Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1206:

Chương 1206: Phan An cùng cao thủ Thiên Võng đều đã nảy sinh ý định giết người. Hai người nhìn nhau, gật đầu. Phan An chậm rãi rút dao găm từ phía sau, cao thủ Thiên Võng xoay người xem xét bốn phía, xem có mai phục hay không. Cao thủ Thiên Võng nhảy lên cây cao, dùng sức khuếch tán thần thức, không phát hiện gì, liền rơi xuống, đối với Phan An gật đầu, ra hiệu an toàn. Sau đó cũng rút ra một đoạn côn sắt, cùng Phan An cùng nhau cầm vũ khí, vận sức chờ phát động. Phan An nói: “Vừa rồi chúng ta nói chuyện, các hạ đều nghe thấy rồi chứ?” Âu Dương Phấn vẫn đang nhao nhao với bọn họ. Triệu Nhật Thiên tức giận chỉ xuống đất: “Ta nói rồi! Còn chọc ta, chúng ta một đám người đánh ngươi một cái, ngươi có nghe không hả!?!” Âu Dương Phấn hất cằm lên, lớn tiếng nói: “Nghe thấy!” Phan An và cao thủ Thiên Võng ngẩn người. Âu Dương Phấn giận dữ nói: “Đều nghe thấy! Vậy thì sao? Chỉ bằng lũ cá tép các ngươi, thật sự cho rằng động được ta!? Ha ha, cân nhắc lại xem mình có bao nhiêu cân, rồi mẹ nó nghĩ xem nên nói chuyện với ta thế nào, dùng thái độ gì! Mẹ kiếp!” Phan An nheo mắt lại. Cái người này đúng là cuồng ngạo a! Cao thủ Thiên Võng thấp giọng nói: “Không giống không có thực lực.” Phan An lắc đầu: “Đừng xem thường địch, có thể làm ngươi và ta không phát giác được, công lực cỡ này đã đủ để ngươi và ta coi trọng.” Phan An hít sâu một hơi: “Các hạ là người nhà Âu Dương, nhưng chắc là nghĩ rằng phía sau còn có người cho các ngươi chỗ dựa?” Long Ngạo Thiên trong kết giới nói tiếp: “Âu Dương Phấn! Ngươi đừng nghĩ rằng Âu Dương gia của các ngươi rất ghê gớm! Nếu không dựa vào Khương gia, các ngươi có thể phát triển nhanh như vậy sao? Còn nhiều cao thủ chính tứ môn, thậm chí phản tứ môn như vậy sao!?” Âu Dương Phấn cười ha ha một tiếng: “Không sai! Âu Dương gia chúng ta chính là đứng sau lưng Khương gia! Không sợ nói cho các ngươi, người Âu Dương gia chúng ta đến Khương gia, đi như nhà mình vậy! Tiếp đãi theo tiêu chuẩn cao nhất, giữ chúng ta ăn cơm, coi chúng ta như người một nhà vậy!” Phan An nheo mắt lại. Dính dáng đến Khương gia, sự tình tuyệt đối không đơn giản. Đáng chết! Khương gia quả không hổ là gia tộc cổ võ cao cấp chưởng quản việc ăn không ngồi rồi, đánh giá thấp thực lực của bọn họ rồi! Cao thủ Thiên Võng cũng có chút sợ hãi. Chẳng lẽ lần trước ám sát Địa Sát công, khoảng cách Khương gia quá gần rồi sao? Ta đã nói sự tình này không đơn giản vậy mà cấp trên lại nghĩ cái gì, lại dám làm chuyện này trong vùng đất thuộc tầm mắt của Khương gia! Bọn họ gần như chia ba nhóm. Phan An và cao thủ Thiên Võng một nhóm, đang đối thoại với Âu Dương Phấn, suy nghĩ làm thế nào để đối phó Âu Dương Phấn. Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên một nhóm, cùng nhau nổi nóng tranh cãi với Âu Dương Phấn, dù không đánh lại, mồm mép cũng không thể thua! Âu Dương Phấn thảm nhất. Hắn cho là mình đang cãi nhau với hai cặp trời sinh; nhưng Phan An và cao thủ Thiên Võng cảm thấy hắn đang khiêu khích mình! Vì vậy, hắn đối mặt với hai cặp trời sinh, phía sau lại là hai cao thủ võ công cao cường, hơn nữa sát khí nồng đậm! Mà ba người Lục Văn cùng Điếu Ông lại quan tâm đến mảnh vỏ cây vừa rồi. Lục Văn không để ý Âu Dương Phấn và hai cặp trời sinh cãi nhau, hơn nữa có Điếu Ông ở đây, hắn cũng không lo lắng an toàn. Lại gần Điếu Ông: “Gà rừng ca, bắt hai người kia lại, bọn họ có bí mật. Thẩm vấn ra, báo thù cho Địa Sát công!” Gà Rừng nhìn Lục Văn: “Địa Sát chết rồi sao?” “Ngươi không biết sao? Thảm lắm.” Gà Rừng cười: “Tốt tốt tốt, ngươi định làm gì?” Lục Văn nghĩ nghĩ: “Hai người này đều không phải thứ tốt, nhưng nghe bọn hắn nói chuyện, hẳn là biết rõ một ít chi tiết về việc phục kích sư thúc ta, ngài bắt hai người bọn họ, giao cho ta, ta sẽ thẩm vấn! Việc thành xong...” Lục Văn cười hề hề huých vào vai hắn: “Sẽ không thiếu chỗ tốt của ngài.” Điếu Ông vuốt râu: “Ta đâu phải thằng nhóc ba tuổi, đừng có lấy ba, năm mươi vạn qua loa ta, bây giờ ai cũng từng trải cả rồi.” “Đâu có thể!” Lục Văn nói: “Như vầy, ta mua cho ngài một căn biệt thự, dựa vào núi, gần sông; ở bờ sông cho ngài làm chỗ câu cá nho nhỏ; lại tìm cho ngài hai bạn già...” Lục Văn xoa vai cho Điếu Ông: “Đến lúc đó, ngài ôm hai bà lão lẳng lơ, ở chỗ câu cá nhỏ câu cá, còn gì thoải mái hơn! Thiên hạ sự tình, còn quản làm gì? Sau này mọi chi phí bên ngài, đều tính cho ta. Thiên kiếp? Ai gánh mặc ai gánh, ngài cứ thư thả hưởng thụ quãng đời còn lại.” Điếu Ông nhìn Lục Văn: “Ngươi coi ta là loại người gì?!” Lục Văn vội nói: “Gà rừng ca, ta đương nhiên xem ngài là người nhà rồi!” “Vậy ta không thể tìm hai cô trẻ à?!” Lục Văn ngẩn người: “Ngài…tuổi này…tìm cô trẻ…hơi quá đáng đấy chứ?” “Không phải ngươi nói sẽ tìm cho ta sao? Cho thêm tiền! Tìm loại hám của! Bây giờ mị lực của ta có hơi khó, nhưng ngươi có tiền mà!” Lục Văn gật đầu: “Tốt, giao kèo. Động thủ thôi.” Bên kia, ba nhóm người vẫn đang tiến hành cuộc đối thoại kỳ dị. Phan An nói: “Xem ra, các hạ đã có chuẩn bị rồi? Ha ha, nói điều kiện đi. Ta cảm thấy, hoàn toàn phục tùng Khương gia cũng chưa chắc đã phù hợp với lợi ích của Âu Dương gia. Hay là, chúng ta có thể trò chuyện?” Triệu Nhật Thiên nói: “Âu Dương Phấn! Ngươi bịt mặt ám sát sư huynh ta, bản thân đã là hành vi tiểu nhân rồi! Cái này ta không nói, nhưng ngươi phải thừa nhận, ta với Long Ngạo Thiên đã giúp ngươi đúng không? Chỗ phân kia, ai giúp ngươi hốt? Ta đá ngươi, ta tốn nhiều sức như vậy!” Long Ngạo Thiên nói: “Đúng vậy! Lúc trước phía dưới của ngươi dính phân, ai giúp ngươi, làm người nên biết báo đáp chứ?” Âu Dương Phấn giận dữ nói: “Mẹ! Hai người đừng có ở đó kéo nhây với ta! Mẹ nó tao cần đến hai người à!? Hai tên rác rưởi! Không có hai người, tao đã sớm xong rồi! Tao đến nỗi phải miệng đầy phun phân hả!?” Phan An sững sờ. Ta nói! Hắn thật là thật thà! Còn biết rõ mình đang miệng đầy phun phân nữa!? Nhưng mà hắn cũng thật ngang ngược đấy! Dám nói chúng ta là đồ rác rưởi! Cao thủ Thiên Võng không nhịn được, định động thủ thì bị Phan An nắm chặt cổ tay. Phan An nghiến răng: “Huynh đệ, dễ cho người ta, cũng là dễ cho mình. Hừ, điều kiện, ngươi cứ nói đi. Chuyện, chúng ta có thể bàn. Nhưng tốt nhất vẫn nên cho nhau một chút mặt mũi. Bằng không...Hôm nay chỗ này, nhất định phải chôn xuống một bộ xương.” Triệu Nhật Thiên nói: “Ta thừa nhận! Uy ngươi ăn Hoàn Thoán Hi, là con bê Long Ngạo Thiên này không phải người! Nhưng mà ta đánh ngươi là vì muốn tốt cho ngươi, cái tình này ngươi phải nhận đấy nhé?” Long Ngạo Thiên nhìn Triệu Nhật Thiên: “Ngươi bị bệnh à!?” Triệu Nhật Thiên nói: “Ta vì mày nói chuyện mà mày không hiểu hả!?” Long Ngạo Thiên giận dữ: “Mày như vậy là nói chuyện hộ tao à!? Còn nói lúc đó mày đạp mạnh vào mông nó là vì tốt cho nó!?” Triệu Nhật Thiên nói: “Phân cũng kéo không ra được, còn giữ cái kia để làm gì!?“ “Vậy cũng không thể trước đó đừng có đi đại tiện à!” “Vấn đề trước sau thôi? Mày có phải bị ngốc không vậy!? Không thấy nó sắp tin tao rồi à!” Âu Dương Phấn buồn bực thở dài: “Đồ ngốc à! Sao tao lại có thể nói chuyện với hai thằng ngốc như tụi mày...tao thật...tao nói thật đấy.” Âu Dương Phấn xoay người, nhìn Phan An và cao thủ Thiên Võng, lắc đầu: “Hai người này thật thú vị, hình như có thể thấy tao vậy. Mẹ kiếp.” Âu Dương Phấn đi tới, đứng trước mặt Phan An, quan sát trên dưới. Quay đầu hướng Lục Văn nói: “Cái thằng nhãi ranh này mẹ nó còn ra vẻ đấy chứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận