Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại

Một Lần Nữa Cháy Lên Thanh Xuân Thời Đại - Chương 174: Coi như là lấy tài liệu rồi (length: 11546)

Sân bóng rổ phụ số một nằm ở góc tây bắc của trường học.
Đứng ở phía ngoài hàng rào phía bắc sân bóng rổ nhìn ra xa, có thể thấy sông Ân rộng lớn chảy xuôi theo bên lề đường.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy thuyền bè đi qua dưới cầu Đại Kiều.
Mặt sân bóng rổ đều là xi măng, tổng cộng năm sân song song, mười cái rổ.
Ở phụ số một, thành viên câu lạc bộ bóng rổ lên đến hơn một trăm người, hễ ai biết chơi bóng rổ cơ bản đều gia nhập câu lạc bộ.
Tuy nhiên, trong số này ít nhất 50% không thể coi là người của câu lạc bộ bóng rổ thực sự, nhiều nhất cũng chỉ như Lý Lạc, sau khi vào câu lạc bộ thì thỉnh thoảng mới tham gia vài hoạt động chơi bóng giải trí.
Còn lại ba bốn chục người, cộng thêm một bộ phận học sinh lớp mười hai đã rời câu lạc bộ, mới là thành viên chính thức, và là người phụ trách hoạt động của câu lạc bộ bóng rổ lần này.
Ví dụ như Trúc Vũ Phi, Lâm Uyên, Trương Quốc Hoàng lớp tám.
Ba người họ phụ trách chiếc rổ ở góc tây bắc vắng vẻ nhất, thay phiên nhau sắp xếp thời gian, dạy các bạn đến trải nghiệm bóng rổ cách ném rổ.
Với các bạn nam sinh bình thường, họ sẽ cho ném phạt tại vạch ném bóng.
Nếu là nữ sinh, mà đứng trên vạch ném bóng ba lần đều không trúng thì sẽ cho các nàng trực tiếp đứng dưới rổ, tìm góc 45 độ, góc độ thích hợp nhất để bóng bật bảng vào rổ, cho các nàng chơi thử.
Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng lại rất thích thú.
Hai người bọn họ tuy tạm thời chưa có cô gái nào thích, nhưng trong lòng vẫn xao xuyến.
Hễ có nữ sinh đến xếp hàng chơi bóng, hai người liền dứt khoát đóng quân luôn ở đó, không đi đâu cả.
Thỉnh thoảng sẽ biểu diễn chạy ba bước ném rổ, vừa làm lố vừa hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái.
Còn Lâm Uyên, với sự giúp đỡ của hai người bạn tốt, ở bên này được nửa canh giờ đã trực tiếp chạy trốn, đi theo Hoa Tú Tú đi dạo các gian hàng của hội đoàn khác.
Tuy nhiên, do Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng phụ trách chiếc rổ này, nó lại cách cổng vào sân bóng rổ xa nhất.
Cho nên đến hơn ba giờ chiều, dần dần không có mấy ai đến xếp hàng ở chỗ bọn họ nữa.
Trái lại, hai chiếc rổ gần cổng vào nhất lại có các thành viên đội tuyển bóng rổ ở đó biểu diễn, không ít nữ sinh đều bị thu hút ở đó.
Với nhiều nữ sinh, đến sân bóng rổ chơi, chi bằng nhìn các soái ca chơi bóng thể hiện dáng vẻ oai hùng còn hơn tự mình ra sân hao sức ném bóng.
Vì thế khi Lý Lạc dẫn Từ Hữu Ngư đến chỗ chiếc rổ ở góc tây bắc, thì Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng đã ở đó đấu ngưu chơi đùa đã lâu.
"Ồ, tiểu đội trưởng cậu đến à?" Trúc Vũ Phi dẫn đầu chú ý đến bóng dáng Lý Lạc, thoáng nhíu mày, rồi đưa mắt sang Từ Hữu Ngư, "Hình như là học tỷ lớp mười một?"
"Gặp hội trưởng hội học sinh danh tiếng lẫy lừng, còn không mau đến bái kiến." Lý Lạc mượn gió bẻ măng nói.
"Ngươi có ấu trĩ không đấy." Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái, "Ta chỉ đến đây chơi một lát thôi."
Một số người lớp tám biết rõ, trừ hai cô bé Nhan Trúc Sanh, Ứng Thiện Khê có quan hệ rất tốt với Lý Lạc, thì cậu còn có quan hệ không tệ với vị hội trưởng lớp mười một này.
Bình thường có thể thấy bọn họ cùng nhau ăn cơm ở căn tin.
Còn có mấy bạn nội trú khi tan học, cũng thường thấy Lý Lạc, Ứng Thiện Khê và Từ Hữu Ngư cùng nhau về nhà.
Nên với việc Từ Hữu Ngư đến, Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng ngược lại không thấy gì lạ.
Chỉ là Trương Quốc Hoàng hiếu kỳ hỏi: "Nhan Trúc Sanh không đi cùng cậu à?"
"Nàng đang chơi ở hội rock and roll kia rồi."
"Hèn chi." Trúc Vũ Phi gật đầu, ném quả bóng rổ cho Lý Lạc, "Vừa vặn ta với Trương Quốc Hoàng cũng nghỉ một lát, cậu cũng là thành viên câu lạc bộ bóng rổ mà, giao học tỷ cho cậu nhé?"
Lý Lạc bắt lấy quả bóng, giơ tay làm dấu OK với hai người, sau đó nhìn về phía Từ Hữu Ngư: "Học tỷ, lần trước chúng ta đấu một trận rồi, hôm nay muốn chơi kiểu gì?"
"Vừa nãy hai người họ đang chơi cái gì thế?" Từ Hữu Ngư hiếu kỳ hỏi.
"Đấu ngưu." Lý Lạc nói, "Ý là 1 đấu 1, học tỷ muốn chơi cái đó?"
"Vậy ta đánh không lại ngươi rồi."
"Ngươi có thể thêm quy tắc hạn chế được mà." Lý Lạc cười nói, "Ngươi đến chơi thôi, cứ thoải mái tấn công đi, ta chỉ phòng thủ."
"Không đủ." Từ Hữu Ngư lắc đầu lia lịa, "Lần trước ngươi còn bắt Khê Khê dùng người chắn, ta ném cầu chẳng bay nổi."
"Yêu cầu của ngươi đúng là cao." Lý Lạc liếc nàng một cái, ném bóng cho nàng xong, dứt khoát chắp hai tay sau lưng, "Vậy được chưa? Cho ngươi chấp hai tay."
"Cái này được đó." Từ Hữu Ngư cười tủm tỉm hài lòng gật đầu, ôm quả bóng đứng ra ngoài vạch 3 điểm, "Vậy ta bắt đầu từ đây nhé?"
"Bắt đầu đi." Lý Lạc đi tới trước mặt nàng đứng yên, hai tay chắp sau lưng, "Không cần để ý quy tắc đi bóng các kiểu, nhưng ngươi phải giữ động tác rê bóng, không thể cứ ôm cầu chạy, được chứ?"
"OK." Từ Hữu Ngư ra dấu tay với hắn, cả người hăm hở muốn thử, "Vậy ta bắt đầu đây."
Tính cách của Từ Hữu Ngư không giống đại đa số nữ sinh.
Nàng không câu nệ tiểu tiết, cũng không để ý quá nhiều đến những căng thẳng, điệu đà của con gái.
Lúc chơi bóng rổ cũng rất phóng khoáng, cứ xông thẳng lên, không hề e ngại động tác.
Không như một số nữ sinh, lúc ôm bóng rổ, động tác cứ rụt rè, vặn vẹo.
Trong lúc Lý Lạc nghĩ ngợi, Từ Hữu Ngư đã xông về bên trái của hắn.
Nhìn thế công hung hãn của nàng, Lý Lạc cũng ngẩn người.
Vừa sững sờ một chút, Từ Hữu Ngư đã vượt qua bên trái của Lý Lạc, nhanh chóng dẫn bóng chạy xuống dưới rổ, hai tay đưa bóng lên, cứ vậy dùng sức ném.
Góc độ chính xác tuyệt đối, bóng bật bảng vào rổ ngay.
"Ngươi tự nhiên đơ người ra làm gì thế?" Từ Hữu Ngư tò mò hỏi, "Ngươi xả nước, cũng lộ liễu quá đấy chứ?"
"Ta vốn định thả nước mà." Lý Lạc nhếch mép cười, "Nhưng ngươi lại tấn công tinh thần ta, làm ta hóa đá tại chỗ."
"Ngươi nói mê sảng gì vậy?" Từ Hữu Ngư ngơ ngác ôm bóng trở lại ngoài vạch 3 điểm, "Lại đến, ngươi phải giả vờ một chút chứ, nếu không ta không thấy gì thú vị."
"Được được được." Lý Lạc bật cười nói, "Bắt đầu đi, lần này ta chuẩn bị rồi."
"Ta đến đây."
Nói là đã chuẩn bị rồi, nhưng khi Từ Hữu Ngư lần nữa dẫn bóng xông đến, Lý Lạc vẫn không nhịn được mà liếc nhìn thêm mấy lần.
Mà hai tay của hắn lại cứ chắp sau lưng, cũng chẳng có cách nào phòng thủ hiệu quả, Từ Hữu Ngư lại còn có thể đi bước.
Vì vậy lần thứ hai nàng vẫn rất dễ dàng dẫn bóng xuống dưới rổ, ném vào rổ.
Tuy nhiên, lần này do có Lý Lạc cố ý phòng thủ, khiến Từ Hữu Ngư hào hứng hơn, ghi được bàn rồi, liền cao hứng giơ ngón tay cái về phía Lý Lạc: "Ta lại vào rồi, giỏi không?"
"À."
Lý Lạc lại đứng vào vị trí phòng thủ, nói với Từ Hữu Ngư: "Ta bắt bài thế công của ngươi rồi, lại đến."
Vậy là hai người rất nhanh đã nhập cuộc vào vòng chiến công phòng.
Dưới sự khống chế có ý của Lý Lạc, Từ Hữu Ngư coi như đã chơi thật sự thỏa thích.
Chỉ mới mười phút thôi, nàng đã cảm thấy miệng khô lưỡi rát, người nóng bừng bừng.
Giữa mùa đông lạnh lẽo, đã phải cởi áo khoác ngoài, mặc áo lông mà vẫn thấy nóng nực.
Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng ở bên cạnh trên ghế dài xem, thỉnh thoảng buông lời nhận xét.
"Tiểu đội trưởng thả nước."
"Đây không phải thả nước, mà xả biển rồi."
"Tại sao chúng ta không có nữ sinh như học tỷ bầu bạn chơi bóng rổ chứ?"
"Ngươi so với tiểu đội trưởng còn cao ngạo à?"
"Ta đâu có đòi hỏi gì cao, như Nhậm Tranh hoặc Hứa Doanh Hoan được không?"
"Ôi chao, ngươi bại lộ rồi."
"Ta chỉ lấy ví dụ thôi mà, nếu không phải dạng nữ sinh như học tỷ, thì cảm giác chỉ có Ứng Thiện Khê với Nhan Trúc Sanh là chơi được."
"Vậy không vẫn là nữ sinh quanh tiểu đội trưởng sao?"
"Cậu nói đúng đấy, thực sự còn đáng ghét hơn cả nhân vật chính trong "Ta Thật Không Phải Minh Tinh"."
Hai người đứng một bên buôn chuyện nhảm nhí.
Trên sân, hai người vẫn chơi tới chơi lui.
Nhưng lúc này Từ Hữu Ngư đã đuối sức, vội vàng gọi dừng cuộc chơi, hai người liền không chơi đấu ngưu nữa, mà đổi thành ném phạt rùa đen.
Cuối cùng, Từ Hữu Ngư mệt lử, vẫy vẫy tay đi đến chỗ ghế dài, trả lại sân bóng cho hai người Trúc Vũ Phi và Trương Quốc Hoàng.
Vậy là hai gã này ôm bóng ra sân đấu ngưu tiếp, chỉ để Lý Lạc và Từ Hữu Ngư ngồi ở ghế dài nghỉ ngơi.
Uống nước mà Lý Lạc vừa đưa cho, Từ Hữu Ngư ực một hơi lớn, thoải mái hà một tiếng.
Sau đó nàng nghiêng đầu nhìn sang Lý Lạc, thấy hắn dường như không mang theo nước, bèn hỏi: "Ngươi muốn uống không?"
"Không được lịch sự lắm thì phải?" Lý Lạc liếc nhìn bình nước trong tay Từ Hữu Ngư, hình như trên miệng chai còn vương chút nước bọt của học tỷ, "Ngươi uống rồi mà."
"Ngươi ghét bỏ ta à?" Từ Hữu Ngư nhíu mày, trêu chọc, "Ta còn không để ý, ngươi bị bệnh thích sạch sẽ sao?"
"Cái đó thì không." Lý Lạc nhớ lại kiếp trước mình ở cạnh Từ Hữu Ngư, tình huống này cũng đâu phải chưa từng xảy ra.
Chỉ có thể nói, Từ Hữu Ngư vẫn là Từ Hữu Ngư, một khi đã thừa nhận ai đó rồi, thì sẽ không để ý đến mấy chi tiết đó.
Vì vậy Lý Lạc cũng không có cự tuyệt nữa, trực tiếp từ trong tay nàng nhận lấy bình nước, chỉ là không có trực tiếp đối miệng uống, mà là cách không đem bình nước từ từ đảo lại, sau đó dùng miệng ở phía dưới tiếp lấy.
Sau khi uống vài hớp, hắn liền đem bình nước trả lại cho Từ Hữu Ngư.
"Tiếp theo còn muốn chơi đùa gì đó?" Lý Lạc hỏi, "Thao trường bên kia còn có cầu lông cùng quả bóng bàn."
"Hai cái này coi như xong." Từ Hữu Ngư khoát tay lia lịa, "Chơi bóng rổ đều nhanh mệt chết đi được, chúng ta đổi chỗ dễ dàng."
"Vậy thì đi gian hàng bên kia đi dạo một chút?"
"Được." Từ Hữu Ngư gật đầu một cái, một hơi thở đem nước uống xong, đem chai ném vào bên cạnh thùng rác sau, liền đứng dậy nói, "Đi thôi, coi như là đi tuần tra, nhân tiện đi dạo một chút."
"Hội trưởng hội học sinh có cái gì đặc quyền không?" Lý Lạc đi theo nàng bên cạnh, hướng hậu đức đường phương hướng đi tới, "Tỷ như không cần xếp hàng gì đó?"
"Ngươi nghĩ đẹp vô cùng, ta lấy ở đâu ra đặc quyền." Từ Hữu Ngư liếc hắn một cái, "Vốn là ta cũng không tính chơi đùa, còn không phải là ngươi."
"Rõ ràng ngươi mới vừa rồi chơi đùa vui vẻ như vậy." Lý Lạc cười trêu nói, "Mới vừa rồi là ai đánh cầu đánh hăng say như vậy vậy?"
"Ngươi mà nói rất nhiều ôi chao." Từ Hữu Ngư bĩu môi một cái, không chút do dự mạnh miệng nói, "Trước nhưng là nói rõ, là ngươi yêu cầu ta tới chơi đùa, ta chỉ là bồi bồi ngươi mà thôi."
Coi như là lấy tài liệu rồi.
Từ Hữu Ngư trong lòng nghĩ như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận