Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 08: Kịch bản không thể ngừng

"Chết tiệt, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới cùng, ngươi chơi ngày mùng một thì lão tử chơi ngày rằm! Không cho ngươi uống thuốc độc, ngươi cũng không biết thiếu gia ta có bao nhiêu cái chân!"
Lục Văn cười nói: "Muốn ta nguôi giận hả? Được thôi!"
Hắn nhặt lên một chai rượu tây, đặt lên bàn: "Uống nó."
Thứ nhất, Lãnh Thanh Thu vốn không uống rượu, tửu lượng của nàng kém kinh khủng, uống một chút liền sẽ say rất nặng.
Thứ hai, Lãnh Thanh Thu có lòng tự tôn cực mạnh, cả đời này chưa từng bị ai ép buộc, không bị ủy khuất, liền chưa từng uống rượu phạt bao giờ.
Lục Văn không tin, hắn không tin ranh giới của Lãnh Thanh Thu đã biến mất, hắn không tin Lãnh Thanh Thu sẽ chiều theo mình vô điều kiện, điều này không phải là thiết lập của đại nữ chính, cũng không phải tính cách của nàng.
Lão tử không tin!
Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn, ánh mắt phẫn nộ, oán hận, nước mắt chực trào ra.
Lục Văn nhìn Lãnh Thanh Thu bị mình ép đến mức muốn bùng nổ, đột nhiên cảm thấy đau nhói trong lòng.
Lãnh Thanh Thu có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu ấm ức như vậy.
Mình sủng nàng ba năm, liếm nàng ba năm, theo đuổi nàng ba năm...
Trong ba năm, toàn là mình ngoan ngoãn phục tùng, nín nhịn chịu đựng, nhỏ giọng năn nỉ, tìm mọi cách lấy lòng.
Nàng luôn ở thế cao, nhưng hôm nay, mình lại muốn ép nàng cúi đầu trước mặt mọi người.
Lục Văn thầm nhủ: Lục Văn, mày thương nàng làm gì? Coi chừng bị ánh mắt kia của nàng lừa đấy, nàng... Tóm lại mày phải kiên quyết lên!
Không thể dây dưa với nàng, nhân lúc sớm đắc tội nàng, nhân lúc sớm chia tay thôi.
Ôi, nhưng cái ánh mắt u oán này... Lão tử có phải đang tạo nghiệp không?
Lục Văn giả vờ thờ ơ nói: "Không uống à? Không uống, tức là không nể mặt ta, không nể mặt ta, tức là không cho ta... thể diện! Ta, Lục Văn, ở Tuyết Thành này..."
Lãnh Thanh Thu đột nhiên vồ lấy chai rượu, ngửa cổ dốc vào miệng.
Mọi người im lặng quan sát.
Lục Văn nhìn cảnh này, nhìn khóe miệng Lãnh Thanh Thu cao quý, kiêu ngạo không ngừng tràn rượu, hai tay cũng run lên, cổ vũ cho chính mình.
Lục Văn, đừng đau lòng, đừng đau lòng, đừng đau lòng, thương nàng là tự ngược chính mình!
Đừng có uống thật chứ đại tỷ! Đừng uống, cô cứ mắng tôi vài câu rồi quay đi là được rồi, không thì tát cho tôi một cái cũng được mà! Thế này là sao chứ!
Lãnh Thanh Thu đột nhiên bị sặc, đặt chai rượu xuống ho khan không ngừng.
Lục Văn nhẹ nhàng thở ra: "Để..."
Nhưng chưa kịp hoàn hồn, Lãnh Thanh Thu đã cầm chai rượu lên và uống tiếp.
Lục Văn thực sự không nỡ, đoạt lấy chai rượu.
Hai người mặt đối mặt, cả hội sở im lặng đến đáng sợ.
Mắt Lãnh Thanh Thu đỏ hoe, khóe mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm Lục Văn, dường như muốn nói:
"Lục thiếu vui rồi chứ? Hài lòng rồi chứ? Còn muốn ta thế nào nữa đây, Lục thiếu?"
Lục Văn xấu hổ dời ánh mắt, không dám nhìn vào mắt nàng, nhỏ giọng nói: "Thật, thật xin lỗi."
Quản lý bên cạnh thấy mình nên ra mặt vuốt mông ngựa, vỗ tay: "Tốt! Lãnh tổng tửu lượng tốt ghê, đúng là nữ anh hùng..."
"Cút!" Lục Văn giận dữ gầm lên một tiếng.
Quản lý sững sờ, nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Đi, đi hết, đi hết."
Tất cả nhân viên phục vụ và các cô gái vội vàng đi ra ngoài.
Lục Văn thở ra một hơi, đứng lên: "Đi thôi."
Đi trong hành lang hội sở, Lãnh Thanh Thu đã loạng choạng.
Lục Văn không nói gì suốt dọc đường, trong lòng chỉ thấy tự trách.
Ta không cố ý làm khó dễ cô, thực sự là... Chuyện này sao lại thành ra thế này chứ?
Đầu óc Lãnh Thanh Thu đã không tỉnh táo lắm, bước đi tập tễnh, cuối cùng loạng choạng, Lục Văn vội vàng đỡ lấy.
Trong đầu Lãnh Thanh Thu nghe được câu cuối cùng trong lòng Lục Văn nghĩ:
"Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, ta không cố ý..."
Khóe mắt Lãnh Thanh Thu mơ mơ màng màng tràn ra nước mắt: "Lục Văn... anh không phải người..."
Lục Văn bế ngang Lãnh Thanh Thu lên, thở dài: "Cô nói đúng, tôi không phải người."
Đội ngũ thư ký của Lãnh Thanh Thu đều hoảng.
Tình huống này các cô chưa từng gặp qua.
Trưởng thư ký cung kính cúi chào: "Vậy... Lục thiếu, xin cứ giao Lãnh tổng cho chúng tôi là được, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."
Lục Văn nhìn các cô, bình tĩnh mà chân thành: "Tôi sẽ không hại cô ấy, các cô không cần lo lắng."
Mấy thư ký đều sững sờ.
Bao nhiêu năm qua, các cô đã gặp qua đủ kiểu Lục Văn.
Mặt dày mày dạn, hạ lưu vô liêm sỉ, tự cho mình hài hước, chẳng có chút điểm mấu chốt nào...
Chưa từng thấy Lục Văn nào dùng vẻ mặt chân thành, giọng nói chân thành như thế, nói ra những lời tử tế.
Nhất thời, mấy cô gái đều có chút hoảng hốt.
Lục Văn cười khổ: "Tóm lại, Thanh Thu hôm nay là bị tôi làm tổn thương, tôi bây giờ hối hận muốn chết, hận không thể bóp chết chính mình. Xin các cô tin tưởng tôi, cho tôi một cơ hội, để tôi bù đắp lại, được không?"
Trưởng thư ký lúng túng nói: "Lục thiếu, chúng tôi không phải không tin ngài, nhưng chúng tôi cảm thấy..."
Lúc này Lãnh Thanh Thu mơ mơ màng màng vòng tay ôm cổ Lục Văn, giọng điệu như người đang nói nhảm: "Các người đi đi, tôi không sao."
Lục Văn và đội thư ký đều ngơ ngác.
Rốt cuộc là say hay không say vậy?
Trưởng thư ký muốn xác định lại một lần: "Lãnh tổng, cô chắc chắn là mình không sao chứ? Muốn Lục tổng đưa cô về sao?"
"Ưm~..."
Lãnh Thanh Thu ôm cổ Lục Văn, mặt cọ xát vào ngực Lục Văn, giọng điệu nũng nịu truyền đến.
Đội ngũ thư ký càng thêm hoảng hốt.
Trước là Lục Văn thay đổi thái độ bất thường, trở nên đáng sợ vô cùng.
Bây giờ Lãnh Thanh Thu còn lộ ra vẻ e thẹn nữ tính mà họ chưa từng thấy kể từ khi quen Lãnh Thanh Thu.
Trưởng thư ký lo lắng đến đổ cả mồ hôi: "Lãnh tổng, tôi nhất định phải xác nhận lại, cô thật sự say, hay là..."
"Các người ra ngoài đi." Lãnh Thanh Thu mơ mơ màng màng nói.
Lục Văn ôm Lãnh Thanh Thu, trực tiếp đi ra khỏi hội sở.
Triệu Cương đã sớm lái xe tới, cười đểu với Lục Văn.
Xe chạy đi, trưởng thư ký đứng tại chỗ, nhíu mày.
"Hàn tỷ, cái này... Lãnh tổng say rồi, chúng ta để cô ấy đi với Lục thiếu... Có vẻ không chuyên nghiệp lắm!"
Một thư ký khác nói: "Mấu chốt là chúng ta cũng không còn cách nào mà! Lãnh tổng lúc thì tỉnh lúc thì mê, chúng ta không thể nào xác định cô ấy có thật sự mất khả năng phán đoán bình thường hay không, hay là căn bản là... Cố ý lấy cớ say để đi cùng Lục thiếu."
"Nhưng... chẳng phải Lãnh tổng rất ghét Lục thiếu sao?"
"Nhưng hôm nay rõ ràng là Lãnh tổng cố ý tìm Lục thiếu mà, hơn nữa... tình hình lúc đó mọi người đều đã thấy rồi."
Hàn tỷ thở dài, nhìn chiếc xe đã khuất bóng, bình tĩnh nói: "Nếu Lãnh tổng thật sự say, ngày mai chúng ta chết chắc rồi..."
Triệu Cương tự mình lái xe.
Triệu Cương vừa lái xe, ánh mắt đê tiện không ngừng từ kính chiếu hậu nhìn về phía sau.
Lục Văn dùng khăn ướt trong xe không ngừng lau mặt cho Lãnh Thanh Thu, vừa hỏi Lãnh Thanh Thu đã đỡ hơn chưa, Lãnh Thanh Thu mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lúc mê.
Triệu Cương lên tiếng: "Thiếu gia, tôi thực sự bái phục ngài! Chiêu 'dục cầm cố túng' này của ngài quá tuyệt! Tôi còn lo không biết ngài sẽ thay đổi trở thành người tốt khi nào chứ, thì ra là còn giấu tay này. Cao! Đúng là cao!"
Lục Văn liếc hắn: "Tôi chỉ là đang chăm sóc một cô gái bị tôi vô tình làm tổn thương, không có một chút ý đồ xấu xa nào, hiểu chưa?"
"Dạ vâng, tôi hiểu ạ." Triệu Cương ra sức gật đầu một cách chân thành.
"Thật ra, đôi khi tôi thấy may mắn khi được đi theo Lục thiếu ngài, nhân cách chính trực, cao thượng của ngài luôn là tấm gương để tôi học tập và noi theo. Tôi tin tưởng vững chắc rằng, nếu người trên thiên hạ đều giống Lục thiếu ngài thiện lương, chính trực, có lòng trắc ẩn, vậy thế giới này sẽ là một thế giới hài hòa, tươi đẹp, thế giới hoàn mỹ."
"Nói đến, tôi biết một nhà nghỉ tình thú, ở trong đó rất bí ẩn, đủ loại đồ chơi tình thú, công cụ các loại có đủ, chỉ cần chúng ta lót cho quản lý chút tiền, hắn liền có thể cho chúng ta dùng miễn phí một bộ hệ thống ghi hình nhiều góc độ..."
Lục Văn hết cách đối đáp với tên diễn viên quần chúng chết tiệt này, lặng lẽ nâng vách ngăn lên, hắn có thể nhìn thấy Triệu Cương, nhưng Triệu Cương không nhìn thấy hàng ghế sau, cũng không thể trò chuyện.
"Lót" cho hắn chút tiền? Thế thì mẹ nó gọi là miễn phí sao?
Lục Văn dù có vô đạo đức đến đâu, cũng sẽ không làm cái chuyện 'chó cắn áo rách' như vậy.
Hắn sống trong thế giới của mình chỉ là một thằng giao cơm hộp, đọc internet cũng không ít, mấy thể loại phim cũng xem lướt qua, thậm chí có thể coi là nửa chuyên gia.
Nhưng hắn biết rõ, đó là đời tư của mình, không thể mang vào đời thực giở trò.
Sự giáo dục và gia giáo không cho phép mình làm chuyện như vậy.
Huống hồ, cái cô Lãnh Thanh Thu này có thể động vào sao? Nữ nhân của nam chính thì không thể động, đây là quy tắc thép!
Xem mỗi bộ phim, không có chuyện nữ chính bị phản diện đoạt được.
Mà lỡ như mình có ý định đó thì theo như kịch bản, Long Ngạo Thiên chắc chắn sẽ xuất hiện ngay tức khắc.
Không quan tâm đến những nơi khuất, Long Ngạo Thiên chắc chắn sẽ tìm tới, mà ý tứ thế nào? Internet quan tâm gì tới ý tứ của mày!
Mày cứ lên mặt trăng nghĩ tới việc sàm sỡ Lãnh Thanh Thu xem, Long Ngạo Thiên cũng sẽ có một đoạn kỳ ngộ, đột ngột xuất hiện, khiến cho mày bị hù dọa đến mức tè cả ra quần.
Mình tuyệt đối không những không có kết quả mà còn làm cho giá trị hận thù của nam chính với mình tăng vọt.
Long Ngạo Thiên sẽ đứng trước mặt Lãnh Thanh Thu, giận dữ đến phát cuồng để thể hiện ý chí bảo vệ cô ta, thể hiện hắn vì cô mà đau khổ và nỗ lực quên mình đến mức nào...
Vậy nam chính sẽ thể hiện những cảm xúc phức tạp, kịch liệt đó như thế nào?
Đánh ta!
Đúng, đánh ta chết bỏ!
Thậm chí có khả năng sẽ thiến ta, sau đó đốt cả nhà ta.
Sau đó hắn ôm Lãnh Thanh Thu, đau lòng đến chết, giọng điệu như trong phim thần tượng, phim võ hiệp, phim Quỳnh Dao:
"Thanh Thu, là ta không tốt, ta không thể bảo vệ tốt cô, cô trách ta đi! Cô đánh ta đi! Cô mắng ta đi! Như vậy trong lòng ta sẽ dễ chịu hơn!"
"Không! Không! Không! Ta sẽ không ghét bỏ bàn tay của cô bị hắn nắm, đây không phải lỗi của cô!"
"Ta, Long Ngạo Thiên xin thề, từ nay về sau sẽ không để ai động vào một ngón tay của cô, cô là người phụ nữ của ta, mãi mãi là như vậy!"
Lục Văn rùng mình một cái, lo lắng nhìn xung quanh xem có xe nào đang theo dõi mình không.
Chết tiệt, lỡ mềm lòng một chút mà lại đưa đại nữ chính lên xe mình rồi?
Trời đất chứng giám! Ta không có ý đồ xấu xa, ngươi... ngươi là nam chính, ngươi phải nói lý, ngươi phải có đạo đức, ta không muốn làm chuyện phá hoại, ngươi không thể đánh ta!
Cũng không được thiến ta. Hoạn quan... không có đạo đức.
Lục Văn hạ vách ngăn xuống: "Triệu Cương, về nhà."
"Về nhà?"
"Về nhà khó hiểu lắm à? Tổ cha nhà ngươi!"
"Không, không khó hiểu."
Đêm đã khuya lắm rồi.
Ngồi ở ghế sau, Lục Văn cảm thấy hao tâm tổn sức quá nhiều, chuyện xảy ra hôm nay quá nhiều rồi.
Người khác thì thấy không có gì, mình thì có cảm giác nhiều lần chết đi sống lại.
Lúc này một cuộc điện thoại gọi tới.
Lục Văn nghe máy, vậy mà là Từ Tuyết Kiều.
"Văn ca, anh đang bận gì thế? Đến xưởng thuốc nhanh đi, người ta đang chờ đấy."
"Cái gì vậy?"
Lục Văn sắp sụp đổ: "Đại tỷ à! Trời đất ơi! Ta đã theo kịch bản cả ngày rồi, không thể để ta nghỉ chút được sao? Phản diện không phải là người chắc?"
Từ Tuyết Kiều ngơ ngác, nghĩ thầm tên này nói năng nhảm nhí gì vậy?
"Không phải, là anh nói mấy lô thuốc kia phải tiêu hủy nhanh, bên đội của tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, tối nay sẽ tiêu hủy, ngày mai thì mở họp báo, cho nên chúng tôi phải tăng tốc tranh thủ cả đêm luôn."
"Cô chẳng phải là phó tổng giám đốc xưởng thuốc sao? Cô ở đấy là được rồi mà!"
"Hì hì, thao tác kiểu cấp bậc này, nhất định phải có chữ ký của Tổng tài đại nhân ngài thì mới được nha! Mà lại, anh không nhớ người ta à?"
"Ta nhớ ngươi cái đầu, cả ngày cô cứ muốn hại ta thôi! Cô nói thật cho ta biết đi, cô và Long Ngạo Thiên có ở chung chỗ không?"
"Long Ngạo Thiên? Cái tên gọi là thần y hôm nay đó hả? Hừ, tôi quen ai biết người đó đâu? Trong lòng người ta chỉ có anh thôi nha."
Lục Văn sắp khóc rồi: "Đại tỷ, em xin cô, bỏ qua cho ta có được không? Cô đừng có nói với ta mấy cái lời vô nghĩa này nữa. Thế này đi, ta tới xưởng thuốc, ta đích thân giám sát tiêu hủy hết là được chứ gì, cô đừng đến, hai chúng ta đừng gặp nhau, có được không?"
"Ừm, không được." Từ Tuyết Kiều nói, "Theo tiêu chuẩn quy trình tiêu hủy, cần có anh, tôi, lãnh đạo Cục Quản lý Dược, người phụ trách Ủy ban Kiểm tra nội bộ của tập đoàn chúng ta, cùng với công chứng viên có liên quan đến tràng thì mới được. Thiếu một ai cũng không xong đâu."
Lục Văn ôm đầu đau khổ: "Ta biết, nhưng ta nói cho các người biết, lần này ta tuyệt đối sẽ nhẫn nhịn đến cùng! Nhất định là vậy! Các người đừng hòng lừa gạt ta!"
Lục Văn hét lên cuối cùng rồi cúp điện thoại một cách thô bạo.
Từ Tuyết Kiều không hiểu ra sao: "Tên này bị điên hả? Nói gì lung tung vậy?"
Lục Văn nằm dài ở ghế sau, cảm thấy mình còn suy yếu hơn cả Lãnh Thanh Thu say rượu.
Lúc này hệ thống "keng" một tiếng.
"Hệ thống thông báo nhé, chúc mừng phản diện đã khống chế thành công đại nữ chính Lãnh Thanh Thu, trước mắt nhân vật chính đang tìm cách giải cứu trên đường rồi, chúc ngài vượt qua mọi khó khăn, gặp dữ hóa lành."
Lục Văn mở to mắt hét lên: "Các người còn có chút lương tâm nào không?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận