời bỏ qua Lý Lạc, chỉ là cho hai đấm vào đầu Hùng Miêu búp bê để giải tỏa. Hai chân ngược lại kích động kẹp chặt hơn chút ít, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Ứng Thiện Khê trước kia có xem qua loại kịch tình này đâu, gò má đều đỏ lên một mảng, lỗ tai đều đỏ ửng, theo bản năng cắn môi, một hàng chữ một hàng chữ xem kỹ.
Cuối cùng.
Sau khi đuổi những nhân viên làm việc khác đi, Lý Dương xác định máy thu hình đang còn đang thu âm, ánh đèn bố cảnh xung quanh cũng không có vấn đề gì.
Vì vậy lần nữa cùng Thẩm Đông Đông vào bối cảnh, hai người dựa theo kịch bản đối thoại, Lý Dương rốt cục đột nhiên chạm Thẩm Đông Đông vào tường.
Chỉ là một ánh mắt va chạm, một giây sau, Lý Dương liền nặng nề hôn lên đôi môi mềm mại của Thẩm Đông Đông.
A —— A! ! !
Hôn rồi hôn rồi hôn rồi Ứng Thiện Khê cắn chặt môi, tới lui tới lui, liên tục nhiều lần nhìn chằm chằm đoạn miêu tả này, trong đầu thì lặp đi lặp lại quanh quẩn ba chữ.
Hôn rồi! ! !
Cuối cùng hôn rồi nha!
Ứng Thiện Khê không nhịn được tiếp tục kẹp chặt hai chân, kích động tay cũng run rẩy.
Thức đêm hơn ba tiếng, cuối cùng để nàng xem được phần muốn xem nhất!
Ứng Thiện Khê lặp đi lặp lại đọc, cảm giác điện thoại di động sắp bị nàng lật hỏng.
Cho đến khi phát hiện thời gian đã gần hai giờ sáng, nàng mới vội vàng để điện thoại di động xuống, nhanh chóng nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Kết quả vừa nhắm mắt, trong đầu liền hiện lên, hình ảnh Lý Dương cùng Thẩm Đông Đông đang ở hiện trường quay chụp, ép sát vào tường hôn sâu.
Mà gương mặt hai người trong hình ảnh, cũng tự nhiên biến ảo Y ~ Ứng Thiện Khê đột nhiên mở mắt, ngồi dậy chụp tự chụp khuôn mặt mình, cuối cùng che mặt thở dài sâu.
Xong đời Căn bản không ngủ được!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận