Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1373: Đều có ưu phiền

Chương 1373: Đều có ưu phiền Khương Viễn Chinh vung vẩy trường tiên, một roi lại lần nữa hung hăng quất xuống! Lúc này một thân ảnh vèo bổ nhào qua, vì Khương Tiểu Cẩu ngăn lại một roi.
“Ưm——!” Lục Văn sau lưng chớp mắt y phục nứt ra, một đường vết rách xoay tròn tản ra.
Khương Viễn Chinh sững sờ: “Lục tổng, ngươi cái này là làm gì!?” Lục Văn khoát tay, đã đề không nổi khí để nói chuyện, cả buổi trời mới hít một hơi, gian nan chặt đứt: “Tứ thúc… Ngươi… Quá ác…” Khương Viễn Chinh giậm chân một cái: “Ngươi bộ dạng này ta không có biện pháp chấp hành gia pháp a! Nhanh, mang Lục tổng đi chữa thương!” Triệu Nhật Thiên cùng Long Ngạo Thiên nhanh chóng dìu hắn lên đến, Lục Văn nhe răng trợn mắt: “Tứ thúc, ta biết rõ Khương gia chấp pháp vô tình, cũng biết rõ ngài thiết diện vô tư, hôm nay mấy đại gia tộc gia chủ đều ở nơi này, đã nhìn rõ ràng. Khương gia không có mất mặt, người Khương gia không có mất mặt. Khương Tiểu Cẩu là cái bệnh tâm thần, lời nàng nói sao ngài có thể coi là thật được?” “Tiểu Cẩu ca những chuyện kia, các ngươi rõ ràng là, là hắn làm, các ngươi cân nhắc mức hình phạt tăng gấp đôi; những cái không nhất định là hắn làm, các ngươi cũng ngầm thừa nhận là hắn làm; còn có chút căn bản không phải hắn làm, thậm chí hắn đều không biết, các ngươi cũng dựa theo hắn là chủ mưu mà xử lý… Từ đầu tới đuôi đều quá nghiêm khắc. Thật thưa vãn bối nói thẳng, đây cũng là một loại bất công!” Đám người hai mặt nhìn nhau.
Lục Văn nói: “Không thể cũng bởi vì hắn họ Khương, là nhi tử của tứ thúc ngài, liền bị so người khác chết càng thảm a? Là tội của hắn, hắn một đầu cũng trốn không thoát, không phải tội của hắn, cũng không nên đổ hết lên người hắn. Oan có đầu, nợ có chủ, mấy cái gia chủ kia, đám chó săn phía dưới mới là người cặn bã tội ác tày trời.” “Hiện nay, Tiểu Cẩu ca đã đền tội, ta cảm thấy đã đủ rồi, thật sự là đủ.” Khương Thương thở dài: “Viễn Chinh à, ta cảm thấy lời Văn nói có đạo lý, gặp hắn lĩnh tội, đã lĩnh, không nên hắn lĩnh, hắn cũng bị. Hiện tại gia pháp ngươi cũng chấp hành, lại đánh thật sẽ đánh chết. Các vị cảm thấy thế nào?” Kia còn có cái gì để nói! ? Khương Thương đã bắt đầu nói ra bảo đảm tôn tử.
Tất cả mọi người lần lượt bắt đầu mở miệng, ngay cả Bạch Môn Nha luôn không thích thể hiện thái độ hôm nay đều rất tích cực, nghiêm túc vì Khương Tiểu Cẩu cầu tình.
Khương Viễn Chinh trong lòng, khẩu khí kia cuối cùng là nhẹ xuống.
Trên đời này nào có ai đau lòng Khương Tiểu Cẩu hơn hắn chứ! Hắn chính là trong lòng cược định, những người này không thể nào nhìn mình đem Khương Tiểu Cẩu đánh chết, chính mình đánh càng hung ác, mới càng có thể vì Khương gia chính danh!
Đây là một ván cờ, chính mình là bên tất thua, chỉ cầu lưu lại cho Khương Tiểu Cẩu một cái mạng đồng thời, tận khả năng thể hiện ra Khương gia công chính và vô tư.
Trước mắt mà nói, hiệu quả đã đạt đến, có thể thu tay lại.
Khương Viễn Chinh ném roi, Lục Văn nhanh chóng một chân đá sang một bên.
Khương Viễn Chinh liếc nhìn Lục Văn, không thể không nói, dù tên khốn này là giả vờ, chính mình cũng nguôi giận không ít.
Khương Viễn Chinh ôm quyền chắp tay: “Phiên gia tộc này xuất hiện nghịch tử, gây tai họa cho giang hồ, Viễn Chinh bản thân cũng có trách nhiệm to lớn, nguyện ý tự phạt!” Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười khuyên.
Trong lòng nói ngươi thế là được rồi, có thể dùng, đừng tự phạt, lần lượt khuyên.
Lục Văn nhìn mấy người bị kéo xiềng xích, cả giận nói: “Còn không nhanh chóng đỡ Cẩu ca xuống đi chữa thương!?” Bốn người sững sờ, cùng nhau nhìn Khương Viễn Chinh, không ai dám động.
Bọn hắn đều không nắm chắc được chính mình có thể đi cứu người, hay là không thể đi cứu.
Khương Tiểu Hổ nhanh chóng đi đến, quát lớn: “Tháo xiềng xích!” “Nga, nga nga.” Lục Văn cùng Khương Tiểu Hổ đỡ Khương Tiểu Cẩu dậy, Khương Tiểu Cẩu suy yếu đến mức giống như toàn thân không có xương cốt, chính mình không dùng chút sức lực nào.
Hai người đỡ hắn đi vài bước, đội chữa bệnh Khương gia ở cửa vào nhanh chóng tiếp nhận, đặt trên xe chữa bệnh, rồi bị đẩy đi.
Khương Viễn Chinh đi đến trước mặt Lục Văn, ôm quyền chắp tay: “Lục tổng đại nhân đại nghĩa, chỉ ra việc ác của khuyển tử, để Khương gia có thể nhanh chóng phát hiện mầm mống gây ác, giúp cho chấm dứt; hôm nay lại liều chết bảo hộ khuyển tử, Viễn Chinh vô cùng cảm kích.” Lục Văn lắc đầu: “Ai… Ta bây giờ chỉ là một phản đồ của Khương gia, sau này các ngươi đừng hận ta, ta liền tạ trời tạ đất.” “Lục tổng nói nặng lời, gây ác là chính Khương Tiểu Cẩu, không liên quan đến Lục tổng. Loại chuyện này, nếu là người Khương gia chúng ta tự phát hiện, cũng nhất định sẽ nghiêm trị không tha. Nhanh, mang Lục tổng đi chữa thương.” Khương Thương nhìn lên trần nhà: “Địa Sát Công, xử lý như này, còn tính là công chính không?” Từ trần nhà truyền đến âm thanh Địa Sát Công: “Chỉ cần các ngươi về sau đừng tìm Lục Văn gây sự, thì coi như công chính.” Khương Thương cười ha ha: “Khương gia không có cái bụng hẹp hòi vậy! Hôm nay mời các ngươi đến, là để chứng kiến phong cách làm việc của Khương gia, cho giang hồ một cái công đạo. Địa Sát Công hôm nay là khách, lát nữa không đến dự tiệc rượu sao, uống một chén rượu của Khương gia chứ?” “Ta uống đủ rồi, rượu không tệ, còn lại để Lục Văn thay ta uống đi. Hắc hắc, lão phu đi vậy!”.
… Một phòng nghỉ.
Lục Văn xoa thuốc, băng bó kỹ càng.
Triệu Nhật Thiên ở một bên rất hoang mang: “Ngươi vì hắn ngăn làm gì? ! Khương Viễn Chinh muốn làm Khương Tiểu Cẩu sầu chết, ngươi liền để hắn đánh thôi!” Lục Văn nhìn Triệu Nhật Thiên: “Với trí tuệ của ngươi, ta rất khó giải thích với ngươi.” Long Ngạo Thiên nói: “Ngươi cho Khương gia một bậc thang, hiện tại Khương gia muốn ra tay với ngươi, ngược lại là có chút gò bó tay chân. Khương gia coi trọng mặt mũi. Bất quá, thế lực Khương Tiểu Cẩu lớn mạnh, rất khó bảo đảm sẽ không có hắn ngấm ngầm trả thù ngươi. Sau này vẫn là phải cẩn thận.” Lục Văn nằm dài trên giường: “Chuyện kia ta ngược lại không sợ… Ta lo lắng, là những chuyện khác.” … Trong phòng của Khương Tiểu Hầu.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.
Phía sau có giọng nói: “Tiểu Hầu tử của ta, đã rất nhiều năm không ngồi trước bàn trang điểm, nhìn dung mạo mình.” Khương Tiểu Hầu cúi đầu: “Phụ thân.” Khương Ba Chính đi đến, đóng cửa phòng lại.
Ông cười nói: “Nói cũng kỳ lạ, hôm nay chẳng ai ngờ được, Lục Văn sẽ đứng ra cầu xin cho Khương Tiểu Cẩu. A, tên tiểu hoạt đầu này, lúc mấu chốt phản ứng nhanh thật, hiện tại người Khương gia không làm gì được hắn.” Khương Tiểu Hầu gật đầu, không nói chuyện.
Khương Ba Chính nói: “Phụ thân biết, con thích hắn.” Khương Tiểu Hầu xoay người: “Phụ thân…” Khương Ba Chính nói: “Rất kỳ quái, Lục Văn dựa vào chút thực lực kia, vậy mà thật sự đánh thắng Khương Tiểu Cẩu.” Khương Tiểu Hầu rất bất ngờ khi cha mình nói như vậy: “Phụ thân, ngay cả người cũng cho là như thế? Khương Tiểu Cẩu bị Lục Văn đánh thắng? Sự tình của hắn đã không giấu giếm được, tất cả người đều đang tra hắn, có hay không có Lục Văn, sự việc của Khương Tiểu Cẩu cũng sẽ bị phanh phui ra.” Khương Ba Chính gật đầu: “Nhưng mà, Lục Văn gia tốc quá trình này, nhanh đến lạ thường.” Khương Tiểu Hầu nói: “Phụ thân… bọn hắn lại đối phó Lục Văn sao?” “Sẽ không.” Khương Ba Chính nói: “Ta hiểu Viễn Chinh, hắn có chút bực Lục Văn, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy việc tư trả thù.” Khương Tiểu Hầu gật gật đầu.
Khương Ba Chính nói: “Hầu tử, con và Lục Văn, ở cùng nhau đi.” Khương Tiểu Hầu nhìn Khương Ba Chính: “Vậy Mặc gia đại trận để làm gì?” Khương Ba Chính nhìn con gái mình: “Bỏ mẹ nó Mặc gia đại trận đi, ta muốn con gái ta cố gắng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận