Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 359: Chính là có người mới kích thích a (length: 20807)

Ngày 3 tháng 10.
Sáng sớm bảy giờ.
Tại quán ăn sáng dưới lầu khu chung cư Bích Hải Lan.
Triệu Vinh Quân cùng Kiều Tân Yến hẹn gặp ở cửa quán, cùng nhau bước vào bên trong, mỗi người gọi món điểm tâm, bưng đĩa thức ăn tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.
"Người nhà ngươi có xem chương trình hôm qua không?" Triệu Vinh Quân liếc nhìn Kiều Tân Yến, nhỏ giọng hỏi.
"Không có, ba mẹ ta không thích xem mấy chương trình ca nhạc này." Kiều Tân Yến lắc đầu, "Sao thế?"
"Ông bà ta hôm qua xem." Triệu Vinh Quân nói, "Xem đến Viên a di hát bài 《 như nguyện 》 xong, ông nội ta nghe mà khóc, ta bảo bài này là Lý Lạc viết, ông còn không tin."
"Người bình thường chắc khó mà tin nổi." Kiều Tân Yến che miệng cười khẽ, "Ta đề nghị ngươi giới thiệu luôn sách của Lý Lạc cho ông xem."
Triệu Vinh Quân: "Vậy thì ông giết ta mất."
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Bây giờ Triệu Vinh Quân, đã không còn là cậu ngốc nghếch ngày xưa, ít nhất khi đối mặt với Kiều Tân Yến và Hứa Doanh Hoan, cùng vài nữ sinh khác, cũng có thể trò chuyện bình thường được.
Ăn sáng xong, hai người đeo cặp sách, đi về phía cổng khu Bích Hải Lan.
Vừa lúc này, một chiếc xe chạy ngang qua, đột nhiên dừng lại bên cạnh hai người, Hứa Doanh Hoan không chờ đợi được nữa mà mở cửa xe bước xuống, hướng người trong xe nói: "Đến đây là được rồi! Con đi cùng bạn học! Bye bye!"
Nói xong, Hứa Doanh Hoan cười hì hì tiến đến chỗ hai người, vỗ vai mỗi người một cái: "Hello hello! Buổi sáng tốt lành nha~"
Triệu Vinh Quân cùng Kiều Tân Yến nhìn Hứa Doanh Hoan luôn tràn đầy năng lượng mỗi ngày, cũng chào hỏi, sau đó ba người cùng nhau đi đến căn 1502.
"Ôi các cậu biết không? Ba tớ lại còn xem chương trình hôm qua đấy." Hứa Doanh Hoan líu ríu kể, "Ba còn khen bài 《 như nguyện 》 hay nữa chứ, tớ bảo là Lý Lạc viết, giải thích nửa buổi ba mới tin, rồi còn định đi đọc tiểu thuyết của Lý Lạc nữa chứ, ha ha ha ha ~"
"Để Lý Lạc biết thì coi chừng hắn đánh cậu đấy." Kiều Tân Yến bật cười nói.
"Hắn dám?" Hứa Doanh Hoan hừ hừ hai tiếng, "Tới lúc đó tớ trốn sau Trúc Sanh, hắn mới không dám đánh tớ."
Ba người vừa cười vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến cửa căn 1502, bấm chuông.
Kết quả một lúc lâu sau cửa mới mở.
Mà chỉ mở ra một khe nhỏ, đầu Lý Lạc từ bên trong ló ra, hơi lúng túng nói: "Cái đó, ta vẫn chưa thay đồ ngủ, các ngươi vào sau chút, ta đi thay quần áo trước đã."
Nói xong, Lý Lạc liền quay người chạy về phòng ngủ.
Ba người Triệu Vinh Quân nhìn nhau, thoáng chốc mấy giây sau, mới đẩy cửa bước vào.
Lúc này trong phòng khách không một bóng người, bên phía hành lang truyền đến tiếng Lý Lạc đóng cửa.
Hứa Doanh Hoan nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng của Nhan Trúc Sanh và những người khác, không khỏi nghi ngờ nói: "Người đâu rồi? Không thấy ai vậy?"
"Chắc là học tỷ còn ngủ say giấc thôi." Kiều Tân Yến cười nói, "Khê Khê và Trúc Sanh không biết làm gì."
Ngược lại Triệu Vinh Quân thì không nói gì, lẳng lặng nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Lý Lạc, mơ hồ có chút suy đoán.
Rốt cuộc là cảnh tượng quen thuộc này, trước đây hắn cũng đã từng thấy rồi.
Và khi ba người còn đang đoán mò lung tung thì Lý Lạc đã thay đồ xong, từ phòng ngủ bước ra, bảo ba người cứ ngồi xuống trước, tránh cho để họ nhìn thấy cảnh Khê Khê và mấy người kia đi ra từ phòng của mình.
Bàn học trong phòng khách vốn đặt sát cửa sổ, ngược lại không nhìn thấy động tĩnh ở phía hành lang.
Nhưng Kiều Tân Yến vừa mới ăn sáng xong không lâu, hơi buồn đi vệ sinh, vì vậy đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh ở hành lang.
Kết quả vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh, Kiều Tân Yến chỉ nghe thấy bên tay trái truyền đến tiếng mở cửa.
Quay đầu lại nhìn, liền thấy Ứng Thiện Khê thản nhiên đi ra từ phòng ngủ.
Vẫn còn mặc bộ đồ ngủ hình gấu trúc, một bộ dạng mơ màng dụi mắt, vừa nhìn là biết vừa mới tỉnh dậy, khiến Kiều Tân Yến hơi ngẩn người.
Kiều Tân Yến nhìn sang phía cửa phòng ngủ bên phải, trong đầu nghĩ bên kia chẳng phải phòng của Khê Khê sao?
Vậy thì Khê Khê đi ra từ phòng ngủ của Lý Lạc?
Nghĩ đến đây, Kiều Tân Yến nhất thời trợn tròn mắt, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Khê Khê, chẳng lẽ đây là..."
Nghe có người gọi mình, Ứng Thiện Khê buông tay dụi mắt xuống, nhìn về hướng Kiều Tân Yến.
Nhìn rõ ai xong, Ứng Thiện Khê đột nhiên ý thức được điều gì, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng đẩy cửa phòng mình ra, cố gắng tỏ vẻ như là mình mới đi ra từ bên này: "Cái đó Tân Yến, mình là..."
Kiều Tân Yến nhìn hành động của cô bạn thân, nhất thời không biết nói gì, sau đó vẫn không nhịn được hỏi: "Tớ thấy hết rồi, rõ ràng cậu mới từ phòng của Lý Lạc đi ra, chẳng lẽ tối qua cậu ngủ cùng phòng với hắn?"
"Cậu, cái này..." Ứng Thiện Khê ấp úng, muốn giải thích rõ ràng, nhưng nếu nói bốn người bọn họ ngủ chung một giường, dường như lại càng kỳ quặc hơn.
Vì vậy, Ứng Thiện Khê chỉ có thể đỏ mặt, đẩy Kiều Tân Yến ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Tóm lại, cậu đừng nói cho ai khác biết nha, tớ, tớ đi rửa mặt đã."
Mấy phút sau, Ứng Thiện Khê rửa mặt xong, thay một bộ quần áo đi ra, đến chỗ bàn đọc sách ngồi xuống, tiến đến gần Lý Lạc, nhỏ giọng ghé tai than vãn: "Tân Yến tới rồi, sao cậu không nhắc mình một tiếng?"
"Cậu bị thấy rồi à?" Lý Lạc ngạc nhiên hỏi.
"Còn không phải tại cậu." Ứng Thiện Khê phồng má đánh hắn một cái, mặt đỏ bừng nhỏ giọng lí nhí nói: "Vừa rồi bị Tân Yến thấy mình đi ra từ phòng cậu rồi... Mình không biết giải thích thế nào nữa."
"Khụ khụ." Lý Lạc bị nàng vừa nói mới hoàn hồn lại, không trách sau khi Kiều Tân Yến đi vệ sinh về thì ánh mắt nhìn mình lại khác lạ.
Lý Lạc biết đã đến nước này, cũng chỉ có thể chấp nhận thực tế, nhỏ giọng trêu ghẹo: "Thấy thì cứ thấy đi, chúng ta quan hệ tốt, ngủ với nhau nhiều lần như vậy rồi, để nàng biết cũng có sao."
"Cậu nói gì vậy!" Mặt Ứng Thiện Khê đỏ như gấc, giận dữ đánh hắn thêm cái nữa, nhưng trong lòng thì có chút ngại ngùng cùng vui vẻ, chỉ là vẫn mạnh miệng nói, "Cái, cái gì mà ngủ nhiều lần rồi chứ, nói nghe thật khó coi."
Một lát sau.
Đến lượt Hứa Doanh Hoan đi vệ sinh.
Kết quả còn chưa vào đến nhà vệ sinh thì đã thấy Nhan Trúc Sanh mặc một bộ đồ ngủ mát mẻ, cứ như vậy mà đi ra từ phòng ngủ của Lý Lạc.
So với biểu hiện của Ứng Thiện Khê vừa nãy, thì Nhan Trúc Sanh có vẻ tự nhiên hơn nhiều.
Khi nhìn thấy Hứa Doanh Hoan thì nàng gật gật đầu, trực tiếp đi thẳng vào phòng vệ sinh, khiến Hứa Doanh Hoan đi phía sau vào cũng gần như nghĩ rằng Nhan Trúc Sanh vừa bước ra từ phòng của mình.
"Không phải..." Sau khi Hứa Doanh Hoan đóng cửa rồi ngồi xuống bồn cầu, nhìn Nhan Trúc Sanh bắt đầu đánh răng rửa mặt, không nhịn được hỏi, "Khê Khê và học tỷ biết tối qua cậu ngủ ở phòng của Lý Lạc không? Hay là cậu nửa đêm lẻn vào? Thế có liều quá không? Lỡ bị họ phát hiện thì sao?"
"Hoan Hoan cậu đang nói gì thế?" Nhan Trúc Sanh chớp mắt mấy cái, nhìn Hứa Doanh Hoan trong gương, "Bọn mình đều ngủ chung mà, đâu chỉ có một mình tớ."
Hứa Doanh Hoan: "?"
"Cậu không biết à?" Nhan Trúc Sanh hỏi ngược lại, "Vừa rồi chẳng phải Khê Khê cũng ra đó sao? Học tỷ còn đang ngủ kia kìa."
"Hai người kia cũng ở trong phòng của Lý Lạc?" Hứa Doanh Hoan mặt đầy vẻ khó tin.
"Đúng mà." Nhan Trúc Sanh gật gật đầu.
Mặc dù trước đó đã từng nghe Nhan Trúc Sanh nói, bốn người bọn họ ngủ chung với nhau.
Nhưng Hứa Doanh Hoan luôn cảm thấy Nhan Trúc Sanh đang đùa mình.
Kết quả bây giờ cô mới phát hiện, dường như đây không phải trò đùa… Mà là thật ư?
Hứa Doanh Hoan kinh ngạc tột độ, suýt nữa đã quên luôn cả chuyện đi vệ sinh.
Đợi sau khi cô từ nhà vệ sinh ra, trở lại bàn sách ở phòng khách, Hứa Doanh Hoan ngồi xuống, ánh mắt nhìn sang Lý Lạc ở đối diện, trong mắt đều là vẻ mặt phức tạp khó tin.
Cái chuyện mà trong tiểu thuyết còn chưa đạt được thành tựu "ngủ chung một chăn lớn", vậy mà ở ngoài đời thực Lý Lạc đã hoàn thành trước rồi ư?
Quả nhiên, tiểu thuyết vẫn còn cần logic chống đỡ, mà thực tế thì chẳng cần logic gì cả!
Trúc Sanh với Khê Khê và học tỷ, ba người bọn họ cứ thế ngủ trên một cái giường với Lý Lạc, một chút bất hòa cũng không có sao?
Hả?!
Cô sợ là mình đang mơ ngủ hay sao ấy!
"Trên mặt ta có gì sao?" Lý Lạc sờ một chút vào mặt, hỏi Hứa Doanh Hoan.
"Không có gì." Hứa Doanh Hoan vội vàng thu tầm mắt lại, thu liễm biểu cảm trên mặt, chỉ là khóe miệng còn có chút giật giật.
Sau thời gian dài bị Nhan Trúc Sanh "tấn công thông tin", hiện tại cô đã có chút tê liệt rồi.
Cảm thấy như vậy cũng... cũng được.
Không phải chỉ là một nam với ba nữ thôi sao.
Trúc Sanh và ba người kia cũng chung sống hòa thuận với nhau, người của Lý Lạc cũng không tệ.
Nghĩ vậy hình như cũng chấp nhận được?
Đặc biệt là Hứa Doanh Hoan còn đang đu theo tiểu thuyết của Lý Lạc đến phần mới nhất, tạm thời cũng không thấy phần nào dầu mỡ hay "hôi thối" gì.
Dù chuyện đạp ba thuyền có hơi quá đáng, nhưng mỗi một tuyến tình cảm đều có thể thấy nhân vật nam chính rất chân thành với nữ chính, mà cũng không có lý do để từ bỏ ai.
Nói sao nhỉ… Hứa Doanh Hoan cảm thấy có vị lão ca nào đó trong phần bình luận đã đánh giá rất đúng.
(Cái truyện này mặc dù là hậu cung, nhưng thật ra chỉ có ba nữ chính, hơn nữa mỗi tuyến tình cảm đều được xây dựng đầy đủ, ba nữ chính giữa hai phe đều có liên kết, quan hệ cũng không tệ, ta nguyện gọi nó là truyện hậu cung thuần ái). Nếu là lúc trước, Hứa Doanh Hoan không bao giờ nghĩ ra được, hai từ "thuần ái" và "hậu cung" này lại còn có thể đi chung với nhau.
Nhưng nhìn thấy quan hệ giữa Lý Lạc và Trúc Sanh, Hứa Doanh Hoan nhất thời dao động.
Chuyện này ngoài đời cũng có thể xảy ra, trong tiểu thuyết chẳng lẽ lại không thể viết được sao?
Nghĩ như vậy, Hứa Doanh Hoan vậy mà dần dần có thể chấp nhận cái giả thiết này.
Mà lúc này Nhan Trúc Sanh đã rửa mặt xong, trở về phòng thay quần áo xong, liền đến bên Lý Lạc ngồi xuống.
Sáu người trong tổ học tập lớp mười một đều đã tập trung đủ, Lý Lạc bắt đầu từng bước thúc đẩy tiến độ học tập của mọi người, tiếp tục chuẩn bị cho kỳ kiểm tra đầu tháng mười một.
Nhưng khi thời gian đến chín giờ, cánh cửa 1502 lần nữa bị mở ra.
Lâm Tú Hồng và Thôi Tố Linh, hai người mẹ, tay xách những gói lớn nhỏ nguyên liệu nấu ăn đi đến, vừa nói vừa cười đi vào bếp, định làm đồ ăn cho các nàng.
Khi nhìn thấy trong phòng khách chỉ có Lý Lạc và bọn họ sáu người, Thôi Tố Linh nhất thời nhíu mày: "Hữu Ngư con bé này làm sao vậy? Chín giờ rồi, còn chưa dậy sao?"
Nghe vậy, Lý Lạc nhất thời giật mình, liếc nhìn thời gian, mới phát hiện đã chín giờ.
Vừa rồi lo giảng bài cho Nhan Trúc Sanh và Hứa Doanh Hoan, quên mất Từ Hữu Ngư còn ngủ trong phòng mình.
Lúc này thấy Thôi Tố Linh định đi vào thư phòng, Lý Lạc vội vàng chủ động đứng dậy, lừa Thôi Tố Linh sang bếp: "A di, để cháu đi gọi nàng dậy, dì cứ làm việc với mẹ cháu trước đi."
"Lý Lạc, con bình thường không được chiều nó như vậy, biết không?" Thôi Tố Linh thấy vậy, cũng không có ý tự mình đi, chỉ nói như thế, "Các con thường ngày mấy giờ lên giường, làm gì, con phải để Hữu Ngư theo cùng một lúc."
"Nếu nó không nghe lời, con cứ gọi điện cho dì, dì giúp con dạy dỗ nó."
"Nó ở nhà cũng không nghe lời dì, giờ còn xem như nghe con, con giúp dì quản nó nhiều vào."
"Vâng, vâng ạ." Lý Lạc duy trì nụ cười trên mặt, cố gắng không để lộ sơ hở nào, trước mặt Thôi Tố Linh làm một đứa bé ngoan, "Cháu biết rồi ạ, dì cứ yên tâm đi."
Khó khăn lắm mới lừa được Thôi Tố Linh vào bếp, Lý Lạc lập tức đóng cửa bếp lại, rồi đột nhiên xông vào phòng ngủ của mình, vén chăn lên.
"Học tỷ! Mau dậy đi! Mẹ của ngươi đến rồi!"
"Ngọa Tào!"
Vừa bị vén chăn lên, còn có chút lơ mơ buồn ngủ, vừa nghe thấy mẹ mình đến, Từ Hữu Ngư trong nháy mắt bừng tỉnh khỏi giường.
"Đâu đâu? Mẹ ta ở đâu?"
"Đang ở trong bếp đó! Mau dậy đi!"
"Ồ? Không đến đây sao?"
"Ta lừa bà ấy sang bếp rồi, tạm thời chắc là an toàn."
"Ồ ~ vậy hả." Vừa nghe như vậy, Từ Hữu Ngư vốn còn có chút cuống cuồng, nhất thời lại không vội, cười hì hì kéo Lý Lạc một cái, kéo hắn ngã xuống giường.
"Học tỷ, ngươi làm gì vậy?!" Lý Lạc bị ép nhào lên người Từ Hữu Ngư, hai tay chống lên mặt giường, cảm nhận được xúc cảm bị nàng đè vào ngực, nhất thời hít một hơi.
"Mẹ ta tạm thời không đến, vậy thì không vội." Từ Hữu Ngư cười hắc hắc nói, "Hơn nữa ngươi nói xem, nếu mẹ ta đến, thấy hai ta như thế này, bà sẽ ra sao? Ừ?"
Vừa nói, Từ Hữu Ngư liền kéo cổ áo Lý Lạc, kéo hắn đến gần hơn một chút.
Lý Lạc thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Từ Hữu Ngư phả vào mặt mình.
"Vậy chắc a di sẽ cầm dao phay chém ta."
"Sao lại thế?" Từ Hữu Ngư hừ hừ hai tiếng, "Ngươi không biết thôi, mẹ ta đánh giá ngươi cao bao nhiêu đâu, so với con gái ta còn được chào đón hơn nhiều."
"Thật sao?" Lý Lạc ngẩn người.
Thật lòng mà nói, trong các trưởng bối, Lý Lạc ngược lại có phần xa lánh Thôi Tố Linh hơn cả.
Chủ yếu là kiếp trước, đã từng bị Thôi Tố Linh bí mật tìm đến mấy lần, nói chuyện cũng không được vui vẻ gì.
Lúc đó Từ Hữu Ngư không hề hay biết chuyện này, Lý Lạc cũng không nhắc đến với nàng, chỉ là vẫn còn là một cái gai trong lòng Lý Lạc.
Sau khi sống lại, gặp lại Thôi Tố Linh, Lý Lạc ngược lại không để chuyện này trong lòng.
Dù sao thì người ta cũng chỉ là lo cho con gái mình, mà kiếp trước hắn quả thực cũng không xứng với Từ Hữu Ngư, bị nói như vậy cũng coi như thông cảm được.
Nhưng cũng chính vì vậy, khi Từ Hữu Ngư nói, mình bây giờ được Thôi Tố Linh đánh giá rất tốt, Lý Lạc vẫn hơi ngơ ngác.
"Nào chỉ là thế thôi." Từ Hữu Ngư không nhịn được lẩm bẩm, "Ngươi ở nhà chúng ta, đều đã trở thành 'con nhà người ta' mẫu mực rồi."
"Học giỏi, giờ giấc sinh hoạt quy củ, rèn luyện thân thể, biết viết tiểu thuyết, còn biết viết ca khúc, ăn ở có chừng mực, có năng lực, chỉ số cảm xúc cũng cao."
"Không chỉ mẹ ta, ngay cả ba ta cũng bị ngươi chinh phục luôn rồi, cảm giác sắp xem ngươi thành con rể rồi."
"Hả?" Lý Lạc ngớ ra, vẫn còn có chút không thích ứng với sự thay đổi này.
"Sao nào? Làm con rể nhà ta ủy khuất ngươi hả?" Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm nói.
"Khụ, khụ, vẫn còn là học sinh cấp ba mà học tỷ, ngươi nói mấy cái này làm gì."
"Thích, đùa ngươi thôi, ngươi lại làm thật rồi." Từ Hữu Ngư cười hừ một tiếng, nhìn Lý Lạc bò dậy khỏi người mình, cũng theo đó xuống giường, "Cấp ba không tốt, chẳng lẽ lên đại học ngươi lại đồng ý?"
"Bây giờ nói cái này còn sớm."
"À." Từ Hữu Ngư cười đi theo sau Lý Lạc đi ra khỏi phòng, ngược lại không tiếp tục truy vấn.
Chỉ là khi đến hành lang, nàng đột nhiên có hứng, kéo tay Lý Lạc lại, kéo hắn qua, áp vào tường.
Lý Lạc bị hành động của nàng làm cho giật mình, tựa lưng vào tường, bị Từ Hữu Ngư áp sát vào người.
"Học tỷ, ngươi làm gì vậy?" Lý Lạc khẽ nói, "Phòng khách và cả trong bếp đều có người đấy."
"Có người thì mới kích thích chứ." Từ Hữu Ngư ghé vào tai hắn thầm thì, "Lâu rồi không lấy tài liệu rồi nha, hôm nay tiện thử một chút."
Buổi trưa, Lý Quốc Hồng và Từ Dung Sinh cũng đến ăn cơm.
Một bàn mười một người, chen chúc vừa vặn ngồi đủ.
Trên bàn ăn, nhắc đến tiết mục ca nhạc của Viên Uyển Thanh hôm qua, Từ Dung Sinh không nhịn được khen ngợi: "Bài hát này của Lý Lạc, hay thật sự, sáng sớm tôi đã giới thiệu cho mấy thầy cô khác trong viện, kết quả không ít người đều nói từng nghe, đánh giá cũng đều rất cao."
"Khụ khụ, Từ thúc thúc quá khen rồi." Lý Lạc đang ăn cơm, lúc này khiêm tốn nói.
"Ôi chao, các anh các chị không biết đâu." Nhắc đến chuyện này, Thôi Tố Linh xem như có chủ đề để nói, cười ha ha với Lý Lạc, "Bài hát cháu viết ấy mà, Viên Uyển Thanh vừa hát xong, Từ thúc thúc cháu nghe mà khóc như hoa cả mặt, nước mắt rơi như mưa luôn."
"Ôi dào, ôi dào ôi dào! Bà đừng vạch áo cho người xem lưng!" Từ Dung Sinh nghe vậy, nhất thời mặt đỏ lên, vội vàng chặn họng vợ mình, "Chúng tôi đang nói chuyện đấy, bà đừng có chen vào."
"Ba, ba thật sự khóc hả?" Từ Hữu Ngư tò mò hỏi, "Con còn chưa từng thấy ba khóc đấy."
"Đừng nghe mẹ con nói bậy." Từ Dung Sinh mặt tối sầm, vội vàng phủ nhận, rồi lại đổi đề tài, "Ca từ bài hát của Lý Lạc, tôi thích vô cùng, đợi nhập học rồi, tôi nhất định phải bật lại một lần trong lớp, cho học sinh của tôi nghe thử."
"Hay vậy sao?" Lâm Tú Hồng không khỏi hỏi, "Hôm qua tôi cũng xem, đúng là dễ nghe, nhưng không ngờ lão Từ đánh giá cao đến vậy."
"Các người không chịu để ý đến ý nghĩa của ca từ trong bài hát thôi." Từ Dung Sinh nghiêm túc nói, "Nếu như các người tinh tế tính toán một hồi, sẽ biết bài hát của Lý Lạc, hoàn toàn có thể được gọi là bài hát đỏ của thời đại mới."
"Hoặc có lẽ, bài hát đỏ của thời đại mới, nên viết theo kiểu của cậu ấy."
"Góc nhìn trong bài hát này, hoàn toàn khác với những bài hát đỏ trước đây."
Thật ra góc độ suy nghĩ của Từ Dung Sinh rất đơn giản.
Bài hát đỏ ngày trước đều là ca ngợi tổ quốc, ca ngợi liệt sĩ, ca ngợi những vĩ nhân và những sự tích vĩ đại.
Cơ bản đều dùng một góc độ chính diện, từ trên xuống để ca ngợi và hoằng dương tinh thần yêu nước này.
Nhưng bài "Như nguyện" của Lý Lạc thì hoàn toàn khác.
Hắn đứng trên góc độ của thanh niên tân thời, dùng một cách đối thoại, cùng tổ quốc, cùng vĩ nhân, cùng các bậc tiền bối liệt sĩ, trong thời buổi thịnh thế vui vẻ trò chuyện.
"Ta cũng đem thấy ngươi chưa thấy thế giới, viết nên bài thơ ngươi chưa từng làm."
Loại tinh thần kế thừa trong hoằng dương, kế thừa trong tuyên thệ này, thật sự làm người ta cảm thấy khí thế truyền thừa từ đời này sang đời khác, ngọn đuốc không ngừng được tiếp nối, một phong thái hướng lên.
Lấy nhỏ làm lớn, từ yêu thương nhỏ bé lan tỏa đến tình yêu lớn lao, ca từ như vậy, quả thật làm Từ Dung Sinh thích không buông tay được.
"Ba." Từ Hữu Ngư từ nhỏ đã được hun đúc, nên hiểu được tâm tư của cha mình, lúc này lại không nhịn được trêu chọc, "Bài hát này, có phải có thể viết thành một bài luận nữa không?"
Nghe vậy, Từ Dung Sinh còn chưa nói gì, Lý Lạc đã không nhịn được trợn trắng mắt.
Nhưng Từ Dung Sinh lại gật gù: "Một ca khúc viết thành một bài luận nghiên cứu đặc biệt, quả thực là không đáng."
"Nhưng có thể đưa vào mục tùy chọn môn học cảm thụ thi ca hiện đại, đối tượng nghiên cứu trong luận văn chương trình học, cũng có thể bao hàm cả bài hát này vào."
"Ta cảm giác một mình mang bài hát này ra, nói là một bài thơ hiện đại, cũng hoàn toàn có thể."
Lý Lạc ngược lại không ngờ, Từ Dung Sinh đánh giá bài hát này lại cao đến vậy.
Cũng không biết có phải hay không có chút ý tứ yêu ai yêu cả đường đi.
Nhưng hắn còn không biết.
Không chỉ riêng Từ Dung Sinh, vào giờ phút này, hoặc có lẽ là từ tối hôm qua bắt đầu, trên blog có liên quan đến ca khúc 《 như nguyện 》, tìm kiếm phổ biến đã đứng đầu bảng rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận