Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 44: Mặc vào JK tới thăm ngươi

Chương 44: Mặc JK đến thăm ngươi Cái tát này quá vang dội.
Cả người trong phòng ăn đều sững sờ. Thiết Đà Vương chấn kinh tại chỗ, đầu óc không sao chuyển động được, đã hoàn toàn choáng váng. Lục Văn sau khi tát một cái, chính mình cũng bị dọa sợ đến phát đau, hắn đưa mu bàn tay ra sau lưng, thực tế là hơi run rẩy.
Lục Văn mở to mắt nhìn: "Nói cho ta, ngươi đến Bắc Quốc làm gì?"
Thiết Đà Vương nghĩ bụng xong rồi, triệt để xong, ta thật đáng chết mà!
Đây rõ ràng là thiếu chủ mà! Ta mẹ nó khốn nạn thật, lại dám trêu ghẹo phụ nữ của thiếu chủ! Ta đúng là quá ngu xuẩn! Cô gái này đẹp như hoa, thông minh lanh lợi, một cô gái đẹp như vậy, thiếu chủ đương nhiên không bỏ qua rồi! Sao mà... Ta mẹ nó mới đến Bắc Quốc ngày đầu tiên đã đắc tội thiếu chủ, lại còn dám trêu ghẹo người của thiếu chủ, thế này thì làm sao? Thiếu chủ sẽ không giết ta chứ?
Lục Văn thầm nghĩ ngươi mau chóng tỏ vẻ sợ hãi đi! Ta sắp bị ngươi dọa cho sợ chết khiếp rồi đây này!
Thiết Đà Vương không phản ứng gì, Lục Văn cũng không thể để cho tình hình ngượng ngùng được. Lục Văn nghiến răng, lại cho hắn một cái tát: "Nói! Ngươi đến Bắc Quốc làm cái gì?"
Thiết Đà Vương vội vàng quỳ một chân xuống đất: "Hỗ trợ thiếu chủ thống nhất..."
Lục Văn lại cho hắn một cái tát: "Mẹ nó ngươi còn dám nói hả?"
Thiết Đà Vương sắp khóc: "Thiếu chủ bớt giận, thuộc hạ..."
Lục Văn bóp lấy cổ hắn, nghiến răng, từ kẽ răng nói: "Gọi ta Lục tổng! Đồ ngu!"
"Dạ, Lục tổng, thuộc hạ... Ta sai rồi..." Thiết Đà Vương vừa quỳ xuống, bốn người phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống.
Tề giọng nói: "Xin Lục tổng khai ân!"
Lục Văn tức giận nói: "Mấy người các ngươi, thu dọn đồ đạc, từ đâu tới thì cút về chỗ đó cho ta! Ông đây đại sự sớm muộn gì cũng bị các ngươi làm chậm trễ mất!"
Thiết Đà Vương vội vàng cầu xin: "Lục tổng, chúng tôi biết sai rồi! Xin Lục tổng cho chúng tôi một cơ hội nữa!"
Bốn người phía sau cũng đồng thanh nói: "Xin Lục tổng từ bi, cho chúng tôi thêm một cơ hội!"
Lục Văn ra vẻ hết sức kiềm chế cơn giận của mình: "Móa nó, sau này ở Tuyết Thành, ra ngoài vào trong phải nói năng lịch sự, lễ phép, khiêm tốn học hỏi, nghe lời người khác dạy bảo, nếu không tao mẹ nó tháo xương mấy người chúng mày ra cho chó ăn! Nghe rõ chưa?"
"Dạ! Thuộc hạ... Chúng tôi hiểu rồi!"
Lục Văn vờ như còn muốn tát vào mặt hắn, nhưng cảm thấy tay đau quá, lại sợ lộ tẩy. Hung dữ nói: "Sau này mẹ nó cho tao thông minh lanh lợi lên một chút!"
Từ Tuyết Kiều thấy Lục Văn vẫn còn định đánh người, liền ôm lấy cánh tay Lục Văn: "Văn ca, anh đừng đánh họ nữa, em chỉ muốn để bọn họ xin lỗi thôi mà, chuyện nhỏ thôi, không cần phải bắt người ta quỳ xuống như thế!"
Lục Văn thầm nghĩ đại tỷ à cuối cùng cô cũng nói ra lời người rồi. Cô nói sớm hơn thì hôm nay tôi đã không phải lượn một vòng ở Quỷ Môn Quan rồi không?
Lục Văn chỉ vào Từ Tuyết Kiều: "Xin lỗi."
Thiết Đà Vương cùng bốn thủ hạ, vội vàng xin lỗi, khiến Từ Tuyết Kiều cảm thấy thật mất mặt.
"Thôi được rồi đi đi, coi như xong, sau này ở chỗ công cộng phải chú ý trật tự, xếp hàng cũng cần phải có ý thức!"
"Vâng vâng vâng, chúng tôi biết rồi ạ."
"Còn nữa đối với con gái phải khách khí một chút, đàn ông con trai phải có phong độ chứ!"
"Vâng vâng vâng, chúng tôi sai rồi."
"Còn nữa anh, to con, thiết... Cái gì vương kia, sau này đừng ức hiếp con gái, sẽ bị báo ứng đó!"
Lục Văn nói: "Dứt khoát, ta bảo bọn họ dập đầu xin lỗi cô một trăm cái đi."
"Không cần, không cần." Lúc này Từ Tuyết Kiều lại muốn dàn xếp ổn thỏa. Năm người đàn ông to con quỳ thành hàng một lượt, trông quá xấu xí! Bản thân không chịu nổi cảnh này.
Đẩy Lục Văn: "Được rồi Văn ca, anh bớt giận, bớt giận đi nha, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới bọn họ nữa, đi mà, đi mà, nhưng mà, em về sẽ mặc JK cho anh xem nha."
"Giữ lời đó?"
"Tính, tính đi rồi đi rồi!"
Triệu Cương lái xe, vừa lái vừa lắc đầu khen ngợi: "Lục tổng, tôi thật sự khâm phục ngài! Ngài quá giỏi! Mấy người này tôi vừa thử qua một lần rồi, có hai người võ công thậm chí còn ngang cơ với tôi... Đám người lợi hại tuyệt đỉnh kia, vậy mà quỳ trước mặt ngài sám hối xin lỗi, ngoài thiên chi kiêu tử, tôi thật sự không nghĩ ra từ ngữ nào khác để hình dung sự cao lớn vĩ đại của ngài! Lục tổng, tôi thật sự nghi ngờ ngài là thần, đến nhân gian dạo chơi đấy."
Triệu Cương vẫn đang nổ phách, Lục Văn ngồi phía sau đã run cầm cập.
Từ Tuyết Kiều nhìn Lục Văn: "Văn ca, anh sao thế? Sao mà... Ra nhiều mồ hôi thế, lại còn run mạnh hơn nữa?"
Lục Văn thầm nghĩ ta vừa mới suýt mất mạng chỗ này cô biết không? Thiết Đà Vương đó! Một trong Tứ Đại Thiên Vương của tổ chức lớn ở Bắc Quốc, tác phong bưu hãn, một kẻ lòng dạ độc ác. Mình vừa rồi hoàn toàn đang đóng phim, giả bộ là thái tử láo liên. Nếu hắn thông minh hơn chút nữa, thì cái mạng nhỏ của mình xong đời rồi.
Từ Tuyết Kiều thấy Lục Văn không ổn, vội vàng nắm lấy cổ tay bắt mạch. Lục Văn mệt mỏi rụt tay lại: "Anh không sao."
Từ Tuyết Kiều nói: "Ôm một cái nha?"
Lục Văn nghiêng người một chút, Từ Tuyết Kiều liền ôm lấy hắn.
Ôm Lục Văn, Từ Tuyết Kiều đột nhiên xấu hổ, hai gò má ửng hồng, cười khẽ vỗ Lục Văn: "Lục Bảo Bảo ngoan nha, đừng sợ, Tuyết Kiều tỷ tỷ ở đây rồi."
Lục Văn thở dài.
Lần này có vẻ chơi lớn quá rồi, quay đầu Thiết Đà Vương biết mình chơi khăm hắn, còn tát hắn mấy cái, chắc chắn sẽ tìm mình tính sổ. . .
Thiết Đà Vương chịu mấy cái tát, đứng ở cửa nhà hàng, nhìn chiếc xe sang trọng rời đi, lông mày nhíu chặt, sau đó hung hăng tự tát mình một cái.
"Móa nó, ngày đầu tiên đến mà đã đắc tội thiếu chủ rồi, ta thật mù mắt mà!"
"Thiết Vương, người kia, thật là thiếu chủ sao?"
"Chuyện này làm sao có thể là giả? Anh xem hắn phong lưu phóng khoáng, phóng túng không bị trói buộc, tiêu sái tùy ý ra sao; rồi lại xem lúc hắn nổi giận thì lôi đình vạn quân, khí thế như bão táp thế nào; lại xem cái cách trang bức cùng với sự không tha người của hắn, ngoại trừ thiếu chủ, khắp thiên hạ còn ai có thể có được khí chất như vậy?"
"Chúng ta lần này cũng coi như lập công đi? Bất kể thế nào, cũng coi như giúp thiếu chủ giả vờ một lần."
"Ừm." Thiết Đà Vương gật đầu: "Mấy cái tát này, xây dựng được quan hệ thân thiết giữa ta và thiếu chủ, ta thấy đây là một khởi đầu tốt, các ngươi thấy sao?"
...
Lục Văn tức điên.
Từ Tuyết Kiều, cái sao chổi này, hoàn toàn là đang ép mình vào chỗ chết. Hôm nay không có cô ta thì đã không gây ra họa lớn này rồi.
Nhưng mà không có cô ta, mình có lẽ cũng không biết Thiết Đà Vương đã đến Bắc Quốc rồi.
Haiz, đi từng bước một thôi vậy.
Lục Văn không biết, Lãnh Thanh Thu sống chết muốn theo Lục Văn làm dự án cải tạo khu nhà ổ chuột, nhưng Long Ngạo Thiên lại luôn tiến cử cái hạng mục Du Nhạc thành kia với Lãnh Thiên Hào. Có lẽ do Lục Văn rút củi dưới đáy nồi, vì giúp Lãnh Thanh Thu, trực tiếp chuyển một trăm ức vào tài khoản cá nhân của Lãnh Thanh Thu. Lãnh Thanh Thu chết sống không chịu rút ra một trăm ức này, coi nó thành quỹ tư nhân. Mà tập đoàn thì có thể điều động mấy chục ức tiền mặt, lại đi vay thêm hơn chục ức nữa, gom được bốn mươi chín ức, đã dùng tốc độ ánh sáng để ký kết hợp đồng với Lý Mỹ Cầm, tiền vốn trực tiếp rót vào tài khoản của tập đoàn Đại Thánh. Chuyện này khiến Lãnh Thiên Hào nổi trận lôi đình, nhưng vẫn không thể làm gì.
Long Ngạo Thiên cảm thấy mình gặp khó khăn rồi.
Không hiểu vì sao, nửa đời trước của mình thần cản giết thần, phật cản giết phật, nhưng hiện tại đến Tuyết Thành, mình mẹ nó đi đường cũng trẹo chân.
Dựa theo lý tưởng của mình, mọi thứ đều nên diễn ra suôn sẻ, thuận theo tự nhiên, gió yên biển lặng, mọi chuyện đều phải phát triển theo ý mình mới đúng chứ!
Lý tưởng thì đầy đặn, nhưng thực tế quá là trơ trọi.
Chỉ có một cái Lãnh gia thôi, mình vẫn chết sống không giải quyết được!
Long Ngạo Thiên không còn cách nào khác, đành phải gửi tín hiệu cầu viện cho tổ chức của mình - tổ chức "Đại".
Vì sao gọi là tổ chức "Đại" thì có lẽ là do tác giả thích xem "Naruto" chăng.
Tóm lại, phân đà của tổ chức lớn ở Bắc Quốc phái một trong Tứ Đại Thiên Vương là Thiết Đà Vương, mang theo năm mươi ức tiền mặt đến hỗ trợ.
Tất cả đều xoay quanh khu đất đó.
Khu đất kia không giải quyết được thì nói gì cũng vô nghĩa.
Giải quyết được khu đất kia, kiếm tiền, mới có thể chứng minh cho Lãnh Thiên Hào và Lãnh Thanh Thu thấy tầm nhìn kinh doanh và thực lực thao túng của mình. Sau đó mới có thể thuận lý thành chương mà nắm quyền quản lý tập đoàn Thiên Phong.
Tiền đối với Long Ngạo Thiên mà nói không là gì cả, chỉ cần giải quyết được tứ đại gia tộc, về sau tiền của bọn họ sẽ là tiền của ta, muốn lấy bao nhiêu tùy ý. Mấy cô gái kia sẽ xếp hàng chờ, cầu mình tiêu tiền của họ. Mà mình không cần tiền của ai, thì người ta lại càng hoảng sợ, sợ mình thất sủng.
Nghĩ tới đây, Long Ngạo Thiên bật cười.
Hắn sung sướng ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp của mình.
Hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ Thiết Đà Vương mang tiền vốn đến khởi động.
...
Bên trong biệt thự riêng của Lục Văn.
Theo yêu cầu của hắn, biệt thự mới mua, đồ đạc trang trí đều là tiện nghi, chỉ sửa sang một chút. Không thể không nói, có tiền đúng là thoải mái, đội thi công nhanh đến kinh ngạc. Phong cách trang trí đều là kiểu mà hắn thích, vừa văn nghệ vừa hào nhoáng, vừa xa hoa lại giản dị kín đáo.
Nằm trên giường, Lục Văn yếu ớt nhìn trần nhà.
Đường của mình xem như là đi đến bước cuối rồi.
Đắc tội Thiết Đà Vương phải làm sao đây? Đừng nói đến Thiết Đà Vương, một tên sát thủ tùy tiện dưới trướng hắn muốn xử mình cũng không tốn chút sức lực, dễ như trở bàn tay vậy.
Hôm nay Triệu Cương rõ ràng là bị dọa sợ rồi chứ gì? Tiểu tử đó cứ tưởng mình cao lớn thô kệch thì đánh nhau giỏi, chắc chắn là đời này chưa từng chịu loại thiệt ngầm này bao giờ. Có thể khiến tiểu tử này trong nháy mắt biến sắc mặt, muốn vụng trộm bỏ chạy, có thể thấy được thực lực của bốn tên sát thủ kia khủng bố đến mức nào.
Lục Văn đột nhiên ngồi dậy: "Mình cứ bỏ chạy khỏi thành phố này, thì sao? Có ai ngăn cản được mình chứ?"
Nghĩ tới đây, Lục Văn bật dậy, vừa liều xuống thì cánh cửa lớn bị đẩy ra, một cô gái bước vào.
Từ Tuyết Kiều mặc một bộ đồ JK bước vào.
Lục Văn sững sờ: "Cô làm cái gì vậy?"
Từ Tuyết Kiều cười nói: "Mặc đồng phục cho anh xem nha, chẳng phải anh thích nhìn con gái mặc đồng phục, đồ biến thái sao?"
Từ Tuyết Kiều vừa nói vừa xoay một vòng, đặc biệt khoe ra dáng người của mình. Không thể không nói, Từ Tuyết Kiều mặc đồng phục đúng là rất xinh đẹp. Hoặc có thể nói, không chỉ là xinh đẹp mà quả thật là... Dụ hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận