Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1300: Điếu Ông y bát

Mọi người đều rất kinh ngạc. Vậy mà có người dám nói chưởng pháp của một trong Ngũ Lão Ông trước mặt lão tiền bối là có vấn đề! Điếu Ông nhíu mày: "Ngươi nói thử xem, có vấn đề gì?" Triệu Nhật Thiên nói: "Ngài ở rất nhiều chỗ mấu chốt đều giữ lại, đem những thứ tinh xảo nhất, quan trọng nhất, lợi hại nhất, thông minh nhất đều lược bỏ mất! Dẫn đến nhìn bên ngoài thì có vẻ rất lợi hại, rất tùy ý theo hình, nhưng trên thực tế uy lực lại bị giảm đi nhiều!" "Ồ? Ta thiếu cái gì à?" "Chẳng hạn như, kiểu dáng này tiếp nối thời gian, với kiểu dáng kia tiếp nối thời gian, ở giữa như là kiểu dáng này, rồi kiểu dáng kia, dù là chỉ kiểu dáng này một lần thôi, trước sau liền có liên kết với nhau, rất nhiều phục bút cũng liền động lên theo! Mấy cái điểm mai phục kia uy lực có thể mạnh gấp đôi trở lên!" Triệu Nhật Thiên hoàn toàn không động đậy, chỉ hai cánh tay múa may lung tung! Trong đầu hắn nghĩ, mình nói như vậy đã rất đơn giản dễ hiểu, hẳn là mọi người đều nghe hiểu. Nhưng tất cả mọi người đều ngơ ngác! Chỉ có Điếu Ông cười: "Ồ? Nhưng nếu như dựa theo ngươi nói, kiểu dáng này, rồi kiểu dáng kia, vậy kiểu dáng trước của ta chẳng phải là dư thừa à?" "Không thừa! Phía sau còn có phục bút! Bộ chưởng pháp này, một khâu tiếp một khâu. Với lại đây là đánh lừa lộ, nếu như dùng trong thực chiến, Long Ngạo Thiên không thể để ta thoải mái và tùy ý như vậy! Hắn dù người có cẩu thả, nhưng đánh nhau thực sự rất lợi hại! Với lại hắn rất gian trá, chiêu thức của hắn đều rất tinh diệu, người bình thường rất dễ bị hắn lừa!" "Cho nên, nếu ta đánh với Long Ngạo Thiên, phải cân nhắc làm sao để công kích vào nhược điểm chí mạng của hắn, chính là lỗ đít đó!" Tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên giận đến lỗ mũi phì phò, hai mắt đen ngòm trợn lên, bộ dạng kiêu ngạo nhìn Triệu Nhật Thiên như nhìn kẻ cướp vợ mình, tức đến muốn bốc hỏa! Triệu Nhật Thiên tiếp tục nói: "Cho nên, kiểu dáng này và kiểu dáng kia, phía sau chưa chắc đã cần kiểu dáng đó, cũng có thể dùng kiểu dáng này hoặc kiểu dáng kia, thậm chí có thể dùng kiểu dáng khác, tình huống cụ thể còn tùy thuộc vào Long Ngạo Thiên biến chiêu như thế nào!" Điếu Ông cười ha ha: "Có điều nếu như ngươi dùng kiểu dáng này, mà đối phương dùng kiểu dáng kia, chẳng phải là không những không gây được uy lực mà còn khiến chính mình khó chịu sao!?" "Ai nha! Ngươi có thể dùng kiểu dáng này mà, chúng ta không thể dùng chiêu thức cứng nhắc như vậy, kiểu dáng này, rồi kiểu dáng kia..." Điếu Ông chấn kinh. Ta dựa vào! Còn có thể dùng kiểu dáng này sao! ? Ai!? Ngươi có cái đầu gì vậy!? Sao ta lại không nghĩ tới!? Rốt cuộc cái đầu của ngươi làm bằng gì mà có thể nghĩ ra kiểu dáng này vậy!? Năm người còn lại nghe như thiên thư, năm mặt mộng bức. Đừng nói người khác, Khương Tiểu Hầu còn không nhịn được muốn cho Triệu Nhật Thiên một like. Khương Tiểu Hầu vốn đã rất ranh mãnh, nàng ngoài mặt thì đứng im phía sau không nói gì, thực tế cũng đang học lỏm. Điếu Ông ngồi xuống, nghiêm túc bắt đầu suy tư. Đúng vậy! Triệu Nhật Thiên mở rộng tư duy cho ta... Ban đầu đây chỉ là một bộ chưởng pháp đơn giản, là ý tưởng tùy tiện nghĩ ra lúc ta còn trẻ, sáng tạo ra thì cảm thấy không có cá tính, chỉ chú trọng sự khôi hài, không có chút ý nghĩa giáo dục nào nên mới bỏ không đó. Hôm nay nghe Triệu Nhật Thiên nói, nó mới thực sự có đạo lý! Thật đúng là khiến người ta kinh ngạc! Rõ ràng là ta dạy hắn mà thành ra hắn dạy ngược lại cho ta à!? À... Mạch suy nghĩ này có thể dùng được, mạch suy nghĩ này, mẹ nó quả là kì lạ! Nếu thực lực hắn mạnh hơn, dùng bộ chưởng pháp này thì người thường chắc chắn không chống đỡ được hắn! Ai có thể nghĩ ra, trên đời này lại có loại chưởng pháp dùng "theo hình" như thế chứ!? Triệu Nhật Thiên nói: "Tiền bối, có phải ngài đã sớm nghĩ ra rồi, cố ý giấu diếm để thử chúng ta không!?" "Hả!?" Điếu Ông ngẩng đầu ngơ ngác: "À... Đương nhiên rồi! Đừng nói, tiểu tử ngươi cũng khá đấy, ta còn chưa kịp phát minh ra thì ngươi đã học lỏm được rồi, ngươi đúng là thiên tài!" Năm gương mặt ngơ ngác! Lục Văn trong lòng cảm thán. 【Triệu Nhật Thiên thiếu hụt dinh dưỡng trí tuệ, quả nhiên là được bù lại ở phương diện thiên phú.】 【Ta biết mà, đại nam chính nào có ai bình thường đâu.】 【Không ổn rồi, nếu Triệu Nhật Thiên mạnh quá thì sẽ đánh chết đại sư huynh của ta mất! Đại sư huynh mà toi mạng thì ta cũng toi luôn.】 【Phải tìm cách tăng cường cho đại sư huynh mới được!】 Khương Tiểu Hầu nheo mắt. Thời gian dài như vậy, Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên có thiên phú kinh khủng đến mức nào, Khương Tiểu Hầu đều biết rõ. Vừa rồi Long Ngạo Thiên biểu hiện ra thiên phú, nói thật là đã bắt đầu không có chút đạo lý nào rồi. Bản thân nàng cũng chỉ nhớ được hơn phân nửa, vẫn còn rất nhiều chỗ chưa thông suốt; Mặc Tử Quy cũng là hậu sinh vãn bối thiên phú dị bẩm của Mặc gia, dường như cũng ở trong tình huống tương tự với mình; Vậy mà hắn lại có thể nhớ hết tất cả! Dù là bị Triệu Nhật Thiên đánh gãy ký ức, quấy nhiễu não bộ, hắn vẫn có thể lợi dụng Mặc Tử Quy luyện lại lần nữa để nhặt lại ký ức kia... Loại năng lực này thật sự rất kinh khủng! Nếu không có Triệu Nhật Thiên làm rối, Long Ngạo Thiên cũng đã sớm học được hết. Không đúng! Khương Tiểu Hầu nhìn Long Ngạo Thiên, khóe miệng hắn đang cười lạnh! Ánh mắt âm lãnh. Khương Tiểu Hầu giật mình! Hắn căn bản không có quên! Hắn đang giả vờ! Long Ngạo Thiên này, không chỉ thiên phú hơn người, không thua kém Triệu Nhật Thiên mà tâm cơ cũng vô cùng thâm sâu! Ca ca muốn khống chế bọn họ ở cùng một đẳng cấp, cần phải cẩn thận nắm bắt từng bước đi mới được! Điếu Ông gật gật đầu: "Ta hiểu rồi." Mặc Tử Quy cả đời này chưa từng gặp phải chuyện gì quá phận đến vậy. Ý nói, loại thiên tài nghịch thiên như Bạch Môn Nha, Khương Tiểu Hổ, ta không bằng thì thôi đi, mẹ nó ngay cả Triệu Nhật Thiên ta cũng không bằng sao! ? Bại dưới tay Triệu Nhật Thiên... Về sau ta còn mặt mũi nào mà đi giang hồ nữa! ? Còn có chuyện gì nhục nhã hơn chuyện này sao! ? Với lại cuộc đối thoại của Điếu Ông và Triệu Nhật Thiên... Thật sự không hiểu gì hết! Hai người bọn họ tán gẫu với nhau, mình muốn chen vào cũng chen không nổi! Hoàn toàn không biết họ đang nói cái gì! Lẽ nào đang mã hóa cuộc trò chuyện à!? Thái Đầu và Lưu Ba cũng đều chấn động vô cùng! Đây gọi là cái gì thiên phú! ? Thật quá không có đạo lý đi! ? Hắn lại còn có thể nói Điếu Ông sai, hắn còn... Hắn không những nhớ hết tất cả, đánh xong vài trận rồi ký ức trong đầu cũng không bị suy giảm, vẫn nhớ rõ những chỗ quan khiếu, trọng điểm, phục bút và biến hóa... Không chỉ có thế, còn có thể suy một ra ba mươi ba, lại còn có thể chỉ ra bộ chưởng pháp này thiếu cái gì, thiếu chỗ nào, nên bổ sung và hoàn thiện như thế nào... Đây là người à! ? Không phải, bình thường thì ngốc nghếch, thế sao học đồ vật lại kinh khủng như vậy!? Điếu Ông cũng kinh ngạc cực kì. Đúng là người có thể học công phu của mình vốn đã là phượng mao lân giác, còn Triệu Nhật Thiên thì rõ ràng là búp bê trời ban! Cực kỳ phù hợp với tuyệt học cả đời của mình! Mình lớn tuổi thế này, rất có thể đời này không còn gặp được người thừa kế hoàn mỹ như hắn nữa! Thiên phú quá tuyệt vời, mà với bộ thiên phú này, ở trong tay mình thì chắc chắn là một cộng một lớn hơn mười bốn kiểu đó! Nhưng mà đầu óc của hắn, cái tâm tính này, cái tính cách này... Chắc chưa đợi học thành đã bị người khác đánh chết mất thôi! Điếu Ông lúc này nhìn sang Mặc Tử Quy đang có vẻ muốn khóc, liền cười. Điếu Ông nghiêm mặt: "Thiên phú không tệ, tiểu thông minh cũng không ít, hừ. Về sau nên học hỏi nhiều từ đại sư huynh của ngươi!" Triệu Nhật Thiên quay đầu nhìn Long Ngạo Thiên: "Hắn à? Ta phải học từ hắn à!?" "Không." Điếu Ông nói: "Là đại sư huynh của ngươi... Mặc Tử Quy." Mặc Tử Quy đột nhiên ngẩng đầu, nội tâm lập tức đại hỉ, trái tim kích động nhảy lên kịch liệt. Xong rồi!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận