Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 20: Lên lớp yến (length: 13878)

Dương Ký gia yến trong quán ăn, Trương Tuyết Phân mặt mày vui vẻ yêu kiều qua lại ba bốn bàn tiệc ở giữa.
Nàng kéo con trai Vệ Thuần cùng nhau, đến tham gia tiệc mừng nhập học mời rượu bà con bạn bè, sau đó cười ha hả thu tiền mừng.
"Nhà các ngươi Vệ Thuần là thực sự có tiền đồ nha, không giống nhà ta, thành tích rối như tơ vò."
"Nào có nào có, nó còn phải cố gắng hơn." Trương Tuyết Phân che miệng cười nói, "Lần này chỉ thi được 525 điểm, toàn khu xếp thứ 286."
"Vậy còn không giỏi sao? Mỗi năm thi vào cấp ba có mấy nghìn người đó chứ?" Người thân bật cười nói, "Chị mà còn thấy ít, thì cho con chị về làm con trai tôi luôn đi."
"Ha ha ha ~" Trương Tuyết Phân cười hớn hở, sau đó lại nói, "Đây không phải là thi đậu phụ nhất trung rồi sao."
"Các người cũng biết đó, cái phụ nhất trung mỗi một khối lớp đều hơn sáu trăm học sinh, nhà chúng ta Thuần Thuần sau khi vào đó, cũng chỉ thuộc loại trình độ trung bình."
"Thì có nhiều không gian tiến bộ hơn, lên cấp ba, phải cố gắng nhiều hơn mới được, có đúng không?"
Vệ Thuần dáng người cao lớn, nhưng ở bên cạnh mẹ mình, vẫn khom lưng cúi đầu, nhìn còn lùn đi vài phần, luôn im lặng bất đắc dĩ.
Chỉ khi nào Trương Tuyết Phân kêu hắn chào hỏi và mời rượu, hắn mới 'dạ' hai tiếng.
Còn ở bên kia, Vệ Đông Vinh cũng cầm ly rượu, theo một bàn người thân uống rượu nói chuyện, bàn về hạng mục bất động sản mà hắn đang làm ăn.
Trong đó có mấy người thân đã bỏ tiền vào, đang rủ những người thân khác còn đang do dự cùng tham gia.
Trên bàn rượu nói chuyện rất vui vẻ, Vệ Đông Vinh uống hơi nhiều, đứng dậy đi vệ sinh.
Kết quả đi ngang qua phía sau bàn số 8 đến số 10, đột nhiên liếc thấy bóng dáng có chút quen thuộc bên trong.
Dừng bước định thần nhìn lại, Vệ Đông Vinh nhíu mày, phát hiện lại là nhà Lý Quốc Hồng.
Nhìn Lý Quốc Hồng cùng Lâm Tú Hồng kéo theo con trai Lý Lạc, qua lại mời rượu giữa các bàn, mặt tươi cười, có vẻ là nhà Lý Quốc Hồng đang mở tiệc.
Không phải lễ tết gì, chắc là mừng con trai thi đỗ chứ?
Nghĩ như vậy, Vệ Đông Vinh liếc mắt nhìn Lý Lạc, trong đầu nghĩ bà vợ mình trước kia không phải nói, thành tích của Lý Lạc không tốt lắm sao?
Chắc là lúc thi trung khảo vượt quá sức, thi không tệ nhỉ?
Nghĩ đến đây, Vệ Đông Vinh đi vệ sinh trước, sau đó trở lại phòng riêng của mình, vẫy tay với Trương Tuyết Phân.
"Sao thế lão công?" Trương Tuyết Phân đang nói chuyện với người thân bên kia rất vui vẻ, đắm chìm trong sự vui sướng khi được người ta nịnh bợ, bị Vệ Đông Vinh gọi tới, nhất thời ngờ vực hỏi.
"Tôi ở bên ngoài nhìn thấy cả nhà Lý Quốc Hồng rồi." Vệ Đông Vinh nhỏ giọng nói bên tai vợ, "Trước kia giới thiệu họ xem dự án, nói chuyện rất hay, kết quả sau đó cứ im re."
"Lần này gặp rồi, lát nữa em cùng anh, dẫn theo Thuần Thuần, coi như đi chúc mừng con của bọn họ vào học, tiện hỏi chuyện đầu tư."
"Nếu nói chuyện xuôi, lại hỏi luôn người thân bên kia, xem có thể kéo thêm được người đến không."
"Tú Hồng bọn họ cũng ở đây bên đó?" Trương Tuyết Phân giật mình một chút, chợt cười tít mắt nói, "Được thôi, em đi gọi Thuần Thuần, chúng ta cùng đi."
"Em để ý một chút." Vệ Đông Vinh nhắc nhở, "Anh biết em và em họ không hợp nhau, nhưng lát nữa đừng có nói lung tung."
"Biết rồi." Trương Tuyết Phân vội gật đầu, "Cái gì nặng nhẹ em còn không rõ à? Anh cứ yên tâm đi."
Các phòng riêng của Dương Ký gia yến được xây liền nhau thành dãy.
Khi muốn có mấy bàn cùng ăn, thì có thể mở tấm bình phong ở giữa ra, tạo thành một gian lớn hơn.
Tiệc mừng nhập học của Lý Lạc, chính là ở phòng riêng số 8 đến số 10 của Dương Ký gia yến.
Hơn năm giờ chiều, bà con lần lượt có mặt vào chỗ.
Đầu tiên là náo nhiệt ăn nửa tiếng đồ ăn, sau đó Lý Lạc liền ngoan ngoãn theo ba mẹ đi mời rượu.
Đương nhiên, hắn vẫn còn vị thành niên, chỉ có thể uống nước trái cây.
Nhận được lì xì từ họ hàng, cuối cùng cũng nộp lên cho ba mẹ.
Bất quá thấy ông bà nội ông bà ngoại đều khỏe mạnh rất vui, Lý Lạc đã thấy mãn nguyện.
Mơ hồ nhớ, bà nội mất năm hắn học đại nhất.
Ông ngoại thì mất vào lúc hắn mới tốt nghiệp đại học.
Đến ba mươi tuổi, bà ngoại cũng không qua khỏi.
Đến năm ba mươi lăm, Lý Lạc cũng chỉ còn lại ba mẹ mình.
Nhất là mẹ khi đó còn bị bệnh nặng, thân thể vô cùng nguy hiểm.
So sánh như vậy, Lý Lạc chỉ cảm thấy mình có thể trọng sinh trở về hiện tại, thật là một chuyện tốt đẹp không gì sánh bằng.
Cho nên lời nói đều ngọt hơn mấy phần, khiến các trưởng bối cười hả hê.
Thêm nữa lần này Lý Lạc thi trung khảo được điểm rất cao, đỗ phụ nhất trung, rất có tương lai, không khí trong phòng cũng rất tốt.
Mà sau khi mời rượu một lượt, mọi người lại tiếp tục uống rượu tán gẫu.
Lý Quốc Hồng và Lâm Tú Hồng ngồi xuống bàn của Tam gia gia, bắt đầu tường thuật chuyện mua nhà.
Bởi vì lúc trước cũng đã xác nhận rồi, cho nên lần này nói chuyện rất thoải mái, về giá cả, nhất là Tam gia gia là người sốt sắng, thêm nữa giá nhà ở khu Ân Giang phía Bắc vốn cũng không cao, cho nên nhà Lý Lạc cũng có được mức giá rất ưu đãi.
Trả ngay 50 vạn, vay thêm khoảng một triệu nữa, được một căn hộ khoảng 150 mét vuông, vậy là cũng tàm tạm.
"Bất quá còn một chuyện lần trước đã nói với các cháu." Tam gia gia nhắc nhở, "Căn hộ này của chúng ta, ta đã làm bốn phòng ngủ."
"Có ba phòng cho học sinh thuê, năm nay thi đại học xong, tốt nghiệp rồi, sẽ không thuê nữa."
"Nhưng còn có một cô bé, năm nay chắc là lên lớp 11, trước đó đã ký hợp đồng ba năm rồi."
"Cho nên các cháu nếu quyết định, thì hãy nghĩ xem có muốn tiếp tục cho người ta thuê, hay là không cho thuê?"
"Dù sao đến lúc đó hợp đồng thuê nhà với tiền đặt cọc, đều giao lại cho các cháu, tự các cháu giải quyết."
Lý Quốc Hồng gật đầu, nhớ tới chuyện này, sau đó quay sang nhìn Lâm Tú Hồng: "Em thấy sao? Nếu Lý Lạc ở chung với Khê Khê, thì có người lạ quấy rầy có vẻ không ổn nhỉ?"
"Nhưng nếu mà hủy hợp đồng, chúng ta cũng phải trả tiền bồi thường hợp đồng các kiểu chứ?" Lâm Tú Hồng suy nghĩ một chút, nói vậy, "Hơn nữa người ta cũng là học sinh phụ nhất trung, ở chung có thể cùng nhau tiến bộ đó, chỉ cần hiểu tính cách cô bé đó thế nào, có hợp tính nhau không thôi."
Lý Lạc ở bên cạnh nghe, ngược lại hơi phân vân.
Nói cho cùng nếu được thì hắn chắc chắn là không muốn thuê chung với người lạ.
Nhưng mà nhà đang gánh khoản vay một triệu, áp lực không nhỏ.
Nếu có thể mỗi tháng có thêm tiền thuê trôi về, ít nhất cũng có thể giảm bớt gánh nặng vay tiền của ba mẹ một chút.
Dù Lý Lạc rất tự tin vào tiểu thuyết mà mình viết, nhưng năm 2014 này, thị trường trả tiền truyện mạng vẫn chưa lớn lắm.
Nhất là trang web đứng đầu trả tiền đọc, so với mười năm sau thì thật sự không bằng.
Có thể đạt trung bình 3000 độc giả mua hết cả truyện đã là hàng đại lão cấp bậc rất ghê gớm.
Đứng đầu bảng xếp hạng trang web, từ vị trí thứ 10 trở về sau, đã không đạt tới 10000 lượt mua.
So với hình ảnh mấy trăm bộ vạn mua cùng nhau đang liên tái của tương lai thì còn kém xa lắm.
Nếu số liệu đường truyền tốt một chút, thậm chí có thể dựa vào 3000 lượt mua để cạnh tranh vị trí đại thần trên trang web.
Nhưng giờ phút này thì có là đại lão, mỗi tháng tiền nhuận bút của trang web cũng chỉ khoảng hơn chục nghìn thôi.
Nghĩ tới đây, nếu được thì trong nhà có thêm một nguồn thu nhập, kiếm thêm được chút tiền.
Dù ba mẹ quyết định mua nhà thì cũng không trông chờ vào việc Lý Lạc có thể giúp được gì.
Nhưng sống lại một lần, Lý Lạc sao có thể yên tâm thoải mái mà tận hưởng cuộc sống cấp ba, không chia sẻ gánh nặng gia đình chút nào được?
Ít nhất phải đặt một mục tiêu nhỏ, giúp trong nhà trả hết khoản vay một triệu này càng sớm càng tốt.
Cho nên Lý Lạc nói: "Nếu người ta đã ký hợp đồng thuê nhà ba năm rồi, thì cũng không cần trả phòng nữa chứ? Ở chung luôn cũng được."
"Dù sao thì bình thường con đều phải đi học, về cũng chỉ là chỗ tắm rửa đi ngủ, không có gì cả."
"Cuối tuần còn có thể cùng nhau đốc thúc học hành nữa không phải sao?"
Lâm Tú Hồng nghe con trai nói vậy, cũng liền gật đầu: "Con nói cũng đúng, nếu con không để ý thì ba mẹ chắc chắn cũng sẽ không hủy hợp đồng đâu."
"Vậy thì được." Tam gia gia thấy bọn họ đã quyết định ý kiến, cho nên nói, "Chúng ta hẹn một buổi, giải quyết mấy chuyện thủ tục đi, sang tên sớm thì chúng ta cũng sớm yên tâm."
Quyết định xong chuyện này, tất cả mọi người đều cười rất vui.
Lý Quốc Hồng bưng ly rượu, mang theo cả nhà lại kính rượu Tam gia gia.
Lúc này, cửa phòng riêng bị gõ.
Lý Lạc nhìn về phía cửa, liền thấy bóng dáng của cậu Vệ Đông Vinh, phía sau còn có dì Trương Tuyết Phân, cùng với em họ Vệ Thuần.
"Ồ? Đông Vinh à?" Lý Quốc Hồng nghe thấy giọng liền nhìn sang, nhất thời chân mày nhíu lại, đứng dậy đón khách, "Trùng hợp vậy à? Các cậu cũng ở bên này?"
"Đúng vậy." Vệ Đông Vinh cười ha hả bước tới, trong tay cầm ly rượu, chạm một cái với Lý Quốc Hồng, "Cái này chẳng phải định tổ chức tiệc mừng nhập học cho Thuần Thuần sao, nhà cậu cũng thế hả?"
"Đúng, đúng đúng."
Lý Quốc Hồng cười ha hả, dẫn ba người bọn họ đến cạnh bàn, "Lý Lạc tiểu tử này thi cũng không tệ lắm, nên ăn mừng một hồi."
"Chúc mừng chúc mừng." Đại khái là nghĩ điểm thi có khá hơn nữa cũng không cao phân mấy, Vệ Đông Vinh chỉ là ngoài miệng chúc mừng đôi câu, cạn ly rượu liền lảng sang chuyện khác, sau đó từ từ dẫn dắt đến hạng mục địa ốc.
Mà một bên Trương Tuyết Phân thấy hai người đàn ông đã trò chuyện rồi, liền kéo Vệ Thuần hướng Lâm Tú Hồng cùng Lý Lạc đi tới.
"Tú Hồng à, chúc mừng nha." Trương Tuyết Phân cười tủm tỉm hướng Lâm Tú Hồng mời rượu, "Nghe nói nhà ngươi Lý Lạc lần này thi cũng không tệ, thật đáng mừng."
"Cảm ơn a." Dù sao cũng bị mời rượu chúc mừng, Lâm Tú Hồng cũng không tỏ vẻ gì khó chịu, mặt tươi cười đáp lại, "Nhà ngươi Vệ Thuần thi cũng không tệ chứ? Nhìn bộ dạng này của ngươi, vào Nhất Trung chắc chắn không thành vấn đề."
"Đúng vậy đúng vậy, thi 525 điểm, toàn khu 286, vào Nhất Trung thực sự không có gì vấn đề." Trương Tuyết Phân che miệng cười khẽ, được Lâm Tú Hồng khen một tiếng, nhất thời tâm tình thoải mái, kéo Vệ Thuần nói, "Thuần Thuần, đến, cho biểu di kính một ly."
"Biểu di tốt." Vệ Thuần một mặt bất đắc dĩ nâng ly.
Lý Lạc liếc mắt nhìn mẹ, dứt khoát chủ động một chút, cũng nâng ly đi qua.
Vì vậy bốn người cụng ly, bề ngoài bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Ngay khi Trương Tuyết Phân muốn hỏi cụ thể Lý Lạc thi được bao nhiêu điểm thì bên kia Vệ Đông Vinh đã đi tới.
Lý Quốc Hồng đi theo bên cạnh, vẻ mặt áy náy: "Thật là ngại quá, vốn là định làm xong tiệc lên lớp rồi sẽ cùng các ngươi bên này nói một tiếng."
"Không sao." Vệ Đông Vinh mặt cười nhạt, không nhìn ra tâm tình thật, "Nếu tiền nhà các ngươi có việc khác dùng, thì ta cũng không thể ép mua ép bán, không phải sau này có cơ hội có thể hợp tác sao."
"Đúng, có cơ hội lại hợp tác." Lý Quốc Hồng cười một tiếng, sau đó hướng Vệ Thuần chúc mừng, "Mới nghe nói nhà các ngươi Thuần Thuần thi đậu Nhất Trung rồi, đến, biểu thúc kính ngươi một ly."
"Cảm ơn, cám ơn biểu thúc." Vệ Thuần vội vàng nâng ly đáp lại.
Ngược lại bên cạnh Trương Tuyết Phân mặt lộ vẻ bất mãn, nghe Lý Quốc Hồng cùng chồng mình nói chuyện xong, cũng biết là đàm phán không thành rồi.
Vì vậy sau khi Lý Quốc Hồng chúc mừng con trai mình xong, nàng liền cười móc mỉa nhìn Lý Lạc, hướng Lý Lạc nâng ly hỏi: "Ta đây cũng phải chúc mừng nhà các ngươi Lý Lạc rồi, lần này thi trung khảo không tệ, định vào Cây Lan? Hay là Anh Tài?"
Nàng ngay cả Nhị Trung cũng không nói, hiển nhiên là không cảm thấy thành tích của Lý Lạc có thể tốt.
Lời này vừa ra, phía Lý Lạc ngược lại không có gì, mà là Vệ Thuần bên kia mặt trở nên lúng túng.
Vốn đang im lặng không lên tiếng Vệ Thuần đột nhiên kéo kéo vạt áo mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng nói."
"Ngươi nói cái gì vậy?" Trương Tuyết Phân kinh ngạc nhìn con trai, vẫn không phát hiện có gì không ổn, "Ta chỉ hỏi thành tích một chút, quan tâm xem Lý Lạc thế nào?"
"Thế nhưng..." Vệ Thuần mặt đầy lúng túng, liếc mắt nhìn Lý Lạc bình thản, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Dù sao thì tuần trước trong lễ bế giảng, hắn chính là tận mắt nhìn thấy Lý Lạc lên đài nhận thưởng.
Nhưng giây tiếp theo, đối diện Lý Lạc đã mặt ngây thơ vô tội nói: "Nhưng mà biểu di, ta thi trung khảo 555 điểm, toàn khu thứ 86, nếu mà chọn Cây Lan hoặc là Anh Tài thì có phải không được tốt lắm không?"
Lời này vừa ra, Trương Tuyết Phân mặt mày vui vẻ nhất thời liền cứng đờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận