Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 139: Quan hệ quá loạn

Chương 139: Quan hệ quá loạn Hoắc Văn Đông hận a!
Hôm qua hắn đã nói, là Lục Văn dùng xe cán hắn.
Kết quả mọi người đều không tin.
Bọn họ đều nói ba người kia quá thảm, người nào người nấy toàn thân bùn đất, ướt sũng.
Hơn nữa, người ta đã dùng xe nghiền ép ngươi, vì sao còn cứu ngươi? Chẳng phải tự mình chuốc lấy phiền phức sao? Đè c·hết ngươi rồi ném lên núi chẳng phải hợp lý hơn à?
Hoắc Văn Đông nhìn Lục Văn đang ở đó giả vờ khóc than như mèo k·h·ó·c chuột, tức đến huyết áp tăng vọt.
Nói mấy câu, giọng lại quá nhỏ, mọi người đều không nghe thấy.
Lục Văn khóc lóc tiến đến: "Ừm ừm, ngươi cứ từ từ nói, từ từ nói, ta đang nghe đây."
Hoắc Văn Đông ghé vào tai Lục Văn, nghiến răng, yếu ớt nói: "Ông nội ngươi, mẹ nó, đợi tao khỏe, tao nhất định sẽ cho mày...""Ô ô ô..." Lục Văn nghe rõ, nhưng hắn chọn cách không nghe rõ: "Văn Đông, mày đừng nói vậy, mày sẽ không sao đâu, mày nhất định sẽ không sao mà!"
"Tao nói, tao muốn gi·ết mày, Lục Văn, mày cho tao... Cho tao... Cho tao chờ..."
Lục Văn khóc nói: "Mày đừng nói, chúng ta là anh em! Tất cả đều là chuyện tao nên làm mà! Mày bây giờ cứ an tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ gì hết!"
Hoắc Văn Đông sắp tức ch·ết: "Mẹ nó tao muốn mày ch·ết!"
Lục Văn đưa tay che miệng hắn lại: "Tao không cho phép mày nói mình như thế, ai mà không mắc sai lầm chứ? Lúc đó chắc mày cũng sợ hãi nên mới lỡ tay đả thương cái tên dã nhân đó! Tao là anh em của mày, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn mày lún sâu vào sai lầm lớn được!"
Vẻ mặt Hoắc Văn Đông đang run rẩy, nhưng miệng bị Lục Văn che mất.
"Văn Đông! Ô ô ô... Anh em tốt của tao! Anh em tốt của tao à! Nếu cho tao lựa chọn, tao tình nguyện bây giờ người nằm trên g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h là tao chứ không phải mày!"
"Văn Đông! Ô ô ô... Bạn học tốt của tao!"
Lục Văn đứng lên, chỉ vào Hoắc Văn Đông nói với mọi người: "Hắn đấy, hồi còn đi học hay bắ·t n·ạ·t bạn nữ, là tự tay tôi gọi hắn đến cho một trận nhớ đời đấy! Tình nghĩa này, các người có hiểu không?"
Bác sĩ y tá đều lần lượt lau nước mắt.
Lục Văn nức nở nói: "Nghĩ không ra tốt nghiệp mấy năm rồi, gặp lại nhau lại thành ra chuyện này! Sao mà không khiến tráng sĩ b·óp c·ổ tay, anh hùng rơi lệ cho được!"
Hoắc Chấn Đình là một nhân vật ổn trọng, thế mà vành mắt cũng đỏ lên.
Ông xích lại gần cận vệ của mình: "Đều nói Văn Đông và Văn không hòa thuận, tôi thấy là tin đồn nhảm. Nhìn thái độ của Lục Văn hôm nay, rõ ràng là do Văn Đông quá hẹp hòi mà thôi."
Lúc này, Trương Thần Nhi nhăn mặt nói: "Này này này, thế thôi được rồi."
Lục Văn nhào tới, trực tiếp lao vào n·g·ự·c Trương Thần Nhi khóc rống lên: "Cô không biết! Cô là phụ nữ, cô không hiểu tình cảm giữa đàn ông đâu! Ô ô ô..."
Trương Thần Nhi rất muốn cho Lục Văn một tát ch·ế·t tươi.
Tôi quen biết gì anh hả? Anh làm cái quái gì vậy! ?
Ấp vào n·g·ự·c tôi mà khóc cái rắm!
Nhưng bây giờ không khí thế này, nếu mình đ·á·n·h Lục Văn, thì chẳng phải mình quá đáng sao!
Cô chỉ có thể ngượng ngùng đẩy Lục Văn ra: "Này này này, anh kiềm chế cảm xúc lại chút đi!"
"Không! Không! Tôi không thể kh·ố·n·g c·h·ế! Tôi không thể không bi thương! Không thể không đau khổ! Không thể không gào k·h·ó·c!"
Mặt Trương Thần Nhi trở nên vô cùng x·ấ·u hổ.
Lúc này, Lục Văn đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm.
Lục Văn cảm thấy là lạ, liếc mắt nhìn ra sau, sau lưng Hoắc Chấn Đình có một người đứng đó.
Người đó cao hơn mét tám, mặt trầm như nước, không vui không buồn.
Đôi mắt tỉnh táo nhìn chằm chằm vào hắn, không chút cảm xúc nào, hai con ngươi đen ngòm như giếng sâu không đáy.
Trong lòng Lục Văn chợt thắt lại: Cổ võ giả, mà còn rất mạnh!
Cửa sổ đột ngột vỡ tan, một thân ảnh xoay tròn như cơn gió vọt vào, một chưởng bổ về phía Hoắc Văn Đông.
Hoắc Văn Đông cực kỳ hoảng sợ, không kịp kêu lên, cao thủ phía sau Hoắc Chấn Đình trong nháy mắt xuất hiện trước giường bệnh, một chưởng đẩy lui tay Kim Đà Vương, tay kia đấm vào ng·ự·c Kim Đà Vương.
Kim Đà Vương trong chớp mắt cùng hắn giao một quyền, trực tiếp bay ra ngoài, thân thể đụng đổ một chiếc tủ, đồ y tế văng tung tóe khắp nơi.
Kim Đà Vương kinh hãi, không kịp phản ứng, cao thủ kia lại ra tay, xông thẳng tới trước mặt hắn.
Kim Đà Vương biết rõ, đối phương lai lịch không nhỏ, thực lực phi phàm.
Quay người định theo cửa sổ vỡ chạy trốn, đối phương cũng không đuổi theo, đứng tại chỗ tung một chưởng ra.
Mọi người đều nghe thấy "phanh" một tiếng!
Kim Đà Vương ở giữa không trung "Ách" một tiếng, phun ra một ngụm m·á·u tươi, ngã nhào ra ngoài.
Người kia từ đầu tới cuối không nói một lời, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, hai tên cao thủ dáng người vạm vỡ đã lao ra cửa sổ, đuổi theo Kim Đà Vương.
Lục Văn vẫn đang ôm Trương Thần Nhi ngơ ngác, Trương Thần Nhi ra sức đẩy Lục Văn ra, lập tức rút súng lục, định đi đuổi.
Nhưng ngay lúc này, một bóng người khác như gió xông tới, tóm lấy cổ Lục Văn, mang theo Lục Văn chạy ra ngoài.
Trong lòng Lục Văn trầm xuống. Xong, là quân sư!
Kim Đà Vương muốn gi·ết Hoắc Văn Đông để trút giận.
Quân sư chắc chắn muốn dùng đầu mình để tự chứng thanh bạch!
Lúc này, cao thủ kia đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt chặn đường quân sư.
Quân sư và hắn đánh nhau một chưởng, rõ ràng cũng không chiếm được tiện nghi, vội quay tay giữ chặt cổ Lục Văn: "Đừng có tới đây!
Tới nữa tao g·iết hắn!"
Người kia không quan tâm Lục Văn sống chết, mặt lạnh lùng chậm rãi đi tới.
Quân sư có chút hoảng hốt: "Đứng lại!"
Hoắc Chấn Đình cau mày: "Chờ một chút."
Nghe Hoắc Chấn Đình lên tiếng, người kia mới dừng lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quân sư.
Hoắc Chấn Đình kéo một chiếc ghế, ung dung ngồi xuống: "Các hạ là ai? Tại sao lại ra tay với con trai tôi?"
Khóe miệng quân sư tràn ra một tia m·á·u tươi: "Tôi không hứng thú gì với con trai ông, tôi muốn m·ạ·ng của Lục Văn."
"Vì sao?"
Hoắc Chấn Đình bình tĩnh hỏi.
Quân sư nói: "Việc nhà ai nấy làm, tuyết nhà ai nấy quét. Ân oán của tôi với Lục Văn không liên quan gì đến nhà họ Hoắc các người. Hoắc Chấn Đình, tôi là người các người không đắc tội nổi, tốt nhất đừng cản đường."
Lúc này hai cao thủ khác đã di chuyển ra phía sau quân sư.
Giọng điệu Hoắc Chấn Đình bình tĩnh: "Hoắc Chấn Đình ta từng gặp những người không thể đắc tội nổi..."
Ông lắc đầu: "Không nhiều lắm. Và đúng lúc, ông cũng không phải một trong số đó."
Lục Văn nói: "Hoắc thúc thúc, cứu con với! Con và Văn Đông là anh em mà!"
Lúc này Hoắc Văn Đông đang kinh hãi tột độ, lại thêm choáng váng, nếu không chắc tức c·hết với Lục Văn mất.
Vẻ mặt Hoắc Chấn Đình vẫn bình thường như cũ.
"Bạn hữu, nếu như anh không nhắm vào con trai tôi, thì chúng ta không phải là địch nhân. Lục Văn là bạn tốt của con trai tôi, cứu mạng con trai tôi. Anh thả hắn ra, coi như nể mặt tôi, cũng coi như tôi t·r·ả ân tình cho hắn. Sau này ân oán giữa các anh tôi sẽ không can thiệp, thế nào?"
Hoắc Chấn Đình đương nhiên không thể để hắn mang Lục Văn đi dễ dàng thế này.
Hắn là kẻ đa mưu túc trí, chắc chắn biết hai người đột nhiên xuất hiện này có nhiều điểm đáng nghi, và chuyện con trai mình bị h·ạ·i chắc có liên quan lớn.
Quân sư mặt lạnh, tay giữ chặt t·ử huyệt của Lục Văn: "Hoắc Chấn Đình, ông là lão đại trong giới kinh doanh, đội ngũ bảo vệ cũng cao. Tôi biết rõ năng lượng của ông, nhưng mà, cái tổ chức lớn, ông có đắc tội nổi không?"
Hoắc Chấn Đình cau mày, ngay cả cao thủ từ nãy đến giờ không lên tiếng cũng lộ vẻ mặt ngưng trọng, quay đầu nhìn Hoắc Chấn Đình.
Hiển nhiên, danh tiếng "tổ chức lớn" bọn họ đều nghe qua, mà còn rất kiêng kị.
Hoắc Chấn Đình thực sự có chút không chắc chắn.
Tổ chức lớn người thường không biết, nhưng ông thì biết.
Tổ chức này thần bí khó lường, cao thủ nhiều như mây, mà hành sự lại vô cùng quyết đoán, theo kiểu thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Hoắc Chấn Đình không phải chưa từng chạm trán với bọn chúng, chỉ là đôi bên nể mặt nhau ba phần mà thôi.
Lục Văn vừa nhìn không ổn rồi! Ông không thể sợ bọn chúng được!
Lục Văn nói: "Hắn là phản đồ của tổ chức lớn, hơn nữa chỉ là quân sư của phân đà nhỏ ở Tuyết Thành, không đúng, là nguyên quân sư."
Quân sư c·h·ặ·t cổ Lục Văn: "Mày câm miệng!"
Vừa nghe xong câu đó, lông mày Hoắc Chấn Đình giãn ra một chút: "Bạn hữu, vì anh đã nhắc đến danh tiếng tổ chức lớn, tôi sẽ nể mặt tổng đà chủ Vũ Quốc của các anh. Anh cứ đi đi, nhưng Lục Văn là cháu tôi, phiền anh lưu hắn lại."
Quân sư nhìn Hoắc Chấn Đình.
"Nếu tôi không chịu thì sao?"
Hoắc Chấn Đình nói: "Vậy hôm nay anh chắc chắn đi không nổi."
"Tôi đi không nổi thì cũng phải gi·ết tên tiểu t·ử này."
"Được thôi." Hoắc Chấn Đình nói: "Nhưng anh không đi được."
Quân sư biết rõ, Hoắc Chấn Đình không phải trẻ con ba tuổi, người này có thể tung hoành ngang dọc trong giới buôn bán, bên cạnh lại có nhiều cao thủ như vậy trợ giúp, chắc chắn không phải vài câu là đuổi đi được.
Quân sư rất lo lắng, bây giờ hắn đang trong tình thế bị bao vây.
Phía sau hai cao thủ sẵn sàng xuất chiêu, phía trước còn có một cao thủ thực lực vượt xa mình, có lẽ đã đạt đến cảnh giới nhất lưu của thượng tứ môn, đang trực diện dây dưa với mình.
Mình muốn đi, thật sự không đi nổi.
Nhưng để hắn thả Lục Văn...Thật lòng không làm được.
Chính mình mà đi, đám truy s·á·t của đà chủ kia sẽ đến ngay, không có đầu Lục Văn làm đảm bảo, chính mình không xong!
Cho dù giải thích, phong cách của tổ chức lớn hắn quá rõ, bước đầu tiên chắc chắn là kh·ố·n·g chế hắn trước, sau đó từ từ t·ra t·ấ·n, hỏi cung.
Chỗ bẩn của mình chính là năm mươi tỷ kia cùng với Tiểu Hồi Th·iên Hoàn, g·iết Lục Văn, có thể chứng minh chuyện đưa hai thứ đồ kia không phải do cấu kết với Lục Văn mà ra.
Trên trán quân sư lấm tấm mồ hôi: "Được! Muốn m·ạ·ng của hắn? Hắn đã trước sau lừa gạt tổ chức của chúng tôi hai trăm tỷ! Nếu Hoắc tiên sinh có thể bỏ ra hai trăm tỷ cho tôi mang về giao nộp, tôi có thể thả hắn!"
Hoắc Chấn Đình chậm rãi đứng dậy, đi đến chỗ con trai mình, kéo góc chăn cho nó, cẩn thận đắp lại.
"Hai trăm tỷ không phải số lẻ." Hoắc Chấn Đình nói: "Tôi không thể nghe ông nói một câu là đưa cho ông hai trăm tỷ được, để cháu tôi nói chuyện."
Tay quân sư hơi nới lỏng một chút: "Nói cho người của ông biết, đừng có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tôi thà ngọc đá cùng tan, cũng phải lấy m·ạ·ng của hắn!"
Hoắc Chấn Đình cười: "Đừng có ngốc, người của tôi có quy củ. Hơn nữa, anh bắt hắn là vì cầu sống, không phải muốn đồng quy vu tận."
Trong lòng quân sư rất kiêng dè Hoắc Chấn Đình.
Người này quá kín đáo, vững như chó già, hơn nữa chỉ bằng mấy câu đã hiểu rõ hết mọi chuyện.
Hoắc Chấn Đình hỏi Lục Văn: "Văn à, cháu nói đi. Chỉ cần chuyện nói rõ ràng, hai trăm tỷ Hoắc thúc thúc cho cháu rút."
Cổ họng Lục Văn bị bóp đau rát, lúc này hắn động đậy cổ một chút: "Là bọn họ tự nguyện đưa cho cháu!"
"Mày thối lắm! Mày là đồ gi·ả m·ạo thiếu chủ Long Ngạo Th·iên!"
Lúc này Hoắc Chấn Đình kinh ngạc: "Chờ một chút, ông nói ai!?"
Quân sư nói: "Long Ngạo Thiên, thiếu chủ của chúng tôi!"
"Long Ngạo Thiên là thiếu chủ của các ông?"
"Không sai!"
"Hắn ở Bắc Quốc?"
"Không sai!"
Lục Văn nói: "Tôi g·iả m·ạo? Vậy có phải ông nên nói với thiếu chủ của các ông, tôi và Long Ngạo Thiên là huynh đệ kết nghĩa, lại là sư huynh đồng môn không?"
Hoắc Chấn Đình càng kinh ngạc hơn: "Cháu...Văn, cháu cũng quen biết thiếu chủ Long Ngạo Thiên sao?"
Lục Văn nói: "Đâu chỉ quen biết, chúng cháu đã dập đầu thề, đời này kiếp này anh em đồng lòng, nếu không trời tru đất diệt!"
Hoắc Chấn Đình ngớ người: "Vậy các người là người một nhà a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận