Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại
Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 432: Quần bơi màu sắc là gì đó biến sâu ? (length: 19704)
Cuối tháng một, mặt trời treo cao trên bầu trời thành phố Quỳnh Châu, thành phố biển hàng đầu phía nam cả nước.
Ánh nắng mang đến hơi ấm như mùa xuân, Lý Lạc cùng Từ Hữu Ngư đều cởi áo choàng tắm, treo lên cột của lều che nắng cùng với giá phơi đồ.
Sau đó, Từ Hữu Ngư liền điều chỉnh ghế nằm của mình thành hoàn toàn nằm ngang, trực tiếp úp sấp lên trên, hai tay đan vào nhau, đầu gối lên tay, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Lạc.
Vào giờ phút này.
Mặt hướng ra biển khơi.
Giai nhân đang ở trước mắt.
Hơn nữa còn đang mặc bộ đồ bơi màu đen đầy hấp dẫn.
Ánh mắt Lý Lạc rơi vào tấm lưng trắng như tuyết của Từ Hữu Ngư, dọc theo làn da trên sống lưng nàng, lướt dần xuống phía dưới, vượt qua đỉnh núi màu đen cao nhất, băng qua khoảng lưng trắng mênh mang, men theo đường cong tuyệt đẹp không thể tả.
"Ngươi xem ngốc rồi à?" Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm nhìn ánh mắt Lý Lạc lúc này, có chút đắc ý dõi theo tầm mắt đang rong ruổi của hắn, còn cố ý dùng hai tay chống nhẹ để nâng nửa người trên lên.
Khi Lý Lạc nghe được lời nàng nói, theo bản năng nhìn về phía mặt nàng, nhưng rồi tầm mắt liền bị khe ngực sâu thẳm hút vào.
Mãi mới phục hồi lại tinh thần, Lý Lạc vội cầm lấy lọ kem chống nắng trong tay, nhanh chóng đi tới bên ghế nằm.
"Để ta lau cho ngươi nhé."
"Ừm." Từ Hữu Ngư lại nằm xuống, chuẩn bị hưởng thụ sự phục vụ của Lý Lạc dành cho nàng, "Lau cẩn thận một chút nha, bộ đồ bơi này hơi hở hang... nhiều chỗ trước đây không cần lau giờ cũng phải lau đấy."
"Ừ, xác thực." Lý Lạc nhìn vào lưng và đùi của Từ Hữu Ngư, lặng lẽ gật đầu.
Nếu như là bộ đồ bơi màu lam nhạt hơi kín đáo mà Từ Hữu Ngư mặc hôm qua, thì phần lưng thật ra chỉ lộ ra một khoảng phía sau.
Phần đùi cũng vì có váy của bộ đồ lặn che phủ, nên cũng không cần bôi quá sâu vào trong.
Nhưng nếu đổi lại là bộ đồ bơi màu đen gần như không khác gì đồ lót về độ che phủ này, vậy thì diện tích cần bôi quả thực là khác biệt rất lớn.
Chỉ riêng phần lưng rộng lớn này, vì dây áo tắm thắt ở sau gáy Từ Hữu Ngư, nên toàn bộ đều phải thoa kem mới được.
Nửa người dưới cũng phải bôi suốt một đường, thẳng đến phần mông cong vểnh lên.
Nghĩ đến đây, hơi thở của Lý Lạc cũng trở nên có chút dồn dập.
May mắn là hai ngày nay, dưới sự cám dỗ của Từ Hữu Ngư, Lý Lạc cũng coi như đã `thân kinh bách chiến`.
Đối mặt với sự quyến rũ như thế, cũng không đến nỗi quá mất bình tĩnh.
Hắn đổ một ít kem chống nắng vào lòng bàn tay, rồi bắt đầu từ một bàn chân của Từ Hữu Ngư, từ dưới lên trên, chậm rãi bắt đầu công việc của mình.
Có sao nói vậy.
Là một người khác giới, tiếp xúc thân mật như thế với da thịt toàn thân của ngươi, mà đối phương lại là người ngươi thích, cái loại cảm giác tê dại xen lẫn thích thú và rung động liên miên không dứt như bị điện giật ấy, quả thực khiến người ta có chút khó mà ngăn cản.
Cho dù là Từ Hữu Ngư, cũng có chút không chịu nổi sự vuốt ve như vậy của Lý Lạc.
Nhất là khi Lý Lạc xuất phát từ bàn chân tương đối nhạy cảm, đi một đường từ bắp chân lên đến đùi, sau đó lại tới vị trí eo hông tương đối nhạy cảm.
Cái loại ý nghĩ vừa hưởng thụ lại vừa mơ hồ mang theo chút mong đợi ấy, khiến Từ Hữu Ngư theo bản năng cọ cọ bàn chân, thỉnh thoảng lại muốn kẹp chặt hai chân.
Biểu cảm trên mặt cũng đã sớm từ vẻ trêu chọc nghiền ngẫm, dần dần bị ửng hồng bao phủ, ánh mắt dần dần trở nên mê ly.
Thậm chí khi ngón tay Lý Lạc nhẹ nhàng chạm đến mép quần bơi, khi thì lướt qua, khi thì lại tiến sâu hơn một chút, còn len lén xoa nắn một hồi, Từ Hữu Ngư nhất thời không nhịn được mà khẽ hừ một tiếng.
Hai chân trong thoáng chốc kẹp càng chặt hơn một chút.
"Được rồi."
Sau khi phần lưng cũng được Lý Lạc bôi xong, Lý Lạc vỗ nhẹ lên cặp mông nàng hai cái, rồi ôn nhu nói: "Lật người lại đi."
"Ừ." Từ Hữu Ngư ngoan ngoãn nghe lời, lặng lẽ xoay thân thể mềm mại của mình lại, nằm ngửa trước mặt Lý Lạc, để lộ ra gương mặt đã sớm đỏ bừng vì xấu hổ của mình.
Chỉ là khác với vẻ thẹn thùng của cô bé như Ứng Thiện Khê, và cũng khác với vẻ mặt cố gắng căng ra để che giấu sự đỏ mặt của Nhan Trúc Sanh.
Gương mặt Từ Hữu Ngư dù mắc cỡ đỏ bừng, nhưng lại vẫn nhìn thẳng về phía Lý Lạc một cách quang minh chính đại, không hề che giấu vẻ thẹn thùng lúc này của mình, ngược lại còn giơ chân lên, dùng bàn chân đánh lén một cái, không quên trêu chọc Lý Lạc: "Hừ, nhìn ngươi có vẻ như sờ rất thoải mái nhỉ."
Lý Lạc bắt lấy bàn chân nàng, cù vào lòng bàn chân nàng, dễ dàng khiến Từ Hữu Ngư phải lên tiếng cầu xin tha thứ rồi mới ha ha cười thả ra, tiếp tục phục vụ cho nữ sĩ Từ Hữu Ngư.
Lúc này Từ Hữu Ngư nằm ngửa trên ghế, được bộ đồ bơi bao bọc, hoàn mỹ phô bày vóc dáng ngạo nhân của nàng.
Lý Lạc vẫn như cũ bắt đầu từ bàn chân nàng, từng chút từng chút hướng lên trên bôi kem chống nắng, thẳng đến chỗ sâu trong đùi nàng.
Từ Hữu Ngư cảm nhận được bàn tay to của Lý Lạc càng ngày càng đến gần, theo bản năng kẹp chặt hai chân, lại bị Lý Lạc đẩy ra.
"Ngươi kẹp lại thì ta làm sao bôi tới được."
"A..." Từ Hữu Ngư nhắm hai mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé, nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó run rẩy bật hơi ra.
"Sao cảm giác chỗ vải đen trên quần bơi này, có vài chỗ màu sắc lại đậm hơn một chút nhỉ?" Lý Lạc phát giác sự khác thường của Từ Hữu Ngư, nhất thời khẽ cười, ghé sát vào tai nàng hỏi.
Vấn đề này vừa hỏi ra, cho dù là Từ Hữu Ngư, cũng vẫn là mặt đỏ bừng lên, vội vàng nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn môi, nhỏ giọng thì thầm: "Ngươi câm miệng lại."
Lý Lạc ha ha cười một tiếng, cuối cùng tạm thời bỏ qua cho nàng, sau đó hai tay liền men theo eo nhỏ của nàng một đường leo lên trên.
Chờ đến khi tới ngực Từ Hữu Ngư, Lý Lạc cũng khó tránh khỏi hít sâu một hơi, bôi thoa ở chỗ xương quai xanh của Từ Hữu Ngư, sau đó từng điểm từng điểm hạ xuống rồi lại hạ xuống.
Dù sao chỗ này cũng sẽ bại lộ dưới ánh mặt trời, nếu như bị phơi ra sự khác biệt màu sắc thì thật khó coi nha.
Lý Lạc trong lòng tự nhủ với mình như vậy, ngón tay cũng đã chạm đến phạm vi cấm khu.
Từ Hữu Ngư cảm nhận được xúc cảm từ ngón tay Lý Lạc, nhất thời ưm lên một tiếng.
Hồi lâu sau.
Cuối cùng việc bôi kem chống nắng cũng kết thúc.
Cả hai người đều thở hổn hển như thể vừa trải qua một trận đại chiến.
Nhưng Từ Hữu Ngư lại lập tức bò dậy khỏi ghế nằm, kéo Lý Lạc khiến hắn nằm xuống, sau đó hừ hừ cười nói: "Giờ đến phiên ngươi rồi đó."
Không thể không nói, một số chuyện không phân biệt nam nữ.
Khi Từ Hữu Ngư bắt đầu giúp Lý Lạc bôi kem chống nắng, Lý Lạc nằm trên ghế, liền không khỏi có chút nhích nhẹ thân thể.
Thấy vậy, Từ Hữu Ngư cũng là cười trộm một tiếng, bắt đầu tỉ mỉ phục vụ cho Lý Lạc.
Chờ đến khi Lý Lạc lật người lại nằm ngửa, Từ Hữu Ngư liền cười hì hì đưa tay ra, trêu đùa một phen, mới tiếp tục giúp hắn bôi kem chống nắng.
Khi Từ Hữu Ngư bôi đến chỗ đùi, càng đến gần cấm địa nơi nào đó, liền càng khiến Lý Lạc hít thở sâu.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hiện tượng bật nảy thần kỳ.
Từ Hữu Ngư một đường bôi đến nửa người trên, lúc giúp Lý Lạc bôi ngực, thậm chí còn cố ý ngồi lên người hắn, hai tay chống lên ngực Lý Lạc, nghiêm túc bôi từ đầu đến cuối.
Nhưng lúc này trọng điểm hiển nhiên không phải lồng ngực của Lý Lạc... Hắn theo bản năng giơ hai tay lên, đỡ lấy eo nhỏ của Từ Hữu Ngư, để cho nàng lúc bôi kem chống nắng đừng cử động lung tung, nếu không Lý Lạc thật sự có chút chịu không nổi.
Nhưng Từ Hữu Ngư rõ ràng là cố ý, chờ đến khi giúp Lý Lạc hoàn toàn thoa xong kem chống nắng, vẫn không từ trên người hắn đi xuống, ngược lại thì ngồi thẳng người dậy, tay phải liền trực tiếp hướng về phía sau mình mà bắt tới.
Trong khoảnh khắc, liền khiến Lý Lạc phải kêu lên tê dại, cả người căng cứng.
Nhưng ngày vui ngắn ngủi, Từ Hữu Ngư thưởng thức trêu đùa một phen sau, liền xoay người nhảy xuống khỏi ghế nằm, không có thật sự giúp người giúp đến cùng.
Khiến cho Lý Lạc lại một lần nữa không trên không dưới, khó chịu muốn chết, một mặt u oán nhìn về phía Từ Hữu Ngư.
"Ha ha ~ ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta chứ." Từ Hữu Ngư lùi về sau hai bước, sau đó xoay người, hướng bờ biển chạy chậm lên, nghiêng đầu hô, "Ngươi mà đuổi kịp ta, ta liền cân nhắc một chút giúp ngươi một hồi nha ~"
Lý Lạc nghe vậy, lập tức bò dậy khỏi ghế nằm, đuổi theo Từ Hữu Ngư.
Từ Hữu Ngư thấy thế, vội vàng kinh hô một tiếng, liền hướng ra bờ biển bỏ chạy.
Cả hai người đều không mang dép, bước đi trên bãi cát mịn màng không hề cấn chân, cứ như vậy một đường đuổi tới chỗ sóng biển lên xuống, giẫm đạp lên từng đợt bọt nước.
Nhìn bóng lưng thanh xuân xinh đẹp phía trước, Lý Lạc một bên đuổi theo, một bên lại có chút hoảng hốt.
Cho đến khi nước biển ngập quá đầu gối, Từ Hữu Ngư cuối cùng chậm lại, bị Lý Lạc ôm lấy, kéo vào trong ngực.
"Ôi chao, bị ngươi bắt được rồi." Từ Hữu Ngư áp vào trong ngực Lý Lạc, cười hì hì nói, "Ngươi muốn làm gì ta đây?"
"Ngươi nói xem?"
Từ Hữu Ngư đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu lên: "Van cầu ngươi bỏ qua cho ta có được không?"
"Khó khăn lắm mới bắt được ngươi, làm sao có thể lại bỏ qua?" Lý Lạc khẽ cười một tiếng, liền nắm lấy cằm xinh xắn của Từ Hữu Ngư, cúi đầu tìm kiếm.
"Ưm..."
Bờ biển, bãi cát, mỹ nhân trong ngực.
Cảnh tượng đã từng thoáng qua trong ảo tưởng, bây giờ lại chân thực xảy ra.
Nhìn Hữu Ngư tỷ trong ngực bị mình hôn đến ánh mắt mê ly, nội tâm Lý Lạc rung động một hồi, tựa như ảo mộng, lại hoàn toàn chân thật.
Đời trước Lý Lạc, ít nhiều có chút tự ti trong lòng, cộng thêm nợ nần liên lụy, nào dám biến ảo tưởng như vậy thành hiện thực?
Từ Hữu Ngư đối với hắn mà nói, càng nhiều là một người bạn tốt chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn.
Hơn nữa bởi vì hai người ban đầu vốn lấy việc làm bình phong ra mắt cho nhau làm lý do, để đối phó với việc ba mẹ mình thúc cưới.
Khiến cho trong những lần tương tác về sau, Lý Lạc đều tự nghi ngờ, Từ Hữu Ngư rốt cuộc là thật sự thích hắn, hay vẫn chỉ đơn thuần là bạn tốt kiêm bia đỡ đạn.
Ngươi nói thích ư... Vạn nhất người ta không nghĩ như vậy thì sao?
Nổi bật là Từ Hữu Ngư còn thường xuyên treo chủ nghĩa độc thân ở bên miệng, lại là một phụ nữ ưu tú có thu nhập siêu cao, độc lập tự chủ tự cung tự cấp thực sự.
Tính cách lại là kiểu người vui vẻ phóng khoáng, tùy tính cởi mở.
Khiến cho Lý Lạc hoàn toàn đoán không ra thái độ thực sự của Từ Hữu Ngư đối với mình.
Nhưng ít nhất lúc này... Mình đã nắm chặt được.
"Ngươi đang nghĩ gì thế?" Từ Hữu Ngư thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, không khỏi cảm thấy có chút khác thường, vuốt lại mái tóc rối bên tai, nghi ngờ hỏi.
"Ta đang nghĩ nếu như ban đầu thi cấp ba không cố gắng, không thể thi đỗ vào Phụ Nhất Trung, thì vận mệnh của hai chúng ta sẽ như thế nào đây?"
Lý Lạc cúi đầu xuống, trán dán chặt vào trán Từ Hữu Ngư, nhẹ giọng nói.
"Sao đột nhiên lại bắt đầu nghiên cứu loại mệnh đề triết học này rồi." Từ Hữu Ngư bật cười nói, "Làm gì có nếu như, ta chỉ chấp nhận hiện tại thôi."
Dứt lời, Từ Hữu Ngư cong môi lên, cằm khẽ nhướng, nhẹ nhàng điểm lên môi Lý Lạc một cái, rồi lại một cái, giống như một chú chim gõ kiến.
Nhưng Lý Lạc cuối cùng không phải là đại thụ, lần nữa bao bọc lấy cánh môi nàng.
Sóng biển đánh vào bắp chân hai người phía trước, từng đợt sóng nhấp nhô, gió biển thổi làm tóc Từ Hữu Ngư bay phất phơ, lộn xộn, vẽ vời trên mặt Lý Lạc.
Sau một hồi lâu.
Hai người dắt tay nhau trở lại bờ, đi về lều che nắng, nằm trên ghế dựa, bắt đầu tận hưởng ánh nắng bờ biển.
Vừa uống cocktail, vừa ăn hoa quả nhỏ.
Nghỉ ngơi kha khá rồi, Từ Hữu Ngư lại kéo Lý Lạc đi dạo dọc bờ cát.
Mãi đến hai giờ rưỡi chiều, Lý Lạc mới nhắn vào nhóm chat một tiếng, báo rằng hai người họ đã chơi đủ rồi, chuẩn bị quay về biệt thự.
Cùng nhau đi tới lối ra bãi cát, hai người đến vòi nước rửa cát phía trước đơn giản xối rửa qua, dội sạch phần lớn cát trên người.
Sau đó khoác áo choàng tắm, được người làm nữ đưa về biệt thự, đi lên phòng ngủ chính trên lầu ba, cởi đồ bơi ra tắm lại lần nữa.
Sau khi giải quyết xong xuôi, Từ Hữu Ngư liền kéo hành lý ra, chờ xuất phát, chuẩn bị đi máy bay.
"Ta đưa ngươi đi." Lý Lạc đi cùng Từ Hữu Ngư xuống lầu, vali hành lý đã được người làm nữ cầm lấy đưa vào cốp sau xe.
Lưu quản gia lại trở thành tài xế của hai người họ, phụ trách hộ tống hai người ra sân bay.
Tại cổng vào sân bay thành phố Quỳnh Châu, Lý Lạc đưa Từ Hữu Ngư đi lấy vé máy bay, gửi hành lý xong xuôi, rồi một đường hộ tống đến lối vào cổng kiểm tra an ninh.
Sau đó, Lý Lạc lại không yên tâm lặp lại dặn dò một lần nữa tất cả các hạng mục cần chú ý khi lên xuống máy bay.
"Những điều cần chú ý ta đều đã gửi cho ngươi một bản trên QQ rồi, ngươi không hiểu thì xem lại, vẫn không biết thì gọi điện cho ta."
"Biết rồi, ta cũng đâu phải trẻ con ba tuổi." Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái, "Sao làm như thể đặc biệt lo lắng ta bị lạc vậy."
"Ho khan, cẩn thận một chút luôn là tốt mà." Lý Lạc nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó lại nói, "Sau khi về nhớ kỹ đừng để lộ tẩy đấy, chuyện này mà bị phát hiện, hai chuyến bay đi lại này của ngươi coi như uổng công rồi."
"Cũng không nhìn xem ta là ai." Từ Hữu Ngư hừ hừ hai tiếng, đắc ý nói, "Hôm qua buổi họp thường niên phát trực tiếp nguy hiểm như vậy, ta còn không bại lộ, sao có thể sau khi về lại bại lộ chứ? Đừng có quá coi thường ta được không."
"Được được được." Lý Lạc sờ sờ đầu nàng, "Vậy ngươi đi đi, ngày mai gặp lại."
"Ngày mai gặp." Từ Hữu Ngư ở trong lòng hắn nhón chân lên, lại chạm tới hôn một cái, ánh mắt sáng rực nhìn về phía hắn, "Đợi ngày mai cùng Khê Khê bọn họ đến đây, là sẽ không có cách nào giống như hai ngày nay, cứ mãi trải nghiệm cảm giác tình nhân đâu đó."
"Ừ." Lý Lạc ôm nàng, cũng chủ động hôn một cái.
Kết quả là hôn qua hôn lại, hai người lại quyện vào nhau.
Thời gian ngắn ngủi hai ngày, đã hoàn toàn nghiện chuyện này.
Lưu quản gia đứng cách đó không xa luôn đi theo, nhìn thấy cảnh này từ xa, trên mặt cũng lộ ra nụ cười cảm khái, trong đầu nghĩ tuổi trẻ thật tốt.
Cái hôn này, kéo dài mấy phút rồi?
Ông ngược lại không vội, chỉ là nhìn cảnh tượng hữu ái như vậy, nội tâm liền thập phần cảm khái, trong đầu nghĩ mình đúng là già rồi.
Chỉ là điều khiến ông có chút ngoài ý muốn là, ông nhận được tin tức từ chỗ lão bản, đã sớm biết Lý Lạc chính là Trọng Nhiên.
Không ngờ cậu ấy tuổi còn trẻ, đã tìm được bạn gái nhỏ rồi.
Nghĩ lại, cậu trai trẻ tài cao như vậy, có một người bạn gái ngược lại cũng là chuyện bình thường.
Sau một hồi lâu.
Lý Lạc và Từ Hữu Ngư ở cổng kiểm tra an ninh quyến luyến cho đến khi chỉ còn hơn bốn mươi phút nữa là máy bay cất cánh, cuối cùng không thể tiếp tục trì hoãn.
Từ Hữu Ngư cuối cùng hôn Lý Lạc một cái, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Mặc dù ngày mai bắt đầu sẽ không thể quang minh chính đại trải nghiệm tình nhân, nhưng có thể lén lút mèo méo trải nghiệm tình nhân mà, chúng ta lén lút nha~"
Nói xong, Từ Hữu Ngư liền cười lùi về sau hai bước, nháy mắt mấy cái với Lý Lạc, sau đó liền xoay người chạy về phía hàng người đang xếp hàng ở cổng kiểm tra an ninh.
Lý Lạc bị lời nói của nàng làm cho đáy lòng rung động xao xuyến, thiếu chút nữa thì muốn trực tiếp giữ Từ Hữu Ngư lại không cho nàng đi... Đứng ở khoảng trống bên ngoài cổng kiểm tra an ninh, Lý Lạc cứ mãi dõi mắt nhìn theo Từ Hữu Ngư đi vào cổng kiểm tra.
Sau khi lấy vé máy bay và thẻ căn cước ra thông qua kiểm tra, Từ Hữu Ngư xoay người vẫy tay với Lý Lạc, cuối cùng biến mất ở lối vào cổng kiểm tra an ninh.
"Lưu quản gia, chúng ta đi thôi." Lý Lạc quay lại bên cạnh Lưu quản gia, nói với ông.
"Vâng, Lý Lạc tiên sinh." Lưu quản gia gật đầu, đưa Lý Lạc một mạch ra bãi đậu xe, tìm thấy xe rồi lên xe đưa Lý Lạc rời khỏi sân bay.
Trên đường, Lưu quản gia lên tiếng nói: "Lý Lạc tiên sinh tối nay có sắp xếp gì không?"
"Không có, sao vậy?"
"Lão bản đã cố ý dặn dò tôi, phải chiêu đãi ngài thật tốt." Lưu quản gia nói, "Buổi tối yêu cầu sắp xếp tiết mục gì, đều tùy theo ý của ngài."
"Ho khan, hôm nay không cần đâu." Lý Lạc khoát tay, từ chối nói, "Buổi tối ta còn phải làm việc, đừng đến quấy rầy ta."
"Vâng." Lưu quản gia gật đầu, tỏ ý đã hiểu, "Vậy tôi sẽ sớm lên kế hoạch cho vài lịch trình du lịch, đến lúc đó ngài có thể tham khảo một chút, để tiện cho tôi sắp xếp sớm cho các ngài, ngài thấy thế nào?"
"Được." Lý Lạc gật đầu nói, "Buổi tối nói với ta một tiếng là được."
Chạng vạng tối năm giờ, máy bay của Từ Hữu Ngư cất cánh.
Ngay trước khi cất cánh, Từ Hữu Ngư gửi cho Lý Lạc một tin nhắn.
Đợi đến bảy giờ rưỡi tối, sau khi máy bay hạ cánh, Từ Hữu Ngư liền lại gửi cho Lý Lạc tin nhắn báo đã hạ cánh an toàn, còn kèm theo một tấm ảnh chụp so sánh hình chữ V.
Bắt taxi ở sân bay, một đường thuận lợi trở về đến cổng tiểu khu Bích Hải Lan đình, Từ Hữu Ngư lại chụp một tấm ảnh, gửi cho Lý Lạc xem, báo rằng mình đã an toàn đến đích.
Lý Lạc gửi lại cho nàng một biểu tượng cảm xúc OK, liền hoàn toàn yên tâm, tiếp tục ngồi gõ chữ trước bàn đọc sách trong phòng ngủ chính trên lầu ba biệt thự.
Mà ở một nơi khác.
Xách vali hành lý xuống khỏi xe taxi, Từ Hữu Ngư kéo vali đi vào cổng lớn tiểu khu Bích Hải Lan đình, một đường trở về cửa nhà 1502.
Móc chìa khóa ra đứng ở cửa hít sâu một hơi, Từ Hữu Ngư trong lòng chuẩn bị sẵn một phen giải thích, soạn sẵn bản nháp trong đầu xong xuôi, mới cắm chìa khóa vào ổ khóa, mở cửa.
Nghe được động tĩnh ở cửa, Nhan Trúc Sanh đang ngồi cùng Lý Quốc Hồng trên ghế sofa trong phòng khách xem TV, liền nghiêng đầu nhìn về phía Từ Hữu Ngư.
Mà Ứng Thiện Khê đang ở trong bếp giúp Lâm Tú Hồng cắt hoa quả, cũng vẻ mặt kinh ngạc đi ra từ trong bếp: "Ồ? Học tỷ sao ngươi lại tới đây?"
"Ta ở nhà thu dọn hành lý ngày mai đi du lịch cần mang theo, đột nhiên phát hiện còn có đồ quên ở chỗ này." Từ Hữu Ngư gãi đầu, cười nói, "Ta nghĩ đi qua đi lại có hơi phiền phức, liền dứt khoát mang hành lý đến thẳng đây luôn, ngày mai đi cùng các ngươi là được."
"À, ra là vậy." Ứng Thiện Khê nháy mắt mấy cái, không hỏi nhiều thêm gì nữa.
Nhan Trúc Sanh mặt không đổi sắc thu lại tầm mắt của mình.
Ngược lại thì Lý Quốc Hồng đang ở phòng khách xem TV, cùng với Lâm Tú Hồng vừa cắt xong hoa quả, bưng khay đi ra, khi nhìn về phía Từ Hữu Ngư, vẻ mặt ít nhiều có chút cổ quái.
"Chào chú dì ạ." Từ Hữu Ngư không chú ý tới ánh mắt khác thường của hai vị, lễ phép chào hỏi, "Hai người hôm nay sao lại tới bên này ạ?"
"Hai ta nghĩ sáng mai sớm thì phải đi sân bay, liền dứt khoát mang hành lý đến thẳng đây luôn." Lâm Tú Hồng bật cười nói, "Buổi tối ta với chú ngươi ở phòng Lý Lạc đối phó một đêm, sáng mai chúng ta liền cùng đi."
"Ồ nha, hóa ra là như vậy." Từ Hữu Ngư gật đầu liên tục, sau đó liền kéo hành lý trở về phòng của mình.
Cửa phòng vừa đóng lại, Từ Hữu Ngư lập tức nhào tới trên giường mình, thở phào nhẹ nhõm.
Trong đầu nghĩ mình như vậy coi như là lừa dối qua cửa rồi chứ?
Nào ngờ vào lúc này, Lâm Tú Hồng ngồi vào bên cạnh Lý Quốc Hồng, đặt khay hoa quả trong tay lên bàn trà, rồi cùng lão công nhà mình nhìn nhau một cái.
"Lão Từ nói, tạm thời đừng để lộ ra." Lý Quốc Hồng ghé sát vào tai Lâm Tú Hồng nhỏ giọng nói, "Ngươi chú ý biểu cảm một chút đi, đừng để lộ tẩy đó."
"Ta biết rồi." Lâm Tú Hồng liếc hắn một cái, "Ngươi quản tốt chính mình đi."
Ánh nắng mang đến hơi ấm như mùa xuân, Lý Lạc cùng Từ Hữu Ngư đều cởi áo choàng tắm, treo lên cột của lều che nắng cùng với giá phơi đồ.
Sau đó, Từ Hữu Ngư liền điều chỉnh ghế nằm của mình thành hoàn toàn nằm ngang, trực tiếp úp sấp lên trên, hai tay đan vào nhau, đầu gối lên tay, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Lạc.
Vào giờ phút này.
Mặt hướng ra biển khơi.
Giai nhân đang ở trước mắt.
Hơn nữa còn đang mặc bộ đồ bơi màu đen đầy hấp dẫn.
Ánh mắt Lý Lạc rơi vào tấm lưng trắng như tuyết của Từ Hữu Ngư, dọc theo làn da trên sống lưng nàng, lướt dần xuống phía dưới, vượt qua đỉnh núi màu đen cao nhất, băng qua khoảng lưng trắng mênh mang, men theo đường cong tuyệt đẹp không thể tả.
"Ngươi xem ngốc rồi à?" Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm nhìn ánh mắt Lý Lạc lúc này, có chút đắc ý dõi theo tầm mắt đang rong ruổi của hắn, còn cố ý dùng hai tay chống nhẹ để nâng nửa người trên lên.
Khi Lý Lạc nghe được lời nàng nói, theo bản năng nhìn về phía mặt nàng, nhưng rồi tầm mắt liền bị khe ngực sâu thẳm hút vào.
Mãi mới phục hồi lại tinh thần, Lý Lạc vội cầm lấy lọ kem chống nắng trong tay, nhanh chóng đi tới bên ghế nằm.
"Để ta lau cho ngươi nhé."
"Ừm." Từ Hữu Ngư lại nằm xuống, chuẩn bị hưởng thụ sự phục vụ của Lý Lạc dành cho nàng, "Lau cẩn thận một chút nha, bộ đồ bơi này hơi hở hang... nhiều chỗ trước đây không cần lau giờ cũng phải lau đấy."
"Ừ, xác thực." Lý Lạc nhìn vào lưng và đùi của Từ Hữu Ngư, lặng lẽ gật đầu.
Nếu như là bộ đồ bơi màu lam nhạt hơi kín đáo mà Từ Hữu Ngư mặc hôm qua, thì phần lưng thật ra chỉ lộ ra một khoảng phía sau.
Phần đùi cũng vì có váy của bộ đồ lặn che phủ, nên cũng không cần bôi quá sâu vào trong.
Nhưng nếu đổi lại là bộ đồ bơi màu đen gần như không khác gì đồ lót về độ che phủ này, vậy thì diện tích cần bôi quả thực là khác biệt rất lớn.
Chỉ riêng phần lưng rộng lớn này, vì dây áo tắm thắt ở sau gáy Từ Hữu Ngư, nên toàn bộ đều phải thoa kem mới được.
Nửa người dưới cũng phải bôi suốt một đường, thẳng đến phần mông cong vểnh lên.
Nghĩ đến đây, hơi thở của Lý Lạc cũng trở nên có chút dồn dập.
May mắn là hai ngày nay, dưới sự cám dỗ của Từ Hữu Ngư, Lý Lạc cũng coi như đã `thân kinh bách chiến`.
Đối mặt với sự quyến rũ như thế, cũng không đến nỗi quá mất bình tĩnh.
Hắn đổ một ít kem chống nắng vào lòng bàn tay, rồi bắt đầu từ một bàn chân của Từ Hữu Ngư, từ dưới lên trên, chậm rãi bắt đầu công việc của mình.
Có sao nói vậy.
Là một người khác giới, tiếp xúc thân mật như thế với da thịt toàn thân của ngươi, mà đối phương lại là người ngươi thích, cái loại cảm giác tê dại xen lẫn thích thú và rung động liên miên không dứt như bị điện giật ấy, quả thực khiến người ta có chút khó mà ngăn cản.
Cho dù là Từ Hữu Ngư, cũng có chút không chịu nổi sự vuốt ve như vậy của Lý Lạc.
Nhất là khi Lý Lạc xuất phát từ bàn chân tương đối nhạy cảm, đi một đường từ bắp chân lên đến đùi, sau đó lại tới vị trí eo hông tương đối nhạy cảm.
Cái loại ý nghĩ vừa hưởng thụ lại vừa mơ hồ mang theo chút mong đợi ấy, khiến Từ Hữu Ngư theo bản năng cọ cọ bàn chân, thỉnh thoảng lại muốn kẹp chặt hai chân.
Biểu cảm trên mặt cũng đã sớm từ vẻ trêu chọc nghiền ngẫm, dần dần bị ửng hồng bao phủ, ánh mắt dần dần trở nên mê ly.
Thậm chí khi ngón tay Lý Lạc nhẹ nhàng chạm đến mép quần bơi, khi thì lướt qua, khi thì lại tiến sâu hơn một chút, còn len lén xoa nắn một hồi, Từ Hữu Ngư nhất thời không nhịn được mà khẽ hừ một tiếng.
Hai chân trong thoáng chốc kẹp càng chặt hơn một chút.
"Được rồi."
Sau khi phần lưng cũng được Lý Lạc bôi xong, Lý Lạc vỗ nhẹ lên cặp mông nàng hai cái, rồi ôn nhu nói: "Lật người lại đi."
"Ừ." Từ Hữu Ngư ngoan ngoãn nghe lời, lặng lẽ xoay thân thể mềm mại của mình lại, nằm ngửa trước mặt Lý Lạc, để lộ ra gương mặt đã sớm đỏ bừng vì xấu hổ của mình.
Chỉ là khác với vẻ thẹn thùng của cô bé như Ứng Thiện Khê, và cũng khác với vẻ mặt cố gắng căng ra để che giấu sự đỏ mặt của Nhan Trúc Sanh.
Gương mặt Từ Hữu Ngư dù mắc cỡ đỏ bừng, nhưng lại vẫn nhìn thẳng về phía Lý Lạc một cách quang minh chính đại, không hề che giấu vẻ thẹn thùng lúc này của mình, ngược lại còn giơ chân lên, dùng bàn chân đánh lén một cái, không quên trêu chọc Lý Lạc: "Hừ, nhìn ngươi có vẻ như sờ rất thoải mái nhỉ."
Lý Lạc bắt lấy bàn chân nàng, cù vào lòng bàn chân nàng, dễ dàng khiến Từ Hữu Ngư phải lên tiếng cầu xin tha thứ rồi mới ha ha cười thả ra, tiếp tục phục vụ cho nữ sĩ Từ Hữu Ngư.
Lúc này Từ Hữu Ngư nằm ngửa trên ghế, được bộ đồ bơi bao bọc, hoàn mỹ phô bày vóc dáng ngạo nhân của nàng.
Lý Lạc vẫn như cũ bắt đầu từ bàn chân nàng, từng chút từng chút hướng lên trên bôi kem chống nắng, thẳng đến chỗ sâu trong đùi nàng.
Từ Hữu Ngư cảm nhận được bàn tay to của Lý Lạc càng ngày càng đến gần, theo bản năng kẹp chặt hai chân, lại bị Lý Lạc đẩy ra.
"Ngươi kẹp lại thì ta làm sao bôi tới được."
"A..." Từ Hữu Ngư nhắm hai mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé, nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó run rẩy bật hơi ra.
"Sao cảm giác chỗ vải đen trên quần bơi này, có vài chỗ màu sắc lại đậm hơn một chút nhỉ?" Lý Lạc phát giác sự khác thường của Từ Hữu Ngư, nhất thời khẽ cười, ghé sát vào tai nàng hỏi.
Vấn đề này vừa hỏi ra, cho dù là Từ Hữu Ngư, cũng vẫn là mặt đỏ bừng lên, vội vàng nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn môi, nhỏ giọng thì thầm: "Ngươi câm miệng lại."
Lý Lạc ha ha cười một tiếng, cuối cùng tạm thời bỏ qua cho nàng, sau đó hai tay liền men theo eo nhỏ của nàng một đường leo lên trên.
Chờ đến khi tới ngực Từ Hữu Ngư, Lý Lạc cũng khó tránh khỏi hít sâu một hơi, bôi thoa ở chỗ xương quai xanh của Từ Hữu Ngư, sau đó từng điểm từng điểm hạ xuống rồi lại hạ xuống.
Dù sao chỗ này cũng sẽ bại lộ dưới ánh mặt trời, nếu như bị phơi ra sự khác biệt màu sắc thì thật khó coi nha.
Lý Lạc trong lòng tự nhủ với mình như vậy, ngón tay cũng đã chạm đến phạm vi cấm khu.
Từ Hữu Ngư cảm nhận được xúc cảm từ ngón tay Lý Lạc, nhất thời ưm lên một tiếng.
Hồi lâu sau.
Cuối cùng việc bôi kem chống nắng cũng kết thúc.
Cả hai người đều thở hổn hển như thể vừa trải qua một trận đại chiến.
Nhưng Từ Hữu Ngư lại lập tức bò dậy khỏi ghế nằm, kéo Lý Lạc khiến hắn nằm xuống, sau đó hừ hừ cười nói: "Giờ đến phiên ngươi rồi đó."
Không thể không nói, một số chuyện không phân biệt nam nữ.
Khi Từ Hữu Ngư bắt đầu giúp Lý Lạc bôi kem chống nắng, Lý Lạc nằm trên ghế, liền không khỏi có chút nhích nhẹ thân thể.
Thấy vậy, Từ Hữu Ngư cũng là cười trộm một tiếng, bắt đầu tỉ mỉ phục vụ cho Lý Lạc.
Chờ đến khi Lý Lạc lật người lại nằm ngửa, Từ Hữu Ngư liền cười hì hì đưa tay ra, trêu đùa một phen, mới tiếp tục giúp hắn bôi kem chống nắng.
Khi Từ Hữu Ngư bôi đến chỗ đùi, càng đến gần cấm địa nơi nào đó, liền càng khiến Lý Lạc hít thở sâu.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hiện tượng bật nảy thần kỳ.
Từ Hữu Ngư một đường bôi đến nửa người trên, lúc giúp Lý Lạc bôi ngực, thậm chí còn cố ý ngồi lên người hắn, hai tay chống lên ngực Lý Lạc, nghiêm túc bôi từ đầu đến cuối.
Nhưng lúc này trọng điểm hiển nhiên không phải lồng ngực của Lý Lạc... Hắn theo bản năng giơ hai tay lên, đỡ lấy eo nhỏ của Từ Hữu Ngư, để cho nàng lúc bôi kem chống nắng đừng cử động lung tung, nếu không Lý Lạc thật sự có chút chịu không nổi.
Nhưng Từ Hữu Ngư rõ ràng là cố ý, chờ đến khi giúp Lý Lạc hoàn toàn thoa xong kem chống nắng, vẫn không từ trên người hắn đi xuống, ngược lại thì ngồi thẳng người dậy, tay phải liền trực tiếp hướng về phía sau mình mà bắt tới.
Trong khoảnh khắc, liền khiến Lý Lạc phải kêu lên tê dại, cả người căng cứng.
Nhưng ngày vui ngắn ngủi, Từ Hữu Ngư thưởng thức trêu đùa một phen sau, liền xoay người nhảy xuống khỏi ghế nằm, không có thật sự giúp người giúp đến cùng.
Khiến cho Lý Lạc lại một lần nữa không trên không dưới, khó chịu muốn chết, một mặt u oán nhìn về phía Từ Hữu Ngư.
"Ha ha ~ ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta chứ." Từ Hữu Ngư lùi về sau hai bước, sau đó xoay người, hướng bờ biển chạy chậm lên, nghiêng đầu hô, "Ngươi mà đuổi kịp ta, ta liền cân nhắc một chút giúp ngươi một hồi nha ~"
Lý Lạc nghe vậy, lập tức bò dậy khỏi ghế nằm, đuổi theo Từ Hữu Ngư.
Từ Hữu Ngư thấy thế, vội vàng kinh hô một tiếng, liền hướng ra bờ biển bỏ chạy.
Cả hai người đều không mang dép, bước đi trên bãi cát mịn màng không hề cấn chân, cứ như vậy một đường đuổi tới chỗ sóng biển lên xuống, giẫm đạp lên từng đợt bọt nước.
Nhìn bóng lưng thanh xuân xinh đẹp phía trước, Lý Lạc một bên đuổi theo, một bên lại có chút hoảng hốt.
Cho đến khi nước biển ngập quá đầu gối, Từ Hữu Ngư cuối cùng chậm lại, bị Lý Lạc ôm lấy, kéo vào trong ngực.
"Ôi chao, bị ngươi bắt được rồi." Từ Hữu Ngư áp vào trong ngực Lý Lạc, cười hì hì nói, "Ngươi muốn làm gì ta đây?"
"Ngươi nói xem?"
Từ Hữu Ngư đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu lên: "Van cầu ngươi bỏ qua cho ta có được không?"
"Khó khăn lắm mới bắt được ngươi, làm sao có thể lại bỏ qua?" Lý Lạc khẽ cười một tiếng, liền nắm lấy cằm xinh xắn của Từ Hữu Ngư, cúi đầu tìm kiếm.
"Ưm..."
Bờ biển, bãi cát, mỹ nhân trong ngực.
Cảnh tượng đã từng thoáng qua trong ảo tưởng, bây giờ lại chân thực xảy ra.
Nhìn Hữu Ngư tỷ trong ngực bị mình hôn đến ánh mắt mê ly, nội tâm Lý Lạc rung động một hồi, tựa như ảo mộng, lại hoàn toàn chân thật.
Đời trước Lý Lạc, ít nhiều có chút tự ti trong lòng, cộng thêm nợ nần liên lụy, nào dám biến ảo tưởng như vậy thành hiện thực?
Từ Hữu Ngư đối với hắn mà nói, càng nhiều là một người bạn tốt chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn.
Hơn nữa bởi vì hai người ban đầu vốn lấy việc làm bình phong ra mắt cho nhau làm lý do, để đối phó với việc ba mẹ mình thúc cưới.
Khiến cho trong những lần tương tác về sau, Lý Lạc đều tự nghi ngờ, Từ Hữu Ngư rốt cuộc là thật sự thích hắn, hay vẫn chỉ đơn thuần là bạn tốt kiêm bia đỡ đạn.
Ngươi nói thích ư... Vạn nhất người ta không nghĩ như vậy thì sao?
Nổi bật là Từ Hữu Ngư còn thường xuyên treo chủ nghĩa độc thân ở bên miệng, lại là một phụ nữ ưu tú có thu nhập siêu cao, độc lập tự chủ tự cung tự cấp thực sự.
Tính cách lại là kiểu người vui vẻ phóng khoáng, tùy tính cởi mở.
Khiến cho Lý Lạc hoàn toàn đoán không ra thái độ thực sự của Từ Hữu Ngư đối với mình.
Nhưng ít nhất lúc này... Mình đã nắm chặt được.
"Ngươi đang nghĩ gì thế?" Từ Hữu Ngư thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, không khỏi cảm thấy có chút khác thường, vuốt lại mái tóc rối bên tai, nghi ngờ hỏi.
"Ta đang nghĩ nếu như ban đầu thi cấp ba không cố gắng, không thể thi đỗ vào Phụ Nhất Trung, thì vận mệnh của hai chúng ta sẽ như thế nào đây?"
Lý Lạc cúi đầu xuống, trán dán chặt vào trán Từ Hữu Ngư, nhẹ giọng nói.
"Sao đột nhiên lại bắt đầu nghiên cứu loại mệnh đề triết học này rồi." Từ Hữu Ngư bật cười nói, "Làm gì có nếu như, ta chỉ chấp nhận hiện tại thôi."
Dứt lời, Từ Hữu Ngư cong môi lên, cằm khẽ nhướng, nhẹ nhàng điểm lên môi Lý Lạc một cái, rồi lại một cái, giống như một chú chim gõ kiến.
Nhưng Lý Lạc cuối cùng không phải là đại thụ, lần nữa bao bọc lấy cánh môi nàng.
Sóng biển đánh vào bắp chân hai người phía trước, từng đợt sóng nhấp nhô, gió biển thổi làm tóc Từ Hữu Ngư bay phất phơ, lộn xộn, vẽ vời trên mặt Lý Lạc.
Sau một hồi lâu.
Hai người dắt tay nhau trở lại bờ, đi về lều che nắng, nằm trên ghế dựa, bắt đầu tận hưởng ánh nắng bờ biển.
Vừa uống cocktail, vừa ăn hoa quả nhỏ.
Nghỉ ngơi kha khá rồi, Từ Hữu Ngư lại kéo Lý Lạc đi dạo dọc bờ cát.
Mãi đến hai giờ rưỡi chiều, Lý Lạc mới nhắn vào nhóm chat một tiếng, báo rằng hai người họ đã chơi đủ rồi, chuẩn bị quay về biệt thự.
Cùng nhau đi tới lối ra bãi cát, hai người đến vòi nước rửa cát phía trước đơn giản xối rửa qua, dội sạch phần lớn cát trên người.
Sau đó khoác áo choàng tắm, được người làm nữ đưa về biệt thự, đi lên phòng ngủ chính trên lầu ba, cởi đồ bơi ra tắm lại lần nữa.
Sau khi giải quyết xong xuôi, Từ Hữu Ngư liền kéo hành lý ra, chờ xuất phát, chuẩn bị đi máy bay.
"Ta đưa ngươi đi." Lý Lạc đi cùng Từ Hữu Ngư xuống lầu, vali hành lý đã được người làm nữ cầm lấy đưa vào cốp sau xe.
Lưu quản gia lại trở thành tài xế của hai người họ, phụ trách hộ tống hai người ra sân bay.
Tại cổng vào sân bay thành phố Quỳnh Châu, Lý Lạc đưa Từ Hữu Ngư đi lấy vé máy bay, gửi hành lý xong xuôi, rồi một đường hộ tống đến lối vào cổng kiểm tra an ninh.
Sau đó, Lý Lạc lại không yên tâm lặp lại dặn dò một lần nữa tất cả các hạng mục cần chú ý khi lên xuống máy bay.
"Những điều cần chú ý ta đều đã gửi cho ngươi một bản trên QQ rồi, ngươi không hiểu thì xem lại, vẫn không biết thì gọi điện cho ta."
"Biết rồi, ta cũng đâu phải trẻ con ba tuổi." Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái, "Sao làm như thể đặc biệt lo lắng ta bị lạc vậy."
"Ho khan, cẩn thận một chút luôn là tốt mà." Lý Lạc nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó lại nói, "Sau khi về nhớ kỹ đừng để lộ tẩy đấy, chuyện này mà bị phát hiện, hai chuyến bay đi lại này của ngươi coi như uổng công rồi."
"Cũng không nhìn xem ta là ai." Từ Hữu Ngư hừ hừ hai tiếng, đắc ý nói, "Hôm qua buổi họp thường niên phát trực tiếp nguy hiểm như vậy, ta còn không bại lộ, sao có thể sau khi về lại bại lộ chứ? Đừng có quá coi thường ta được không."
"Được được được." Lý Lạc sờ sờ đầu nàng, "Vậy ngươi đi đi, ngày mai gặp lại."
"Ngày mai gặp." Từ Hữu Ngư ở trong lòng hắn nhón chân lên, lại chạm tới hôn một cái, ánh mắt sáng rực nhìn về phía hắn, "Đợi ngày mai cùng Khê Khê bọn họ đến đây, là sẽ không có cách nào giống như hai ngày nay, cứ mãi trải nghiệm cảm giác tình nhân đâu đó."
"Ừ." Lý Lạc ôm nàng, cũng chủ động hôn một cái.
Kết quả là hôn qua hôn lại, hai người lại quyện vào nhau.
Thời gian ngắn ngủi hai ngày, đã hoàn toàn nghiện chuyện này.
Lưu quản gia đứng cách đó không xa luôn đi theo, nhìn thấy cảnh này từ xa, trên mặt cũng lộ ra nụ cười cảm khái, trong đầu nghĩ tuổi trẻ thật tốt.
Cái hôn này, kéo dài mấy phút rồi?
Ông ngược lại không vội, chỉ là nhìn cảnh tượng hữu ái như vậy, nội tâm liền thập phần cảm khái, trong đầu nghĩ mình đúng là già rồi.
Chỉ là điều khiến ông có chút ngoài ý muốn là, ông nhận được tin tức từ chỗ lão bản, đã sớm biết Lý Lạc chính là Trọng Nhiên.
Không ngờ cậu ấy tuổi còn trẻ, đã tìm được bạn gái nhỏ rồi.
Nghĩ lại, cậu trai trẻ tài cao như vậy, có một người bạn gái ngược lại cũng là chuyện bình thường.
Sau một hồi lâu.
Lý Lạc và Từ Hữu Ngư ở cổng kiểm tra an ninh quyến luyến cho đến khi chỉ còn hơn bốn mươi phút nữa là máy bay cất cánh, cuối cùng không thể tiếp tục trì hoãn.
Từ Hữu Ngư cuối cùng hôn Lý Lạc một cái, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Mặc dù ngày mai bắt đầu sẽ không thể quang minh chính đại trải nghiệm tình nhân, nhưng có thể lén lút mèo méo trải nghiệm tình nhân mà, chúng ta lén lút nha~"
Nói xong, Từ Hữu Ngư liền cười lùi về sau hai bước, nháy mắt mấy cái với Lý Lạc, sau đó liền xoay người chạy về phía hàng người đang xếp hàng ở cổng kiểm tra an ninh.
Lý Lạc bị lời nói của nàng làm cho đáy lòng rung động xao xuyến, thiếu chút nữa thì muốn trực tiếp giữ Từ Hữu Ngư lại không cho nàng đi... Đứng ở khoảng trống bên ngoài cổng kiểm tra an ninh, Lý Lạc cứ mãi dõi mắt nhìn theo Từ Hữu Ngư đi vào cổng kiểm tra.
Sau khi lấy vé máy bay và thẻ căn cước ra thông qua kiểm tra, Từ Hữu Ngư xoay người vẫy tay với Lý Lạc, cuối cùng biến mất ở lối vào cổng kiểm tra an ninh.
"Lưu quản gia, chúng ta đi thôi." Lý Lạc quay lại bên cạnh Lưu quản gia, nói với ông.
"Vâng, Lý Lạc tiên sinh." Lưu quản gia gật đầu, đưa Lý Lạc một mạch ra bãi đậu xe, tìm thấy xe rồi lên xe đưa Lý Lạc rời khỏi sân bay.
Trên đường, Lưu quản gia lên tiếng nói: "Lý Lạc tiên sinh tối nay có sắp xếp gì không?"
"Không có, sao vậy?"
"Lão bản đã cố ý dặn dò tôi, phải chiêu đãi ngài thật tốt." Lưu quản gia nói, "Buổi tối yêu cầu sắp xếp tiết mục gì, đều tùy theo ý của ngài."
"Ho khan, hôm nay không cần đâu." Lý Lạc khoát tay, từ chối nói, "Buổi tối ta còn phải làm việc, đừng đến quấy rầy ta."
"Vâng." Lưu quản gia gật đầu, tỏ ý đã hiểu, "Vậy tôi sẽ sớm lên kế hoạch cho vài lịch trình du lịch, đến lúc đó ngài có thể tham khảo một chút, để tiện cho tôi sắp xếp sớm cho các ngài, ngài thấy thế nào?"
"Được." Lý Lạc gật đầu nói, "Buổi tối nói với ta một tiếng là được."
Chạng vạng tối năm giờ, máy bay của Từ Hữu Ngư cất cánh.
Ngay trước khi cất cánh, Từ Hữu Ngư gửi cho Lý Lạc một tin nhắn.
Đợi đến bảy giờ rưỡi tối, sau khi máy bay hạ cánh, Từ Hữu Ngư liền lại gửi cho Lý Lạc tin nhắn báo đã hạ cánh an toàn, còn kèm theo một tấm ảnh chụp so sánh hình chữ V.
Bắt taxi ở sân bay, một đường thuận lợi trở về đến cổng tiểu khu Bích Hải Lan đình, Từ Hữu Ngư lại chụp một tấm ảnh, gửi cho Lý Lạc xem, báo rằng mình đã an toàn đến đích.
Lý Lạc gửi lại cho nàng một biểu tượng cảm xúc OK, liền hoàn toàn yên tâm, tiếp tục ngồi gõ chữ trước bàn đọc sách trong phòng ngủ chính trên lầu ba biệt thự.
Mà ở một nơi khác.
Xách vali hành lý xuống khỏi xe taxi, Từ Hữu Ngư kéo vali đi vào cổng lớn tiểu khu Bích Hải Lan đình, một đường trở về cửa nhà 1502.
Móc chìa khóa ra đứng ở cửa hít sâu một hơi, Từ Hữu Ngư trong lòng chuẩn bị sẵn một phen giải thích, soạn sẵn bản nháp trong đầu xong xuôi, mới cắm chìa khóa vào ổ khóa, mở cửa.
Nghe được động tĩnh ở cửa, Nhan Trúc Sanh đang ngồi cùng Lý Quốc Hồng trên ghế sofa trong phòng khách xem TV, liền nghiêng đầu nhìn về phía Từ Hữu Ngư.
Mà Ứng Thiện Khê đang ở trong bếp giúp Lâm Tú Hồng cắt hoa quả, cũng vẻ mặt kinh ngạc đi ra từ trong bếp: "Ồ? Học tỷ sao ngươi lại tới đây?"
"Ta ở nhà thu dọn hành lý ngày mai đi du lịch cần mang theo, đột nhiên phát hiện còn có đồ quên ở chỗ này." Từ Hữu Ngư gãi đầu, cười nói, "Ta nghĩ đi qua đi lại có hơi phiền phức, liền dứt khoát mang hành lý đến thẳng đây luôn, ngày mai đi cùng các ngươi là được."
"À, ra là vậy." Ứng Thiện Khê nháy mắt mấy cái, không hỏi nhiều thêm gì nữa.
Nhan Trúc Sanh mặt không đổi sắc thu lại tầm mắt của mình.
Ngược lại thì Lý Quốc Hồng đang ở phòng khách xem TV, cùng với Lâm Tú Hồng vừa cắt xong hoa quả, bưng khay đi ra, khi nhìn về phía Từ Hữu Ngư, vẻ mặt ít nhiều có chút cổ quái.
"Chào chú dì ạ." Từ Hữu Ngư không chú ý tới ánh mắt khác thường của hai vị, lễ phép chào hỏi, "Hai người hôm nay sao lại tới bên này ạ?"
"Hai ta nghĩ sáng mai sớm thì phải đi sân bay, liền dứt khoát mang hành lý đến thẳng đây luôn." Lâm Tú Hồng bật cười nói, "Buổi tối ta với chú ngươi ở phòng Lý Lạc đối phó một đêm, sáng mai chúng ta liền cùng đi."
"Ồ nha, hóa ra là như vậy." Từ Hữu Ngư gật đầu liên tục, sau đó liền kéo hành lý trở về phòng của mình.
Cửa phòng vừa đóng lại, Từ Hữu Ngư lập tức nhào tới trên giường mình, thở phào nhẹ nhõm.
Trong đầu nghĩ mình như vậy coi như là lừa dối qua cửa rồi chứ?
Nào ngờ vào lúc này, Lâm Tú Hồng ngồi vào bên cạnh Lý Quốc Hồng, đặt khay hoa quả trong tay lên bàn trà, rồi cùng lão công nhà mình nhìn nhau một cái.
"Lão Từ nói, tạm thời đừng để lộ ra." Lý Quốc Hồng ghé sát vào tai Lâm Tú Hồng nhỏ giọng nói, "Ngươi chú ý biểu cảm một chút đi, đừng để lộ tẩy đó."
"Ta biết rồi." Lâm Tú Hồng liếc hắn một cái, "Ngươi quản tốt chính mình đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận