Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 223: Lần đầu tiên thuộc về ta nha (length: 15390)

Coi như Ngọc Hàng thành phố một người duy nhất hưởng thụ toàn quốc cảnh khu, Tây Hồ bình thường đều là miễn phí mở cửa đối ngoại, hấp dẫn lượng lớn du khách trong và ngoài nước đến du ngoạn.
Bất quá, tháng 2 ở Tây Hồ đã tiến vào thời tiết giá rét phi thường.
Đám người tản bộ trên bờ hồ đều ít đi rất nhiều.
Ba giờ rưỡi chiều, hai người trẻ tuổi mặc áo lông vũ dày cộp, kết bạn đi tới bờ hồ, trong miệng hà ra hơi trắng, ngắm nhìn đình giữa hồ ở đằng xa.
"Hôm nay nhiệt độ hình như xuống thấp nữa rồi." Lý Lạc mặc áo lông vũ mà Ứng Thiện Khê chọn cho hắn, bên trong khoác áo lông Nhan Trúc Sanh đưa, nửa người dưới mặc quần dài Từ Hữu Ngư chọn, trên cổ là khăn quàng Ứng Thiện Khê tự tay đan.
Còn Từ Hữu Ngư thì mặc áo lông vũ màu đỏ nhạt Lý Lạc đề cử cho nàng, trên cổ là khăn quàng màu trắng trước đây Lý Lạc bảo nàng chọn.
Nàng lúc này đưa hai tay ra, đặt ở bên mép, nhẹ nhàng hà hơi nóng, sau đó nói: "Đều xuống thấp nữa rồi, sao vẫn không có tuyết rơi nhỉ? Nếu có thể thưởng thức được cảnh tuyết đọng ở Đoạn kiều thì tốt quá."
"Nghe nói có thể sẽ có tuyết rơi." Lý Lạc liếc nhìn bầu trời âm u lúc này, "Bất quá chỗ chúng ta, bình thường dù tuyết rơi cũng đều là tuyết nhỏ."
"Kệ nó, mấy cái này đều không quan trọng." Từ Hữu Ngư khoát tay, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Lý Lạc, lấy điện thoại di động ra lay lay vài cái, cười tủm tỉm nói, "Học đệ, bây giờ là ba giờ rưỡi, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là bạn trai ta rồi, tính giờ một tiếng."
"Coi như ngươi nói vậy đi." Lý Lạc thở dài, "Dù sao không phải thật, ngươi muốn như vậy mới xem như lấy"
Vừa định nói lấy tài liệu gì đó thì Lý Lạc hai tay cắm vào túi áo lông vũ, lại đột nhiên cảm giác có một vật lạnh lẽo nhét vào trong túi mình.
Quay đầu nhìn lại, liền phát hiện Từ Hữu Ngư đã đưa tay trái mình vào túi của hắn, xáo trộn lung tung một hồi, rồi nắm tay hắn lại.
"Như vậy chứ?" Từ Hữu Ngư không nhìn hắn nữa, mà là nhìn thẳng về phía mấy chiếc thuyền nhỏ đang trôi dạt trên hồ, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng, "Ngươi có nắm tay cô gái nào khác chưa?"
Tay Từ Hữu Ngư thập phần thon dài tinh tế, Lý Lạc đã biết từ rất lâu trước, nhìn nàng gõ bàn phím, giống như nhìn một đôi tay linh xảo đang tung bay trên những phím đàn piano đen trắng.
Còn chuyện nắm tay, thật ra cũng không phải lần đầu tiên rồi. Bị Từ Hữu Ngư hỏi như vậy, Lý Lạc với Ký Ức Cung Điện liền lập tức nhớ lại lúc trước bị Ứng Thiện Khê kéo quay chụp MV 《 chờ ngươi tan lớp 》, ở cảnh ra sân trên sân cỏ trường học.
Khi đó Ứng Thiện Khê, vì muốn cho hắn có cảm giác nhập vai, đã từng chủ động nắm tay hắn như vậy.
Chỉ có điều khi đó thời tiết không lạnh như bây giờ, tay Ứng Thiện Khê bé xíu, nằm gọn trong lòng bàn tay Lý Lạc, đầu ngón tay chỉ vừa tới đốt ngón tay thứ nhất của hắn.
Nắm tay Ứng Thiện Khê, sẽ có một loại ý muốn bảo vệ và cảm giác thỏa mãn muốn bao bọc cô nàng, trong nháy mắt có thể kích thích lòng thương yêu của nam sinh.
So sánh lại, bàn tay của Từ Hữu Ngư lớn hơn nhiều.
Tuy vẫn nhỏ hơn tay của Lý Lạc một chút, nhưng lại thon dài tinh tế khác thường, lạnh lẽo khi nắm vào tay Lý Lạc.
Cảm giác nắm lên có hơi thấy xương, đốt ngón tay rõ ràng, nhưng da thịt nhẵn mịn, xúc cảm trơn bóng, khiến Lý Lạc thoáng cái ngây người.
"Sao không nói gì?" Từ Hữu Ngư đưa tay còn lại ra, hiếu kỳ giơ lên trước mặt Lý Lạc.
Lý Lạc hoàn hồn, theo bản năng tránh ánh mắt của Từ Hữu Ngư: "Ờ, không có gì."
"Ngươi không có nắm tay cô gái nào khác đó chứ?"
"Nghiêm túc mà nói, có một lần, bất quá chỉ là nắm chốc lát"
"Ồ?" Từ Hữu Ngư nhíu mày, "Để ta đoán xem nhé, là Khê Khê, hay là Trúc Sanh?"
"Khê Khê."
"Vậy hả." Từ Hữu Ngư chuyển động con ngươi, lại hỏi, "Vậy nếu không nghiêm túc mà nói sao? Không chỉ một lần rồi à?"
"Cái này á," Lý Lạc lúng túng cười, "Trúc Sanh cũng có một lần, nhưng chưa tính là nắm tay."
Hôm dạ tiệc năm mới, hắn bảo Nhan Trúc Sanh đi hái mấy bông hoa trong bồn hoa, kết quả Nhan Trúc Sanh làm bẩn tay mình, thế là Lý Lạc liền dẫn nàng vào nhà vệ sinh rửa tay.
Nhan Trúc Sanh không tự rửa mà nhất định đòi hắn rửa cho.
Tuy nói không thật sự là nắm tay, nhưng hắn cầm tay Nhan Trúc Sanh xoa xoa rửa rửa, còn tiếp xúc nhiều hơn cả nắm tay bình thường một chút.
"Ai." Từ Hữu Ngư có chút thở dài, "Thì ra là hàng second-hand cũng không phải, có chút ghét bỏ ngươi thì làm sao bây giờ?"
"Vốn dĩ là do ngươi nói muốn lấy tài liệu mà." Lý Lạc mặt tối sầm, một mặt không nói gì mà phun tào.
"Nhưng đây là lần đầu tiên ta nắm tay đó nha." Từ Hữu Ngư nghiêng đầu nhìn hắn, tươi cười rạng rỡ, tay nhẹ véo tay Lý Lạc một hồi trong túi, "Đương nhiên, không kể ba mẹ ta, và đám con trai cùng lứa, ngươi vẫn là người đầu tiên đó."
"Ta có phải nên quỳ xuống tạ ơn học tỷ đại ân đại đức không?"
"Vậy thì không cần, nhưng mà sao." Từ Hữu Ngư cười nói, "Bây giờ đang là thời gian của tình nhân, ngươi không được gọi ta là học tỷ."
"Vậy gọi là gì?"
"Ngươi nghĩ xem? Ngươi là bạn trai ta, nên gọi ta thế nào?"
"Hữu Ngư?"
"Ừ hửm?"
"Tiểu Ngư?"
"Ngươi nói sao?"
"Thôi cứ gọi học tỷ đi." Lý Lạc cười, "Ta cảm thấy như vậy có vẻ thú vị hơn."
"Ồ~" Từ Hữu Ngư bị hắn chọc, nhất thời bật cười, "Ta nhớ ra rồi, các ngươi con trai có phải thích kiểu đóng vai nhân vật này không?"
"Cũng có thể."
"Vậy ngươi gọi ta mẫu thân cũng không sao." Từ Hữu Ngư cười hắc hắc, nhón chân lên vỗ đầu hắn.
Nghe câu này, khóe mắt Lý Lạc giật giật: "Nghĩ hay quá nhỉ."
"Nhưng mà." Từ Hữu Ngư trêu đùa xong, lại chợt đổi giọng nói, "Nếu như ngươi không phải lần đầu nắm tay rồi, vậy ta dù sao cũng phải lấy lại của ngươi một vài lần đầu khác mới được, nếu không có chút thiệt thòi."
"Ngươi còn muốn thế nào nữa?"
"Cái này à~" Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm nhìn hắn, cũng không thấy có động tác gì.
Nhưng Lý Lạc lại cảm giác thấy bàn tay thon thả trong túi lại bắt đầu lộn xộn, làm bàn tay của hắn hơi mở ra, rồi Từ Hữu Ngư cũng mở bàn tay mình ra.
Kẽ ngón tay cùng kẽ ngón tay vừa vặn khớp với nhau, giống như một tạo vật mà thượng đế đo đạc cẩn thận, hai bàn tay hoàn toàn dính sát, không chừa một khe hở nào.
"Như vậy chứ?" Từ Hữu Ngư cong mắt, nhìn chằm chằm Lý Lạc trêu chọc, "Như vậy lần đầu tiên, có phải là thuộc về ta rồi không?"
Lý Lạc cảm nhận được bàn tay đã hoàn toàn được sưởi ấm trong túi mình, làn da trơn láng bóng bẩy dính chặt.
Hắn nhìn Từ Hữu Ngư một cái, rồi chợt lặng lẽ hít một hơi, ánh mắt hướng về phía cảnh hồ, cuối cùng chỉ gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
"Được rồi được rồi, còn xấu hổ nữa cơ." Từ Hữu Ngư nắm tay hắn, dọc theo bờ hồ bắt đầu đi dạo, "Đi dạo một vòng với ta nào."
Lý Lạc gật đầu, đi theo Từ Hữu Ngư về phía trước, từ đầu đến cuối mười ngón tay đan xen như vậy, từ từ bước đi trên Tây Hồ mùa đông.
Cảnh tượng này, thật là ảo diệu.
Cũng không biết là thế nào, lại từng bước từng bước biến thành như vậy.
Cho tới khi Từ Hữu Ngư kéo hắn tới chỗ đỗ thuyền ở bờ hồ, kéo hắn leo lên một chiếc thuyền lá nhỏ, khi lắc lư giữa làn nước, cuối cùng mới khiến hắn tạm thời rút ra khỏi cảm giác hư ảo kia.
Nghiêng đầu nhìn Từ Hữu Ngư bên cạnh, Lý Lạc trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Phảng phất trở về kiếp trước cùng nàng sớm chiều chung sống, kết bạn xuất du từng màn từng màn.
Nhưng trở về thực tế, thì lại thật sự sống lại một đời.
Rõ ràng điểm khởi đầu đã sớm khác biệt, nhưng lại trời xui đất khiến, lại đi đến cảnh tượng tương tự.
Duyên phận thật đúng là một thứ khó nói.
"Tiểu cô nương đi du lịch cùng bạn trai à?" Người lái thuyền vừa chèo thuyền, vừa cười ha hả chào hỏi Từ Hữu Ngư.
Dù sao thì Từ Hữu Ngư cũng hào phóng, không hề mặc cả với ông, tâm tình của người lái thuyền cũng rất tốt, lại còn có sức để trò chuyện với khách.
Từ Hữu Ngư cười hì hì ôm cánh tay Lý Lạc, thân thiết dính vào hắn: "Đúng vậy đúng vậy, bác trai mắt tinh thật đấy."
"Ha ha, có gì mà tinh, hai người tay trong tay đến, ta còn không mù chứ." Bác lái thuyền ha ha cười nói, "Nghe giọng các cháu, chắc là người bản xứ nhỉ?"
"Chúng cháu từ bên Ân Giang tới chơi."
"Ồ nha, bên Ân Giang à, ta có người thân ở đó."
Bình thường Từ Hữu Ngư rất ít khi trò chuyện với người lạ như vậy.
Nhưng khi đang trong trạng thái lấy tài liệu, nàng lại tinh thần phơi phới, nhiệt tình trò chuyện với người lái thuyền, thỉnh thoảng lại kéo Lý Lạc thể hiện tình cảm, hoàn toàn không thấy là diễn.
Còn Lý Lạc thì từ đầu đến cuối đều ngồi nghiêm chỉnh, mặc cho tay mình bị Từ Hữu Ngư nắm giữ thưởng thức.
Cảm giác có chút không chịu nổi.
"Bạn trai cháu có vẻ hướng nội nhỉ, sau khi lên thuyền đều không nói gì."
"Tính cách hắn như vậy đấy bác, bác đừng để ý, đừng thấy hắn ít nói nhưng bình thường vẫn tốt với cháu lắm." Từ Hữu Ngư cười hì hì, nghiêng đầu nói với Lý Lạc, "Đúng không anh yêu ~"
Một tiếng "Anh yêu" này thổi nhẹ qua tai Lý Lạc, nhất thời nghe mà giật mình.
Lý Lạc lúng túng gật đầu, cười gượng với bác lái thuyền một hồi.
Bác lái thuyền cũng nhìn ra, cậu trai này đang ngượng ngùng, đi với một cô gái hoạt bát như vậy, ngược lại vừa hay bù trừ cho nhau.
Còn Từ Hữu Ngư ngồi cạnh Lý Lạc, rất rõ ràng cảm giác được thân thể hắn run lên, nhất thời nổi hứng, ghé sát tai Lý Lạc hỏi nhỏ: "Lúc ta gọi anh yêu, anh có phản ứng đó nha? Quả nhiên chiêu này hiệu quả với con trai à."
Lý Lạc bất đắc dĩ nghiêng đầu sang chỗ khác, làm bộ như không nghe được.
Nhưng Từ Hữu Ngư đã nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay hắn, dùng giọng điệu của thuyền phu đại bá khó nghe, nhỏ nhẹ dịu dàng nói: "Lão công ~ ngươi nói câu nha ~"
"Học tỷ" Lý Lạc cả người lại giật mình một cái, vội vàng xoay đầu lại, "Ngươi cái này thì quá rồi, chúng ta bây giờ là tình nhân, cũng không phải là vợ chồng."
"Thế nhưng tình nhân ở giữa xưng hô như vậy, chắc rất thường gặp chứ ?" Từ Hữu Ngư nghiêng đầu, nói như thế.
"Học tỷ, ngươi bình thường một chút đi, ta sợ."
"Ha ha ~" Từ Hữu Ngư đắc ý cười lên, "Cái tên học đệ ứng đối tự nhiên, ổn định ung dung trước kia đi đâu rồi, bây giờ lại dễ bị trêu chọc thế này."
Lý Lạc nghe nói vậy, nhất thời sắc mặt tối sầm, trong đầu nghĩ ngươi mấy cái chiêu này nện xuống, nam nhân nào mà chịu nổi?
Cũng may Từ Hữu Ngư không liên tục trêu đùa hắn, ngồi trên thuyền thưởng thức phong cảnh một lát, đại khái bốn năm mươi phút, thuyền nhỏ lại lần nữa cập bờ.
Hai người lên bờ xong, hết sức ăn ý tiếp tục nắm tay, mười ngón tay đan xen đi ở bờ hồ.
Trên đường thèm ăn, Từ Hữu Ngư mua cho hai người mỗi người một cái hot dog, một ly trà sữa, hai người lúc này mới buông tay.
Nhưng vì lấy tài liệu, Từ Hữu Ngư đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Thấy hot dog trong tay Lý Lạc chỉ còn lại một miếng cuối cùng, liền bắt lấy tay hắn, làm bộ cắn tới.
"Ôi chao!" Tay Lý Lạc run lên, liền trơ mắt nhìn Từ Hữu Ngư ăn nốt miếng hot dog cuối cùng của mình vào miệng.
Nhìn khóe miệng nàng dính dầu mỡ, vẻ quyến rũ mê người, vừa nghĩ tới miếng hot dog trong miệng nàng vừa rồi là của mình, Lý Lạc trong nhất thời sửng sốt, đáy lòng có loại cảm xúc khó hiểu đang trào dâng.
"Cảm giác gì?" Từ Hữu Ngư giơ tay lên, gõ một cái vào ngực Lý Lạc, "Phải nghiêm túc nhớ kỹ nha, lần sau có thể ghi vào sách."
Lý Lạc mím môi, ánh mắt vô thức rơi vào chiếc hot dog trong tay Từ Hữu Ngư.
Chú ý thấy ánh mắt Lý Lạc, Từ Hữu Ngư nhất thời nở nụ cười, không hề khách khí đưa hot dog của mình tới bên miệng hắn: "Nè, cho ngươi nếm thử một cái."
"Không sao chứ?"
"Chúng ta là người yêu mà, sao lại chê ngươi được?" Từ Hữu Ngư cười rạng rỡ, chiếc hot dog trong tay càng thêm gần môi Lý Lạc, "Há miệng, a ~"
Lý Lạc thuận theo không khí lúc này, nhẹ nhàng hé môi, cắn một miếng.
Thật ra hương vị không có gì khác biệt.
Nhưng hắn luôn cảm thấy so với vừa rồi ăn cái kia, vị ngọt hơn một chút.
Từ Hữu Ngư nhìn chiếc hot dog của mình bị cắn một miếng, ánh mắt ngây người, sau đó lặng lẽ cắn một miếng, trong miệng nhai kỹ nuốt chậm, đáy lòng cũng dâng lên một cảm giác khác thường.
Liếc nhìn Lý Lạc bên cạnh, Từ Hữu Ngư hài lòng cười lên, trong đầu nghĩ, hôm nay đúng là trúng mùa cảm hứng đây.
Cảm thấy lại có rất nhiều chi tiết thường ngày có thể ghi vào sách rồi.
Từ ba giờ rưỡi bắt đầu, hai người dọc theo Tây Hồ vừa đi vừa nghỉ, lại ngồi thuyền thưởng thức cảnh đẹp trên Tây Hồ.
Rồi lại dọc theo bờ hồ đi về.
Vừa đi một vòng, đã hơn hai tiếng đồng hồ.
Nói là một giờ chơi trò tình nhân, nhưng kỳ thật cho đến tận sáu giờ chiều, thời điểm rời khỏi Tây Hồ, Lý Lạc và Từ Hữu Ngư mới chính thức buông tay.
"Được rồi." Từ Hữu Ngư vỗ vỗ tay, cười hì hì nói, "Hôm nay hành trình lấy tài liệu của tình nhân viên mãn hạ màn, tuy có hơi quá giờ, nhưng coi như là thu hoạch đầy ắp, học đệ cảm thấy thế nào đây?"
"Rất tốt."
"Thái độ qua loa này của ngươi là sao?"
"Dù sao hiện tại đã không còn là tình nhân, qua loa một chút cũng không sao chứ?"
"Hảo hảo hảo, giải trừ trạng thái tình nhân rồi, cái miệng này của ngươi ngược lại lập tức trở nên lợi hại vậy."
"Dù sao học tỷ cũng không muốn người nhà biết rõ chuyện ngươi viết tiểu thuyết chứ? Nên ta khuyên ngươi vẫn là thành thật một chút thì hơn."
"Ngươi có hơi kiêu ngạo quá rồi đấy."
"Đói bụng rồi, ngươi muốn ăn gì?" Lý Lạc cười một tiếng, hỏi ngược lại, "Đã nói rồi, ta mời khách."
"Có nhà hàng nào thích hợp cho tình nhân không? Chúng ta lại lấy tài liệu một lần nữa thế nào?" Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm đề nghị.
"Bác bỏ."
"Thích, keo kiệt."
"Là học tỷ ngươi tham lam quá."
"Rõ ràng khi lấy tài liệu lúc nãy ngươi vui vẻ lắm mà."
"Có không? Ta chỉ cảm thấy rất giày vò."
"Học đệ, ngươi nói vậy, ta sẽ rất đau lòng đó."
"Khỏi làm bộ đau khổ cho ta xem làm gì."
"Nếu ngươi muốn xem thì về phòng sau, cũng không phải là không được đây ~ ca ca ~"
"Im miệng! Ngươi dọa ta rồi!"
"Mắng một tiếng! Ngươi thật là không biết hưởng thụ gì cả, đãi ngộ này người khác không có đó! Ngươi nên quý trọng một chút chứ."
"Ta sợ không có phúc hưởng thụ, ngài vẫn là bình thường một chút thì hơn."
"Hừ! Ta muốn ăn món Tây! Ăn thịt bò bít tết! Chọn loại đắt nhất tới! Xem ta có ăn sạch của ngươi không!"
"Ngươi vui vẻ là được."
"Lão công ngươi thật tốt ~"
"Ngươi mẹ nó thật dễ dụ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận